Từ ngày đó Tiêu Bạch không một mình tìm Tô Thanh Hiểu nữa, nhiều lắm là chuyện công việc ngẫu nhiên gặp ở văn phòng. Trái lại mỗi lần nhìn thấy Tiêu Bạch, Mạt Nhiên đều ra vẻ si mê.
Ngày đó, Mạt Nhiên rốt cục cảm thấy kỳ quái, vì sao mỗi lần ánh mắt của ông chủ đều dừng ở trên người Tô Thanh Hiểu.
“Thanh Hiểu, khai báo thành thật, cậu và ông chủ mới có phải có quan hệ mập mờ gì không?” Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Mạt Nhiên lén đến gần Thanh Hiểu, nói bên tai cô.
Lúc này Thanh Hiểu đang hạnh phúc nhìn chăm chăm tin nhắn Thẩm An Trình gửi đến cho mình, Hiểu Hiểu, buổi tối về nhà anh nấu cơm cho em.
Tô Thanh Hiểu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạt Nhiên, “Cậu nói Tiêu Bạch?”
“Ừ ừ.” Mạt Nhiên gật đầu như trống bỏi.
“Mối tình đầu.” Thanh Hiểu không hề kiêng dè, dù sao cũng là quá khứ, ai không có đoạn tình cảm thất bại chứ.
Mạt Nhiên trái lại đưa ra vẻ mặt bị sét đánh, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
“Nhưng mà tớ đã không còn thương anh ta từ lâu, anh ta cũng không còn thương tớ, nhiều lắm coi như là bạn bè.” Thanh Hiểu tiếp tục nói, Mạt Nhiên thở dài, sau đó nhìn bóng dáng ảm đạm của ông chủ ở cửa rời đi.
Đây là tình huống gì hở?
Tan tầm về nhà, Thanh Hiểu và Mạt Nhiên chen chúc trên xe bus. Bởi vì hôm nay Mạt Nhiên một mực ép hỏi ông xã cô rốt cuộc hình dáng thế nào, Thanh Hiểu vì không muốn Mạt Nhiên đau tim hoặc là cao huyết áp đột xuất, nên cô đã bảo Thẩm An Trình về thẳng nhà.
Người nào đó không vui mà oan ức trở về giường.
Lúc đẩy cửa nhà ra, có mùi thức ăn bay tới, Thẩm An Trình mặc tạp dề con thỏ mà Tô Thanh Hiểu chuyên dùng, anh ở phòng bếp bận bịu nấu nướng.
Thật lâu không tự mình nấu cơm…
Một đôi tay vòng qua thắt lưng của anh.
“Thật tốt.”
Anh khẽ cười, “Đừng lộn xộn, bằng không em sẽ đói bụng đấy.”
Cô ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, sau đó yên lặng buông tay, rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn bên cạnh, mặt mày đỏ ửng.
Sau khi ăn uống no say, Thẩm An Trình yên tâm thoải mái ăn luôn Tô Thanh Hiểu, cô bị giày vò đến mí mắt không mở ra nổi. Một hồi chuông di động đột ngột phá vỡ sự yên lặng trong phòng.
Anh híp mắt, nhìn thấy hai chữ Tiêu Bạch loé trên màn hình.
“Alo?”
Tiêu Bạch ở đầu dây bên kia trái tim chợt lạnh, thanh âm của Thẩm An Trình còn mang vẻ biếng nhác.
“Tôi tìm Tô Thanh Hiểu.” Ngữ khí của anh ta mang theo chút tức giận.
“Cô ấy rất mệt, đang ngủ, có chuyện gì thì nói với tôi.” Một bàn tay anh đang đùa nghịch tóc cô, cô vô thức kêu một tiếng, Tiêu Bạch ở bên kia rõ ràng nghe thấy tiếng này, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Thứ bảy này tại khách sạn Tinh Hoa có buổi họp mặt bạn học trung học, hy vọng cô ấy có thể tới tham gia.” Sau đó anh ta vội vàng cúp máy.
“Trình Trình, gì thế?” Thanh Hiểu nép mình trong lồng ngực của Thẩm An Trình.
“Mối tình đầu của em mời em đi họp mặt bạn học.” Sau đó anh cúi xuống ngăn chặn lời của cô muốn nói ra.
Ngày hôm sau, Tô Thanh Hiểu mệt mỏi đến muộn.
Nhưng đồng thời nhận được điện thoại của lớp trưởng trung học.
Thứ bảy, khách sạn Tinh Hoa.
Thực ra Tô Thanh Hiểu không muốn đi tham gia buổi họp mặt. Vào thời điểm ấy, mọi người đều biết cô và Tiêu Bạch là cặp đôi gương mẫu, mà trong lớp có một cô gái nhà giàu vẫn bám riết không tha mà theo đuổi Tiêu Bạch, sau đó có rất nhiều người trong lớp xem thường cô bé lọ lem cổ hủ Tô Thanh Hiểu này.
Hiện thật của xã hội, từ trung học đã bắt đầu biểu hiện ra.
Khi cô đưa ra vẻ mặt đau khổ kể chuyện này với Thẩm An Trình, anh trái lại rất bình tĩnh, chỉ nói câu lúc em về thì gọi điện cho anh.
Nói là thứ bảy, thật ra là ngày hôm sau.
Lúc Tô Thanh Hiểu đến khách sạn Tinh Hoa thì Tiêu Bạch vừa lúc từ bãi đỗ xe đi tới. Hai người lúng túng nhìn nhau cười.
“Không ngại giả vờ làm người yêu cùng anh một chút chứ?”
Tiêu Bạch rất lịch sự đặt tay cô lên cánh tay mình, anh ta không chú ý đến sắc mặt gượng gạo của cô.
Trong phòng sớm đã có tiếng người ồn ào, nhưng lúc hai người bọn họ đi vào lại yên tĩnh xuống, mấy chục ánh mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Sau khi tốt nghiệp trung học đây là lần đầu gặp lại Liễu Diệp, cô ta mặc váy dài màu đỏ, trang điểm hơi đậm, cười đến quyến rũ.
“Nghe nói hai người không phải chia tay rồi sao?” Liễu Diệp rất tự nhiên kéo Tiêu Bạch, sau đó gọi tiếng, Tiểu Bạch.
Tô Thanh Hiểu lắng nghe rõ ràng.
Sắc mặt anh ta hơi cứng ngắc, ngay cả sắc mặt của Tô Thanh Hiểu cũng bắt đầu mất tự nhiên, cô trực tiếp lùi vài bước cách xa bọn họ.
Cô nên sớm đoán được, Liễu Diệp sẽ làm mình khó xử. Huống chi cô là người duy nhất nhìn thấy Tiêu Bạch trước khi xuất ngoại.
Không biết có cố ý hay không, cô luôn nghe ra từng lời châm chọc của cô bạn học đối với cô.
Hôm nay Thanh Hiểu mặc chiếc váy màu xanh dương, kỳ thật ngay cả cô cũng không nhận ra thương hiệu, Liễu Diệp lại dùng chiếc váy xa xỉ này thổi phồng.
“Thật không ngờ Thanh Hiểu hoá ra được người có tiền bao nuôi đấy. Chẳng trách xinh đẹp như vậy.” Lời nói cô ta mang theo sự châm biếm.
Thanh Hiểu ngồi bên cạnh Tiêu Bạch, cô có thể cảm giác anh ta ẩn nhẫn.
Đây là buổi họp mặt bạn học, sao lại có thể vì cô mà mất hoà khí.
“Mọi người hãy ăn thoả thích, hôm nay tớ đã bao hết rồi.” Liễu Diệp ngồi bên cạnh Tiêu Bạch, ánh mắt không ngừng ném về phía Tô Thanh Hiểu.
“Gần đây Liễu Diệp càng ngày càng đẹp.”
“Đúng vậy đúng vậy, may mà cậu còn nhớ đám bạn cũ là chúng tôi.”
Thanh Hiểu cuối cùng chẳng có khẩu vị, cô ngốc thế nào cũng đoán được, Liễu Diệp biết Tiêu Bạch về nước mới cố ý tổ chức buổi họp mặt này.
“Tại sao Tiêu Bạch và Tô Thanh Hiểu chia tay vậy?”
“Thế khi nãy sao còn cùng nhau đi vào?”
“Ha ha, sẽ không phải vì thấy Tiêu Bạch quá tốt nên muốn phục lại tình cũ chăng.”
Lời nói của những người đó như là cố ý vô tình nói cho Tô Thanh Hiểu nghe.
Lại không biết ai bắt đầu kính rượu, lúc đến phiên Thanh Hiểu thì vẩy rượu trên người cô.
Cô chưa kịp kêu lên thì Liễu Diệp đã hô to, bảo quản lý khách sạn đến đây.
Bởi vì Liễu Diệp là khách quý nên quản lý khúm núm nghe cô ta quở trách. Tất cả mọi người hiểu được, không phải cô ta đang chứng tỏ mình có bao nhiêu quyền uy sao?
Thanh Hiểu không có cơ hội đi ra ngoài thay quần áo bị ướt, Liễu Diệp lại cứ mắng chửi.
Tiêu Bạch vừa định lấy áo vét của mình choàng cho Thanh Hiểu thì quản lý khách sạn nhận ra cô.
“Tô tiểu thư, hôm nay tôi tiếp đãi không chu đáo, xin cô đừng trách cứ.” Quản lý khách sạn gọi Tô tiểu thư lưu loát, mà không gọi được cái họ của Liễu Diệp.
Thanh Hiểu cười thân thiện với anh ta, quản lý khách sạn liền trực tiếp gọi điện thoại cho tổng giám đốc.
Khách sạn Tinh Hoa được xem là khách sạn cao cấp nhất, bình thường xảy ra chuyện gì, nói thế nào cũng không đến phiên tổng giám đốc ra mặt. Mà mọi người đều thấy thái độ của người quản lý đối với Tô Thanh Hiểu, họ càng xác định cô được bao nuôi.
Sắc mặt của Liễu Diệp cũng trở nên bối rối, Tiêu Bạch nắm áo vét của mình, thật lâu không phản ứng.
Vài phút sau tổng giám đốc tới nơi, hơn nữa mang theo vài nhân viên nữ, bảo các cô dẫn Thanh Hiểu đi thay quần áo, ông ta nhìn thấy Liễu Diệp trái lại không có hoà khí giống như đối với Thanh Hiểu.
“Mặc kệ các người là ai, thái độ vừa rồi của các người quả thật không tốt, cho dù là khách quý của khách sạn chúng tôi cũng không thể làm ra chuyện vô lễ như vậy, huống chi Tô tiểu thư các người đắc tội không nổi đâu.”
Dứt lời, ông ta căn dặn người đổi thức ăn và rượu.
Bây giờ, mọi người không có khẩu vị.
Tiêu Bạch biết, chồng của Tô Thanh Hiểu là nhà doanh nghiệp trẻ tuổi nhất của thành phố A, con một của dòng họ, có thể khiến Liễu Diệp không thể đứng lên.
“Còn không phải là được bao nuôi, kiêu ngạo như vậy.” Sắc mặt Liễu Diệp trắng bệch, mọi người cũng thì thầm nói nhỏ.
“Liễu Diệp, cô biết điều một chút, Thanh Hiểu cô ấy, cô quả thực không chạm vào được đâu.”
“Thế nào, anh vẫn đau lòng à? Tôi đã nói anh vô duyên vô cớ trở về Trung Quốc làm gì, còn không phải là vì tìm người đàn bà này sao, anh nhớ kỹ cho tôi, chúng ta đã đính hôn.”
Lời này của Liễu Diệp, mọi người đều nghe thấy. Trái lại có một số người bắt đầu nghi ngờ cô ta.
Thanh Hiểu thay quần áo xong, chần chừ ở cửa đã lâu, lúc này cô mới đẩy cửa đi vào.
Lại bắt đầu một mảnh tĩnh lặng.
Lúc này tổng giám đốc lại cố tình tới nữa.
Liễu Diệp không dám nói gì, Tiêu Bạch xấu hổ nhìn Thanh Hiểu.
“Tô tiểu thư, Thẩm tổng sắp đến.”
Lời này của tổng giám đốc cũng nói cho mọi người nghe.
Người ở thành phố A lâu dài đương nhiên không xa lạ với dòng họ Thẩm này.
Tiêu Bạch không biết khi nào đã đứng cạnh Tô Thanh Hiểu, Liễu Diệp thờ ơ đứng chờ.
Thực ra Thanh Hiểu biết rõ, lúc trước Tiêu Bạch đi Mỹ là cùng đi với Liễu Diệp.
“Anh xin lỗi, không ngờ tình huống lại thế này.” Tiêu Bạch cúi đầu nhìn Thanh Hiểu, anh ta vẫn nhớ rõ khi họ còn ở bên nhau, cô hiếm khi tức giận, nhưng hiện tại vẻ mặt của cô làm cho anh ta hiểu được, cô đang nổi giận.
Thanh Hiểu mím môi không nói lời nào.
Hồi trung học kỳ thật cô là một con cừu nhỏ, luôn ở dưới sự che chở của Tiêu Bạch mà trưởng thành.
Nhưng sau khi ở bên Thẩm An Trình, tuy rằng cô vẫn hơi ngốc, chí ít cũng trải qua rất nhiều chuyện, cũng biết bảo vệ bản thân.
Dù sao Tiêu Bạch cũng là lãnh đạo trực tiếp của cô, cô không nói gì, không khí trong phòng trở nên kỳ lạ.
Mãi cho đến khi Thẩm An Trình xuất hiện.
Anh mặc áo khoác màu đen, dáng người có vẻ đặc biệt cao ngất, anh đứng bên cạnh Thanh Hiểu, mọi người đều há hốc mồm vì kinh ngạc.
Tiêu Bạch cũng mất tự nhiên mà lui ra sau, Liễu Diệp lại mở to hai mắt nhìn.
Thẩm An Trình hoàn toàn không để ý đến bọn họ, mà trực tiếp ôm Tô Thanh Hiểu, giọng điệu nói chuyện hoàn toàn không lạnh nhạt như khi đối mặt với những người kia, “Hiểu Hiểu, chúng ta về nhà.” Sau đó anh ngoảnh đầu nói với tổng giám đốc theo sau, “Chi phí của phòng này tính vào sổ sách của tôi.”
Lúc rời khỏi, tổng giám đốc cười nịnh nọt, trong phòng hoàn toàn lặng ngắt như tờ, trái lại Tô Thanh Hiểu vừa đi ra liền bị Thẩm An Trình đặt lên tường, rồi hôn lấy hôn để. Mãi cho đến khi cô sắp không hô hấp được, anh mới buông cô ra.
“Em biết anh sẽ đến mà, anh thích trình diễn anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Bà xã nhà anh càng ngày càng hiểu anh.” Anh cười đến khuynh thành, cô lại bị hôn lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT