Dược Vương đấy, một báu vật vô giá, mỗi Thiên nhân đều dốc sức liều mạng có được nó!
Vạn cổ Cự đầu, trên lý thuyết thì bọn họ có thọ nguyên vạn năm nhưng hầu như không có một Cự đầu nào có thể sống đến cái tuổi đó. Bởi vì qua mỗi lần tranh đấu sẽ có lúc bị thương, và trong những lần ấy đôi khi ảnh hưởng đến tu vi, thậm chí là thọ nguyên.
Còn Thiên nhân, bọn họ lại thảm hơn!
Cường giả Thiên nhân có thần uy vô thượng, đoạt tạo hoá của trời đất, đã có chút thực lực hoá thứ mục nát thành thứ thần kỳ.
Nhưng dù có chạm đến được trình độ đó đi chăng nữa thì bọn họ cũng phải đối mặt sự trừng phạt của trời đất, đó chính là Thiên Nhân Ngũ Suy. Mỗi một lần chịu Thiên Nhân Ngũ Suy thì có hơn phân nữa số người ngã xuống, hơn nữa càng về sau uy lực của Thiên Nhân Ngũ Suy càng mạnh mẽ vì thế số người còn lại không được bao nhiêu.
Có thể nói bọn họ cũng giống như Cự đầu, thọ nguyên sẽ không đổi nhưng cuối cùng cũng chỉ sống được vạn năm.
Còn Dược Vương thì sao? Nó có tác dụng gì? Một cây Dược Vương có thể giúp một Cự đầu kéo dài tuổi thọ thêm hai nghìn năm, còn Thiên nhân thì thêm tám trăm năm. Đây là hấp dẫn khó lòng cự tuyệt được!
"Tốt, rất tốt, ngươi cẩn thận nói rõ ràng, không được bỏ qua điều gì." Cơ Trường Không nhìn lão Nhị và nói.
...
Nửa nén hương sau, Cơ Trường Không mở thờ dài một cái.
"Tiền bối, tiểu nhân có thể đi được chưa? Tiểu nhân đã nói ra toàn bộ rồi." Lão Nhị run rẩy hỏi.
"Đi? Ai đồng ý với ngươi?" Cơ Trường Không khẽ mỉm cười.
"Ngươi, chính ngươi đã đồng ý, chỉ cần ta nói hết cho ngươi biết thì ngươi sẽ thả ta đi, ngươi không giữ lời." Lão Nhị hét lên.
"Ta đã đồng ý sao? Cái lỗ tai nào của ngươi nghe được vậy?" Cơ Trường Không cười cười hỏi.
"Ta..." Lão nhị vốn muốn nói chính hai lỗ tai lão đã nghe nhưng lại nghĩ lại thì hình như Cơ Trường Không chưa từng đồng ý cái gì.
"Tha mạng, xin hãy tha mạng, ta. . ."
Phốc!
Trong rừng truyền ra tiếng ồn ào náo động làm cho Thuỷ gia phải chú ý, sau đó họ đã quyết định đi vào xem thế nào. Cơ Trường Không cũng không chậm trễ, hắn cong ngón tay rồi búng ra một cái, một đạo lực lượng cuồn cuộn bay ra đánh nát đầu lão Nhị.
"Mau mau, ở phía trước, xem nơi đó xảy ra chuyện gì..." Thợ săn của Thuỷ gia rốt cuộc cũng từ từ chạy đến.
"Ồ, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại nhiều thi thể thế này, mau xem đi, đây là người của Quang Minh Đạo, đúng là của Quang Minh Đạo rồi. Là ai đã giết hết bọn họ vậy? Thật nhiều thi thể, trời ạ..." Tiếng kêu sợ hãi vang lên liên miên không dứt.
Tiếng huyên náo không ngừng đến gần hắn, càng ngày càng đến gần.
Cơ Trường Không cũng không hề muốn che giấu. Tuy hắn không muốn bại lộ thân phận nhưng việc che giấu tu vi lại không quan trọng, việc bọn họ nhìn không ra là một chuyện, cố ý che giấu thì lại giống như chột dạ.
"Ồ, tại sao ngươi lại ở đây?" Người đầu tiên phát hiện ra hắn chính là Thuỷ Tâm Nguyệt. Nàng là cao thủ đệ nhất của đội săn bắt Thuỷ gia, tu vi Thiên Môn tầng năm, nên là người đầu tiên phát hiện ra hắn cũng không có gì là lạ.
"Những người này là do ai giết? Ngươi có nhìn thấy không?" Không chờ hắn trả lời, nàng đã hỏi thêm câu hỏi khác.
"Ta. . ."
"Đại tiểu thư, cái này còn phải hỏi sao, người xem mấy cái xác nằm trên đất đều là người Quang Minh Đạo, hắn lại ở chỗ này mà lông tóc không hề bị tổn thương, nhất định hắn là nội ứng cấu kết với Quang Minh Đạo muốn tập kích chúng ta." Ngay lúc này, Lý Thành liền đi ra cướp lời nói, không cho Cơ Trường Không cơ hội trả lời.
Sắc mặt gã trắng bệch, đưa mắt nhìn thi thể dưới đất, đặc biệt khi nhìn thấy thi thể của ba thủ lĩnh thì càng tái nhợt hơn. Đặc biệt là sự có mặt của Cơ Trường Không ở nơi này càng làm cho gã cảm thấy càng sợ hãi hơn, cho nên trong lúc nguy cấp đã nảy ra cách thức trả đũa như vậy, trước tiên cứ đổ hết tội danh lên trên đầu Cơ Trường Không rồi nói sau.
Gia hoả này đúng là thông minh nhanh nhạy. Cơ Trường Không hơi sững sờ. Mặc dù phương thức giải nguy có tầm nhìn hạn hẹp đôi chút nhưng trong hoàn cảnh thế này mà có thể phản ứng nhanh như vậy cũng đáng khen rồi.
Quả nhiên sau khi những người trong đội săn nghe xong lời nói của Lý Thành thì ai cũng thay đổi sắc mặt.
Nếu như Cơ Trường Không thật sự làm như vậy thì đúng là 'vong ân phụ nghĩa', hành động này đáng bị người đời phỉ nhổ ngàn vạn lần.
Không chỉ bọn họ mà ngay cả Thủy Tâm Nguyệt cũng hơi thay đổi sắc mặt.
"Các ngươi nghĩ như vậy sao? Mà tại sao Quang Minh Đạo lại để một người như ta làm nội ứng nhỉ?" Cơ Trường Không hoàn toàn bình tĩnh trả lời bằng cách hỏi lại.
"Cũng đúng, ngươi chỉ là người bình thường, không thích hợp để dùng làm nội ứng. Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe thấy Quang Minh Đạo dùng người bình thường để làm nội ứng." Thuỷ Tâm Nguyệt và mấy người thợ săn sững sờ rồi sau đó giống như bừng tỉnh đại ngộ mà gật nhẹ đầu.
"Ta..." Cơ Trường Không hoàn toàn choáng váng.
Cái này là sao đây? Cơ Trường Không im lặng, y của hắn là với tu vi của mình thì Quang Minh Đạo xứng đáng để hắn làm nội ứng sao? Nhưng nhóm người Thủy Tâm Nguyệt thì lại lý giải hoàn toàn ngược lại mới đau chứ.
Được rồi được rồi. Cơ Trường Không bất đắc dĩ chỉ biết câm nín, cũng không nói toạc ra hắn là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ của cao thủ, cho dù toàn bộ người của Quang Minh Đạo tới cũng không phải là đối thủ của hắn.
"Tỷ, ta cảm thấy hắn nhất định là nội ứng, nhất định vậy." Ngay lúc này, Thủy Kiều Kiều chạy đến bến Thuỷ Tâm Nguyệt nói.
"Đưng nói nhảm, chẳng lẽ quy tắc làm việc của Quang Minh Đạo chúng ta lại không biết, tuyệt đối hắn không phải là nội ứng." Thủy Tâm Nguyệt trực tiếp phủ nhận nói.
"Nếu không tại sao hắn lại ở chỗ này." Thủy Kiều Kiều không chịu buông tha cho cơ hội lần này. Nàng ta nhớ lúc trước Cơ Trường Không đã từng nói việc này nhưng nàng tuyệt đối không tin Lý Thành là nội ứng, nàng ta chỉ cho rằng Cơ Trường Không đang dùng kế 'lạt mềm buộc chặt' mà thôi.
"Ta có thói quen ngủ tối trên tàng cây, tối qua cũng vậy." Cơ Trường Không nhún vai.
"Nơi có dễ ngủ như vậy sao? Ta hỏi ngươi, đã xảy ra chuyện gi với những thi thể trên mặt đấy này, còn nữa, tại sao những người này đều chết hết mà chỉ còn mỗi ngươi, một tên phế vật, lại bình yên vô sự. Tốt nhất ngươi giải thích rõ ràng cho ta, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt." Thuỷ Kiều Kiều hùng hổ doạ người nói.
"Rất đơn giản, ta ngủ ở trên tàng cây rồi phía dưới có một đám người xuất hiện, sau đó có một người xuất hiện giết hết toàn bộ bọn họ. Còn về phần ta, có lẽ người đó không phát hiện ra ta hoặc có thể phát hiện rồi nhưng lại thấy ta là một tên phế nhân nên chẳng muốn giết." Cơ Trường Không tuỳ ý trả lời.
"Được rồi, ta đoán bọn Quang Minh Đạo có lẽ tìm chúng ta gây chuyện, sau đó trong lúc vô tình có vị tiền bối nào đó đã tốt bụng cứu chúng ta, hơn nữa người đó còn một lần hốt gọn tất cả. Vị tiền bối này ít nhất cũng là tu giả Đạp Hư trở lên, không phải nhân vật chúng ta có thể suy xét. Còn về phần Cơ công tử đây, có lẽ cũng là ngoài ý muốn mà thôi." Thuỷ Tâm Nguyệt nói ra suy đoán của mình.
"Tỷ, tại sao ngươi luôn thiên vị hắn, hắn có cái gì tốt chứ?" Thuỷ Kiều Kiều vội la lên.
"Ta không thiên vị ai cả, chỉ nói ra sự thật mà thôi." Thuỷ Tâm Nguyệt cười tự nhiên nói.
"Hừ, tốt nhất ngươi đừng để cho ta phát hiện ra ngươi có liên quan đến này." Thuỷ Kiều Kiều hung hăng trợn mắt nhìn hắn, nói.
Im lặng, vô cùng im lặng!
Vốn dĩ hắn chuẩn gị giải quyết xong vụ này rồi sẽ rời đi nhưng giờ thì hắn đã thay đổi ý định ban đầu bởi vì tin tức Dược Vương, mà Dược Vương này lại có quan hệ với Thuỷ gia, cơ hội như vậy không thể bỏ qua.
Thế nhưng với cái chuyện đang diễn ra này, với hiểu lầm như vậy, sẽ ảnh hưởng đế kế hoạch tìm Dược Vương của hắn.
"Tất cả mọi người hãy dọp dẹp nơi này một chút. Cơ Trường Không, ngươi theo ta." Thuỷ Tâm Nguyệt quét mắt nhìn bốn phía, bày ra khí thế của người làm chủ, nói.
"Chuyện gì?" Cơ Trường Không nhíu mày, đi cùng Thuỷ Tâm Nguyệt đến dưới một gốc cổ thụ.
"Ta hỏi ngươi, việc này có liên quan gì đến ngươi không?" Trong đôi mắt của Thuỷ Tâm Nguyệt hiện lên một lực lượng kỳ dị, có thể làm cho ngươi không đành lòng lừa gạt nàng ta, cũng không muốn làm nàng ta tổn thương.
"Không có liên qua gì hết, ta không phải nội ứng." Cơ Trường Không lắc đầu.
"Ngươi chắc chắn bản thân mình không lừa gạt ta?" Đôi chân mày lá liễu của Thuỷ Tâm Nguyệt hơi nhíu lại.
"Nếu ta lừa gạt ngươi, thiên lôi cứ đánh chết ta." Cơ Trường Không bất đắc dĩ trả lời. Dù sao thì hắn cũng không nói dối, thật sự hắn không phải là nội ứng, cùng lắm hắn chỉ là cái người tiền bối nào đó trong phỏng đoán của nàng ta mà thôi, đương nhiên hắn sẽ không nói ra những lời này.
"Được rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi, đi nghỉ thôi." Cơ Trường Không sợ nàng phát hiện ra sơ hở của mình nên dứt khoác rời đi.
Trên thực tế, tâm tình của hắn bây giờ đang rất mâu thuẫn, một mặt hắn không muốn bị bại lộ thân phận, lúc trước trong khi sơ ý nói ra tên thật đã làm cho hắn hối hận, nếu bây giờ để cho người khác biết rõ tu vi của hắn thì rất có thể bị người biết rõ thân phận; mặt khắc vì có thể dễ dàng tiếp cận Dược Vương, hắn cần một thân phận, mà phải là một thân phận có giá trị.
Được rồi, cứ thuận theo tự nhiên thôi, suy nghĩ nửa ngày, hắn cảm thấy thiệt nhức đầu nên đành buông tha, không nghĩ đến nữa.
Nhìn Cơ Trường Không nhàn nhã rời khỏi cánh từng, trong mắt Thuỷ Tâm Nguyệt hiện lên một chút nghi vấn, thật không phải là hắn sao? Thế nhưng vì sao mình lại cảm nhận được trên người hắn toả ra một loại khí tức giết chóc rất kinh khủng chứ? Chẳng lẽ cảm nhận của mình sai sao?
Trên thực tế, sở dĩ Thủy Tâm Nguyệt đối tốt với Cơ Trường Không như vậy cũng vì tính cách của hắn có vẻ hiền lành, mặt khác nàng còn phát hiện ra một vài điểm không đúng.
Từ khi cứu Cơ Trường Không, nàng đã cảm thấy rất hiếu kì, khi đó hắn chỉ khoác một bộ quần áo rách nát gần như bị hỏng hoàn toàn nhìn không ra màu sắc ban đầu nhưng nàng vẫn phát hiện ra bộ quần áo này không phải loại phổ thông.
Không chỉ có như vậy, biểu hiện của hắn căn bản không giống một thợ săn chút nào, hơn nữa nàng còn nhìn ra, dưới tình hình như vậy mà hắn có thể sống sót dưới sông Lan Thương, rồi được nước sông đưa vào bờ. Cho dù chỉ bị nạn ở vùng nước cạn nhưng tuyệt đối cũng không phải bình thường.
Nước sông Lan Thương nặng như núi, không có người nào có thể hiểu biết hơn họ, những thợ săn chuyên hoạt động ở con sông này. Chỉ là sau khi được cứu, biểu hiện của Cơ Trường Không thật làm cho người khác thất vọng. Cứ ngỡ bản thân hắn có cái gì huyền bí nhưng sự thật phơi bày thật phủ phàng.
Tuy biểu hiện rất bình thường nhưng nàng cũng đã từng thăm dò qua một chút, rồi biết được trong cơ thể hắn không có chút phátp lực nào.
Kết quả như vậy chỉ có hai khả năng, một là hắn chỉ là người bình thường, không có pháp lực tu vi gì ráo, hai là tu vi hắn vượt xa nàng nhưng khả năng này, theo bản năng, nàng không nghĩ tới.
Tuổi tác của hắn không thể lớn hơn nàng, mà tu vi của nàng đã đến Thiên Môn tầng năm. Nếu như hắn mạnh hơn nàng thì hắn chính là 'con cưng của trời' rồi!
Một nhân vật như vậy sao lại xuất hiện ở chỗ này chứ, lại còn dưới tình trạng chật vật như vậy!
Theo lý mà nói, những suy nghĩ của nàng không sai nhưng đáng tiếc kiến thức của nàng quá ít nên không suy nghĩ đến nơi được!
Nàng đã nghĩ sai về định nghĩa 'con cưng của trời', với tiêu chuẩn của nàng thì họ chỉ là những người có tài hơn người bình thường một chút. Bọn họ ở Tinh Thần Tử Địa thì cũng là hạng người ngon lành, nhưng tu vi bên ngoài thì không được tính là cái gì.
Còn về việc nàng hoàn toàn không thăm dò ra được pháp lực, dù là một chút, của Cơ Trường Không thì, rất đơn giản, bởi vì lúc đó hắn đúng là không còn chút pháp lực nào.
Toàn thân loạn thành một đống hỏng bét, pháp lực hoàn toàn khô kiệt, hơn nữa bởi vì thân thể cách trở nên đừng nói là nàng có tu vi Thiên Môn tầng năm, cho dù là tu giả Đạp Hư cũng chưa hẳn có thể dưới tình huống như vậy mà cảm nhận được trong cơ thể hắn còn sót lại một mầm mống pháp lực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT