Công ty của Nhiên Hạo vừa hoàn thành dự án lớn, tất cả mọi người bao ngày qua đều làm việc vất vả, lần này Nhiên Hạo quyết định cho mọi người nghỉ ngơi vài bữa xem như bù cho khoảng thời gian bận rộn trước kia. Mọi người ai nấy hết thảy vui mừng. Vân Lạc sau khi nghe thông báo thì dựa ra ghế làm việc. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Nói đến Vương Tuấn Khải, thời gian vừa qua anh cũng bận tối mặt tối mày, tính thời gian anh ngồi máy bay còn nhiều hơn thời gian ngồi ghế ăn cơm. Công việc mặc dù bận rộn như vậy nhưng anh vẫn tìm thấy niềm vui nhỏ, đó chính là mỗi tối nhắn tin với cô.
“Này, tối nay tôi sẽ về.” Vương Tuấn Khải nhắn tin với Vân Lạc.
Trong nhà bếp Vân Lạc đang bận rộn với một đống thức ăn trên bàn, cô vừa lật xem công thức nấu ăn trong sách vừa tìm những nguyên liệu mà trong sách nhắc đến. Đang tập trung tư tưởng, bỗng bị tiếng tin nhắn điện thoại làm phiền, cô nhíu mày một cái rồi lấy lên xem.
“Ừ.” Không phải khi sáng đã nói rồi sao? Cô đang cố tiết kiệm thời gian, nhắn xong cô quay về công việc chính. Rửa rau, thái thịt, làm cho chảo nóng, cho dầu vào,.. Trong đầu cô nhẩm những việc theo trình tự mình phải.
Tuấn Khải nhận tin nhắn thì cảm thấy hơi thất vọng. Là chê mình phiền sao?
Sau một lúc, trên bàn đã xuất hiện ba món ăn. Vân Lạc đưa tay lau mồ hôi trên trán.
“Nấu ăn, tại sao lại phức tạp như vậy?” Cô lấy điện thoại xem giờ. Có lẽ cũng sắp về đến. Sau, quay sang nhìn thành quả lao động của mình, bất giác mỉm cười, “Xem như là trả ơn anh vậy, làm phiền anh bao ngày.”
Vân Lạc đi tắm rửa một chút, sau đó cô sang nhà Tuấn Khải, gõ cửa một hồi chẳng thấy anh mở cửa, đợi một lúc nữa cũng không thấy anh về. Cô đành một mình về nhà, “Tám giờ rồi, chắc anh ta cũng ăn rồi.” Cô tự xới cho mình một bát cơm, tự mình thưởng thức bữa ăn do chính mình nấu. Tại sao lại có cảm giác như bị bỏ lại một mình vậy? Cô thật chẳng thích cảm giác này chút nào. Đồ ăn thật sự mà nói thì chẳng ra gì, nhưng bỏ đi thì hẳn lãng phí quá...
Sáng hôm sau là ngày nghỉ phép đầu tiên, cô quyết định quay về Hàng Châu thăm Tiểu Hoa và chú cô, tất nhiên là có Nhiên Hạo đi cùng. Kéo va li ra cửa, chẳng hiểu sao cô lại bất giác quay sang nhìn căn hộ cách nhà mình một căn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, cô quay người hướng về phía thang máy. Đứng trong thang máy, cô tự gõ vào đầu mình, một chút chuyện như vậy cũng suy nghĩ. Mình và anh ta cũng không thân thiết gì mấy, đi mà không chào hỏi cũng chẳng sao, huống hồ chỉ đi có mấy ngày.
Ngồi máy bay khoảng hơn một tiếng thì đến. Thiên Trạch đã đợi sẵn ở sân bay, còn Tiểu Hoa có việc bận nên không tới được. Thiên Trạch vừa nhìn thấy đã nhận ra cô, anh mỉm cười từ tốn đi đến nhẹ nhàng trao vòng ôm cho Vân Lạc.
“Tiểu nha đầu, lâu rồi không gặp.” Anh buông cô ra, “Tại sao lại ốm như vậy?”, anh đau lòng. Dường như phát hiện có người bên cạnh cô, lúc này Nhiên Hạo bỏ cái kính đen xuống.
“Thiên Trạch ca, lâu rồi không gặp. Còn nhớ em là ai không?”
Điềm Thiên Trạch nhíu mày, “Cậu không phải là thằng nhóc Nhiên Hạo chứ.” Nhiên Hạo mỉm cười thay cho lời đáp, “Ôi trời, cậu ăn cái gì mà thành như thế này?” Thiên Trạch không kìm được sự bất ngờ.
“Này, anh định đứng đây mãi sao?” Vân Lạc lên tiếng nhắc nhở.
“Tiểu muội muội, làm sao nóng nảy thế, bên này.”
Thiên Trạch định đưa cô và Nhiên Hạo trở về nhà mình nhưng Vân Lạc lại bảo anh đưa về nhà của bố mẹ cô trước đây, đến nơi, cô và Nhiên Hạo cùng bước xuống, Nhiên Hạo vòng ra sau lấy đồ. Lúc này Thiên Trạch nhìn cô với vẻ mặt nghiêm túc. Như đoán được anh nghĩ gì, không đợi anh lên tiếng cô đã nói.
“Không phải như những gì anh nghĩ.”
“Anh còn tưởng... Thật không tốt chút nào.”
“Anh có việc thì đi đi, tối nay em sẽ sang bên ấy ăn cơm. Anh qua chở em.”
Thiên Trạch đưa tay theo kiểu chào quân đội, “Yes sir.”
... Buổi tối tại Điềm gia.
Mọi người đầu tiên là bất ngờ bởi Nhiên Hạo, sau đó lại thay nhau hỏi thăm cô đủ điều, thím cô còn xót xa nắm lấy bàn tay gầy của cô mà trách mắng cô không biết tự lo cho bản thân, chú còn bảo cô trở về nhưng cô nhất quyết từ chối với lí do cô đã quen với cuộc sống ở Trùng Khánh. Mọi cứ như sợ cô đói, liên tục gắp thức ăn cho cô đến nỗi Thiên Trạch ở một bên liên tục cảm thán rằng bọn họ quên đứa con trai này rồi. Lâu lắm rồi Vân Lạc mới cảm thấy ấm áp như thế này. Ăn tối xong, ở lại chơi một lúc rồi Thiên Trạch đưa cô và Nhiên Hạo về. Không biết có phải là ăn no quá nên không ngủ được hay không, cô cứ chuyển người qua lại, rồi vô thức lấy điện thoại lên xem rồi bỏ xuống.
Ở đây hai ngày, cô cùng hai người Tiểu Hoa, Nhiên Hạo đi rất nhiều nơi, cuộc sống cứ như vậy thì thật tốt biết mấy. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng tàn, hôm nay cô phải cùng Nhiên Hạo quay lại Trùng Khánh. Ở sân bay Trùng Khánh hai người vô tình gặp một người quen trong công ti, là cô gái đanh đá hôm trước, thấy Nhiên Hạo cô ta mỉm cười thật tươi từ xa chạy đến.
“Tổng giám đốc, chúng ta có duyên thật.”
Nhiên Hạo khách sáo đáp lại, “Chào, cô cũng mới về à?”
Cô gái thấy anh đáp lại liền vui vẻ, “Vâng, tôi vừa đi mới về.” Sau đó cô nhìn sang Vân Lạc dang day day trán, vẻ mặt mệt mỏi, “Hai người đi chung à.” Thấy cô ta không có ý muốn dừng lại, Vân Lạc mới nói nhỏ với Nhiên Hạo rằng cô muốn về trước, đương nhiên là anh không thể để cô về một mình trong tình trạng này. Anh quay sang nói với cô gái kia, “Tôi phải đi rồi.” Sau đó anh kéo va li của mình và Vân Lạc đi về phía taxi, cô gái kia nhìn Vân Lạc với vẻ mặt tức giận rồi đùng đùng bỏ đi.
Nhiên Hạo đòi ở lại chăm sóc cho cô nhưng cô nhất quyết bảo anh về, cô nghỉ ngơi chút sẽ khỏe. Cuối cùng Nhiên Hạo cũng đành về mặc dù không muốn, anh bảo cô có việc gì cứ gọi cho anh. Vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Vương Tuấn Khải, theo phép lịch sự anh chào một tiếng nhưng Vương Tuấn Khải vẫn im lặng, nhìn về phía cánh cửa rồi chầm chậm lên tiếng.
“Hai người đi cùng nhau?”
“Chúng tôi vừa mới về, Vân Lạc có vẻ không khỏe, có gì mong anh chú ý đến cô ấy.” Nhiên Hạo cảm thấy anh hôm nay rất khác thường nhưng nghĩ đến Vân Lạc nên mới mở lời nhờ giúp đỡ.
“Được rồi, tạm biệt.” Tuấn Khải nói rồi lạnh lùng bước về phía nhà mình.
Nhiên Hạo lắc đầu một cái rồi cũng rời đi. Con người này thật khó hiểu.
Vân Lạc nằm trên giường từ lúc trở về đến giờ vẫn chưa dậy, bỗng nghe tiếng chuông cửa. Cô cố sức ngồi dậy, đầu choáng váng vô cùng. Hôm qua cô đã dầm mưa cả đêm. Mở cửa thì thấy anh đứng trước cửa, trên tay cầm theo một hộp đồ ăn, hình như là cháo. Cô né người sang một bên để anh vào. Anh chẳng nói với cô câu nào. Cô cũng mặc anh.
“Đợi một chút, tôi lấy cháo cho cô.” Sau đó anh đi vào bếp.
Vân Lạc mệt mỏi tựa vào sô pha, một lát sau Tuấn Khải đem cho cô một tô cháo, sau đó bảo cô ăn rồi về nhà lấy thuốc hạ sốt và nhức đầu cho cô. Vân Lạc nhìn tô cháo không khỏi ngán ngẩm, bây giờ cô thật sự không muốn ăn gì. Thế nhưng nghĩ đến công sức anh nấu cô đành ăn một chút. Khi Vương Tuấn Khải quay lại cô đã không thể ăn nữa rồi, quá lạt miệng. Anh nhìn xuống bàn nhíu mày.
“Sao không ăn thêm chút nữa?”
“Không thể ăn thêm, no rồi.”
“Uống thuốc đi, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe.” Nói xong anh bưng tô cháo vào bếp.
Vân Lạc uống thuốc xong thấy hơi buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu không biết từ lúc nào đã khép xuống, cô ngủ thiếp trên ghế sô pha.
Cô mơ một giấc mơ rất đẹp, có ba mẹ, có Tiểu Hoa, có Nhiên Hạo, có Thiên Trạch, có chú thím, và có cả Hàn Dương, mọi người đều ở bên cô. Hình ảnh thật đẹp, thật hạnh phúc. Bỗng nhiên trước mắt từng người từng người biến mất, chỉ còn lại mình cô. Trời mưa rồi, mưa rất lớn, một mình cô đứng trước nhà Hàn Dương, dì Vu nói anh không có nhà, anh đã đi nước ngoài cùng Hứa Giai Ngọc, anh đi rồi, thật sự đi rồi. Một mình cô đi dạo nơi công viên hai người thường đi, một mình cô đi qua con phố hai người từng đi. Những cảnh vật vẫn còn, vẫn còn ở đây, thế nhưng anh, anh đâu rồi? Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt, cô đuổi theo, chạy mãi, chạy mãi rốt cuộc lại phát hiện chẳng có gì.
…
Điềm Vân Lạc thoát khỏi giấc mộng, giật mình tỉnh lại. Người đầu tiên cô nhìn thấy là Vương Tuấn Khải, anh cũng đang nhìn cô, “Ra nhiều mồ hôi là hạ sốt rồi.” Anh cầm khăn lau mồ hôi trên trán cô.
“Anh còn ở đây à?” Cô hỏi anh.
Cô đã ngủ rất lâu rồi, vì sợ cô thức giấc nên anh không dám đưa cô vào phòng, lấy cho cô một tấm chăn mỏng rồi ngồi xuống tấm thảm dưới ghế sô pha nhìn cô.
“Chưa, khi nãy gặp ác mộng à?” Anh dịu dàng.
Cô gật đầu, “Tôi có nói gì không?”
“Không, cô dậy rồi thì tôi về đây, cháo tôi để trong bếp, khi nào muốn ăn chỉ cần hâm lại. Còn thuốc, tôi để trên bàn.” Anh nói xong thì đứng dậy định ra về.
“Này.”, cô bỗng nhiên lên tiếng, “Cảm ơn!”, cô mỉm cười.
“Không có gì.”
Một chút ấm áp len lỏi trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT