Editor: Ưu Tịch

Cái gọi là vui quá hóa buồn thật sự là một chút cũng không sai, Cốt Đầu vui vẻ cũng chưa bao lâu, rất nhanh liền đau đầu rồi.

Sau khi Linh Linh tỉnh lại, vẫn nhớ rõ cảnh tượng Cốt Đầu nó lột da người máu me ghê rợn như thế nào. Mấy hôm liền nàng đều gặp ác mộng, cả người lúc nào cũng co rúm trong động, thân thể run rẩy lạnh như băng. Nếu Cốt Đầu thử tới gần, nàng liền thét chói tai lấy tảng đá đập nó.

Cốt Đầu thực vô tội.

Nó cũng không biết làm sao xảy ra vấn đề, nó thực vừa lòng với bộ da người hiện tại, nhưng sao Linh Linh không thích?

Nó bắt Hi Chân lại hỏi—— đương nhiên, nó vẫn không nói được.

Hắn chỉ là “mặc” lên người bộ da, lục phủ ngũ tạng, hệ thần kinh cùng với những khí quan(các bộ phận bên trong cơ thể) khác hắn vẫn không có, cho dù có thì cũng chỉ giống như trang sức trang trí mà thôi. Thí dụ như cái mũi, thì chỉ có thể có tác dụng giống đồ trang sức, hắn căn bản không cần hô hấp. Hắn nghe thấy âm thanh gì cũng chỉ là có thể nghe thấy được yêu khí tiên khí âm dương huyết khí trong hư vô gì đó, không nhận ra được mùi hương thơm hay thối chân thật thế nào. Lại thí dụ như lỗ tai, nếu hắn không thực sự mọc ra đầu óc, thì cái thứ kia cũng chỉ là vật trang sức mà thôi. Hắn không có đầu óc, chỉ có thể dựa vào nội đan trong đầu cùng với nguyên thần của bản thân chi phối thân thể hoạt động, tất cả hành động nhất quán với nhau chẳng qua là do căn cứ theo những chấn động rất nhỏ của không khí dội đến để phán đoán thanh âm.

Thế nhưng cái tên ngốc này, nó nghĩ rằng mặc lên tấm da người, biến thành bộ dáng con người, là có thể giống con người nói chuyện. Hắn nào biết đâu rằng thân thể loài người cấu tạo phức tạp, còn cố gắng học phát ra âm thanh.

Cũng không biết có phải do tâm lý tác dụng hay không, khi hắn mạnh mẽ dùng sức có thể miễn cưỡng bắt cổ họng bật ra vài âm tiết đơn giản, tựa như hài đồng nha nha học nói. Chỉ là cổ họng hắn thực giống như của một ông lão già nua, âm thanh phát ra đại để không đáng yêu như tiếng hài tử đọc bài.

Cốt Đầu đem Hi Chân bắt đến trước mặt, mặt đối mặt chóp mũi đối chóp mũi, mắt to trừng đôi mắt nhỏ. Hi Chân bị cặp huyết đồng của nó nhìn đến chột dạ đổ mồ hôi lạnh, hắn liền hé miệng: "A, a a a, a?"

... ?

Thật giống như một tên câm điếc, Hi Chân nghĩ nghĩ, thở dài.

Nàng giựt giây Cốt Đầu mặc da người, có một phần lý do cũng là vì bộ dáng đại nhân của bọn họ quả thực quá bắt mắt quá dọa người. Chỉ là không dự đoán được sau khi đại nhân của bọn họ đội lốt người, vẫn mang bộ dáng ngu ngu ngốc ngốc, âm trầm đáng sợ như vậy a.

Hi Chân chăm chú nhìn mặt Cốt Đầu. Mặt hắn dưới ánh nến màu vàng nhạt thật tuấn lãng cương nghị, haizz... Coi như là cảnh đẹp ý vui, tốt xấu so với khuôn mặt Bạch Cốt vẫn vừa mắt hơn đi? Hi Chân vỗ vỗ vai hắn, ý tứ là kêu hắn không cần vội vàng xao động. Việc này là từ từ sẽ đến thôi, tuy rằng nàng cũng không dám cam đoan sau khi Linh Linh nhìn xong toàn bộ quá trình hắn lột da người còn có thể cho hắn đụng chạm hay không.

Linh Linh kháng cự Cốt Đầu chưa từng mãnh liệt như lần này. Mấy ngày nay, Cốt Đầu không thể chạm được ngay cả góc áo nàng. Thường thường chỉ là liếc nhìn nàng một cái, Linh Linh đã nhắm chặt mắt gào thét, càng miễn bàn đến gần rồi.
Hi Chân độc chiếm Linh Linh, mỗi ngày đều rất khoái nhạc. Thường thường hai người ở ngoài động cười đùa vui vẻ, nàng lại làm đủ loại đồ ăn ngon cho Linh Linh bồi bổ thân mình.

Đến cuối năm nay, thời tiết ngày càng rét lạnh. Hi Chân đào trên vách động một cái lò sưởi trong tường cực lớn, bên trong thiêu đốt lửa nóng hừng hực. Nằm trong sơn động ấm áp dễ chịu, Linh Linh để cho Hi Chân mặc cho nàng cái áo bông mới tinh vừa mua, ngồi ở trong hốc tường ôm chăn nệm ấm áp, miệng thổi thật mạnh vòng chong chóng gió.

Cốt Đầu từ phía sau rón ra rón rén lặng lẽ tới gần giống như ăn trộm. Cánh tay vừa mới chạm vào nàng, Linh Linh liền giống như bị ngọn lửa liếm vào, vừa té vừa khóc chạy ra thật xa. Hi Chân liền ném luôn cái rổ đang đan trên tay, vội vàng tiến vào. Nàng ôm lấy Linh Linh đang khóc sướt mướt, lời lẽ nghiêm khắc: "Đại nhân, ngươi biết rõ nàng không muốn người chạm vào, ngươi khắc chế chút đi!"

Cốt Đầu phát giận quăng đổ cái gì đó vào trong động. Linh Linh càng sợ, níu chặt chong chóng, rúc vào trong lòng Hi Chân ô ô khóc. Mấy ngày nay nàng đều khóc, ánh mắt cũng sưng lên như viên hạch đào. Cốt Đầu lại đau lòng, phiền lòng chạy ra khỏi động đi đi lại lại trên núi, đi tới đi lui không hiểu sao lại đi vào biên thành.

Hắn thay đổi cách ăn vận, cả người mặc vân sam thủy sắc, lại không che che giấu giấu, Vương đại muội tử cũng không nhận ra hắn đến. Tên ngốc này đứng ở trước của hàng điểm tâm, mua một bao điểm tâm lớn, lại mải nghĩ nghĩ. Hắn vừa lấy một bao, Vương đại muội tử gói cho hắn rồi đưa qua, hắn lại muốn một bao nữa... Kết quả Cốt Đầu đem toàn bộ điểm tâm trong cửa hàng lý ra mua, bao mấy chục bao cao cao xếp thành một chồng, Vương đại muội tử sợ hãi than!

Vương đại tẩu có điểm thấu hiểu lòng người, bà nghĩ hay là vị công tử này không có tiền trả, liền đích thân đi tới tiếp đón. Cốt Đầu thường xuyên đi trên đường cái, gặp nhiều đại lão gia có tiền, tự nhiên sẽ không thiếu bạc. Hắn mua điểm tâm rồi cũng không đi ngay lập tức, đứng ở trước cửa hàng cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Hành vi của hắn người ngoài nhìn vào lại tưởng là bộ dáng muốn nói lại thôi… Vương đại tẩu liền động tâm, vị công tử này... Đừng nói là coi trọng khuê nữ nhà ta đấy nhé? Mua điểm tâm nhiều như vậy mà một câu cũng chưa nói lên lời, người này cũng thật là ngượng ngùng thẹn thùng quá đi.

Nàng lập tức sửa sang lại bộ dáng cho cẩn thận đoan trang. Đối phương bộ dạng mặt mày tuấn lãng, cũng coi như tuấn tú lịch sự, quần áo thể diện ra tay cũng hào phóng, có lẽ là con cháu nhà giàu… Vương đại tẩu cười đến không thấy mắt đâu: "Ôi, công tử chắc là người ở bên ngoài, mặt mày hình như hơi lạ, không biết đến thành nhỏ này là đi thăm người thân hay là có việc buôn bán?"

Vương đại tẩu nhiệt tình hỏi thăm, nhưng Cốt Đầu thủy chung một câu cũng chưa nói. Vương đại tẩu nghĩ rằng: công tử này thật không lễ phép, như thế nào cùng cái tên hay mặc áo lam kia dường như thật giống nhau?

Thợ may phố bên lại đi qua đây mua sữa đậu. Đi ngang qua trước cửa hàng điểm tâm, hắn liền tiến vào chào hỏi cùng Vương đại tẩu. Người thợ may này cũng coi như là có chút mắt nhìn, nhìn thấy trên người Cốt Đầu mặc xiêm y mỏng nhẹ như mây, hắn ngạc nhiên như thấy người trời. Hắn từng gặp qua tơ lụa làm cống phẩm, cũng không thấy nó bóng loáng mềm mại liễm diễm hoa mỹ như thế này, liền đi lên vuốt ve cánh tay áo, yêu thích không buông tay hỏi xem mua chỗ nào.

Cốt Đầu vẫn không nói chuyện. Sắc mặt Vương đại tẩu không được tốt lắm, đã bắt đầu đoán xem liệu hắn chẳng có lẽ là một tên câm điếc? Chỉ có Vương đại muội tử sau khi xem xét một lúc liền nhận ra được cảm giác quen thuộc, nàng liền đi lên nhẹ giọng hỏi: "Công tử, công tử, nữ nhi của người đâu?"

Cốt Đầu không nói lời nào.

Vương đại muội tử cảm thấy vị công tử này đại để không phải người bình thường. Đêm đó nàng sợ quá mức, lúc này nàng lại không sợ hắn. Dù sao cho tới bây giờ hắn không có làm ra chuyện gì thương tổn nàng, nàng liền đem hắn quy về thành người tốt.

Vương đại tẩu kéo Vương đại muội tử về một bên, kề tai nói nhỏ: "Xem hắn người này tâm thần hoảng hốt buồn bực, bộ dáng không vui, đừng nói khuê nữ con lại... Làm sao vậy đi (ý nói đừng nói là con lại vừa mắt hắn ta đấy nhé)?"

Cốt Đầu kỳ thật còn có biểu tình đáng sợ hơn nhiều, cả khuôn mặt đều là biểu cảm khô khan cứng nhắc, câu nhận xét nhẹ nhàng 'Tâm thần hoảng hốt buồn bực không vui' này, cũng không biết Vương đại tẩu là như thế nào nghĩ ra. Mẹ con hai người cũng coi như thiện tâm, có tâm an ủi hắn. Dù sao hôm nay điểm tâm đều đã bán hết, liền đóng cửa hàng làm một bàn đồ ăn ngon ở phía sau chiêu đãi Cốt Đầu.

Vương đại tẩu nhiệt tình tiếp đón Cốt Đầu: “Lại đây, ăn cơm trăm ngàn đừng khách khí”. Cốt Đầu cũng thành thật, một chút cũng không khách khí, hướng trước bàn ngồi xuống, liền ngồi ngay ở vị trí chủ vị. Vương đại tẩu liền tái mặt ngay lại chỗ, vị trí chủ vị kia nàng vẫn luôn dành cho tướng công đã chết của mình, đối diện ngay bài vị của ông. Hắn chỉ là một khách nhân, như thế nào lại dám vô lễ ngồi ngay vị trí chủ vị nhà người khác như thế.

Cốt Đầu giống khuôn giống dạng giơ lên chiếc đũa, hắn ở trong sơn động đã thấy Hi Chân dạy Linh Linh cầm như thế nào. Linh Linh không cho nó tới gần, nó ở trong động không được chạm vào nàng, vẫn luôn nhớ thương.

Lúc này nó liền đặc biệt thích, giơ chiếc đũa nghiên cứu nửa ngày, xem tư thế cùng người khác chỗ nào sai phạm liền nhanh chóng điều chỉnh. Vương đại muội tử tò mò nhìn, bảo hắn đừng khách khí, dùng đũa gắp cho hắn chút đồ ăn bỏ vào trong bát. Cốt Đầu xoay mặt nhìn nàng, vì che dấu thân phận nên cố ý chuyển màu mắt thành màu nâu nhạt, ánh sáng bên trong nhợt nhạt lưu chuyển, thật đúng là yêu diễm, một chút cũng không phù hợp với gương mặt cương nghị kia. Thử nhìn Vương đại muội tử mà xem, nháy mắt mất thần, mặt cười hồng rực.

Cốt Đầu gắp đồ ăn lên ăn, mới ăn một miếng hắn liền phi phi phun ở trên mặt bàn, làm Vương đại muội tử nghi hoặc tự hỏi, nàng cũng đâu phải cho cả hũ muối vào đâu a!

Vương đại tẩu lại ghét bỏ Cốt Đầu không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nàng ở trên bàn cơm hỏi Cốt Đầu nửa ngày, đối phương đều chỉ cúi đầu trầm mặc dùng bữa. Cốt Đầu cảm thấy những thứ này thật khó ăn, nhưng nó cố gắng ăn rất nhiều. Nó đại để cảm thấy, nếu làm như vậy thì có lẽ sự khác biệt so với nhân loại liền có thể thu nhỏ lại chút.

Vương đại tẩu nhìn bộ dáng của nó, bộ não lại phát huy trí tưởng tượng phong phú: phụ thân mất đi nữ nhi, thất hồn lạc phách, đành ra sức ăn uống để phát tiết tâm tình bi phẫn. Nàng thở dài, kêu nữ nhi bưng rượu ra. Cốt Đầu cũng không cần biết là cái gì, bưng lên liền uống. Bên dưới bộ da chẳng có gì, ăn đồ ăn liền theo vào trong lồng ngực, tiến vào trong khe hở của bộ da, bên trong khắp nơi đều là rượu thịt đủ thứ.

Rượu lâu năm cùng với thịt tươi, tư vị kia quả thực rất kinh dị (hai cái thứ đó ngâm với nhau, mùi thì… mọi người tự hiểu nhé), cũng may là Cốt Đầu tên ngốc này không thần kinh không biết đau lòng, bằng không nó thế nào cũng phải lăn lộn trên mặt đất. Nhưng bản thân nó cũng cảm thấy được, nó một thân giống như bị con gì chui vào, cả người không được tự nhiên. Tên ngốc này chào cũng không chào một tiếng, bỏ đũa xuống, nó phải đi tẩy rửa bộ da này đã.

Cốt Đầu còn nhớ rõ lúc nãy nó đã mua điểm tâm, toàn bộ liền mang trở về. Nó cân nhắc mua nhiều như vậy về Linh Linh nhất định sẽ thực vui vẻ, nó liền vội vàng chạy về sơn động. Lúc đi ngang qua thành tây gặp một nhà bán ăn khuya, lại còn mượn gió bẻ măng thuận tay lấy luôn hai quả trứng.

Linh Linh đã sắp bị Hi Chân dỗ ngủ đến nơi, Hi Chân thấy nó đã trở lại, liền tự động tránh ra một bên. Cốt Đầu mỗi ngày chỉ có thể chờ Linh Linh ngủ say mới có thể ôm nàng một cái, lại còn phải ôm thật cẩn thận sợ nàng tỉnh lại sẽ không chịu cho hắn ôm. Hi Chân khi nhìn thấy cũng thở dài, đại nhân, người chính là một con rùa rụt đầu thật lớn mà!

Cốt Đầu cũng không tẩy da , không nói hai lời liền chui vào ổ chăn ôm Linh Linh, vui vẻ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Dạo này đến tu luyện nó cũng không thèm đi, trước kia Linh Linh đi theo nó giờ giấc đảo điên, cũng là một nguyên nhân cấu thành bệnh. Hiện tại Hi Chân liền mãnh liệt yêu cầu Linh Linh có thể nghỉ ngơi như người bình thường, buổi tối phải đúng giờ đi ngủ. Cốt Đầu chỉ có buổi tối có thể có cơ hội ôm nàng, về phần tu luyện, ai thích thì cứ đi.

Hắn nghiêng người ôm thân thể nho nhỏ của Linh Linh, nhẹ vòng tay ôm nàng vào trong lòng hắn, không dám dùng sức, chỉ dám lỏng tay vòng qua người nàng. Hắn cúi đầu, dùng hai gò má nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt ôn nhu kia khiến Hi Chân cũng không đành lòng xem.

Linh Linh hình như là cảm thấy ngứa, hì hì nở nụ cười thanh thúy thanh âm, nói mê : "Cốt Đầu thúc thúc, haha..."

Trong mắt Cốt Đầu ôn nhu đến độ muốn nhỏ nước...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play