Charlie nhận ra mình không còn cơ hội trở lại lối mình vừa đi qua nữa. Nhảy né khỏi quầng sáng, nó chạy về phía lối vô lâu đài. Quá tệ nếu nó bị tóm ở trong sân học viện, nhưng như thế ít nhất nó sẽ không bị chết cháy ra than. Không nghi ngờ gì nữa, tên Amos Byme này đang hăng tiết muốn làm điều đó đến chết đi được.
Charlie ước gì mình đã báo cho ai đó biết mình đi đâu. Nó cảm thấy hơi lửa nóng rực sau lưng. Tên kia đang thu hẹp khoảng cách. Hắn giơ cao cây đuốc hết cỡ; Charlie hít phải mùi khói cay sè. Đầu nó cảm tưởng như đang bốc hỏa, và sờ tay ra sau gáy nó thấy tóc mình đã cháy sém bởi than hồng táp phải.
Kêu ré lên khiếp vía, Charlie lao về phía ánh sáng đằng cuối đường hầm. Nhưng tia hy vọng đột ngột lóe lên cũng lập tức tiêu tan khi nó nhận ra lâu đài đổ chắc chắn sẽ không bảo vệ được nó khỏi thằng lưu manh hung tợn đang lăm le cây đuốc kia.
Mình biết chạy đâu đây? Mắt Charlie mở to nhưng tâm trí nó đóng ập lại với cảnh vật xung quanh, bởi vì nó đang tuyệt vọng tìm một đường thoát. Nó không bao giờ dám mong là hiệp sĩ xuất hiện. Có lẽ ngài đã túc trực ở cuối đường hầm từ trước, ngồi trên bà ngựa trắng, khí giới sáng nhấp nhoáng trong trời nhá nhem.
Hình như Charlie bị chựng giữa đà chạy. Nhưng không. Nó thấy, ngạc nhiên hết sức, mình vẫn đang phóng thục mạng. Nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Khi nó đến gần nơi người ngựa đang đứng, Hiệp sĩ Đỏ bất thần vung gươm lên, và một lần nữa Charlie lại nghẹt thở vì sợ, suýt dừng chân. Nhưng một giọng nói xuyên vô đầu nó, lặng lẽ và dứt khoát.
"Chạy, cậu bé. Chạy!"
Và Charlie chạy. Sợ mất hồn trước thanh gươm, nó dấn người tăng tốc đến mức mà có mơ nó cũng không dám nghĩ là mình làm được. Nhưng gã thi hành án không hề nao núng trước cảnh thanh gươm lấp lánh. Hắn quá tin vào cây đuốc hắn đang cầm. Đó là công cụ kiếm sống của hắn, và nó chưa bao giờ làm hắn thất bại. Hắn vẫn đuổi rát và xông tới bà ngựa trắng, tưởng bở sẽ khiến cho sinh vật đó sợ mà ném người cưỡi xuống đất.
Charlie băm bổ vượt qua con ngựa và lao vô rừng cây mọc bên trong khu đổ nát. Quăng thân ra phía sau một bức tường đổ, nó nằm bẹp xuống, hớp không khí, trong khi tiếng nguyền rủa tuôn xối xả trong không trung.
Bà ngựa trắng sợ hãi hí lên một tiếng váng óc, thêm một tiếng thét làm sôi máu Charlie. Sau đó là khoảnh khắc im lặng tuyệt đối, rồi tới tiếng vó ngựa được nghe thấy đang lùi xa dần.
Phải vài phút sau Charlie mới hoàn hồn đủ để ngóc đầu lên khỏi bức tường. Bóng tối ập xuống thình lình, nhưng nó có thể nhận ra một thân hình đen thù lù nằm sát gốc cái cây xòe tán phủ trên lối vô đường hầm.
Amos Byrne nằm bất động, trong tư thế một tay với ra tìm cây đuốc dài bị văng đi, ánh lửa đã tắt ngúm. Charlie bị kẹp vô giữa cảm giác thở phào nhẹ nhõm lẫn cái rùng mình khiếp đảm. Giờ nó phải tìm đường ra khỏi khu đổ nát, sau đó ra khỏi sân học viện. Bỗng nhiên nó cảm thấy kiệt quệ. Những phút tiếp theo đòi hỏi nó phải rất tinh tường.
Charlie rất thường hay thám hiểm lâu dài cổ. Nó biết nếu nó tiếp tục đi dọc theo lối đi có hàng rào sau lưng, cuối cùng nó sẽ tới trảng trống nơi nó đã có lần thấy Vua Đỏ, hay đúng hơn, thấy cái cây thần mà Vua Đỏ trở thành. Nhưng sau đó thì nó sẽ đi đâu? Nó chưa bao giờ tới khoảnh trống ấy từ trong khuôn viên học viện. Đó là một nơi bí mật, không thể tìm được, ngoại trừ đi qua đường hầm.
"Claerwen!" Charlie gọi.
Con bướm trắng bò ra khỏi ống tay áo nó và đậu lên bàn tay nó. Charlie mừng quýnh khi thấy cô nàng. Trong tích tắc nó tự hỏi lúc nãy cô nàng có bay vô trong lửa không, bởi vì loài bướm đêm thường có khuynh hướng lao vô chỗ sáng. "Nhưng bồ quá tinh khôn nên chẳng thế đâu, Claerwen nhỉ?" Charlie tươi tỉnh lên. "Vấn đề là làm sao tụi mình ra khỏi đây?"
Claerwen không có câu trả lời cho nó. Cô nàng bay lên một cành cây và cụp cánh lại cho tới khi chúng chỉ còn là một đốm sáng tí xíu hình tam giác.
Có gì đó quệt vô cẳng Charlie. Mới đầu ở bên này sau ở phía bên kia. Nó nhìn xuống thì thấy mình được vây quanh bởi những con mèo. Ba con cả thảy. Charlie liền với cả hai tay xuống mà xoa đầu chúng, Sư Tử trước tiên, rồi đến hai con kia. Chúng bắt đầu kêu rừ rừ khoái chí.
Tiếng cười của Charlie sảng khoái tuy có pha chút sợ sệt. "Các bạn đưa tớ ra khỏi đây chứ?" nó nói.
Lũ mèo chĩa những đôi mắt sáng rực rỡ vô nhìn nó và rồi phóng đi. Chúng lướt êm lẹ, lúc thì nhảy qua bức tường đổ, lúc lại nhoay nhoáy chui lòn dưới lòng đất và hễ khi nào Charlie bị tụt lại quá xa thì một con sẽ chờ cho tới khi nó bắt kịp bọn chúng.
Cả đám đi như thế, cho mãi cuối cùng, tới một bãi cỏ rộng bạt ngàn nằm giữa trường và khu rừng bao quanh lâu đài. Tới đây lũ mèo thận trọng hơn. Chúng đánh hơi không khí và rón rén đi qua những tàng cây trụi lá, thỉnh thoảng quay lại dòm chừng Charlie. Thằng nhỏ đi nặng nề hơn lũ mèo, cành cây gãy lắc rắc dưới chân nó và mặt đất xao động khi nó gạt văng cành khô qua bên.
Gia đình Bloor ở xa lắm, không nghe thấy mình đâu, Charlie nhủ thầm. Nhưng bất ngờ có vài luồng sáng từ trường rọi tới, cùng những giọng nói đằng xa, "Có ai ở đó không? Ra ngay đồ khốn, đồ ghê tởm."
Charlie nhận ra giọng của gã Weedon. Đừng hòng gã trông thấy mình, Charlie nghĩ. Tên sai vặt xấu tính này không có phép thần giao cách cảm. Nhung có thể một kẻ khác thì có. Mụ Tilpin chăng? Ai biết được lọai phù thủy như mụ có thể làm được gì. Nhưng rồi nó bắt đầu tự hỏi hay là tên thi hành án đã hồi tỉnh và trở về báo cho gia đinh Bloor biết rằng Charlie đã chạy vô sân trường? Đứng chôn chân tại chỗ sẽ chẳng đưa mình tới đâu, Charlie lập luận như vậy. Lúc này lũ mèo đang gầm gừ, lo lắng thúc giục Charlie đi tiếp. Nó dợm cẳng đi theo chúng, mắt dòm chừng tòa nhà trường học. Hên là nó nhìn ra đó. Bởi vì nó thấy cánh cửa mở và hai bóng người bước ra - chúng đứng bên dưới ngọn đèn bên trên cửa và ngó trừng trừng qua sân chơi. Charlie có thể thấy chúng rõ rành rành. Một tên là Lord Grimwald, và tên kia là tay kiếm sĩ từ quá khứ, Ashkelan Kapaldi. Bọn chúng bắt đầu sấn sổ qua bãi cỏ. Lord Grimwald giơ cao cây đèn lồng đu đưa dữ dội theo dáng đi liểng xiểng của hắn. Thanh gươm của Ashkelan múa vung vít trên không bên cạnh chủ nhân của nó.
Tiếng gừ của lũ mèo biến thành tiếng rít khe khẽ và chúng chạy băng qua khu rừng. Lần này Charlie chạy miết theo chúng. Trong khi chạy nó không thể không nghĩ về bức tường chúng đang hướng tới - đó là bức tường cao xấp xỉ ba mét chặn ngăn học viện Bloor với thế giới bên ngoài. Làm sao nó leo qua được? Nó đâu phải là mèo!
Bức tường cổ bám đầy dây leo, và hầu như không thể nhìn ra trong bóng tối.
Chỉ khi thân hình rực sáng của Sư Tử leo thoắt lên đỉnh bức tường thì Charlie mới nhận ra nó. Dương Cưu leo tiếp theo sau, nhưng Nhân Mã còn chờ. Trong trời chạng vạng, chú ta sáng rực nhất trong ba con mèo, với bộ lông lấp lánh như một ngôi sao. Hình như chú chàng đang đợi Charlie leo lên tường.
Charlie nheo mắt nhìn lên mảng dây leo tối thui; nó thấy một cuống dây dày lòng thòng từ bức tuờng cao phía trên đầu nó chừng ba tấc bèn nhướn lên với lấy. Dùng cả hai tay, nó hích người lên, bàn chân tung ra sau. Lá cây trơn tuột khiến nó phải vung mấy lần mới bám được chân vô một chỗ mấu. Sư Tử và Dưong Cưu từ bờ tường ngó xuống, và theo ánh mắt của chúng, Charlie thấy một cuống dây. Cái này xem ra ngoài tầm với của Charlie, Nhân Mã lập tức leo thoắt lên bên cạnh nó, cào lá để thòi ra một vòng dây mập chắc ở chỗ thấp hơn. Charlie hích người tì lên chân kia. Trời lạnh tê tái nhưng nó cảm thấy mồ hôi nhỏ ròng ròng trên trán.
Có tiếng thét ầm ĩ vọng tới từ hướng khu đổ nát. Chắc hẳn Lord Grimwald và Ashkelan đã phát hiện ra tên thi hành án. Chúng vẫn chưa nhận ra Charlie đang ở trên bức tường. Nó thở phào hú hồn, buông tay khỏi dây leo trong chớp mắt, lau trán và... tuột chỗ bám. Nó rơi bịch xuống đất cùng với một tiếng hự.
"Xin lỗi," Charlie lí nhí vói lũ mèo. Chúng sốt ruột nhìn nó, vẻ thất vọng, mất kiên nhẫn thể hiện rõ ở những cái đuôi và những bộ ria cụp xuống.
Ít nhất Charlie vẫn còn nhớ những mấu bám chân của nó ở đâu, nó chóng vánh leo trở lên chỗ mà từ đó nó vừa rơi xuống. Với sự hỗ trợ của lũ mèo, Charlie hích người lên thêm được vài tấc nữa. Khi chỉ còn một xíu nữa thì tới bờ tường, nó lại nghe thấy tiếng người. Hai kẻ truy sát nó đang phóng vèo vèo qua rừng cây trực chỉ bức tường.
Bằng một cố gắng siêu phàm, Charlie hích người lên, nằm chèm bẹp trên mặt đá mấp mô của bờ tường và, bắt chước lũ mèo, nó thả mình rơi xuống đất. Nó rớt phạch xuống lớp cỏ thô sát cạnh bức tường, đứt hơi, run bắn và u bầm, trong khi những con mèo lửa tru rít và meo meo vô tai nó.
"Cho tớ một giây đi," Charlie thều thào. "Giờ tớ an toàn rồi."
Nhưng nó chẳng có được giây nào. Liếc ngang qua, nó thấy một lưỡi gươm sáng loáng cắm dựng dứng dưới đất. Thanh gươm của Ashkelan đã bay vèo qua tường.
"Không!" Charlie thét. Trong nháy mắt nó lại đứng bật dậy và cắm cổ chạy.
Thanh gươm nhảy tưng tưng đằng sau nó, hết chém không khí phầm phập lại chém keng, keng xuống mặt đường trải nhựa cứng chắc. Những con mèo lửa phóng như phi tiêu vòng quanh thanh gươm, rít rú, phun khè khè, phẫn nộ với đoạn thép hình như có đời sống của riêng nó.
Cuối cùng chắc hẳn Ashkelan bị mất quyền điều khiển thanh gưom chết chóc của hắn. Dường như cái vật này chỉ có thể tự múa may khi ở gần gần với chủ nhân. Cho nên khi Charlie đến đường Đồi Cao, thanh gươm không còn đuổi theo nó nữa. Charlie chạy chậm lại. Hông nó đau xóc, chân nhũn như rau câu, nhưng ít ra nó vẫn còn sống. Những con mèo lửa hộ tống nó tới nhà số 9, để nó ở đó rồi hòa tan vào hoàng hôn mà không phát ra một tiếng động nào.
Charlie khó nhọc leo lên bậc cấp tới cửa trước. Khi bước vô trong nhà, điều đầu tiên nó để ý là cái nhà bếp tối om. Ngoại Maisie luôn luôn ở nhà bếp vào giờ này trong ngày. Ngoại đâu rồi? Charlie nghe có tiếng léo nhéo từ phía kia của hành lang. Lẽ nào bà ở trong phòng khách? Nó thò đầu qua khung cửa.
Nội Bone và ba bà em đang ngồi quanh lò sưởi, cắn bánh xốp. Một đĩa bánh nướng dùng để uống trà ở trên bàn cà phê.
"Ối!" Charlie thốt lên và vội thụt đầu lại.
"Vô đi, Charlie!" nội Bone gọi.
"Không, không sao." Charlie nhón chân băng qua nhà bếp tối hù.
"Sao lại KHÔNG SAO!" bà cô Lucretia quát. "Vô đây, ngay!"
Charlie nghiến răng lại. "Gì nữa đây?" nó càm ràm. Nó trở lại phòng khách và ngó vô. "Cháu chỉ thắc mắc ngoại Maisie đi đâu thôi," nó nói.
"Đi sắm đồ!" nội Bone bảo nó.
"Nhưng trễ rồi mà." Charlie nhìn đồng hồ đeo tay của nó. Chỉ mới có năm giờ rưỡi. Thế mà nó cảm thấy như cả một ngày và một đêm đã trôi qua kể từ khi nó rời nhà đi.
Nội Bone cuời khẩy. "Bảo đảm bà ta ghé thăm con mụ ấm."
"Ồ!" Charlie ngẫm nghĩ chả biết nó sẽ ăn gì cho bữa trà. Mắt nó đảo tới đống bánh nướng.
"Bà Maisie phần gì dó cho mày trong tủ lạnh," nội Bone bảo.
Tim Charlie chỉm nghỉm. Nó ước ao có món gì nóng nóng.
"Mày vừa ở đâu vậy?" bà cô Eustacia hất hàm hỏi. "Người mày bốc toàn mùi khói."
Rõ ràng hôm nay tài phép của bà cô Eustacia không linh rồi, Charlie nghĩ. Bất chợt nó hiểu ra là mụ đang mắng nhiếc nó. Mụ thừa biết nó đã ở đâu. Nhưng liệu mụ có biết về tên thi hành án với cây đuốc hung tợn?
"Cháu đi kiếm gì ăn đây," Charlie nói, bắt đầu lùi ra.
"Bà Eustacia hỏi mày đã ở đâu," nội Bone nạt.
Charlie ngần ngừ. Nếu họ biết nó đã ở đâu, thì nói dối phỏng ích gì? "Nếu bà phải biết thì, cháu đã tới quán cà phê Thú Kiểng. Nhưng như các bà cũng biết đó, nó bị đóng cửa vĩnh viễn rồi. Nhưng có người ở trong đó, đang tìm một chiếc hộp. Cho nên cháu cũng đi vô luôn. Nhưng cháu chẳng tìm thấy gì cả; kẻ kia cũng chẳng thấy."
Cả bốn bà già trân mắt dòm nó, miệng họ mím chặt, những đôi mắt đen trơ ra. Cứ như tất cả họ bỗng bị câm tạm thời. Chợt, giật thót mình hoảng hồn, Charlie biết là mình đã nói quá nhiều. Đúng ra nó không được mong đợi phải biết về chiếc hộp.
Bây giờ cuộc săn lùng sẽ quyết liệt thực sự. Gia đình Bloor buộc phải tìm ra chiếc hộp trước khi ba của Charlie về nhà. Cuộc tìm kiếm đã trở thành một trò đấu chết người, và tương lai của Billy Raven bị treo đầu sợ tóc; cả cuộc đời của ba Lyell Bone cũng vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT