Bê nốt phần ăn sáng cho Nhi, Hân cũng ngồi xuống và thưởng thức bữa sáng do chính tay mình làm. Còn Nhi, vừa nhìn thấy bữa sáng là nhỏ vứt luôn vỏ bánh lên bàn
- Tôi mà biết đứa nào làm trái đất nóng lên thì chết với tôi
- Thì bà đó chứ ai – nó liếc nhìn cái vỏ bánh trên bàn là thành phẩm của ai kia
- Thôi, ăn nhanh đi rồi còn đến trường nữa – nó vui ra mặt
- Hào hứng thế, mọi năm trước cứ tầm này mà nhắc tới chuyện đi học là bà còn nản hơn tôi cơ mà
- Ờ thì…
- Ờ thì muốn đến trường để được làm diễn viên chính chứ gì
- Ừm kệ tôi
*Tại trường*
- Ê, nghe nói năm nay lớp đặc biệt trường mình chỉ có 1 học viên thôi đấy – hs 1
- Ờ, mà giáo viên năm nay là oppa Minh Long của tao nữa- hs2
- Ai là oppa Minh Long của mày, mà t có vào lớp ý được không nhở - hs3
- Thôi đi cô nương, cô mà vào được, cô mà diễn thì ai dám xem – hs1
- …
Hân và Nhi đi trong sân trường mà nghe biết bao nhiêu là những thông tin về lớp đặc biệt mà hôm qua chị Hạnh nói, thế mà bảo tin mật, ai mà chả biết rồi. 4 tiết học trôi qua 1 cách vui vẻ và không hề buồn tẻ vì đã thi xong rồi, tha hồ quậy phá, Hân và Nhi lại mỗi đứa 1 nơi, để tập luyện cho lễ bế giảng.
*Tại phòng nghệ thuật*
Hân – nó đang trên sân khấu đi đi lại lại, tay cầm 1 xếp giấy dày ơi là dày, miệng thì lẩm bà lẩm bẩm. Chặc, chắc đang học thoại. Bỗng:
- Hân, em học thuộc hết thoại chưa? – giọng nói lanh lảnh của “ loa cái” vang lên làm nó giật mình. “ Loa cái” là cái tên mà nó và Nhi cũng đặt cho chị Hạnh đấy ạ
Nó có lúng túng xíu rồi trả lời
- Dạ, rồi ạ
- Vậy được rồi, đội kịch tập trung để diễn nào – cái “ loa cái” lại vang lên
Ngay lập tức, đội kịch đã tập trung đầy đủ, nó vội vàng gấp xấp giấy trên tay lại và bắt đầu diễn
Nói qua về cái sân khấu nhé, nó rộng rộng kinh khủng khiếp luôn, làm bằng gỗ, gồm 2 tầng. tầng 1 thì cũng bình thường như những sân khấu trường khác còng tầng 2 thì đẹp hơn nhiều. Ban công tầng 2 được sây như những ban công của những tòa biệt thự sa hoa, kiến trúc cổ điển, trang trí bàng những họa rất u là tinh tế và đặc biệt là nó rất, rất hợp với vở diễn này của đội kịch: “ Romeo và Juliet” Khoảng cách giữa tầng 1 và tầng hai tương đối ngắn nếu người ở trên với tay xuống thì sẽ chạm được tay với cao của người dưới nếu người dưới đứng trên … 1 chiếc ghế cao. Nối giữa 2 tầng là những bậc thang nhỏ ở hai rìa sân khấu và nó đang đứng ở tầng trên
- Rồi bắt đầu diễn – tiếng chị Hạnh vang lên
“ Romeo” đứng trên chiếc ghế cao hướng mắt lên phía trên, nơi nó đang đứng, ánh mắt hơi lúng túng và nó bắt đầu thoại:
- Than ôi! Khốn khổ thân tôi! Romeo! Sao chàng … chàng lại là Romeo? Hãy … hãy… ờ..à…từ bỏ gia đình, hay từ bỏ tên họ đi. Hoặc là chàng hãy hứa yêu em, rồi… rồi… ừm… ừm… à, em sẽ chẳng còn là người thuộc dòng Capulet nữa.
Nó ngưng lại 1 lát để nhớ tiếp lời thoại tiếp theo rồi tiếp
- Chỉ có tên chàng thù hận với em thôi. Còn chàng là chàng, đâu phải là Montaigu. Nghĩa lý gì một cái tên? Ờ .. Đóa hoa mà ta gọi là bông hồng, dù mang tên gì, cũng vẫn ngào ngạt hương thơm. Tên chàng, Roméo ơi! Có dính dáng gì đến… đến bản chất của chàng đâu.
Vừa thoại nó vừa ầm à ầm ừ, giọng nói thì rời rạc, chán hết chỗ nói, chị Hạnh ngồi dưới coi có hơi bị bực mình à nha nhưng nghĩ đây là lần đầu nó làm nữ chính và phải thoại những câu dài như thế nên cho nó qua 1 lần. Nó thoại xong 2 câu thì len lén nhìn chị Hạnh, xem phản ứng của chị. Phù, may quá chị còn chưa có giận, phải cố gắng thôi
- Anh xin bằng vào lời nói của em.Cứ gọi anh là tình yêu của em, thế là anh được đổi tên rồi! Anh chẳng còn muốn mình là Roméo nữa.
Anh chàng “ Romeo” lại thoại 1 cách chơn chu, dễ như không. À mà chưa giới thiệu ai đóng Romeo nhỉ, là anh Huy – nàng tiến cá bị đột biến vào năm ngoái ấy. Vai Rmeo này là mọi người đưa cho anh vì anh đập trai nhất đội
Anh Huy thoại xong 1 lúc lâu rồi mà vẫn thấy nó đứng trơ ra đó, không nói tiếp câu thoại của mình anh liền gọi nhỏ tên nó, nó nhìn xuống, mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng, nói nhỏ:
- Em quên thoại tiếp rồi
- Em định theo đúng lễ tiết một tí - anh Huy nhỏ nhẹ nhắc nó
Mắt nó sáng lên, gập đầu theo kiểu à, em nhớ rồi và thoại tiếp:
- Em định theo đúng lễ tiết 1 tí và chối biến những lời anh vừa nghe! Nhưng… nhưng kiểu cách mà làm gì! Anh có yêu em không, hở Roméo? Em biết… em biết ờ… chàng sẽ nói có và em vội tin ngay. Nếu ừm… ờ…yêu em xin… xin cứ chân thành thổ lộ. Nếu chàng nghĩ.. chàng nghĩ ầm… nghĩ em đã bị chinh phục quá dễ dàng, thì đây nhé: em sẽ ờ… em sẽ … sẽ …sẽ - mặt nó tái mét khi nghĩ tới khuôn mặt ác quỷ lúc này của chị Hạnh, trời ơi là trời,sẽ gì tiếp ta, sao không nhớ, nó rối cả lên rồi
- Chau mày – anh Huy lại nhắc nó
- À – nghe thấy lời anh Huy nhắc nó à lên một tiếng và thoại tiếp – Em sẽ chau mày, ngúng nguẩy lắc đầu, để chàng có dịp van xin nài nỉ, bằng không, em cần… cần gì phải bày trò nũng nịu. Nếu chàng đã… chàng đã ..ờ…đã - nó lại ngắn ngớ nữa rồi.
- Không tình cờ thấu rõ nỗi lòng em, - tiếng anh Huy lại vang lên. Liếc mắt nhìn xuống dưới thấy bà Hạnh già cũng lớp đang mặt cau mày có, Kiểu này em chết chắc rồi Hân ơi
- Ờ không…
- THÔI, STOP, HÂN, EM ĐÃ HỌC THUỘC LỜI THOẠI CỦA MÌNH CHƯA HẢ
Nó chưa kịp nói hết câu anh Huy vừa nhắc thì chị Hạnh “ loa cái” đã đứng dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận, đầu còn nghi ngút khói nữa chứ. Nó sợ tím mặt, cái cảnh tượng khuôn mặt bà chị giận dữ vừa nãy hiện lên, so với bây giờ giống y choang, nó lít nhít
- Dạ .. chưa ạ
Liếc mắt nhìn chị Hạnh, ơi má ơi, chẳng khác gì ác quỷ, làm sao bây giờ. Còn xung quanh thì ai cũng lo lắng cho nó, bà Hạnh này nổi giận thì xong rồi
- Em hay nhỉ, chị đã bảo em phải học thuộc ít nhất là đoạn này rồi cơ mà. XUỐNG NGỒI VỪA HỌC VỪA CHÉP LẠI TOÀN LỜI THOẠI CỦA MÌNH 20 LẦN CHO NÓ NHỚ NHANH LÊN
Tiếng hét chị Hạnh vang lên lầm cả phòng phải choáng váng, nhìn mặt nó tái mét mà thương dã man.20 lần, cả cái phần đoạn dài như thế, chép đến bao giờ cho nó xong, chắc khoảng 2 quyển vở dầy đấy, Trời ơi! Sao bà này ác thế. Ai cũng nghĩ thương nó lắm ý còn nó chỉ buồn bã đi xuống, cầm cái xấp giấy kịch bản trên bàn và bắt đầu chép. Khổ cái thân tôi không, học rồi mà cũng không nhớ. Nó vừa chép vừa nghĩ thầm
Thật ra là nó có học hôm qua rồi nhưng mà vì vui quá nên đầu óc cứ để trên mây ý, học hoài, học mãi cũng hổng có thuộc được. Mà thoại gì đâu mà rõ dài rõ lắm, đọc thôi cũng muốn loạn mắt rồi, đã thế còn thuộc, thuộc từng chữ nữa chứ. Làm nữ chính cũng đâu có sướng sung gì
Bí Bye Ngọc Hân, giờ ta chạy ra xem bạn Hạ - Trang – Nhi như thế nào nhé, cô này đang ở phòng âm nhạc trường ạ
- Nhi, em đã biết nên hát bài gì chưa? – 1 giọng nữ vang lên,nhẹ nhàng
- Dạ rồi chị - cô vui vẻ đáp lại, tay vẫn đang cầm chiếc điện thoại để xem lời bài hát
Người vừa hỏi cô là người lo toan toàn bộ việc trong phòng âm nhạc này – chị “Trang lớn” Hì gọi vậy vì trong đội nhạc có 2 chị Trang, 1 chị nhỏ con hơn nên cả đội quyết định gọi là “Trang lớn” và “Trang nhỏ” đấy ạ
- Ờ, vậy thì em cố gắng tập nhé, giọng em hay lắm đấy, có tố chất để trở thành 1 ca sĩ tài năng đó – Chị “Trang lớn” cười nói với cô, làm mũi cô hình như to lên thì phải
- Cám ơn chị ạ
Hai người bạn, 2 công việc và 2 trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau. 1 người thì đang than thân trách phận, rầu thối ruột, thối gan còn 1 người thì vui hết cỡ. Con tác giả đúng là trớ trêu thật
Một lúc sau thì đèn phòng âm nhạc và phòng nghệ thuật cũng tắt, Nhi vui vẻ đến gặp con bạn cũng về. Đến phòng nghệ thuật thì thấy nó lũng thũng bước ra, tay thì lúc la lúc lắc cứ như không xương.
- Ê, bà sao thế? – cô đến gần nó
- Bị “ loa cái ” phạt – nó ỉu xìu xìu
- Vậy hả, thôi đi ăn kem cho nó vui lên nhé. Tôi khao – Nhi vỗ vai nó. Chả cần hỏi cũng biết là vì chưa thuộc thoại nên mới bị phạt, hiểu con bạn thân quá mà
* Tại quán kem X*
- Lâu lắm mới thấy hai đứa tới nha – chị chủ quán vui vẻ bước tới. Đây là một quán kem nhỏ ở gần trường. lúc trước 2 đứa nó hay tới đây lắm vì cả hai đều rất thích quán này, vừa nhỏ nhỏ xinh xinh, vừa ấm áp, kem ở đây thì ngon vô đối lại còn vừa túi tiền nữa chứ
- Dạ, bọn em hơi bận học xíu, chị cho em như mọi hôm nha – Nhi vui vẻ lên tiếng
- Đợi chị xíu – chị Nhung – chủ quán quay đi 1 lúc
- Bà, tôi đi rửa tay tí, tẹo nữa chị Nhung mang kem ra bà cấm ăn trộm của tôi, biết chưa?- Nhi trước khi đi còn dặn dò nó kĩ lưỡng
Nó ngồi đó 1 mình, tay vẫn xoa xoa cái tay vừa bị tra tấn dã man lúc nãy, cũng may mọi người ở đấy thương mình xin hộ với bà chị nên chỉ phải học thuộc tất cả thoại không thôi thì chết chắc rồi
Đúng lúc ấy thì cửa quán mở ra, bước vào là 1 đôi đẹp ngời ngời. Cô gái đep thì có đẹp nhưng mặt thì chát đầy phấn, mặc cái váy thì ngắn cũn cỡn, đứng cạnh chàng trai bên cạnh nũng nụi tình tứ, chắc là bồ. Còn chàng trai thì chua oa đẹp trai ơi là đẹp trai ý lại còn có vẻ lạnh lùng nữa. Da trắng, tóc nâu, môi đỏ, mặt thì đẹp dã man con ngan luôn. Trên đời này còn có người đẹp thế nữa cơ á. Nó ngớ người nhìn chàng trai đó mà không biết vô duyên là gì, mà đâu phải mình nó, tất cả người trong quán cũng như thế và cả cô bạn Trang Nhi vừa bước từ phòng vệ sinh ra nữa. Anh chàng và cô gái đó ngồi cách bàn chúng nó 1 bàn trống, thế thì ta hồ mà ngắm trai đẹp rồi.
Nhi nhanh chóng trở về bàn và cũng nó hướng mắt về chàng trai nào đó:
- Đẹp thiệt bà ha – Nhi nói
- Ờ, đẹp thiệt nhưng mà hơi lạnh – nó nói rồi thu lại ánh nhìn mà nhìn vào chị Nhung đang bê 2 ly kem socola ngon lành đi đến
- Thì lạnh mới quyến rũ chứ, giống mấy anh trong ngôn tình ấy – cô cũng quay lại bàn mình, nhưng thi thoảng vẫn lén nhìn anh đẹp trai kia
Bàn đó đang gọi kem thì chị Nhưng bê 2 ly tới cho nó và cô bạn, nhưng không được thuận lợi vì:
- Tôi muốn lấy luôn 2 lý đó – giọng nói lạnh băng của chàng trai nào đó vang lên, ai cũng hướng ánh mắt nhìn theo tay của chàng trai đó. Là 2 ly socola mà chị Nhung đang bê
- Xin lỗi anh nhưng chúng là của bọn em – nó nhẹ nhàng lên
Chàng trai đó hướng ánh mắt lạnh giá về phía bàn nó, nó nở 1 nụ cười tươi với mong muốn và suy nghĩ: đẹp trai thế thì cũng đẹp tính nhỉ
- Nhưng tôi muốn nó – vẫn giọng nói lạnh giá đó vang lên còn nó thì: “ Trời ơi, hôm nay là ngày gì mà mình đen thế không biết, diễn kịch thì hổng có thuộc thoại, bị chị Hạnh phạt giờ đi ăn kem thì lại bị giành, ông trời ơi là ông trời, đồ biến thái”
- Vậy anh có thể gọi – lần này là Nhi, cô cũng rất nhẹ nhàng nói rồi cười tươi
- Sẽ phải đợi – ngắn gọn và xúc tích, lạnh vô đối
- Cái đó liên quan gì tới tôi, cái đó là của tôi – Nhi hơi cáu
Nó ngạc nhiên lắm ý, mọi lần thấy trai đẹp như thế là con bạn nó đã nhường cho chả cần người kia lên tiếng cơ, đã thế còn nhẹ nhàng, hiền dịu như 1 tiểu thư con nhà quyền quý cơ mà sao giờ lại, lạ quá ta
Không chỉ có nó ngạc nhiên mà anh chàng đập trai kia cũng kinh ngạc không kém, rõ ràng vừa nhã còn mê mẩn mình lắm cơ mà sao giờ lại … hầyyyy
- Cô có biết anh ấy là ai không mà còn dám giành – cô gái đỏng đảnh bên cạnh chàng trai đó lên tiếng
- Tôi chả cần biết người đó là ai, dù là ai cũng không có quyền cướp trắng trợn như thế - cô vẫn cứng rắn
Hazzz, thật là mất hình tượng mà. Cứ nghĩ anh ta đẹp trai thì sẽ biết diều chứ ai dè, ngông cuồng tự đại, tự cho mình là vua mà.
- Cô, ý cô là gì? cô bảo ai là quân ăn cướp hả, anh ý làm gì mà phải ăn cướp trong khi anh ấy là… - cô gái kia đang nói thì im bặt không dám nói ra vì có người bên cạnh nhắc không được nói.
Thấy cô ta không nói nữa thì Nhi lại đắc ý định cãi tiếp thì nó bảo cô không nói nữa. Lúc đó, tiếng chị Nhung vang lên
- Xin cậu chờ 1 lát, tôi sẽ làm 2 ly khác cho cậu sẽ không mất nhiều thời gian đâu
Chị mang 2 ly kem tới bàn nó, nói nhỏ “ em giỏi lắm” rồi nhanh chóng quay đi vào trong bếp. Chúng nó nhìn nhau, cùng liếc mắt nhìn 2 ly kem ngon tuyệt trên bàn và mỉm cười ăn ngon lành chả màng tới 2 khuôn mặt của 2 người nào đó ngồi bàn bên cạnh.
Cô ả tức tối khủng khiếp, tự dưng đòi cướp kem làm gì giờ thì thua rồi. Thực ra cô ả nũng nịu với chàng trai đòi ăn luôn 2 ly kem đó vì không muốn điếc tai thêm nên anh chàng mới làm vậy thui. Còn anh thì cảm thấy rất thích thú với cô bé dễ thương vừa mới kêu mình là cướp kia và còn thích thú hơn khi anh nhìn thấy cái huy hiệu sáng loáng vô cùng quen mắt kia đang lấp lánh trên ngực của cô bé đó.
- Star sao? Chờ đấy, anh sẽ không chỉ cướp kem mà sẽ cướp luôn trái tim em, cô bé ạ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT