[Em yên tâm, nếu thật sự phải chết, anh sẽ để em đi trước, anh sẽ an táng cho em, để cho em yên tâm. Tất cả mọi khổ sở sẽ để lại cho anh, sự cô độc để lại cho anh, đây chính là cách anh yêu em.]

Nhan Giác lấy nước trở lại, thấy Văn Cảnh đang ngồi bên giường, chiếc giầy bị cô đung đưa qua lại như muốn rơi. Nhan Giác hỏi, “Trình Bắc Vọng đâu?”

“Công ty có chuyện, anh ấy ra ngoài gọi điện thoại. Văn Cảnh nói xong, đi giày xuống giường, “Tớ nói này, sức khỏe của Lệ tiên sinh nhà cậu đúng là không được nha, nói bệnh là bệnh ngay, cũng vượt qu tớ rồi.”

Nhan Giác đặt bình nước xuống, gõ lên đầu Văn Cảnh một cái, “Cậu là phụ khoa, còn Lệ Tranh là bị viêm phổi, hai cái này có thể so sánh sao?”

Văn Cảnh cười cười, có hơi ngượng ngùng. Lệ Tranh đang ngủ say, Nhan Giác kéo lại góc chăn cho anh,  sau đó mới quay ra hỏi Văn Cảnh, “Chuyện của cậu sao rồi, mồng một đầu năm còn chạy tới bệnh viện thăm bọn tớ, mẹ của Trình Bắc Vọng còn kiếm chuyện soi mói cậu không?”

Kể từ lúc Lệ Tranh bị ngất xỉu trong đêm 30, Vương Anh tạm thời bỏ qua, Nhan Giác đưa Lệ Tranh tới bệnh viện, bác sĩ trực ban chuẩn đoán rất nhanh, kết quả Lệ Tranh bị viêm phổi cấp tính,  sau một đêm, cuối cùng nhiệt độ cũng hạ một ít so với hôm qua. Ngày hôm sau, Vương Anh có chút việc bận, trước khi đi cũng chưa cho Nhan Giác vẻ mặt tốt, cùng với việc Lệ Ngôn thúc giục, Vương Anh rời đi nhanh chóng.

Văn Cảnh nhún nhún vai, cắn môi nói, “Trình Bắc Vọng đưa tớ ra bên ngoài ở rồi, cũng gần nhà cậu, đang ở nhà trọ cách tòa nhà B hai con đường, mặc dù điều kiện không được tốt như lúc trước, nhưng lại có thể tránh mặt mẹ anh ấy, tớ mới có thể thở được.” 

Từ hành động bảo vệ Văn Cảnh của Trình Bắc Vọng, Nhan Giác tạm thời đánh giá đạt tiêu chuẩn, chỉ là, “Chỉ là hai người cũng không thể tránh mặt mẹ chồng cậu cả đời được, nếu như không tháo gỡ được khúc mắc, thì sau này cậu định thế nào?”

Lời của Nhan Giác khiến Văn Cảnh á khẩu, chán chường sụp bả vai, “Tớ cũng không biết, qua được ngày nào thì hay ngày ấy đi, cùng lắm thì ly hôn, không phải bà ấy muốn lão Trình nhanh chóng ly hôn với tớ, rồi tìm cho anh ấy một người khác dfienddn lieqiudoon để kéo dài hương khói cho Trình gia sao.”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Trình Bắc Vọng cất điện thoại, từ ngoài đi vào, “Sao vậy, lại nói đến chuyện gì đau lòng rồi sao? Lại nhăn nhó giống như dì Trương thế này!”

Dì Trương làm bảo mẫu mấy chục năm ở nhà Trình Bắc Vọng, trên mặt rất nhiều nếp nhăn. Trình Bắc Vọng nói Văn Cảnh như vậy, chắc chắn Văn Cảnh rất mất hứng, cô nhìn xuống đất, “Có phải vì em già rồi nên anh chê em, đúng không? Nếu vậy để em giúp anh tìm một người trẻ tuổi, xinh đẹp, thế nào?”

Nhan Giác ở một bên cười mà không nói, cô thật sự muốn nhìn một chút thái độ của Trình Bắc Vọng  như thế nào.

Trình Bắc Vọng ngừng cười, đi tới bên cạnh Văn Cảnh, giữ vai cô, “Em phải có lòng tin vào bản thân mình, cho dù em có thay đổi như thế nào, vẫn là vợ của Trình Bắc Vọng anh, là người vợ duy nhất!”

Khóe mắt Văn Cảnh ươn ướt, nhất thời không biết nên nói gì trước những lời nói dịu dàng, chân thành của Trình Bắc Vọng. Nhan Giác ho khan hai tiếng, “Trình Bắc Vọng, những lời anh nói đã được lưu lại làm bằng chứng, nếu vi phạm sẽ bị sét đánh đấy.”

Cô nhẹ nhàng uy hiếp, nhìn người đang nằm trên giường, giúp anh kéo lại góc chăn.  Sau lưng cô Văn Cảnh lại giậm chân, “Nhan Giác, không cho phép cậu nguyền rủa lão Trình nhà tớ, tớ tin anh ấy.”

Nhan Giác cười, trong tình yêu, phụ nữ luôn quên mất một câu nói---- tình nguyện tin rằng trên đời có quỷ, chứ đừng tin những gì đàn ông nói. Miệng của đàn ông ngoại trừ chức năng hôn thì chính là dùng miệng nói ngon ngọt để dỗ dành người phụ nữ của mình. Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng trở thành một đôi là nhờ một buổi xem mắt, hơn nữa tình huống hiện tại của Văn Cảnh không mấy lạc quan, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người đang gay gắt.

“Nhan Giác, cô yên tâm, tôi sẽ không làm cho cô ấy phải khóc.” Trình Bắc Vọng nói từng câu từng chữ một cách chân thành. Nhan Giác khoát khoát tay, “Không cần thể hiện điều đó với tôi, đối xử với vợ của anh tốt một chút và mau mau giải quyết chuyện của mẹ anh thôi.”

“Được rồi, được rồi.” Cô nhìn đồng hồ, “Cũng không còn sớm nữa, hôm nay là mồng một năm mới, hai người cũng không nên ở đây lâu quá, mau về nhà làm sủi cảo* đón năm mới đi thôi.”

*là một trong những món ăn truyền thống vào dịp tết Nguyên Đán của Trung quốc, cũng giống như Việt Nam hay gói bánh trưng ( miền Bắc) hay bánh Tét (miền Nam) vào dịp Tết âm lịch.

Văn Cảnh không để ý đến lệnh đuổi khách của Nhan Giác, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, “Nhan Giác, hay là tớ và Trình Bắc Vọng ở lại bệnh viện đón năm mới với hai người, chúng ta cùng gói sủi cảo, rồi tâm sự cả đêm.”

Ý tưởng ấy khiến cho Nhan Giác bật cười, cô thấy lo lắng thay cho chỉ số thông minh của trưởng phòng Văn, gói sủi cảo trong bệnh viện? Sau đó tâm sự cả đêm? Cô ấy cho rằng đây là nơi nghỉ dưỡng sao. “Thôi, được rồi, được rồi, đừng nghĩ mấy điều vớ vẩn ấy nữa, hai người đi mau, đi mau.”

Văn Cảnh và Trình Bắc Vọng bị Nhan Giác đuổi về, cô trở lại bên giường bệnh của Lệ Tranh, nhìn anh, lông mi của anh thật dài, không nhịn được cô đưa tay sờ một chút, “Lệ tiên sinh à, anh định giả bộ ngủ tới khi nào?”

“Làm sao em biết anh giả bộ ngủ?” Do sốt cao, nên giọng nói của Lệ Tranh hơi khàn khàn. Nhan Giác cười, cô ngồi dậy, rót cho Lệ Tranh cốc nước, dìu anh ngồi dậy uống nước, “Khi người ta giả bộ ngủ, lông mi sẽ động đậy, anh không biết sao?”

Uống nước xong anh dựa vào gối mà Nhan Giác đã chuẩn bị ở đầu giường, “Anh ngủ bao lâu rồi?”

“Từ lúc anh ngất là ba giờ chiều hôm qua cho đến bây giờ, tất cả là hai mươi tiếng.” Nhan Giác nhìn anh thật sâu, “Lệ Tranh, anh biết không, nếu như không phải bác sĩ nói do anh quá mệt cùng với phát sốt dẫn đến ngủ lâu chưa tỉnh như vậy, thì em sẽ cho rằng anh.......”

“Cho rằng anh sẽ chết.” Lệ Tranh kéo tay Nhan Giác, nắm chặt tay cô, “Em yên tâm, nếu thật sự phải chết, anh sẽ để em đi trước, anh sẽ an táng cho em, để cho em yên tâm. Tất cả mọi khổ sở sẽ để lại cho anh, sự cô độc để lại cho anh, đây chính là cách anh yêu em.” 

“Em sẽ không bỏ anh mà đi trước, cũng sẽ không để anh phải đau khổ một mình, chúng ta không thể sinh cùng ngày nhưng có thể cùng nhau đi đến cuối cuộc đời Lệ Tranh, cả đời này đừng nghĩ đến việc bỏ rơi em.”

Nắm chặt tay Nhan Giác, Lệ Tranh chậm rãi gật đầu. Lời thề chính là như vậy, lời thề son sắt sẽ không thay đổi, nhưng khi gặp phải sóng gió thì mọi người thường sẽ chọn một con đường khác, không lâu về sau, Lệ Tranh cũng giống như vậy.

Bệnh viêm phổi nặng không nặng mà nhẹ cũng không nhẹ, phải nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian nhất định, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Lệ Tranh ở bệnh viện gần nửa tháng, phải truyền rất nhiều nước, lại uống rất nhiều thuốc mới có thể phục hồi sức khỏe rồi xuất viện.

Ngày 15 tháng Giêng.

Nhan Giác ở nhà làm bánh trôi nước, cô phải mất rất nhiều công sức mới học được từ mẹ. Lão ba vốn là người ở vùng sông nước Giang Nam, ngày 15 tháng Giêng hàng năm đều muốn ăn bánh trôi, lúc trước đều do bà nội đích thân làm, sau khi bà nội qua đời liền đổi thành mẹ cô, cô con dâu Tây Bắc, học rồi làm cho ba ăn. Tài nghệ nấu nướng của mẹ rất tốt.

Vừng để làm bánh, Nhan Giác đã chuẩn bị từ trước, bên trong Nhan Giác cho thêm hoa quế và hoa hồng, từ xa đã cảm thấy được mùi vị thơm ngon của từng chiếc bánh trôi. Đợi nước sôi, cô thả bánh đã làm vào nồi, đợi một lúc bánh chín thì vớt ra cho vào từng bát. Sau đó cô gọi hai người đang ở ngoài phòng khách, “Chuẩn bị ăn bánh trôi thôi.”

Lệ Ngôn cũng ở nhà cô, lần này anh phải đeo bám lãnh đạo thật lâu mới có thể chạy trở về, dĩ nhiên mục đích của anh là để gặp Du Du. Nhưng lại quá không đúng lúc, Nhan Giác nghe nói lại phải đi phỏng vấn ở xa. Sang năm mới rồi mà vẫn không thể nghỉ ngơi. Nhan Giác thở dài, sau khi làm xong cô gọi hai người, “Xong rồi đây, có thể ăn được rồi.”

Cô chống cằm, Lệ Ngôn ăn đến phồng má nhưng vẫn không quên càu nhàu, “Anh, chị dâu, tại sao thím vẫn còn tư tưởng phong kiến vậy chứ, người ta nói lấy vợ hơn ba tuổi như mang vàng về nhà, hơn nữa không  phải Du Du hơn em bốn tuổi, mới chỉ có ba tuổi lẻ mười một tháng. Anh, chỉ cho em một vài cách, làm thế nào mới có thể phá tan được suy nghĩ của thím đây.”

Cách ăn của Lệ Tranh lịch sự hơn rất nhiều so với Lệ Ngôn, hai người ngồi cùng nhau, Nhan Giác thật sự không tin Lệ Tranh cũng đã từng đi lính như Lệ Ngôn. Anh múc một miếng bánh trôi ở trong bát, thổi thổi, sau đó đưa đến bên miệng Nhan Giác, nhìn cô ăn, anh nói, “Cái này thì anh thật sự không có biện pháp, chuyện của anh và chị dâu cậu, lúc đầu mẹ anh cảm thấy gia đình của hai bên không hợp nhau, còn về chuyện của cậu và Du Du...... nói thế nào...... thì cũng hơi khó để thay đổi suy nghĩ của mẹ anh.”

“Thật ra cho dù vấn đề là gì đi nữa, thì anh vẫn lo lắng là, Du Du và cậu cách nhau bốn tuổi, sau này suy nghĩ của hai người sẽ khác nhau, hơn nữa.....cậu...”

Lệ Tranh nhìn sang em trai, “Em thế nào?”

“Tuổi trẻ bồng bột, dễ kích động, anh cảm thấy mẹ đang lo lắng về cuộc sống sau này của cậu.” Thời thanh xuân của con gái rực rỡ như hoa mùa hạ, bùng cháy như ngọn lửa, qua cái tuổi đó thì lại tàn lụi rất nhanh, Lệ Tranh hiểu mẹ anh lo lắng chuyện gì, thời  gian qua đi, nhan sắc thay đổi, đến lúc đó liệu Lệ Ngôn có thể chấp nhận die,n; da.nlze.qu;ydo/nn được sự chênh lệch tuổi tác như thế này không.

“Em sẽ không!” Lệ Ngôn để lại lời này, sau đó rời khỏi nhà Lệ Tranh quay về quân đội.

Sau trận ốm nặng, cơ thể của Lệ Tranh cho Nhan Giác một cảm giác không thể yên tâm, cho nên sau ngày 15, Lệ Tranh nói muốn đến công ty, thì Nhan Giác quyết định không về trường mà đi theo Lệ Tranh tới công ty. 

Nắng ấm chiếu lên bóng dáng đang đắp chăn ngủ say trên ghế sa lon. Vốn dĩ Nhan Giác đang vẽ tranh, không biết là do âm thanh của điều hòa hay do nhiệt độ rất thích hợp để ngủ, tóm lại Nhan Giác cứ như vậy ngủ thiếp đi. Sau khi Lệ Tranh xem xong hai bản thiết kế, ngẩng đầu lên thấy Nhan Giác đã ngủ say, bèn lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người Nhan Giác.

Anh cầm một lọn tóc của cô đặt lên mũi ngửi, thật thơm. Nhưng lại có người cố ý sát phong cảnh, Nhan Giác chậc chậc một tiếng, hai mắt vẫn nhắm, “Đã ba ngày em chưa gội đầu rồi, anh thấy trên đầu em có mùi gì sao?”

Lệ Tranh kéo Nhan Giác ngồi dậy, “Anh nhớ không nhầm, hôm qua hình như có người quấn lấy anh muốn tắm uyên ương thì phải?”

“Nói bậy.” Nhan Giác đỏ mặt, gỡ chăn ra đứng dậy, cô sẽ không thừa nhận hôm qua cô không khác gì một nữ thổ phỉ, lôi kéo Lệ tiên sinh tắm uyên ương. Chẳng qua là cô rất nhớ anh mà thôi. “Em đi mua cafe, anh muốn uống gì không?”

“Vậy.....” Lệ Tranh cúi đầu trầm ngâm, “Vậy thì một cốc capuchino đi.”

Đang đợi lấy đồ uống, bên cạnh có tiếng nói hấp dẫn sự chú ý của Nhan Giác. Khi giọng nói đầu tiên vang lên, Nhan Giác nhận ra đó là giọng nói đó thuộc về mẹ của Trình Bắc Vọng, chanh chua lại mang một chút liều lĩnh. Chỉ là Nhan Giác cũng không ngờ rằng, mẹ của Trình Bắc Vọng nói chuyện với ai cũng vẫn dùng giọng điệu như vậy.

“Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới đáp ứng sinh một đứa bé cho Bắc Vọng.” Nhan Giác không nhìn thấy người, nhưng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này của bà ấy, khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo như đang sai khiến người khác. Giọng nói tiếp theo khiến Nhan Giác kinh ngạc, là Chris.

Không biết là Chris mới khóc xong hay đang bị cảm, giọng nói khàn khàn, sau khi mẹ của Trình Bắc Vọng nói xong được một lúc Nhan Giác mới nghe thấy cô ta nói, “Xin lỗi dì, cháu không thể đồng ý yêu cầu của dì, bây giờ Bắc Vọng đã có gia đình của anh ấy, cháu không thể phá vỡ hạnh phúc của họ, cháu thừa nhận là cháu còn yêu anh ấy, nhưng cháu không thể.”

Nhan Giác cười lạnh một tiếng, quả nhiên Chris cùng Trình Bắc Vọng đã từng qua lại, cô không đoán sai. Không lên tiếng, cô tiếp tục nghe. Vì hạnh phúc của bạn tốt, cô chấp nhận làm chuyện vô sỉ là cô không đoán sai. Không lên tiếng, cô tiếp tục nghe. Vì hạnh phúc của bạn tốt, cô chấp nhận làm chuyện vô sỉ là nghe trộm chuyện của người khác.

Mẹ của Trình Bắc Vọng vẫn tiếp tục, “Chỉ cần còn yêu là được, dì thừa nhận, trước đây dì kiên quyết phản đối hai đứa là dì sai, nếu như dì biết Bắc Vọng lấy về một con gà không biết đẻ trứng thì ban đầu dì cũng sẽ không phản đối hai đứa.”

Bà mới là gà, cả nhà bà mới là gà. Nhan Giác rất tức giận, cô đỡ lấy bàn, nhích lại gần, bởi vì giọng nói của bà ta nhỏ đi một chút. Nhan Giác nghe bà ta nhỏ giọng nói, “Nói cho cô biết, đừng có mà không biết điều, nếu như tôi có lựa chọn khác thì tôi còn đến tìm cô sao? Sau khi cô và Bắc Vọng chia tay, cô đã ngủ cùng bao nhiêu người rồi, cô không nhớ rõ sao? Theo như tôi biết, ba cô vẫn luôn đi đánh bạc, còn mẹ cô thì bị ung thư, vẫn đều nhờ hết vào cô lo liệu, tôi đã nói rõ với cô rồi, hoặc là cô cùng Bắc Vọng quay lại với nhau, sau đó sinh cho nó một đứa con trai, thuận lợi tôi sẽ bắt nó cùng người phụ nữ kia ly hôn rồi cưới cô làm vợ, đến lúc đó cô có tiền giúp gia đình, còn có thể là thiếu phu nhân của Trình gia, cớ sao lại không muốn, hơn nữa......”

Bà ta dừng một chút rồi tiếp tục, “Nếu Bắc Vọng không lấy cô, thì cô vẫn là mẹ đẻ của người thừa kế của Trình gia, chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi cô.”

Mười giờ sáng, trong quán cafe, không có nhiều người, cho nên tiếng đập bàn của Nhan Giác lại cực kì rõ ràng, “Bà nói đủ chưa? Tôi thật sự không nghe nổi nữa, cái gà gọi là gà không biết đẻ trứng? Bà sinh ra Trình Bắc Vọng, vậy tôi có nên gọi bà là Gà không? Với gia đình này nhà các người, cũng không xứng với Văn Cảnh.”

Lúc nhân viên phục vụ đưa Die nd da nl e q uu ydo n, cafe tới cũng bị sự giận dữ của Nhan Giác dọa sợ, đứng ở một bên không dám lại gần. Nhan Giác mắng xong cầm cafe rời đi, nghĩ sao lại quay trở lại, việc cô làm ngày đó chính là muốn mang cốc capuchino của Lệ Tranh đổ hết lên người mẹ của Trình Bắc Vọng.

Cô nghĩ, bọt cafe rất hợp với mái đầu quăn tít của bà ấy, như vậy cũng có thể gọi là một cảnh đẹp, không phụ danh xưng “Gà đẹp” của bà ta, dĩ nhiên điều đó chỉ xảy ra khi không có lời nói của Chris đột ngột xen vào giữa đường.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Chris chật vật như vậy, mái tóc đen phủ  đầy chất lỏng màu nâu, xa xa Nhan Giác có thể ngửi thấy được mùi cafe cùng với mùi dầu dưỡng tóc trên đầu cô ta. Nhan Giác miệng mím chặt, không nói xin lỗi.

“Đáng đời.” Nói xong câu này, cô quay đầu rời đi, cũng nghe thấy lời nói hùng hổ của mẹ Trình Bắc Vọng.  Tự trọng, muốn người khác tôn trọng mình thì điều đầu tiên là phải biết tôn trọng người khác; tự ái*,  mình phải yêu chính mình thì người khác mới có thể yêu bạn. Lúc này Chris thay mẹ của Trình Bấc Vọng nhận lấy một cốc cafe, trong mắt Nhan Giác cô ta là một người không biết tự trọng cũng không biết tự yêu chính mình.

*trong trường hợp này tác giả muốn nói đến chính là tự yêu lấy bản thân của mỗi người, tự: chính mình, ái: yêu. Còn tự ái mà chúng ta hay nói chính là do quá nghĩ đến mình mà sinh ra giận dỗi, khó chịu, khi cảm thấy bị đánh giá thấp hoặc bị coi thường.

Quán cafe cách công ty của Lệ Tranh hai mấy mét, vì đi vội nên Nhan Giác không mặc nhiều áo, chỉ có một chiếc áo bông mỏng, lúc này đi trên đường không có mục đích, bị gió thổi cô mới thấy lạnh. Bên cạnh có một tiệm bán báo, trong tủ kính có bày mấy bao thuốc lá, “Cho tôi một bao hoa sơn trà.”

“Hoa sơn trà là gì?” cửa sổ mở ra, người bên trong dùng giọng Đông Bắc trả lời. Nhan Giác ảo não, ở nơi này sao có thể bán thuốc lá dành cho phụ nữ chứ, từ trong ví tiền lấy ra tờ màu hồng, “Vậy thì lấy cho tôi bao nào cũng được.”

Thuốc lá chưa bao giờ là đồ tốt, có thể là mấy đồng tiền một bao song hỷ hoặc là mấy chục đồng một bao Trung hoa. Một thời gian dài không hút, bây giờ hút lại khiến cô bị sặc khói thuốc.

Một bàn tay vỗ vỗ lưng cô, Nhan Giác xoay người, không biết Chris đứng cạnh mình từ bao giờ. Chris ngồi xuống bên vệ đường cùng cô, lấy điếu thuốc đã đốt được một phần ba từ tay cô, dập tắt. “Nhan Giác, cô biết không, thực ra tôi rất hâm mộ Văn Cảnh.”

Nhan Giác cười nhạo một tiếng, “Hâm mộ chuyện gì, hâm mộ việc cô ấy không thể sinh con, sau đó bị đá ra dành chỗ cho cô?”

Lời nói của Nhan Giác cũng không khiến Chris tức giận, cô ta cười một tiếng, “Tôi thật hâm mộ cô ấy, cô ấy cho cô những gì mà cô có thể ra mặt thay cô ấy, khi đó, nếu có một người bạn nguyện ý thay tôi ra mặt như cô, thì có lẽ tôi sẽ không là tôi của bây giờ.”

“Muốn nghe một chút chuyện cũ của tôi không?” Trên trán của cô còn lưu lại một ít cafe chưa lau hết, Nhan Giác muốn từ chối nhưng lại không thể nói ra, đành cúi đầu chơi đùa bao thuốc lá trong tay.

“Tên tôi vốn không phải là Chris, tên gọi của tôi rất đơn giản, ngắn gọn, mọi người đều bảo cái tên đó rất hay.”

[ Ngoại truyện]  Tôi là đơn giản.

Tôi nhỏ hơn Trình Bắc Vọng ba tuổi, khi ấy đang học đại học, cô phát cáu vì chuyến xe đón học sinh bọn họ. Khi đó anh ấy gầy hơn bây giờ, nhưng không yếu, giúp tôi chuyển hai bao đồ mang từ quê lên xe mà không thở gấp, không yếu ớt như những chàng trai thành phố khác. Nếu như anh ấy không hỏi tôi trong bao có những gì, thì chắc chúng tôi sẽ không có những chuyện về sau.

Hai bao của tôi rất lớn, trong thành phố giá cả đắt đỏ, việc đi học đã không dễ dàng nên tôi phải tiết kiệm. Mà những gói tôi mang đến sau nửa tháng đã bị hỏng, nhưng tôi vì tiết kiệm mà vẫn cố ăn, cuối cùng bị ngộ độc thức ăn, trong tiết thể dục bị ngất xỉu. Khi tỉnh lại, anh ấy cầm những túi mà tôi đã mang đến, đến trước mặt tôi rống to, “Sau này còn ăn những thứ này nữa thì đừng có trách.”

Đương nhiên là sau này tôi không dám ăn nữa, bởi vì anh ấy thành bạn trai của tôi. Có phải rất kì lại đúng không, tôi cũng cảm thấy thế, hai chúng tôi ở bên nhau mà không thể nói rõ được, nhưng không thể nói rõ được cũng hay, điều đó khiến cho tôi có một đoạn tình cảm đẹp nhất trong cuộc đời.

Trình Bắc Vọng đối với tôi rất tốt, tốt hơn bạn trai của những gái khác trong trường, mỗi lần đến kì tôi đều đau bụng, khi ấy phòng ngủ không được ấm áp, anh ấy đều thuê phòng bên ngoài, tăng thêm nhiệt độ, ôm tôi để cho tôi ấm bụng. Tôi nói một câu bạn có tin không? Chúng tôi ở cạnh nhau bốn năm, anh ấy đều không bao giờ đi quá giới hạn. Nhưng đừng nghi ngờ gì cả, anh ấy rất bình thường.

Bốn năm trôi qua rất nhanh, tôi tốt nghiệp đại học, anh ấy tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chuyện kết hôn được anh ấy nhắc tới một cách rất tự nhiên, nhưng lúc đấy tôi không dám suy nghĩ gì, tôi nhận được thư từ quê nói rằng ba tôi ở quê đánh bạc thua sạch toàn bộ tiền trong nhà, mẹ bị ung thư, gia cảnh nhà anh ấy tốt như vậy, đối với tôi chính là với cao.

Quả nhiên khi tôi gặp được DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn mẹ của anh ấy, mẹ anh ấy lúc đó rất trẻ, tính khí cũng kiêu ngạo hơn, trực tiếp quăng cho tôi một tờ chi phiếu, nói rằng đã điều tra lai lịch của tôi rõ ràng, tôi không xứng với Trình Bắc Vọng, muốn tôi rời xa anh ấy.

Cô biết không? Hồi đó thành tích học của tôi rất tốt, vốn là nhà trường định cho tôi học nghiên cứu sinh, nhưng vì do mẹ của anh ấy tạo áp lực, vì vậy quyết định bị trì hoãn. Tôi muốn đi học, muốn thay đổi số phận, vì vậy giữa việc học và tình yêu tôi chọn vế trước.

Nhưng trên thực tế lại không như những gì ta muốn. Ba tôi tới gặp tôi, dẫn tôi đi gặp ông chủ của ba, nói muốn cùng hợp tác làm ăn, ông ấy nói tôi là sinh viên, hiểu nhiều, không sợ bị người ta lừa.

Trên thực tế, sao ông ấy có thể bị lừa.

Khi tôi tỉnh lại, người đàn ông đó đã ở trên người tôi thở hồng hộc, cái kia của hắn làm tôi đau quá, máu chảy ra rất nhiều. Tôi kêu đau, nhưng cô biết không? Ba tôi đang ở ngoài cửa, ông ấy nói với tôi, con gái ngoan, chịu một chút ba nợ tiền người ta.

Kế tiếp người đàn ông đó làm tôi ba lần mới buông tha tôi.

Sau đó tôi mặc lại quần áo, trở về trường học, coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra. Nhưng tôi lại mang thai, càng làm cho tôi chịu không nổi, chính là, tôi té xỉu, vừa đúng lúc Bắc Vọng tới trường tìm tôi.

Sau này tôi nghỉ học, tìm việc làm thêm khắp nơi, thỉnh thoảng sẽ bị ông ấy gọi đến một lần, thói quen là một thứ đáng sợ, nó làm người ta trở nên tồi tệ.

Về sau, tôi gạt ông ấy tới nơi này, tôi chăm chỉ làm việc, tôi cũng đã từng nghĩ tới một cuộc sống hạnh phúc, cô biết, người kia là Tổng giám đốc Lệ, chỉ là cô và Tổng giám đốc thật sự rất gắn bó, tôi không có cơ hội.

Chuyện cũ của tôi nhiều như vậy, cô yên tâm, tôi sẽ không phá hoại hạnh phúc của bạn cô, bất kể là anh ấy hay là cô ấy, họ đều đáng được hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play