Connor vùi mặt vào lòng bàn tay, lắng nghe tiếng nước chảy trên bồn rửa mặt. Anh đang rơi vào một mớ rắc rối tệ hại. Mọi thứ về cô đều thách thức và khuấy động anh. Anh muốn làm cho vẻ ngoài thực sự của cô tan biến trong nhiệt độ nóng chảy, để nghe giọng nói gợi cảm, tươi mát, thổn thức, mãn nguyện. Cầu xin thêm nữa.

Cửa phòng tắm bật mở và Erin bước ra. Cô đã thay chiếc áo sơ mi trắng giản dị cùng chân váy jean chỉ dài chấm tới đầu gối xinh xắn. Cô đặt bộ vest lên giường. “Nó cần phải là”, cô lẩm bẩm. “Tôi sẽ, à, hấp nó sau.”

Khuôn mặt cô ửng hồng, trong sáng. Tóc được bện thành một bím lủng lẳng dài tới lưng và cô đã thoa thêm ít son bóng làm nổi bật bờ môi đầy đặn, gợi cảm.

Son bóng là thứ đồ vật quái quỷ, nó luôn làm đàn ông nghĩ về tình dục. Ẩm ướt, căng mọng, sẵn sàng để hôn, để nhấm nháp, để...

Ôi trời. Dừng lại, cậu bé. Anh nhanh chóng quay đi, chà xát mặt mình.

“Anh ổn chứ?” Cô hỏi. “Trông anh có vẻ hơi lạ lùng.”

Anh chuyển tiếng cười khàn khàn thành một tiếng ho khan. “Đau đầu”, anh nói dối.

“Anh cần một viên giảm đau không? Tôi có Excedrin, Advil và Tylenol.”

“Tôi chỉ cần ít đồ ăn, thế thôi.”

“Anh chắc chứ?” Cô tỏ ra thất vọng vì viên thuốc không thể giải quyết vấn đề của anh. Ngây thơ làm sao. Vấn đề của anh đòi hỏi nhiều hơn thế. Nó liên quan đến một đêm dài, đẫm mồ hôi, điên cuồng, ngoài tầm kiểm soát, vật lộn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ sau ra trước. Mê mải, dữ dội, kéo dài.

Nghĩ thử xem, sẽ cần nhiều hơn một đêm đấy.

“Chà, nếu vậy. Chúng ta đi tìm thứ gì đó cho anh ăn nào”, cô nhanh nhảu nói. “Có lẽ anh chỉ bị hạ đường huyết thôi.”

“Phải, có lẽ thế.” Anh đút tay vào túi quần vải thô và cho sai lầm ngớ ngẩn của mình chút riêng tư khi anh vô hiệu hóa kẻ chỉ điểm này. Anh rất láu cá trong thang máy, kẹp chặt cái phần đàn ông của mình giữa hai đùi. Vừa ngồi xuống bàn họ đã kiểm tra ngay thực đơn và thảo luận lựa chọn một món tôm panđan(1) nhồi hay chiên, hàu áp chảo với vụn bánh mì giòn, cuộc đối thoại kéo dài.

(1) Là một loài tôm biển.

Cuối cùng Erin giữ chặt thực đơn trong tay. “Connor, nếu tôi hỏi anh một câu hỏi, anh có hứa sẽ không nổi điên không?”

“Không”, anh đáp. “Tôi không thể hứa hẹn bất cứ điều gì nếu không biết em đang muốn hỏi về cái gì.”

Cô mím môi, rồi xé một túi bánh sò, nhấm nháp.

Anh không thể chịu đựng hơn nữa. “Thôi được. Lúc này tôi đang rất tò mò”, anh nói. “Em phải nói ngay lập tức, cho dù tôi có nổi điên hay không. Bắt đầu đi.”

“Tôi chỉ muốn biết về Claude Mueller.” Cô nhìn lên, thận trọng. “Anh đã, ừm... kiểm tra lý lịch của ông ta rồi phải không?”

“Một người anh em của tôi, Davy đã tìm kiếm, phải”, anh thừa nhận và chuẩn bị tinh thần để nghe một bài thuyết giảng.

Cô chỉ chờ đợi, trông mong. “Và?”

“Và gì?”

“Cho tôi biết anh ấy tìm thấy gì. Tôi cũng không biết nhiều về Mueller.”

“Cũng không nhiều”, anh nói. “Lý lịch của ông ta có vẻ tốt. Ông ta có một số tiền lớn kinh khủng. Hiến tặng cho nghệ thuật. Không hay ra ngoài. Mua rất nhiều cổ vật có giá trị từ các bảo tàng.”

Cô trông có vẻ bối rối. “Tức là cho dù ông ta đã được kiểm tra, anh vẫn...”

“Lý lịch tốt vẫn chưa đủ! Em chưa bao giờ gặp mặt người đàn ông này, Erin.”

“Làm ơn nói nhỏ một chút.” Cô với tay qua bàn, chạm vào mu bàn tay anh bằng đầu ngón tay, nhẹ nhàng, êm ái. Như một nụ hôn. “Tôi chỉ tò mò thôi. Đừng cảm thấy lại bị tổn thương nhé.”

“Tôi không tổn thương”, anh gầm gừ.

Tình cờ, đúng lúc đó món bò bít tết và tôm panđan của anh cùng hàu áp chảo của Erin được mang ra. Anh bị mê hoặc bởi phong thái ăn uống quý phái của cô: Dùng khăn tay chấm nhẹ sau mỗi miếng ăn nhỏ. Phẩm chất tinh túy của một cô gái tốt. Thình lình, trong đầu anh hiện ra hình ảnh đang chui dưới gầm bàn và trêu chọc cô trong khi cô cố tỏ ra bình thản và dùng bữa tối như chưa có gì xảy ra. Quả là một tưởng tượng hư hỏng, bệnh hoạn, và khiến anh hứng hơn bao giờ hết. “Có chuyện gì vậy?”, cô hỏi. “Anh không thích món ăn của mình à?”

Không, tôi chỉ muốn nhúng em trong nước xốt như món tôm ngon ngọt và rồi liếm sạch chúng trên người em thôi. “Tôi ổn”, anh lầm bầm. “Thức ăn rất tuyệt.”

Cô quan sát anh trong khi nhai một miếng thịt hàu được cắt cẩn thận khác. “Vậy, người anh em Davy của anh cũng làm trong lĩnh vực thi hành pháp luật à?”

Anh cắt một miếng bít tết và chữa lại, “Thám tử tư.”

“Anh hay em trai anh?”

“Anh trai, hơn tôi hai tuổi.”

“Anh còn anh chị em nào nữa không?”

“Một đứa em trai nữa, kém tôi bốn tuổi. Tên là Sean.”

“Gia đình anh sống ở đâu?”, cô lịch sự hỏi.

Anh do dự, đang đưa dở một miếng tôm chiên lên miệng. “Em biết được bao nhiêu về gia đình tôi?”, anh hỏi. “Ed có bao giờ kể về tôi không?”

Ánh mắt cô trượt khỏi anh và màu đỏ càng đậm hơn trên mặt vô. “Thỉnh thoảng”, cô nói. “Ông nhận xét về tất cả đồng nghiệp và nói với mẹ. Nhưng ông không bao giờ nói với tôi. Tôi chỉ tình cờ nghe được. Hoặc có thể nói là nghe trộm.”

“Thế ông ấy nhận xét gì về tôi?”

Trông cô như bị mắc bẫy. “Ừm... một lần tôi nghe thấy ông nói lý do anh trở thành điệp vụ giỏi như thế là vì anh đã sống trong bí mật suốt cuộc đời. Nhưng tôi chưa bao giờ hiểu điều ông ám chỉ. Và khi tôi hỏi thì ông bảo đó không phải là việc của tôi.”

Anh bắt đầu cười toe toét. “Em hỏi ông ấy về tôi à?”

Cô cụp mắt xuống, cắt một con hàu thành những hình vuông hoàn hảo, rồi trang nhã ăn một miếng. “Tôi rất tò mò. Dù sao thì ý của ông ấy là gì?”

Anh nhìn xuống miếng bít tết. “À, ừm, đó là một câu chuyện dài.”

Cô đưa một miếng hàu nữa vào cái miệng căng mọng, gợi cảm của mình, mỉm cười khích lệ anh.

Anh uống một ngụm bia lớn và ngẫm nghĩ để bắt đầu một cách logic. “À... mẹ tôi chết năm tôi lên tám, Davy lên mười...”

Cái nĩa của cô rơi xoảng xuống dĩa. “Ôi, Chúa ơi, tôi xin lỗi”, cô nói. “Mọi chuyện thật tồi tệ với anh.”

“Phải, rất tệ”, anh thừa nhận. “Hai đứa em song sinh của tôi mới lên bốn...”

“Song sinh?” Cô tròn mắt. “Anh chưa bao giờ nói về cặp song sinh này.”

“Tôi đã từng có ba anh em trai”, anh giải thích. “Sean có một người anh em sinh đôi. Tên là Kevin. Nó đã mất mười năm trước. Đâm vào vách đá.”

Mắt cô mở to kinh hoàng. Cô lấy khăn ăn lau miệng. “Chúa ơi, Connor. Tôi không định gợi lại những ký ức đau đớn đó.”

“Và tôi cũng không định làm em đau lòng với một tấn bi kịch của Shakespeare”, anh nói dứt khoát. “Tôi đã mở đầu sai lầm. Xin lỗi. Bắt đầu lại nhé. Để tôi thử lại lần nữa. Vì thế bố và bốn anh em chúng tôi sống tách biệt ở vùng đồi núi phía sau Endicott Falls. Không biết em có biết nhiều về khu vực này không.”

Cô gật đầu. “Tôi biết Endicott falls. Cindy đang học đại học ở đó.”

“Tôi hiểu. Dù sao đi nữa, sau khi mẹ mất, bố tôi trở nên lẩn thẩn. Ông là một cựu chiến binh ở Việt Nam và tôi không nghĩ những trải nghiệm trong chiến tranh đã tác động đến tinh thần ổn định của ông. Nhưng, khi mất bà, ông mất luôn sự kiểm soát của bản thân. Ông dạy chúng tôi học tại nhà kể từ khi xe buýt của nhà trường không đi qua khu vực cách nhà chúng tôi khoảng hai mươi dặm. Chương trình dạy của ông mang tính... cá nhân”

Anh dừng lại, kinh ngạc. Thông thường anh luôn lảng tránh nói về thời thơ ấu kỳ lạ của mình. Những câu hỏi quen thuộc và lời đánh giá hấp tấp làm anh phát cáu. Nhưng ánh mắt quan tâm của Erin khiến nó trở nên dễ dàng hơn.

“Bố tin rằng sự kết thúc của nền văn minh nằm trong tay con người”, anh tiếp tục. “Ông đang chuẩn bị cho chúng tôi để sống sót khi trật tự thế giới bị sụp đổ. Nên cùng với việc học đọc, viết và làm toán là những trận đấu tay đôi, lịch sử xã hội và chính trị, làm vườn, săn bắn, theo dõi. Chúng tôi học cách chế tạo bom từ những vật dụng bình thường. Học cách làm thế nào để nướng thịt, thuộc da, ăn côn trùng, khâu vết thương. Tất cả mọi thứ cần biết sau sự sụp đổ. Sống sót giữa tình trạng hỗn loạn.”

“Thật đáng kinh ngạc”, cô nói.

Anh đâm dĩa sâu vào miếng bít tết. “Một lần, một nhân viên xã hội đã từng đến kiểm tra chúng tôi. Bố giấu chúng tôi trong đống củi, nói với bà ấy là ông đã gửi chúng tôi đến sống cùng họ hàng ở vùng ngoại ô phía bắc New York. Rồi khuyên bà nên dự trữ dần đi là vừa. Làm người phụ nữ đó hoảng loạn và bỏ chạy.”

“Anh và các anh em nghĩ gì về chuyện đó?”

Anh nhún vai. “Bố là một người rất có sức lôi cuốn. Vô cùng thuyết phục. Và chúng tôi bị cô lập, không tivi, không đài báo. Bố không muốn chúng tôi bị tẩy não bởi các phương tiện truyền thông đó. Trong một thời gian dài chúng tôi tin tưởng hoàn toàn vào câu chuyện. Nhưng rồi Davy quyết định đi học ở trường trung học. Anh ấy nói với bố là sẽ nhận nhiệm vụ thăm dò lãnh thổ của kẻ thù, nhưng thực ra chỉ vì anh ấy liều lĩnh muốn gặp gỡ các cô gái.” Anh mỉm cười với ký ức đó rồi nụ cười nhanh chóng nhạt đi. “Thời điểm đó đã rất gần cuối đời bố. Ông bị đột quỵ cũng trong năm đó.”

Cô với tay ngang qua bàn và nắm lấy tay anh. Như có dòng điện chạy qua và cô rụt tay về với một tiếng thì thầm nho nhỏ.

Anh nhìn chăm chú xuống tay mình, thầm ước cô lại đặt tay lên đó. “Đó có thể là những gì Ed muốn ám chỉ”, anh nói. “Thích nghi với cuộc sống, sau khi lớn lên ở một thế giới khác. Em sẽ mau chóng học được các kỹ năng sinh tồn.”

“Vậy chuyện gì xảy ra sau khi cha anh mất?”, cô hỏi.

“Chúng tôi chôn cất ông trên mảnh đất đó. Tôi không nghĩ như thế là hợp pháp, nhưng chúng tôi không biết điều đó. Davy tìm được công việc trong một nhà máy. Chúng tôi đùm bọc lẫn nhau cho đến khi tôi tốt nghiệm trung học, rồi Davy gia nhập lực lượng hải quân và tôi tiếp tục công việc trong nhà máy.” Anh nhún vai. “Chúng tôi sống dựa vào nó.”

“Anh bao nhiêu tuổi khi ông qua đời?”

“Davy mười tám, tôi mười sáu. Kevin và Sean thì mới mười hai.”

Erin cắn môi. Mắt cô ướt đẫm. Điều này làm anh lo lắng.

“Xem kìa, em không cần cảm thấy thương lại tôi”, anh quả quyết với cô. “Đó là một cách lạ lùng để lớn lên, nhưng không tệ. Vùng đất đó rất xinh đẹp. Tôi có các anh em đùm bọc. Tôi không lấy làm tiếc về những thứ bố đã dạy chúng tôi. Nếu mẹ không mất, tôi sẽ cho rằng mình vô cùng may mắn.”

Cô lén lút lau nhanh mắt và mỉm cười với anh, hỏi. “Trông bà thế nào?”

Anh ngẫm nghĩ một lúc. “Khi bà mất tôi còn rất nhỏ”, anh nói. “Tôi quên rất nhiều, nhưng không bao giờ quên nụ cười của bà. Bố tôi thuộc típ người ít nói, luôn ủ rũ nhưng bà có thể khiến ông cười. Bà là người duy nhất làm được điều đó. Sau khi bà mất, ông không bao giờ cười nữa.”

“Bà mất thế...”, giọng cô nhỏ dần. “Ừm, xin lỗi”, cô thì thầm. “Đừng bận tâm. Tôi không có ý...”

“Mang thai ngoài dạ con”, anh nói. “Chúng tôi sống cách bệnh viện quá xa. Lúc đó là tháng Một. Tuyết rơi ngập ba foot(2). Bà chết vì mất máu.”

(2) 1 foot = 0.3048m.

Cô nhìn xuống, đưa khăn lên lau miệng.

“Tôi ổn”, anh không kiềm được lên tiếng. Chúa ơi, anh không định làm cô khóc. “Đừng quá đau lòng, chuyện xảy ra được gần ba mươi năm rồi.”

Cô sụt sịt, nhìn anh với nụ cười sũng nước, xấu hổ. Đôi mắt nâu vàng của cô đẫm lệ.

Anh không định làm thế, nó chỉ tự nhiên xảy ra. Anh rướn người tới, chạm vào gò má trắng hồng, mịn màng của cô, bắt lấy giọt nước mắt đang lăn dài trên đó. Anh đưa tay lên miệng và nếm nó.

Một giọt nước mặn chát được tiết ra từ lòng trắc ẩn.

Niềm khao khát âm ỉ trong anh bỗng gầm lên và bùng nổ thành thứ gì đó to lớn hơn. Cô tránh xa khỏi anh, đôi mắt thông minh ướt đẫm mở to cùng với sự cẩn trọng đầy nữ tính. Một tiếng loảng xoảng vang lên, nước tràn ra mặt bàn. Anh đang túm chặt khăn trải bàn, khiến cái ly nước thân dài bị đổ. “Ôi”, anh lầm bầm. Anh lấy khăn thấm vũng nước. “Xin lỗi.”

“Không sao”, cô lí nhí.

Họ ngừng lại một chút rồi tập trung vào đồ ăn còn lại trên đĩa. Tiếng nĩa khua lanh canh trong sự im lặng nặng nề khiến anh nhớ đến bố mình. Eamon McCloud không thể chịu đựng được những cuộc trò chuyện vớ vẩn trên bàn ăn. Ông tin rằng nên ngậm miệng trừ khi có gì liên quan để nói. Davy gần như lầm lì giống bố, nhưng sự im lặng bắt buộc rõ ràng là địa ngục với Sean – một đứa bé liến thoắng.

Nhưng Erin không được nuôi dưỡng bởi Eamon McCloud. Cô không biết cách đương đầu với sự im lặng khủng khiếp như anh. Cô hít một hơi thật sâu và thử lại lần nữa. “Vậy, anh em của anh tính tình thế nào?”

Quyết tâm của cô làm anh buồn cười. “Họ rất kỳ cục.”

“Tôi không nghi ngờ điều đó”, cô sôi nổi. “Họ đã lập gia đình chưa?”

“Chưa”, anh đáp. “Davy từng kết hôn một lần khi anh ấy còn trong quân đội. Chúng tôi chỉ biết chuyện khi anh ấy yếu lòng kể vào một đêm uống say. Tuy nhiên cô ấy đã gây ấn tượng sâu sắc cho anh ấy. Anh không bao giờ muốn người vợ nào khác nữa. Davy không bao giờ học được cách làm thế nào để vui vẻ. Anh ấy phải chăm sóc mấy đứa em nhỏ trong khi lẽ ra anh ấy phải được ra ngoài vui chơi, rồi ngay khi tôi đủ lớn để chăm nom cho Sean và Kevin thì anh ấy tham gia chiến trường vịnh Ba Tư. Thế giới xung quanh Davy luôn ảm đạm và nguy hiểm.”

“Còn Sean thì sao?” Cô nhắc nhở. “Anh ấy thế nào?”

Connor mỉm cười. “Hoàn toàn trái người với Davy. Tuyệt vọng nhưng theo hướng tích cực. Một kẻ hoang dã nhưng lại quá đẹp trai. Có sức thu hút các cô gái trẻ từ khi nó mới mười ba tuổi. Cực kỳ thông minh, giống Davy, nhưng lại có vấn đề với khả năng kiểm soát tính bốc đồng. Và mỗi khi chán nản nó sẽ gây ra rắc rối trầm trọng nào đó. Cuộc sống đối với Sean là một sân chơi rộng lớn và mọi thứ đều như trò đùa. Em đang cười gì thế?”

“Anh”, cô nói. “Tôi có thể thấy anh yêu anh em mình nhiều đến thế nào từ cách anh mô tả về họ.”

Anh nhìn xuống đĩa, băn khoăn một gã trai nên nói cái quái gì sau lời bình luận như vậy.

Erin chống tay lên cằm. “Nếu thế giới của Davy là ảm đạm và nguy hiểm, thế giới của Sean là sân chơi lớn, thì thế giới của Connor là gì?”

Anh uống chỗ bia còn lại, mắt dán chặt vào cặp môi đỏ mọng của cô. “Câu hỏi này không liên quan đến chuyện đó.”

Nhân viên phục vụ tới và bắt đầu thu dọn chén đĩa. “Món tráng miệng đặc biệt tối nay là bánh táo Hà Lan cùng kem vani tự làm”, cô ta giới thiệu với họ.

Họ nhìn nhau. “Dùng thử nhé”, Connor nói.

“Nếu anh ăn”, cô đáp.

Connor tươi cười với cô phục vụ. “Cho hai suất.”

Chiếc bánh rất ngon. Táo thơm, ngọt và có mùi vị của bơ, lớp vỏ giòn tan, bị bóp vụn, trộn lẫn với kem đang tan chảy thành một món lộn xộn ngon tuyệt.

Erin nhắm mắt và xuýt xoa hài lòng mỗi khi cô đưa thìa lên cái miệng xinh xắn, mút sạch để khi rút ra nó trở nên bóng loáng, lịch sự. Mọi thứ thuộc về cô đều quyến rũ anh, khiến anh căng thẳng, dù là thứ vô thưởng vô phạt nhất.

***

Erin liếc trộm anh trong thang máy, khiếp sợ bởi cái nhìn dữ tợn trên mặt anh. Quyết định quyến rũ Connor McCloud đã được ký, đóng dấu nhưng hành động thực tế vẫn còn là một dấu hỏi đáng sợ. Cô cho rằng đã có một vài tiến triển khi anh cởi mở về gia đình mình, nhưng khi cô bắt đầu khóc lóc om xòm như một con ngốc thì anh lại im thin thít như cũ. Chỉ nghĩ về mẹ anh thôi cũng khiến cổ họng cô nghẹn đắng.

Trông anh có vẻ căng thẳng, gần như giận dữ, cơ hàm rung rung. Anh đi trước cô đến gần cửa, ra hiệu cho cô đứng chờ rồi rút khẩu súng từ thắt lưng ra. Anh kiểm tra phòng một lượt rồi mới cho cô bước vào, lẳng lặng lắp lại cái thiết bị kỳ lạ anh đã gắn trên cửa ra vào và cửa sổ.

“Chúng là gì thế?”, cô hỏi.

“Chuông báo động. Tôi lấy từ chỗ Seth – bạn tôi. Cậu ta gọi chúng là những kẻ chỉ điểm.”

“Quả là một pháo đài”, cô lầm bầm.

Ánh mắt anh cứng rắn. “Chúng không gây hại.” Anh bật công tắc, tia sáng nhỏ xíu màu đỏ trên thiết bị bắt đầu chớp chớp.

Cô cảm thấy rất xấu hổ. Cô sẽ không bao giờ đủ can đảm lại gần anh trong khi anh hung dữ như thế này.

Anh ném áo khoác lên giường. “Em có cần nhà tắm trong vài phút nữa không? Tôi muốn tắm qua một chút.”

“Cứ tự nhiên”, cô đáp.

Anh biến vào phòng tắm. Cô lắng nghe tiếng nước chảy. Anh không khóa cửa. Nếu thực sự là cô gái hư hỏng, táo bạo chuyên quyến rũ đàn ông, cô chỉ cần lột hết quần áo và tham gia cùng anh.

Rồi sao nữa? Cô có đủ loại tưởng tượng, nhưng lại rất ít kinh nghiệm thực tiễn. Vòi hoa sen chảy mạnh, giống như những hạt mưa đang đập vào cửa sổ rộng lớn hay như những con sóng đập vào bờ biển bên dưới. Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, rên rỉ thất vọng. Cơ thể cao lớn, tuyệt đẹp của anh đang trần như nhộng và ướt đẫm trong đó. Còn cô thì vẫn đang ngồi đây.

Vài phút sau Connor đi ra, mặc quần jean và áo thun, tóc rối bù quanh vai. Anh lục lọi trong túi đồ cá nhân, lôi ra một chiếc lược nhỏ với một phần ba số răng bị gãy. Anh giật mạnh tóc mình. Erin do dự bởi âm thanh phản đối của mớ tóc bị kéo căng và đứt gãy. “Ối! Dừng lại.”

Anh giật mình. “Dừng cái gì?”

“Đừng hành hạ tóc như thế! Anh sẽ làm hỏng nó đấy!”

Anh nhìn cô hoài nghi. “Ừm, tôi thường chải tóc như thế mà Erin”

Cô phẩy tay về phía anh. “Tóc anh bị khô và chẻ ngọn là do anh sử dụng cái lược khủng khiếp ấy. Tôi đã để tóc dài từ nhỏ nên biết rõ phải chăm sóc và không nên làm gì với nó.”

“Nhưng nó đang rối bù. Tôi nên làm gì? Cuốn lọn à?”

“Anh đã từng xem chương trình quảng cáo chăm sóc tóc trên tivi chưa?”

“Tôi không bao giờ có thói quen xem tivi.” anh thừa nhận.

Cô trượt xuống giường, mở vali. “Anh cần một hộp chăm sóc tóc chuyên dụng đấy. Và anh thật may mắn vì tôi luôn mang theo một ít.”

Anh nheo mắt. “Ừm, Erin. Tôi không biết nói gì về chuyện này, nhưng tôi thực sự không thuộc loại cần chăm sóc tóc chuyên dụng.”

“Vậy thì có vẻ anh cũng không thuộc kiểu nên để tóc dài”, cô nói. “Có muốn tôi cắt ngắn không? Tôi có mang theo kéo xịn đấy?”

“Ôi, Chúa ơi”, anh lầm bầm.

“Chọn đi”, cô nhấn mạnh. “Một trong hai cái.”

Anh lùi lại một bước. “Em đang làm tôi sợ đấy.”

Cô lôi hộp đồ nghề ra khỏi vali. “Đừng sợ, Connor. Chỉ cần nhượng bộ thôi. Anh không thể kiểm soát mọi thứ, nhớ không? Anh sẽ chỉ tự làm tổn thương chính mình.” Cô giật mạnh mấy cái kéo ra. “Voila!(3)”

(3) Tiếng Pháp, có nghĩa là “Đây rồi!”

“Thật không công bằng. Đừng ném trả lời nói của tôi vào mặt tôi như thế.”

“Ồ, đừng ngớ ngẩn thế chứ.” Cô cảm thấy cân bằng hơn vì bây giờ cô có mục tiêu mới. Nó khiến cho tính hách dịch tự nhiên của cô hiện ra trên mặt. “Xoa dầu dưỡng lên tóc sẽ chỉ giúp nó mềm và bóng hơn. Nó sẽ không ảnh hưởng tới sự cương cứng của anh đâu.”

“Hứa chứ?” anh hỏi.

“Được”, cô đáp bừa. “Tôi hứa.”

Một tia sáng nóng rực lóe lên trong mắt anh. “Muốn thử không?”

Bàn tay cô độ nhiên tê liệt làm mấy cây kéo tuột ra và rơi xuống giường. Có, cô đã muốn nói thế, chúng ta hãy thử ngay bây giờ đi.

Nhưng cô không thể thốt nên lời. Sự im lặng càng trở nên nặng nề hơn.

Anh chớp mắt. “Xin lỗi, hãy quên điều tôi vừa nói đi.”

Anh ngồi xuống giường. Cô nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn, vào mái tóc dày, rối bù, ướt nước màu vàng sẫm mà cô luôn mơ ước được luồn tay vào đó. Cô rất muốn được quan tâm và chăm chút cho anh. Chỉ vài điều anh ủi, nhỏ nhoi, dù không đáng kể.

“Connor. Hãy để tôi làm chuyện này”, cô nài nỉ. “Hãy để tôi sửa sang tóc cho anh.”

Anh ngập ngừng và thở dài. “Ôi, chết tiệt.”

“Tuyệt vời.” Erin vội vã hành động, tập hợp kéo, dầu gội, dầu dưỡng, xô đựng đá bằng nhựa và lược. Cô hất tung đôi giày ở chân, đá mạnh cửa phòng tắm ra. “Vào đây nào. Chúng ta sẽ bắt đầu ngay.”

Anh đứng đợi ở cửa trong khi cô xả nước ấm vào bồn tắm. Cô gấp một cái khăn tắm, phủ lên thành bồn bằng sứ để không làm lạnh lưng anh.

“Tôi có thể tự làm được.” Giọng anh căng thẳng. “Chỉ cần bảo tôi phải làm như thế nào.”

“Không, tôi muốn làm”, cô rối rít. “Cởi áo thun ra, nó sẽ bị ướt đấy.”

Anh do dự lâu tới nỗi có ngước lên nhìn anh, khó hiểu.

Khuôn mặt anh căng thẳng, khổ sở. Anh đang túm chặt mép áo hệt như một cậu bé nhút nhát.

Cô vuốt phẳng cái khăn tắm. “Connor, có chuyện gì thế?”

Anh không thể nhìn vào mắt cô. “Bây giờ trông tôi không được ổn lắm. Các vết sẹo. Chúng, ừm... trông rất kinh khủng.”

Chúa kính mến, mỉa mai làm sao. Anh không tự tin về cơ thể mình. Cô che giấu những giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống bằng một nụ cười gượng gạo.

Cô bước anh về phía anh, chộp lấy mép áo và kéo ngược lên.

Anh túm chặt tay cô. “Erin, tôi...”

“Suỵt”, cô dỗ dành. “Giơ tay lên nào.”

Anh để cô cởi áo ra. Hơi thở của cô nghẹn lại trong phổi. Anh đẹp một cách đáng kinh ngạc. Không chút mỡ thừa, nở nang và gân guốc hệt một chú ngựa đua, các cơ bắp của anh săn chắc, dẻo dai, từng đường viện sắc mịn nổi rõ dưới lớp da vàng mịn màng của anh. Các vết bỏng chằng chịt ở vùng xương sườn, vai trái, cánh tay và bàn tay anh. Nó khiến cô ớn lạnh nhận ra anh đã gần với cái chết thế nào. “Chúa ơi, Connor”, cô thì thầm.

“Tôi đã nói rồi.” Giọng anh nhạt nhẽo. “Ghê tởm quá hả?”

Cô lướt tay ngang qua vai anh. Anh né xa ra.

“Tôi xin lỗi. Vẫn còn đau à?” Cô lo lắng.

Anh lắc đầu. Anh vẫn không dám nhìn vào mắt cô.

Cô muốn ghi nhớ từng chỗ lồi lõm bằng tay và bằng miệng. Vết sẹo làm tăng vẻ đẹp nam tính của anh, chứ không phải cay đắng.

Cô có thể rướn người tới và đặt môi lên vòm ngực cứng rắn của anh ngay lúc này. Cô loạng choạng lùi lại một bước. “Ngồi vào bồn và ngả đầu ra sau.” Giọng cô run run.

Anh làm theo, ngả đầu ra sau, duỗi dài chân về phía trước. Cô bước vào bồn, ngồi lên thành, cạnh anh.

“Trước tiên tôi sẽ gội đầu cho anh”, cô nói với anh.

Anh rướn mày. “Tôi vừa gội xong mà.”

“Không phải với dầu gội của tôi.” Cô nhấc cái xô đá lên, từ từ dội nước ấm lên tóc anh. “Ngả ra sau nữa đi, tôi có thể giữ được đầu anh trong tay tôi.”

Cô cẩn thận vắt khô tóc anh, đứng lên. “Đã đến lúc chải đầu và cắt tóc”, cô thông báo. “Phiền anh ngồi lên thành bồn nào.”

Anh nhăn nhó. “Nhất định phải làm à?”

“Anh đã chịu đựng đến bây giờ rồi, đừng quá xúc động khi sắp kết thúc như thế chứ.”

Anh nhấc người lên. “Em không định biến tôi thành một con chó bông chứ hả?” Anh cằn nhằn. “Nó đủ dài để buộc túm đuôi ngựa. Vì Chúa, chúng dài như nhau. Hơn nữa, nó khiến tôi phát điên.”

“Đừng lo lắng”, cô nói. “Hãy tin tôi. Tôi rất giỏi trong chuyện này.”

Cô cài lược vào mái tóc anh và chải theo hình nan quạt trên bờ vai rộng lớn của anh. “Tôi sẽ cắt ngắn đến vai, như thế sẽ bỏ đi toàn bộ phần chẻ ngọn. Đường rẽ ngôi của anh đâu?”

Anh vặn vẹo, bối rối. “Cái gì của tôi?”

“Đường rẽ ngôi tóc của anh”, cô giải thích. “Nó sẽ làm thay đổi cách cắt.”

“Chúa ơi, phức tạp quá. Nó có thể ở bất cứ chỗ nào mỗi khi tôi kéo mạnh tóc ra sau. Thực sự tôi chưa bao giờ để ý.”

“Chúa ơi, anh đúng là hết thuốc chữa”, cô cằn nhằn.

Cô cắt tóc cho anh chậm rãi, đúng cách thức. Cô cố tình cắt lâu nhất có thể, như vậy cô sẽ được ở gần bên anh thêm chút nữa, nhưng cuối cùng cô cũng phải đứng lên, vuốt một lượt quanh tóc anh. “Xong rồi”, cô nói. “Bây giờ chỉ còn sấy khô nữa và anh sẽ xong xuôi.”

Anh lùi lại sợ hãi. “Kinh tởm. Đó chính là điều tôi lo lắng.”

Cô vung vẩy cái máy sấy. “Nhưng Connor, nó chỉ là...”

“Bỏ thứ đó ra xa khỏi tôi trước khi em làm cả hai bị điện giật chết.”

“Anh thật trẻ con.” Cô quét gọn đám tóc bị cắt xuống, vứt vào sọt rác và nhanh chóng ra khỏi phòng tắm. Cô cẩu thả ném những chai lọ nhớp nháp, dính đầy tóc vào túi đồ, khác hẳn bản tính khéo léo, gọn gàng thường thấy của cô. Cô đang hết sức giận dữ với bản thân. Nhiều thời cơ đã đến nhưng cô lại để chúng đi qua, cái nọ tiếp sau cái kia. Ngu ngốc. Hèn nhát.

“Erin!”

Cô quay lại. Anh đang dựa vào khung cửa phòng tắm, vẫn cởi trần đến thắt lưng. Phần tóc phía sau được chải gọn gàng làm nổi bật lên vẻ đẹp khắc nghiệt, sắc cạnh trên khuôn mặt anh. Cô lúc sâu xuống giường, run rẩy. “Sao?”

“Em thật sự rất tốt bụng. Rất đáng yêu. Cảm ơn.”

“Không có gì,” cô lí nhí.

Đáng yêu. Anh ấy nghĩ rằng cô rất đáng yêu. Và tốt bụng nữa. Nó giống như một niềm say mê xấu xa. Cô cố nuốt nhưng nó không chịu trôi xuống.

Mọi người đã luôn khen ngợi cô như thế. Bất cứ lúc nào cô cũng luôn là một cô bé ngoan giả tạo, cố gắng trở nên hoàn hảo và làm cho thế giới của mẹ và bố hòa hợp với nhau. Bởi vì họ không thể hòa hợp được và cần tất cả mọi sự giúp đỡ.

Đáng yêu và tốt bụng. Tôn trọng, lịch sự và hiếu học. Luôn đạt điểm A, nằm trong tốp các sinh viên ưu tú, không chút khuyết điểm, hết sức trong trắng.

Cô không thể chịu đựng thêm nữa.

“Ừm... Erin? Tôi nói gì sai à?”

Cô nhìn anh dữ dội. “Không, tất nhiên là không. Tôi, ờ, cần dùng nhà tắm một lát, nếu anh không phiền.”

Anh gật đầu. Nụ cười của anh vô cùng ngọt ngào khiến cô bàng hoàng. Cô chụp lấy túi đồ trang điểm, bộ đồ ngủ và lật đật đi vào nhà tắm trong lúc cô vẫn còn chút kiểm soát khuôn mặt mình.

Cô nhắm nghiền mắt dưới những tia nước từ vòi hoa sen. Cô sẽ làm chuyện gì đó hết sức ấn tượng để phá vỡ câu thần chú tồi tệ này. Trường hợp đáng sợ nhất là anh sẽ chỉ cười vào mặt cô.

Không. Connor lỗ mãng và thẳng thừng, nhưng không phải người tàn nhẫn. Nếu không muốn cô, có lẽ sẽ rất khó khăn cho anh để từ chối. Nhưng điều ấy sẽ không giết chết họ. Cả hai sẽ vượt qua được.

Cô tắt vòi hoa sen. Nhưng có thể nó sẽ giết chết cô. Tuy thế ngay cả viễn cảnh xấu hổ đến chết cũng không phải lý do bào chữa cho sự nhát gan. Cô lau người, mặc đồ lót và quần áo ngủ. Cô đặt tay lên nắm đấm cửa... rồi sững lại.

Cô đã mua bộ đồ ngủ này bởi vì nó giống như trang phục trong một tiểu thuyết tình cảm về thời Nhiếp chính(4), mỏng nhẹ như tơ, kiểu dây buộc rất lãng mạn. Nhưng lại rất trong sáng. Không đủ gợi cảm để đưa ra lời tuyên bố ngầm như cô mong muốn. Ngay cả bộ đồ lót bằng vải bông màu trắng cũng thế. Nếu muốn một đi không trở lại thì cô phải liều lĩnh. Dù sao thì ngay khi bước qua cánh cửa này cô sẽ im lìm như một bức tượng. Nếu cần phải gửi một thông điệp thì tốt nhất đó là một thông điệp không lời.

(4) Thời kỳ Nhiếp Chính ở nước Anh, giai đoạn 1811-1820.

Cô cởi bộ đồ ngủ ra, treo lên mắc. Cởi đồ lót ra, mặc vào rồi lại cởi ra. Ngón tay cứng đờ của cô đang túm chặt nắm đấm cửa thì cô nhớ ra mái tóc. Cô gỡ búi tóc và để nó xõa xuống vai.

Cô nhìn chằm chằm vào gương. Trần truồng, tóc buông xõa có thể coi là gợi cảm. Quá tệ, cô đã bỏ túi đồ trang điểm trên giường. Không có sự trợ giúp của thứ đồ quý giá đó, cô đành phải để tự nhiên vậy.

Cơ hội tốt hơn để quyến rũ anh có lẽ sẽ không bao giờ đến nữa. Và có thể cô không có tài năng, nhưng ờ, phải chăng cô có động lực. Cô cố hít một hơi thật sâu, nhưng không có tí không khí nào lọt vào phổi.

Cô mở cửa ra, bước vào phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play