Tuấn kéo Vũ vào một ngõ nhỏ nói chuyện thế nhưng cậu không biết nói gì. Cậu chỉ mong Vũ sẽ phủ nhận tất cả, nói anh không phải người đồng tính, tất cả mọi chuyện chỉ là do cậu tự tưởng tượng ra thôi. Cậu thật sự không biết nói gì nữa, người anh mà cậu luôn tôn trọng lại có tư tưởng đó với cậu, điều này là một đả kích vô cùng lớn.
Lúc này cậu rất rối bời, chỉ nghĩ đến bức ảnh đó mà cậu thấy rùng mình. Không, không thể nào, nhất định đó chỉ là ảnh ghép thôi, ảnh chỉ chụp từ phía sau cho nên chưa chắc đó là sự thật. Cậu khăng khăng với nhận định của mình:
- Anh, anh,.... anh.... a..anh không phải người đồng tính? Anh hãy nói đi, hãy nói cho em biết, hãy nói những gì trong bức ảnh không đúng. Anh hãy nói đi.
Giọng của cậu có hơi xúc động, hai tay cậu ghì vào vai Vũ ép sát anh.
Vũ thật sự muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi sự truy hỏi của Tuấn. Thế nhưng con tim anh lại mất kiểm soát, anh muốn nói ra tất cả, nói ra tình cảm của mình. Anh chấp nhận bị tổn thương, thà đau một lần còn hơn là để tình cảm bị chôn vùi.
Nếu cậu chấp nhận anh thì có phải họ sẽ hạnh phúc, cậu sẽ đợi anh quay về? Có lẽ chấp niệm trong lòng anh quá lớn, tình cảm của anh quá sâu nên mọi lý trí giờ đây đã vụt mất. Anh chỉ biết hành động theo bản năng. Anh cúi sát vào tai cậu khẽ nói:
- Em muốn anh.. anh phủ nhận, anh không muốn. Tuấn anh thật sự rất yêu em.
Được người khác tỏ tình lẽ ra Tuấn phải rất vui nhưng giờ đây Tuấn không thể vui nổi. Lời tỏ tình ấy đã khiến cậu mất hồn, cậu mải mê với suy nghĩ của mình.
Không thể nào, anh Vũ không thể thích mình được, mình là đàn ông mà. Điều đó thật quỷ dị.
Cậu nghĩ đến bố của mình, người mà bỏ bê vợ con vì một tên đàn ông khác. Cậu hận nhất là mấy tên đồng tính luyến ái. Chúng thật biến thái và ghê tởm. Cậu không muốn mình đi theo con đường của bố, cậu còn phải lấy vợ sinh con, phải có cuộc sống thật bình thường.
Nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cậu mà Vũ có chút buồn cười, anh cười nhẹ. Nụ cười ấy thật đẹp, thật quyến rũ, anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào trán cậu. Rồi anh hôn khẽ vào mắt, mũi và cuối cùng là miệng. Anh dừng lại thật lâu, nghĩ đến cảm giác tối hôm đó làm anh không nhịn được hôn sâu hơn. Đầu lưỡi khẽ xâm nhập vào cạy mở hàm răng trắng của cậu, chiếc lưỡi đảo quanh một vòng cuốn đi mật ngọt, anh cảm thấy vẫn chưa đủ. Anh nhẹ nhàng mút nhẹ hai cánh môi mỏng rồi cắn nhẹ sau đó lại trêu đùa một vòng.
Càng ngày anh càng thấy khó chịu hơn, thân nhiệt cậu thật mát, anh muốn dính cậu thật chặt cho hạ nhiệt. Anh đão ngược tư thế áp sát cậu vào tường, hai tay kìm hãm không cho cậu chạy thoát, đôi tay không tự chủ vén áo cậu lên thật cao. Bàn tay xoa nắn khắp ngực, bụng cậu. Anh muốn tìm cảm giác mới mẻ hơn, dần dần tay anh mân mê đến hai điểm nhỏ nhỏ véo nhẹ một cái.
Cảm giác đau đớn từ ngực truyền đến khiến Tuấn giật mình!
Cái quái gì thế này, cậu bị một tên đàn ông sàm sỡ? Thật kinh khủng. Theo bản năng cậu đẩy Vũ ra và cho anh một cú đấm thật mạnh.
- Thật tởm!
Quá chìm đắm trong cảm xúc ngọt ngào khiến Vũ sơ ý bị đẩy ra, anh lãnh trọn cú đấm của Tuấn. Máu từ khóe môi chảy ra, thật tươi, thật quyến rũ. Anh nhếch mép tự giễu, không thể trách cậu được, muốn trách thì trách anh đã quá ngu dốt rồi. Anh đúng là kẻ biến thái mà, anh lại có hành động đó đối với cậu. Nhìn bóng dáng Tuấn chạy đi khiến tim anh đau đớn, nhìn cậu chán ghét mình thật khó. Anh muốn rất muốn xóa sạch đoạn trí nhớ trong đầu cậu đi, anh muốn hai người vẫn là bạn tốt.
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra, anh không thể làm gì khác. Dù vậy nhăng anh vẫn không tự chủ mà đuổi theo cậu.
Tuấn bỏ chạy một mạch đến nhà hàng D, lúc này cậu đã ổn định đôi chút. Cậu nhíu mày, tại sao cậu không ghê tởm nụ hôn đó, tại sao cậu lại để cho anh hôn? Khi biết anh là người đồng tính tại sao cậu không ghét bỏ anh? Chẳng lẽ cậu..... không được, cậu không thể như vậy được, nếu như vậy thì mẹ sẽ rất buồn, rất thất vọng về cậu.
Bà Liên thấy con trai trở về vội ra đón:
- Con đã trở lại.
Bà xem xét một lượt rồi nói: ‘’ nó không làm gì con đấy chứ, con còn lưu luyến nó? ‘’
Nghe mẹ nói vậy cậu vội phủ nhận:
- Không đâu mẹ, thứ mà ban đầu con chỉ chơi cho vui thì sao phải lưu luyến.
Giọng nói ấy thật tuyệt tình biết bao.... khi Vũ đuổi đến đó thì anh chỉ nghe được lời nói tuyệt tình của cậu, lời nói ấy đã giết chết tim của anh. Anh xoay người bước đi.
Tuấn quay lại chỉ thấy anh bỏ đi, chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết? Cậu lưỡng lự nhưng có một thứ gì đó thúc đẩy cậu đuổi theo. Cậu bỏ mặc bà Liên ở lại chạy theo, lần này cậu sẽ nói chuyện rõ ràng hơn, cậu cần xác định tình cảm của mình.
Vũ bỏ chạy một mạch ra trạm xe, anh có chút mệt mỏi, người anh bắt đầu nổi những nốt đỏ. Anh ngồi trên ghế một lúc thì có một chiếc xe hơi sang trọng đi đến, Vân Anh nhẹ nhàng bước xuống. Cô không nói gì chỉ đứng nhìn anh sau đó thử nhẹ một cái. Cô ngồi xuống bên cạnh rồi xem xét tay anh:
- Nổi đỏ hết rồi, anh mau theo em đến bệnh viện.
Vũ không đẩy cô ra mà nhẹ nhàng ngả vào vai cô thì thầm:
- Không cần, em dìu anh về nhà đi, em hãy nói với chỉ huy Trần là tối nay anh sẽ đi.
Vân Anh gật đầu dìu anh bước lên xe rồi nở nụ cười ngọt ngào: ‘’ Biết ngay mà, anh lại đòi đi sớm vậy.. thì ra là do cãi nhau với cậu nhóc vừa rồi. ‘’ nói rồi cô hất mặt về phía cử kính bên ngoài.
Anh nhìn thấy Tuấn đang đứng đó gõ cửa nhưng anh không nói gì, anh ra hiệu cho tài xế rời khỏi đây.
Nhìn chiếc xe khuất xa lòng Tuấn bực bội, cậu chửi khẽ:
- Shit, anh lại dám đi với gái? Không phải vừa nói yêu tôi sao? Đồ đểu, đồ hai mặt, đi chết đi.
Sau đó cậu chạy ra đường lớn gọi một chiếc taxi, phải rồi đi với gái đi, tôi đến nhà canh trước.
Chiếc xe taxi cũng mờ dần trong màn đêm, Tuấn vẫn mang tâm trạng bực bội đến nhà Vũ, cậu nghĩ sẽ cho anh bài học. Thế nhưng Tuấn không biết, đêm nay sẽ là đêm cuối cậu nhìn thấy Vũ, có lẽ sẽ rất nhiều năm sau họ mới gặp lại nhau,.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT