Chiếc xe phanh kít ngay sát cạnh Erin. Cô nhảy dựng, co rúm người cạnh bức tường đá phủ kín dây thường xuân đến khi nghe thấy giọng nói của Connor phát ra từ bên trong chiếc xe tối om. “Là tôi đây.”

Lòng tự trọng, cơn giận hòa lẫn sự thích thú kêu réo trong bụng cô. Cô lờ chúng đi, cố vuốt ve lòng tự trọng của mình. “Anh làm tôi giật mình.”

“Phải, tôi biết. Khá hoảng sợ phải không?”

Cô nghĩ không cần trả lời một tuyên bố rõ ràng như thế, nên chỉ tiếp tục bước đi.

Chiếc xe chậm rãi bám theo cô. “Thôi nào, Erin”, anh nịnh nọt. “Tôi sẽ đưa em về. Đi với tôi em sẽ được an toàn. Lên xe đi.”

Cô liếc nhìn đồng hồ trên tay. Hai mươi phút nữa mới có chuyến xe buýt tiếp theo. “Tôi cảm thấy không an tâm khi bị theo dõi khắp nơi”, cô ngắt lời.

“Tệ quá. Tôi lại cảm thấy lo lắng nếu em đi một mình trên phố vào ban đêm”, anh đốp lại. “Vào xe đi.”

Cô đành leo lên xe. Tiếng cửa kính xe đóng lại kêu ro ro, các ổ khóa sập xuống, và cô, một mình trong xe với Connor McCloud. Người chiến binh tàn nhẫn, hung dữ này đã giữ vai chính trong những giấc mơ ướt át của cô nhiều năm qua.

“Em cần một vệ sĩ toàn thời gian cho đến khi Novak bị bắt lại”, anh đột ngột lên tiếng. “Em không thể đi lang thang một mình được. Như thế không an toàn.”

“Một vệ sĩ ư?” Cô khịt mũi chế giễu. “Với túi tiền của tôi à? Tôi chỉ đủ khả năng nuôi con mèo của mình thôi.”

“Tôi không yêu cầu thù lao.”

“Anh sao?” Cô cứng người. “Lạy Chúa, Connor, anh không thể…”

“Cài dây an toàn và, Erin.”

Cô cố vật lộn với chiếc dây bằng các đốt ngón tay cứng đờ, lạnh toát. “Tôi không muốn có vệ sĩ”, cô lo lắng nói. “Đặc biệt là anh. Không liên quan tới bản thân anh, nhưng tôi không muốn dính dáng gì tới “Hang động” cả. Tôi không muốn gặp lại bất kỳ đồng nghiệp cũ nào của bố.”

“Tôi không còn dây dưa gì với “Hang động” nữa”, anh nói. “Tôi nghỉ nhiều tháng rồi. Họ không nghĩ em cần được bảo vệ. Tôi lại cho là có. Đây là ý kiến cá nhân và tôi sẽ chịu trách nhiệm về nó.”

“Ồ. Ừ…” Cô tuyệt cọng tìm kiếm lời nói. “Tôi, ừm, thực sự cảm kích ý nghĩ đó, Connor, nhưng…”

“Em thật sự không hiểu tôi”, anh nói. Giọng anh rõ ràng hết sức thất vọng. Anh bấm xi nhan, rẽ vào con phố nhà cô.

“Có lẽ lúc này Novak còn đang bận rộn với âm mưu thôn tính thế giới”, Erin nói. “Tôi chắc hắn còn nhiều thứ quan trọng để làm hơn là bận tâm về tôi. Làm sao anh lại biết chỗ tôi ở?”

“Danh bạ điện thoại.”

“Không thể nào. Tôi còn chưa đăng ký.”

Anh ném cho cô một cái nhìn khinh khỉnh. “Em có tên trong cơ sở dữ liệu, cho dù em không đăng ký danh bạ. Bất kỳ ai cũng có thể tìm ra em.” Anh đỗ lại trước toà nhà Kinsdale Arms đang dần mục nát và tắt động cơ. “Khu vực này rất nguy hiểm. Chuyện gì xảy ra với căn hộ của em ở Queen Anne thế?”

Thêm một điều ngạc nhiên nữa. “Làm sao anh biết về…”

“Ed đã kể rất nhiều về em từ lúc em nhận công việc tuyệt vời đó ở bảo tàng và chuyển ra sống một mình”, anh đáp. “Tất cả chúng tôi đều biết.”

Cô cau mày buồn bã khi nghe nhắc đến bố cô, và nhìn chằm chằm xuống đùi. “Chỗ này rẻ hơn”, cô nói đơn giản. “Cảm ơn vì đã đưa tôi về.”

Cửa xe đóng sầm, anh theo cô vào sảnh. “Tôi sẽ đưa em lên căn hộ của em.”

“Không cần phải làm thế, cảm ơn anh”, cô nói với anh.

Lời nói của cô chẳng có nghĩa lý gì. Anh bước ngay sau cô khi cô bắt đầu lên cầu thang. Cô không biết phải đối xử với anh ra sao. Anh rất cương quyết và cứng đầu, còn cô lại không muốn tỏ ra thô lỗ.

Sáu tầng cầu thang như kéo dài vô tận với sự hiện diện âm thầm, to lớn của anh phía sau lưng. Cô dừng ngay trước cửa, nhấn mạnh. “Chúc ngủ ngon.”

Anh vẫn đút tay trong túi quần, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mãnh liệt, đáng sợ. “Erin. Tôi thực sự không muốn em bị tổn thương.”

“Tôi sẽ ổn”, cô thì thầm. Đó là một lời nói dối, nhưng cô không cưỡng được thôi thúc an ủi anh. Cô luôn luôn là một người yếu đuối, tuyệt vọng. Cô nhận thấy mình đang nhìn chăm chú vào phần hõm dưới xương quai gò má anh. Hình dáng gợi cảm của đôi môi anh ép giữa những đường hằn khắc nghiệt. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cô được chiêm ngưỡng nụ cười rạng rỡ, tuyệt đẹp của anh.

Cô chợt buột miệng. “Anh, ừm, có muốn vào không?”

“Có”, anh đáp.

Dạ dày cô co thắt dữ dội, Cô mở khoá cửa.

Anh bước theo cô vào nhà. Cô bật cây đèn sàn mua trong cửa hàng đồ cũ một năm trước, và tận dụng giỏ đựng quần áo bằng cây liễu gai làm chao đèn. Nó toả ra thứ ánh sáng kỳ lạ, những tia sáng màu hung hung đỏ đan xen với bóng tối xung quanh căn phòng chật hẹp.

“Đồ đạc không có mấy”, cô bối rối nói. “Tôi phải bán hầu hết đồ dùng của mình. Anh chờ một chút, tôi sẽ thu dọn đống sách này. Mời ngồi. Tôi có thể mời anh cà phê hoặc trà nếu anh muốn. Tôi e là không có gì nhiều. Có lẽ một cá ngừ và vài lát bánh mì nướng. Hoặc ngũ cốc.”

“Tôi không đói, cảm ơn. Cà phê là được rồi.” Anh nhìn ngó xung quanh, săm soi các bức ảnh của cô, liếc qua các tiêu đề của chồng sách cạnh tường với sự thích thú rõ ràng. Edna nhảy xuống từ chỗ nằm yêu thích của mình trên giá sách và ngang nhiên ngắm nghía anh.

Connor cúi xuống vuốt ve con mèo trong khi Erin cất áo khoác và đặt ấm đun nước. Sự im lặng thuyết phục của anh đã tháo gỡ đa số những suy đoán nguy hiểm trong đầu cô. Cô quay lại.

Câu chuyện phiếm cô đang định kể chợt đông cứng trong cổ họng. Ánh mắt rực lửa của anh khiến bản năng phụ nữ trong cô trỗi dậy. Anh đang nhìn chằm chằm vào cơ thể cô, đánh giá với vẻ quan tâm đặc biệt. Cô cảm thấy mình như bị lột trần khỏi chiếc quần jean và áo thun. “Em gầy hơn đấy”, anh nhận xét.

Theo bản năng cô muốn lùi lại, nhưng cái bồn rửa áp sát sau lưng. Căn phòng trở nên nhỏ bé khủng khiếp với sự hiện diện của anh. “Tôi à, đã không còn cảm giác ngon miệng từ mấy tháng trước”, cô nói.

“Nói cho tôi nghe đi”, anh thì thầm.

Edna cong lưng, kêu gừ gừ trong tay anh, thật kỳ quặc. Edna vốn là một con mèo hoang nhút nhát và nhạy cảm. Nó không cho bất kỳ ai ngoài Erin chạm vào người, lúc này lại hoàn toàn phó thác vào cảm giác trên lưng. Cựa quậy sung sướng bởi cái vuốt ve từ các ngón tay dài của Connor.

Erin dời mắt khỏi cảnh tượng đáng lo ngại đó. “Đây là lần đầu tiên trong đời tôi có thể giảm cân mà không cần phải cố gắng”, cô lắp bắp. “Và tôi quá căng thẳng nên không có thời gian để tận hưởng.”

“Tại sao em phải cố gắng giảm cân? Vóc dáng em rất đẹp.”

Giọng nói của anh không có vẻ tâng bốc hay tán tỉnh, hoàn toàn chỉ là một câu hỏi bình thường. “À, tôi, ừm… Tôi luôn thấy mình hơi…”

“Hoàn hảo.” Anh duyên dáng đứng lên, vẫn tiếp tục chiêm ngưỡng cơ thể cô. “Em luôn hoàn hảo, Erin. Em không cần phải giảm cân. Không bao giờ. Đừng cố giảm thêm chút nào nữa.”

Cô vô cùng bối rối. “À… Được.”

Nụ cười vô cùng ngọt ngào thoáng qua làm biến đổi khuôn mặt gầy gò của anh lúc anh ngồi xuống chiếc ghế vừa được cô dọn dẹp. Edna lập tức nhảy vào lòng anh.

Tay Erin run run khi cô xúc cà phê vào máy pha. Bận rộn, bận rộn, bận rộn….

“Erin, tôi có thể hỏi em một câu hỏi riêng tư không?”

Cô cảm giác như bị kim châm bởi giọng điệu của anh. “Còn tuỳ thuộc vào câu hỏi.”

“Mùa thu năm ngoái. Tại núi Crystal. Georg. Hãy nói thật với tôi. Em đã lên giường với gã phải không?”

Cô chết đứng trong sự im lặng đau đớn, quay lưng về phía anh. “Tại sao chuyện đó lại quan trọng với anh?” GIọng cô nhỏ, căng thẳng.

“Rất quan trọng.”

Câu hỏi của anh đã mang tất cả những nỗi hổ thẹn bỏng rát ùa về. Cô quay lại, hất cằm lên. “Nếu tôi nói là phải thì anh sẽ không còn tôn trọng tôi nữa, đúng không?” Cô ném những lời này vào anh.

“Không”, anh nhẹ nhàng đáp. “Mà là khi tôi tóm được hắn, rồi bắt đầu đánh hắn tới chết và lần này tôi sẽ kết thúc công việc đó.”

Ấm nước bắt đầu kêu lên. Cô không thể tắt bếp. Cô đã bị tê liệt bởi sự lạnh lẽo dữ dội trong đôi mắt anh. Ấm nước réo inh ỉ.

Connor hất cằm về phía nó.

Erin cầm chiếc ấm bằng đôi tay run rẩy. “Tôi nghĩ tốt nhất anh nên về”, cô nói. “Ngay lập tức.”

Giọng nói của cô hổn hển, tắc nghẹn. Hoàn toàn không có chút uy lực nào.

Ánh mắt Connor không nao núng. “Em đã mời tôi một tách cà phê.”

Vẻ mặt anh cương quyết. Anh sẽ chỉ đi khi nào thích hợp. và không nhượng bộ. Còn cô không thể trách ai ngoài bản thân vì đã mời anh vào nhà.

Connor dịu dàng đặt Edna xuống sàn. Rồi đứng dậy, lơ đãng đi về phía bàn làm việc của cô, ngắm nghía những bức ảnh và thẻ gắn trên tấm bảng giấy(1). Lịch bay cùng bản in email của Mueller nằm trên mặt bàn ngay tầm mắt. Anh cầm lên xem xét. “Định đi đâu hả?”

(1) Một tấm bảng bằng giấy dùng để dán ảnh, hoặc các đồ trang trí.

“Vì công việc thôi.”

Anh nhíu mày. “Chẳng phải em nói bị mất việc rồi mà.”

“Hiện tôi làm việc độc lập. Tôi đã bắt đầu công việc tư vấn của riêng mình.”

“Em thu hoạch được gì chưa?” Anh quét ánh mắt khắp căn phòng nhỏ, tồi tàn.

“Tôi cũng không khuyến khích bản thân tự kinh doanh”, cô cứng rắn nói. “Tôi chỉ đang cố trang trải cuộc sống thôi. Nhưng giờ tôi đang có nhiều hy vọng.”

Anh cầm bản in email lên gần bóng đèn và đọc nó.

“Xin thứ lỗi, Connor, nhưng đó là giấy tờ cá nhân, và tôi không yêu cầu anh đọc chúng.”

Anh phớt lờ cô và dán mắt vào tờ giấy. “Vậy là cuối cùng Claude cũng rất sung sướng được gặp em, hử?” Anh nhẹ nhàng nói. “Claude là ai?”

“Không phải chuyện của anh. Đặt nó xuống. Ngay tức khắc.”

Anh ngước lên, nhìn thấy tách cà phê nóng trên tay cô. Ánh mắt anh lập tức quay lại với lá thư, lơ đãng nói, “Tôi uống cà phê đen.”

“Đặt những giấy tờ đó xuống, Connor.” Cô cố gắng thể hiện giọng nói của mình có vẻ đanh thép và ra lệnh. Tuy nhiên nó chỉ cho thấy sự sợ hãi.

“Ông bạn Claude này cảm giác là đã từng gặp gỡ em. Đáng yêu nhi!” Anh đặt chúng xuống mặt bàn, đi về phía bàn ăn, nheo mắt nhìn cô đăm đăm. “Vậy gã Claude này, em chưa từng gặp hắn à?”

Cô đặt tách cà phê xuống trước mặt anh. “Ông ta là một khác hàng của tôi. Không phải chuyện của anh.”

“Thẩm định tác phẩm nghệ thuật à?”

“Xác thực”, cô chữa lại. “Gần đây Mueller rất hứng thú với các hiện vật của người Celtic thuộc thời kỳ Đồ sắt, và đó lại là chuyên môn của tôi.”

Anh nhấp một ngụm cà phê, băn khoăn. “Từ khi nào?”

“Tôi chưa bao giờ hỏi ông ấy về chuyện đó”, cô đáp. “ Nó không phải…”

“Em biết gì về hắn không, Erin?”

Giọng điệu khiêu khích của anh khiến cô nổi giận. “Tất cả mọi thứ tôi cần phải biết. Ông ta coi tôi là chuyên gia. Ông ta trả công hậu hĩnh và đúng hạn.”

“Nhưng em chưa bao giờ gặp hắn, đúng không?” Ánh mắt anh dò xét cô một cách tàn nhẫn.

“Tôi đã gặp các nhân viên quản lý của ông ta”, cô nói. “Ông ta điều hành tổ chức từ thiện tên là Quỹ Quicksilver.”

“Vậy sao em lại chưa từng gặp hắn?”, anh căn vặn.

“Bởi vì ông ấy luôn có những cuộc hẹn cấp bách khác”, cô trả miếng. “Ông ta là người bận rộn.”

“Như lúc này hả”, Connor mỉa mai. “Thật thú vị.”

Cà phê bắn toé ra mặt bàn khi cô dằn mạnh tách của mình xuống. “Anh muốn ám chỉ cái chết tiệt gì hả, Connor?”

“Em có biết bất kỳ người nào từng quen bết hắn không?”

Cô mím chặt môi. “Tôi biết vài người trong các tổ chức nghệ thuật được tài trợ từ ông ta. Chỉ cần điều đó là đủ.”

“Không, như thế vẫn chưa đủ. Lần này em không thể đi được, Erin.”

Cô đứng phắt dậy, khiến đùi va mạnh vào bàn đau điếng. “Sao lại không? Tôi đang phải chật vật xoay xở, Connor. Khách hàng này là điều tốt đẹp nhất dến với tôi trong suốt sáu tháng qua. Tôi sẽ không để công việc bị ảnh hưởng chỉ vì chứng hoang tưởng của anh đâu.”

“Erin, Novak đang lởn vởn đâu đó ngoài kia”, Connor nói. “Tôi đã theo dõi hắn rất nhiều năm và biết rõ mùi của hắn. Hiện giờ tôi đang ngửi thấy nó. Hắn sống là để huỷ hoại mọi người. Em là con gái của Ed Rigss. Em đã từng lọt vào tầm ngắm của hắn, hắn sẽ không bao giờ quên em đâu. Hãy nhớ điều đó.”

Erin gnooif phịch xuống ghế. “Mueller không thể có gì dính líu tới Novak”, cô lạnh lùng nói. “Khi ông ta rời khỏi viện thì Novak vẫn đang bị giam trong một nhà tù an ninh. Mueller bắt đầu thuê tôi từ bốn tháng trước. Chúng tôi đã lên kế hoạch gặp nhau hai lần một ở San Diego và một ở Santa Fe.”

“Nhưng không lần nào hắn xuất hiện.”

Cô vênh mặt lên. “Ông ấy có việc đột xuất.”

“Tôi cá là vậy”, Connor đáp. “Tôi sẽ phải tìm hiểu về gã này.”

“Sao anh dám?” Cô nổi giận đùng đùng. “Thậm chí đừng có nghĩ đến chuyện làm rối tung điều tốt đẹp nhất cuối cùng của tôi có được. Tất cả mọi thứ trong đời tôi dã biến thành địa ngục. Anh cho rằng thế vẫn chưa đủ sao?”

Môi Connor mím chặt thành một đường thẳng dữ tợn. Anh đặt tách xuống, và đứng dậy, đi thẳng ra cửa. Khó có thể nhận ra dáng đi khập khễnh của anh, chỉ hơi cứng nhắc ở chân. Nhưng nó vẫn khiến tim cô đau nhói.

“Connor”, cô gọi với theo. “Đợi đã.”

Anh đẩy cửa ra và chờ đợi, bất động.

“Tôi xin lỗi vì đã nói thế.” Cô đứng lên, tiến một bước về phía anh. “Tôi biết đó không phải là lỗi của anh. Đó là… khoảng thời gian vô cùng tồi tệ.”

“Phải.” Anh quay lại và nhìn thẳng vào cô. “Tôi hiểu điều em muốn nói.”

Đó là sự thật. Anh biết rõ nó tồi tệ thế nào. Cô nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Anh đã bị phản bội và suýt chết. Anh đã mất đi cộng sự, Jesse. Anh đã chìm trong hôn mê nhiều tháng trời, chịu đựng cái chân bị tàn tật và các vết bỏng.

Trong sự việc khủng khiếp này, Connor mất mát hơn cô rất nhiều.

Một thôi thúc từ sâu bên trong khiến cô tiếp tục bước đến trước mặt anh. Mùi hương của anh pha trộn giữa xà bông và thuốc lá, nhừa nhựa và ngọt ngào. Mùi gỗ thông, mùi củi cháy và mùi mưa bão. Cô nhìn thẳng vào mặt anh, theo cách cô luôn khao khát, hít hà mùi hương của anh. Erin đắm đuối ngắm nhìn khuôn mặt anh, say sưa chiêm ngưỡng từng chi tiết trên đó. Bộ râu lấp lánh phản chiếu ánh đèn vàng từ hành lang. Nét tối tăm ẩn sâu trong đôi mắt thông minh, gò má nhỏ cao sắc gọn. Cái miệng kia làm sao có thể vừa lạnh lùng lại vừa gợi cảm đến vậy?

Và đôi mắt sắc sảo của anh đã nhìn thấu tâm hồn cô.

Cô đánh mất mình trong đó. Cô muốn chạm vào mặt anh, muốn lần theo từng đường nét nam tính và cảm nhận hơi ấm trên làn da anh. Cô muốn ghì chặt thân hình cao gầy, vững chắc của anh. Cô thầm ước mình có sẵn ít đồ ăn để mời anh dù anh đói hay không.

Connor nhoài người ra sau, đóng sầm cửa, vẫn không rời mắt khỏi cô. Cô mong muốn đến vô cùng có người thấu hiểu nỗi cô đơn, mất mát của cô. Mẹ cô đã bị nhấn chìm trong tuyệt vọng. Còn bạn bè thì hầu hết đều lảng tránh cô. Cô nghĩ là do họ đang rất lúng túng chứ không phải vì họ tàn nhẫn. Nhưng sự an ủi đó chẳng giúp cô vơi bớt cô đơn.

Connor biết tất cả và anh không bối rối. Ánh mắt anh không lảng tránh cô. Cô cũng không từ chố khi anh chạm vào cô.

Sự đụng chạm của anh rất thận trọng và dịu dàng, cô không thể tin điều này lại xảy ra. Nước mắt cô chợt tuôn rơi. Anh nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên má cô và ôm chặt cô trong vòng tay mình.

Anh ép chặt khuông mặt cô vào lớp vải thô trên áo khoác của anh. Tay anh vuốt ve dọc theo sống lưng cô như thể cô được làm từ thuỷ tinh. Anh ấn đầu cô dưới cằm mình. Hơi thở anh phả ra sưởi ấm đỉnh đầu cô.

Cô nhắm nghiềm mắt. Anh cũng đã từng ôm cô trước đây, trong bữa tiệc mừng cô tốt nghiệp, trong những buổi tụ họp cùng nhau, nhưng không giống thế này. Nhanh chóng, không cảm xúc, như anh em, nhưng chỉ thế thôi cũng đã khiến trái tim cô đập rất nhanh và mạnh, gần như nổ tung khỏi lồng ngực. Cơ thể to lớn của anh mạnh mẽ hơn cô nhớ, các cơ bắp cứng như thép.

Anh đã phải tập trung vào bản chất trong sáng, mạnh mẽ của mình.

Cô băn khoăn không biết những gì cô nghĩ về anh có hiện trên mặt mình không. Anh ôm cô thật dịu dàng, run run vì căng thẳng. Có lẽ anh sợ làm tổn thương đến cảm xúc của cô, hay sợ cô hiểu nhầm cử chỉ thân thiện của anh và đòi hỏi thứ mà anh không muốn. Hẳn anh phải cảm nhận thấy tất cả những tưởng tượng lãng mạn, tất cả những nồng nhiệt, những dồn nén đói khát suốt bao năm qua. Bố đã nói anh là một phù thuỷ.

Anh nhìn thấy tất cả: Cô đã cô đơn thế nào, thiếu thốn tình cảm ra sao. Anh vuốt tóc cô như thể đang âu yếm một con thú hoang có thể lồng lên, hoặc cắn người.

Cô không muốn cẩn trọng hay dịu dàng. Cô muốn anh đẩy cô xuống tấm đệm cứng hẹp, ghì chặt cô bằng thân hình to lớn, mạnh mẽ của anh và cho cô điều gi khác nữa để nhớ. Một thứ nóng bỏng, đáng sợ và tuyệt vời. Cô khao khát tới mức gần như phát khóc. Cô thèm được vòng tay quanh cổ anh, kéo lại gần và ngấu nghiến anh.

Chúa ơi, chẳng trách sao anh lại thương hại cô thế?

Ý nghĩa đó làm cô đau nhói. Nó giúp cô đủ mạnh mẽ để vùng ra. Cô rút khăn giấy và lầm bầm. “Xin lỗi.”

“Không sao.” Giọng anh khàn khàn và anh phải hắng giọng.

Cô quay mặt đi. Anh phải ra về nhanh chóng trước khi cô oà khóc và lấy làm “hãnh diện” về nó. “Ừm, tôi phải thu xếp đồ đạc. Tôi có rất nhiều việc phả làm, vì thế, ừm…”

“Erin…”

“Đừng bắt đầu nữa.” Cô quay lưng đi, lắc đầu. “Tôi sẽ đi, và không muốn có một vệ sĩ, cảm ơn lời đề nghị của anh. Cảm ơn anh đã đưa tôi về, cảm ơn vì lời khuyên, sự thông cảm và cả… cái ôm. Còn bây giờ tôi rất, rất cần ở một mình. Chú ngủ ngon.”

Anh buột một tiếng kêu thất vọng. “Em cần một ổ khoá tốt hơn. Chết tiệt, em cũng cần một cái cửa mới. Thật phí phạm nếu lắp một ổ khoá tốt hơn vào cái cửa thế này. Đến cái chân tàn tạ của tôi cũng có thể đạp tung bản lề.” Anh tỉ mỉ xem xét căn phòng của cô, cau mày. “Tôi sẽ gọi cho bạn tôi, Seth. Cậu ấy có thể lắp đặt vài thứ…”

“Rồi làm sao tôi có tiền trả cho anh ta chứ?”

“Tôi sẽ trả, nếu em thiếu tiền”, anh kiên nhẫn đáp. “Seth sẽ có ưu đãi cho tôi. Chuyện này rất cần thiết, Erin. Em không an toàn ở đây.”

“Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự chăm sóc bản thân. Ngủ ngon, Connor.”

“Nhà mẹ em có hệ thống báo động không?”

Cô nghĩ về cái gương và chiếc đồng hồ vỡ. Một sự sợ hãi khủng khiếp cuộn lên trong bụng cô. “Có. Bố khăng khăng phải lắp.”

“Nếu vậy có lẽ em nên tới ở với bà ấy một thời gian.”

Cô phát cáu. “Có lẽ anh nên để tâm tới công việc của mình thì hơn.”

Anh nhíu mày, lôi ra một bao diêm từ túi quần. “Đưa tôi cây bút”, anh yêu cầu.

Cô lấy bút cho anh. Anh nguệch ngoạc trên mặt bao diêm và đưa cho cô. “Gọi cho tôi. Bất cứ chuyện gì xảy ra, dù ngày hay đêm, hãy gọi cho tôi.”

“Được”, cô thì thầm. Bao diêm rất ấm áp vì nằm trong túi anh. Cô siết chặt tay đến khi nó bị nhăm nhúm. “Cảm ơn.”

“Hứa đi”, giọng anh rất cứng rắn.

Cô nhét nó vào túi quần. “Tôi hứa.”

Một cái nhìn sâu sắc và cuối cùng anh bước ra cửa.

Tiếng gõ mạnh khiến cô giật nảy. “Chốt cửa lại”, anh ra lệnh từ bên ngoài. “Tôi sẽ không đi đến khi nghe thấy em cài chốt.”

Cô làm theo yêu cầu của anh. “Ngủ ngon, Connor.”

Anh im lặng vài giây và lặng lẽ nói. “Chúc ngủ ngon.”

Cô áp tai vào cửa, nhưng không nghe thấy tiếng bước chân. Cô chờ một lát rồi mở cửa ngó ra ngoài kiểm tra. Chẳng còn ai ở đó.

Cuối cùng cô còn lại một mình. Cô đóng sầm cửa. Sau khi bị anh doạ nạt, lên lớp và làm cô sợ hãi với quyền uy nam tính áp đảo, cô đã nghĩ anh ra đi là một sự cứu rỗi.

Nhưng ngược lại, cô cảm thấy hụt hẫng. Gần như oán hận anh vì đã để cô xua đuổi dễ dàng như thế. À, anh thật thân mật và luôn tránh đối đầu trực tiếp với cô. Cô đã rơi vào tình trạng tồi tệ hơn cô tưởng.

Nhưng sự quan tâm của anh ngọt ngào đến không ngờ.

~*~

Connor áp khuôn mặt nóng rực vào vô lăng. Anh không thể lái xe với tâm trạng thế này. Anh muốn tự sát.

Trái tim anh kêu đánh thịch, còn tai anh thì ong ong. Anh gần như đã lên đỉnh. Nếu cô chỉ gần gũi anh thêm một hơi thở nữa thôi cô sẽ cảm nhận được phần căng cứng trong chiếc quần jean của anh. Đôi mắt nâu trong trẻo lạ kỳ đó có thể nhấn chìm bất kỳ gã trai nào, Chúa ơi. Ánh mắt cô chiếu trên mặt anh giống như một cái ôm rất chặt. Anh muốn vồ lấy cô, hôn ngấu nghiến, nỗ lực kiềm chế đã khiến các cơ bắp của anh bị co rút.

Có lẽ cô sẽ cảm động và hôn lại anh.

Phải, nếu thế thì mặt trời mọc ở đằng tây. Càng gần với thực tế khắc nghiệt, anh càng ít bất cẩn.

Mỉa mai thay. Ngay trước mớ hỗn độn khiến anh bị hôn mê và giết chết Jesse, anh đã lấy hết can đảm để mời Erin Riggs đi ăn tối và xem phim. Khi đó cô đã bước sang tuổi hai mươi lăm. Chi tiết ấy in đậm trong anh như một con số kỳ diệu. Cô ngang hàng với anh trong một cuộc chơi công bằng. Anh lớn hơn cô chín tuổi, khôn phải là quá nhiều, nhưng khi cô mới mười bảy thì anh đã hai mươi sáu tuổi, anh hiểu quá rõ tán tỉnh cô là chuyện không đứng đắn. Khi cô bước sang tuổi hai mươi, anh đã thực sự bị quyến rũ. Cô thật ngọt ngào và ngây thơ – nhưng Ed sẽ cắt đầu anh nếu Connor lảng vảng bất cứ chỗ nào gần cô con gái yêu quý của ông. Đấy là thứ phải cân nhắc.

Nhưng lý do chính khiến anh không động tĩnh gì là vì cô đi rất nhiều, theo chương trình du học và các cuộc khai quật khảo cổ học, sáu tháng ở pháp, chín tháng ở Scotland, một năm ở Wales, vân vân. Trong thời gian đó tình cờ anh cũng có vài cô bạn gái, một số trong đó là những phụ nữ dễ thương, nhưng anh luôn rút lui mỗi khi họ đề cập đến tương lai. Anh luôn chuẩn bị tinh thần để nghe về chuyện đính hôn của Erin.

Nhưng chuyện đó không xảy ra. Cô tốt nghiệp, được nhận vào vị trí trợ lý bảo tàng, chuyển ra ngoài sống cùng nhóm bạn đại học và ở trong căn hộ riêng của mình. Hai mươi lăm tuổi và thật ngạc nhiên, cô không có lấy một người bạn trai. Đã đến lúc. Tất cả đều công bằng trong tình yêu và cạnh tranh, và tất cả mớ tào lao ấy. Nếu Ed không thích, ông ấy có thể phản đối.

Nhưng sự việc tồi tệ đó đã xảy ra trước khi anh có cơ hội hẹn hò cô. Tỉnh dậy sau hôn mê để rồi phát hiện mình bị phản bội và Jesse bị giết chết, anh không còn chút sức lực nào cho sự lãng mạn. Anh yêu quý người cộng sự của mình như anh em ruột thịt. Anh đã nỗ lực để có thể đứng dậy trên đôi chân mình và săn lùng Lazar cùng Novak, truy tìm kẻ phản bội và trả thù cho Jesse.

Đỉnh điểm của những nỗ lực đó đã đẩy Ed Riggs vào nhà tù.

Chết tiệt, anh chỉ có thể nghĩ cơ hội hẹn hò với cô ấy vào một tối thứ Bảy đã hoàn toàn tan tành khi đưa chính bố cô gái ấy vào tù vì tội giết người. Đặc biệt là với bộ dạng của anh trong những ngày này. Anh liếc nhìn vào gương chiếu hậu, nhăn mặt.

Anh lúc nào cũng săn chắc và buộc mình phải tập luyện cật lực để bù đắp cho cái chân bị tàn tật. Anh đã khôi phục tất cả các khối cơ bắp bị mất trong thời gian hôn mê, không một chút mỡ thừa trên người. Anh có thể nhận thấy từng múi cơ và gân di chuyển dưới da khi quan sát mình qua tấm gương trong nhà tắm. Hình ảnh một bộ xương di động chết tiệt. Các vết bỏng cũng không khiến nó xấu xí hơn được nữa. Cái chân khập khiễng cũng thế.

Trông anh không đáng khao khát cho lắm. Làm việc cho anh trai, săn lùng ảnh những kẻ ngoại tình. Anh chẳng có tương lai. Bây giờ anh chỉ tồn tại. Tất cả những gì anh có là quá khứ và mọi chuyện xảy ra trong đó đều bác bỏ cơ hội lên giường cùng Erin Riggs.

Thật ngu xuẩn. Thèm khát nàng công chúa trong tháp ngà sau bức tường gai chết tiệt. Anh rất muốn đi vào trong tháp và khám phá có gì phía sau cặp mắt to tròn, nghiêm nghị đó. Anh muốn mang lại nụ cười cho cô. Cả tối nay cô không hề cười. Không một lần nào.

Với mong muốn mãnh liệt đó, anh cài số và hướng về đại bản doanh của Davy nằm trên hồ Washington. Có lẽ Davy sẽ nhổ vào mặt anh vì tới muộn ba tiếng đồng hồ, nhưng anh ấy sẽ chỉ càu nhàu và ném một miếng thịt lên vỉ nướng. Dạ dày anh giật giật hưởng ứng, một trong những dấu hiệu đầu tiên của cuộc sống anh có được trong suốt một thời gian dài. Davy và Sean đã quen gọi điện và nhắc nhở anh phải ăn uống. Phiền nhiễu nhưng anh nghĩ mình thật may mắn vì còn có người quan tâm. Nếu không có lẽ anh đã chết vì đói.

Chiếc Jeep của Sean, em trai anh, đã đậu trên lối vào. Anh sẽ phải nghe cả hai giáo huấn. Bọn họ đang nói chuyện trên hiên lúc anh mở cửa. Đột nhiên cả hai đều im bặt.

Cả hai cặp mắt màu xanh lá cây gần giống mắt anh cùng nhìn lom lom khi anh bước lên boong.

“Em đến muộn”, Davy nói. “Bọn anh ăn rồi.”

“Novak vượt ngục rồi”, Connor nói với họ. “Cùng hai tên đàn em của hắn. Trong đó có gã bị em đánh tơi tả hồi tháng Mười một năm ngoài. Georg Luksch.”

Họ ắng nghe tiếng sóng vỗ nhẹ lên bờ đá phía dưới sàn tàu hồi lâu.

“Em nghĩ hắn định đối phó với chúng ta à?”, Davy hỏi.

Connor ngồi lúc xuống chiếc ghế bành, xương cốt rã rời, “Hắn sống vì điều đó.”

Sean vùi mặt vào hai lòng bàn tay. “Chúa ơi, em đang hết sức cố gắng để bắt đầu việc kinh doanh. Em không có thời gian đùa giỡn với Novak.”

“Anh lo lắng cho Erin hơn là về chúng ta”, Connor nói.

Davy và Sean nheo mắt nhìn anh chằm chằm, như hai luồng tia lade. Anh kiên nhẫn chịu đựng.

“Lo gì về Erin?”, giọng trầm trầm của Davy rất nhỏ và thận trọng.

Connor gấp mảnh giấy anh tìm thấy trên mặt bàn thành một con kỳ lân. Một trong những hoạt động giết-thời-gian trong giai đoạn trị liệu giờ đã phát triển thành một thói quen rèn luyện sự tập trung. “Hắn đã từng giữ Erin trong nanh vuốt và bị em cướp mất. Hắn sẽ không bao giờ quên đâu. Georg Luksch cũng không quên. Cô ấy xinh đẹp, trẻ trung và ngây thơ. Điều đó đã đưa cô ấy vào tầm ngắm. Và hắn cũng muốn trừng phạt Riggs vì đã làm hắn thất vọng.”

“Em không phải chịu trách nhiệm về Erin”, Davy nói. “Em đã làm đủ chuyện cho cô ấy và chẳng được chút cảm kích nào. Điều tốt nhất em có thể làm là cảnh báo cô ấy.”

“Em đã cảnh báo rồi.”

Davy và Sean nhìn nhau ẩn ý.

“Anh đã nói chuyện với cô ấy hả?”, Sean gặng hỏi. “Tối nay à?”

Connor lấy hết can đảm. “Anh đã đến chỗ cô ấy”, anh thừa nhận. “Đi theo tới nhà mẹ cô ấy. Rồi đưa cô ấy về nhà.”

Sean nhăn mặt. “ A, chúng ta lại sắp nói về chuyện này nữa à.”

Davy nốc một ngụm bia lớn, gương mặt xương xương, cứng rắn tỏ ra bình thản. “ Cô ấy thế nào?”, anh hỏi.

“Không ổn lắm”, Connor đáp. “Thực ra là rất tệ. Vì anh đã hỏi.”

“Coi nào, Con”, Sean mở lời. “Thứ lỗi cho em, nhưng…”

“Sao em không bắt đầu luôn di?”, Connor đề nghị.

Sean đi thẳng vào vấn đề, không chút sợ hãi. “Em biết anh mê mẩn cô gái đó nhiều năm rồi, nhưng lời khai của anh đã đẩy bố cô ấy vào tù. Anh không thể trở thành người hùng của cô ấy, chàng trai. Anh sẽ chỉ chuốc lấy đau khổ thôi.”

Lời nói của Sean chỉ khiến anh cảm thấy trống trải và buồn bã chứ không giận dữ. “Cảm ơn vì đã chia sẻ ý kiến của em”, anh đáp. Anh gỡ con kỳ lân giấy ra và viết nguệch ngoạc tên, địa chỉ email của Claude Mueller cùng thông tin chuyến bay mà anh ghi nhớ lên đó. Anh đẩy nagng qua bàn về phía Davy. “Anh kiểm tra những thông tin này cho em được không?”

Davy nhặt lên và xem xét. “Gã này là ai?”

“Một triệu phú bí ẩn, đột nhiên tỏ ra rất hứng thú với các cổ vật Celtic dạo gần đây. Erin sẽ bay đến Portland để gặp hắn và được đưa xuống khu nghỉ dưỡng Silver Fork để xác thực một mớ cổ vật vô giá của hắn.”

“Và chính xác điều gì khiến anh lo lắng?”, Sean hỏi.

“Cả cô ấy và bất kỳ ai mà cô ấy biết đều chưa từng gặp mặt tên triệu phú này”, anh đáp. “Hắn luôn quá bận rộn nên không thể gặp trực tiếp kể từ khi thuê cô ấy. Cách đây bốn tháng.”

“À”, Davy trầm ngâm.

“Tìm xem ai đã trả tiền cho những chuyến bay này”, Connor nói với anh. “Và bất cứ thông tin nào về Quỹ Quicksilver.”

“Anh sẽ xem tìm được gì.”

“Cô ấy khởi hành vào ngày mai. Em bảo cô ấy cần một vệ sĩ và cô ấy đã cười vào mặt em”, Connor nói. “Rồi ném em ra khỏi căn hộ của cô ấy.”

“Em không trách cô ấy đâu”, Sean nói. “Một gã như anh không phải phụ kiện thời trang thích hợp với một cô nàng sành điệu.”

“Châm chọc anh à?”, Connor mệt mỏi nói. Anh lôi thuốc lá và giấy gói từ trong túi ra.

“Anh không nghĩ phải cạo râu hay gội đầu trước khi gặp cô ấy à?”, Sean giảng giải. “Lạy Chúa, Con. Anh thật lỗ mãng.”

Connor hất đầu về phía anh trai. “Davy cũng có bộ râu bờm xờm đấy. Chọc giận anh ấy xem nào.”

“Davy lại là chuyện khác.” Giọng của Sean nhẫn nại và tỉ mẩn. “Davy là quần áo. Davy ăn. Bộ râu lởm chởm là một dấu ấn thời trang khác biệt của Davy.”

Davy vuốt bộ râu của mình và ném cho Connor cái nhún vai rất lấy làm tiếc.

Connor nhìn Davy. “Nói về chuyện ăn uống. Anh đã hứa cho em ăn thịt nướng.”

Davy giật mình. “Ý em là em muốn ăn hả?”

“Em rất đói”, Connor đáp.

Quai hàm Sean chùng xuống. “Vậy là anh cảm thấy thèm ăn sau khi bị Erin Riggs cười vào mặt hả?” Em trai anh nhảy xuống. “Có ngay một suất thịt nướng chín tới ngon tuyệt. Em sẽ quay cho anh một củ khoai tây bỏ lò nếu anh thích.”

“Hai củ đi”, Connor đáp. “Cho nhiều bơ, kem chua và hành nhé. Nhớ cho cả tiêu đen nữa.”

“Đừng có lợi dụng thế chứ.” Nụ cười toe toét của Sean cho thấy đó là một lời cằn nhằn âu yếm. Em anh đá cái cửa ngăn và đi vào nhà bếp.

“Khi nào em cần thông tin của Mueller?”, Davy hỏi.

“Sáng mai. Em sẽ lái xe xuống Protland.”

Mặt Davy sầm lại. “Bắt kịp chuyến bay của cô ấy hả? Ôi, Chúa ơi. Chỉ lần này thôi hãy bỏ thói quen làm anh hùng đi. Gọi cho Nick. Họ là những người nên…”

“Em đã cố gắng thuyết phục Nick. Họ nghĩ Novak đã quay lại châu Âu.”

“Có lẽ họ có lý do để nghĩ vậy”, Davy gầm gừ.

“Em có linh cảm rất xấu”, Connor nói. “Cô ấy không thể gặp gã triệu phú này một mình được. Nếu Ed còn tự do thì ông ta sẽ có trách nhiệm trông chừng cô ấy, nhưng…”

“Nhưng Ed lại đang trong tù”, Davy cắt ngang. “Và đó không phải là lỗi của em.”

“Cũng không phải lỗi của Erin.” Connor lảng tránh ánh mắt của anh trai khi cuốn xong điếu thuốc. “Và em không đổ lỗi cho bản thân.”

Davy dằn mạnh chai bia xuống bàn, một biểu hiện giận dữ hiếm hoi từ người anh trai ít biểu cảm của anh. “Thật sao? Em không thể cứu vớt cả thế giới này, đồ ngốc. Trước khi xông ra giải cứu người phụ nữ nào đó đang gặp hoạn nạn thì đưa cuộc sống trở lại bình thường đi đã.”

“Em không yêu cầu anh góp ý về chuyện yêu đương của em.”

Cặp lông mày của Davy đang hạ xuống lại dựng ngược lên. “Oa”, anh nói. “Nói lại xem nào. Đã nhắc tí gì về chuyện yêu đương của em đâu.”

Connor khum điếu thuốc trong lòng bàn tay và châm lửa. Anh rít một hơi dài và nhả khói để lấy lại bình tính trước khi dám mở miệng.

“Đừng nhắc lại nữa, Davy”, anh nói.

“Con chừng đấy, Con”, Davy đáp. “Em đang dấn thân vào chuyện nguy hiểm.”

Sean đột ngột ngó ra từ sau cửa chắn và ném cho Connor một chai bia lạnh. “Đồ ăn sẽ tới trong vài phút nữa”, anh thông báo.

“Cảm ơn”, Connor lẩm bẩm.

Sea nhìn hết người này đến người kia, nheo mắt hỏi. “Em bỏ lỡ chuyện gì à?”

“Không”, cả Davy và Connor đồng thanh đáp.

Sean cau mày. “Em rất ghét khi hai anh làm thế”, anh gắt gỏng rồi đóng sầm cánh cửa, rất mạnh.

Connor im lìm hút nốt điếu thuốc. Còn Davy thì lần đầu tiên tỏ ra hứng thú với chai bia và không mở miệng nói câu gì.

Vài phút sau Sean đá cửa mở ra, đặt trước mặt Connor một đĩa ngồn ngộn thức ăn. Anh xúc ăn luôn mà không do dự.

Hai người anh em lặng lẽ quan sát anh ngấu nghiến miếng thịt bò nướng gần ba trăm gram, hai củ khoai tây nướng thật to, một quả cà chua thái lát và ba khoanh bánh mỳ Pháp nướng bơ tỏi cỡ lớn.

Cuối cùng Connor cũng để ý thấy ánh mắt trân trân của họ. “Thôi nào, các chàng trai”, anh phản đối. “Đừng có nhìn em ăn thế chứ. Mọi người đang làm em mất tự nhiên đấy.”

Davy khoanh tay trước bộ ngực vạm vỡ. “Không tin nổi. Bọn anh chưa bao giờ thấy em ăn như thế suốt mười sáu tháng nay.”

“Thật đáng sợ”, khuôn mặt Sean nghiêm trọng một cách bất thường. “Đó là lượng calo trong một tuần cho anh đấy, Con. Chỉ trong một bữa ăn. Kiểm tra mà xem.”

Connor cầm khoanh bánh mì vét nốt chỗ nước sốt. Anh thoáng thấy chút tội lỗi. “Hai người không nên lo lắng. Em ổn mà.”

Davy khịt mũi. “Bọn anh sẽ xem em cảm thấy ổn thế nào khi trở về từ Portland.”

Sean cau mày. “Portland nghĩa là sao?”

“Nó định trở thành uỷ viên đón tiếp Erin khi cô ấy tới gặp gã triệu phú bí ẩn, mà không có hoặc không thể là Novak”, Davy nói với anh. “Nó muốn bảo vệ cơ thể ngọt ngào của cô ấy. Đích thân.”

“Ôi, Chúa ơi. Sao anh không nói sớm? Thế thì kết thúc bữa tối của anh đi. Anh cần lấy lại sức khoẻ đấy. Anh định mang theo loại súng nào?”, Sean hỏi.

“Chỉ khẩu SIG. Và khẩu SP-101, để đề phòng.”

“Muốn có bạn đồng hành không?” Sean hỏi.

Connor giật mình nhìn em trai. “Anh tưởng em bận rộn lắm.”

“Em không quá bận để trông chừng anh trai mình,” Sean đáp.

Connor nhếch môi. “Nghĩ anh cần vú nuôi hả?”

“Muốn nghĩ thế quái nào thì tuỳ anh.”

Connor uống nốt ngụm bia cuối cùng. “Anh tự lo được”, anh nói. “Cảm ơn. Anh sẽ nói với em nếu anh đổi ý.”

“Anh muốn giữ Erin làm của riêng hả?”

Connor thừa kinh nghiệm để dễ dàng phớt lờ lời châm chọc chua ngoa của em trai. “Hai người báo cho Seth và Raine về Novak được chứ?”

“Em sẽ báo”, Sean đáp ngay.

“Còn anh sẽ tiến hành tìm kiếm thông tin”, Davy nói. “Cố ngủ một lát đi, Connor. Trông em kiệt sức quá. Ngủ ở đây, anh sẽ cho em bản tóm tắt trong bữa sáng. Giường đệm đã chuẩn bị sẵn cho em ở bên cạnh hiên đấy.”

“Cảm ơn.” Anh đứng lên và nhìn chăm chú các anh em của mình, đột nhiên muốn bày tỏ tình cảm với họ đến lạ kỳ.

Sean đọc được điều này trong mắt anh, thương hại và dúi đầu anh xuống. “Nếu anh đang tìm kiếm một cuộc mây mưa, Con à, cắt mẹ đám tóc này đi.”

Connor nhăn mặt. “Em thô lỗ quá.”

“Phải, nhưng ít ra trông em cũng rất ngon lành”, Sean bình luận sau lưng anh.

~*~

Connor nằm phịch xuống giường, nhìn trân trối đám cành lá đu đưa qua lớp kính chắn ngoài hành lang. Trên cái ghế cạnh giường để sẵn một cái khăn tắm, khăn rửa mặt và một cặp khăn đượm mùi mồ hôi của Davy gấp gọn, có lẽ anh ấy đã ngủ ở đó. Dù mệt lử nhưng đầu anh vẫn ong ong. Anh không thể xoá hình ảnh Erin lăng xăng quanh bếp ra khỏi tâm trí mình. Anh luôn mơ lẻn vào phòng ngủ của cô ở nhà Ed và Barbara nhiều năm trước. Anh thấy mình là một gã trai to xác, vụng về trong thế giới rất nữ tính của rèm, đăng ten, những chiếc gối căng phồng, những lọ nước hoa, đồ lót. Và Erin, đang quay lưng về phía giường cô, đôi mắt mở to, cực kỳ phấn khích lúc anh khoá cửa.

Căn phòng ở Kinsdale không khiến anh cảm thấy lóng ngóng và xa lạ như phòng ngủ tưởng tượng, nhưng nó lại cám dỗ hơn. Tính thực tế và sự gọn gàng, tính hài hước bất ngờ của cô, cách cô đấu tranh để đánh bại sự tự thương hại. Ý nghĩ lạc quan, tinh thần bất khuất. Căn phòng đó quyến rũ hơn bất cứ nơi nào anh có thể mường tượng.

Anh vùi mặt vào chiếc chăn quân đội làm bằng vải len thô và để mặc trí tưởng tượng bay bổng. Anh đang hôn lên những giọt nước mắt mặn chát chảy dài trên má cô, rồi cô đáp ứng và bám chặt lấy anh trong khi anh ngấu nghiến đôi môi dịu ngọt của cô. Thông thường anh sẽ đạt đỉnh với bước logic tiếp theo. Nhưng đem nay, anh không hoàn thành việc đó một mình. Anh đã lên đỉnh cùng lúc với cơn cực khoái tưởng tượng của cô, chiếc gối chặn lại tiếng kêu của anh khi anh giải phóng mình vào chiếc khăn mặt. Anh vùi mặt vào gối, thở dốc.

Lúc ngẩng đầu lên, anh bàng hoàng nhận ra mặt mình ướt đẫm. Thật kỳ lạ. Anh lau má, nhìn chằm chằm vào bản tay ướt nước mắt trong vài phút, nhưng anh quá mệt mỏi nên không thắc mắc nhiều về nó.

Anh tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm phía sau, rồi kéo chiếc chăn trùm kín người và hoàn toàn thất bại với mong ước có một giấc ngủ thật sâu, thật ngon lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play