Editor: Ưu Tịch

Ngày hôm sau, Linh Linh tỉnh lại vào sáng sớm. Lúc nàng ngồi ở đầu giường mặc quần áo, Hi Chân mang đồ ăn sáng tiến vào.

Trên khuôn mặt u oán của Hi Chân là một đôi mắt gấu mèo thâm quầng bắt mắt, tựa như u hồn phiêu phiêu bay vào, đặt đồ ăn thật mạnh lên bàn đánh "Rầm" một tiếng, lại bày khuôn mặt đen sì nhìn về phía Cốt Đầu, sau đó lại mang u oán bay bay ra ngoài ~~~~~~

Linh Linh nhìn vẻ mặt nàng ấy u ám đi ra, liền xoay đầu hỏi Cốt Đầu: "Đại tỷ tỷ ghét ta rồi sao?"

Đồ ngốc Cốt Đầu thần kinh siêu cấp thô, làm sao có thể để ý nhiều như vậy. Vừa mới tỉnh ngủ nên hắn còn mơ mơ màng màng, nhưng khi phát hiện linh lực khôi phục một chút liền nhanh chóng ngồi bật dậy, niết quyết tại chỗ cố gắng: này biến a biến, khó khăn biến trở về nhân thân, cứ thế quần áo không chỉnh tề chạy ra ôm lấy Linh Linh, cọ cọ khuôn mặt nàng.

Linh Linh có chút không yên lòng trốn tránh hắn. Nàng là tiểu nữ hài, suy nghĩ đương nhiên tinh tế sâu sắc hơn Cốt Đầu. Ngày trước Hi Chân đối xử lạnh lùng với nàng như vậy, không chịu cho nàng gặp Cốt Đầu thúc thúc, Linh Linh còn nghĩ, phải chăng bản thân đã làm sai chuyện gì để đại tỷ tỷ mất hứng, cho nên Hi Chân mới tỏ vẻ tức giận lớn tiếng mắng nàng như vậy.

Bọn họ nào đâu biết, đêm qua Hi Chân ở bên ngoài động, một mình đối mặt với sự chất vấn từ cả trăm ngự kiếm đệ tử của Nam Hoa, bị đám tiểu tử mới lớn không biết lớn nhỏ hăng tiết gà xù lông chất vấn, nàng còn đặc biệt săn sóc bày ra tiên chướng ở ngoài động, tránh choh âm thanh la hét ầm ĩ truyền vào quấy rầy đại nhân bọn họ "Tiểu biệt thắng tân hôn" —— thử hỏi, Hi Chân nàng vĩ đại bao nhiêu a!

Cuối cùng vẫn phải để bốn vị trưởng lão Nam Hoa ra mặt, mơ hồ giải thích một phen, đám đệ tử bị tịch thu kiếm đành chạy trở về. Khổ nỗi cũng có vài vị đặc biệt cố chấp, đặc biệt tâm mang chính nghĩa, đặc biệt trọng tình cảm đồng môn không chịu rời đi. Làm hại nàng phải tử thủ ngoài động, theo chân đám nhóc đó mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau cả đêm, Cốt Đầu ở bên trong ngủ đến sung sướng ấm áp mãn nguyện, làm Hi Chân nàng không thể ngủ một giấc ngon lành dưỡng nhan, phải ở bên ngoài trừng mắt cả đêm, để đến nỗi giờ mắt nàng thâm đen như gấu trúc.

Chờ Linh Linh rửa mặt ăn sáng xong, cùng Cốt Đầu tay trong tay vui vẻ đi ra từ trong động, đám người Bạch Tiểu Mậu liền xông tới. Bạch Tiểu Mậu giơ tay định kéo Linh Linh về bên cạnh mình, nhưng Cốt Đầu nào cho hắn cơ hội. Bạch Tiểu Mậu vừa mới nâng tay, Cốt Đầu đã phi lên, một cước liền đá bay hắn ra ngoài, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy Linh Linh, ấn nàng vào trong lòng.

Nó này một cước đá quả thật không nhẹ, Bạch Tiểu Mậu bị đá bay đi ra ngoài thật xa đánh vào trên cây quăng ngã cái thất điên bát đảo, Nam Hoa đệ tử đều nghiêm nghiêm mặt rút kiếm tướng hướng, hai phương đối trì, rất có muốn đánh một trận tư thế.

Linh Linh cũng không hiểu ra sao, vẻ mặt nàng ngây thơ không rõ. Nàng đương nhiên không biết bọn họ đều hiểu lầm, chỉ là thấy các sư huynh đều thân thiết hỏi bản thân có xảy ra chuyện gì không, nhìn mắt bọn họ đỏ bừng sau một đêm thức trắng, nàng cũng cảm động đỏ cả mắt. —— tình đồng môn chính là như thế này đây. (Editor: sorry mn, nhưng thực sự tui thấy đoạn này nó cứ “…” sao sao ấy ==”””)

Linh Linh tránh khỏi cái ôm của Cốt Đầu, chạy tới nâng Bạch Tiểu Mậu dậy. Vốn là huyết mạch tương liên, có lẽ là do tình huynh muội bẩm sinh từ sâu trong lòng, thiên tính trời sinh, nàng thấy Bạch Tiểu Mậu vì bản thân mà bị Cốt Đầu thúc thúc đá đến nội thương, sắc mặt tái nhợt, liền nghẹn ngào rơi lệ, rối rít giải thích với bọn họ, nói Cốt Đầu thúc thúc chính là cha nàng, là người đã đem nàng nuôi lớn. Nàng đỏ mặt nói, Cốt Đầu thúc thúc là yêu quái, không hiểu lễ giáo. Hiện nàng đã trưởng thành, không thể tiếp tục tắm rửa đi ngủ cùng Cốt Đầu thúc thúc, nhưng Cốt Đầu thúc thúc không hiểu, sau này nàng sẽ nói cho hắn hiểu.

Mấy vị đệ tử ở đây đều không đoán ra được kết quả cuối cùng lại như thế này. Mới đầu bọn họ đều lo lắng, sư muội tuổi còn nhỏ, ngây thơ nên bị yêu tinh lừa, mà nay đã biết đây là quan hệ giữa cha và con gái, đó là chuyện nhà người ta, bọn họ cũng sẽ không can thiệp vào.

Lúc này sắc trời sáng rõ, giờ học cũng gần kề, mấy vị này liền lần lượt rời khỏi nơi đây, trở về ngọn núi cao nhất. Bạch Tiểu Mậu cũng là một kẻ kiêu ngạo, hắn bị đá một cước không nhẹ, sắc mặt tái nhợt, mấy người đó muốn đưa hắn một đoạn, hắn vẫn uyển chuyển cự tuyệt, miễn cưỡng ngự lên kiếm.

Một đệ tử trong đó chủ động đề nghị đưa Linh Linh đi cùng, nói sẽ giúp Linh Linh trở lại ngọn núi cao nhất. Cốt Đầu ngốc nghếch vốn muốn đưa Linh Linh đi học, nhưng Linh Linh lại không cho. Trong mắt tiểu ngốc tràn ngập bất mãn cùng ủy khuất, ôm lấy Linh Linh, vùi đầu vào lòng nàng, trong cổ họng phát ra từng tiếng "Ô ô" trầm thấp.

Linh Linh bị hắn ôm vào trong ngực, trước mặt mấy vị sư huynh, đều nhìn ra được ánh mắt thâm ý sâu xa khác thường của họ, thật sự vô cùng ngượng ngùng, chỉ đành phải kéo Cốt Đầu trở về trong động, ôn tồn nói với hắn: "Cốt Đầu thúc thúc, buổi chiều người hẵng đến đón ta tan học. Hôm nay trước tiên ta sẽ giải thích với các vị sư huynh sư tỷ, bọn họ sẽ không hiểu lầm người nữa."

Linh Linh lo lắng, nếu để Cốt Đầu cùng đi qua đó với nàng, nếu chưa kịp giải thích đã nháo loạn hết cả lên thì sẽ không tốt lắm. Căn bản Cốt Đầu không thế nghe hiểu được, nhưng còn Hi Chân có thể huơ tay múa chân phiên dịch cho hắn, cho nên Linh Linh cũng không lo lắng về chuyện này. Nàng kiễng chân thơm lên mặt Cốt Đầu một cái, làm đồ ngốc Cốt Đầu hắn tâm hoa nộ phóng, còn chưa kịp ôm lấy Linh Linh, nàng đã nhanh chóng chạy ra khỏi động.

Nàng bước lên kiếm, đây chính là lần đầu tiên nàng ngự kiếm phi hành. Tuy rằng kỳ thật đây cũng chỉ là một loại xe tiện lợi mà thôi, nàng vẫn hưng phấn vô cùng. Vị nam đệ tử đi cùng quay đầu liền nhìn thấy tiểu sư muội hưng phấn đến mặt cũng đỏ bừng, liền mỉm cười nói với nàng: "Đứng vững, sư huynh sắp bay lên đây."

Linh Linh nắm chặt cổ tay áo hắn, ánh mắt sáng trong gật mạnh đầu: "Vâng, muội sẽ giữ chặt."

Ngay sau đó là tiếng ngâm nga của những đạo kiếm minh, từng đạo từng đạo kiếm quang tựa như cầu vồng bay vút lên tận trời cao. Linh Linh được chở xuyên qua giữa biển mây, mới đầu nàng còn có chút sợ hãi, nhưng sư huynh bay thật vững vàng, Linh Linh thấy bọn họ ngự kiếm, tự nhiên xuyên qua biển mây, nhanh nhẹn như gió, trong lòng cũng vô cùng hâm mộ.

Ngự kiếm phi hành là giấc mộng lớn nhất của hơn một ngàn đệ tử Nam Hoa, khi đạt tới cảnh giới người kiếm hợp nhất cũng chính là lúc vừa có thể làm cho cánh kiếm bay lên. Mà nay Linh Linh cũng đang đến thời khắc mấu chốt này, nàng liền âm thầm quyết định bản thân phải càng thêm cố gắng, phải sớm giỏi như các vị sư huynh, có thể ngự kiếm phi hành.

Trên đường trở về, vài vị sư huynh sư đệ liền hỏi quan hệ giữa nàng và Cốt Đầu, tại sao Cốt Đầu lại ở đây. Linh Linh cũng không tiện nói bản thân là do Cốt Đầu đưa đến, nàng sợ các sư huynh sẽ bài xích chán ghét Cốt Đầu. Nhưng nàng cũng không giỏi nói dối, nàng vẫn luôn là một tiểu cô nương thành thật, liền quanh co lòng vòng nói câu được câu chăng, rốt cuộc chỉ nói bản thân là do Cốt Đầu thúc thúc nuôi lớn.

Mấy vị nam đệ tử dù sao cũng không tiện truy vấn việc tư nhà người ta. Trừ bỏ không thể đồng ý việc "Cha và con gái" hai người bọn họ quá mức thân mật vượt quá lễ giáo, còn những cái khác cũng chẳng có gì quá mức lạ thường. Dù sao nơi này là Nam Hoa, bọn họ thân là đệ tử đạo môn, dù là kẻ tầm thường cũng giao tiếp cùng yêu vật không ít, thậm chí có vài đệ tử nhờ cơ duyên mà nuôi dưỡng được ngự thú của riêng mình, bình thường cũng tâm ý tương thông như thân nhân vậy, cũng không bài xích việc nhận yêu quái làm thân quyến. Duy chỉ mình Bạch Tiểu Mậu cả đường ôm kiếm không nói gì, thỉnh thoảng dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Linh Linh.

Khi bọn họ trở lại ngọn núi cao nhất, Linh Linh cùng bọn họ đi thiện đường dùng đồ ăn sáng.

Thủ tọa Nam Hoa và bốn vị trưởng lão sớm đều đã thu nhận những đệ tử đạo pháp cao thâm, đều là những người tuổi trẻ tài cao. Bốn vị trưởng lão đã dặn dò bọn họ, chờ đám tiểu tử Bạch Tiểu Mậu trở về liền tóm đám nhãi con cố chấp bướng bỉnh không nghe khuyên bảo này, toàn bộ đưa đi diện bích. Thành ra đồ ăn sáng còn chưa dùng xong, đốc giáo đại đệ tử đã thiết diện vô tư đưa người tới, bắt hết toàn bộ bọn họ.

Buổi chiều sau khi tan học, Linh Linh đã sớm chạy tới thiện đường, mang thức ăn nước uống tới Tư quá nhai thăm bọn họ, Cốt Đầu tới nơi đã chẳng thấy người đâu.

Mấy nữ đệ tử đều đặc biệt có hứng thú với Cốt Đầu, đều đi tới vây xem hắn.

Ngươi nghĩ thử mà xem, một nam yêu tinh mỹ mạo như vậy, hắn xinh đẹp, đẹp như thiên nhân, ở gò má bên trái, dưới khóe mắt là ba vệt ngân quang hình sóng nước gợn trào, càng làm cho dung nhan như ngọc của hắn tăng thêm vài phần tinh xảo xinh đẹp, nhìn thấy một người như vậy thật sự là lòng gợn ba đào (sóng lớn) mà.

Hơn nữa hắn lại là một yêu tinh vẫn còn nói ngọng, đối với một yêu tinh đẹp như thiên nhân gần như hoàn mỹ đến vậy, khuyết điểm này của hắn ngược lại thành điểm đáng yêu nhất. Mọi người cứ nghĩ đến việc hôm qua người nói lời ngọng nghịu kia là hắn liền cảm thấy đặc biệt đáng yêu, còn có bí mật không thể nói giữa hắn và tiểu sư muội Thanh Ngưng, càng làm người ta cảm thấy lôi cuốn, thu hút. Thế nên, rất nhiều đệ tử liền chủ động chạy tới chỉ đường cho Cốt Đầu đi tìm Linh Linh.

Vài đệ tử khác cũng không muốn bị bỏ lại phía sau, thành ra càng ngày càng nhiều người tới gia nhập. Cuối cùng, Cốt Đầu được một đoàn thiếu nam thiếu nữ đông đúc vây quanh đưa đi gặp Linh Linh.

Nhóm đầu bếp phụ trách thiện đường hôm nay đặc biệt buồn bực. Nhìn hơn trăm bàn ăn trong đại thiện đường, chỉ có thưa thớt vài vị đệ tử, mấy trăm đệ tử thế mà lại bãi cơm tập thể! Bọn họ liền bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ bản thân nấu nướng thật sự càng lúc càng khó ăn sao?

...

Cốt Đầu bị một đoàn đệ tử trẻ tuổi vây quanh đi về hướng Tư quá nhai, trong đó đa phần là các nữ đệ tử, đều đang tuổi xuân thì, hoạt bát nói cười duyên dáng, một đường đều vây quanh bên người Cốt Đầu líu ríu sôi nổi, tiếng nói chuyện truyền đi thật xa.

Trong đó đặc biệt có cô nương đi gần Cốt Đầu nhất, tính cách đặc biệt sáng sủa, tươi cười như nắng. Tuy rằng Cốt Đầu một đường đều thực an tĩnh, nàng vẫn cứ cố gắng nói chuyện phiếm, muốn làm hắn chú ý. Một đường đồ ngốc Cốt Đầu cũng đều nhìn ngó chung quanh, mới vừa tới Tư quá nhai, khi hắn vừa thấy Linh Linh, liền quăng nữ đệ tử vẫn đang cố gắng kể chuyện cười thu hút sự chú ý của hắn sang một bên, phi vội qua. Nữ đệ tử kia liền hóa đá tại chỗ, yên lặng rưng rưng —— lòng ta thật bi thương ~~~

Trên Tư quá nhai mây mù phủ trắng như tuyết, chỉ có một cái cầu treo chênh vênh giữa hai bên vách núi. Cốt Đầu lăng không điểm nhẹ một cái, liền bay vút lên như kinh hồng, vượt qua đoạn cầu treo thật dài kia, tựa như một tia sáng màu xanh lam bay vụt qua, chỉ trong giây lát liền phiêu nhiên dừng tại phái dối diện.

Đám Bạch Tiểu Mậu bọn họ đều là bị trói ngược hai tay ra sau, không thể tự làm việc, Linh Linh chỉ đành ngồi xổm trước mặt bọn họ, đút cho mỗi người một ít. Nàng bưng một đĩa đồ ăn lại phải đổi một đôi đũa cho mỗi người, lại cầm lấy nửa chiếc bánh bao, đưa đến bên miệng Bạch Tiểu Mậu. Bạch Tiểu Mậu cúi đầu cắn một miếng, ngẩng đầu cười với Linh Linh, Linh Linh cũng ha ha ngây thơ cười với hắn.

Cốt Đầu ngốc nhất thời liền ghen tị, phi tới gắt gao ôm chặt Linh Linh vào trong lòng, dùng ánh mắt đặc biệt phòng bị tràn ngập địch ý trừng trừng nhìn Bạch Tiểu Mậu.

Bạch Tiểu Mậu cũng không hiểu tại sao, chỉ là bằng trực giác đã rất chán ghét Cốt Đầu, liền ngang ngạnh ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi cùng hắn mặt đối mặt. Bộ dáng của Bạch Tiểu Mậu có chút tương tự cha mình, cùng là tuổi trẻ tuấn mỹ, hơn nữa một đôi mắt phượng hẹp dài kia lại giống nhau đến mười phần mười. Cốt Đầu đối với Bạch Phượng Hoàng có loại địch ý nào cơ chứ, cho nên cũng đặc biệt chán ghét hắn.

Cả hai dùng tia lửa điện trong ánh mắt tận lực chém giết, thù sâu như biển nước lửa khó phân, chỉ cảm thấy chung quanh khắp nơi tiếng gió lồng lộng, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng tia lửa điện xẹt tới xẹt lui, Linh Linh đứng giữa quả thực lâm vào thế khó xử.

Cũng may là đám nữ đệ tử dù sợ hãi run rẩy cũng đã mò mẫm sang tới nơi, trên Tư quá nhai nhất thời náo nhiệt hơn hẳn.

Mấy đệ tử bị trói ở trên Tư quá nhai, nhớ khi đó kiên trì lưu lại phải bảo vệ Linh Linh cũng có thể thấy được họ đều là những đệ tử thập phần trung nghĩa, đều là những người trẻ tuổi tài cao trong hàng ngũ Nam Hoa. Mấy nữ đệ tử cũng luôn để ý bọn họ, bình thường thẹn thùng không dám không biết xấu hổ lại gần, lúc này đúng là cơ hội. Người trong lòng gặp rủi ro, các nàng đương nhiên cũng không thể ngồi yên. Có một nữ đệ tử lớn mật liền chủ động đi lên hỗ trợ đút cơm, mấy cô nương khác cho dù còn có chút ngượng ngùng cũng đều chủ động tới hỗ trợ.

Không thể không nói, lần này cũng đã xúc tiến nhiều đoạn tình duyên trong sư môn Nam Hoa.

Thử hỏi ngày sau, trên núi Nam Hoa này, liệu có thể nhìn thấy cảnh sắc như vậy.

Vị nam tử mặc lam sam thanh dật như sắp bay lên, bất chấp mưa gió  cầm dù đưa tiểu nữ tử đi học, ở giữa biển mây miểu miểu trôi; lại ở dưới hoàng hôn phủ bóng chiều tà, phong tư xuất trần không vấy bụi nhân gian, đón tiểu nữ tử tan học.

Trên núi Nam Hoa, liệu còn có thể thấy bóng dáng yểu điệu của tiểu nữ tử hoạt bát sôi nổi ấy. Nàng đi phía trước, ở phía sau luôn có một vị nam tử mặc lam sam thanh thủy, đẹp tự thiên nhân lẳng lặng đi bên nàng, ôm nàng vào lòng, dùng ánh mắt ôn nhu sủng ái dịu dàng trầm mặc nhìn nàng chăm chú. Thân hình cao lớn trầm ổn, tựa như là nơi vĩnh viễn chắn hết gió mưa cho nàng.

Cảnh tượng tình thơ ý họa tuyệt vời như thế.

Trên núi Nam Hoa có bao nhiêu là thiếu nam thiếu nữ? Đây chính là thời điểm mối tình đầu nở rộ, nhìn thấy nhiều cảnh tượng tình thơ ý họa như thế, liền khó tránh khỏi có chút xuân tâm nhộn nhạo.

Vì thế, nếu không phải tình hình đặc biệt, ở trên lớp, nam đệ tử sẽ cắn bút vắt óc viết thư tình, cùng với lòng dạ không yên thi thoảng đưa ánh nhìn mờ ám cho nữ đệ tử bàn trên. Đám đệ tử lớn tuổi liền nổi trận lôi đình —— ni mã, mắt thấy thu hết đông về, vậy mà đám tiểu tử tiểu nữ này đã đến mùa xuân hết cả rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play