[Nếu như có một ngày, bạn gặp được một người như vậy, anh ấy hiểu rõ những suy nghĩ của bạn, biết trước tất cả mọi hành động của bạn, hiểu được tất cả mọi đau thương và những lo lắng của bạn, vậy chuyện duy nhất bạn cần làm là chặt lấy người ấy, một người đàn ông có một không hai trên đời này, và gả cho người ấy.
Chuyện khó hiểu nhất trên đời chính là lòng người, điều dễ thay đổi nhất cũng chính là lòng người. Chuyện cũ Lâm Uyên Và Bộc Ngọc, Nhan Giác chỉ biết được phần nào. Tính cách của cô và Bộc Ngọc rất giống nhau, nếu người không nói thì tôi cũng không hỏi. Cho nên khi đó Bộc ngọc không nói gì, Nhan Giác cũng không hỏi thêm gì.
Mẹ của Nhan Giác trở lại, cô đưa Bộc Ngọc xuống dưới.
Thời tiết tháng này rét lạnh hơn, chỉ còn một tháng nữa là đến năm mới. Trong gió tuyết, nhìn dáng lưng Bộc Ngọc thiếu đi chút kiên cường của ngày thường, Nhan Giác hít hít mũi, cho đến khi cô ấy biến mất khỏi tầm mắt mình mới xoay người đi vào.
Cô và Lệ Tranh gặp nhau ở cửa phòng bệnh, Lệ Tranh giơ bình thủy tinh lên như nói anh đi ra ngoài lấy nước. Nhan Giác ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh lại ở đây?”
“Không chào đón anh?” Lệ Tranh chau mày, anh không nhiều lời liền đi lấy nước. Bộc Vân Tụ cầm hộp cơm, vừa đi vào, gõ nhẹ lên trán Nhan Giác, “Con bé này, Tiểu Tranh đến thăm ông ngoại, con còn có ý kiến, Tiểu Giác sao con lại hỏi vậy chứ!”
Cô còn chưa gả đi đâu, mà người kia đã chính thức trở thành con rể của mẹ cô rồi, lại còn “Tiểu Tranh nữa”. Nhan Giác bĩu môi, “Mẹ, sao mẹ lại gọi con như vậy?”
Bộc Vân TỤ đang bày bát đũa, nghe được lời nói của Nhan Giác, bà ngẩng đầu lên nói “Con bé này, mẹ gọi con là Tiểu Giác như vậy cũng đã hai mươi mấy năm rồi còn gì.”
Ông ngoại tỉnh lại, nằm ở trên giường mỉm cười nhìn hai mẹ con. Nhan Giác thấy vậy liền nghĩ đến một câu nói: con người vốn như vậy, khi có được thì luôn coi nhẹ điều đó, có cũng được mà không có cũng không sao, cho nên một ngày nào đó gặp phải sự biệt ly, hoặc khi gặp phải cảnh ngộ bị bỏ rơi, thì tất cả những gì trong quá khứ kể cả những đôi giày cũ cũng đều được trân trọng, trở thành báu vật. Chỉ là, có bao nhiêu người khi hối hận có thể tìm về được thứ mình đã đánh mất đây?
Ông ngoại nói muốn uống nước. Đúng lúc đi lấy nước trở về, Bôc Vân Tụ cầm khăn lông lau khóe miệng của ông cụ, “Nước lạnh, bố để một lát nữa rồi uống tiếp.”
Mẹ và ông ngoại là những người may mắn ấy, cái mà bọn họ bỏ lỡ vẫn ở nguyên đó.
Nhan Giác đứng bên giường, nhìn mẹ cho ông ngoại uống nước, trong lòng thấy ấm áp. Lệ Tranh dọn xong thức ăn, đứng bên cạnh Nhan Giác,vòng tay qua eo cô, “Nhan Giác, xem khi nào thích hợp thì mời mẹ ăn cơm đi.”
“Sao lại vậy?” Nhan Giác không hiểu, vốn là một bữa cơm trong bệnh viện thôi, sao còn cần thời gian thích hợp chứ. Lệ Tranh bóp nhẹ eo cô, “Mời mẹ ăn cơm để bàn chuyện kết hôn của hai chúng ta, đương nhiên là ở nhà mình, tự làm mới thể hiện rõ thành ý được.”
Trong vòng ôm ấm áp của Lệ Tranh, Nhan Giác buông cờ đầu hàng, cô thích cảm giác này. Là một người con gái ai cũng sợ dung mạo của mình già đi theo thời gian, sợ thời thanh xuân qua đi quá nhanh; nhưng khi đã trải qua, Nhan Giác mới hiểu được một chuyện, con gái thật sự có thể không sợ khi mình già đi, khi thật sự gặp được nửa kia của mình, lúc ấy cũng không cần lo lắng ánh nhìn của người ấy. Cùng người mình yêu nắm tay dưới chiều tà ngắm mặt trời lặn, trên khuôn mặt hai người tràn đầy nếp nhăn, đó chính là di@en*dyan(lee^qu.donnn) chuyện đẹp nhất trên đời này.
Ông cụ nhà họ Bộc nhập viện đã được mười ngày, bệnh tình đã chuyển biến tốt, từ phòng ICU* chuyển tới phòng bệnh thường, bác sĩ vẫn phải theo dõi tình hình thường xuyên. Lệ Tranh cũng tìm được cơ hội mời mẹ Nhan Giác ăn cơm, chủ nhật tuần này, Lệ Tranh cùng Nhan Giác ở nhà nấu cơm chiêu đãi bà Bộc Vân tụ và ông Nhan Tuấn Dân- bố của Nhan Giác.
*ICU: phòng chăm sóc đặc biệt, hồi sức cấp cứu
Thứ bảy, Nhan Giác và Lệ Tranh đi siêu thị từ sớm để mua đồ, không ngờ lại gặp được một người. Nhan Giác không thể không nhìn lại Chris, cô ta đang nắm tay một người đàn ông khác, người đó không phải Trình Bắc Vọng.
“Lệ tổng, cô Nhan, hai người cũng tới siêu thị sao?” Chris thấy bọn họ trước liền đi qua chào hỏi.
“Đúng vậy.” Lệ Tranh nói chuyện dứt khoát, không có chút dài dòng, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc đã đánh tan toàn bộ cảm giác của Nhan Giác. Cô cảm thán, tại sao Trình Bắc Vọng lại không như Lệ Tranh, có thể đem lại cảm giác an toàn cho người phụ nữ của mình chứ.
Luôn nói những thói hư tật xấu trời sinh của đàn ông là trêu hoa ghẹo nguyệt, thay đổi thất thường, có mới nới cũ, nhưng cô thấy không hẳn như vậy. Nhan Giác nắm tay Lệ Tranh, mỉm cười với Chris, “Xin chào, đây là...”
Người đàn ông bên cạnh Chris khoảng 30 tuổi, nhìn qua coi như cũng đẹp trai, mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt. Lời nói của Nhan Giác khiến sắc mặt Chris thay đổi, một lúc lâu mới cất tiếng nói, “Đây là bạn trai tôi, Phương Tưởng. Đây là lãnh đạo của công ty em, Lệ Tranh, cùng bạn gái, Nhan Giác.”
“Tần tiên sinh, xin chào.” Nhan Giác vươn tay về phía người đàn ông, mỉm cười lễ phép, “Có thể cho tôi mượn bạn gái của anh một chút chứ, tôi có một vài thứ muốn nhờ cô ấy tư vấn.”
Phương Tưởng cũng rất tự nhiên, “Xin cứ tự nhiên.”
Trước khi đi Nhan Giác nói với Lệ Tranh mấy câu, “Anh cùng Tần tiên sinh nói chuyện đi, lát nữa em sẽ đi tìm anh.”
Anh hiểu rõ tất cả suy nghĩ của cô, biết trước được cô sẽ làm gì, hiểu được những lo lắng và nỗi buồn của cô, Lệ Tranh giống như là một cô thứ hai trên thế giới này, cô nhìn anh, chỉ có cảm giác uất ức. Nhan Giác cũng vỗ nhẹ lên tay Lệ Tranh, nhỏ giọng nói, “Yên tâm, em sẽ không làm gì cô ấy đâu, để lại cho anh một thư kí.”
Tiến vào khu bán nội y, Nhan Giác chỉ vào một chiếc áo Lace màu đen, hỏi Chris, “Cô thấy cái này thế nào?”
“Không tồi, làm rất khéo, rất hấp dẫn, cô mặc vào sẽ rất hợp đấy.” Chris trả lời có phần khuôn phép, cô tiến về phía tủ kính xem những sản phẩm khác được đặt ở đây. Nhan Giác cười cười, đối với lời nói của Chris cô không tỏ vẻ gì hết. Cô lại chỉ vào một chiếc áo màu hồng phấn, “Cái này thì sao, cô thấy thế nào?”
“Cái này trông có vẻ thoải mái, nhưng không thích hợp để giữ ngực, hơn nữa nhìn vào cũng không phải là quá đẹp.” Chris nhíu lông mày, lắc đầu. Nhan Giác cười, “Chris, cô hiểu rõ vấn đề này thật đấy, nếu là cô....cô thích kiểu như nào vậy?”
Chris đứng trước gian hàng nhìn một lượt, rồi chỉ tay vào một chiếc, “Nếu là tôi....tôi sẽ chọn cái này.”
Ở một bên quan sát, nhân viên bán hàng biết Chris là một người biết nhìn hàng, liền chạy tới giới thiệu, “Tiểu thư, ánh mắt của cô thật là tốt, đây là kiểu dáng mới của Frankly Dar-ling năm nay, nhãn hiệu này rất được mọi người ưa chuộng,chỗ chúng tôi mỗi cỡ đều có một chiếc, hiện tại chúng tôi còn hai chiếc cỡ 80D và 75C, cô có muốn thử không, tôi sẽ lấy cho cô thử?”
Thái độ ân cần của nhân viên là cho Chris đỏ mặt, “Không phải, số đo có phần không hợp, tôi mặc B.”
“À!Nha....” Cô gái bán hàng liếc nhìn ngực của Chris một chút. Nếu như nhìn cũng có thể khiến cho bộ ngực trở nên lớn hơn, thì hôm nay người bán hàng của Frankly Darling có lẽ cũng kiếm được rồi.( ý muốn nói cũng có thể bán được hai cỡ áo đó đó ^.^)
“80D và 75C này tôi đều lấy, làm phiền gói lại giúp tôi.” Lời nói của Nhan Giác khiến cho cả nhân viên bán hàng và Chris ngạc nhiên, người bán hàng hậu tri hậu giác* sau đó vui mừng nói, “Dạ, dạ.”
*Hậu tri hậu giác: sau khi xem xét kĩ càng mới phát hiện ra. Trong trường hợp này thì là cô ấy đơ một lúc mới phản ứng lại là đã bán được áo ý.
“Cô Nhan, cô mặc cỡ D?” Chris nhìn Nhan Giác, trợn mắt há mồm (không thể tin được). Nhan Giác cười cười nhìn Chris, “Tôi không mặc D, tôi mặc C, bạn thân của tôi mặc D, Văn Cảnh, cô biết cậu ấy không? Chính là vợ của Trình Bắc Vọng, người cùng hợp tác với công ty của mọi người đó, cái người kia, dáng người “tốt” muốn chết, nghĩ lại mới thấy bụng Văn Cảnh hình quả lê, Nhan Giác nhịn cười, “Tình cảm của cô ấy và Trình Bắc Vọng tốt lắm, họ đang định có con trong năm nay.”
“A, thật sao?” Ánh mắt của Chris có chút mất hồn, thỉnh thoảng di chuyển nhưng cũng không biết là đang nhìn nơi nào. Ngón tay Nhan Giác chỉ vào chỗ ghế ngồi bên kia, “Kì thật, khi mỗi người sinh ra, trong sinh mệnh đều có vị trí cố định dành cho người người đó, nếu như có ham muốn vị trí ấy, hoặc là ngồi nhầm thậm chí cướp đoạt vị trí của người khác, thì chờ đợi cũng chính là báo ứng không may mà thôi, Chris cô hiểu lời tôi nói không?”
Nhan Giác đưa thẻ cho nhân viên bán hàng, nói với nhân viên rằng không có mật mã, rồi quay lại nhìn Chris, cô ấy cắn chặt môi, sau đó nói, “Cô Nhan, tôi nghĩ tôi không hiểu cô có ý gì.”
“Ý của tôi rất rõ ràng, cô đã có bạn trai, mặc kệ là tốt hay xấu, cũng mong cô đừng mơ ước đến chồng của người khác, đặc biệt là bạn thân tôi, Văn Cảnh, nếu như lần sau tôi phát hiện cô và Trình Bấc Vọng vẫn còn dây dưa không rõ, tôi sẽ không bỏ qua cho hai người đâu! Lời hôm nay của tôi cô hãy nhớ kỹ!” Nhan Giác từng DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn bước ép sát Chris vào góc tường, mắt cô trừng lên giống hệt sư tử cái, nhưng vẻ mặt lại rất dịu dàng. Sắc mặt của Chris đã trắng bệch.
Nhân viên bán hàng cầm phiếu mua hàng trở lại để Nhan Giác kí tên, Nhan Giác cúi đầu cầm bút viết, còn mi mắt thì chớp chớp vài cái. Cầm đồ trong tay, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cô nói với Chris, “Chúng ta về thôi, không họ lại chờ lâu quá mà sốt ruột.”
Hai người đàn ông đang đứng ở chỗ bán hải sản tươi sống, Lệ Tranh đang cầm một con cua lớn lên xem xét, Nhan Giác đi tới, ngó vào xe đẩy xem một chút, trống không.
“Cái gì cũng chưa mua à?” Cô khoác tay kia của Lệ Tranh, mười ngón tay đan xen, Lệ Tranh bỏ cua xuống, “Không sai biệt lắm, chờ em quyết định xem mai nên nấu những gì.”
Đàn ông nên như vậy, đem những thứ tốt nhất chọn ra, sau đó sẽ đưa quyền quyết định cuối cùng cho phụ nữ. Nhan Giác và Lệ Tranh hiểu nhau như vậy khiến cho một người thấy đau nhói, Chris mở to mắt, đối phương muốn nói “Cũng đói rồi, chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy tiếng nói, Nhan Giác quay đầu lại nói tạm biệt với Chris. Lệ Tranh cúi đầu, vùi trong cổ cô nhỏ giọng, “Nữ vương, đánh địch thắng lợi rồi sao?”
“Không có, là thất bại hoàn toàn!” Chờ Chris đi xa, Nhan Giác thay đổi thành vẻ mặt như muốn khóc, “Người khác đấu trí với tiểu tam thì không tốn một binh một tốt, thế nào lúc đến lượt em thay bạn tốt ra mặt lại phải chi ra 4200 đồng chứ!”
Lắc lắc phiếu mua hàng của Frankly Darilng trong tay, Nhan Giác than thở khóc lóc.
Chỉ là có một chuyện khiến cô không ngờ, vóc dáng của Chris thật tốt.
Nửa đêm hôm đó một trận tuyết đổ xuống, thành nhỏ ở Tây Bắc bao phủ trong lớp áo màu trắng bạc, dưới ánh nắng ban mai mờ nhạt thật yên tĩnh. Trong phòng bếp, Lệ Tranh đang xào giao bạch với hành lá, dầu trong nồi kêu vang, Nhan Giác nói cho anh biết mẹ của cô thích ăn nhất là giao bạch*. Nhan Lương bị Nhan Giác đuổi tới trung tâm phục hồi để đón ba cô, trước khi đi cô có dặn Nhan Lương phải chăm sóc tốt cho ba.
*Giao bạch: củ non của cây niễng; để biết thêm chi tiết các nàng hãy tra gg, đây là lần đầu tiên ta nghe đến cây này đó @.@
Mười giờ sáng, Nhan Lương đã đón được ba về tới nhà, mẹ vẫn còn chưa tới. Nhan Giác ở ngoài ban công giũ ga trải giường, gió từ bên ngoài thổi vào, thở ra những vòng khói màu trắng.
“Nhan Lương!” Nhan Giác gọi em trai, “Lúc em và ba tới có thấy mẹ không?”
Nhan Lương đang chơi cùng Lệ Viên ở ngoài phòng khách, nghe thấy chị gọi, cậu cao giọng nói, “Nếu em muốn là có thể gặp, vậy không phải em có thể đón mẹ về cùng rồi sao? Chị, so với mẹ chị còn giống mẹ hơn.”
Nhan Lương nói một cách vui vẻ, kết quả là bị “Bà mẹ” từ ban công đi vào gõ một phát vào đầu.
Nhan Giác đã hẹn với Bộc Vân Tụ cùng ăn trưa, đợi đến tầm 12h30 vẫn chưa thấy bà xuất hiện.
“Lệ Tranh, có phải mẹ có chuyện gì rồi không? Không thì sao bây giờ vẫn chưa tới?” Nhan Giác ngồi trên ghế salon, thức ăn đã bày trên bàn, Nhan Giác lại xem đồng hồ treo tường, 12h35 rồi. Nhan Tuấn Dân tựa vào bên cạnh cô, ngủ gà ngủ gật. Lại thêm năm phút nữa trôi qua, Nhan Giác không kìm được tức giận, cô từ trên ghế đứng dậy, kéo tấm chăn đắp lên người cho ba cô, “Lệ Tranh, anh cùng Nhan Lương ở nhà xem ba, em tới bệnh viện một chút, nếu không có chuyện gì, tại sao bây giờ còn không đến?”
Nhan Giác vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Nhan Lương giống như con khỉ nhỏ chạy vọt ra mở cửa. Cửa mở ra, mẹ Nhan Giác mỉm cười đi vào, Nhan Lương đứng bên cạnh bà, “Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc, nếu mẹ không đến chị sẽ phóng tên lửa tới tìm mẹ đấy.”
“Thằng nhóc kia, chị nghĩ chị không cần giẫm lên tên lửa mà lập tức giẫm lên em đấy.” Nhan Lương một lần nữa bị Nhan Giác giày xéo. Lệ Tranh từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười nhìn, chờ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Bộc Vân Tụ cởi xong áo khoác anh mới nói, “Mẹ, con đi hâm nóng lại thức ăn, lát nữa chúng ta ăn cơm.”
Bộc Vân Tụ cười, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói với Nhan Giác “Con gái à, tính khí của con thu liễm lại một chút, người trong nhà thì sẽ không nói, nhưng sau khi kết hôn thì làm sao?”
“Mẹ, con lấy chồng, Lệ Tranh chính là người nhà rồi, anh ấy cũng không chê con.” Sớm đã thừa nhận khuyết điểm của nhau, Lệ Tranh và Nhan Giác đã coi như là gia đình rồi.
Đồ ăn được hâm lại rất nhanh, giấy bạc ở trong lò vi sóng quay một vòng, Lệ Tranh trong chớp mắt lại làm xong một bàn đồ ăn nóng hổi. Ngồi trước bàn cơm, Lệ Tranh điều chỉnh máy trợ thính, sau đó bưng ly rượu lên, “Mẹ, mặc dù con đã sớm coi mẹ là mẹ con, nhưng hôm nay con vẫn muốn trịnh trọng xin mẹ một điều, hi vọng mẹ hãy yên tâm giao con gái của mẹ cho con, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Nhan Giác.”
Rượu nho Pháp trong ly sóng sánh theo tay của Lệ Tranh, tay anh khẽ run, mùi rượu thoang thoảng làm say lòng người, mặt của Bộc Vân Tụ không hiểu sao có chút đỏ, “Nhưng tai của cậu không tốt, cậu là người khuyết tật.”
Bà nói ra một câu đủ để đả thương người khác, khiến Nhan Giác ngoài ý muốn. Dưới mặt bàn, cô kéo kéo tay áo của bà, “Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Bộc Vân Tụ vỗ vỗ Nhan Giác hai cái, rồi nói với Lệ Tranh “Đừng vì dì nói đến vấn đề này mà không vui, bởi vì đây là sự thật, dì cũng cần phải hỏi rõ ràng mới có thể giao con gái cho cháu được, cháu là người khuyết tật, cháu tự ti sao?”
“Nói thật, thỉnh thoảng cháu cũng có một chút, khi máy trợ thính không có điện thì sẽ không nghe thấy người khác nói gì, chỉ là dì à, cho dù một người hoàn hảo đến đâu, nhưng cũng sẽ có lúc người đó cảm thấy tự ti. Tự ti và mềm yếu giống như một yếu tố cần thiết của mỗi người, chúng ta ai cũng có, cháu nghĩ điều này không ảnh hưởng đến việc cháu sẽ khiến cho Nhan Giác hạnh phúc, huống chi khi ở cùng cô ấy, cháu chưa bao giờ là người yếu đuối.” Cách bàn lớn, Lệ Tranh nắm tay Nhan Giác, ánh mắt chân thành, anh hiểu sự băn khoăn của mẹ Nhan Giác, ai chẳng muốn con gái mình có thể gả cho một người hoàn hảo, có thể chăm sóc cô ấy cả đời, “Dì cũng không nghĩ rằng cháu thiếu đi một bên tai thì cháu sẽ bớt yêu Nhan Giác đi một phần, ít chăm sóc cô ấy một chút chứ.”
Người vẫn không lên tiếng nãy giờ, Nhan Tuấn Dân, đột nhiên nâng tay lên, “Gọi ba, gọi mẹ, gọi ba, gọi mẹ.....”
Bộc Vân Tụ cười hòa ái, “Đứa bé ngoan, thật ra trong cuộc sống không có ai là hoàn mỹ hết, ta tin tưởng con cho dù trên thân thể con có thiếu sót so với người khác thì cũng không ảnh hưởng đến những cái khác, ba con bé cũng muốn con đổi cách xưng hô, ta cũng vậy, mong các con hạnh phúc!”
Lệ Tranh kích động, anh cầm ly khẽ run. “Ba, mẹ.”
Nhan Giác cũng kích động, run rẩy nói, “Cảm ơn mẹ, cảm ơn ba.”
Một bữa cơm đầy niềm vui, Nhan Lương là người ăn nhiều nhất, không chỉ một mình cậu ăn, cậu còn gắp cho Lệ Viên đầy ắp đồ ăn vào trong bát. Phồng má ăn cơm, cũng không quên dặn Lệ Viên, “Lệ Viên ăn nhiều vào, ăn nhiều mới mau lớn, mới có thể khỏi bệnh.”
Bộc Vân Tụ cười, xoa đầu hai đứa trẻ, “Nhan Lương tới Dung Bắc không tới nửa năm, mà đã hiểu chuyện hơn, Lệ Viên cũng rất ngoan, đứa bé này nếu không có bệnh thì thật tốt.”
“Mẹ, cho dù Lệ Viên có bệnh, cũng không cho mẹ ghét bỏ em ấy.”
Sau cơm trưa, Bộc Vân Tụ đem Lệ Tranh đuổi ra phòng khách xem TV, bà và Nhan Giác ở trong bếp vừa rửa bát vừa trò chuyện.
Nhan Giác rửa hết một lượt, sau khi tráng xong đưa cho mẹ để lau khô bát đũa.
Nhan Giác hỏi, “Mẹ, vừa rồi không hỏi mẹ, có phải ông ngoại xảy ra chuyện gì hay không, vì thế mẹ mới tới trễ như vậy?”
Bộc Vân Tụ lắc đầu, “Ông ngoại con rất tốt, bác sĩ nói nửa tháng nữa là có thể xuất viện rồi.”
“Vậy vừa rồi có chuyện gì sao, mẹ.” Nhan Giác nghi ngờ. Động tác của Bộc Vân Tụ dừng lại, bà nhìn ra bên ngoài, Lệ Tranh đang ngồi trong phòng khách đang cùng Nhan Lương chơi với Lệ Viên, trong TV đang chiếu phim hoạt hình <Hỉ Dương Dương và Hôi Thái Lang>.
Thấy bọn họ đang nói chuyện không ai chú ý trong này, Bộc Vân Tụ nghiêm mặt nhìn con gái, “Tiểu Giác, chuyện của con và Lệ Tranh, người nhà bên đấy có phải không đồng ý hay không?”
Lúc trước Lệ Tranh có nói qua, chuyện bên đó anh ấy sẽ xử lí, tạm thời không cho mẹ cô biết, cho nên Nhan Giác do dự không biết có nên nói hay không, “Mẹ, không có đâu...”
“Còn lừa mẹ, hôm nay mẹ Lê Tranh có đến tìm mẹ, trước khi mẹ tới đây, nếu không con nghĩ dfienddn lieqiudoon. vì sao mẹ đến muộn như vậy.” Bộc Vân Tụ cau mày, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng. Trong long Nhan Giác cảm thấy hồi hộp, cô không ngờ Vương Anh lại nhanh như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT