【Đừng hỏi cuộc sống có thể làm gì cho ta, bởi vì nó luôn mang lại vô vọng.】
Bảy tuổi, Nhan Giác thích nhất là trèo lên lưng rộng của cha, nằm ở đó cô như thấy được tất cả thế giới, mười sáu tuổi vào học trường cấp 3, cô thích chia sẻ cơm hộp cùng bạn, bởi vì cô tự hào về tài nấu nướng của mẹ mình. Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, phát hiện mình vẫn còn rất gắn bó với cha mẹ, mặc dù Nhan Tuấn đối với việc cô trở về không có phản ứng, nhưng mẹ cô thì vẫn trước sau như một, dùng phương thức cũ để nghênh đoán cô. Eo bà buộc tạp dề, thậm chí còn quên bỏ cái xẻng trong bếp mà trực tiếp cầm ra "Con đã đã về rồi? Sao lại không gọi điện thoại báo trước? Có phải là có chuyện gì hay không? Công việc không thuận lợi?"
"Dạ không, muốn trở về thăm ba mẹ một chuyến. Chẳng lẽ mẹ không muốn nhìn mặt con? Thật đau lòng. . . . . ." Nhan Giác giang hai tay ôm Bộc Vân Tụ khi bà đến gần. Không cần nhìn cũng biết con gái bà đang làm mặt quỷ trêu ngươi, Bộc Vân Tụ giả vờ tức giận "Không thấy mẹ đang dính dầu mỡ trên người hay sao, nói ôm liền ôm, mau buông tay."
"Ôm một lát thôi ạ. . . . . ."
Tính khí trẻ con của Nhan Giác khiến Bộc Vân Tụ vừa miễn cưỡng lại vừa uất ức, đã lâu như vậy rồi mà bà vẫn không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bị cô làm nũng.
"Cái con bé này, thật là…" Bà định vỗ vỗ lưng con gái, lại vừa lúc liếc nhìn người đứng phía sau cô, Bộc Vân Tụ bắt đầu lo lắng "Nhan Lương, con lại cùng người khác đánh nhau?"
Âm thanh của bà khiến cho Nhan lương giật mình, cậu co bả vai, đồng thời đưa tay tới hành lý của chị, giã lả nói "Chị, em giúp chị cầm hành lý" Sau liền chui vào phòng ngủ. Bộc Vân Tụ đang cau mày định gọi thì cậu đã đưa mặt từ cửa phòng ra, mũi cậu ngửi ngửi, sau đó vẻ mặt thành thật nói: "Mẹ với chị thật thần giao cách cảm, không biết chị trở về mà lại nấu ngay món ăn chị thích. Ha, lát nữa thì chị có thể ăn món mẹ trổ tài rồi. . . . ."
Bộc Vân Tụ "thở dài" một tiếng, sau cũng không có thời gian giáo dục con trai, vội vàng chui vào bếp tiếp tục nấu những món dang dở. Bị mẹ bỏ lại ở phòng khách, Nhan Giác dùng vẻ mặt "Tại em đấy. . . . . ." hướng về phía cậu, đồng thời cô cũng xoay người đi tới người nằm trên ghế mây.
"Cha, con đoạt giải hội họa rồi, lần này rốt cục con cũng thành công. Cha, cha có biết không?" Nhan Giác cúi xuống cái ghế bên cạnh, dùng tay đắp chăn cho ông nhưng ông vẫn phe phẩy nằm, đối với Nhan Giác thờ ơ ơ hờ. Hai phút sau, Bộc Vân Tụ chuẩn bị xong xuôi thì đi ra ngoài gọi con gái, thấy được cảnh tượng con gái rơi lệ.
"Tiểu Giác. . . . . ."
"Mẹ, con đã đoạt được giải thưởng quốc tế về hội họa rồi, con đang nói cho ba biết, mẹ nói xem ba nghe có hiểu hay không? Nhan Giác lau lau mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía mẹ.
"Ừ, dĩ nhiên có thể. . . . . ."
Có vài người không thể mất đi, nhưng lại không thể không buông tay; có một số việc không muốn xảy ra, nhưng lại không thể không tiếp nhận. Tựa như Bộc Vân Tụ và hai đứa con của bà. Sau biến cố bất ngờ, chúng ta đều phải học cách chấp nhận, bất luận là tự nguyện, hay là miễn cưỡng.
Sau buổi cơm tối, Nhan Giác giúp đỡ Bộc Vân Tụ đưa cha vào phòng tắm, sau liền bị bà đuổi về phòng nghỉ ngơi. Nhan Lương đang định nói chuyện riêng với chị thì đã thấy ánh mắt mẹ đuổi mình đi. Nhan Lương năm nay đã mười bảy, dáng người cậu dần cao lên, Bộc Vân Tụ cũng không vì thế mà bỏ bê cậu. Trước khi vào phòng Nhan Giác còn liếc Nhan Lương một cái, người em trai này của cô cái gì cũng tốt, chỉ có điều tính quá bộc trực, từ nhỏ đến lớn không biết đã bao nhiêu lần mang đến tai họa cho nhà, mà lần này cũng giống như những lần trước, để rồi người giải quyết sau cùng chính là cô.
Cửa phòng đóng lại trong nháy mắt, nụ cười trên mặt Nhan Giác cũng biến mất theo, cô lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một dãy số, sau đó ngồi ở trên ghế chờ điện thoại tiếp thông.
Trên bàn sách có một chậu hoa thủy tiên, những lá cây Diệp Tử mềm mại cũng chưa nở. Bên dưới chậu hoa là một bức hình, khung hình cũ kỹ, nhìn qua hơn cả chục năm. Nhan Giác đưa tay vuốt ve khuôn mặt phía trên tấm hình, mấy năm trước khi Nhan Tuấn còn cười nói được, ông sẽ vuốt đầu cô trìu mến "Mặc kệ con gái ngoan của ta có trở thành Nghệ Thuật Gia nổi tiếng hay không thì ta cũng rất tự hào về con" Khi đó Nhan Giác cũng rất kiêu ngạo, nghễnh đầu trả lời "Cha, nhất định con sẽ làm được!" Chính bởi vì cô cố chấp nên cha cô mới bị người ta chế giễu, tất cả đều là lỗi của cô.
Cổ họng Nhan Giác nghẹn ngào thì Văn Cảnh ở đầu dây bên kia đã sớm không thể chịu được, hét to một tiếng "Nhan Giác! Gọi điện thoại rồi không muốn nói chuyện là sao! Nhớ nhung tớ quá độ nên suy nghĩ đến nghẹn ngào à?!"
‘Bộp’ một cái, Nhan Giác liền đem khung hình để lên bàn, hắng giọng, "Văn Cảnh, cho tớ mượn ít tiền."
"Được, bao nhiêu?" Văn Cảnh nói chuyện dứt khoát còn hơn âm thanh khi cô ta "rột rột" ăn táo, chấn động ở bên tai Nhan Giác vang lên, cô vội xoa xoa lỗ tai "Năm vạn thôi." Nhan Giác cũng không rõ bao nhiêu tiền có thể giải quyết, nhưng cô luôn nghĩ tới, chuẩn bị nhiều thì vẫn tốt hơn.
"Lão Trình đâu, mau vào chuẩn bị tư thế phục vụ. . . . . ." Tiếng hét xa xa của Văn Cảnh ở trong điện thoại vang lên, như ‘lão phật gia’ tựa như sai bảo Trình Bắc Vọng, trong lòng Nhan Giác không hiểu chút nào "Văn Cảnh cô nương, xem ra trình độ giác ngộ của Trình tiên sinh nhà cậu còn cao hơn so với học sinh Bắc Đại."
Văn Cảnh rầm rì một tiếng "Là do tớ giáo dục tốt. . . . . ."
Âm thanh dép lê để lại trong điện thoại, Nhan Giác nghe được một thứ tạp âm ‘tình cảm’, Văn Cảnh hướng nơi xa đưa tay hôn gió với Trình Bắc Vọng, nụ cười trên mặt Nhan Giác mở rộng "Chú ý chú ý, còn có người thứ ba ở đây."
Nhan Giác vẫn luôn cho rằng, trên thế giới này có hai chuyện khó khăn nhất: một là mang tư tưởng của mình bỏ vào đầu người khác; hai là đem tiền người khác bỏ vào trong túi sách của mình. Người trước thành công gọi là giáo sư, người sau thành công gọi ông chủ, hai thứ đó đều không bằng ‘người vợ’ của họ. Người ngốc nhưng có phúc như Văn Cảnh, thành công nhất chính là có một ông chồng tốt, Trình Bắc Vọng.
"Ước ao ghen tị à?" Văn Cảnh đối với lời nói của Nhan Giác xì mũi coi thường "Hâm mộ thì mau mau tìm một người đàn ông nào đó để yêu đi! Tiền chuyển vào tài khoản nào đây?"
"Số ATM của tớ là 6226900XXXXXXXX." Nhan Giác đọc một dãy số, Văn Cảnh bên kia lập tức ‘giải quyết’, điện thoại bên này của Nhan Giác cũng đồng thời rung lên, là tin nhắn thông báo ở ngân hàng, sờ sờ điện thoại, Nhan Giác nói: "Tiền tớ sẽ trả lại cậu sau."
"Lại nói, lần sau về nhà nhớ mang theo tiền, được thưởng tiền mà thậm chí quên mang về, cậu thật là!" Kẻ hay quên trước quên sau tự động xem Nhan Giác trở thành ‘đồng loại’, "Lão Trình nhà tớ hứa làm mì Ý cho tớ ăn, tớ đi xem lão ta cái đã, bái bai!"
Âm thanh tít tít trên điện thoại không ngừng vang lên, Nhan Giác chỉ biết thở dài, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc là một điều khó nắm bắt, người cần thì bị bỏ rơi, kẻ không muốn lại dễ dàng có được, tựa như Văn Cảnh bây giờ vậy.
Cô chỉ kỳ vọng sau cơn mưa trời lại sáng, để cô có thể vô tình tìm được hạnh phúc. "Hoặc là ‘gặp gỡ tương phùng’ cũng tốt rồi. . . . . ." Nằm ngửa trên giường, cô cầm chăn che đầu lẩm bẩm.
Ở cùng cha mẹ cho đến Chủ nhật, thứ hai cô phải đi vào bệnh viện, trước mua chút trái cây, một hộp dương mai, hai mật dưa cùng với quả đào. Giơ đồ lên, Nhan Giác đứng ngẩn ngơ trước tòa nhà màu trắng đồ sộ, thật lòng hi vọng chuyện ngày hôm nay có thể thuận lợi giải quyết. Nhưng lý tưởng và thực tế thường không tồn tại, giống như một giây trước khi ra khỏi thang máy Nhan Giác dù thế nào cũng không nghĩ ra một giây tiếp theo lại phải đối mặt với những điều kiện khó nhằn của Đồng gia.
Bọn họ muốn không chỉ là tiền.
"Con tôi đã tỉnh lại nhưng đầu óc nó vẫn bị tổn thương, người khác nói chuyện nó đều không để ý tới, có thể hay không biến thành ngây ngốc cũng không biết chừng, cô nói xem bồi thường bao nhiêu tiền thì mới là đủ?!" Nhan Giác đến thăm bệnh là khi mẹ Đông Vĩ đang ở đây, bà ngồi bên cạnh Đông Vĩ vuốt từng ngón tay, đồng thời còn khóc nức nở. Nhan Giác biết chuyện này không dễ giải quyết, cô kéo ghế ngồi xuống "Vậy nhà bà muốn gì?"
"Tiền chúng tôi cũng không thiếu, chỉ cần cô bồi thường thêm một vạn. Có điều, trước khi bà nội Đông Vĩ qua đời có một di nguyện, hi vọng Đông Vĩ có thể đậu vào một trường đại học nổi tiếng, nhưng tình trạng hiện tại của Đông Vĩ thế này. . . Nghe nói cô là giáo viên ở Thành Đô, tôi hy vọng cô có thể giúp cho thằng bé. . . . . ."
"Không thể được." Cả người Nhan Giác đang run, chuyện cô hận nhất chính là việc không nghiêm chính liêm minh "Chuyện tiền nong coi như đã bàn bạc xong, nhưng đề cử cậu ta vào trường đại học là điều không thể!"
"Nhan tiểu thư, nghe nói thân thể cha cô sức khỏe không tốt, không thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng đi đến nhà cô quấy rầy." Bà Đông phủi phủi cái váy, dáng vẻ không hề sợ hãi. Nhan Giác cắn môi, nghe lời của bà vang ở bên tai "Chúng tôi không vội, cô cứ từ từ suy tính. . . . . ."
Đứng ở bên ngoài cửa bệnh viện, lần đầu tiên Nhan Giác không hạ được quyết tâm, thời gian ba ngày? Cứ cho là ba năm suy tính, cô cũng không thể đồng ý, nhưng nếu bọn họ cáo tố sự tình cho cha mẹ cô. . . . . .
Tháng sáu ở Yu Yang, nhiệt độ mặt trời cũng giống như những âm thanh chói tai của còi xe vậy, nó khiến cho người ta trở nên nóng nảy, Nhan Giác vô ý tránh sang một bên nhưng những âm thanh đó cứ vang vọng trong đầu.
"Nhan Giác, mày thật sự không biết phải làm sao ư?!" Lỗ mũi cô ê ẩm, dứt khoát đi tới bên cửa lớn thì đụng cây cột ngồi xổm xuống. Cho tới bây giờ cô mới học được bài học sâu sắc: ngàn vạn lần đừng hỏi cuộc sống có thể làm gì cho ta, bởi vì nó luôn mang lại vô vọng. Cuộc sống vốn là kỳ lạ như thế. Nhan Giác lau lau nước mắt, bên tai chợt truyền tới một giọng nam "Trời đẹp thế này, sao phải ngồi đây suy sụp?." Cô ngẩng đầu lên, thấy được người đáng ra không nên thấy.
Trong không khí ẩm ướt, Lệ tranh một thân long đong mệt mỏi, anh đứng ở trong gió nụ cười vẫn như cũ dịu dàng, hướng phía cô vươn tay "Chuyện gì mà làm cho em khóc thảm như vậy?"
Nhan Giác lấy tay lau lau nước mắt, lại quay đầu lúc này nói rõ với Lệ Tranh: "Ai khóc chứ."
Mười phút sau, ‘vịt cứng mỏ’ Nhan Giác vẫn đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại. "Đối phương muốn hai vạn, còn bắt em phải giúp họ một tay đề cử con họ vào trường Bắc Đại? Em không phải là để ý đến giá tiền, nhưng lại không muốn giới thiệu, tại sao? Đây cũng không phải việc khó."
Nhan Giác trầm mặc một lát "Nguyên tắc của em."
"Cũng giống như việc em đã từng cự tuyệt khi Chiêu Đông ngỏ lời dạy vẽ cho cháu gái của tôi?" Lệ Tranh nhìn Nhan Giác, ánh mắt anh nghiêm túc.
"Cũng không khác là bao." Nhan Giác không muốn nhiều lời. Cô không thể trông đợi vào Lệ Tranh giúp đỡ, cho nên khi nghe Lệ Tranh hỏi câu đó thì cô ngoài ý muốn suy nghĩ.
"Đi thôi, tôi thay em đi gặp bọn họ." Lệ Tranh giảo hoạt cười, xem ra đây là lần đầu tiên cô thấy anh có kiểu cười này. Mà chuyện xảy ra sau đó càng khiến cô thêm bất ngờ.
Mẹ Đông Vĩ hiển nhiên không ngờ tới Nhan Giác đã đi mà quay trở lại, cho nên khi thấy cô dẫn Lệ Tranh vào phòng thì vẻ mặt bà cũng mất tự nhiên, bà liếc nhìn con trai rồi lại nhìn sang Nhan Giác "Cô quay lại sớm hơn tôi nghĩ?"
"Điều kiện của bà tôi sẽ đồng ý." Nhan Giác mặt kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh, bởi vì người nói lời này không phải cô.
Lệ Tranh nhìn được vẻ mặt không tin của bà ta, tay anh hướng về phía bà vươn lên "Nhan Giác là giáo viên của Bắc Đại, còn tôi là nhà tài trợ cho trường học đó, bà nói xem cam đoan của tôi và cô ấy, người nào hữu hiệu hơn?"
Thấy Nhan Giác gật đầu khẳng định, vẻ mặt bà Đông hưng phấn "Thật sao, vậy tôi cám ơn trước, vị này là. . . . . ."
"Tôi họ lệ." Lệ Tranh gật đầu một cái, "Không chỉ có thế, tôi còn có thể an bài cho cậu ta vào học ở lớp dự bị, trực tiếp học ở đại học, thi tốt nghiệp trung học cũng có thể không cần tham gia."
Bà Đông "woa woa" một tiếng, hưng phấn quá không biết phải làm sao. Nhan Giác đứng ở một bên trong lòng cũng bức rứt vô cùng, muốn bác bỏ cũng không dám, chỉ có thể nghe Lệ Tranh nói tiếp. "Nhưng có một vấn đề, bây giờ đã là cuối tháng sáu, dù cho tôi có đề cử thì thằng bé cũng không thể đi học, hiện tại đến nói chuyện thằng bé cũng không nói được."
Sắc mặt bà Đông không được tự nhiên, bà đi tới trước giường bệnh nắm tay con trai "Con à, con nói một câu đi, chỉ cần con nói một câu thì con sẽ vào được trường đại học danh giá."
Nhan Giác không ngờ lời của bà Đông vừa xong thì Đông Vĩ thật sự lên tiếng "Con muốn lên đại học."
"Lệ tiên sinh, con tôi nói rồi, con tôi có thể nói chuyện rồi!" Bà Đông mắt nhìn chằm chằm Lệ Tranh, Lệ Tranh cũng không có phụ hy vọng của bà "Tốt rồi, tôi sẽ liên hệ với trường, hai người cứ ở đây chờ tin, không ngoài ý muốn thì tháng tám năm nay thằng bé có thể đi học."
Lệ Tranh nói xong thì kéo Nhan Giác ra ngoài, vừa đi vừa nói "Thật đáng tiếc, thằng bé không thể cử động thì chỉ được chọn Trung văn, e là khó có thể chuyển sang ngành khác, đến lúc đó đội bóng rỗ, đội banh tuyển người thì. . . . . ."
Lệ Tranh lắc đầu, còn chưa đi tới cửa thì sau lưng xẹt qua một trận gió, ngay sau đó cánh tay anh bị Đông Vĩ nắm được.
"Tôi không muốn học Trung văn, thân thể tôi hoàn toàn khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, chẳng qua tôi bị ba mẹ bắt ép nằm ở trên giường hai ngày rồi, Lệ tiên sinh, chú phải giúp tôi chọn một chuyên ngành và một môn thể thao. . . . . ."
Quay đầu lại giương mắt nhìn bà Đông, Lệ Tranh cười cười "Hiện tại nghành gì cũng không cần thiết nữa rồi."
Khi cha mẹ làm điều tốt cho con cái thì con cái lại ngu xuẩn không biết phối hợp, chính vì lòng tham của bọn họ nên mới xảy ra cớ sự này. Đứng ở cầu thang lầu năm của bệnh viện, Lệ Tranh nhìn Nhan Giác, người nãy giờ không nói được gì "Cư xử với hành động của lưu manh thì không thể dùng thủ đoạn bình thường."
"Đúng vậy, tôi lại không thể ngờ anh cũng có mặt này." Nhan Giác cười cười, gánh nặng trong lòng nhẹ đi "Mà tôi cũng không hiểu, vì sao anh lại tới thị trấn này? Đừng nói là vì giúp tôi giải vây?."
Thời gian ngủ trưa vừa vặn trôi qua, thỉnh thoảng Nhan Giác nghe được những tiếng dép ‘xoành xoạch’ của bệnh nhân đi trên hành lang bệnh viện, ở nơi này tràn ngập mùi cồn, cô nhìn Lệ Tranh đưa tay lên đỉnh đầu mình, nhẹ nhàng vén mái tóc dài của cô.
Lá cây không biết từ lúc nào đã rơi xuống đầu cô, anh nắm chặt chiếc lá non nớt ở trong tay, Nhan Giác hoảng hốt khi nghe anh nói: "Chiêu Đông nhập viện rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT