.

.

Hôm sau là ba mươi.

Miêu tiên sinh cảm thấy di động mình rung lên, y luống cuống, vội vàng mang máy trợ thính vào.

“Al…” Do nãy giờ không nói gì, thậm chí là y phát ra một âm thanh không đầy đủ.

“Miêu tiên sinh?” Giọng của Tiểu Trương ở đầu bên kia truyền tới, “Anh sao vậy?”

“Khụ, khụ…” Miêu tiên sinh hắng giọng, nói: “Tiểu Trương…Đang ở, nhà à?”

Miêu tiên sinh thấy tim mình đang đập mạnh, hơi thở dồn dập.

Tiểu Trương: “Ừm, hôm nay anh về nhà ăn tất niên sao?”

“Ưm!” Miêu tiên sinh nói, “Nhà của anh, ừ!”

Tim của Tiểu Trương đang đập loạn xạ, lúc hai người ở cùng nhau, nói cả ngày không hết chuyện, giờ cầm điện thoại lại không biết phải nói gì.

“Ờ…”

“Ừ…”

Hai người cùng lên tiếng, Tiểu Trương lùi bước, nói: “Anh nói trước đi!”

Miêu tiên sinh: “Mai anh tới thăm em, dẫn em ra ngoài chơi!”

Nghe vậy, Tiểu Trương lập tức vui vẻ, đáp: “Được, vậy…Vậy anh đi đường cẩn thận! Mà mấy giờ tới?”

Miêu tiên sinh bật cười, “Sao không nói, đừng tới, gây phiền cho em nha!”

Tiểu Trương ngây một hồi, “A…? Vậy…Nếu không…”

Miêu tiên sinh, “Có nhớ anh không?”

Tiểu Trương, “…”

Tiểu Trương thẳng thắn đáp: “Luôn nhớ!”

Miêu tiên sinh nở nụ cười tự giễu, y quyết định phải học cái tính thành khẩn của cậu nhóc. Bỗng nhiên, y lại nói: “Anh cũng vậy, anh luôn nhớ em!”

Hôm sau, mới sáng sớm, Miêu tiên sinh đã có mặt ở cửa nhà Tiểu Trương. Sau một phen lấy lòng rất đúng chỗ, má Trương vừa nhìn thấy Miêu tiên sinh đã vui mừng, cho phép Tiểu Trương ra ngoài với y.

Lúc lên xe, Miêu tiên sinh không cho Tiểu Trương ngồi ở ghế phụ, mà cho cậu ngồi ở phía sau mình. Khép cửa xe lại, chạy khoảng năm phút, xe đã ngừng. Tiểu Trương cảm giác được Miêu tiên sinh cũng rời khỏi ghế tài xế, chui xuống hàng ghế thứ hai.

“Tới nhanh vậy sao?” Tiểu Trương nghi hoặc, nghe tiếng Miêu tiên sinh đi tới cạnh mình. Cậu cảm giác được y đang ngồi xuống cạnh cậu, gần tới nỗi khiến tim cậu đập rộn lên. Ngay sau đó, Miêu tiên sinh đã ôm cậu vào lòng.

“Biết tại sao, anh lại cho em ngồi hàng thứ hai không, nhóc con?”

Tiểu Trương đỏ mặt, lắc đầu.

Miêu tiên sinh ôm cậu thật chặc, môi cọ nhè nhẹ lên mặt cậu, “Bởi vì nếu ngồi ở hàng thứ hai, người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong!” Dứt lời, y hôn Tiểu Trương.

Hơi thở của Miêu tiên sinh khiến cả người Tiểu Trương nóng lên, cậu cảm thấy nụ hôn này không giống với những nụ hôn trước đây. Đầu lưỡi của Miêu tiên sinh khẽ liếm lên bờ môi cậu, thử chui vào miệng cậu. Cậu không rõ lắm, nhưng vẫn phối hợp, hơi hé miệng ra. Trong nháy mắt, Tiểu Trương bỗng có suy nghĩ là liệu có khi nào Miêu tiên sinh là ác ma ăn lưỡi? Nhưng, cậu thật sự rất nhớ y. Lúc này, nếu Miêu tiên sinh có ăn mất lưỡi cậu, cậu cũng không phản kháng.

Kết quả, Miêu tiên sinh đã thật sự ăn lưỡi của cậu, về một ý nghĩa nào đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play