Sau 2 năm, mọi thứ đã trở lại với quỹ đạo. Hình ảnh Khánh Đằng không còn làm Dương Nghi ám ảnh mà trở thành một hình ảnh đẹp về người thầy, người bạn mãi luôn sống mãi trong tim cô.Phan Lâm đang học ở trường Đại học Thương Mại. Anh định sẽ kế nghiệp bố, quản lí một số chi nhánh ngân hàng trong nước.

Nhờ có Dương Nghi mà quan hệ của Phan Lâm và mẹ kế của anh đã tốt hơn rất nhiều.

***

- Cháu chào cô! - Dương Nghi tan học là về thẳng nhà Phan Lâm.

Người phụ nữ đang đọc sách, nghe tiếng chào liền bỏ cuốn sách xuống bàn, nở nụ cười :

- Nghi Nghi! Con đến rồi à, sao không chờ Jun đến đón... Bác Hà, lấy cho Nghi đĩa hoa quả.- Bà gọi bác quản gia rồi quay sang Dương Nghi.

- Lại đây, Jun cũng sắp về rồi cô chạy đến ngồi đối diện với mẹ Phan Lâm, cô nhớ cũng ở đây vài năm trước Phan Lâm đã ẩy đổ chiếc bàn này, tức giận cáu gắt với mẹ kế của anh. Nhưng giờ hai người lại trở nên thân thiết yêu mến nhau chẳng khác nào mẹ con ruột. Đúng là quá tốt rồi.

- Oa!!! Đúng lúc cháu đang đói....cứ như thế này thì cháu sẽ chăm đến nhà cô hơn mất.

Mẹ Phan Lâm vừa đọc sách vừa nói :

- Thế nên ta mới bảo cháu mau chóng chuyển đến nhà ta ở, mau chóng đính hôn với Jun đi.

Mặt Dương Nghi đỏ ửng:

- Tất nhiên là cháu muốn nhưng đại lão gia kia chẳng nói gì cả sao cháu có thể chứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play