Dạo gần đây Thượng đế bệ hạ có chút hay cáu bẳn! Cái tên chót lưỡi dài ba tấc nhà hắn vừa “hót” được vài câu liền lủi mất, toàn thân tên Bạch Phượng Hoàng kia, không có chỗ nào tốt cả!

Bạch Phượng Hoàng thằng nhãi chết tiệt này thân là Nam Thần kiêm nhiệm Hỏa Thần. Vốn hàng năm hắn cũng không chịu làm việc tử tế cho thiên đình, vô tổ chức vô kỷ luật vô cùng đáng xấu hổ! Đã thế, nói cũng không thèm một câu, hắn liền bế quan suốt mười lăm năm, nay xuất quan cũng không thèm đến tham kiến Thượng đế bệ hạ, gửi thiệp mời cũng không quản, chưa gì đã chạy xuống trần gian! Thượng đế tức giận, phái Tư Mệnh tiên quan hạ giới, đi bắt thằng nhãi này trở về lĩnh tội!!!

Tư Mệnh tiên quan và Bạch Phượng Hoàng vốn có quan hệ cá nhân rất tốt, mà xưa nay Thượng đế bệ hạ dù biết Bạch Phượng Hoàng này vô tổ chức vô kỷ luật cũng không có biện pháp. Cho nên mới nói, nếu bảo Thượng đế gọi hắn xuống dưới tóm Bạch Phượng Hoàng trở về, còn không bằng nói là tới khuyên nhủ hắn. Nếu không, người đã sớm phái thiên binh thiên tướng đi tìm, chứ đâu cần phải phái hắn- cái tên quan văn Tư Mệnh đi làm cảnh à?

Bất quá Bạch Phượng Hoàng, thằng nhãi này nếu đã chuồn êm chạy xuống thế gian, tất nhiên sẽ che dấu hơi thở bản thân, Tư Mệnh cũng không biết đi đâu để tìm hắn nữa.

Thượng đế bệ hạ đang ở Lăng Tiêu bảo điện phát hỏa, Tư Mệnh liền bị Nhị lang thần mạnh mẽ hùng hổ xách ra ngoài, một cước đá bay vèo xuống Nam thiên môn (@@”””). Tư Mệnh buồn bực vò đầu, đằng vân lại tiếp tục bay xuống trần, vừa bay vừa suy nghĩ. Hắn suy tư đến mức dẫm nát cả đụn mây, bỗng lật tay hóa ra 'Sổ ghi chép mệnh cách'.

Chức quan 'Tư Mệnh' là vị tiên thiên đình chưởng quản phúc-lộc-thọ của người phàm, cùng với Thôi phán quan dưới âm tào địa phủ đúng là một đôi tương xứng trên trời dưới đất, cùng nhau cộng chưởng trật tự luân hồi nơi dương thế. Phán quan quản số tuổi thọ, hắn phụ trách phúc, lộc.

Sổ ghi chép mệnh cách trên tay hắn cùng với 'Sinh tử bộ' do Thôi phán quan chưởng quản cũng không khác biệt mấy, mặt trên ghi lại phàm nhân sở hữu mệnh số. Hắn tìm được mệnh cách của Bạch Tiểu Linh ghi lại trên Mệnh cách sổ, nhìn kỹ nửa ngày, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra sao lại xảy ra vấn đề.

Phải biết rằng, tuy rằng Ti Mệnh chưởng quản mệnh số của phàm nhân toàn thiên hạ, nhưng chúng sinh có đến vạn trăm ngàn người, hắn không có khả năng mỗi một người đều an bài tường tận cụ thể. Mà 'Sổ ghi chép mệnh cách' cũng chỉ ghi lại thập phần thô sơ giản lược, hắn chưa bao giờ quá hưng phấn mà ngồi xuống viết lại toàn bộ từng chuyện xảy ra trong cuộc đời của một người, nói khéo thì gọi là không tỉ mỉ, thẳng toẹt ra thì nghĩa là ba phải thế nào cũng được, việc hắn làm chỉ là an bài đầu mối chính, cụ thể chuyện xảy ra thế nào sẽ để cho thiên ý tung hoành phát huy.

Về cuộc đời Bạch Tiểu Linh, vốn Tư Mệnh định ra đầu mối chính là: xuất thân quan lại thế gia, thuở nhỏ cuộc sống bình an, không bệnh không tai, chín tuổi khi ngộ được cơ duyên liền bái Nam Hoa Hư Ngụy thượng tiên làm sư phụ. Về phần có đắc đạo phi thăng hay không, vẫn còn là bí ẩn tự mình tìm hiểu.

Đây là hắn muốn xem thiên ý an bài. Hắn tuy là Tư Mệnh tiên quan, chưởng quản mệnh số phàm nhân, nhưng cũng biết Thiên Đạo vô thường, chẳng phân biệt được thân sơ, thường giúp người lương thiện. Thiên Đạo tuần hoàn, nhân quả báo ứng, hắn cũng không thể tự mình làm chủ.

Giờ phút này đương nhiên Tư Mệnh vẫn không hề hay biết, vốn mệnh cách của Bạch Tiểu Linh do hắn viết vào trong sổ ghi chép là gần như không thể thay đổi, nhưng khi gặp kẻ dị số không thuộc Lục đạo Tam giới —— Bạch Cốt Tinh, thì lại khác.

Từ giây phút Bạch Tiểu Linh gặp gỡ Bạch Cốt Tinh kia, thì mệnh cách của nàng đã hoàn toàn lệch ra khỏi quỹ đạo, mệnh số tương lai cũng không thể đoán trước. Mà cũng chính vì nguyên do này, Bạch Phượng Hoàng mới có thể vội vàng chạy tới thế gian như vậy.

Tư Mệnh đối với việc Bạch Phượng Hoàng nếm phải trái đắng tình yêu tự nhiên biết được nhất thanh nhị sở. Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Tư Mệnh bát quái, tuy rằng kỳ thật hắn thật sự rất bát quái*. Bạch Phượng Hoàng cái tên chết tiệt này thế nhưng là một nhân vật phong vân ở Thiên giới, chính là chỉ hắt xì một cái, cách không liền có thể hóa phong hóa vũ trên Thiên đình.

*Bát quái: Nghĩa là lắm chuyện, hóng hớt.

Từ lúc Bạch Linh gặp chuyện không may tới nay, thằng nhãi này liền đổi tính, dí dị trốn chui trốn nhủi một chỗ ở Phượng lân châu như con đà điểu. Đừng nói là đi xuống thế gian, ngay cả đi qua Nam Hỏa cung nơi Bạch Linh lớn lên hắn cũng trốn tránh, dường như rất ít khi trở về. Mấy trăm năm qua, Bạch Linh đã luân hồi chín kiếp, nhưng hắn lại chưa bao giờ đi xuống thế gian nhìn nàng. Vậy mà nay không lý do gì đã cong đít chạy đi, nhất định đã có chuyện.

Hắn thầm nghĩ nếu Bạch Linh đã bái Hư Ngụy làm thầy, tự nhiên sẽ ở Nam Hoa, hắn liền đằng vân hướng Nam Hoa mà đi, nhân tiện đi tìm Đông hoàng tinh quân bồi tội.

Lần trước vốn Tư Mệnh phải xuống dưới trần gian để thông tri Đông hoàng tinh quân* rằng Thiên đình đã phê duyệt chuẩn bị cho lôi kiếp xuống, nhưng khổ nỗi khi hắn đi ngang qua Tây hải thì Tây Vương mẫu nương nương vốn hiếu khách lại mời hắn đi vào cùng uống mấy chung rượu. Hắn say bí tỉ, vừa ngủ đã một ngày một đêm, làm trì hoãn canh giờ, mới khiến cho Lan Lâm** không kịp chuẩn bị.

* Mọi người còn nhớ không, chức vụ trước đây của Hư Ngụy trên thiên đình là Đông hoàng tinh quân.

** Là tên tự của Hư Ngụy

Đồ giảo hoạt này lần đó vừa thấy sự tình biến chuyển xấu một cái, lòng bàn chân liền như bôi mỡ, quay đầu đằng vân chạy mất! Nay chuyện đó đã trôi qua lâu như vậy, hắn xuống dưới cũng muốn tìm Hư Ngụy nói lời xin lỗi, mong đè ép chuyện này xuống.

Bốn vị trưởng lão Nam Hoa tất nhiên biết hắn là hảo hữu Hư Ngụy. Nay tiên quan tiên quan giá lâm, đương nhiên họ nhiệt tình chu đáo tiếp đón một phen. Tên đáng chết này từ trước đến nay vốn mê rượu ngon, vừa uống một cái liền uống tới mức say bí tỉ, sang tới ngày thứ hai lúc tỉnh dậy mới nhớ là còn chính sự, đành cong chân đằng vân tiến tới Lam phủ.

Trước đó, vào canh năm, vạn vật tĩnh lặng, đoàn người Linh Linh hơi cạn lực tàn đang trên đường trở lại Lam phủ.

Bọn họ một đám thương binh qua một đêm đau khổ như vậy đều mệt đến không muốn nói. Mãng Xà tinh đang ngủ trong lòng Hư Ngụy, hồ ly tinh và Hi Chân đều muốn lười nhác chui vào bình Thu Yêu đề không cần phải đi bộ. Hi Chân muốn độc bá bình Thu Yêu, hồ ly tinh đánh không lại nàng liền bị đá ra ngoài, cùng hắc bào yêu quái mắt to trừng mắt nhỏ.

Hi Chân sung sung sướng sướng nằm ngủ ngon lành trong bình Thu Yêu, hắc bào yêu quái lại treo bình Thu Yêu lên cổ. Lúc trước nó vô tâm vô phế ngủ một giấc đẫy, nên giờ đây ngược lại tinh thần đại chấn, đuổi theo hồ ly tinh đang trong tình trạng kiệt sức mà tấn công khắp nơi.

Đằng sau bọn họ là hai tên nha dịch, dùng nhất phiến đại môn bản* nâng cha con Lam đại nhân.

*Mình không biết dịch thế nào, nhưng đại khái cái này là thứ dùng để đánh đòn vào mông và lưng phạm nhân.

Mọi người đều mệt đến không nói một lời, mà hai nha dịch này trải qua một đêm khiếp sợ này cũng đã quá mức chịu đựng. Lần này họ tình nguyện chịu mệt nhọc cũng không phải bởi vì chức trách, mà là trong lòng họ cũng có chút cảm động.

Nhớ lại khi đó Mãng Xà tinh đuổi theo mấy người bọn họ muốn cắn, vậy mà công tử gia, một thiếu gia quan gia, kiên không thể chọn thủ không thể đề*, bình thường nhìn nhã nhặn thanh tú như vậy, thế nhưng ở thời điểm nguy ngập ấy liền không để ý sinh tử mà liều mình bảo hộ phụ thân, cũng xứng chư chân tình nhân gian, khiến người khâm phục. Mà nay người đã chết, cũng làm người ta tiếc hận không thôi, bọn họ đỡ hắn, đưa hắn trở về, âu cũng là gắng chút sức lực nhỏ bé cuối cùng.

*Đại khái là yếu ớt không có sức mạnh để đánh nhau, cũng không có sự dẻo dai để mà phòng thủ.

Linh Linh và Cốt Đầu cùng nhau đứng ở cuối cái đuôi của cả đội ngũ, trong lúc đó cả hai lại đứng cách xa nhau đến vậy.

Cốt Đầu lột da Lam Dã Du, Linh Linh hận nó thấu xương, căn bản không muốn nhìn cái mặt nó, liền đứng cách nó thật xa.

Tuy rằng lúc trước Hi Chân đã cố sửa lại mọi chuyện, lấy lại bộ đã Cốt Đầu lột của Lâm Dã Đủ trả lại cho hắn, lại dùng lực vì hắn tu bổ huyết nhục. Chỉ là trước đó nàng đối kháng huyết thì đã tiêu hao quá độ, linh lực không đủ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tu bổ một phần. Mà Làm Dã Dù, một thân vẫn da thịt tán loạn, quả thực vô cùng thê thảm.

Nghĩ vị đại ca ôn nhu như gió xuân, nụ cười khúc chiết dịu dàng ấy chết thảm như vậy, thế mà đã chết cũng không an bình, còn bị Cốt Đầu tên đáng bầm thây vạn đoạn kia làm ô nhục xác chết, Linh Linh tức giận đến độ muốn hộc máu. Một đường nàng đi chỉ biết gạt lệ, ô ô khóc.

Nàng quả thực không thể tin Cốt Đầu vậy mà lại lột da người ta, nó cư nhiên lột da người ta! Người ta cũng đã chết, nó còn đi lột da người ta, nó quả thực phát rồ rồi, heo chó cũng không bằng!(méo hiểu sao đoạn này làm tuôi buồn cười không chịu được ^&^)

Nàng khóc khóc lại đi đến tìm sư phụ, nắm cổ tay áo Hư Ngụy: “Sư phụ, người cứu Du ca ca được không?”

Trong lòng nàng thật khó chịu. Mặc dù nàng thường đi cùng Hư Ngụy xuống núi thu yêu, nhưng kẻ nàng phải đối phó cũng đều là yêu ma quỷ quái, đây quả thực là lần đầu tiên nàng nhìn thấy sinh ly tử biệt trong cuộc sống. Hơn nữa, nàng lại tận mắt thấy Cốt Đầu lột da Lam Dã Du, làm thân thể hắn huyết nhục mơ hồ, cực kỳ bi thảm, tận tới bây giờ nàng vẫn thấy buồn nôn.

Nàng còn nhỏ như vậy, sâu trong tâm hồn vẫn còn non trẻ yếu đuối mà lại liên tiếp bị đòn mạnh mẽ đánh sâu vào, thật sự là không bình tĩnh nổi, khóc đến ánh mắt đỏ bừng. Cốt Đầu đồ ngốc này xa xa nhìn lại liền thấy đau lòng, nhưng nó lại không dám tới gần Linh Linh, chỉ đành ngóng nhìn từ xa, lòng tràn đầy ủy khuất dâng đầy trong mắt.

Hư Ngụy biết là Mãng Xà tinh gây ra sát nghiệt, vốn cũng muốn bù lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần này Lam công tử chết, tuy là do yêu nghiệt gây nên, nhưng mệnh số hắn vốn dĩ như thế nào vi sư cũng không rõ ràng, nếu tùy tiện cứu hắn hồi dương chỉ sợ không ổn. Vi sư sẽ tiến đến địa phủ tìm phán quan, hỏi rõ dương thọ của hắn. Nếu bản mạng hắn chưa tới lúc chết, chỉ vì vô tình dính phải chuyện vô thường trong nhân gian mà mất mạng, nay chưa qua bảy ngày, có lẽ cũng có khả năng khiến hắn hồi sinh.”

Linh Linh liền vui mừng quá đỗi, bỗng nhiên một thanh âm xa xôi từ trên bầu trời rọi xuống, chậm rãi, không chút để ý, mà lại vô cùng đường hoàng ngạo nghễ:

“Muốn cứu hắn thì đi địa phủ làm gì! Bảo bối của ta muốn hắn sống, bản tôn liền không cho phép hắn chết!”

Giọng nói của hắn mờ mịt như vậy, trống rỗng, không thể cảm nhận được dù chỉ một chút âm rung, không biết là truyền đến từ phương nào do người nào… Lại như truyền đến từ bốn phương tám hướng, nhẹ nhàng mềm mại như vậy, chậm trầm, ấm áp, hàm chứa một tia ôn nhu dung túng, lại có một cỗ ngạo nghễ bá khí mình ta trong thiên hạ này.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn xung quanh tìm khắp mọi nơi, lại không thấy dù chỉ một bóng người. Chỉ có Hư Ngụy sắc mặt khẽ biến. Thanh âm này, hắn có chút quen thuộc, chẳng phải chỉ có người kia, khi nói chuyện là mang loại giọng điệu này sao?

Nhưng mà, ngay lúc mọi người đang kiễng chân tìm kiếm khắp mọi nơi, chỉ thấy ở phương xa, dưới bầu trời tối đen như mực, một đoàn quang ảnh rực rỡ từ xa xa lần lượt bay tới, chậm rãi nhập vào thân thể Lam Dã Du, đúng là ba hồn bảy vía trở về.

Một đoàn tử quang theo sau bay tới, rơi xuống đất lập tức hóa thành một bóng người thon dài. Người nọ cẩm y đỏ tía, hai tay áo lấy lấy tơ do băng tằm thêu thành nhiều linh vũ (dáng lông chim), ở dưới ánh trăng sáng tỏ tản ra lưu quang diễm diễm. Hắn hơi cúi đầu, ngọc quan ôm lấy mái tóc đen óng, từng lọn nhè nhẹ bay lên trong gió đêm, khẽ phất qua sườn mặt sáng trong như ngọc của hắn.

Hắn đứng trước mặt Lam Dã Du, dáng người cao ngất quả nhiên ngọc thụ phong lưu, như thanh tùng ngạo tuyết. Vừa nhấc tay áo, tử quang sáng quắc liền tự động chảy ra trong lòng bàn tay hắn, cuồn cuộn không ngừng nhập vào thân thể đã bị tàn phá của Lam Dã Du. Dưới tử quang sáng chói, thân mình tàn phá huyết nhục mơ hồ đảo lộn liền nhanh chóng lanh lại như có kỳ tích, cuối cùng ngay cả vết máu trên quần áo cũng đều biến mất vô tung, biến trở lại thiếu niên xinh đẹp trước kia.

Muội muội nguô! Đây là diệu thủ hồi xuân trong truyền thuyết, à không, đây là khởi tử hồi sinh sao?!

Linh Linh quả thực không thể tin được. Nàng chạy tới, trừng lớn mắt liền bắt gặp cặp mắt Lam Dã Du vốn khép chặt giờ liền rung rung vài cái, sau đó liền chậm rãi mở ra.

Trong phút chốc hắn có chút mê mang, đến khi thấy rõ cô gái thần sắc khẩn trương trước mắt, hắn liền suy yếu mỉm cười, nâng nhẹ tay dịu dàng sờ sờ đầu nàng: “Linh Linh, cảm ơn ngươi!”

Linh Linh nháy mắt mấy cái: “Nhưng là không phải ta cứu ngươi mà.”

Lam Dã Du ôn hòa cười khẽ: “Nhưng mà thời điểm ta chết, ngươi khóc thương tâm như vậy, hồn phách của ta cũng đều nghe thấy được, cho nên ta đã trở về.”

Bạch Phượng Hoàng đứng phía sau Linh Linh không khỏi lạnh lùng xùy một tiếng.

Tiểu tử này miệng thực ngọt, sớm biết đã không thèm cứu ngươi!

Linh Linh quay đầu, trong chớp mắt khi thấy Bạch Phượng Hoàng, nàng choáng váng!

Đối với phụ thân của nàng Bạch Ngọc Thư, Linh Linh ẩn ẩn còn có chút trí nhớ. Nàng không nhớ rõ tên của hắn, chỉ nhớ rõ người kia hẳn là phụ thân. Hắn gọi nàng là bảo bối, hắn thích ôm nàng, lại thích thơm trán nàng, sẽ làm ngựa cho nàng cưỡi... Hắn thương nàng như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh nàng, ngay cả lớn tiếng nói nàng cũng không… Đó là phụ thân của nàng, là người yêu thương nàng nhất. Vậy mà nàng lại trong lúc còn rất nhỏ rất nhỏ, thật sự trong lúc còn rất nhỏ, liền mất đi...

Mấy năm nay sao nàng lại không nhớ nhung cha mẹ thân nhân cơ chứ. Mới trước đây trong trí nhớ chỉ mơ mơ hồ hồ, nàng liền cố gắng nhớ lại. Từ lúc đó đoạn trí nhớ này chưa từng phai nhạt trong đầu nàng, nàng nhớ rõ phụ thân nàng bộ dáng ra sao. Nàng nhớ rõ phụ thân tuấn nhã mê người như vậy, bộ dạng rất đẹp rất dễ nhìn, có một đôi mắt dài xinh đẹp, đuôi mắt nhỏ cong dài, những lúc cười rộ lên, ánh mắt hàm chứa ý cười, liền biến thành hai mảnh trăng nho nhỏ cong cong.

Sau này nàng mới biết được đó là mắt hoa đào, là hình dáng đôi mắt cực kỳ xinh đẹp.

Nàng nhớ rõ thân hình phụ thân thân hình là cao lớn vững chãi như vậy, làm nàng vạn phần ỷ lại, vạn phần hoài niệm ôm ấp ấm áp. Nàng đem những hoài niệm về phụ thân tất cả phác họa xuống giấy, những sư tỷ thường đến phía sau núi đưa cơm cho nàng đều nói: oa, phụ thân Linh Linh là một mỹ nam tử nha.

Nàng nhớ rõ khi đó là đêm trung thu, một nhà nàng ở trong vườn trái cây ngắm trăng, nàng và ca ca thi nhau với lên muốn hái quýt. Mẫu thân ôm ca ca, cha ôm nàng, giơ nàng lên thật cao rồi đứng lên đi hái những trái quýt vàng óng trên cây. Nàng hái được quả quýt lớn nhất liền vui mừng mang ra cho cha xem. Cha cười sảng khoái, thơm lên má nàng, tán dương nói: “Nữ nhi ngoan của cha thật giỏi!”

Nụ cười của hắn rạng rỡ giờ đã trở nên mơ hồ trong ánh trăng khi ấy, trải qua năm tháng lâu dài trôi đi, ở trong trí nhớ của nàng, lại tấc tấc chân thực rõ ràng, rành mạch đến mức tưởng như sẽ không bao giờ phai nhạt...

Liền giống như nam nhân đứng trước mặt nàng đây...

Giọng nói của nàng không nhịn được bắt đầu phát run: “Người... Người là phụ thân sao?”

Nàng hỏi xong thì giọt lệ nóng cũng trào ra khỏi khóe mắt, rơi xuống. Bạch Phượng Hoàng hung hăng nhắm mắt lại, đầu ngón tay thõng xuống bên người có chút rung động, đột nhiên tiến lên vài bước, dùng toàn bộ sức lực bản thân ôm nàng vào trong lòng.

Một khắc kia, những băn khoăn do dự gì gì đó ni mã nó đều là mây bay! Hắn ôm chặt Linh Linh, ở bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ, tựa như nói lời tâm tình: “Bảo bối, ta đến đây ta đến đây... Không khóc không khóc...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play