Trịnh Thiếu Phong cố lấy dũng khí hướng về phía sân khấu tiếp đãi.
Trái tim bùm bùm nhảy loạn, giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Đây là lần đầu tiên hắn làm loại chuyện này, trong mắt người khác, hắn từ xưa đến nay đều là một thân sĩ không hơn không kém, nhưng hôm nay, hắn lại phải đứng trước mặt công chúng, vỗ mông một cô gái!
- Mẹ kiếp! Tại sao lúc đó mình lại đồng ý cái yêu cầu hoang đường này!
Trịnh Thiếu Phong có chút hối hận, đều là do vừa rồi quá nóng nảy, hơn nữa lại bị Lục Thiên Long khích tướng nên liền đáp ứng.
Chuyện này mà truyền ra ngoài hắn sau này làm sao gặp người!
Nhưng nếu bây giờ trở về chắc chắn sẽ bị tên hỗn đản kia cười nhạo.
Trịnh Thiếu Phong thực sự rất khó xử, một bên thì chậm rãi hướng về phía trước, một bên lại chậm rãi tính toán trong đầu.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng hạ quyết định.
Cứ liều đại một lần thôi, không phải chỉ là đánh một cô gái thôi sao. Cô gái kia nhìn có vẻ ôn nhu như nước, chắc là thì chỉ dùng hai mắt để trừng mình thôi.
Nếu có nổi nóng, cùng lắm thì sẽ mắng vài ba câu.
Đến lúc đó mình liền nói là mình nhận sai người, hoặc là vô tình động đến, cô ta cũng không thể làm gì mình!
Trong lòng nhanh chóng nghĩ ra đối sách, Trịnh Thiếu Phong đã chậm rãi đi tới sau lưng cô gái!
Quần jean bó sát người phác họa nên đường nét thon dài của đôi chân, cái mông nhếch lên một đường cong dị thường câu dẫn tâm phách của đối phương.
Trịnh Thiếu Phong hít sâu một hơi, quay đầu nhìn lại hướng thang máy.
Lục Thiên Long đứng ở đó, khoa tay múa chân, làm một cái động tác cố lên thực nghiêm túc.
Đành liều mạng vậy, vì Tô Lăng Nguyệt, vì có thể đem cô ấy trở về bên cạnh mình, liều mạng thôi!
Trịnh Thiếu Phong lại hít vài hơi thật sâu, cẩn thận nhìn hai bên trái phải vài lần, người trong đại sảnh cũng không nhiều, hơn nữa tất cả đều bận rộn chuyện của họ, không ai để ý đến bên này.
Hắn quyết định động thủ.
Nói thì chậm, nhưng làm lại rất nhanh, hắn nhanh chóng giơ tay hướng về phía cô gái mà đánh!
.Khi tay hắn chuẩn bị chạm tới quần của cô thì phía sau liền truyền đến một tiếng hô to.
- Này, người làm gì thế, sao lại có thể đánh con gái người ta trước mặt mọi người a!
Là giọng của Lục Thiên Long!
Trong lòng Trịnh Thiếu Phong đột nhiên có dự cảm chẳng lành, nghĩ thầm một tiếng: không ổn! Cái tên chết tiệt kia!
Không đợi hắn kịp phản ứng, cô gái trước mặt đột nhiên xoay người, ngay sau đó liền giận dữ, trực tiếp khóa tay hắn, dùng sức quăng hắn ngã về phía trước.
Trịnh Thiếu Phong ước chừng bị ném văng ra vài mét, lạch cạch một tiếng liền rơi xuống mặt đất, bị ngã đến mức choáng, giãy giụa vài lần vẫn không bò dậy được.
- Ơ, kia không phải là Trịnh Thiếu Phong sao? Hắn tại sao lại muốn đánh mông người ta?
- A? Không phải chứ, đúng là biết người biết mặt không biết lòng, đường đường là nam thần Trịnh Thiếu Phong lại có thể làm loại chuyện này!
- Trịnh thiếu, ngươi tại sao phải làm như vậy, nếu muốn sờ nữ nhân, ngươi liền sờ ta a, làm gì mà phải lén lút làm chuyện như vậy!
Trong đại sảnh có không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, có kinh ngạc, có khó hiểu cũng có thở dài.
Trịnh Thiếu Phong nằm trên mặt đất, ngay cả chết hắn cũng đã nghĩ tới.
Hắn thật sự rất muốn tìm một cái lỗ dưới đất để chui xuống.
Nhưng nơi này là địa sảnh lót đá cẩm thạch, đừng nói là cái lỗ, đến một vết nứt còn chẳng có.
- Trịnh Thiếu Phong, ngươi thật là một tên cầm thú, vừa rồi còn luôn miệng nói một đời một kiếp chỉ yêu một mình Tô Lăng Nguyệt, kiếp này không phải nàng thì không cưới, vừa xoay người thì đã làm ra loại chuyện xấu xa này, ngươi thế mà lại muốn sàm sỡ nữ nhân nhà người ta!
.Lục Thiên Long một bên thở dài, một bên lại cả giận nói:
- Tuy rằng thân hình cô gái này thật sự rất câu dẫn, nhưng cũng không phải người mà ngươi muốn sờ là sờ, còn không mau hướng tiểu thư xinh đẹp này xin lỗi! A, Chu Băng Băng, là ngươi?
Lục Thiên Long kinh ngạc:
- Ngươi làm sao lại ở chổ này?
Chu Băng Băng không trả lời câu hỏi của hắn, lửa giận trong mắt hừng hừng bốc lên, cô quay đầu về phía Trịnh Thiếu Phong đang gắng gượng bò dậy.
- Lục Thiên Long, ngươi nói cái gì? Tiểu tử này muốn theo đuổi Tiểu Nguyệt?”
- Cũng không phải là theo đuổi, phải nói là cầu xi thì đúng hơn! Cả ngày đưa hoa, không có chuyện gì liền chạy đến bên này lấy lòng, còn thường cuyên tới lui an ủi hỏi thăm, thật sự là một tên si tình!
Lục Thiên Long cảm thán nói.
Trịnh Thiếu Phong có chút sững sờ, tên Lục Thiên Long chết tiệt này nói những lời đó là có ý gì?
Là đang khen ngợi mình sao?
Chưa đợi đến lúc hắn hiểu được thì Chu Băng Băng đã nổi trận lôi đình.
Nàng bước thật nhanh, xông thẳng về phía Trịnh Thiếu Phong.
- Chu Băng Băng, cô muốn làm gì? Đừng xúc động, ngươi đã phế bỏ thằng em của Trương Sở, chẳng lẽ còn muốn phế của hắn sao? Hắn là Trịnh Thiếu Phong đó, là một trong tứ thiếu đại danh đỉnh đỉnh của Hải Dương a, ngươi mà phế người anh em của hắn, những cô gái ngưỡng mộ hắn mỗi người chỉ cần một ngụm nước miếng cũng có thể dìm chết ngươi a!
Lục Thiên Long ở phía sau nhanh chóng la lên!
Cái gì?
Trịnh Thiếu Phong thật sự muốn khóc rồi, hắn nghe nói tên Trương Sở kia bị người ta phế đi tiểu đinh, hiện tại vẫn đang nằm ở bệnh viện, hỏi rất nhiều người nhưng cũng không biết chuyện như thế nào.
Thì ra chính là bị cô gái này phế!
Nhưng mà, không phải chỉ là chụp mông nàng thôi sao, hơn nữa còn chưa thành công, nàng sẽ không thực sự phế bỏ người anh em của mình chứ?
.Trịnh Thiếu Phong nghĩ trong lòng.
Do dự trong thoáng chốc, Chu Băng Băng đã tới trước mặt hắn, căn bản là không thèm nghĩ ngợi, liền trực tiếp nâng lên đôi giày cao gót mười phân, hướng về phía hắn.
- Cha mẹ ơi, thật sự làm à?
Cả người Trịnh Thiếu Phong run lên, nếu một cước này đá trúng thì hắn cả dời này đừng mong có thể lên.
Liên lụy đến đến cuộc sống tính phúc và cuộc sống sinh tồn sau này, Trịnh Thiếu Phong liền bộc phát ra sức lực phi thường, dôi tay chống xuống mặt đất, dùng sức né!
Đinh!
Giày cao gót đính đá của Chu Băng Băng đá lên trần nhà, truyền tới nột tiếng vang giòn tan.
- Tiểu thư, nghe ta giải thích đã, nghe ta giải thích!
Trịnh Thiếu Phong không quan tâm tới chổ đau trên người, nhanh chóng từ mặt đất bò lên.
- Giải thích? Ngươi còn giải thích cái rắm, không biết là giải thích chính là che giấu, che dấu chính là sự thật sao? Trịnh Thiếu Phong, ta giúp ngươi chặn nàng, ngươi mau chạy đi!
Lục Thiên Long thực trượng nghĩa chạy lên, từ phía sau ôm chặt lấy Chu Băng Băng, sau đó hướng Trịnh Thiếu Phong hô lớn.
Trịnh Thiếu Phong không muốn chạy a, hắn nghĩ muốn đem chuyện này giải thích rõ ràng, bằng không khi chuyện này truyền ra ngoài còn không phải là bị người ta cười chết sao.
Nhưng mà, nếu không chạy sẽ thật sự bị cô ả đanh đá này đánh chết mất.
Vẫn là ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, chờ sau này tìm cơ hội nghĩ cách giải thích với cô ta sau.
Nghĩ như vậy, Trịnh Thiếu Phong trực tiếp phóng nhanh như chớp chạy ra của.
- Buông ra, Lục Thiên Long chết tiệt, cút cho khuất mắt ta, ta không phế bỏ cái tên tiểu tử kia ta không được, còn dám theo đuổi Tiểu Nguyệt!
Chu Băng Băng hô lớn.
Lục Thiên Long từ phía sau ôm lấy eo của nàng, hai người thân thể tiếp xúc thân mật, một cổ hương thơm từ cơ thể xộc lên mũi hắn.
- Chu Băng Băng, không cần xúc động, Trịnh Thiếu Phong kỳ thật cũng không tệ, chính là yêu Lăng Nguyệt quá sâu đậm!
Lục Thiên Long nhịn cười, giải thích.
Trịnh Thiếu Phong khập khểnh chạy đến cửa, trong lòng có chút ấm áp.
Mặc kệ thế nào, Lục Thiên Long cũng đã giúp hắn ngăn cản cô ả đanh đá kia, vẫn luôn giúp hắn nói tốt, thậm chí còn nhận định mình đã hi sinh rất nhiều vì Tô Lăng Nguyệt.
Chính là, cái cô ả Băng Băng này, tại sao không nổi giận vì bị mình động mà lại nổi điên lên vì mình theo đuổi Tô Lăng Nguyệt?
Vấn đề này Trịnh Thiếu Phong thật sự không rõ, cũng chỉ có thể vừa đi vừa nghĩ, chớp mắt liền ra khỏi đại sảnh.
- Chu Băng Băng, bình tỉnh nào, nhất định phải bình tỉnh, hít sâu, hít sâu vào.
Lục Thiên Long ôm Chu Băng Băng, ở bên tai nàng lớn tiếng nói.
Chu Băng Băng có chút không cam lòng, nhưng thấy Trịnh Thiếu Phong đã chạy ra đại sảnh, nàng cũng không còn cách nào khác, chậm rãi bình tĩnh lại.
Chuyện này không cần gấp gáp, nhưng lúc này nàng mới ý thức được, tên Lục Thiên Long chết tiệt này đã ôm nàng ước chừng hai phút rồi.
- A, ngươi! Tên hỗn đản này, nhanh buông ta ra!
Chu Băng Băng thét chói tai, liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi lòng ngực của Lục Thiên Long.
- Ngươi, cái người này, rốt cuộc muốn thế nào, ta đã nói người ta có thể không phải cố ý, ngươi còn không muốn buông tha!
Lục Thiên Long không những không buông tay mà ngược lại còn ôm càng chặt, thậm chí có thể cảm nhận được cử động trên bụng nhỏ của Chu Băng Băng, không một tì vết.
- Lục trợ lý thật sự là người tốt a! Vì Trịnh Thiếu Phong, có thể hy sinh lớn như vậy.
- Đúng vậy, Lục trợ lý mới thực sự là nam thần, vì bạn bè mà có thể hi sinh thân mình a!
Trong đại sảnh có không ít nữ nhân đang tán thưởng hắn.
- Hỗn đản, ngươi buông ta ra, ta muốn giết ngươi!
Chu Băng Băng có chút ý muốn phát hoảm lại một lần nữa giãy giụa.
Nhưng nàng càng giãy thì Lục Thiên Long ôm càng chặt, chờ đến cuối cùng, nàng cảm giác chính mình bị Lục Thiên Long nhàu nặn vào người hắn rồi.
Nàng nhanh chóng cuối đầu, trực tiếp cắn xuống cánh tay của Lục Thiên Long.
- Ta tháo, ngươi là chó à, nhanh chóng nhả ra cho ta! Không buông là ta không khách khí đâu!
Lục Thiên Long đau đến nhe răng nhếch miệng, muốn kéo ra, lại không dám, nếu thật sự kéo, khẳng định sẽ kéo ra cả một hàm răng của Chu Băng Băng, còn không thì là kéo một miếng thịt của mình bị nàng cắn đứt.
Cuối cùng dứt khoát cắn răng một cái, thu lại tay phải, trực tiếp đẩy Chu Băng Băng xuống.
Bạch bạch bạch!
Cái này là phải dùng lực, Chu Băng Băng đau đớn nhe răng, nhân cơ hội đó Lục Thiên Long vội vàng lùi về phía sau hai bước, thoát khỏi vòng nguy hiểm.
- Ngươi, ngươi dám đánh ta?
Chu Băng Băng trên người đau đớn, cả người giận run, giương nanh múa vuốt hướng lên phía trên.
Lục Thiên Long không tránh, lớn tiếng nói:
- Còn muốn nháo đúng không?Làm đi, có bản lĩnh thì ngươi đem ta đánh chết, nếu đánh không chết, ta liền nói cho Tô Lăng Nguyệt, ngươi đối với nàng……..
Chu Băng Băng đột nhiên dừng bước, dùng ánh mắt giết người gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thiên Long.
Tên chết tiệt này, thế nhưng lại dùng chuyện này để uy hiếp nàng!
- Tới đi, tới đi, đánh ta đi, đánh ta đi, nhớ kĩ, nên đánh chết ta, một hơi thở cũng không được chừa lại a!
Thấy chiêu này có thể trị được cô ta, Lục Thiên Long không chút sợ hãi nói.
Chu Băng Băng không có biện pháp bắt hắn, đành hung hăn dậm chân:
- Xem như ngươi lợi hại! Ngươi đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!
Nói xong, liền dẫm trên đôi cao gót, xoay người hướng tới thang máy.
Nàng vừa đi, đám đong náo nhiệt trong địa sảnh cũng tan ra, vốn dĩ Trịnh Thiếu Phong đã chạy đi, không biết tự khi nào đã trởi về.
- Lục Thiên Long, vì cái gì mà ta không sờ cô ta, cô ta lại đòi phế ta, ngươi dùng sức đánh thì nàng lại không động ngươi?
Vừa rồi Trịnh Thiếu Phong tránh bên ngoài đại sảnh, đem quá trình vừa rồi thu hết vào đầu.
- Còn có thể vì cái gì
Lục Thiên Long tiêu sai vẫy vẫy đầu:
- Bởi vì ta lớn lên đẹp trai hơn ngươi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT