【Cô tin tưởng Lệ Tranh, tựa như cô chưa bao giờ chất vấn tính ngưỡng của chính mình.】
Trong ấn tượng của Nhan Giác, ông ngoại là một người cố chấp và độc đoán, tính cổ hữu đã ăn sâu vào trong tiềm thức ông. Ông luôn cho rằng quyết định của mình là đúng. Giống như giờ phút này, cưỡng ép cô ngồi trên chiếc Audi sang trọng để nói chuyện, khác ở chỗ lần này không phải là mẹ cô.
Trong tay Nhan Giác cầm năm củ khoai tây, thái độ trầm mặc của cô rốt cuộc cũng ép ông cụ mở miệng. Bộc Giá Tường hạ giọng nói: "Mấy năm không gặp, chẳng lẽ mẹ con không dạy cho con phải chào hỏi người già hay sao?"
"Mẹ con hình như không có ba, con lấy đâu ra ông ngoại." Nhan Giác cúi đầu, im lặng cầm chặt năm củ khoai tây, nghĩ muốn phát giận cũng không thể. Ai bảo thương con gái nhiều nhất, quản thúc con gái nhiều nhất cũng là ông ta, ai bảo ban đầu người kêu gào phản đối mẹ cô kết hôn cùng ba cô cũng là ông ta, ai bảo muốn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cha con với mẹ cô cũng là ông ta?
Khi kẻ cứng đầu gặp phải người nóng tính, ông ta đâu còn lập trường thắng, Bộc Giá Tường lại tằng hắng một cái: "Căn hộ của cháu bị cháy rồi hả?"
"Không phải ông đã điều tra sao?" Còn hỏi.
Khoai tây ở trong tay Nhan Giác không ngừng nóng, còn bị bóp đến mềm nhũn, Nhan Giác hít hơi, rốt cuộc gọi: "Ông ngoại, ông có chuyện gì thì nói thẳng đi, trên lầu còn có người đang đợi con."
"Ta không đồng ý cho con và thằng nhóc kia ở chung một chỗ."
Lời nói của Bộc Giá Tường khiến Nhan Giác cười khẩy, mẹ nói thật không sai, tính tình của mình đúng là giống ông ấy, đều là thẳng tính, cưỡng chế, độc đoán chưa từng che giấu.
Chỉ cần nhìn sơ cũng biết Bộc Giá Tường là kẻ máu lạnh trong giới thương trường, như cũ muốn ngăn cản hôn nhân của con cái: "Ông ngoại, ông không muốn con và Lệ Tranh sống cùng, là bởi vì anh ấy bị khiếm thính hay sao?"
"Hàng thứ phẩm, chỉ là một người khuyết tật. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ thừa nhận của Bộc Giá Tường, trên mặt Nhan Giác vui vẻ càng nhiều: "Nhưng ông ngoại, con hết lần này tới lần khác đã lỡ yêu phải hàng thứ phẩm rồi."
Cô giật nhẹ túi ny lon trong tay, đem tất cả những hỉ nộ ái ố nãy giờ ở trong đó xua ra: "Ông ngoại, không có việc gì nữa thì con phải đi rồi, biết ông cũng không có hứng thú lên lầu cùng bọn con dùng cơm, không mời ông được rồi."
"Mất dạy!" Tay Nhan Giác còn chưa mở cửa xe, đầu trực tiếp bị Bộc Giá Tường đè xuống: "Mẹ con cứng đầu, nhưng ta cũng không muốn con như vậy, chưa nói chuyện xong đã dám trực tiếp mở cửa đi!"
Xoa xoa cái ót, Nhan Giác cúi đầu trợn mắt, đổi lại nếu là mẹ cô, chắc bà sẽ không phản bác cũng không chống cự, bởi vì bà căn bản sẽ không lên chiếc xe này.
"Ông muốn nói gì thì nói đi. . . . . ." Nhan Giác cầm khoai tây ngồi về chỗ cũ, cô nhìn ông ngoại dựng râu trợn mắt một lát, nhìn lại ông hướng người trợ thủ phía trước lấy một túi giấy, cuối cùng nhìn cái túi giấy rơi vào trong lòng mình.
"Xem đi, xem xong thì con sẽ biết rõ, cái người kia có phải như con nghĩ hay không, là luôn yêu thương con hay không, hai đứa không thích hợp." Bộc Giá Tường hài lòng nhìn Nhan Giác, nội tâm dấy lên cảm xúc lẫn lộn.
Bộc Giá Tường tổng cộng có sáu người con, một chết non, một lâm trận trong chiến tranh, còn dư lại ba trai một gái, trong đó ông giận nhất là Bộc Vân Tụ, mẹ của Nhan Giác, tính cách trầm tĩnh nhưng lại làm ra mấy chuyện phản nghịch —— Hai mươi tuổi đã chết sống đòi gả cho một người nông dân nghèo, còn chưa hỏi ý ông thì đã đi đăng ký kết hôn, thậm chí còn dám hưởng tuần trăng mật.
Ông không hiểu về tình yêu và hôn nhân của con gái mình, giống như ông cũng không thể tha thứ cho cháu gái sống cùng một người khuyết tật.
"Tiểu Ngọc, con còn nhớ rõ không, tên của con là do ta đặt, Ngọc Giác Ngọc Giác, ngọc trong ngọc bích, con là đứa cháu ông ngoại thương nhất. Ông ngoại không trông cậy con thừa kế cửa hàng đá quý Phù Dung, bởi vì con không thích, nhưng ông ngoại hi vọng ít nhất cuộc sống của con có thể hạnh phúc, đừng như mẹ con. Nghe lời ta, chia tay thằng nhóc họ Lệ đi."
Là người sáng lập kiêm chủ tịch tập đoàn cửa hàng đá quý Phù Dung, ngành đá quý ở Thành Đô này của nhà họ Bộc thậm chí còn được liệt vào ngành công nghiệp quan trọng của đất nước, mà giờ khắc này Bộc Giá Tường lại ở trước mặt cháu gái nhún nhường. Ông rất sợ Nhan Giác và đứa con gái hư hỏng kia giống nhau, cố chấp bướng bỉnh, cuối cùng ‘không được hạnh phúc’ .
Nhan Giác vuốt ve túi giấy màu nâu trong ngực, ngẩng đầu về phía Bộc Giá Tường cười: "Ông ngoại, ông đã nói là không miễn cưỡng con thừa kế cửa hàng đá quý Phù Dung bởi vì con không thích, vậy con lại càng muốn cùng anh ta ở cùng một chỗ, bởi vì con thích."
Nhan Giác mở cửa xe chuẩn bị đi, chân bước ra một lúc thì dừng lại động tác, cô cầm túi giấy chui vào trong xe, hướng Bộc Giá Tường ném vào chỗ ngồi phía sau: "Cái này con không cần xem, nhiều năm đã qua, ông ngăn trở cấm đoán tình yêu của người khác đã thành như thông lệ. Chủ tịch Bộc, con càng mặc kệ gia đình Lệ Tranh có phải mang tội giết người hay là một nhà lãnh đạo, con chính là thích anh ta, muốn cùng anh ta sống chung!"
"Cậu ta có người yêu, con cũng muốn cùng cậu ta sống chung? Con nghĩ là cậu ta thật sự yêu con?!" Nhan Giác xuống xe, Bộc Giá Tường thò đầu ra ngoài xe hướng về phía bóng lưng của cháu ngoại kêu to: "Đã nói rõ ràng như thế, con cũng không muốn biết trong túi giấy đó là gì đúng không?"
Túi giấy màu nâu ở trong tay Bộc Giá Tường giơ lên, đổi lấy một câu kiên định của Nhan Giác: "Không cần thiết!"
Bộc Giá Tường thở phì phò chui đầu vào Audi, ánh mắt cố định: "Bí thư Vương, ngày mai đem phần tài liệu này gửi qua email của con bé, ta không tin con bé sẽ không xem!"
Ông tin chắc, chỉ cần Nhan Giác nhìn thấy phần tài liệu kia, tuyệt đối sẽ cùng cái tên họ Lệ tách ra. Nhưng Bộc Giá Tường không hề biết, Nhan Giác tin tưởng Lệ Tranh, tựa như cô chưa bao giờ hoài nghi tới tính ngưỡng của mình.
Khoai tây bị Nhan Giác bóp mềm nhũn, bữa ăn tối với những sợi khoai tây èo uột, chăn ấm nệm êm, ngày đó Lệ Tranh hôn cô chúc ngủ ngon, Nhan Giác ngủ say mộng đẹp cả đêm. Sáng sớm, dì Lưu chăm sóc Lệ Viên vừa tới, Lệ Tranh liền tranh thủ đi tới công ty. Trước khi đi, anh còn cùng Nhan Giác nói lời xin lỗi, xin lỗi vì anh không thể đưa cô đến trường.
Nhan Lương cũng nghĩ không ra, một giây trước chị vẫn còn vui vẻ tiễn ‘anh rể’ ra cửa, làm sao lại nhẫn tâm động một chút là nhéo lỗ tai mình, đau đớn khiến cậu gào khóc vẫy kêu: "Chị, chị thật phân biệt đối xử, tại sao chưa từng thấy chị nhéo tai ‘anh rể’!"
"Nói bậy cái gì đấy!" Nhan Giác trên tay dùng quá sức, trực tiếp đem Nhan Lương xách ra cửa: "Lệ Tranh lúc nào thì giống như em, đến thời gian không chịu đi học hả?!"
"Em chỉ muốn cùng Lệ Viên chơi một lát không được sao? Ai da. . . . . ." Cửa lớn đóng lại, âm thanh của Nhan Lương cũng biến mất theo phía sau cửa, bên cạnh bàn cơm, thiên sứ nhỏ Lệ Viên không hiểu nhìn Nhan Lương đi khỏi.
Buổi chiều, một cơn mưa nhỏ ngoài ý muốn bao phủ xuống Thành Đô. Tay che đầu, Nhan Giác vội vã chạy về phía phòng làm việc. Cô thật phục chủ nhiệm khoa, lễ khai mạc là vào chiều nay, thế mà ông ấy lại cầm nhầm dữ liệu.
"Lựa chọn phương án tối ưu tỷ số, lựa chọn phương án tối ưu tỷ số. . . . . ." Cầm chìa khóa mở cửa phòng làm việc, Nhan Giác nhanh chóng đi vào, ngồi xuống, mở máy vi tính, nhớ không lầm là 07, 08, 09, đây là ba dữ liệu trước khi nghỉ hè cô đã sửa lại. Xoa xoa tay lấy lại tinh thần, mở máy vi tính, Nhan Giác đưa chuột trỏ vào địa chỉ hộp thư.
Trường học mới vừa khai giảng, các thầy giáo còn chưa lên ban, hoặc là ở tại văn phòng chào đón người mới, phòng làm việc vắng tanh. Căn phòng im ắng, tiếng bàn phím gõ lộc cộc bị phóng đại rất nhiều. Chờ websites mở ra, Nhan Giác cúi đầu từ trong ngăn kéo cầm tài liệu lên, nhưng nữa lúc ngẩng đầu, cô sợ hết hồn. Trước khi nghỉ hè cô đã dọn dẹp đến 1862 thư spam lẫn thư cũ, đột nhiên thông báo có thêm thư mới, góc phải phía dưới nhắc nhở bật ra, tiêu đề trên đó viết: bạn có một mail mới ——《 Gia đình Lệ Tranh. . . . . .
Tựa đề quá dài, phía sau chữ tự động ẩn núp. Nhan Giác tặc lưỡi, ông ngoại quá dư thừa tinh lực, lại còn dùng cách này với cô.
Cô dự định sẽ bỏ qua lá thư này, nhưng con chuột còn chưa di chuyển, khung nhắc nhở lại lần nữa sáng lên: bạn có một mail mới ——《Gia đình Lệ Tranh. . . . . .
Khung nhắc nhở không ngừng bật lên khiến Nhan Giác gần như phát điên, đến lần thứ năm thì cô chấp nhận phải mở.
Bốn giờ chiều, ánh mặt trời chiếu vào phòng mỹ thuật ở lầu hai, một con chim sẻ bay ngang mệt mỏi dừng trên bệ cửa. Trong phòng lộp bộp tiếng chim sẻ dập cánh, nó di chuyển cái đầu thì mới phát hiện trong phòng có người, Nhan Giác buông chuột, thân thể xụi lơ ngồi ở trên ghế bành, nửa ngày nói thầm một câu: "Ông ngoại thật nhàm chán."
Gia đình của ai mà không có chút bối cảnh chứ, ai mà không có tình yêu, mặc dù lúc đó Lệ Tranh sắp kết hôn... mặc dù thính lực của anh bị yếu là do cùng vị hôn thê xảy ra tai nạn xe cộ, mặc dù vị hôn thê của anh chết rồi, mặc dù Lệ Tranh vẫn dùng phương thức của riêng mình để ‘hoài niệm’. . . . . .
Tiếng chuông điện thoại trong phòng làm việc liên tục vang lên ba tiếng, Nhan Giác mới chậm chạp cầm ống nghe lên, âm thanh chủ nhiệm truyền qua ống nghe đến tai Nhan Giác, giống như đang nạo mìn, cô day day thái dương: "Vâng, tôi biết rồi, lập tức tới ngay."
Từ hôm qua mí mắt trái của cô vẫn nháy liên hồi, hôm nay quá xui xẻo.
Công việc kéo dài đến sau một giờ mới làm được, Nhan Giác cùng chủ nhiệm làm xong báo cáo cuối cùng cũng xong. Theo lối mòn của sân trường đi tới, Nhan Giác bất tri bất giác lại đến hiệu sách trước đây. Ông chủ có vẻ bận rộn, Nhan Giác do dự một chút, sau đó đẩy cửa đi vào.
Có lẽ vì quá bận rộn tiếp khách, Nhan Giác không còn nghe thấy câu nói thường ngày ‘hoan nghênh quý khách’, trong hiệu sách thứ duy nhất không thay đổi là không khí vẫn như cũ tràn ngập mùi mực cùng với bài hát Sealed With A Kiss. Nhan Giác đứng ở trước quầy thu tiền, đầu ngón tay gõ lên mặt bàn: "Ông chủ, 《Lý luận quân sự》, quyển sách kia đã nhập hàng chưa ạ?"
"Haizz da, thật là, loại sách đó hơi khó tìm một chút thôi. . . . . ." Ông chủ đem ba quyển sách trong tay đồng loạt thả vào kệ, tại trên quầy lau hai cái sau đó xoay người: "Ơ hay? Cô giáo Nhan, tại sao lại là cô, cô cũng muốn tìm loại sách đó sao?"
Nhan Giác không có trả lời, cô nhìn ông chủ lấy quyển sách kia ra, trả tiền, mỉm cười, nói hẹn gặp lại.
《Lý luận quân sự》, lần thứ mười lăm tái bản, bìa sách được làm bằng nhựa, người lính mặc quân phục màu xanh, tư thế nghiêm trang đang đứng chào cờ. Nhan Giác vuốt ve bìa sách, không chút nghĩ ngợi biết cuốn sách này chính là mối liên thông giữa cô và anh.
Tí tách xuống vài tiếng mưa đã dần tạnh, mặt trời ló dạng, trên cao cũng hiện rõ đường chân trời, Nhan Giác thở dài, đem sách để vào trong túi xách. Đang tính toán rời đi thì đột nhiên nghe được có người sau lưng gọi.
Giống như rất nhiều năm trước, Quý Vũ lo lắng đến độ trán chảy đầy mồ hôi vụt chạy trong mưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT