Connor quan sát cái cầu thang bẩn thỉu, tối tăm với cảm giác chán ghét ngày càng tăng. Nơi này không đủ tiện nghi với Erin. Cô ấy sẽ không an toàn ở đây.
Cô ấy sẽ đầy đủ hơn trong ngôi nhà của anh.
Ý nghĩ này đã hình thành hoàn chỉnh trong tâm trí anh và khiến anh nghẹt thở. Anh là người chỉ biết sống cho thực tại. Lần đầu tiên anh dám, dù chỉ trong giây lát, lên kế hoạch tương lai với cô. Anh đẩy cửa, quét ánh mắt nghi ngờ qua ổ khóa và chú ý đến tất cả mọi người, tất cả mọi vật lọt vào tầm mắt.
Anh âm thầm ghi nhớ phải gọi cho Seth và làm gì đó bảo vệ sự an toàn của cô. Hay đúng hơn cô hoàn toàn khuyết thiếu điểm ấy. Cứ như cô đang dựng lều trong một bãi đậu xe ấy.
Erin bước sau anh trên lối đi bộ, anh rút ngắn sải chân để cô theo kịp. Bóng tối khiếp sợ tràn ngập trong mắt cô. Anh muốn làm gì đó hoành tráng và ấn tượng để xua đi bóng tối này. Giết chết một con rồng, đánh nhau tay đôi, hay bất cứ thứ gì có tác dụng.
Anh nắm tay cô, cô ngước lên, những ngón tay thanh mảnh, lạnh ngắt nắm chặt tay anh, đầy tin tưởng. Nụ cười e thẹn của cô lóe lên, giống như tia sáng bảy sắc cầu vồng tỏa ra từ viên pha lê treo trên cửa sổ đầy nắng. Rầm, tất cả màu sắc đều xuất hiện trong một tia sáng vội vàng, chói mắt.
Và bây giờ cô là người yêu của anh.
“Sean đang làm gì ở quán Jacey’s Dinner thế?”, cô hỏi. “Chỗ đó rất có hại cho sức khỏe.”
“Tăng cường nạp thứ cà phê tởm lợm và bánh rán nhân mứt”, Connor trả lời. “Sean nghĩ rằng các loại cà phê khác nhau sẽ phù hợp cho những hoạt động khác nhau. Khi săn lùng những tên ma cô khốn nạn sẽ gọi loại cà phê gan góc, cứng cỏi của Jacey’s Dinner, thứ giúp tỉnh táo suốt đêm. Starbuck là để dành thưởng thức bánh nướng hạt dẻ, nhấm nháp cà phê sữa Mocha là để tán tỉnh vài cô gái dễ thương. Đúng ra mà nói thì toàn là suy nghĩ lệch lạc. Sean thuộc kiểu dễ bị kích động, nên cà phê là loại thuốc gây nghiện tự nhiên của nó.”
Anh tự thưởng cho tính hài hước của mình bằng nụ cười khác, châm thuốc như thể anh sắp chết vì thèm.
“Nhân tiện đang bàn về nghiện.” Cô bắn cho anh cái nhìn tò mò. “Anh không đụng vào thuốc khá lâu rồi.”
Anh nhún vai. “Chắc tại gần đây anh bị những vấn đề ngược nhận thức phân tâm. Em đã phá hỏng tuyến nội tiết tố của anh, cưng ạ.”
Cô bật cười. “Lãng mạn làm sao. Anh đã hút thuốc một thời gian dài phải không?”
Anh mở miệng và các từ ngữ cứ thế tuôn ra. “Muốn anh bỏ à?” Một hành động cực kỳ ngu ngốc nhưng quá muộn rồi. Anh được lập trình để thực hiện một hành vi lãng mạn vĩ đại.
Đôi mắt cô mở to cảnh giác. “Trời đất”, cô thì thầm. “Anh chắc là mình muốn chứ?”
Anh lôi túi thuốc lá sợi và đám giấy cuốn từ áo khoác ra và giơ chúng phía trên miệng thùng rác ở góc đường. “Chỉ cần em nói một tiếng”, anh nói. “Anh biết nên bỏ thuốc. Ai đang hút thuốc đều biết họ nên bỏ. Anh chỉ chưa bao giờ quan tâm. Cho anh lý do chính đáng đi.”
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt cô mất đi cái nhìn kinh hãi và những nếp nhăn nhó dễ thương xuất hiện ở khóe môi còn đáng giá gấp mười lần chuyện bỏ thuốc. “Được”, cô nói. “Vứt đi, Connor.”
Anh lập tức thả tay. Gói thuốc rơi thẳng vào thùng rác. “Bỏ thuốc sẽ dễ dàng hơn nếu có em bên cạnh”, anh bảo cô. “Anh sẽ có vài cơn thèm nicotin, nhưng anh biết chính xác phải làm gì với cái miệng của mình.”
Cô cười khúc khích và siết chặt tay anh.
“Hôm nay anh sẽ phải gọi cho Seth, sau khi đã xử lý những vấn đề khác”, anh nói. “Anh muốn anh ấy đến kiểm tra mấy ổ khóa của em.”
“Connor, anh biết là em không có khả năng để...”
“Ngay cả lúc bình thường thì chỗ đó cũng không an toàn cho em, Erin. Và anh sẽ phải nói chuyện với chủ nhà về cái khóa cửa. Ông ta có ở cùng tòa nhà không?”
“Anh đùa à?”, cô lo lắng. “Xin anh đấy, đừng làm thế. Em đã phải trải qua cả tháng Một mà không có nước nóng chỉ vì phàn nàn về bọn rệp.”
Anh cau mày. “Em nên chuyển khỏi nơi rác rưởi đấy.”
“Đến đâu? Lúc này em không thể chi trả nổi cho chỗ nào tốt hơn, với lại...”
“Chuyển đến ở cùng anh”, anh nói.
Đôi mắt cô mở to, kinh hãi. Trái tim anh nặng như đeo đá.
Rõ ràng anh đã làm hỏng mọi chuyện, nhưng anh phải đi đến cùng cái kết chán nản này. “Đó là một nơi dễ chịu”, anh nói tiếp, cố tỏ ra bình thường. “Tiền nhà anh đã trả hết. Hai phòng ngủ dành cho khách. Em có thể dùng một phòng làm văn phòng. Cho công việc của em.”
Miệng cô há thành hình chữ “O” nhưng không thốt nổi nên lời.
Anh khó nhọc lê bước. “Anh đã sửa lại bếp vài năm trước. Ở đó có chỗ trống cho con mèo của em. Đó là một khu khá yên tĩnh. Và anh là một đầu bếp khá giỏi. Hỏi Sean về món bột ớt của anh mà xem.”
Phải. Cái giường cỡ lớn của anh rất rộng rãi. Bên dưới, bên trên, bao trùm khắp người anh. Mái tóc dài này sẽ trải rộng trên gối của anh.
Họ đã ra đến xe. Connor mở cửa cho cô. Cô vào xe, ngước lên, môi cô mấp máy. “Ừm... Connor này? Chúng ta mới chỉ là người yêu có hai ngày.”
“Anh biết mình muốn gì”, anh đáp.
Cô cắn nhẹ cánh môi dưới mềm mại. “Có lẽ anh nên từ từ”, cô nói nghiêm túc. “Trước khi anh đưa ra bất kỳ thông báo trọng đại nào. Anh rất đáng yêu khi đề nghị thế, nhưng nó... nó là... có lẽ anh nên nghĩ kỹ hơn.”
Anh chỉ vào mắt cá chân duyên dáng vẫn còn đang lơ lửng bên ngoài. Cô kéo chân vào. “Anh đã nghĩ về nó mười năm rồi”, anh đáp, đóng sầm cửa như một dấu chấm hết.
Anh tự cảm thấy xấu hổ lúc chui vào xe. Cô nhìn chằm chằm vào lòng trong khi anh nổ máy, giấu khuôn mặt phía sau làn tóc đen dài, mượt mà. “Anh xin lỗi”, anh lên tiếng. “Anh sẽ không ép buộc em.”
“Được. Cảm ơn.”
Chết tiệt. Phương thức gì đây. Anh đã gần như cầu hôn tại chỗ. Anh đã đề nghị cô có con với anh. Đó là cách hoàn hảo để làm phân tâm một người phụ nữ khỏi những rắc rối của cô ấy hả?
Làm trầm trọng hơn thì có.
Erin im lặng suốt quãng đường còn lại.
Connor rẽ vào quán Jacey’s Dinner. Anh cũng không cầm tay cô lúc họ bước vào cửa. Tay cô lạnh ngắt, thừa thãi và vung vẩy vô định.
Một anh chàng trẻ tuổi, đẹp trai đáng kinh ngạc với mái tóc vàng sẫm mặc áo khoác da nổi bật trong quán. Erin liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng, cặp mắt to tròn, cũng màu xanh lạnh của hồ băng như Connor và chắc chắn đó là Sean McCloud.
Quai hàm Sean dãn ra. “Chết tiệt. Nhìn anh kìa.” Nụ cười vui mừng nở rộng trên khuôn mặt em trai Connor lúc xoay tròn anh trai mình. Cậu ta đấm vào ngực Connor, nắn vai, vỗ mông anh. “Chỉ hai ngày, nhìn anh này. Anh tăng cân, hồng hào. Thâm chí còn cạo râu nữa.” Cậu ta nhấc một lọn tóc của Connor. “Và tóc anh trông không còn giống như bị chuột gặm.” Em trai anh hít hít lọn tóc. “Chúa ơi. Tóc anh còn thơm nữa. Mùi dưỡng tóc của con gái. Ngạc nhiên không dứt.”
Cậu ta quay lại và trao cho Erin cái nhìn dò xét, mà cô cũng ném trả không chút nào núng. Cô đã được rèn luyện trong hai ngày ở cùng Connor. Bây giờ cô biết làm thế nào để đứng vững trước cái nhìn săm soi của đàn ông.
Sean gật đầu như thể rất hài lòng. “Vậy cô là Erin. Nàng công chúa trong pháp ngà.”
“Sean”, Connor gầm gừ. “Đừng.”
“Đừng cái gì?”, Sean đưa tay ra cho cô. “Cô có thấy cái áo sơ mi trắng anh ấy đang mặc không?”, cậu ta hỏi cô. “Tôi đã mua nó đấy.”
Cô bắt tay cậu ta. “Anh, ừm, có khiếu thẩm mĩ tuyệt vời”, cô ướm lời.
“Phải, tôi biết”, Sean đáp lại. “May cho anh ấy, nếu không anh ấy đã mặc cái đám vứt đi ở cửa hàng đồ cũ rồi. Tôi yêu anh ấy nhưng anh ấy quả là thảm họa thời trang.”
Một chiếc xe Ford màu đen, to lớn đậu ngay phía trước họ. Người đàn ông vừa bước ra chỉ có thể là chàng trai thứ ba của nhà McCloud, anh ta cũng cao như hai người còn lại nhưng to lớn, vạm vỡ hơn, từng múi cơ chắc nịch hằn lên bên dưới lớp áo len lông cừu và quần jean. Đầu đinh, khuôn mặt gồ ghề, cứng rắn nhưng cũng chung đôi mắt sặc sảo kỳ lạ với hai người em trai.
Anh không nói một lời, chỉ nhìn Connor chằm chằm hồi lâu. Một nụ cười vỡ ra trên khuôn mặt. “Chà, Connor. Nhìn được đấy.”
“Chào, Davy”, Connor đáp. “Em không biết anh cũng tham gia bữa tiệc này.”
“Không muốn lỡ cuộc vui.” Davy hướng đôi mắt sắc vào Erin. “Vậy cô là cô ấy.”
“Tôi là ai?”, cô thận trọng hỏi lại.
Davy mỉm cười, chìa tay ra. “Cô ảnh hưởng tốt đến nó đấy”, anh bình tĩnh nói. “Tôi thích thế này. Mọi thứ. Loanh quanh một thời gian.”
“Cô ấy không có lựa chọn”, Connor lên tiếng. “Cô ấy sẽ bị kẹt với em đến khi Novak bị bắt giam trở lại.”
“Và anh thích thế, đúng không?”, Sean quay khuôn mặt toe toét sang Erin. “Cô biết không? Tôi có thể kể cả đống chuyện về gã trai cứng đầu, khó bảo này để tóc cô dựng đứng lên đấy.”
“Nhưng em sẽ không làm thế”, Connor cắt ngang. “Bởi vì chúng ta có nhiều thứ khác phải làm trong hôm nay. Như Cindy chẳng hạn.”
“Sẽ có cơ hội khác.” Sean cười gian xảo. “Bây giờ anh đã có bạn gái, anh đang dần tỉnh táo trở lại. Trêu chọc anh sẽ thú vị hơn gấp mười lần.”
Cô bật cười khúc khích, bất chấp vẻ mặt cau có của anh. “Tôi khó có thể chờ. Tôi rất muốn được nghe những câu chuyện của Connor.”
“Nhưng không phải hôm nay, tạ ơn Chúa”, Connor gắt gỏng. “Em còn kích động hơn ngày thường, Sean và thực sự nên nói gì đó đi.”
“Cho em nghỉ một tí. Em vừa chuồn khỏi các nhà thổ mở cửa cả đêm ở Seattle”, Sean nói. “Em vẫn đang bay bổng vì cafeine và kích động đây.”
“Em có gặp được ai biết Billy Vega không?” Davy hỏi.
“Ồ, em còn làm tốt hơn thế”, Sean đáp. “Em đã gặp Miles.” Cậu ta gõ vào cửa xe phía hành khách của chiếc xe Jeep Cherokee màu bạc lấm đầy bùn đất. “Này, Miles”, anh gọi. “Thôi làm kẻ ngớ ngẩn đi. Ra đây và giao du nào.”
Cửa xe Jeep bật mở. Một người lêu nghêu, dài ngoẵng trườn ra và lộ diện. Cho dù gập người xuống như con kền kền cậu ta vẫn cao, gầy và xanh xao không thể tin được, với mái tóc đen dài rối bù cùng cặp kính tròn đậu trên cái mũi khoằm. Cậu ta mặc chiếc áo choàng dài bẩn thỉu, mốt của thập niên tám mươi.
Câu ta nhấc vai lên, rồi hạ xuống. “Chào.”
Sean nháy mắt với Erin. “Miles không ra ngoài nhiều. Cậu ta trốn trong tầng hầm một thời gian dài, nhưng đó là một chàng trai tốt. Miles, để tôi giới thiệu cậu với anh cả tôi Davy, anh hai Connor và bạn gái anh ấy, Erin. Tình cờ cô ấy cũng chính là chị gái của Cindy.”
Cặp mắt ảm đạm của Miles sáng lên. “Thật sao? Tuyệt. Chị cũng nóng bỏng như Cindy.” Cậu ta nhận ra mình vừa nói gì, ánh mắt đông cứng sau lớp kính dày cộp. “Ừm, nghĩa là, em không có ý...”
“Cảm ơn, Miles”, cô nhẹ nhàng nói, chìa tay ra. “Nhận xét của cậu thật đáng yêu.”
Cậu ta chớp mắt liên tục khi bắt tay cô, giống như vẫn chưa quen với ánh sáng ban ngày. Erin nhìn lên ba anh em trai. Những cái liếc mắt đầy ý nghĩa và thông điệp không lời phóng nhanh qua đầu cô. Cô quay lại Miles, ít nhất trông cậu ta cũng có vẻ bối rối như cô. “Ai đó có thể vui lòng giải thích tính toán của các quí ông cho tôi không?”
“Chúng ta vào trong đã”, Sean nói. “Tôi vừa mới thăm dò. Rất tuyệt. Một cô phục vụ cấm cảu với mái tóc dày cùng một khay đầy các loại bánh rán nhân mứt. Và chắc chắn cả cà phê nữa. Bốc hỏa ngay lập tức.”
Erin lo lắng nhìn quanh lúc họ đi thành hàng một vào trong. “Em nên mang theo cốc riêng của mình.” Cô thì thầm, trượt vào ghế.
“Không”, Sean chế giễu. “Vào đi. Nguy cơ ngộ độc thực phẩm là một phần của sự hồi hộp.”
Connor ngồi kế bên, quàng tay qua vai cô một cách sở hữu. Cô phụ vụ quăng thực đơn lên mặt bàn, cẩu thả rót cà phê vào tách của họ, rồi vội vã quay đi không thèm nhìn ai.
“Xin lỗi, quý cô?” Sean gọi với theo. “Làm ơn mang bánh rán cho tất cả nhé.”
Cô phục vụ quắc mắt ngoái đầu ra sau. Sean mỉm cười với cô ta, khoe hai má lúm. Cô ta đứng sững, quay người, nhìn lại hai lần rồi mỉm cười với cậu ta.
“Được rồi”, Connor lên tiếng. “Kể lại cho mọi người đi. Em tìm kiếm được gì?”
“À, em điều tra hang ổ của các cô em xinh xắn, Chúa ơi, ngôi nhà đó tràn ngập vẻ đẹp nữ tính”, Sean đáp. “Họ không có nhiều thông tin cho em, nhưng cô nàng tóc vàng hoe với đồ lót màu đỏ gợi ý...”
“Làm sao anh biết cô ấy mặc đồ lót màu đỏ?”, Erin tò mò hỏi.
Sean ngây thơ chớp chớp hàng mi dài qua miệng tách. “Bởi vì cô ấy mặc quần bó sát màu trắng, ống loe”, câu ta giải thích. “Như em đang nói, cô ấy gợi ý nên nói chuyện với nhóm Vicious Rumors, ban nhạc R&B của Cindy. Thậm chí cô ấy còn tìm số điện thoại của họ cho em nữa, đó là cô nàng xinh xắn, ngọt ngào với mái tóc xoăn. Nhắc lại tên cô ta lần nữa nào Miles?”
“Victoria.”
“Victoria. Đúng rồi. Tuyệt. Rồi một cô tóc đỏ, đeo khuyên ở lông mày và áo xuyên thấu màu đen. Cô ta là người...”
“Áo xuyên thấu? Cô ấy đi ra cửa với cái áo xuyên thấu, tại trường đại học Endicott Falls Christian à?”, Erin cảm thấy khó chịu.
“Ồ, cô ấy không mặc cái áo đó lúc tôi đến”, Sean vội vàng trấn an. “Cô ấy đi lên lầu và thay nó sau khi tôi đến nơi. Áo lót cũng rất đẹp. Em biết rõ mà. Hãng Victoria’s Secret, bộ sưu tập mùa xuân. Xa tanh đen nửa ngực. Lựa chọn phù hợp.”
Connor thở dài. “Em bệnh quá.”
“Đừng để ý đến nó”, Davy khuyên cô. “Nó chỉ đang cố gây ấn tượng với cô thôi.”
Nhưng Erin không kìm được, cười khúc khích, bụm cả hai tay lên miệng. “Ôi Chúa ơi. Tôi đã gửi một con sói đến căn nhà đầy ắp cừu non.”
Sean khịt mũi. “Cừu, quên đi. Cáo thì đúng hơn. Đừng lo lắng, họ quá trẻ với tôi, nhưng đó không phải là lý do để liếc nhìn đồ lót của họ, đúng không? Nhưng tôi đang lan man...”
“Chính xác”, Connor đồng tình.
“Áo xuyên thấu... Tên cô ta là gì nhỉ?” Sean quay sang Miles, búng ngón tay.
“Caitlin”, Miles đáp.
“Caitlin, phải. Cô ấy kể về Miles, rồi tay chơi ghita chính của Rumors đã tìm địa chỉ nhà bố mẹ cậu ta cho em. Rồi lúc em chọc thủng tầng hầm kiên cố và nhìn trình bảo vệ màn hình máy tính của Miles, em biết đây chính là người mình cần.”
“Trình bảo vệ màn hình máy tính nào?”, Erin hỏi.
“Đoạn video dài bốn giây về Cindy, đang hôn gió. Chạy đi chạy lại”, Sean đáp. “Tôi nín thở.”
Miles cúi gằm giữa hai bờ vai vụng về của cậu ta. “Hừm. Đừng kể với mọi người chuyện đó”, cậu ta lầm bầm. “Đó là chuyện riêng tư.”
“Này, chúng ta đang cùng phe đấy”, Sean phản đối. “Ngoài ra, anh trai tôi không giỏi công nghệ như cậu, Miles, nhưng anh ấy hiểu rõ cảm giác không với tới một cô gái...”
“Im đi, Sean”, giọng Connor yếu ớt nói. “Hôm nay em làm anh phát điên đấy. Anh biết em đang kiệt sức, nhưng chỉ cần một lần mỉa mai như thế...”
“Được. Em sẽ chú ý. Thư giãn nào, Con”, Sean dỗ dành. “Bât luận thế nào, Miles cũng là khám phá lớn nhất của em. Khi chúng ra tìm ra em gái cô, cô ấy nợ cậu ta lòng biết ơn nồng nhiệt. Cô hãy bảo cô ấy là tôi nói thế.”
“Tôi sẽ cân nhắc”, Erin từ tốn nói. “Vui lòng tiếp tục đi.”
“Miles là người phụ trách âm thanh cho nhóm Vicious Rumors và là người hâm mộ trung thành của Cindy. Cô muốn biết chuyện gì xảy ra với một cô gái à? Hãy hỏi người đàn ông đang ghen”, Sean nói. “Thậm chí Miles còn cho tôi biển số xe của con Jag nổi tiếng, và tôi lập tức chuyển cho Davy.”
Cả Connor và Erin đều quay sang Davy. “Và?”
“Chiếc xe thuộc về một gã tên William Vaughn”, Davy đáp. “Một tên trộm bần tiện, ghê tởm bị truy nã từ lâu, mọi người có thể xem qua”, cậu ta ném ra một file tài liệu. “Lúc nào rảnh rỗi. Anh đã kiểm tra tất cả địa chỉ tìm được, nhưng đều quá hạn. Một trong số bà chủ nhà cũ của gã nói bà ta không thấy gã hai năm nay và cầu Chúa không phải trông thấy gã lần nữa, cho dù gã vẫn đang nợ tiền bà ta.”
“Em biết gã đó là đồ cặn bã. Ngay từ đầu em đã biết thế. Em đã rạch lốp xe của thằng khốn đấy một lần.” Mắt Miles lóe lên thù hận. Cậu ta do dự và bắn một cái nhìn lo lắng sang Erin. “Ừm, chết tiệt. Xin lỗi.”
“Không sao, Miles”, cô bảo cậu ta. “Tôi mừng vì cậu đã rạch lốp xe của gã.”
Cậu ta cúi đầu e thẹn và bắt đầu xé nhỏ từng mảnh giấy ăn.
“Cậu học chung lớp với Cindy à?”, cô hỏi.
“Không, em tốt nghiệp năm ngoái”. Miles đáp. “Kỹ thuật điện tử. Em đã lãng phí thời gian làm phụ trách âm thanh cho Rumors và...”
“Và Cindy”, Sean tiếp lời.
Miles rầu rĩ nhìn chằm chằm vào tách cà phê của mình. Một sự im lặng khó xử chỉ bị phá vỡ bởi cô phục vụ, thèm khát nhìn Sean lúc cô ta đặt chiếc đĩa đầy khủng khiếp toàn bánh ngọt vào giữa bàn.
Sean chụp lấy một cái, giơ nó lên chào cô phục vụ và cắn một miếng lớn. “Miles khăng khăng đòi đi cùng, sau khi em nói kế hoạch. Cậu ta cũng có tinh thần hào hiệp, giống như anh, Con.”
Connor ngẩng lên từ tập hồ sơ, cười nhẹ và hất cằm ra hiệu cho Sean tiếp tục.
“Vì thế bọn em thực hiện cuộc phiêu lưu cả đêm qua những quán rượu chui bẩn thỉu, được thiêu đốt bởi loại Jolt Cola hàm lượng caffeine cực cao yêu thích của Miles. Cuối cùng bọn em cũng có được thông tin đáng giá khi đến quán Rock Bottom, nơi bọn em gặp LuAnn. À, một cô nàng tóc hung đỏ, dễ thương.”
“Cô ta không quyến rũ như Cindy”, Miles lên tiếng.
“Chúng ta có cần nghe chuyện đó không Sean?”, Connor hỏi.
“Tin em đi, từ đầu đến cuối. Hóa ra LuAnn, cô gái phục vụ trong quán rượu biết danh tiếng của Billy Vega. Cô ta thường nhảy ở một câu lạc bộ gần Lynnwood. Cô ta bảo gã Billy đó là một tay cò mồi lớn, nhưng cô ta biết nhiều cô gái được gã tuyển dụng đã nhổ nước bọt mỗi khi nhắc đến gã. Vì thế Miles và em đã từ bỏ các quán rượu chui và dũng cảm tiến vào thế giới hoang dại của các câu lạc bộ nhảy thoát y ở Seattle.”
Erin ôm mặt. “Ôi Chúa ơi.”
“Xem kìa Sean”, Connor nói. “Đây không phải trò giải trí của em.”
Nụ cười của Sean nhạt dần. “Em chưa bao giờ nghĩ thế.” Cậu ta với tay vỗ nhẹ lên tay Erin. “Này. Xin lỗi. Tôi thật đáng chết, nhưng tôi hứa sẽ nghiêm túc giải quyết chuyện này. Cho dù có lời nói vớ vẩn nào chui ra khỏi miệng tôi đi nữa. Được chứ?”
“Cảm ơn,” cô nở nụ cười nhợt nhạt. “Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh.”
Connor cầm một thanh bánh hình que, săm soi nó với vẻ nghi ngờ rõ rệt, rồi cắn một miếng. “Vậy đó là lý do vì sao mắt em lấp lánh như thế”, anh nói. “Em luôn thích thú và tràn trề năng lượng mỗi khi thiếu ngủ.”
“Ngủ à? Chúng tôi làm sao ngủ được khi cái tên khốn cặn bã, tồi tệ đó đang ở cùng Cindy chứ?”, Miles đập mạnh xuống mặt bàn. “Em đã không ngủ cả tháng trời.”
Sean vỗ nhẹ lên lưng cậu ta. Miles phun phì phì cà phê ra mặt bàn. “Giỏi lắm, Miles. Mọi người không thể tin được khả năng tập trung cao độ của cậu ta đâu. Bọn em đi tới bảy câu lạc bộ đầy nhóc những cô nàng khỏa thân đang nhảy nhót mà cậu ta vẫn bình thản như đang ở phòng họp của giáo phái Christian Science(1) ấy.”
(1) Một giáo phái do Mary Barker Eddy sáng lập năm 1979, chủ trương là có đức tin và thực hành đức tin thì sẽ khắc phục được bệnh tật.
“Bọn họ không dễ thương như Cindy”, Miles nhắc lại
Sean lắc đầu. “Cậu ta nhanh như chớp ấy”, anh nói. “Thật không bình thường. Nhưng dù sao, Miles và em đã tán tỉnh, nốc vài nại bia, và cố lấy lòng vài cô nàng trẻ trung ở đó. Hiển nhiên Billy Vega khá nổi tiếng và thường bị đám vũ công thù ghét. Em đã đưa danh thiếp cho bọn họ và thể hiện em thực sự rất mong muốn tìm thấy Billy Vega, và sẵn lòng trả thù lao hậu hĩnh cho bất kỳ ai cung cấp địa chỉ hiện tại của gã hoặc gọi cho em nếu gã xuất hiện ở câu lạc bộ. Quên mất. Em đã phải rút tiền từ thẻ. Đám quỹ đen ấy đã bị thổi bay vào xăng và bia rồi.”
“Tôi sẽ bù đắp vào khoản đó”, Erin và Miles đồng thanh nói.
Cả hai quay sang nhìn nhau và bật cười. Đột nhiên cô thấy Miles thực sự có tiềm năng trở thành người quyến rũ, theo phong cách gầy gò, suy dinh dưỡng, xanh xao khác thường. Có nét gì đó ngọt ngào, không giữ kẽ trên khuôn mặt lúc cậu ta cười. Giống như một con ma cà rồng dễ bị tổn thương.
“Chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết chuyện này sau”, Connor lên tiếng.
“Tiếp theo thế nào?”, Erin nói.
Sean vuốt mái tóc bồng bềnh của mình và cô lập tức nhận thấy vẻ mệt mỏi lóe lên trên khuôn mặt cậu ta. “Miles và em sẽ hạ cách trong căn hộ cao cấp của em, tắm rửa. Em phải tắm. Em ghét thứ hùi hôi hám của thuốc lá. Dù sao lúc này không phải là thời gian thích hợp để tán tỉnh các cô em ở quán rượu, vì thế chúng ta nên tranh thủ nghỉ ngơi. Rồi sẽ lại lao thẳng vào trận đánh.”
“Tôi muốn tiếp tục tìm kiếm”, Miles tuyên bố.
“Cậu cũng cần tắm rửa đấy, anh bạn”, Sean cho cậu ta biết. “Cậu không muốn để tóc tai thế này lúc chúng ta tìm thấy Cindy đâu.”
Miles lùa tay vào mớ tóc đen rối beng như xơ mướp của mình. “Có gì không ổn với tóc của tôi?”
Sean vùi mặt vào lòng bàn tay. “Tại sao số phận lại bắt tôi trở thành nhà tạo mẫu cho những kẻ thất bại như cậu? Tại sao cậu không đơn thuần chạy đi mua một cuốn tạp chí Sức khỏe đàn ông và tự học cách trở thành chú rể hả?”
“Anh sẽ phải quay lại phòng tập thể hình”, Davy nói. “Anh phải dạy một lớp Karate, một lớp võ thuật và có gì đó nói với anh là anh sẽ phải dạy lớp kichboxing thay em tối nay, Sean ạ. Lần nữa.”
“Này, đó là thứ anh nhận được khi trở thành một doanh nhân có trách nhiệm và là trụ cột của cộng đồng”, Sean nói. “Thật tội nghiệp”
“Em sẽ phải dạy bù tất cả các buổi em bỏ lỡ”, Davy cảnh báo. “Anh sẽ bắt em dạy Thái Cực Quyền vào các buổi sáng chủ nhật nếu em không để tâm.”
Sean rùng mình, chán ghét. “Em ghét Thái Cực Quyền. Chậm một cách điên rồ.”
“Tốt cho em đấy”, Davy nói. “Giúp em tập trung hơn.”
“Em rất tập trung, theo cách riêng của mình”, Sean bực bội.
Connor ra hiệu thanh toán. “Bọn em phải đi bây giờ. Cho anh biết nếu có cuộc gọi nào từ các cô nàng vũ công của em nhé.”
“Gọi cho anh nữa”, Davy nói. “Anh ghét bị bỏ lỡ trò vui.”
“Hai người định đi đâu?”, Sean hỏi.
“Nhà mẹ Erin”, Connor đáp.
Thông báo đó khiến hai người anh em của anh im lặng choáng váng, mắt mở to. Davy nhướng cao lông mày. “Chà. Thật nhanh chóng.”
Sean huýt sáo khe khẽ. “Thật là, ừm, rất dũng cảm, anh trai ạ.”
Connor ném cho họ cái nhún vai định mệnh. “Sao phải lãng phí thời gian cơ chứ?”
Sean và Davy nhìn nhau, rồi Sean nhìn chằm chằm vào tách cà phê, cười toe toét. “Đó chính là lý do tại sao em yêu anh, Con à.” Anh nói. “Anh cũng nhanh như chớp vậy.”
Cô phục vụ ném tờ hóa đơn xuống mặt bàn. Connor lấy tiền trong ví ra thanh toán. “Chúng ta đi thôi.”
Erin mỉm cười với Sean, Davy và Miles lúc họ tạm biệt nhau ở bãi đỗ xe. “Tôi cảm thấy khá hơn rất nhiều nhờ sự giúp đỡ của các anh”, cô nói với họ. “Cảm ơn. Điều này cực kỳ có ý nghĩa với tôi.”
Davy càu nhàu, nhìn đi chỗ khác. Miles đỏ mặt và đá vào lốp xe dính đầy bùn đất của chiếc Jeep. Ngay cả Sean cũng hoàn toàn ngây ngốc trong vài giây trước khi trí thông minh trở lại. “Đó là, ừm, niềm vui của chúng tôi, Erin”, cuối cùng Sean lên tiếng. “Thôi nào, Miles. Lên đường thôi. Chúc may mắn với bà mẹ nhé, Con.”
“Phải. Hãy bảo trọng”, Davy nói thêm.
Hai chiếc xe rời đi. Connor đan tay vào tay cô, xoay cằm cô về phía mình. Cô ngửa mặt lên đón nhận nụ hôn của anh.
“Vậy là”, anh nói. “Cả ba anh em nhà McCloud hoàn toàn vì em.”
“Em rất thích họ”, cô nói. “Em cũng thích Miles nữa. Và em thích cả ba anh chàng thông minh đã chẳng màng khó khăn để giúp em tìm kiếm em gái em. Cảm ơn anh đã khiến điều đó xảy ra, Connor.”
“Giữ lại lời cảm ơn đến khi chúng ta tìm ra con bé”, anh cộc cằn nói.
“Không”, cô lại hôn anh. “Em sẽ cảm ơn anh ngay bây giờ, cho dù chuyện gì xảy ra cũng không quan trọng. Vì đã rất ngọt ngào. Và rất quan tâm.”
Vòng tay anh siết chặt. “Vì Chúa, Erin. Đừng làm anh nổi hứng ở bãi đỗ xe công cộng. Thật xấu hổ.”
Cô mỉm cười qua hàng mi dày. “Lời cảm ơn làm anh bị kích động hả, Connor?”
“Phải”, giọng anh hằn học. “Với em, thì đúng. Kiện anh đi.”
“Phải nhờ tinh thần hào hiệp của anh chứ”, cô thì thầm. “Em sẽ ghi nhớ. Để tham khảo trong tương lai.”
“Chúng ta đi nào. Anh không muốn phơi bày cơn hứng tình của mình cho cả thiên hạ biết đâu.”
Càng gần đến nhà mẹ cô, sự im lặng của Connor càng nặng nề. “Anh lo lắng hả?”, cô hỏi.
Anh bắn cho cô ánh mắt em-đùa-à, rẽ vào góc đường và đậu trước căn nhà của mẹ cô. Họ ngồi im hồi lâu, Connor thở hắt ra, mở cửa xe. “Chúng ta tiến hành thôi.”
Cô chui ra khỏi xe, theo kịp và vòng tay qua eo anh. “Connor?”
“Sao?”, anh có vẻ sợ hãi.
“Có một điều em muốn làm rõ trước khi chúng ta đi tiếp.”
“Anh đang nghe đây.”
“Hai người anh em của anh? Đều rất đẹp trai. Thậm chí em có thể nói là cực kỳ đẹp trai. Nhưng họ không đẹp trai hơn anh đâu.”
Nụ cười sáng chói xua đi vẻ căng thẳng trên mặt anh, anh tựa đầu vào trán cô. “Bây giờ em đã là bạn gái của anh”, anh nói. “Em phải nói thế chứ. Đó là một phần mô tả công việc của em mà.”
“Ôi, nhảm nhí”, cô nói. “Anh thật là...”
Anh cắt ngang lời cô bằng một nụ hôn,, kéo cô sát vào anh. Cô vòng tay qua cổ anh và bám chặt lấy anh, thầm ước họ đang cách xa hàng triệu dặm với các vấn đề và mối lo lắng của cô. “Erin? Con yêu? Là con hả?”
Họ dứt khỏi nhau, thở hổn hển.
Barbara Riggs đang đứng trên hiên trong áo choàng tắm, nheo mắt nhìn họ. “Ai đang đứng cùng con thế?” Bà lóng ngóng cho tay vào túi áo, lấy ra cặp kính, đeo lên mắt.
“Là tôi, thưa và Riggs”, Connor nói giọng đều đều và cam chịu. “Connor McCloud.”
“Cậu?”, cà thở hồng hộc. “Cậu đang làm gì với con gái tôi hả?”
Connor thở dài. “Tôi hôn cô ấy thưa bà.”
Barbara thận trọng bước xuống từng bước trong dôi dép lê, ánh mắt kinh hoàng. “Con yêu? Chuyện này là thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT