Tại chùa Hoa An, lúc Thiệu Tịch Ngôn vừa đến đã thấy Như Ngọc đã đứng ở chỗ cũ chờ hắn. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, rồi vội vã chạy lại gần, hỏi: “Có chuyện gì thế? Không phải nói chỗ Vương Thừa tướng đã cảnh cáo ta hai lần sao? Nàng nhẫn nại thêm vài ngày, chỉ ba năm ngày.”
Như Ngọc lại không giống như những lần trước, khóc sướt mướt tựa vào ngực hắn để hắn vỗ về an ủi, vô cùng tủi thân nói: “Hóa ra lời nói của Vương Thừa Tướng đối với chàng lại quan trọng như vậy sao? Ông ấy không cho chàng gặp ta, chàng liền không gặp ta luôn?”
Thiệu Tịch Ngôn ngơ ngác một chút, hỏi: “Tại sao nàng lại nói như vậy? Ta làm vậy là vì hôn sự của chúng ta cơ mà, nhỡ như ông ấy lại đổi ý thì sao?”
“Là vì hôn sự của chúng ta, hay nói cách khác, là vì hôn sự của chàng?”
Thiệu Tịch Ngôn chau mày nói: “Nàng nói những lời này là có ý gì? Hôn sự của ta hay của chúng ta, chẳng phải là một ư?”
Như Ngọc nói: “Không giống, ta muốn biết… Chàng là muốn cưới ta, vẫn muốn cưới khuê nữ của thừa tướng?”
Thiệu Tịch Ngôn rốt cuộc đã hiểu Như Ngọc là đang muốn nói cái gì, khẩn trương nói: “Là Thẩm Mặc Hiên tìm nàng? Hay…lại là Vương tiểu thư đó?”
Như ngọc không đáp, chỉ truy hỏi: “Chàng nói cho ta biết, chàng thật lòng muốn cưới ta, hay chỉ là muốn làm con rể của thừa tướng?”
Thiệu Tịch Ngôn: “Nàng đừng nghe người khác nói bậy, bọn họ cố ý mê hoặc nàng. Ta chân thành với nàng, người ta muốn cưới không phải là Vương tiểu thư, cũng không phải là con gái của thừa tướng. Mà người đó chính là nàng, là Như Ngọc.”
“Vậy còn Thẩm tiểu thư kia thì sao? Chàng với nàng ấy cũng là thật lòng thật dạ sao? Chàng còn đã từng muốn muốn lấy nàng ấy làm vợ rồi cơ mà?”
Thần sắc Thiệu Tịch Ngôn nghiêm trọng, không nói được gì thêm.
Như Ngọc nói: “Có lần ta lên Thúy Trúc thân, nghe trộm được chàng nói chuyện với Thẩm tiểu thư. Rằng chàng thích nàng ta ngày ta lần đầu gặp mặt, còn nói chờ học xong cao trung sẽ đến gặp cha nàng ta để cầu hôn. Chàng lúc ấy…cũng là thật lòng sao?”
Thiệu Tịch Ngôn thẹn đỏ mặt, thực sự không biết nên trả lời như thế nào, hắn muốn thề thốt phủ nhận, nói với Như Ngọc rằng từ đầu tới cuối người hắn yêu cũng chỉ có Như Ngọc nàng, không có Thẩm tiểu thư hay Vương tiểu thư gì cả, chỉ có nàng mà thôi. Nhưng như vậy lại chính là thừa nhận hắn đã từng có ý nghĩ hèn hạ kia, để nàng hoài nghi phải chăng tình cảm của hắn với nàng cũng nửa thật nửa giả. Nhưng bây giờ hắn thật sự không muốn tiếp tục lừa gạt nàng nữa, huống chi, hiện giờ người con gái hắn yêu thương nhất lại phải dùng danh xưng của một nữ nhân khác, chắc chắn nàng đã đau lòng rất nhiều.
Như Ngọc thấy Thiệu Tịch Ngôn xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt của nàng, trong lòng buốt lạnh ê chề, tay nắm chặt lại, không cho hắn nói: “Chàng nói dối ta phải không? Chàng với nàng ấy không phải là thật lòng, chàng chỉ muốn làm con rể của Thẩm thượng thư thôi? Chàng muốn lợi dụng Thẩm tiểu thư, đúng không?”
Thiệu Tịch Ngôn vô thức nắm lấy tay Như Ngọc tay, nói: “Như Ngọc… Ta… nàng nghe ta nói…Trước kia ta sai rồi… Ta biết lỗi rồi… Ta…”
Như Ngọc nói: “Chàng chỉ cần trả lời…Đúng hay không ? ”
Thiệu Tịch Ngôn sửng sốt, hắn chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ chất vấn hắn như vậy của Như Ngọc, đột nhiên cảm thấy rất sợ, dường như chỉ cần hắn thừa nhận, nàng sẽ lập tức bỏ đi mất.
Như Ngọc không đợi được câu trả lời của Thiệu Tịch Ngôn, trong lòng càng thêm khó chịu, nàng rất muốn nghe hắn nói, thừa nhận cũng được, không thừa nhận cũng được, chỉ cần hắn chịu mở miệng, nàng sẽ ngoan ngoãn chấp nhận sự thật đó. Thế nhưng hắn không nói, ngay cả mắt nàng hắn cũng không dám nhìn. Sự áy náy của hắn khiến nàng chột dạ…Có lẽ, đúng như những gì Vương tiểu thư nói….
Như Ngọc cố gắng gạt đi những suy nghĩ xuất hiện, nhưng nước mắt vẫn rơi tí tách, nàng không có ý muốn rời đi, chỉ run rẩy nói: “Vậy ta ở đâu trong lòng chàng? Ta cũng giống như Thẩm tiểu thư đó sao? Chàng nói muốn thành thân với ta, những lời đó cũng là nói dối ư, là chàng giả vờ yêu ta sao? “
Thiệu Tịch Ngôn lắc đầu, hét lên: “Không phải, Như Ngọc, ta thật lòng thích nàng…”
“Như Ngọc cô nương, đừng bị hắn lừa!” Một giọng nói truyền đến từ sau lưng hai người, hai người quay người nhìn lại, Thẩm Mặc Hiên đi thẳng vào trong viện, sau lưng còn có đạo sĩ đi theo.
Thiệu Tịch Ngôn kinh hãi, chẳng phải đạo sĩ kia là vị đạo trưởng ngày đó kia sao? Chỉ không hiểu sao lại đi cùng Thẩm Mặc Hiên, thầm nghĩ đây hết thảy đều là cái bẫy mà Thẩm Mặc Hiên thiết kế, hắn thầm nghĩ không ổn, theo bản năng đẩy Như Ngọc ra phía sau. Như Ngọc gặp đạo sĩ, trong lòng liền sợ hãi, nắm lấy y phục Thiệu Tịch Ngôn, đứng rụt ra sau lưng hắn.
Đạo sĩ kia thản nhiên nói: “Cô nương không cần kinh hoảng, bần đạo pháp lực yếu ớt, nếu cô nương không muốn, bần đạo tuyệt không có bản lãnh thu người.”
Thiệu Tịch Ngôn nghe vậy hơi bình ổn tâm tư, lại sợ bọn họ mưu kế, chỉ muốn kéo Như Ngọc mau chóng bỏ đi. Như Ngọc đã bị dọa đến mức không nghĩ được gì nữa, chỉ vô ý thức dán sau lưng Thiệu Tịch Ngôn.
Thẩm Mặc Hiên xông về phía trước hai bước, ngăn hai người lại, không để ý tới Thiệu Tịch Ngôn trước mắt, chỉ nhìn qua Như Ngọc qua vai hắn, nói: “Như Ngọc cô nương, cô còn muốn tiếp tục đi theo loại tiểu nhân này sao?”
Thiệu Tịch Ngôn tức giận túm áo Thẩm Mặc Hiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Mặc Hiên, ngươi quá hèn hạ, có việc gì thì tìm ta, cần gì phải làm khó nàng ấy?”
Thẩm Mặc Hiên cũng giận dữ: “Hôm nay đây, tất cả đều là vì ngươi thỏa mãn tư dục mà thành, không phải ta muốn làm khó Như Ngọc cô nương, là ngươi lừa gạt lợi dụng tình cảm của cô ấy, là ngươi làm khó cô ấy! Ngươi không chỉ hại cô ấy, mà còn tổn thương muội muội ta, hại ta và Tịnh Dao, tiểu nhân hèn hạ như ngươi có tư cách gì nói ta!”
Thiệu Tịch Ngôn vung lên một quyền, đánh thẳng vào mặt Thẩm Mặc Hiên. Thẩm Mặc Hiên lảo đảo ra sau mấy bước, đồng thời khơi dậy nỗi tức giận trong lòng, lao lên đánh Thiệu Tịch Ngôn. Hai người đều bị sự tức giận làm choáng váng đầu óc, nhã nhặn thường ngày tất cả đều bị dứt bỏ, ngươi một quyền ta một cước, đánh rất hung ác.
Như Ngọc ở bên bị dọa phát khóc, luống cuống gọi tên Thiệu Tịch Ngôn, chỉ là lúc này Thiệu Tịch Ngôn đâu còn nghe được nữa.
“Dừng tay!” Đạo sĩ kia hét to một tiếng, giọng cũng không lớn, lại rất có sức uy hiếp, lúc này hai người đang đánh nhau mới tách ra.
Đạo sĩ kia vừa đi vừa nhìn qua hai ngừoi, ngâm nga cười nói: “Hai vị một vị là tiền khoa Bảng Nhãn, một vị là tân khoa Thám Hoa, là những người đọc sách kinh thư, lúc này lại như mãng phu chợ búa ra tay đánh nhau, thật sự là khiến bần đạo mở rộng tầm mắt.”
Hai người bị chế nhạo liền xấu hổ, nhưng giương mắt thấy đối phương thì vẫn trợn mắt lạnh lùng nhìn nhau, tức giận khó tiêu.
Đạo sĩ lắc đầu, không để ý tới hai người, chỉ quay sang nhìn Như Ngọc đang kinh hoàng luống cuống, vẻ mặt ôn hòa nói: “Cô nương, vừa mới bần đạo đã nói rõ, pháp lực bần đạo yếu ớt, không được mạnh mẽ đưa cô nương đi, lúc này bần đạo chỉ hỏi cô nương, có nguyện đi cùng bần đạo không?”
Như Ngọc trù trừ một chút, nhút nhát nói: “Ông muốn đưa tôi đi đâu?”
Đạo sĩ cười nói: “Đến nơi cô nên đến.”
Thiệu Tịch Ngôn cuống quít ngăn Như Ngọc, nói: “Như Ngọc, đừng nghe ông ta nói bậy, nàng không được đi đâu hết, chỉ ở cạnh ta thôi, chúng ta liền thành thân…”
Thẩm Mặc Hiên xen vào: “Hèn hạ! Sao ngươi có thể hi sinh người khác để thành toàn cho chính bản thân mình!” Đoạn lại nói với Như Ngọc, “Như Ngọc cô nương, tôi biết tôi không có tư cách gì để xin cô việc này, nhưng tôi và Tĩnh Dao vất vả lắm mới đi được tới hôm nay, xin hãy từ bi thành toàn cho chúng tôi đi, cần gì vì tên tiểu nhân hèn hạ dối trá tình cảm kia mà bất nghĩa?”
Như Ngọc cụp mắt.
“Đừng nghe cậu ta nói.” Lời này lại không phải Thiệu Tịch Ngôn, mà là đạo sĩ kia nói.
Ba người nghe vậy, đều ngơ ngẩn, nhưng lại nghe đạo sĩ kia nói tiếp: “Cô nương có thể làm chuyện cô muốn vì hạnh phúc của mình, việc này không có gì phải xấu hổ.”
“Vân Thanh đường trưởng…” Thẩm Mặc Hiên choáng váng.
Vân Thanh cũng không để ý đến anh ta, chỉ nói với Như Ngọc: “Cô nương không cần nghe Thẩm công tử, cũng không cần nghe Thiệu công tử, cô chỉ nghe tiếng trong lòng mình, cô muốn ở, không ai đuổi được cô, cô muốn đi cũng không ai giữ được cô, tất cả chỉ bằng ý nguyện của mình cô.”
Như Ngọc mê mang nhìn ngơ ngác nhìn Vân Thanh, mắt dần có lớp sương mờ, dường như suy nghĩ đã bay đến nơi khác, như thể không nghe được Thiệu Tịch Ngôn ở bên tai nàng gọi từng tiếng, hồi lâu sau, sương mù mới từ từ tản đi, dường như nàng đã hiểu gì đó, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Thiệu Tịch Ngôn luống cuống, kéo tay Như Ngọc cầu xin: “Như Ngọc, chớ đi, ta biết sai rồi, ta chẳng cần gì nữa, chẳng cần gì cả, ta nghe nàng, chúng ta trả thân thể lại, ta sẽ làm rất nhiều rất nhiều việc thiện để đền bù lỗi lầm của ta, chỉ cần nàng đừng đi… Nàng tin ta đi, ta không lừa gạt tình cảm của nàng, ta thật sự thích nàng!”
Thiệu Tịch Ngôn ra sức ôm lấy Như Ngọc, như thế này nàng sẽ không đi được, chẳng đi được đâu hết, nàng tin hắn, nàng vẫn là tin hắn thật lòng.
Như Ngọc cũng ra sức ôm Thiệu Tịch Ngôn, dựa đầu vào vai hắn, nhắm chặt mắt, để một giọt nước tràn mi.
Vân Thanh không nói gì, mở miệng hồ lô trong tay, một sợi hồn vào, một sợi hồn ra.
Thiệu Tịch Ngôn vẫn ôm thật chặt người trong lòng, chợt thấy nặng nề, còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ra, ngay sau đó, một cái tát in lên mặt hắn.
Hắn ngơ ngẩn, mắt thấy “Như Ngọc” chẳng thèm nhìn mình mà lao vào lòng Thẩm Mặc Hiên, khóc sướt mướt: “Mặc Hiên…”
Thẩm Mặc Hiên ôm chặt mỹ nhân, an ủi: “Tĩnh Dao, ta sẽ không rời xa nàng…”
Thiệu Tịch Ngôn ngu dại sững sờ đứng trân trân, mãi lâu sau mới bừng tỉnh, quay đầu nhìn Vân Thanh, đi mấy bước xông về phía trước tóm cổ y, cao giọng hỏi: “Ông làm gì Như Ngọc rồi! Nàng ấy tin ta! Ông nghe thấy mà! Nàng ấy tin ta! Tại sao ông còn muốn bắt nàng ấy đi, thả nàng ấy ra! Thả nàng ấy ra!”
Vân Thanh: “Thiệu công tử, bần đạo vừa mới nói rõ rồi, bần đạo không có pháp lực mạnh để thu Như Ngọc cô nương, hết thảy đều là ý nguyện của cô ấy.”
“Ông nói bậy!” Thiệu Tịch Ngôn như nổi điên, cướp lấy hồ lô trong tay Vân Thanh, vừa rút miệng hồ lô ra, vừa la lên nói, “Như Ngọc, nàng ra đi, chúng ta về nhà… Ta không cần chức vị, ta đưa nàng về nhà… Chúng ta về ngõ Tây Liễu đi, chúng ta sẽ sống như trước! Ta chẳng cần gì cả! Hai người chúng ta cùng sống hết đời… Nàng ra đi! Như Ngọc! Nàng ra đi!”
Cuối cùng tiếng la biến thành tiếng khóc, Như Ngọc vẫn chưa từng xuất hiện.
Thẩm Mặc Hiên và Vương Tĩnh Dao ở cạnh đó thấy Thiệu Tịch Ngôn dần dần mất lý trí thì liền giật mình.
Vân Thanh chỉ thản nhiên nói: “Duyên tới duyên đi tự có số, duyên phận hai người đã hết, đừng cưỡng cầu.”
Cả người Thiệu Tịch Ngôn sụp đổ, thất hồn lạc phách nỉ non: “Ông nói bậy… Là ông giấu nàng đi rồi, Như Ngọc không nỡ xa ta… Nàng không thể nào không quan tâm ta nữa… Không thể nào…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT