Billy Vega oai vệ đi ra khỏi cửa. Connor thở ra một hơi nhẹ nhõm. Gã ta cao, đen ăn mặc chải chuốt, sặc sỡ, có vẻ gợi cảm và một cơ thể thường xuyên tập thể hình: Thân trên cơ bắp, phần bụng rắn chắc, phần vai vạm vỡ thái quá, gồ lên, nắm đấm có vẻ quá cường điệu, lủng lẳng hai bên như khỉ đột. Không đáng lo ngại.

Cô gái tóc vàng đã vượt qua họ trong hành lang, phóng ra khỏi cửa, ngay sau Billy. Nhiều gã nữa cũng ùa ra theo: năm, sáu, bảy, tám … chin tên, tính cả Billy. Với Sean bên cạnh, cán cân chênh lệch vẫn ổn, nếu không ai rút sung. Anh thực sự, thực sự rất không muốn đụng tới sung, vì sẽ buộc những người khác cũng phải rút sung và gây nên tình trạng lộn xộn hết sức nguy hiểm. Anh vẫn hy vọng không cần dùng tới thứ đó, nhưng nếu đạn bắt đầu nổ, anh đành phải hôn tạm biệt mong ước ngây thơ này.

Anh nhấc cái nạng lên và thầm ước có Davy hay Seth ở đây.

“ Cô gái đó đi cùng tao ”, Vega nói. “ Bọn mày là lũ khốn nào thế? ”

Sean huých nhẹ anh. “ Anh muốn chúng ta xử gã sao? ”

“ Chỉ cần chắc chắn sau đó gã còn có thể nói chuyện được ”, Connor đáp khẽ. Anh tập trung vào Billy. “ Cindy nói với chị gái là con bé muốn về nhà. Chúng tôi chỉ đế đón con bé và không muốn gây rắc rối. ”

“ Nghe thấy không, bọn mày? Hắn không muốn gây rắc rối ”, Vega chế nhạo. “ Đáng yêu làm sao. Nhưng tệ quá lũ khốn, vì chúng mày rắc rối to rồi. ”

Bọn chúng bắt đầu dàn trận áp sát họ. Anh và Sean ung dung tiến lại gần. Anh cố tình bước đi tập tễnh khó nhọc lúc đưa mắt tìm kiếm vũ khí của bọn chúng. Miles do dự rồi vội vã chạy theo.

Connor nhìn Sean và hất ánh mắt về phía Miles, ngầm hỏi. Sean rướng mày trả lời, ra hiệu là ai biết được.

Quá nhiều điều không biết. Anh ước mình đã bảo Erin nhấn động cơ và lái xe thẳng về nhà, nhưng dù sao cô cũng sẽ không nghe lời anh. Không đời nào cô ấy chấp nhận với tình hình hiện tại.

Billy nheo mắt khi nhìn thấy Miles. “ Tao biết mày. Mày là thằng tự kỷ điều chỉnh âm thanh cho cáo ban nhạc ngu ngốc đó hả? Tên mày là gì nhỉ, nói lại đi thằng khốn to xác, xấu xí? Igor à? ”

“ Mày đã đánh cô ấy ”, Miles lên tiếng, giọng cậu ta run run.

“ Nó đã cầu xin tao ”, Billy đáp. “ Con khốn vô dụng. ”

Miles cúi đầu thấp như con bò đực và lao tới. Cả Connor và Sean đều huýt gió trước thời điểm đau đớn khi Billy né sang một bên, tránh cú đâm mạnh mẽ điên cuồng và thụi một cú vào bụng Miles, Miles gập người, nghẹt thở, Billy tiếp tục thúc đầu gối vào mặt và nện một khuỷu tay như trời giáng vào eo Miles. Cậu ta gục gã như một thân cây bị đốn. Mẹ kiếp. Họ nên huấn luyện cậu ta trước, nhưng xem các đĩa phim siêu nhân trong tầng hầm không bao giờ là cách đào tạo cho một cuộc đánh lộn trên đường phố. Mọi người đều phải học tập một cách vất vả. Không có đường tắt.

Nhưng không có thời gian cầu kinh vì hành động thí mạng của Miles đã mở màng cho hàng loạt trò vui.

Đám tay chân sấn vào, họ thực sự bận rộn, di chuyển như thể đang vượt qua khoảng thời gian bị làm chậm, không đo đếm được. Một trạng thái mà anh luôn rơi vào tình thế chiến đấu. Sean đã bùng nổ thành hành động bên cạnh anh với một cú đá xoáy khiến một tên du côn của Billy gãy rang và bắn vào mui một chiếc xe. Hòa nhoáng, luôn là thế.

Billy xông thẳng vào anh, gầm lên. Connor giơ chiếc nạng lên phòng thủ. Billy lao tới nhử và chộp lấy cái nạng. Connor giật, xoắn, móc vào cổ tay Billy, giật xuống đến khi xương gã kêu rang rắc.

Billy lảo đảo lao về trước, hớp hớp không khí. Connor hất gã đi và quay sang đối phó với tên phía sau. Anh né cú đấm, chặt cạnh bàn tay vào sống mũi, rồi mau lẹ thúc gối vào háng gã. Có tiếng thét rin rít: Hai tên gục xuống. Một đợt tấn công khác: Connor quét nạng qua một bên, nhanh chóng chính xác thúc khuỷu tay vào họng gã và lợi dụng lực còn sót lại quăng gã vào tên đồng bọn đang nhảy bổ từ phía sau. Hai tên đổ sấp xuống đất. Mũi giày đá thẳng vào cạnh sườn, kết thúc thứ nhất, ngón trỏ đâm vào huyệt dưới tau, kết thúc tên thứ hai. Bốn tên nằm im. Không tệ với một người tập tễnh.

Miles loạng choạng đứng lên, quăng người tới Billy. Billy ngã vật xuống đè lên cổ tay bị gãy, kêu ầm ĩ. Miles bắt đầu đánh đập gã túi bụi. Giỏi. Connor để mặc cậu ta. Qua khóe mắt, anh thấy Sean nện vỡ xương bánh chè của một tên rồi lộn ngược trong không trung như cậu bé thừa năng lượng khi tiếp cận tên tấn công tiếp theo, nhưng anh không thể chú ý lâu hơn, hai gã cuối cùng đang thận trọng bao vây anh và đều rút dao. Anh nhảy lùi về sau, thở hổn hển và cô gắng giữ hai tên trong tầm mắt. Cái chân đau run run dưới trọng lượng cơ thể anh.

Bóng tối lập lòe, một loạt hành động diễn ra nhanh như chớp. Một đối thủ của anh vọt lên, hãi hung kêu thét, bay ngang qua bãi đậu xe. Gã đập mạnh vào lưới tản nhiệt của chiếc xe tải loại nhỏ Chevy, rồi trượt nhẹ xuống đất, giãy giụa.

Tên kia nhìn quanh, lùi lại và chuồn mất.

“ Chào, Davy ”, Connor gọi to.

Davy bước ra từ trong bóng tối, mặc toàn đồ màu đen. Anh tung lưỡi dao lấy được từ gã bay trên không trung, rồi chụp lại, gật đầu ưng ý. “ Rất tốt ”, anh bình tĩnh nói. “ Có lẽ anh sẽ giữ con dao này. ”

“ Cảm ơn ”, Connor nói.

“ Không có gì. ”

“ Nhưng em có thể tự mình xử lý chúng ”, Connor nói thêm.

Davy trông có vẻ thích thú. “ Vẫn không có gì. ”

Connor nhìn quanh. Tám tên nằm dài trên mặt đất trong các tư thế đau đớn và hối hận. Miles đang đấm vào bộ mặt đầm đìa của Billy và giơ tay lên chuẩn bị cho cú tiếp theo.

“ Chà, Miles! Tha cho gã đi ”, anh hét lên.

“ Gã đánh Cindy ”, Miles thở hổn hển,

“ Thế thì cậu có thể đánh gã nát như tương sau, trước tiên để tôi thẩm vấn đã, được không? ”

Miles buông tay, kéo người đứng dậy. Cậu run rẩy dữ dội đến nỗi khó có thể đứng được. Miệng và cằm cậu ta bê bết máu chảy xuống từ cái mũi bị dập, một bên mắt kính vỡ tan. “ Tôi muốn học cách chiến đấu như các anh. ”

Ba an hem trao nhau ánh mắt gượng gạo. Miles không biết cái giá phải trả để chiến đấu được như thế. Bố đã dạy họ đánh nhau tay đôi từ khi còn chập chững và may mắn thay, từ đó các chàng trai hoang dã của Eamon Điên trở thành mục tiêu của tất cả bọn khốn giận dữ đang hăm hở tìm kiếm một trận đánh ở khắp Endicott Falls và các vùng lân cận. Họ có thể bị chém giết bất cứ lúc nào nếu không được dạy dỗ như những đặc công.

Eamon là chuyên gia trong một số môn võ thuật, nhưng theo thời gian, mỗi an hem tự phát triển theo sở thích riêng. Davy bị cám dỗ bởi những môn thần bí như: võ thuật Trung Hoa, Aikido(1), Thái Cực Quyền và tất cả các triết lý vớ vẩn kèm theo. Connor ưa thích tính thực tế, đơn giản, cứng cỏi của Karate. Sean lại chuộng những môn nhào lộn, đấm đá, bay nhảy. Và phương pháp đào tạo đó đã giúp họ sống sót. Rất nhiều lần. Đúng như bố đã cam đoan rằng nó sẽ hữu ích.

(1) Môn võ của Nhật Bản.

Di sản của Eamon Điên là một thứ ghê gớm. Miles không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Sean vốn tính tử tế chỉ vỗ nhẹ lên lưng Miles. “ Chắc chắn rồi, chàng trai. Chỉ cần chuẩn bị tinh thần tập luyện cường độ cao hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày cho đến khi cơ bắp rời rã và mỗi phần trên người cậu đều đầm đìa mồ hôi. Cậu sẽ học được thôi. ”

Miles có vẻ nản lòng nhưng cậu vẫn quệt máu ở khóe miệng bằng ống tay áo, gật đầu. “ Tôi không muốn bị dập mặt như này lần nữa. ”

“ Không có gì đảm bảo đâu, anh bạn ”, Sean cảnh báo. “ Tôi đã hôn đất rất nhiều lần. Luôn có vài mánh lới mà cậu không biết. ”

“ Hoặc bọn chúng sẽ tấn công cậu sáu tên một lúc ”, Davy nói. “ Luôn luôn khó khăn. Nhưng được đào tạo sẽ có lợi hơn. ”

“ Nhân tiện đang nói chuyện dập mặt ”, Connor nói. “ Anh đã thấy em phơi bóng hai lần, Sean. Từ bỏ cả vũ khí. Chưa nói đến chuyện dễ coi hay không mà chỉ là về chuyện từ bỏ thôi. Đồ khoe khoang. ”

“ Không ai trong đám hề đó có thể chọc thủng tuyến phòng thủ của em nếu em khiêu chiến chính thức ”, Sean vặc lại. “ Và anh là người duy nhất nói về những rủi ro ngu ngốc cùng thành tích của anh, đồ khốn. Nếu anh thấy em trong một cuộc đấu thực sự xem anh có thể phê bình nữa không. Cho đến lúc đó thì ngậm miệng lại. ”

Enrin lao vào lòng và ôm lấy anh. “ Anh ổn chứ? ”

Giọng nói lo lắng của cô làm anh bật cười. “ Miles bị nện khá tệ nhưng cậu ấy vẫn đứng vững ”, anh bảo cô. “ Không có gì phải lo lắng cả. ”

“ Không có gì phải lo lắng? Chín người đánh ba? Thế mà anh nói là không phải lo lắng hả? Chúa ơi, Connor! Mọi chuyện xảy ra quá nhanh! ”

Anh cố gắng ôm cô nhưng cô giật ra. “ Anh không nói chuyện gì sẽ diễm ra! ” Cô hét lên.

“ Anh không hé răng là sẽ đánh nhau với gã ta. Anh chỉ bảo ‘ nói chuyện ’, nhớ chứ? Đừng bao giờ làm thế với em một lần nữa, Connor McCloud! Anh nghe em nói chứ? ”

“ Gã ta gây sự trước ”, Connor phản đối. “ Và anh không … ”

“ Đừng bắt đầu nữa! ”, cô lên tiếng/ “ Im ngay! ”

Anh cố hôn cô nhưng cô kiên quyết cự tuyệt. “ Kìa, cưng ”, anh dỗ dành. “ Sao em không quay lại xe và chăm sóc mẹ em cùng Cindy trong lúc bọn anh nói chuyện với Billy? ”

“ Đuổi một quý cô yếu đuối vào sau hậu trường trong khi những người đàn ông vĩ đại làn chuyện quan trọng hả? ”

Mắt Erin hừng hực giận dữ. Chúa ơi, cô ấy quá nóng bỏng khi nổi điên. Khiến anh hết sức khó khăn dù chỉ nhìn cô thôi.

“ Này ”, Davy gọi. “ Em không cần phải tranh cãi, Con. Miles đánh hắn liên tục. ” Davy cúi xuống, đặt ngón tay lên cổ họng, vạch mí mắt hắn ra. “ Hắn ngất xỉu rồi. ”

Mụ đàn bà tóc vàng tráo trở chạy về phía Billy, bổ nhào xuống thân hình mềm oặt của hắn. “ Bọn mày đã giết Billy. ”

Connor xoa bóp cái chân đau, tưởng tượng ra một điếu xì gà với cơn thèm thuốc buốt nhói. “ Chẳng ai giết ai cả, họ cũng thế ”, anh mệt mỏi. “ Tôi đoán chúng ta chỉ phải đợi hắn hồi tỉnh thôi. ”

“ Cảnh sát sẽ đến đây trong vài phút nữa ”, Erin thông báo.

“Cảnh sát?” Connor há hốc miệng, kinh hoàng. “Em nói gì, cảnh sát à?”

Erin giơ điện thoại của anh lên. “Tất nhiên, cảnh sát.” Cô chua ngoa. “Anh muốn gì chứ? Chín gã cùng xông vào anh và em phải làm gì? Ngồi nhìn ư? Vẫy hoa động viên à?”

“Em nên để mặc anh giải quyết”, anh gầm gừ. “Anh không muốn nói chuyện với cảnh sát. Giờ cảnh sát không thể giúp anh ngay lúc này.”

“Thật không may!”, cô hét lên, đáp trả. “Anh dọa em sợ chết khiếp! Giờ thì tự giải quyết hậu quả đi!”

Anh liếc sang Sean và Davy. “Chúng ta biến khỏi đây thôi. Chúng ta có thể săn lùng gã Billy vào lúc khác.”

Sean quay sang đám đông đang trố mắt nhìn họ. “Mọi người, dịch vụ công thông báo: Cớm sẽ có mặt ở đây bất cứ lúc nào, giờ nên bắt đầu nghĩ về lời khai của các bạn đi!”

Đám đông biến mất như có phép màu.

Cửa sau chiếc Cadillac mở ra, Barbara nửa trong nửa ngoài, đôi mắt lạnh giá mở to. Anh đưa bà cái mạng. “Bà có thể ném nó vào sau ghế giúp tôi được không, bà Riggs?” Anh hỏi. “Chúng ta đi thôi. Tôi tin chắc bà muốn đưa Cindy về nhà.”

Anh chui vào xe và chờ cửa sau sập lại. Nhưng không. Anh nhìn theo ánh mắt hoảng hốt của Erin, rồi giật mình quay lại.

Barbara Riggs đang đi ngang bãi đỗ xe, cầm chiếc nạng của anh như cái dùi cui. Đêm nay, bắt đầu không bình thường, và sắp sửa biến thành kỳ lạ thật sự.

“Xe nào của Billy?”, Barbara hỏi.

Miles lau lớp máu mới chảy ra từ mũi vào ống tay áo ướt đẫm và chỉ ngang bãi đỗ, vào chiếc xe Jaguar gầm thấp, màu bạc đang lờ mờ tỏa sáng trong bóng tối, như ánh lân tinh trên mặt biển.

Connor chạy ra ngăn cản bà, nhưng đã quá muộn. Bà giơ cái nạng của anh lên quá đầu rồi đập xuống kính chắn gió của con Jag với một lực mạnh đáng ngưỡng mộ. Mặt kính kêu răng rắc và võng xuống. Đường nứt chạy khắp bề mặt bóng loáng. Rắc, một cú đánh vào mặt bên kia của kính chắn gió. Xoảng, đèn pha bên phải tan tành. Rắc, keng, chiếc bên trái cũng ra đi. Cửa bên ghế lái, xoảng. Bà bổ cái nạng xuống và cố gắng tạo thành một vết lõm khá lớn trên nóc xe. Cái ví vẫn lủng lẳng và giật mạnh theo mỗi cử động.

Đó là một cảnh tượng khủng khiếp, không thể tránh khỏi, giống như xem quả cầu phá bê tông đang phá hủy một tòa nhà. Bà cũng đang thu hút một đám đông khác. Không phải ngày nào bạn cũng được chứng kiến một quý bà trung tuổi trong bộ vét màu hồng đang biến chiếc xe hơi trị giá hàng-trăm-ngàn-đô-la thành đồ bỏ.

“Có chuyện gì với bà ấy thế?”, một anh chàng kiểu chuyên đi mô tô cao lớn, bụng phệ hỏi anh.

Connor nhún vai bất lực: “ Gã ta nợ tiền bà ấy. ”

Bốp, rắc, rào, tình trạng lộn xộn cứ thế tiếp diễn, đến khi giọng nói lo lắng của Erin xuyên qua tiếng ồn ào. “ Mẹ? Mẹ? Nghe con nói, mẹ. ”

Barbara ngước lên, nước mắt đầm đìa trên mặt bà. “ Thằng khốn này dám đánh con gái mẹ!”

“ Con biết, mẹ à, nhưng con bé sẽ ổn thôi. Và mọi người đã nện gã một trận rồi, mẹ không thấy à? ”

“ Tốt ”, Barbara hằn học. Erin nhăn mặt, bịt tai lúc chiếc nạng bay tới, đập vỡ kính phía sau xe. Cô ôm lấy vai mẹ và vội vã đưa bà trở lại xe. Barbara bước theo, không phản đối, chiếc nạng bị lãng quên đang được kéo lê sau lưng bà. Phần đầu gắn cao su kêu rin rít trên mặt đường nhựa.

Miles nhe cái miệng dính đầy máu cười toe toét. “ Bà là một nữ thần, bà Riggs. ”

“ Tôi chắc đó là một cách giải tỏa, nhưng chúng ta đi được chưa? ”, Sean hỏi.

“ Rồi, chúng ta đi thôi. Em và Miles đến nhà anh. ”, Davy lên tiếng. “ Chúng ta cần lau chùi cậu nhóc này sạch sẽ. Này, Con. Anh đã gắn một máy theo dõi bằng tín hiệu vào bao thuốc lá của Billy trong khi mẹ vợ em đang đập con Jag. Ngày mai chúng ta có thể truy tìm hắn, nên tối nay cứ thư giãn nhé. Nếu em có thể. ”, ánh mắt cảm thông của Davy liếc về phía xe Connor, đang chứa đầy đám phụ nữ nhà Riggs. “ Chúc may mắn với họ. Và nhớ thận trọng với mẹ Erin. Người đàn bà này không dễ trêu vào đâu. ”

“ Phải. Tin em đi, em đã thấy rồi. ”, Connor lầm bầm.

Lần này Connor phải dùng hai tay để cạy chiếc nạng khỏi bàn tay lạnh ngắt, chặt cứng của Barbara, đóng cửa và ném nó vào cốp xe, noi nó không thể gây thêm thiệt hại nào nữa.

Anh lái xe ra đường và sẵn sang cho bất cứ chuyện gì sắp tới.

“ Mẹ? ” Cindy run rẩy. “ Mẹ đang trách con à? ”

Barbara kéo Cindy vào vòng tay bà. “ Ồ không, con yêu. Không hề. ”

“ Tôi nghĩ và đã trở lại bình thường, bà Riggs ”, anh nói. “ Rõ ràng bà không gặp trở ngại nào khi biểu lộ cơn giận. ”

Ánh mắt họ gặp nhau trong gương chiếu hậu. “ Tốt nhất cậu nên gọi tôi là Barbara, Connor ”, bà lạnh lùng nói. “ Tôi có thể quen dần vói nó. ”

“ Lạ thật. Cảm ơn rất nhiều ”, anh lầm bầm.

“ Tôi thật sự cảm thấy khá hơn nhiều ”, Barbara đáp, giọng băn khoăn. “ Khá nhất từ xưa tới giờ. ”

“ Ồ, chắc chắn rồi ”, Connor càu nhàu. “ Không gì ngoại trừ chút táo tợn phá hủy tài sản cá nhân để giải tỏa tâm trạng của bà. ”

Barbara chớp chớp mắt. “ Ôi, trời đất. Cậu có nghĩ hắn ta có thể kiện tôi không? Chuyện đó không buồn cười ư? Nếu tôi phải gửi cho Eddie một lá thư … Xin lỗi, anh yêu, nhưng em không thể viết lúc gặp anh trong ngày thăm viếng … Em cũng đang trong tù! Em là mối đe dọa với cộng đồng! ”

“ Không buồn cười đâu mẹ. ” Giọng Erin nghe như bị bóp nghẹt.

“ Mẹ biết là không, cục cưng ạ. Vậy sao chúng ta không cười một trận thỏa thích nhỉ? ”

Và ba người phụ nữ bắt đầu cười khanh khách. Rồi lại khóc nức nở. Sau đó là một mớ hỗn độn kinh khủng. Connnor chỉ cúi đầu, ngậm miệng và lái cái xe chết tiệt.

Hợp đồng này khiến Rolf Hauer cực kỳ khó chịu.

Bản thân hợp đồng thì chẳng có gì sai. Tiền công hậu hĩnh, người liên lạc rất kín đáo và chuyên nghiệp, khoản đặt cọc đã được chuyển tới Marseilles bằng đôla Mỹ như đã thỏa thuận. Chẳng có trục trặc gì hết. Mọi thứ diễn ra trong trật tự hoàn hảo.

Chính bản chỉ dẫn chi tiết làm hắn phiền lòng. Một danh sách chi li đến rùng rợn, soi mói quá mức, mà nếu có bất kỳ chi tiết nào không theo đúng hướng dẫn, hợp đồng sẽ bị vô hiệu và hủy bỏ. Rolf tự hào về tính chuyên nghiệp của mình, nhưng có một điều công việc đã dạy hắn, đó là luôn có những bất ngờ. Một nghệ sĩ cần phải có không gian để ứng biến. Không có chỗ nào trong hợp đồng này dành cho sự ứng biến. Bắt buộc phải theo sát từng li từng tí.

Hắn đang nấp trong tủ quần áo ở một cái gara chết tiệt. Hắn đã ở đây nhiều giờ và bắt đầu tê cứng, buồn bực. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mục tiêu sẽ sớm có mặt ở đây, nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng như người liên lạc đã cam đoan. Thuốc nổ đã được cài đặt. Bàn hướng dẫn tạo một cảm giác là một mật mã. Không phải hắn muốn giải mã nó. Càng biết ít, hắn càng sung sướng. Hắn chỉ là một cây bút được viết ra bằng lửa và máu. Và được trả tiền để duy trì mục đích này.

À, cuối cùng cũng đến. Cửa gara rít lên ầm ầm. Đèn pha chiếu vào gara bên dưới căn nhà tách biệt. Hormone Adrenaline sôi lên trong cơ thể Rolf. Hắn chuyển sang tư thế sẵn sàng chiến đấu, mở tủ luồn ra. Trong mặt nạ trượt tuyết màu đen, hắn chỉ là một cái bóng khác trong đêm tối.

Cánh cửa xe tải bật mở. Những tiếng nói. Đèn bật sáng. Một gã đang ông ngoái đầu nhìn lại, cao, lưng gù, đội một cái mủ nỉ. Hắn châm một điếu xì gà. Đúng rồi. Hai cằm, mũi to. Maththieu Rousse. Mục tiêu thứ nhất.

Cửa ghế hành khách mở, một phụ nữ béo lùn chui ra. Đội mũ phía trên mái tóc hoa râm. Hắn không cần bà ta bước tới chỗ ánh sáng mới nhận ra cái cằm to bự. Mục tiêu thứ hai: Ingrid Nagy. Bà ta nói gì đó gay gắt với người đàn ông, bằng thứ âm giọng mà Rolf khó lòng nhận biết. Người đàn ông trả lời, sưng sỉa, ném điếu thuốc đi rồi dẫm nát nó. Họ đi về phía sau con xe tải hiệu Volvo và mở cửa.

Rousse hiện ra, ôm một người được bọc trong chăn, mềm rũ. Rolf bắt gặp một khuôn mặt yếu ớt, xám xịt, mái tóc hói màu nâu. Mục tiêu thứ ba, người đàn ông vô danh đang hôn mê.

Rousse bế anh ta rất dễ dàng. Anh ta nhẹ như một cậu bé. Rolf im lìm quan sát khi Nagy xách một chiếc vali bằng kim loại theo sau Rousse cùng ‘ cậu nhóc hôn mê ’ vào trong nhà và cằn nhằn suốt đoạn đường.

Hắn trườn lên cầu thang ngay sau họ, hướng về nơi mà hắn biết rõ là nhà bếp nhờ cuộc trinh sát trước đó. Nagy đi lên tầng trên, tiếng trách mắng của bà ta xa dần. Cách một mụ đàn bà đay nghiến một người đàn ông đều có vẻ giống nhau trong bất kỳ thứ ngôn ngữ nào, gã khốn đáng thương. Nhưng lòng thương hại là một thứ xa xỉ với hắn. Nỗi đau đớn của hắn đã kết thúc.

Rousse chạy rầm rập xuống cầu thang, có lẽ quay lại gara để lấy thêm đồ đạc trong chiếc xe tải. Cánh cửa ở đầu cầu thang bật mở. Rousse thậm chí còn không kêu lên được, chỉ có cặp mắt mở to kinh ngạc, bụp, bụp, bụp cùng với khẩu súng giảm thanh Glock, hắn đổ sập xuống. Uỵch. Mắt mở to, sự ngạc nhiên vĩnh hằng.

Nagy vẫn đang la hét trên gác. Bà ta chưa chịu xuống, nhưng vì Rousse không trả lời ngay, nên bà ta nổi điên và chạy xuống tìm hắn. Hắn đi theo giọng nói đinh tai của bà ta, hướng về phía cái cửa có ánh đèn ở cuối hành lang. Bà ta định lao ra khỏi cửa nhưng hắn đã ra tay trước khi bà ta kịp nổi cơn thịnh nộ. Bụp, bụp. Chết trước khi kịp thấy hắn. Đó là điều khiến hắn rất thích. Quá nhanh, quá ổn.

Bây giờ đến phần lạ thường. Phần khiến hắn khiếp đảm.

Hắn bước vào phòng và nhìn chằm chằm xuống ‘ Cậu nhóc hôn mê ’. Chiếc vali đang mở bên cạnh chứa đầy các thiết bị y tế cùng một túi nhựa đầy gluco đang đặt cạnh ‘ cậu ta ’. Một kim truyền. Hẳn bà ta đang réo gọi Rousse mang cho mình cái giá treo túi truyền. Cậu nhóc hôn mê nằm đó, đầu nghiêng sang một bên, mồm mở to, yếu ớt và bất lực.

Rolf được chỉ định phải tháo bỏ quần tã nhựa cho người lớn, mang hết vali, kim truyền, giá treo túi truyền, cáng, tất cả những bằng chứng cho thấy ‘ Cậu nhóc hôn mê ’ không phải là một người khỏe mạnh bình thường. Nếu còn sót bất cứ thứ gì, hợp đồng sẽ vô hiệu. Hắn làm đúng như chỉ dẫn, mừng vì có đeo gang tay da. Chạm vào cơ thể mềm oặt của ‘ cậu ta ’ làm hắn kinh tởm và giận dữ. Hắn kiểm tra túi áo Nagy để chắc chắn không còn sót manh mối nào ở đó, ném tất cả vào vali, kéo nó trở xuống gara. Chiếc Volvo có đầy đủ các máy móc hỗ trợ cho ‘ Cậu nhóc hôn mê ’. Hắn sẽ thu xếp chúng sau.

Hắn quay lên gác, bước qua xác Rousse và Nagy, lôi ra một con dao để thực hiện những chỉ dẫn cuối cùng. Tay hắn sững lại.

Rolf kinh ngạc với chính bản thân. ‘ Cậu nhóc hôn mê ’ không hề khóc lóc hay cầu xin lòng thương hại. Rolf sẽ thích thú hơn nếu ‘ cậu ta ’ làm thế. Nó sẽ cho hắn thêm động lực. Sẽ có ý nghĩa hơn.

Sinh vật hoàn toàn thụ động này làm hắn bối rối. Làm hắn yếu đuối.

Rolf làm cho mình trở nên sát đá, sử dụng vài thủ thuật mà hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ phải cần đến. Hắn chia đôi bản thân. Một phần không ngần ngại cắt bỏ khớp đầu tiên ngón trỏ bên phải của ‘ Cậu nhóc hôn mê ’, rồi đến ngón đeo nhẫn và ngón út của cùng bàn tay đó. Hắn đã được đưa cho một sơ đồ mô tả chi tiết phải làm thế nào. Và cũng nghiên cứu rất kĩ lưỡng. Phần còn lại trong hắn không ngần ngại bắn một viên đạn vào đầu ‘ Cậu nhóc hôn mê ’, và năm viên vào lồng ngực. Bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp. phần mạnh mẽ trong hắn đã bóp cò. Phần còn lại đã rút lui, giống con ốc chui vào vỏ.

Hắn thu thập các ngón tay, đặt vào túi lạnh bằng nhựa đã cất sẵn trong túi áo. Hắn nhét túi vào áo khoác, lôi ra lọ hóa chất xúc tác nhỏ, rải đều lên thi thể ‘cậu ta ’.

Phần khó khăn nhất đã xong. Giờ đến phần thu dọn.

Rolf lái chiếc xe đi thêu giấu trong bụi cây ra và bắt đầu từ chiếc xe tải. Không một mẩu nhỏ các thiết bị y tế được sót lại trong đó, nếu không hợp đồng sẽ bị hủy bỏ. Hắn chuyển hết đám thiết bị, chai lọ và thuốc men sang xe mình, kiểm tra trong, ngoài chiếc Volvo bằng đèn pin.

Bây giờ đến phần hắn mong đợi nhất. Hắn lái xe ra khoảng cách an toàn, hít một hơi thật sâu, kích ngòi nổ.

Căn nhà phát nổ, Rolf ngắm nhìn đám cháy bùng lên, những mảnh vỡ từ từ sụp đổ, ngọn lửa rừng rực với sự nhẹ nhõm. Ngọn lửa thuần khiết.

Hắn lái xe ra vách đá đã lựa chọn hôm trước. Biển nhấp nhô và ầm ầm bên dưới. Hắn ném các thứ mang theo xuống vách đá cùng cái túi nhựa Ziploc(2) đẫm máu và thứ nó chứa bên trong.

(2) Là kiểu túi nhựa trong suốt, đóng kín bằng cách ấn hai mép túi vào nhau.

Tất cả các điều khoản của hợp đồng đã được thỏa mãn. Nhưng hắn chưa vội vào xe và lái đi ngay như bình thường mà nhìn chằm chằm ra biển, suy nghĩ về việc mình vừa làm. Luôn có một sai lầm. Hắn thuộc loại người hành động. Không phải kiểu suy nghĩ.

Mọi việc đều đã được xem xét, hoàn hỏa nên mới được trả công cao. Bởi vì sau đêm nay, hắn sẽ có một kỳ nghỉ dài, rồi xa nơi này. Trời đã gần sáng trước khi Rolf vào xe và hướng về Marseilles.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play