Mỗi hiện vật đều cực giá trị. Các bảo tàng nổi tiếng nhất thế giới sẵn sàng chiến đấu đến chết để dành được chúng không chỉ vì giá trị lịch sử mà còn vì vẻ đẹp tuyệt đối của chúng. Đó là chiếc khiên đồng được bảo quản trong tấm đá hoa cương tuyệt đẹp khảm đá quý và trang trí đường lượn theo phong cách gợi cảm đặc trưng của thời kì La Tene(1) từ 500 đến 200 năm trước Công nguyên.

(1) Thời kỳ Đồ sắt.

Đó là chiếc vạc bằng bạc được tìm thấy ở đầm lầy than thuộc Đan Mạch, chạm nổi các ô hình lưỡi búa quanh thân, trong mỗi ô là các hình đầu rắn, rồng, quái vật sư tử đầu chim và các vị thần Celtic. Đó là chiếc mũ trụ có một con quạ bằng đồng dữ tợn đậu trên chóp sẽ khiến người quản lý ở Hupper phát khóc vì ghen tị, hai cánh của nó có thể vỗ được nhờ kỹ thuật lắp đặt cơ khí. Một loạt những chiếc vòng cổ xoắn bằng vàng, hai càng xoắn đeo quanh cổ trông như chiếc cổ áo với cách trang trí phong phú và nạm đá quý. Hàng đống băng tay, trâm cài móc áo choàng lấp lánh. Mỗi hiện vật xinh đẹp này đều được viết thành một cuốn sách. Thực sự cô đang chảy nước miếng.

Nếu không có nhận thức mạnh mẽ về sự hiện diện của Connor cùng những chuyện kỳ lạ làm thay đổi cuộc sống của cô gần đây thì hẳn cô nghĩ mình đang ở trên thiên đường. Tuy nhiên thậm chí trong lúc bận rộn nghiền ngẫm các dữ liệu, cô vẫn cảm nhận anh ở phía sau, đang dõi theo với ánh mắt dữ dội, yên lặng nhưng cực kỳ hiệu quả. Anh là sự phiền toái ấm áp, to lớn.

Quản lý của cô, Lydia, sẽ sẵn sàng chết để giành được mớ cổ vật này về Huppert, nhưng có điều gì đó rất kỳ lạ về hai chiếc vòng cổ xoắn. Chúng giống với kiểu mà cô được học ở Scotland đến lạ lùng. Hai năm trước cô từng may mắn được nghiên cứu khai quật khảo cổ thời Đồ sắt ở Wrothburn, Scotland. Khu khảo cổ này được phát hiện trong quá trình xây dựng nhà xe cho một khu thương mại.

Đó là nơi khám phá hiện vật về thời kỳ Đồ sắt lớn nhất từ những năm 1970 và một loạt vòng cổ xoắn rất đặc biệt được khai quật ở đây, đặc trưng bởi hình chạm đầu rồng có râu, phần đuôi uốn lượn, được giấu vào phần khe mặt trước của vòng. Cô chưa bao giờ được nghe nói kiểu vòng tay này được tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác. Thậm chí cô còn viết một bài báo đưa ra suy đoán về những nghi lễ và ý nghĩa huyền diệu của hình ảnh rồng có râu.

Tuy nhiên trong tập hồ sơ lại nói rằng chúng được tìm thấy ở Thụy Sỹ những năm 1950. Rất kỳ lạ. Cô tắt máy ghi âm.

“Tôi cần phải nghiên cứu thêm trước khi đưa ra kết luận cuối cùng,” cô nói với Nigel Dobbs.

“Nhưng dĩ nhiên chúng là đồ thật chứ?” ông ta xoắn hai tay.

“Ồ, lạy Chúa, vâng. Chúng tuyệt đẹp. Là những hiện vật đẹp đẽ nhất vê giai đoạn thời kỳ Đồ Sắt mà tôi từng được thấy. Mỗi hiện vật đều có giá trị lưu giữ cao. Khiếu thẩm mỹ của ngài Mueller thật đáng ngưỡng mộ”.

“Tinh tế,” Connor lầm bầm. “Ấn tượng. Thực sự kỳ diệu”.

Cô lạnh lùng phớt lờ anh. “Liệu tôi có thể giữ bản sao của những tài liệu về nguồn gốc của chúng và gửi lại ông trong tuần này không?”

“Tất nhiên, tất nhiên,” Dobbs trả lời. “Hãy giữ chúng, tất nhiên rồi.”

Cánh cửa bật ra. Tamara Julian xuất hiện, mang theo chiếc khay bạc đựng bốn tách cà phê đang bốc khói và một đĩa đầy bánh ngọt nhỏ. Cô ta nở nụ cười tươi rói với Connor. “Vì không thể mời anh đến quầy bar thưởng thức cà phê nên tôi buộc phải mang đến đây cho anh,” cô ta nói.

Erin thấy mình đập cái khay vào mặt Tamara và hắt hết tách cà phê đặc vào bộ đồ được thiết kế hoàn hảo phù hợp với vẻ bợ đỡ khốn kiếp của cô ta. Cô ghim tính bốc đồng trẻ con xuống và nhấc một tách ra khỏi khay. “Cám ơn cô rất nhiều”, cô nói. “Tôi sắp xỉu vì thiếu cà phê rồi.”

“Tất nhiên, cô hãy uống cho tỉnh táo,” Dobbs lên tiếng, xoa hai bàn tay gầy trơ xương vào nhau. “Tôi tin là cô và anh McCloud sẽ ở lại dùng bữa trưa”.

Erin lướt qua Connor. Anh nhìn lại cô, bình thản.

“À, cám ơn ông, nhưng tôi có một số việc cấp bách ở nhà”, cô đáp. “Tôi muốn trở lại Seattle càng nhanh, càng tốt”.

Chưa nói đến thực tế là chỉ cần nhìn Tamara nhỏ nước miếng vì Connor đã hoàn toàn làm mất cảm giác ngon miệng của cô. Cô đã nghĩ mình thực sự thích người phụ nữ này trong ba lần gặp gỡ trước đó. Thậm chí có ấn tượng bởi sự thông minh và hóm hỉnh của Tamara.

Cô quý mến Tamara bao nhiêu thì lúc này cô ghét cô ta chừng đó.

Tamara bỉu môi. “Ồ, thật sao? Đầu bếp ở đây đã chuẩn bị món súp hải sản kiểu Pháp ngon tuyệt và món tôm hùm nhồi bột hoàn hảo.”

“Không phải lần này,” Connor đáp. “Chúng tôi sẽ dùng bữa nhanh trên đường đi. Chúng ta đã xong chưa, em yêu?”

“Không hẳn”, Dobbs mở cái cặp trên bàn và lấy ra một tập hồ sơ. “Ngài Mueller đã định đề nghị với cô trong bữa tối hôm qua. Thực ra đây chính là lý do ông ấy phải thực hiện chuyến đi dài ngày một cách cấp bách như thế. Tình trạng sức khỏe của ông ấy rất yếu, cô biết đấy, và đó như là một sự hy sinh của ông ấy để…”

“Tôi rất xin lỗi, ông Dobbs”, cô vội vàng nói. “Tôi không có ý…”

“Tôi không trách cô, cô Riggs. Tôi chỉ đơn giản nói cho cô biết sự thật để cô có thêm thông tin nhằm đưa ra quyết định trong tương lai. Ngài Mueller đã ủy quyền cho tôi đại diện đưa ra đề nghị này. Chúng tôi được biết cô từng làm ở Huppert. Đúng không?”

“Vâng”, cô đáp. “Tôi đã từng làm việc ở đó hai năm.”

“Ngài Mueller rất thích thú với triển lãm về các hiện vật Celtic thời Đồ sắt và Đồ đồng năm ngoái ở Huppert do cô tổ chức. Ông ấy cho rằng nó rất có cảm hứng, thậm chí là nổi bật. Cô có một tinh thần sáng tạo đi cùng với các kỹ năng chuyên môn đáng nể, cô Riggs ạ”.

“À… Cám ơn ông”. Cô bối rối và hoang mang.

“Ngài Mueller đang cân nhắc tài trợ cho Huppert một nguồn quỹ mới. Chủ yếu hiến tặng các cổ vật thời Đồ đồng, Đồ sắt và La Mã – Celtic. Bộ sưu tập Celtic của ông ấy cũng sẽ được hiến tặng.”

“Ôi, ông ấy thật là, ừm, hào phóng một cách đáng kinh ngạc”, cô nói. Lydia sẽ sướng phát điên lên. Mừng thay cho Lydia.

“Vâng, ngài Mueller là người rộng lượng,” Dobbs nói. “Ông ấy tin rằng vẻ đẹp của quá khứ phải được mọi người chiêm ngưỡng.”

“Ông ta mới đáng ngưỡng mộ làm sao.” Connor lên tiếng.

Erin co rúm người lại, môi Tamara cong lên chế giễu, nhưng Dobbs chỉ gật đầu như không nghe thấy lời mỉa mai của Connor.

“Đúng thế”. Dobbs đồng ý. “Ngài Mueller không quan tâm đến uẩn khúc sau việc sa thải của cô ở Huppert, nhưng đó là sai lầm khủng khiếp của quản lý bảo tàng.”

“Tôi, ừm, đôi khi cũng nghĩ vậy”, Erin tuyệt vọng nói.

“Để suy nghĩ chuyện này đơn giản hơn, ngài Mueller chỉ xem xét tặng quỹ này khi ông ấy chắc chắn cô và chỉ mình cô thôi là người quản lý bộ sưu tập Celtic đó”.

Quai hàm cô chùng xuống. “Tôi ư? Nhưng… nhưng tôi…”

“Có thể cô cảm thấy khó sử trên phương diện cá nhân với quản lý bảo tàng. Chúng tôi đề nghị cô hãy cân nhắc thật kỹ. Ngài Mueller hoàn toàn thông cảm nếu cô không muốn làm cho Huppert. Họ quá ngu ngốc khi mất cô.”

“Nhưng nếu tôi, à, nếu tôi quyết định không…”

“Vậy thì Muller sẽ đơn giản là đem tặng nơi nào đó”. Dobbs nở nụ cười nhẹ. “Không thiếu người xứng đáng được hưởng lợi. Có hàng ngàn nơi đáng đồng tiền cắc bạc, hãy tin tôi.”

Erin cố tìm ra thứ để nói. “Tôi, ừm, quá chóang váng.”

Nigel Dobbs cười khùng khục. “Hẳn rồi. Hãy cân nhắc kỹ.”

“À vâng, tôi sẽ suy nghĩ. Tất nhiên.”

“Và chúng tôi rất hy vọng cô có thể dành ra vài phút trong thời gian bận rộn của mình để gặp ngài Mueller khi ông ấy tới Seattle.”

“Chúa ơi, vâng.” Cô yếu ớt nói. “Chắc chắn bất cứ khi nào thuận tiện. Bất cứ thời gian nào.”

“Đừng quên tiệc đính hôn của chúng ta, cưng ạ.” Giọng Connor cứng rắn, đầy đe dọa. “Sẽ là một tuần điên rồ đấy. Hãy nghĩ kỹ trước khi nói.”

Erin nhìn anh trừng trừng, khó chịu. “Nhưng ưu tiên của em rất rõ ràng khi liên quan đến công việc, Connor. Anh sẽ phải quen với việc chia sẻ em.”

Anh ngồi ngả ngốn trên ghế, mắt nheo lại. “Anh không chia sẻ, em yêu.”

Cô quay lưng về phía anh. “Tôi sẽ rất vui mừng được gặp ngài Mueller bất cứ lúc nào,” cô quả quyết.

“Rất tốt. Chúng tôi sẽ liên lạc với cô theo kế hoạch đề ra của ngài Mueller.” Giọng Dobbs lạnh nhạt hơn rõ rệt. “Và cô Riggs này… Hãy suy nghĩ và chắc chắn về những ưu tiên của cô. Đề nghị của ngài Mueller đại diện cho một cam kết lớn lao về cả thời gian và công sức. Nếu những mối quan tâm khác của cô cũng, ờ, hấp dẫn, xin cứ thành thật. Chúng ta đang nói về một nguồn tài trợ tối thiểu là mười lăm triệu đô. Chưa kể đến giá trị của bộ sưu tập. Đó là một trách nhiệm, tôi nhắc lại, một trách nhiệm rất lớn.”

“Tôi hiểu”, cô nói chắc chắn

Conner bật dậy và kéo dãn, bẻ khớp ngón tay. “Tuyệt vời. Chúng ta xong chưa? Rất vui được gặp ông Dobbs, cô Julian. Đi nào em yêu. Xe ngựa của em đang đợi đấy.”

Erin mỉm cười qua hàm răng nghiến chặt khi cô bắt tay Dobbs. “Cám ơn ông một lần nữa và cám ơn ngài Mueller giùm tôi”, cô nói. “Tôi rất vui mừng vì sự tin tưởng của ông ấy dành cho tôi. Nó rất có ý nghĩa với…”

“Vân vân và vân vân, bla, bla, bla”, Connor cắt ngang, “Dobbs sẽ tự bịa phần còn lại. Dù sao cũng chỉ là phần thêm thắt. Đi thôi em yêu.”

Chính là nó. Sự sỉ nhục cuối cùng. Cô quay ngoắt về phía anh. “Sao anh dám nói với em như thế, Connor McCloud?”

Sự im lặng kinh hoàng rốt cuộc cũng bị phá vỡ bởi tiếng vỗ tay cố ý, chậm rãi. “Tuyệt vời”, Tamara nói, vẫn tiếp tục vỗ tay. “Tốt hơn thì… Người đàn ông của cô cần một bàn tay thép, cô Riggs. Đừng để anh ta lấn lướt cô, nếu không cô sẽ thất bại.”

Erin mở miệng định ném trả lời khuyên của người phụ nữ này vào mặt của cô ta. Nhưng ánh nhìn trong mắt Tamara đã ngăn cô lại. To tròn, trong sáng và ngây thơ giả tạo, chờ đợi phản ứng của Erin cùng sự háo hức của kẻ săn mồi. Cô ta cố tình trêu chọc bọn họ.

Cô không nên tham gia trò chơi bệnh hoạn này. “Cám ơn rất nhiều về lời khuyên tốt bụng của cô, cô Julian, nhưng tôi nghĩ mình có thể kiểm soát được anh ấy.”

“Ồ phải. Kiểm soát anh, em yêu”, Connor nhẹ nhàng nói. “Anh không thể chờ để bàn tay sắt của em quấn quanh người anh.”

Cô tặng cho anh nụ cười ngọt ngào, hứa hẹn cái chết ngay tức khắc. “Chúng ta sẽ thảo luận nó trong xe, cưng ạ.” Cô đối diện Dobbs và Tamara, “Tôi xin lỗi, Connor đã cư sử không đúng đắn lắm. Chắc anh ấy cảm thấy bị đe dọa. Tốt nhất tôi nên giữ anh ấy ở khoảng cách an toàn. Xin thứ lỗi cho chúng tôi và chúc một ngày thú vị. Tôi sẽ liên lạc với ông. Nào, Connor, đi thôi. Ngay lập tức.”

Anh bước sau cô. “Hẹn gặp sau. Chúc một ngày tốt lành.”

Tiếng cười của Tamara đuổi theo họ suốt dãy hành lang.

Connor đuổi kịp cô, mỗi bước sải dài nhàn nhã của anh bằng hai bước của cô.

“Erin …”

“Vào xe”

“Này. Anh chỉ muốn…”

“Đừng nói lời nào nữa, nếu anh còn muốn sống. Chúng ta sẽ nói chuyện trong xe.”

Anh lùi lại. Họ im lặng bước tới chiếc Cadillac. Connor mở cửa cho cô. Cô chui vào trong xe và ôm lấy khuôn mặt nóng rực bằng cả hai tay. Cô đang run lên vì cơn thịnh nộ theo đúng nghĩa đen. Cô chưa bao giờ giận dữ như thế này trong suốt cuộc đời. Thậm chí ngay cả khi bị Lydia sa thải, cô cũng không phản ứng như vậy.

Connor vào xe. Anh liếc nhìn cô và nhanh chóng quay đi.

“Connor”, giọng cô run lên. Cô nuốt nước bọt, cố giữ giọng ổn định. “Anh có nhìn thấy Kurt Novak ẩn đằng sau bất kỳ cây cột nào không?”

“Không. Nhưng anh…”

“Và Nigel Dobbs hay Tamara Julian có nói hay làm bất cứ hành động nào khiến anh tin họ có ý định làm hại tôi không?”

“Không trực tiếp, nhưng anh…”

“Vậy thì thế quái nào anh cứ hành động như thằng ngốc thế hả? Anh cố tình làm tôi xấu hổ. Tại sao? Tôi đã làm gì để bị đối xử như thế? Mục đích là gì? Gì hả?”

Anh nhăn mặt bởi giọng nói chói tai của cô. “Anh không thích họ”, anh biện bạch. “Anh không thích mụ đàn bà tóc đỏ lẳng lơ, khôn khéo đó…”

“Chà, chắc chắn cô ta thích anh.” Erin cắt ngang với sự nhấn mạnh hằn học.

“…Và anh không cũng không thích cái-que-củi Dobbs. Với lại chuyện gã Mueller này thích thú đóng vai Chúa cùng mười lăm triệu đô la chết tiệt của hắn cũng không phải là lý do để theo đuôi hắn. Em…”

“Theo đuôi hắn? Đó là cách nghĩ của anh về việc em đang làm hả? Đồ khốn!” Cô lao vào anh cào cáu, đánh đập, la hét, hoàn toàn mất kiểm soát. Am tóm chặt cổ tay và ghìm cô xuống đến khi cô đổ sụp vào lòng anh, trong vòng ôm chặt cứng, nghẹt thở vì giận dữ.

“Hãy cho anh nói, để tự bào chữa, rằng anh đã lịch sự với họ đúng như họ đối xử với anh”, anh nói. Mỗi từ đều giống như mảnh băng lạnh lẽo.

Cô thở hồng hộc, vùng vẫy chống lại anh. “Anh chỉ tưởng tượng thôi”.

“Vớ vẩn. Họ châm chọc, mỉa mai anh và nếu mọi người châm chọc anh thì anh sẽ không mỉm cười, gật đầu và chấp nhận nó, Erin à. Không bao giờ. Cho dù họ ngồi trên đống tiền to như thế nào cũng không quan trọng. Rõ chưa?”

Cô giơ cổ tay bị giữ chặt lên. “Em chỉ nghe thấy cuộc trò chuyện chứ không nghe thấy bất kỳ lời nói thô lỗ nào.”

“Vậy tức là em đã nghe không đủ kỹ”, anh thẳng thừng.

Erin thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào cổ tay mình bị anh nắm chặt, không thương xót. Cô cẩn thận sắp xếp lại suy nghĩ. “Ừm, Connor?”

“Ừ, sao?”, giọng anh có vẻ e sợ.

“Hãy nhớ rằng, nếu anh thật sự là hôn phu của em, giả sử là…”

Anh nôn nóng hất cằm lên. “Sao?”

“Chỉ cần biết rằng sau cảnh tượng như thế, anh sẽ không còn là hôn phu của em nữa. Mọi chuyện kết thúc.”

“Thật à?”

Cô tập trung vào cái khuy áo cô khâu lại cho anh sáng nay. “Nếu cảnh tượng đó là thật, nó chứng minh rằng anh không chút tôn trọng hiểu biết của em. Hay tôn trọng em. Cho thấy anh không tin tưởng vào đánh giá của em, hoặc quan tâm đến nhân phẩm nghề nghiệp của em. Và như thế là không thể tha thứ được.”

Anh im lặng hồi lâu. “Chà, vậy là”, anh lẩm bẩm. “Điều tốt đẹp này chỉ là một màn kịch thôi hả?”

“Màn kịch?” Cô giật mạnh cổ tay, vô ích. “Ha! Đó là vở kịch tình cảm điên rồ. Vai diễn bạn trai ghen tuông của anh quá lố bịch, Connor. Anh cũng biến tôi thành kẻ lố bịch.”

Cơ hàm giật giật, anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô. “Bây giờ anh lại cảm thấy quay cuồng rồi đấy,” anh gắt gỏng. “Em lại nhìn anh bằng ánh mắt ấy.”

“Ánh mắt nào?”, cô gặng hỏi.

“Cái nhìn quyền uy. Đừng làm thế. Anh bắt đầu cảm thấy mình là một thằng ngốc rồi.”

“Tốt,” cô nói.

Anh thở dài. “Anh sẽ không xin lỗi vì đã thô lỗ với đám tay sai của Mueller vì chúng đáng bị thế. Nhưng anh rất xin lỗi vì đã thô lỗ với em.”

Cô thôi ngọ nguậy, giật mình. “Ừm,… Cám ơn.”

“Tuy nhiên xét xử từ phía anh, anh đã cố gắng giải thích nhưng em luôn chặn anh lại. Em không thể sốt sắng chạy ngay đến khi hắn vẫy tay được. Chúng ta phải lựa chọn địa điểm và thời gian cẩn thận.”

“Không!” Cô giật mạnh, gần như thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của anh. “Không phải chúng ta. Sẽ không có cuộc gặp gỡ nào mà anh được đi cùng hết. Không đời nào. Không bao giờ. Em không cho phép anh phá hỏng cơ hội này! Nó vô cùng quan trọng!”

“Chúa ơi! Anh không thể giải thích cho em được, Erin. Anh không yên tâm bởi Mueller trên thực tế không hề xuất hiện. Anh không bị ấn tượng bởi Dobbs hay Julian. Và anh phẫn nộ với cách họ giật dây em chạy vòng quanh.”

“Ôi, Chúa ơi. Đó là cách anh nghĩ về đề nghị của Mueller hả?”

“Phải.” Cái nhìn trên khuôn mặt anh cực kỳ thách thức.

Cô buộc mình phải dừng cuộc cãi vã. “Làm ơn thả em ra, Connor”, cô lặng lẽ nói. Anh nới lỏng tay và cô leo ra khỏi lòng anh, trượt sang ghế bên cạnh. “Em muốn bị giật dây như thế nhiều hơn nữa”, cô vừa nói vừa vuốt lại quần áo. “Cơ hội để được quản lý bộ sưu tập của Mueller, để chịu trách nhiệm một quỹ tài trợ. Với góc độ sự nghiệp của em, đó là một cuộc đời không sao sánh nổi.”

“Phải, chính xác”, anh nói. “Không sao sánh nổi.”

Giọng của anh khiến cô ớn lạnh. “Anh không thể cho rằng ông ấy là Novak được.”

Anh nhún vai. “Anh thấy bực bội vì hắn không chường mặt ra ngay khi biết anh đi cùng em. Cho đến khi gặp mặt hắn, anh vẫn giữ giả định tồi tệ nhất.”

Cô sụp xuống ghế, nhụt chí. Cơn giận dữ được xả ra đã rút kiệt năng lượng của cô, như thể một cơn lốc xoáy bên dưới hút lấy. Vô cùng quen thuộc. Giống như cơn lốc đã hút hết những người cô quan tâm vào trong cái bụng đen xì, to lớn của nó.

Đây vẫn là cuộc đấu tranh cũ. Giây phút đó, cô chợt đau đớn, lờ mờ nhận ra nó kéo dài bao lâu. Cô chiến đấu với cơn lốc này từ khi còn bé xíu. Bằng cách cố gắng trở nên ngoan ngoãn, có trật tự và kỷ luật. Cố gắng trở nên có ý nghĩa với toàn thế giới. Suốt cuộc đời. Với tất cả sức lực của cô.

Vẫn chưa đủ. Nó đang hút cô xuống, giống như đã làm với bố. Như nó đã làm với mẹ. Có lẻ cả Cindy nữa, theo những gì cô biết. Không gì có thể ngăn chặn. Chắc chắn không phải bằng nỗ lực nhỏ nhoi của cô.

Cô nắm nghiền mắt. “Vậy tất cả chỉ là một âm mưu xấu xa? Mọi thứ em làm, mọi thứ em cố gắng xây dựng, tất cả chỉ là một trò đùa bẩn thỉu, và em là nạn nhân của nó. Em sẽ không bò ra khỏi cái hố hôi hám, tồi tệ này được phải không, Connor? Lũ quái vật đang rình rập mọi xó xỉnh”.

“Erin, làm ơn…”

“Nó giống như vùng cát lún”, cô run run. “Em càng cố leo lên thì càng bị chìm sâu hơn.”

“Erin, làm ơn”, Connor nài nỉ. “Đừng làm anh sợ. Có thể anh sai. Chết tiệt, anh sai thật. Có thể anh đúng là một thằng ngốc hoang tưởng, và nếu thế anh cam tâm tình nguyện chịu phạt, được không? Làm ơn đừng khóc. Đến đây nào.”

“Không”. Cô tựa sát vào cửa xe. “Làm ơn chỉ cần im lặng và để em một mình.”

Anh đập đầu vào bánh lái với tiếng gầm gừ thất vọng. “Ôi Chúa ơi. Một mớ hỗn độn”, anh lầm bầm và khởi động xe. “Cài dây an toàn vào.”

Chiếc xe im lìm một cách đáng sợ trong hai giờ tiếp theo. Erin quay mặt ra ngoài suốt thời gian đó. Cuối cùng Connor tấp xe vào một nhà hàng ven đường. “Chúng ta ăn chút gì nhé”, Connor nói.

“Em không đói”, cô bảo anh. “Nhưng anh cứ vào đi.”

Anh đi vòng quanh xe, giật cửa và kéo cô ra. “Em cần phải ăn.”

Cô quá mệt mỏi nên không phản kháng. “Đừng, Connor”, cô nói. “Em xuống đây. Xin hãy bình tĩnh.”

“Ha,” anh lẩm bẩm.

Cô gọi bừa một bát súp gà còn hơn là phải tranh luận về món gì và ăn một cách chậm chạp trong khi anh ngấu nghiến món thịt băm lẫn pho mát. Cô dừng lại ở dãy điện thoại tại hành lang nhà hàng trên đường ra, nhét tất cả đống tiền xu vào một chiếc. Đồng 25 xu cho cuộc gọi cuối cùng lọt qua tay cô, và đồng tiền chết tiệt lăn khắp nơi, cố tình né tránh cô. Sau đó Connor đã khuất phục bằng cách dẫm lên nó. Anh nhét vào khe cho cô.

Cô bấm máy. Giọng nói tổng đài vang lên, báo rằng số tiền cô vừa nhét vào không đủ thực hiện cuộc gọi và vui lòng cho thêm tiền vào…

“Cái máy rác rưởi, vô giá trị chết tiệt!” cô rít lên.

Cô bắt đầu đập phá nó. Connor vội túm lấy nắm tay cô và giữ chặt. “Này, hãy bình tĩnh trước khi họ gọi cảnh sát tới, cưng ạ,” anh dỗ dành. “Tiếng la hét sẽ khiến bà chủ lo lắng. Có chuyện gì thế?”

“Anh còn đồng 25 xu chết tiệt nào không?” cô gắt nhẹ

“Suỵt. Anh có thứ còn tốt hơn cơ.” Anh vòng tay ôm chặt cô từ phía sau, bao bọc cô bằng hơi ấm của mình. “Anh có điện thoại di động và nó đầy pin. Ra xe nào. Em có thể gọi điện ở đó, yên tĩnh và riêng tư.”

Anh móc điện thoại, đưa cho cô ngay lúc bọn họ vào xe. Cô bấm số máy của Cindy. Không bắt máy.

Cô lại bấm số của mẹ, thầm hy vọng. Bây giờ là tối thứ hai. Lúc này chắc là mẹ đã nối lại đường dây.

Vẫn không liên lạc được.

Cô tắt điện thoại, đưa trả anh và vặn vẹo hai tay trong lòng.

“Không gọi được à?” anh hỏi.

Cô gật đầu.

“Em đang cố gọi cho ai? Cindy à?”

“Mẹ em nữa,” cô thì thầm

“Mẹ em thế nào?” anh hỏi han. “Bà ấy ổn chứ?”

Cô thở dài khó nhọc và lắc đầu

“Nói cho anh, Erin.” Giọng anh trầm trầm, không có chút sắc thái mệnh lệnh khắc khe nào cả.

Cô nhìn vào lòng mình. “Mẹ em đang dần mất tự chủ,” cô nói. “Gần đây bà thậm chí còn không ra khỏi giường. Không thanh toán các hóa đơn. Không nối lại điện thoại. Bà cũng đang có nguy cơ bị mất ngôi nhà. Không có tiền thanh toán khoản thế chấp. Và bây giờ bà luôn nhìn thấy họ. Trên tivi. Các đoạn băng mà Victor Lazar dùng để tống tiền bố. Ông và nhân tình. Trên giường.” Giọng cô nhỏ dần.

Connor không nói lời nào. Cô ngước lên. Đôi mắt anh chứa đầy vẻ thấu hiểu. “Anh chứng kiến bố anh suy sụp,” anh nói. “Anh biết cảm giác đó như thế nào.”

Cổ họng cô run run. “Thật kinh khủng. Giống như…. như…”

“Giống như thế giới sụp đổ dưới chân em,” anh tiếp lời

Cô bắt đầu khóc, nức nở và đau đớn. Anh ôm cô vào lòng, áp đầu cô vào ngực và nhẹ nhàng vỗ về. Cô mặc cơn thịnh nộ chảy tràn qua người, để lại cô kiệt sức và mềm rũ, và rất thoải mái trong vòng tay ấm áp của anh đến nỗi ngủ thiếp đi.

~*~

Đã gần một tiếng rưỡi trôi qua. Cái chân khập khiểng của anh bị chuột rút và tê cứng dưới sức nặng ấm áp của cô, họ cũng cần lên đường ngay, nhưng giữ một sinh vật đẹp đẽ, thơm tho như này trong tay cũng đáng lắm. Anh gỡ hết các kẹp trên tóc cô, giấu vào túi áo, những lọn tóc bóng mượt của cô được thả tự do, mềm mại chảy xuống tay anh như vật thể sống trước khi lặng lặng nằm dài trên cánh lưng mảnh mai, duyên dáng. Anh áp má lên tóc cô. Thật mềm và mượt. Như chẳng bận tam đến thứ gì khác trên đời.

Một tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Cô giật mình, tỉnh giấc. “Cái gì thế? Chúng ta đang ở đâu đây?”

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô. “Vẫn ở chỗ cũ.”

“Nhưng trời sắp tối rồi.” Cô liếc đồng hồ trên tay. “Chúa ơi, đã hơn một tiếng rồi. Sao anh không đánh thức em.”

“Anh không muốn làm phiền em,” anh nói đơn giản.

Cô trườn ra khỏi lòng anh. “Tốt hơn chúng ta nên đi thôi,” cô lẩm bẩm. “Chuyện gì với kẹp tóc của em thế?”

“Chắc chúng bị rơi ra,” anh đáp, hoàn toàn thản nhiên.

Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại biết ơn trận khóc lóc của một phụ nữ, nhưng lúc này anh lại rất cảm ơn nó. Nó đã xua đi tất cả cay đắng của họ. Erin ngáp dài lúc anh khởi động xe, anh với tới, chạm nhẹ vào gò má cô. “Sao em không cố gắng ngủ thêm một chút đi?” anh gợi ý. “Hôm nay là một ngày tồi tệ.”

Anh đợi đến lúc Erin tựa đầu vào ghế, cái miệng hồng hồng hơi hé mở, mái tóc xoã xuống khuôn mặt cô như tấm mạng che mặt màu đen mượt mà. Anh lôi điện thoại ra và bấm số của Sean.

“Chào,” Sean nói.

“Sao?”

“Em chẳng nghe thấy gì cả, anh bạn,” Sean phàn nàn. “Nói to lên.”

“Anh đang trên đường. Erin đang ngủ và anh không muốn đánh thức cô ấy. Nói cho anh mọi thứ em có đi.”

Sean càu nhàu. “Được, em đã đến hang ổ của các bé đó, và anh biết gì không? Hầu hết bọn họ rất dễ thương. Nhưng họ không có nhiều thông tin về thằng con hoang Billy, ngoại trừ gã giàu có, cao lớn, quyến rũ thế nào, và chỉ con Jag cũng khiến họ mờ mắt. Không tên họ, quê quán, nghề nghiệp hay bất cứ tin tức nào đại loại như thế. Nhưng em đã dành cả buổi chiều ở Vicious Rumors và…”

“Chỗ nào?”

“Ban nhạc của Cindy,” Sean giải thích “Con bé chơi kèn Saxophone trong một ban nhạc R&B ở quán rượu. Anh biết không, con bé rất có năng khiếu âm nhạc đấy. Và học cũng nói con bé chơi khá tốt. Dù sao em cũng mua một bom bia và một đĩa cánh gà để mời hai tay chơi ghita và trống. Họ kể là gã Billy đó đã cho họ hợp đồng biểu diễn ở một số quán rượu trong vài tháng qua. Gã là một dạng cò mồi đại loại thế. Gã hứa hẹn với những giao dịch kỷ lục, những chuyến lưu diễn xuyên quốc gia, và những thứ nhảm nhí tương tự, nhưng chẳng có gì ngoài trừ hợp đồng bẩn thỉu trị giá ba mươi đô la mỗi lần ở mấy quán rượu chui. Rồi gã không quan tâm đến họ nữa và kéo Cindy đi cùng. Con bé không đến tập luyện với ban nhạc Rumors vài tháng rồi. Họ cũng rất lo lắng. Họ không thích thằng cha đó. Họ muốn Cindy quay lại.”

“Tên họ? Số đăng ký? Bất cứ thứ gì? Nếu họ làm việc cho gã thì chắc chắn phải có hợp đồng chứ?”

“Không. Tất cả đều là tiền mặt và số di động gã cho họ đã khóa từ lâu. Gã tự gọi mình là Billy Vega, nhưng Davy không tìm ra cái tên nào như thế. Đó là một biệt hiệu.”

“Chết tiệt”, anh lầm bầm

“Nhưng đừng thất vọng. Họ kể anh chàng phụ trách âm nhạc của Vicious Rumors chết mê chết mệt Cindy. Ngay khi con bé bỏ đi, cậu ta đã giam mình trong tầng hầm nhà bố mẹ, gặm nhắm con tim vỡ nát, xem phim siêu nhân và uống Jolt(2).

(2) Jolt: một loại cô - ca tăng lực

“Ồ.” Connor nhăn mặt. “Tệ quá.”

“Phải, thất tình mà. Em đang trên đường tới nhà và lôi cậu ta ra khỏi tầng hầm đây. Chúng ta đợi thử xem tính ghen tuông có làm cậu ta chú ý đến điểm gì đặc biệt trên người gã khốn đó không. Em cũng có một danh sách các quán rượu ven đường mà Billy nhận hợp đồng cho nhóm Rumors. Đó là kế hoạch của em tối nay. Nhạc đồng quê, bia rẻ tiền và phải hít khói thuốc lá. Cuộc sống tươi đẹp làm sao.”

“Tốt. Tiếp tục đi. Và cám ơn. Anh nợ em, Sean.”

“Anh sẽ phải trả nợ đấy. Khi vụ này qua đi, anh sẽ phải làm cho em vài loại ớt bột như anh vẫn làm. Có lẽ không phải là một lần. Cái này phải tính là ba lần đấy.”

Connor do dự. “Ừm, đã hai năm rồi. Anh không chắc mình còn nhớ cách làm hay không nữa.”

“Khốn thật. Bắt đầu thực hành đi vì đó là cái giá của em. Anh làm ớt bột, em sẽ mang bia, khoai tây rán và pho mát rượu táo hạt tiêu đến.”

Connor bật cười trong bóng tối. “Thỏa thuận. Anh sẽ lục lại công thức ớt bột. Sean này, em biết không? Em là một anh chàng đáng yêu đấy.”

Sean khịt mũi. “Hãy nói điều đó cho vài cô người cũ của em ấy. À, nhân tiện đang nói về chuyện đấy. Đêm qua anh có xơ múi được gì không?”

Connor im lặng vài giây. “Em thậm chí không tưởng tượng được nó bị hạn chế thế nào trong một chủ đề đàm thoại đâu,” anh nhẹ nhàng nói.

Sean há hốc miệng. “Thật sao? Nóng bỏng quá đi! Anh nói thật đấy chứ?”

“Thật đến từng từ,” Connor trả lời. “Đừng hỏi nữa.”

“Ôi chàng trai. Em đang phát run đây,” Sean rên rỉ. “Cô ấy đã làm gì với anh, anh bạn ? Cô ấy có…”

“Mai anh sẽ gọi lại cho em, Sean.”

Anh tắt điện thoại, nhét vào túi và liếc sang bên cạnh để chắc chắn Erin vẫn đang ngủ. Hàng mi rậm xòe ra như hình cánh quạt trên gò má cô. Hoàng hôn ngăn mọi màu sắc bên ngoài xe, nhưng anh đã kịp ghi nhớ tất cả màu sắc của cô, màu vàng nhạt mềm mại, khuôn mặt ửng hồng, màu bóng mượt, sâu thẳm của mái tóc và đôi mắt. Cô không còn đóng thùng nữa. Cúc áo căng phồng ở phần ngực ngọt ngào, gợi cảm của cô, lấp ló một phần chiếc áo lót vải cotton như trêu ngươi. Anh muốn mua cho cô chiếc áo lót đắt tiền làm hoàn toàn bằng lụa và ren mỏng manh, có dây quai và móc khóa tinh tế. Anh muốn chiêm ngưỡng cô mặc những thứ đó, từng mảnh, từng mảnh nhỏ.

Rồi anh lập tức muốn lột chúng ra khỏi người cô.

Một chiếc Ford Explorer đen bóng vượt qua, không phải lần đầu tiên. Một cơn rùng mình ớn lạnh cùng cảm giác rần rật chảy qua người anh. Chiếc Explorer này chính là chiếc làm anh chú ý lúc rẽ vào nhà hàng, nhưng do quá tập trung vào Erin nên lúc đi ra anh đã không kiểm tra lại.

Họ ở trong nhà hàng nửa tiếng, ngồi trong xe ở bãi đậu chừng một tiếng hai mươi phút hoặc hơn. Bất kỳ xe nào đến trước đó chắc hẳn đã lên đường từ lâu. Bụng anh lạnh toát, còn cổ đau nhoi nhói. Anh nhấn chân ga, tiến lại gần chiếc Explorer và kiểm tra biển xe.

Chắc chắn, chính là nó. Biển xe mới, đen và sạch bóng như thể vừa được cọ rửa. Chỉ có lái xe, không có hành khách. Anh tăng tốc, tiến về phía trước. Có một lối rẽ cách đó khoảng vài dặm. Anh bật xi nhan, rẽ vào đó và chờ phản ứng của nó.

Chiếc Explorer đột ngột đâm sang làn đường của anh, ngay sát đầu xe anh. Nó đi chầm chậm đến khi anh gần như sắp tông vào thanh hãm xung của nó, rồi thậm chí còn đi chậm hơn nữa. Năm mươi lăm… năm mươi… bốn mươi lăm…ba mươi tám… Chúa ơi.

Chiếc Explorer đột ngột rẽ sang làn đường khác. Connor nhấn chân ga, đi sát bên cạnh và quay sang nhìn.

Georg Lucksch đang cười nhăn nhở trên ghế hành khách, giống hệt cái-đầu-lâu-trong-hộp-hình-nộm-đồ-chơi. Mái tóc dài đã bị cắt cụt, nhưng chắc chắn là hắn, vẫn còn khuyết bốn cái răng do trận đòn của Connor hồi tháng Mười một năm ngoái. Cửa xe hạ xuống. Hắn chĩa khẩu súng trường vào Connor và đẩy tay điệu bộ.

Chiếc Cadillac giật mạnh lúc Connor phanh gấp. Chiếc Explorer tăng tốc, nhanh chóng lao vút đi.

Erin giật mình. “Sao thế? Có chuyện gì à? Connor?”

“Anh nghĩ là vừa nhìn thấy…” Anh im bặt khi nhận ra giọng điệu mình hoảng hốt. Anh có thể chắc chắn lúc đầu không thấy ai trên ghế hành khách.

“Không thể tin được,” anh lầm bầm

“Anh không tin cái gì?”

Đầu óc anh quá bận bịu để tìm lời giải thích hợp lý cho cô. Georg có thể đã cúi xuống, chờ thời cơ nhô lên và dọa anh chết khiếp. Nhưng nghe thật vô lý. Quá… hoang tưởng.

“Sao thế? Làm ơn, Connor, anh đã trông thấy cái gì?” Erin khẩn khoản.

Anh đuổi theo chiếc xe. Ghế hành khách trống không. Dạ dày anh chìm sâu thêm một nấc.

Anh hít một hơi thật sâu. “Anh nghĩ là anh nhìn thấy Georg”, anh thừa nhận.

Erin bịt miệng. “Ở đâu?”

“Trong chiếc SUV phía trước.”

Cô quan sát chiếc xe. “Không phải Georg đang lái xe. Người này quá cao và đầu thì quá bé.”

“Không phải tài xế,” anh nói. Anh đã biết chuyện này sẽ lạ lùng ra sao với cô. Bụng anh siết chặt. Một cảm giác nôn nao, mơ hồ như xấu hổ.

Erin nhìn chiếc SUV chăm chú. “Chẳng có ai ngồi ghế hành khách cả.”

“Anh biết,” anh khó khăn nói. “Hãy tin anh. Anh biết nó kỳ lạ và lập dị thế nào mà không cần em chỉ ra.”

“Connor?” giọng cô nhỏ và rụt rè. “Liệu có phải chỉ là do… anh quá mệt không? Em sẵn sàng lái xe, nếu anh cần nghỉ ngơi và em có thể…”

“Không,” anh gằn giọng. “Anh không sao.”

Cô quay mặt đi, nên tất cả những gì anh có thể thấy là mái tóc duyên dáng lướt qua.

“Chết tiệt,” anh lẩm bẩm. “Anh xin lỗi.”

“Không sao,” cô thì thầm.

Ơn Chúa, đường ra đây rồi. Anh chờ đến phút cuối rồi thình lình ngoặt vào lối rẽ và rời khỏi đường cao tốc. Anh không muốn đi chung con đường vắng vẻ, thưa thớt với bóng ma ác mọng mang tên SUV đó. Trừ khi anh có thể tìm ra hết lũ khốn đó, ném chúng xuống đất và nghiền thành bột nhão.

Nhưng đó không phải là lựa chọn cho đêm nay. Nhất là với Erin trong xe. Anh móc điện thoại và tìm số của Davy trong lịch sử cuộc gọi.

Davy nhấc máy ngay lập tức. “Có chuyện gì thế? Em đang gặp rắc rối hả?”

Davy có thể ngửi mùi rắc rối từ những cậu em trai ngay khi đang cách xa cả một đại dương. “Anh đã nói chuyện với Sean à?” Connor hỏi.

“Ừ. Nó kể hết về cuộc điều tra giải thoát em gái Erin từ thằng khốn kinh tởm ấy. Anh cũng đang tìm kiếm. Em cần gì?”

“Kiểm tra số đăng ký xe này giúp em.” Anh đọc nhanh.

“Rồi. Có gì không ổn hả Con? Có vấn đề gì với cái xe à?”

Dạ dày anh cuộn lại. “Đừng hỏi.” anh nói. “Em sẽ kể cho anh sau.”

Davy chờ đợi, hy vọng anh nói thêm gì đó và làu bàu bực mình khi thấy anh vẫn im lặng. “Cứ bình tĩnh,” anh trai anh nói. Cuộc gọi đã bị ngắt.

“Ừm, Connor? Chúng ta đang đi đâu đây?” Erin hỏi.

Anh ghét giọng nói thấp, dè dặt này của cô. Chính anh cũng từng sử dụng khi tranh luận với những người điên. “Chúng ta đang tìm đường khác,” anh nói. “Anh không muốn đi chung đường với thứ đó.”

“Chúng ta sẽ mất cả đêm mới về tới Seattle nếu không đi quốc lộ I-5.”

“Lấy bản đồ trong hộc,” anh yêu cầu.

Anh quên mất lúc ở sân bay đã ném mọi tài liệu về Mueller vào trong đó. Chúng rơi ngổn ngang dưới chân cô, trắng xóa. Cô nhặt chúng lên và săm soi dưới ánh đèn ở bảng điều khiển điện tử. “Đây là các thông tin anh trai anh tìm được về Mueller phải không?”

“Phải.” Anh gần như cảm thấy tội lỗi, như thể cô đã khám phá ra một bí mật bẩn thỉu. “Lấy bảng đồ ra đi.”

Trông cô như định nói gì nữa nhưng lại thôi. Có lẽ cô không muốn đẩy một người đầu óc không bình thường như anh đi quá giới hạn căng thẳng. Tội nghiệp Erin, bị kẹt ở một nơi nào đó trong đêm tối với một gã đã nhìn thấy những sự vật không có thật.

Nỗi khốn khổ của anh trầm trọng và lan rộng hơn. Giống như vũng máu lan nhanh trên nền bê tông lạnh ngắt. Cô nghiên cứu bản đồ. Một sự yên tĩnh đáng sợ.

Di động của anh đột nhiên reo vang. Anh giật lấy nó. Là Davy. “Sao?”

“Số đăng ký là 2002, Ford Explorer, màu đen, thuộc về một gã tên Roy Fitz. Sáu mươi hai tuổi, ly dị, đã từng là nhân viên bán xe của Coos Bay, Oregon. Hắn có lý lịch rất xấu. Có giúp gì được không?”

Connor thở dài, buồn bã. “Ừm, không. Không hẳn. Nhưng em rất cảm ơn. Gặp sau, Davy.”

“Mẹ kiếp, Con, chuyện quái gì…?”

“Em không thể nói lúc này được,” anh cấm cảu. “Em xin lỗi. Tạm biệt.”

Tuyệt. Giờ thì anh thấy tệ hơn vì đã thô lỗ với anh trai.

Erin xếp gọn gàng đống tài liệu về Mueller, rồi cất cẩn thận vào ngăn chứa đồ. Bản đồ kêu sột soạt lúc cô mở ra. Cô bật đèn trong xe và nhìn chăm chú vài phút. “Chúng ta có thể đi theo đường đến Redstone Creek, rồi rẽ vào đường cao tốc Paulson về phía bắc cho tới khi đến Bonney. Đến đó chúng ta sẽ tính tiếp. Anh thấy thế nào?”

Giọng cô rất nhẹ nhàng và thực tế. Anh rất cảm kích vì điều đó đến nỗi suýt bật khóc và quỳ xuống hôn chân cô. “Được đấy.”

Cô tắt đèn. “Chúng ta nghe nhạc nhé?”

“Tùy em.”

Cô dò sóng tới khi tìm được vài bản nhạc blue cổ điển. Có lẽ cô nhớ anh đã nghe loại nhạc này hôm trước. Cô đang cố giúp anh thư giãn bằng thể loại nhạc anh thích. Chú trọng tiểu tiết.

“Cám ơn,” anh lầm bầm.

Cô rướn tới, vuốt má anh. Vuốt vài sợi tóc ra sau tai anh.

Cử chỉ mềm mại, ngọt ngào đó đã xua tan hết căng thẳng đang đè nặng lên anh. Rốt cuộc không khí đã lưu thông trở lại trong phổi anh.

Anh có thể về đến Seattle với sự tỉnh táo hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play