Nhan Giác ngồi trong quán cà phê của tòa nhà B, nhìn tạp chí trong tay.
Mặt bìa rất đẹp, là tấm áp phích tuyên truyền cho bộ phim . Hai nam hai nữ, từ phong thái cho đến đồng phục, mặt mũi đều rất đẹp. Nhìn sơ lược mấy lần nội dung bên trong, cô khép hờ tờ tạp chí trên mặt bàn, bưng ly cà phê lên: "Ý của cậu là, những tấm ảnh này khiến tớ trở thành người vô gia cư?"
Văn Cảnh trừng to hai mắt, vẻ mặt ‘cậu thật vô lương tâm’ hiện rõ nhìn về phía Nhan Giác: "Này này, cậu có biết ‘yêu nghiệt’ vì muốn cậu vui, đã hao tâm tốn sức tuyên truyền tấm áp-phích của cô gái bên cạnh Liya Phạm, bây giờ cô gái kia nổi tiếng, kết quả là nhà ‘hai người’ mới bị thêu rụi không."
Bên ngoài quán cà phê là một cao ốc trên đường cái, màn hình LCD cực lớn có hai mỹ nữ xuất hiện đang giới thiệu son môi, người mẫu chính là cô gái ở trên tạp chí, cô gái trẻ sánh vai cùng Liya Phạm.
Văn Cảnh chỉ chỉ bên ngoài, ánh mắt liếc nhìn Nhan Giác: "Cho nên, cậu đó, chỉ là vô can gặp họa."
"Ý cậu là, tớ vẫn may mắn hơn Nhiếp Văn Hiên?" Nhan Giác nhíu mày, hớp một ngụm cà phê trên tay. Cà phê rang phảng phất một mùi thơm nồng đậm, lưu luyến trong cổ họng, kích thích tư duy. Nhan Giác uống xong đem đáy ly nâng vào lòng bàn tay, ngón tay cọ xát đáy ly: "Biết Nhiếp Văn Hiên đi đâu rồi không?"
"Không biết, từ khi cậu đi Vân Nam đến ngày thứ ba thì nhà bị cháy, còn về phần Nhiếp Văn Hiên, thông qua Đoan Mộc thì tớ chỉ biết anh ta trốn rồi, cũng không liên lạc được với anh ta. Lão Trình nhà tới nói, Liya Phạm tương đối không đơn giản." Văn Cảnh than thở thương cảm, đồng thời ợ một cái.
Đoan Mộc là người đại diện của Nhiếp Văn Hiên, nói trắng ra giống như trợ lý, sắp xếp tất cả lịch trình cũng như các buổi chụp hình của Nhiếp Văn Hiên, còn kiêm thêm chức vụ giúp việc. Nhan Giác để ly xuống: "Không đơn giản? Hiểm độc hay sao?"
"Thâm sâu, hiểm độc và khó lường!" Văn Cảnh khoa trương gật đầu một cái, sau đó tiếp tục nói: "Cậu biết Lâm tiên sinh chứ, là một trong những thủ lĩnh đứng đầu ‘thế giới ngầm’ ở Thành Đô, Liya Phạm bắt tay với hắn —— đứng thứ hai, thật không biết con ‘hồ ly tinh’ đó làm gì mà leo lên được vị trí như thế."
Nhan Giác nhìn Văn Cảnh chậc chậc lưỡi, vẻ mặt tiếp tục căng thẳng: "Nhiếp Văn Hiên lần này gặp họa rồi, ít nhất phải ẩn nấp mất nửa năm, không biết chừng tương lai sau này thế nào. Haiz, nếu tớ biết trước có ngày hôm nay, tớ đã bắt tên đó mặc kệ con ‘hồ ly tinh’ kia rồi!"
"Biết sớm hay muộn thì cũng không có cách giải quyết." Nhan Giác khẽ cười một tiếng, chuyển động cái ly trong tay: "Đúng rồi, chuyện phòng ốc giúp tớ hỏi thăm thế nào rồi?"
"Cậu có một người bạn trai quyền lực, trực tiếp đến chỗ anh ta ở là được rồi, còn phí gì sức lực đi tìm?" Ngày thứ hai Nhan Giác trở lại Thành Đô, Lệ Tranh không biết cô xảy ra chuyện, Văn Cảnh lại sớm rõ ràng chuyện giữa cô và Lệ Tranh, nhìn cô chế nhạo: "Giấu được anh ta sao, trước khi đi còn nói là trùng hợp, trở lại thì tâm trạng tốt hơn, danh chính ngôn thuận trở thành bạn trai của cậu! Không thành thật."
"À, cách làm người của tớ luôn luôn không giống như cậu." Nhan Giác lại cười khúc khích: "Chỉ không gặp cậu có hơn mười ngày, không biết Trình tiên sinh đã cho cậu ăn cái gì, nhìn vóc dáng cậu bây giờ cứ như một ngôi sao."
Văn Cảnh cũng không thèm đếm xỉa đến lời tán dương, cảnh giác nhìn Nhan Giác: "Cậu lại dè bỉu tớ, trước còn nói tớ giống Hàn Hồng*!"
*Hàn Hồng: Han Hong – nữ ca sĩ của Trung Quốc, mũm mĩm dễ thương.
Ngay từ thời đại học ngủ chung phòng, Nhan Giác từng nói thân hình béo phì của Văn Cảnh giống như Hàn Hồng. Lúc này, cô nắm chặt tay ghế salon, lại dựa vào: "Chỉ giống ngoại hình không giống số mệnh, thế nào, Trình phu nhân, thưởng cho ‘tiểu nhân’ một chỗ ở chứ."
Nhan Giác không thích ở trong khách sạn, cảm giác sạch sẽ ngăn nắp không có hơi người. Cô hướng Văn Cảnh nháy nháy mắt, có chút vô lại. Văn Cảnh bị cô nhìn chằm chằm thì trở nên lo lắng, tay khẽ chà xát: "Thời gian gấp quá, muốn tìm một căn phòng thích hợp cũng hơi khó, nhưng phòng trống thì cũng có, tòa nhà Fuxin tầng 6 khu C, thế nào?"
Văn Cảnh làm vẻ mặt ‘gậy ông đập lưng ông’ khiến Nhan Giác bất lực: "Tớ nghe nói mẹ chồng cậu thúc giục sinh em bé, hiện tại muốn tớ đến trú nhà cậu? Tớ làm kỳ đà cản mũi tốt lắm đấy, có cần hay không?!"
"Thôi đi, kỳ đà gì chứ. Lại nói, đó là ý của mẹ chồng tớ, tớ còn chưa nghĩ tới vụ đó nữa là." Gần mực thì đen, Văn Cảnh nói chuyện cũng ít nhiều ảnh hưởng bởi Nhan Giác, chỉ là không thể sánh bằng. "Được rồi, mau trở về dọn dẹp đồ đạc, còn tớ sẽ ở nhà chờ cậu, lão Trình nói hôm nay muốn ăn thịt gà uống rượu, ngày hôm nay coi như tớ tình nguyện biến thành người giúp việc vậy!"
Văn Cảnh cảm thán vỗ vỗ trán, ném cho Nhan Giác một cái chìa khóa: "Nhanh lên đi, trước giờ cơm tối phải có mặt."
Nhìn bóng dáng bụ bẫm của ‘người giúp việc’ Văn Cảnh đã dần rời xa, trong lòng Nhan Giác thật sự bình yên. Cả đời người cần phải trải qua 2 chuyện, một là du lịch, hai là tình yêu. Nhan Giác may mắn được hưởng điều thứ ba —— có một người bạn không bao giờ bỏ rơi mình.
Hành lý của Nhan Giác không nhiều, phải nói là sau vụ hỏa hoạn đã không còn gì. Cô kéo dây kéo xe đẩy, đặt trên sàn nhà, lại nhìn vòng quanh bốn phía, sau đó bước tới cửa. Chỉ là, cô không nghĩ tới, sẽ gặp phải người kia nhanh đến vậy, còn chủ động đi tới nhà cô. Vóc dáng của Liya Phạm và Nhan Giác không hơn kém nhau, nhưng cô ta nhờ có đôi giày cao gót 10 cm, nên khí thế cô ta trông lấn át hơn. Trong hành lang khách sạn không có cửa sổ, ánh đèn màu vàng chiếu xuống thảm đỏ, bao trùm khuôn mặt đen tối của Liya Phạm.
Cô ta gỡ cặp mắt kính trên mặt xuống, môi đỏ hướng về Nhan Giác cảm thán: "Đáng tiếc là cô về hơi trễ, không thấy được trận hỏa hoạn kia, chậc chậc, rất đẹp. Quên nói cho cô biết, lúc ấy tôi ở dưới nhà cô, nhà cháy là do tôi báo."
Liya Phạm hé miệng cười hai tiếng: "Nhưng ngọn lửa phải đến nửa giờ sau mới dập tắt được."
Nhan Giác cũng cười: "Liya Phạm, cô có biết tôi rất hâm mộ cô không?"
"Hâm mộ cái gì?" Lời nói của Nhan Giác khiến Liya Phạm không hiểu, miệng cô ta mím chặt, mặt cảnh giác nhìn.
Nhan Giác đem hành lý để trên mặt đất, nhìn xung quanh nói: "Tôi cũng tính toán kỹ rồi, cả hai căn hộ của tôi và Nhiếp Văn Hiên khi mới mua là 50 vạn, cộng thêm tiền trang trí nội thất, dụng cụ vẽ tranh, ngọn lửa này phỏng đoán đã đốt rụi hơn hai trăm vạn."
Nói đến đây, Nhan Giác thả tay xuống, mặt thương hại nhìn Liya Phạm: "Cảm giác thỏa mãn của cô xem ra thấp thật, thế nào không để cho tôi hâm mộ." Ở thời điểm Liya Phạm còn chưa kịp phản ứng, Nhan Giác đã đi tới gần cô ta, mặt cô gần sát mặt Liya Phạm, cơ hồ có thể từ trong con ngươi của Liya Phạm nhìn được bản thân mình: "Đổi lại là tôi, ai dám đụng đến tôi và bạn bè mình, không để người đó táng gia bại sản, mất hết danh dự, con mẹ nó, răng cũng chẳng còn."
Nhan Giác rõ ràng là đang cười híp mắt nói những lời này, nhưng Liya Phạm không thể nhìn thấy nét cười trên mặt cô. Kính mát nắm ở trong tay, "Phăng" một tiếng, Liya Phạm lúc này mới phản ứng được, cô ta lui về phía sau một bước, ngắm mắt kính trong tay bị gãy làm đôi, sau mới ngẩng đầu: "Nhan Giác, không cần phải hù dọa tôi, trước đó nên lo cho Nhiếp Văn Hiên đi, khi nào Liya Phạm này còn sống, cái máy ảnh kia cũng đừng hòng lấy lại. . . . . ."
Nhan Giác nghe Liya Phạm lao thao nửa ngày, ngáp một cái: "Tốt, tôi sẽ chờ xem. Chỉ là cô nên nhớ, trước khi đập gẫy chân ‘ếch’ thì đừng để chính mình trượt chân."
Liya Phạm còn chưa rõ lời nói ẩn ý kia, trên chân liền đau xót. Hành lý của Nhan Giác kéo lê qua chân cô ta, những bánh xe ròng rọc theo đó mà đi, chiếc tất trên chân cô ta cũng bị rách một đường. Khóe miệng Nhan Giác kéo dài đến tận mang tai, cô nghiêm túc nửa quỳ dưới đất nhẹ nói: Muốn uy hiếp người khác thì nên xem lại bản thân mình.
Hả giận trên người Liya Phạm xong, tâm tình Nhan Giác lại cực vui. Coi thường lời nói phía sau: "Cô không sợ ‘thủ lĩnh Lâm’ đúng không…." Cô khẽ huýt gió đi vào thang máy. Muốn cô sợ ư, sợ rằng chỉ có ‘trong mộng’. . . . . .
Nhan Giác ngồi tắc xi đến khu nhà của Văn Cảnh, đứng dưới lầu thì điện thoại cũng chuẩn bị ngắt: "Biết việc này sẽ gây rắc rối cho anh, nhưng em không còn cách nào khác."
Tài xế dừng xe chờ Nhan Giác trả tiền, cô cầm tiền đang chờ đầu dây điện thoại bên kia trả lời chắc chắn, rốt cuộc bên kia truyền đến một tiếng thở dài, Nhan Giác cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô cúp điện thoại, cách ghế ngồi đưa tiền cho tài xế, sau đó cầm hành lý xuống.
Tòa nhà cao tầng che mất ánh sáng của buổi chiều tà, bóng tối bao phủ cả khu vực nơi đây, Nhan Giác lặng lẽ đứng nhìn những bông hoa được trồng trong khuôn viên, trong lòng thở dài: Vẫn là tránh không được phải tới làm phiền Văn Cảnh rồi.
Thang máy trực tiếp đưa cô đến tầng 6, Văn Cảnh đang ở trong bếp bận rộn, cảnh tượng khói lửa đi kèm với tiếng la thét của Văn Cảnh: "Lão Trình, giúp em một tay tiếp đón Nhan Giác, thuận tiện đưa cô ấy vào xem phòng, còn nữa, anh mau mau thu xếp giày dép vào kệ, em mới vừa dọn dẹp xong!"
"Cô ấy thường như vậy sao?" Nhan Giác nháy nháy mắt sang Trình Bắc Vọng, đối phương nhìn cô cười sảng khoái, lộ ra hàm răng trắng đều: "Em là bạn cùng phòng với bà xã anh ba năm rồi, còn không hiểu rõ tính cách của cô ấy sao?"
Càu nhàu, quản giáo, ép buộc, cùng người ta nói chuyện luôn mang theo khí thế đàn áp. . . . . . Làm bạn cùng Văn Cảnh đã ba năm, đương nhiên Nhan Giác biết chứ. Cô đồng tình làm bộ vỗ vai Trình Bắc Vọng: "Em rất đồng cảm với anh!"
"Quen rồi, cũng hạnh phúc như ai thôi." Trình Bắc Vọng cao 1 mét 8, diện mạo thư sinh, anh ta nhận lấy hành lý trong tay Nhan Giác, khẽ mỉm cười: "Không phải em cũng giống như anh sao?"
"Chính vì như vậy, cho nên người cùng cảnh ngộ nên thông cảm nhau!" Nhan Giác lần này vỗ thật vào vai Trình Bắc Vọng.
"Hai người nói xấu gì tôi đấy?" Không biết nghe được cái gì hay là thế nào, Văn Cảnh giơ muỗng cơm lên, từ phòng bếp đi vào phòng khách.
Nhan Giác che miệng cười vui: "Chúng tôi đang thương lượng phải sống chết thế nào mới có thể trị hết tật xấu của Trình phu nhân được đây."
"Thôi đi, vấn đề sống chết bị Arthur Schopenhauer* lý luận còn chưa đủ sao? Các người muốn thảo luận thì có thể thảo luận tiếp theo là nên bỏ trốn thế nào, cái này thực tế hơn." Văn Cảnh xì mũi coi thường.
*Arthur Schopenhauer: là một nhà triết học người Đức, lý thuyết siêu hình của ông chính là nền tảng cho các tác phẩm về đề tài tâm lý học, mỹ học, đạo đức học và chính trị học, Phật học.
Nhan Giác lại lắc đầu một cái: "No, no, no. Sống chết là vấn đề triết học, bỏ trốn là vấn đề đạo đức, hoán vị quá nhanh, không chịu nổi."
"Cậu ít lắm mồm đi, nào, vào xem phòng của cậu đi, tớ chiên cá xong rồi, chờ ăn cơm thôi." Văn Cảnh cầm cái muỗng chỉ trỏ, thì ra lúc cô không để ý, Trình Bắc Vọng đã xách hành lý của cô vào phòng.
Tivi trong phòng khách truyền bá tin tức, giọng nói của MC mềm mại và tinh tế, loáng thoáng bay vào phòng ăn. Văn Cảnh đang gắp thức ăn cho Trình Bắc Vọng và Nhan Giác, đột nhiên cô ném chiếc đũa, xông ra ngoài. Nhan Giác lúc đầu còn chưa rõ lý do, nhưng sau khi nghe Trình Bắc Vọng giải thích, cô lập tức hiểu ra.
《Hoa Cúc Nhỏ》 mở máy sớm, thời gian tuyên truyền trước đó vồ vập, tựa như lời khen ngợi trong tivi đang truyền bá về nữ chính trong phim. Bởi vì tấm áp-phích nổi trội của Nhiếp Văn Hiên, ánh mắt truyền thông lại tập trung vào Liya Phạm, cô ta rất có khả năng trở thành tiêu điểm.
"Nghe nói cô Liya Phạm xuất thân chính quy bên ngành mỹ thuật, từng là nữ hoạ sĩ đường phố, tôi tin rằng sẽ tạo cảm giác mới mẻ cho người xem. . . . . ." Trên TV nói như vậy.
"Chó má chính quy, chính là ‘cái xe cộng cộng’, người nào cũng có thể ‘ngồi lên’." Văn Cảnh cứ như thế mà mắng.
*Ý của bạn Văn Cảnh tức là: loại đàn ông nào cũng có thể ăn nằm với Liya Phạm.
Nhan Giác buông đũa, định đem chuyện hôm nay nói với Văn Cảnh, cửa nhà đột nhiên mở ra. Người tiến vào là mẹ của Trình Bắc Vọng, một người dáng dấp lịch sự, tư tưởng lại vô cùng truyền thống.
Tư tưởng truyền thống đi tới thúc giục con trai, cho nên 5 phút sau Nhan Giác vẫn đang đứng ở dưới lầu, một lần nữa trải nghiệm cảm giác ‘vô gia cư’.
Cô định tìm một chỗ ngồi, ngẫm lại lát nữa sẽ lên khuyên giải Văn Cảnh, hoặc là dứt khoát ngồi ở dưới này một đêm, trước mặt cô đột nhiên có ánh đèn xe.
Ánh sáng chói lóa khiến Nhan Giác nheo mắt lại, lông mi khẽ nhíu, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thản nhiên đi về phía cô. Trong nháy mắt, cảnh tượng Lệ Tranh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô chợt nhớ tới một câu nói —— Hắn xuyên qua ngàn năm luân hồi, chỉ vì một người mà tới. Cứu Khổ Cứu Nạn, Đại Từ Đại Bi.
"Cô gái, chỉ một mình em thôi sao?" Lệ Tranh kéo tay Nhan Giác.
Ban đêm ở bờ sông của tòa nhà B không còn sự nhộp nhịp và hối hả như ban ngày, ánh sáng phía trên của tòa nhà như ánh sao băng xuyên qua dãi Ngân Hà. Nhan Giác và Lệ Tranh sóng vai đứng cùng 20 người ở trong thang máy, không gian chật hẹp khiến cô có chút khẩn trương: "Lệ Tranh, em còn phải về chỗ Văn Cảnh, hành lý của em đều để bên đó."
Khi thang máy dừng lại ở con số 28, "Đing" một tiếng. Lệ Tranh bước ra, xoay người hướng Nhan Giác vươn tay: "Hành lý ngày mai anh kêu người tới lấy."
Thấy Nhan Giác đứng ở nơi đó bất động không nói, vẻ mặt Lệ Tranh cuối cùng từ yên lặng biến thành bất lực: "Đây là căn hộ của anh, em cứ yên tâm, tối nay anh sẽ không sống ở đây."
Nhan Giác trước giờ không phải là người đạo đức giả, Lệ Tranh nói mọi việc đều để anh lo, cô còn kiên trì cái gì, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân đi vào.
Ngày ấy, Lệ Tranh đưa cô vào cửa liền xoay người đi, trước khi đóng cửa, anh đột nhiên đưa tay chặn lại, trầm mặc một hồi, anh nói: "Nhan Giác, anh có thể hôn em được không?"
Ngày ấy, tiễn Lệ Tranh đi, Nhan Giác đứng ở tầng hai mươi tám gần phía cửa sổ, mặc cho gió mùa hè mát rười rượi thổi vào.
Mặt cô vẫn còn nóng lên, không phải là do anh hôn quá nhiệt tình, chỉ là một nụ hôn nhẹ trên trán, sau đó anh nói: "Đừng lúc nào cũng tỏ vẻ mệt mỏi, người khác không biết lại nghĩ rằng nhà em thường có đàn ông lui tới. Chúc ngủ ngon."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT