Vừa bước vào cửa, nhìn thấy mẹ nuôi đang nắm chặt tờ giấy gì đó trong tay, khuôn mặt bởi vì phiền muộn những ngày gần đây mà có chút hốc hác phủ đầy nước mắt, Thảo Ngân vội bỏ hộp đồ ăn lên bàn, lo lắng đi về phía bà.

“Mẹ Lan, có chuyện gì vậy mẹ? Sao mẹ lại khóc?”

Bà Lan nâng mắt, nhìn con dâu đứng trước mặt, nắm bàn tay cô mà lòng nặng trĩu. Đứa nhỏ này đã chờ mong tin tức của thằng nhóc nhà bà đến mức nào. Bà sao có thể, sao có thể nhẫn tâm nói với con bé, con trai bà đã bỏ đi được chứ. Nhưng nếu bà không nói, đứa nhỏ này sẽ còn phải trông ngóng, đau lòng đến khi nào?

“Mẹ ơi, mẹ đừng im lặng như vậy. Có chuyện gì mẹ nói cho con nghe đi.”

Bà Lan nhìn con dâu, đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cho đến khi bé Linh An đột nhiên nắm ống tay áo của bà khẽ kéo, bà mới khó khăn nói ra từng từ:

“Con ơi, anh con, anh con bỏ đi rồi.”



Từ lúc nghe được tin Hoàng Bách bỏ đi, Thảo Ngân lại như người mất hồn, không ăn không uống nhốt mình trong phòng ngẩn người. Cô cứ lặng lẽ ngồi trên giường, xếp từng tấm hình của hai người ra ngắm nghía sau đó lại lặng lẽ cất vào tập album, lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Nắng vàng dần tắt, hoàng hôn phía chân trời nhẹ buông xuống nhường chỗ cho màn đêm. Thảo Ngân nhìn ánh sáng đỏ rực như máu xa xa qua khung cửa sổ, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Không quá vài giây sau, cô gái nào đó bình tĩnh đi ra khỏi phòng rồi lại bình tĩnh xuống bếp ngồi vào bàn ăn.

Cả gia đình cô gái đang ủ rũ ngồi trước TV ngoài phòng khách, ngoài nhìn nhau thở dài cũng chỉ có thở dài. TV đang phát chương trình truyền hình gì cũng chẳng ai quan tâm đến. Thấy cô gái đi xuống, sắc mặc đã bớt nhợt nhạt, buồn bã, lại còn chủ động lấy đồ ăn từ tủ lạnh, ra sức chiến đấu, tốc độ so với thường ngày nhanh gấp mấy lần, đầu tiên ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Nhưng sau đó rất nhanh liền khôi phục, người lấy thêm cơm, người đi làm thêm đồ ăn, ngay cả ông anh trai mù tịt bếp núc nào đó cũng xung phong làm một đĩa trứng rán.

Tối đó, cô gái nhỏ đã ăn một bữa thật no, ngay cả đĩa trứng rán thừa muối của anh trai cũng tiêu diệt sạch sẽ. Không khí trong nhà cũng vì thế mà vui vẻ trở lại.

Chỉ còn không quá vài phút nữa là sẽ sang ngày mới, ánh trăng sáng tỏ ngự giữa trời sao đã ngả về phía tây, chỉ nghe văng vẳng tiếng dế kêu đâu đó trong những góc tường cùng tiếng ve râm ran đâu đó sau những vòm lá. Đêm nay không nóng như mấy đêm trước, khiến mọi người ngủ đặc biệt ngon giấc.

Từ ban công nhỏ trên lầu hai của gia đình họ Lý, một sợi dây thừng to, dài được thả xuống. Bóng người nho nhỏ mượn ánh trăng chiếu rọi, bám vào sợi dây, men theo rìa tường leo xuống khoảng sân nhỏ trước nhà, sau đó nhanh nhẹn bật tường trèo ra ngoài. Cả quá trình kéo dài cũng ngót 15 phút, vậy mà chỉ gây ra vài động tĩnh nhỏ, ngay cả tiếng chó sủa cũng chỉ nghe thấy vài lần.

Từ bên ngoài nhà, bóng người hít thở, xốc lại balo trên lưng, ngước đầu nhìn lên ban công, nhỏ giọng xua tay:

“Tiểu Hắc, mau vào đi. Tao đi tìm cậu ấy đây.” Nhất định, tao sẽ tìm được cậu ấy!

Tiểu Hắc đứng trên ban công, ló đầu qua hai song sắt nhìn bóng người nọ dần đi xa rồi biến mất, lưu luyến hướng về phía đó, sủa lên một tiếng thật to như cổ vũ.

***

Thảo Ngân đứng ngoài sân nhìn một vòng, trái tim căng thẳng điên cuồng đập loạn trong lồng ngực.

Hiện tại, cô đang đứng trước một ngôi nhà nhỏ cũ kĩ. Mái nhà trải qua năm tháng đã không còn nhìn ra màu ngói đỏ vốn có. Những bức tường cũng đã bị phủ kín bởi rêu xanh. Trước sân nhà có trồng rất nhiều hoa, những bông hoa tươi tắn tràn ngập sắc màu giống như những bông hoa trong vườn nhà bố mẹ nuôi.

Cô đã đi suốt đêm, bắt chuyến xe đầu tiên có thể đến thành phố này mà cô nhìn thấy, hỏi thăm lòng vòng từ sáng sớm, cuối cùng cũng đến được nơi cô cần đến.

Tháng bảy, trời còn chưa sáng rõ nhưng cơn nóng đã bắt đầu kéo đến. Những người dân trong làng để tránh nắng nóng, thường ra đồng làm việc từ rất sớm. Ngôi nhà của ông bà ngoại Hoàng Bách nằm ở giữa làng. Người qua người lại ai ai khi thấy một cô gái lạ đang đứng trong sân cũng lên tiếng hỏi thăm. Nhưng tuyệt nhiên không thấy cô gái trả lời. Cô cứ đứng như vậy, cho đến khi cửa nhà mở ra.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt người ở cửa vừa kinh ngạc lại vừa thở phào. Còn cô gái nào đó thì vô cùng khích động.

Không để người đó có phản ứng, cô gái đã lao nhanh đến, cánh tay ôm gì lấy hông người ta, cả khuôn mặt chôn trước ngực người ta, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô biết mà. Cô biết, cậu ấy nhất định sẽ về thăm ông bà ngoại trước khi đi. Thật may là cô đã từng hỏi địa chỉ.

Cô tìm thấy cậu ấy rồi. Cuối cùng cũng đã tìm được cậu ấy rồi.

Hoàng Bách hồi hồn, không nói nửa lời liền ôm chặt cơ thể nhỏ bé đang lay động dữ dội trong lòng, xoay người đi vào nhà.

Cậu ôm cô gái nhỏ ngồi trên giường, tâm tình rất hỗn loạn. Quen biết cô bao năm nay, cũng biết cô thỉnh thoảng cũng sẽ làm ra vài chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng cậu vẫn rất khó có thể tin rằng cô vậy mà lại bỏ nhà đi tìm cậu. Vừa rồi anh Kiệt gọi điện báo tin, cậu còn đang lo sợ cô không biết tìm cậu ở nơi nào, lang thang bên ngoài sẽ gặp chuyện. Rồi khi cậu lao ra khỏi cửa để đi tìm cô thì cô lại đứng ngay trước mặt cậu, lao vào lòng cậu không một chút do dự. Tim cậu vừa vui mừng lại vừa trĩu nặng. Thì ra trong lòng cô, cậu lại quan trọng đến thế. Nhưng cô càng như thế, cậu lại càng sợ, sợ mình sẽ luyến tiếc cô, sẽ không kiềm chế được mà đưa cô theo cùng.

Không biết đã qua bao lâu, cô gái nhỏ cũng dần dần bình tĩnh lại. Từ tối qua chạy ngược chạy xuôi, ngồi xe xóc nảy vòng vèo, vừa rồi lại khóc lóc một hồi khiến cơ thể rất mệt, nhưng cô không hề buồn ngủ, đầu óc cô chưa khi nào tỉnh táo hơn lúc này.

“Bạch Công Tử…”

Bạch Công Tử nhìn cái đầu nhỏ ngóc lên từ trong lòng mình, khóe miệng mỉm cười, dịu dàng vuốt mái tóc cô, nhẹ “Ừ” một tiếng, sau đó… Chỉ có thể câm lặng. Bời vì cô gái nhỏ nào đó, đột ngột rướn người lên, rồi một lần nữa lại không một chút do dự, mạnh mẽ hôn xuống môi cậu.

Nói là hôn, thực ra cũng không phải. Lần đầu chủ động, lại chưa có kinh nghiệm yêu đương, cho nên cô gái nào đỏ chỉ biết ở phía ngoài, cắn cắn môi người ta tuyên bố chủ quyền, sau đó liền bắt đầu căng thẳng.

May mắn là ngay khi cơ thể cô gái nào đó còn chưa kịp quen với cảm giác căng thẳng thì anh chàng Bạch Công Tử của chúng ta đã rất nhanh chuyển từ khách thành chủ. Nụ hôn ngây thơ trong sáng cứ như thế thay mình đổi dạng thành nụ hôn sâu kiểu Pháp đầy ngọt ngào đủ để nhấn chìm cả thế giới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play