"Chị cứ định như thế đi ngủ sao?" Hải Du nhíu mày nhìn Đinh Đan một thân bụi bặm, váy trắng lấm lem vết bẩn.
- Chứ thế nào? Cô đâu có đồ để thay, đành để ngày mai mua vậy. Đinh Đan mở to mắt trông ngóng hi vọng Hải Du nhanh về phòng của cậu ta để cô còn đi ngủ. Cả ngày bôn ba đều mệt mỏi rồi.
Ý tứ đuổi khách rõ ràng hiện lên trong mắt cô, thế nhưng Hải Du cứ như không thấy, thản nhiên đi tới tủ quần áo bên cạnh.
Sau đó cậu ta vứt cho cô chiếc váy màu trắng bằng ren, hất càm hướng về phía nhà vệ sinh.
Đinh Đan cúi đầu không nói...kỳ thực trong lòng, đang gào thét dữ dội, biến thái...đồ biến thái, không có nội y làm sao cô sống a.
"Còn không đi tắm?" Hải Du bắt đầu khó chịu, có chút không kiên nhẫn giục.
Nhịn bi phẫn, cô dùng hai bàn tay tạo thành hình tam giác. Tuy nhiên có vẻ Hải Du không hiểu được ý tứ của cô cho nên vẫn là hờn dỗi bực tức.
Bi phẫn lập tức chuyển thành bi tráng, Đinh Đan nhắm tịt mắt chỉ chỉ áo ngực, chỉ tay xuống nơi ở giữa hai đùi.
Huhu, quá mất mặt!
Lần này mà Hải Du không hiểu nữa thực sự là uổng phí IQ thiên tài của cậu, lỗ tai nháy mắt soạt đỏ bừng.
"Đợi." Bỏ lại một câu, Hải Du nhanh chóng chạy mất hút.
Đinh Đan nhịn cười muốn nội thương. Manh, quá manh! Đáng yêu chết đi được! Tuy đường nét khuôn mặt là vẻ rắn rỏi cương nghị mờ ảo, khí chất lạnh lùng...nhưng, không hiểu sao cô lại cảm thấy đáng yêu như vậy.
Tiểu Du tử đáng yêu...Còn nhỏ, nhưng là tiểu Du của cô cũng có thể được xem là tiểu soái ca nha.
♪
*Cốc*Cốc*
Hải Vân mở cửa ra, chốc lát kinh ngạc ngây ngốc nhìn đứa em trai thản nhiên vào phòng cô.
Từ khi cha mẹ mất, đây là lần đầu tiên Hải Du bước vào phòng cô. Chạm mặt không phải hững hờ thì là gay gắt, không ngờ cũng có ngày Hải Du bình thản đối diện, còn chủ động tìm cô.
Vẻ vui mừng chưa kịp nở rộ trên khuôn mặt Hải Vân, lập tức bị vùi dập bởi câu nói phía sau của Hải Du.
"Chị có đồ lót chưa dùng không?"
Cái gì!!? Hải Vân miễn cưỡng nhếch môi cười:"Có. Làm sao vậy?"
"Đan Đan, chị ấy không mang đồ thay, đưa tôi. Ngày mai tôi sẽ thanh toán tiền cho chị." Hải Du dựa vào tường đảo mắt quanh phòng, lạnh lùng nói.
"Để chị lấy. Không cần tính toán chi li, dù sao cô ấy cũng là ân nhân của em." Hải Vân dịu dàng nói, trong giọng nói mang theo quan tâm tràn đầy ấm áp. Quả thật là bộ dáng của người chị tốt!
Hải Du nhếch môi cười châm chọc:"Đó là ân nhân của tôi, không nhọc lòng chị."
"Được rồi." Hải Vân có chút bất đắc dĩ cười sủng nịnh, đưa đồ trong tay cho cậu:"Đây này. Không đủ có thể nói với chị."
"Không cần." Hải Du không chút do dự khước từ, xoay người rời khỏi phòng, tuy nhiên không quên buông một câu:"Tôi sẽ thanh toán sau."
Hải Vân nhìn bóng lưng của Hải Du ngồi phịch lên giường bất lực cười.
Đó là em trai của cô.
Đó từng là em trai ngoan của cô.
Vì cái gì mối quan hệ của họ lại tệ đến mức này? Ngay cả nói chuyệm nó cũng lười nhìn cô, cho thấy cô làm chị thất bại đến mức nào.
Giữa dinh thự lớn thế này...lạnh lẽo đến thế là cùng.
*
Quả nhiên...
Đinh Đan cười tít mắt. Quả nhiên là đi mượn đồ lót cho cô. Thằng nhóc này, thực sự làm cô chán ghét không nỗi, dù giọng điệu nó bất hảo đến nhường nào.
"Chị mau thay đi. Tắm xong, nghỉ sớm." Hải Du cau mày, không cần nói cũng biết, treo mặt như treo sẵn 'chị phiền quá' giọng điệu thập phần không kiên nhẫn.
- Ừ. Cậu có thể về phòng ngủ mà. Cần chi đứng nơi này lớn lối chê cô phiền chứ. Dù cậu có đẹp trai đến mức nào, nhưng cô cũng không thể lại nổi sắc tâm với một đứa con nít.
"Có phải hay không chị chán ghét tôi?"
- Không có a. Cô chỉ kêu cậu ta nên ngủ sớm thôi, tại sao lại thành cô ghét cậu ta rồi?
"Hừ, nhanh tắm đi. Chị làm bẩn giường tôi rồi kìa."
=·=| Cô nhớ mình không có đắc tội cậu ta nha. Song lại chỉ có thể lắc đầu cho qua, ai bảo cậu ta là chủ nhà đâu.
Nhìn Đinh Đan đóng cửa phòng tắm, Hải Du lướt mắt nhìn xung quang, ánh mắt rất nhanh dừng lại nơi tủ quần áo chất đầy váy đầm kiểu dáng tinh xảo nhã nhặn.
Đáy mắt thoáng qua tia u tối không rõ.
Để cọ rửa sạch sẽ bụi bẩn lông bông cả ngày trên người, cô mất ít nhất nửa tiếng. Trong khoảng thời gian đó, cô sẵn tiện rột rửa đầu tóc không biết đã bao lâu chưa gội.
Khoác trên mình bộ váy màu trắng ngà mềm mại chất liệu tơ lụa thượng hạng, cô thích ý xoay một vòng. Này còn không phải rất dễ thương sao? Ra ngoài chắc chắn sẽ câu được nhiều soái ca cho xem.
Haha...
Chỉ là...
Đinh Đan nhìn mình trong gương, trong đầu nổi lên nhiều nghi ngờ không cách nào xóa bỏ được.
Cô, không phải là robot sao? Robot còn có thể tắm rửa, chẳng lẽ động cơ bên trong đã tân tiến đến mức có thể chống thấm nước?
Hơn nữa, tay đặt lên tấm gương phòng tắm, cô khẽ chà sát khuôn mặt trong gương.
Nhận ra điều tàn khốc nhất...Cô dường như không thể cười, bất kể nhăn mặt hay nhếch môi...đều không thể!
Aii, xác thực cái này có chút bi ai. Robot không biết cười. Thực cmn người sáng chế ra cô có thể hay không vô lí thêm chút nữa!!!?
Rất, rất khi dễ người!!
Tuy cô rất muốn gào thét thỏa nỗi lòng, nhưng bóng dáng nằm gục trên giường nhanh làm cô nghẹn một hơi.
Cô chỉ có thể thở dài, cúi đầu ngồi cạnh cậu.
Cô đối với cậu, chỉ là người xa lạ mà thôi. Muốn trả ơn, thời nay đâu nhấ thiết phải đem người không quên biết về nhà, cung phụng người ta. Huống chi, thói đời vốn vô ơn hiểm trả, xã hội trọng tiền chứ không phải tình.
Vậy mà, cậu nhóc này tình nguyện dẫn cô về nhà. (Dù quá trình dẫn cô về nhà hắn rất là không cam tâm.)
Người lương thiện, thực sự quá ít, nhưng cũng không đến nỗi không có một ai, phải không!??
Đinh Đan cúi người hôn lên trán cậu, khẽ cười. Thuận tay kéo chăn đắp lên người cậu, đi tới cửa sổ ngồi lên bệ cửa sổ.
Cả một đêm không ngủ, dành thời gian hóng gió đêm.
Robot, có thể ngủ sao!!? Dĩ nhiên là không rồi.
Cô không biết mình đã ngồi đây bao lâu, nhưng lại rất rõ bản thân tỉnh táo không hề có tia buồn ngủ mệt mỏi nào.
Chưa lúc nào cô lại hi vọng người tạo ra cô có thể lắp đặt thêm cho cô chế độ Off và Sleepy.
"Chị không ngủ!?" Thanh âm lạnh lẽo phía sau nhanh chóng thức tỉnh cô. Là, Hải Du.
Đinh Đan lắc đầu. Ngủ được cô ngủ rồi, khổ quá cơ.
"Được rồi. Nhà chị ở đâu? Tôi tiễn chị về."
- Japan. Đinh Đan mấp môi.
"Nhật? Sao chị lại ở đây?"
Đinh Đan lắc đầu. Cô quả thật không nhớ được lý do phi thường nào khiến cô chạy từ Nhật sang Nga.
"A." Mới sáng sớm, bình tĩnh, bình tĩnh nào. Hải Du hít một hơi sâu áp chế tâm tình hiếm khi dao động của mình.
"Chị có người thân không?" Chưa bàn tới người thân này ở đâu, chỉ cần có là tốt rồi. Cậu có thể đưa cô về tận nhà, chỉ cần cô đừng lắc đầu lần nữa, cậu không đảm bảo mình sẽ bình tĩnh nổi mất.
Chỉ tiếc mọi việc không theo sở nguyện, Đinh Đan lắc đầu.
Việc duy nhất Hải Du muốn làm hiện tại chính là có thể bóp chết Đinh Đan. Câm có thể làm người ta phát điên, cũng là một kỹ thuật bậc cao!
Cuối cùng bất đắc dĩ chỉ có thể tìm tập sách cùng bút viết cho Đinh Đan, tránh cho việc mới sớm hỏa khí đốt người.
"Thân nhân chị ở đâu? Vì sao chị tới đây. Nhà chị ở đâu."
Nhìn cô cúi đầu nhu thuận tỉ mỉ viết, cậu hài lòng gật đầu. Biết vậy đã sớm lấy giấy bút đưa cô, cần gì phải tìm ngược từ hôm qua tới giờ.
- Tôi không có người thân. Tôi đến để du lịch. Hơn hết, tôi là một người vô gia cư.
Ba câu trả lời ngắn ngọn làm Hải Du không biết nên nói gì thêm. Cậu còn có thể nói gì đây!!? Không lẽ đuổi cô đi?
"Trước tiên chị cứ ở lại đây cho đến khi tìm được nơi ở. Tôi đi học đây." Cầm trên tay tờ giấy, quay người đi khỏi phòng. Chỉ là tờ giấy nhăn nhún bị vò nát trong tay cậu, cho cô biết, cậu rất rất không hài lòng về cô, phiền chán cô, thậm chí còn chán ghét cô.
Cô liếc mắt nhìn ra cửa sổ, bầu trời xanh cao vời vợi.
Đinh Đan cô không cần người thương, cô vẫn có thể sống tốt.
"Điểm tâm sáng đây này." Vài phút sau trên bàn xuất hiện đồ ăn sáng cùng lời nói còn thoáng dư âm lại trong không gian làm lòng cô dâng lên từng chút ấm áp.
Cô cong môi cười, chăm chú vào bữa sáng của mình. Robot không ăn cũng không sao, nhưng phần ấm áp này, cô không ăn không được rồi.
Hải Du ngoài cửa nhìn thấy cô ăn ngon miệng mới bước xuống nha. Cậu vẫn là không yên tâm về cô, người khuyết tật luôn bất tiện như vậy.
Tuy cô không hề tươi cười lần nào, nhưng qua ánh mắt linh động trong suốt kia, cậu luôn thấy được cô đang vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT