[Đôi khi, cúi đầu không có nghĩa là thừa nhận sai lầm, chẳng qua là do tình thế bắt buộc. Cúi đầu thật ra cũng không phải là việc to tát, nhưng cúi đầu cũng không phải là thoải mái mà không quan tâm.]

Tiếng hét của Lệ Viên khiến mọi người vây xem ngày một nhiểu hơn, Nhan Lương đang đánh nhau không ngừng, lăn qua lăn lại trên tuyết đương nhiên cũng nghe được, “Chị, chị dẫn Lệ Viên đi đi!”

Em trai khiến cho Nhan Giác thấy đau đầu, chỉ là cô cũng thật bội phục Nhan Lương, đang đánh nhau cũng vẫn có thể nhớ đến chuyện của Lệ Viên.

“Khoa dự bị đại học lớp ba, Bành Diệp, Nhan Lương, mấy đứa muốn tiếp tục đánh nhau ở đây, sau đó chị thông báo cho hiệu trưởng trực tếp đuổi học cả hai? Hay là dừng lại, đi theo chị về phòng làm việc rồi giải thích rõ chuyện này?” Day day huyệt thái dương, Nhan Giác nói.

Bầu trời tuyết lại bắt đầu rơi, những bông tuyết trăng mịn như kẹo bông, dính trên người hai nam sinh vừa lăn lộn trên đất. Nam xinh tên Bành Diệp nghe Nhan Giác nói vậy đoán chừng thấy sợ, muốn thôi không đánh nữa. Gần như đồng thời, Nhan Lương lại đánh một phát lên mặt cậu ấy. “Bảo cậu không được mở miệng.”

“Nhan Lương!” Nhan Giác vội vàng trấn an Lệ Viên vừa bị giật mình quá mức, không rảnh để đi qua dạy dỗ em trai, nếu có thể qua đó, chắc chắn rằng đầu của Nhan Lương sẽ nở hoa.

Bên ngoài sân.

Lệ Tranh vội vã chạy tới, Nhan Giác giao Lệ Viên cho anh, lại nhìn người đàn ông đang ôm lấy thân hình run rẩy của Lệ Viên rời đi, lúc này cô mới xoay người vào nhà.

“Nói đi, có chuyện gì xảy ra?” Trong nghĩ đến tình huống của Lệ Viên, ngồi trên ghế dựa, Nhan Giác hỏi với giọng điệu và sắc mặt không được tốt.

Trong nhà mở điều hòa, gió nhẹ phả khắp căn phòng. Bên cạnh Nhan Lương là Bành Diệp, co lại bả vai, “Là Nhan Lương đánh em trước.”

Nhan Giác biết Bành Diệp là do cậu ấy là bạn cùng phòng của Nhan Lương, là sinh viên của Dung Bắc. Giáo viên hướng dẫn cảu Nhan Lương có nói qua với cô, Bành Diệp có một chút tật xấu, hay bắt nạt các bạn học. Nghe Bành Diệp nói vậy, Nhan Giác nhìn qua phía em trai mình, “Nhan Lương?”

“Là em ra tay trước, ai bảo cậu ta mở miệng toàn là.....” Tiếng “phân” của Nhan Lương chưa kịp nói ra đã bị Nhan Giác vỗ một phát vào sau gáy, Nhan Lương xoa xoa cái trán, “Chị, cậu ta nói Lệ Viên không có đầu óc, nói cô ấy là kẻ ngốc, là kẻ điên, em nhất thời tức giận không nhịn được, nên.......”

“Được rồi.” Nhan Giác cầm điện thoại di động ra xem, ấn một vài phím sau đó lại cất đi, “Giáo viên hướng dẫn của các cậu quết định việc xử phạt giao cho chị, mỗi người viết một bản tự kiểm điểm, thứ hai bên trong kí túc xá. Đừng tìm chị ròi nói là mất mặt, sao lúc đánh nhau lại không sợ mất mặt? Ngoài việc viết bản tự kiểm điểm, Nhan Lương, chạy mười vòng sân thể dục.”

“Chị...........” Nhan Lương mở lớn con mắt, nhưng vẫn không nhận được sự đồng tình của Nhan Giác. Cô vẫy vẫy tay về phía Bành Diệp, “Cậu trở về đi, lần sau còn đánh nhau nữa không chỉ là mất thể diện như này đâu. Nhan Lương, bây giờ chạy ngay lập tức, chạy xong trở về gặp chị.”

Không cho cậu cơ hội cãi lại, Nhan Giác lập tức xoay người để lại cho em trai một bóng lưng. Đáng thương, trong thời tiết giá rét, Nhan Lương mặc một chiếc áo lông chạy mười vòng sân thể dục trường Dung Bắc, mồ hôi chảy ra từ lâu.

Khoảng nửa tiếng sau, Nhan Lương vỗ ngực quay trở lại phòng làm việc của Nhan Giác, thấy chị mình đang ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại.

“Chị, chị cũng ác quá đi, chỉ phạt em mà không phạt cậu ta, rốt cuộc thì ai mới là em trai của chị thế?” Chạy xong 4000m, mặt Nhan Lương đỏ bừng, cậu chống tay trên khung cửa phòng làm việc của Nhan Giác, chậm chạp không vào.

Nhan Giác lần này cũng không nói nhiều, trực tiếp mặc áo khoác đi ra ngoài, Nhan Lương sợ hết hồn, cho rằng chị mình lại muốn đánh mình, bèn theo bản năng trốn về phía sau, “Chi,.....chị, quân tử chỉ dùng lời nói chứ không dùng hành động!”

‘“Quân tử’, Lệ Viên bị em làm cho hoảng sợ, hiện tại tình hình không tốt, bây giờ em muốn đứng đây tiếp tục nói về quân tử hay là theo chị đi xem một chút, bởi vì em nhất thời xúc động mà tạo thành hậu quả như này.” Nhan Giasc không nhìn Nhan Lương, mặt nặng nề đi ra khỏi phòng làm việc.

Bốn giờ chiều, đèn vẫn chưa mở cho nên hành lang kí túc xá là một khoảng tối. Nhan Lương nhìn chị mình dẫn dần bị bóng tối bao phủ, hoảng sợ qua đi sau đó vội đuổi theo, “Chị, chị đợi em với, em cũng đi.’

Tình hình của Lệ Viên gay go hơn so với suy nghĩ, không ngừng la hét, thậm trí còn bắt đầu tấn công những người xung quanh, nhưng không để Nhan Giác sốt ruột. Trong Lệ gia, các bác sĩ đang giữ lấy Lệ Viên, người không biết trở về Dung Bắc từ bao giờ, Vương Anh đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, vẻ mặt rất khó coi. So với lần trước bọn họ gặp mặt, lần này ngoại trừ thêm mộ vài bác sĩ và Nhan Lương ra thì tất cả đều ở đây.

Cố Thước giúp giữ Lệ Viên, không cẩn thận bị cô bé cào một phát, hai mặt lập tức ngấn lệ, “Lệ Viên, em sao thế?”

Nhan Giác bĩu môi một cái, nghĩ thầm, khóc thật nhanh, so với khi người thân mất cũng không chậm bao nhiêu. Cô ho khan một tiếng, nói: “Bác gái, chuyện của Lệ Viên nên trách em trai cháu, nếu không phải em cháu đánh nhau với người khác thì Lệ Viên cũng sẽ không như vậy, cháu dẫn em cháu tới xin lỗi bác.”

Nhan Giác nói xong bè ấn đầu Nhan Lương xuống thấp. Nếu là bình thường Nhan Lương sẽ không nghe lời như vậy, nhưng bây giờ ở trước mặt trưởng phòng Vương khí thế mạnh mẽ, Nhan Lương không dám thở mạnh, “Bác gái, cháu xin lỗi.”

Lệ Viên vẫn thét lên như cũ, chân mày của Vương Anh vẫn nhíu chặt chưa có dấu hiệu dãn ra, “Nhan Giác, ban đầu khi Lệ Tranh nói muốn hẹn hò với cháu, tôi cũng không phản đối gay gắt, nhưng bây giờ cháu cũng thấy, tôi giao Lệ Viên cho cháu chăm sóc lại thành ra như vậy, cháu nghĩ tôi còn đồng ý để cháu và Lệ Tranh qua lại nữa sao?”

Nhan Giác cười, lời này cực kì đường hoàng, bà ấy không hề “Phản đối gay gắt”, chẳng qua là đình chỉ chức vụ của cô, hạn chế công ty của lệ tranh, đến khi bọn họ tìm được phương pháp tự giải quyết thì lại sấp xếp Hoắc Đông Xuyên tới. Nhan giác không hiểu, như thế nào thì mới gọi là phản đối gay gắt chuyện của cô và Lệ Tranh đây.

“Chuyện của Lệ Viên là do cháu gây ra, không liên quan đến chị của cháu. Hơn nữa, bây giời là thời đại tự do yêu đương, tại sao bác lại không đồng ý chyện chị cháu và anh rể qua lại chứ, bác thật cổ hủ.” Nhan Lương tức quá, nói gì cũng không nghĩ đến hậu quả. Vương Anh cũng cười, “Cậu nhóc, cậu biết cái người mà cậu nói cổ hủ này là ai không?”

Trong khi hai người đang căng thẳng, thì Lệ Tranh, đang giúp bác sĩ giữ Lệ Viên, lên tiếng, “Nhan Lương, mau tới đây giúp.”

“Dạ, vâng...” Nhan Lương cứ như vậy không biết gì rời đi. Cũng thật kì lạ, khi Nhan Lương đến giúp, Lệ Viên trở nên bình tĩnh hơn.

Cố Thước nhìn chằm chằm Lệ Tranh đang đưa Lệ Viên lên gác, quay ra nói với Vương Anh, “Dì à, cháu lên xem Lệ Viên như thế nào.”

Nhan Giác cười cười, “Khi lệ Viên tức giận thích túm tay người khác,cô Cố nên cẩn thận một chút. Còn nữa, bác gái, nếu nơi này không chào đón cháu, vậy cháu đi trước. Trước khi đi cháu vẫn muốn nói lời xin lỗi với bác. Làm phiền bác chuyển lời tới Lệ Tranh giúp cháu là cháu về trước, ở nhà chờ anh ấy; còn có em trai cháu, sau khi xong việc lập tức quay về trường học.”

“Cảm ơn.” Nhan giác cúi đầu về phía Vương Anh, sau đó xoay người đi.

Trong bể kính, hai con cá rồng một đỏ một trắng giống như tò mò nhìn chằm chằm vào những gì xảy ra, khi Nhan Giác đi qua, con cá màu đỏ phun ra bọt khí giống như đang nói lời tạm biệt với cô. Nhan Giác mỉm cười.

Có lúc, cúi đầu không có nghĩa là thừa nhận sai lầm, chẳng qua là do tình thế bắt buộc. Cúi đầu thật ra cũng không phải là việc to tát, nhưng cúi đầu cũng không phải là thoải mái mà không quan tâm. Giống như Nhan Giác lúc trước cúi đầu còn bây giờ là ngẩng cao đầu bước ra khỏi nhà họ Lệ, còn Vương Anh lúc trước nhân cái cúi đầu của Nhan Giác thì bây giờ đang ngồi trên ghế sofa lớn trong phòng khách, cảm thấy tức giận.

Ai nói chỉ có trời tháng Tư mới giống như mặt của đứa bé, tháng mười hai thời tiết cũng giống như thế, nói thay đổi là thay đổi ngay. Nhan Giác nhớ lúc vừa vào nhà họ Lệ bên ngoài tuyết vẫn còn bay tán loạn, bầu trời như phủ trong chiếc áo màu bạc, chỉ mới một lát mà mây đen đã rút đi, lộ ra ánh sao sang trên trời đêm.

Nhan Giác đứng trước cửa nhà họ Lệ, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai, rèm cửa màu vàng không giấu được tình cảnh rối loạn bên trong. Một bóng dáng mảnh khảnh giống như bị giật mình, rụt về phía sau, Nhan Giác gần như còn nghe được tiếng Cố Thước hét chói tai đằng sau lớp kính. Cô kéo cao cổ áo, xoay người dời đi. Thật ra duyên phận không phải là cái có thể cưỡng cầu, coi như Cố Thước có sự trợ giúp của Bộ trưởng Vương thì sao chứ, Nhan Giác vẫn tự rằng Lệ Tranh sẽ luôn ở bên cạnh cô, bất kể họ có cách xa cả vạn con sông hay ngàn dãy núi.

Tuyết mới ngừng rơi, trên đường xe lại rất ít, thỉnh thoảng có vài chiếc taxi cũng đã tốt lắm rồi. Nhan Giác ra khỏ nhà họ Lệ, đi dọc theo đường lớn. Dung Bắc, tuyết rơi mấy ngày, mặt đường bị phủ một lớp tuyết, hơi trơn. Nhan Giác đi cẩn thận, bỗng nhiên có chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Nhan giác cúi đầu nhìn vào, kính xe hạ xuống lộ ra gương mặt quen thuộc.

Chỉ mấy tháng không gặp, Liya Phạm không còn buồn bực vì chỉ được nhân vai nữ hai trong ˂ Bông cúc nhỏ, mà tinh thần cô ấy lại rất tốt. Không những thế lại còn cách cửa xe khoe khoang trước mặt cô, ai nói là không tốt đây?

“Hi, Nhan Giác, thật trùng hợp?” Môi vẫn đỏ mọng như trước, Liya Phạm cất tiếng chào Nhan Giác. Nhan Giác nhún vai, “Đúng vậy nha, thật trùng hợp? Khi ra cửa tôi quên xem hoàng lịch rồi, nếu không tôi thật sự không mong gặp được sự trùng hợp như này.”

Đối với Liya Phạm, Nhan Giác chưa bao giờ giả bộ làm người hiền lành.

Ngược lại Liya Phạm lần này lại không tức giận, cô cười khẽ một tiếng, lại còn mở cửa, bước xuống xe.” Nghe nói dạo gần đây cô sống không tốt? Gia đình của Lệ tiên sinh không đồng ý chuyện của hai người? Ha ha, tôi thật không ngờ người cao ngạo như Thiên nga trắng như cô Nhan đây cũng có ngày bị người khác ghét bỏ như thế.”

“Đúng vậy nha, tôi cũng không ngờ Quý nhân ngày ngày bận rộn trong làng giải trí vẫn còn có thể quan tâm đến việc nhà của người dân nhỏ bé như tôi đây.” Liya Phạm luôn thích làm việc đối lập với Nhan Giác, Nhan Giác cũng luôn có cách đem các những việc ấy đẩy trở lại. Con giá ghen tị là không có lí do, nhưng đối với Nhan Giác, những chuyện ấy không đáng là gì. Cô không có thời gian đứng đây dây dưa với Liya Phạm, nên muốn xoay người rời đi.

Tôi thật sự thấy không đáng thay cô, Quý Vũ thích Hoắc Đông Xuyên, Hoắc Đông Xuyên lại cứ thích cô, còn cô, ngay cả một ánh mất cũng không nhìn, kết quả lại đi thích một người lại bị mẹ người ta....” Tiếng cười của Liya Phạm trong đêm tối có vẻ âm trầm kinh khủng, đến mức Nhan Giác phải quay lại nơi phát ra tiếng cười ấy để chặn lại, nếu không sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình, “Liya Phạm, cô câm miệng cho tôi, ai thịc tôi là chuyện của người đó, còn tôi thích ai là chuyện của tôi, cô ở đây để tìm thấy sự tồn tại của mình trong chuyện cũ của người khác thật đáng thương hại.”

Liya Phạm bị Nhan Giác ấn ở cửa xe, đầu ngửa ra sau, vẻ mặt kinh khủng. Đúng lúc này có tiếng phanh xe gấp ở bên cạnh bọn họ, đêm màu đông, các phóng viên vẫn chưa tan làm.

Một vài phóng viên chân còn chưa bước ra khỏi xe đã hướng máy quay về phía Nhan Giác và Liya Phạm.

“Cô Phạm, mọi người đang đồi là cô và nữ chính Đường Giai của Bông cúc nhỏ bất hòa, xin hỏi đó là thật sao?”

“Cô Phạm, nghe nói cô và bạn trai của Đường Giai có quan hệ thân thiết, cô có thể nói một chút về chuyện này được không?”

“Cô Phạm,.......”

Các phóng viên mỗi người một câu hỏi làm cho Nhan Giác nhức đầu, mà đèn flash trong đêm tối càng làm nhức đầu hơn, cô thừa dịp này tách ra khỏi vòng vây.

Thạt ra thì Nhan Giác cũng rất bội phục Liya Phạm, trong studio cô ấy diến, ra bên ngoài cô ấy cũng diền để giữ hình tượng “Hoàn mỹ” của mình, giống như bây giờ, những lời mà cô ấy nói khiến Nhan Giác thật không chịu nổi.

Liya Phạm vén mái tóc xoăn gợn sóng của mình, “Xin mọi người không nên tin vào những lời đồn, tôi cùng Đường Giai quan hệ rất tốt, hơn nữa cô ấy có bạn trai sao? Tôi cái gì cũng không biết. Bây giờ tôi đang chuyên tâm quay phim, hơn nữa tôi tiết lộ với mọi người một chuyện nhỏ, đạo diễn rất hài lòng với diễn xuất của tôi, hi vọng một tháng sau Bông cúc nhỏ lên sóng sẽ cho mọi người thấy một Liya Phạm hoàn toàn khác.”

Yên tâm, Liya Phạm từ đầu đến cuối, dáng vẻ của cô giấu thật tốt. Đoán chừng không có mấy người nhìn thấy. Nhan Giác nhìn chằm chằm vào ánh đèn flash ở chỗ Liya Phạm, cảm thán.

Vừa lúc đó có một chiếc taxi trống dừng ở bên cạnh, Nhan Giác mở cửa xe, chỉ đường về nhà.

Về đến nhà tuyết lại tiếp tục rơi, tuyết mịn như đôi tay ấm áp, che lại ánh đèn của tòa nhà B.

Tầng hai mươi tám, độ cao chạm tới tận trời, Nhan Giác nhìn lên thấy cửa sổ có ánh sáng, nhưng cô biết bây giờ không thể có ánh sáng được. Bởi vì lúc này Lệ Tranh vẫn chưa về. Đến gần thang máy, quản lí đang dán thông báo, Nhan Giác nhìn lướt qua, chỉ là đến gần cuối năm, các gia đình hãy cần thận đề phòng trộm cắp.

An ninh ở Dung Bắc tương đối tốt, những năm gần đây những vụ án lớn xảy ra rất ít. Nhan Giác không cho rằng chuyện này cùng với thông báo hàng năm có liên quan, mọi người trong tòa nhà vốn thật thà chất phác.

Thang máy nhanh chóng lên cao, những con số hiện lên tầng 15 rồi nhanh chóng đến tầng 28. Nhan Giác ra khỏi thang máy, cầm chìa khoác mở cửa. Khi cửa mở ra, tim cô đập mạnh hai cái, trước khi ra khỏi nhà cô rõ ràng đã tắt đèn, nhưng lúc này đèn trong nhà đều được bật lên.

Cô có thể nghe thấy tiếng nước phát ra từ trong phòng tắm. Nhan Giác yên tâm hơn một chút, nếu có trộm thật, cũng sẽ không tắm ở đây như vậy.

“Lệ Tranh, anh về rồi?” Cô cởi giầy, bỏ túi xuống, đi tới phòng tắm.

Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm làm mờ cửa kính, Nhan giác từ từ đến gần, định mở cửa thì cửa đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.

“A!” Nhan Giác hét lên một tiếng, vội vàng che mắt, rồi tìm thứ gì đánh người phía trước một trận.

Trước mắt cô là một người đàn ông không mặc gì, nhưng lại không phải là Lệ Tranh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play