Câu nói đó cứ lặp đi
lặp lại trong đầu em, nó như một mớ bòng bong khiến cả người em cứng đờ, không
hề nhúc nhích được một cái. Nước mắt giàn giụa lăn dài trên hai gò má, ánh mắt
em vô định hướng về một nơi nào đó, màng nước ấy đã làm nhòe đi đôi mắt trong
veo của em. Tim em đau thắt lại, đầu óc trống rỗng không còn nghĩ ngợi được
điều gì.
Rất lâu sau em cũng
không hề lên tiếng.
Hắn chăm chú nhìn em,
nhìn vào gương mặt thất thần vô hồn đó, hắn muốn biết em đang nghĩ gì nhưng
tuyệt nhiên lại không cách nào biết được. Hắn biết em đang rất đau, đau đến nỗi
không nói được lời nào. Nhưng nhìn em đau, trong lòng hắn còn đau hơn gấp ngàn
lần. Nỗi ân hận đang giằn xé tâm can hắn, bóp
nát trái tim hắn. Hắn đã nói ra một chuyện mà hắn chắc rằng em sẽ không bao giờ
tha thứ cho hắn, vĩnh viễn không. Việc này vốn dĩ chỉ có một mình hắn và Liz
biết, nếu hắn không nói, Liz cũng không nói thì có lẽ cả đời này em sẽ không
bao giờ biết. Vốn dĩ hắn có tới hai sự lựa chọn: một là nói ra, còn hai là giữ
im lặng mãi mãi nhưng hắn đã lựa chọn phương án thứ nhất. Hơn ai hết, hắn biết
rất rõ một điều yêu nhau là không bao giờ lừa dối hay giấu giếm nhau bất cứ
điều gì. Và vì yêu em nên hắn chấp nhận nói ra sự thật.
- Anh chính là cậu bé
năm xưa mà em nói, lúc đó anh đã nhìn thấy em. Từ lúc bắt đầu nghe em kể, anh
đã biết mình chính là kẻ đã giết chết ba mẹ em. Tuy anh không phải là người
trực tiếp ra tay giết họ nhưng nếu không có lệnh của anh thì bọn thuộc hạ đã
không ra tay giết ba mẹ em. Bây giờ em đã biết được mọi chuyện rồi, anh không
biết phải nói gì hơn ngoài ba tiếng "xin lỗi em". - Hắn gục mặt lên
chân em, che đi ánh mắt buồn bã và đau xót.
Hắn càng nói nước mắt
em càng rơi nhiều hơn, mắt em vẫn nhìn vào khoảng không vô định. Em không biết
phải nói gì với hắn lúc này, mọi từ ngữ trong đầu em dường như đã hoàn toàn
biến mất, trong người em bây giờ chỉ còn lại một cảm giác mà thôi, đó là đau.
Phải! Em đang đau lắm!
Rất đau nữa là đằng khác. Chuyện hắn nói hắn là người đã gián tiếp giết ba mẹ
em, em không thể nào tin được. Em ước đây chỉ là cơn ác mộng và sau khi ngủ dậy
nó sẽ biến mất. Cảm xúc trong em giờ đây là một mớ hỗn độn, lời hắn nói như
hàng ngàn nhát dao đâm vào tim em, dù là nghe rất rõ nhưng em vẫn không dám tin
nó là sự thật, một sự thật quá mức đau lòng.
- Tại sao? - Đến bây
giờ em mới chịu lên tiếng, giọng nói nghèn nghẹn của em khiến hắn phải ngước
lên nhìn. Em cũng nhìn lại hắn bằng đôi mắt đẫm lệ. - Nếu đã biết... tại sao
anh còn nói ra cho em biết để làm gì? Tại sao anh không chôn nó vào quá khứ
luôn đi? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Sau mỗi câu hỏi tại
sao, em đều đánh vào người hắn một cái, sau đó đẩy hắn ra, bỏ chạy vào phòng
rồi đóng cửa lại. Hắn không đuổi theo em, chỉ nhìn vào cửa phòng em một cách
buồn bã.
Puppy lúc bấy giờ mới từ sau ghế sofa chạy
ra, nó đứng trước mặt hắn và nhìn hắn bằng ánh mắt thương tâm. Hắn cũng nhìn
lại nó, sau đó bế nó lên và bỏ vào phòng em. Tuy hắn chỉ hé cửa một chút nhưng
cũng đủ để hắn thấy một dáng người nhỏ bé đang gục mặt khóc trên giường. Tim
hắn lại một lần nữa nhói lên, hắn rất muốn chạy đến và ôm em vào lòng, dỗ dành
nhưng hắn biết bây giờ hắn đã không còn cái quyền đó. Bàn tay bẩn thỉu của hắn
không được quyền chạm vào người em, nên việc bây giờ mà hắn có thể làm là để
Puppy thay hắn ở bên cạnh em.
Ngồi trên giường, nước
mắt trên mặt em không ngừng chảy, nó cứ chảy hoài như không muốn dừng lại. Em
đang nhớ về ba mẹ, nhớ về khoảng thời gian hạnh phúc của em với họ và nhớ lại
những gì ba mẹ đã dạy em.
"Sống ở đời đừng
bao giờ ghét bỏ hay thù hận ai, nếu như con ghét bỏ hay thù hận một ai đó thì
cũng giống như có một tảng đá đè nặng lên vai con và tâm hồn con sẽ chẳng bao
giờ được thanh thản. Vì vậy, con đừng ghét và cũng đừng hận bất cứ ai để cho
lòng mình được thanh thản, con nhé!"
Lời ba dạy vẫn còn văng
vẳng bên tai em, em nhớ chứ, những lời ba mẹ dạy em không bao giờ dám quên.
Nhưng em đau lắm, dù em không ghét hay hận ai nhưng sao lòng em vẫn cứ nặng nề
như thế?
Em không chỉ nhớ lại kỷ
niệm của em với ba mẹ mà ngay cả những kỷ niệm với hắn, em cũng nhớ. Khoảng
thời gian em vui nhất chính là ngày sinh nhật, em nhớ hắn đã làm em vui như thế
nào. Em còn tưởng niềm vui đó sẽ kéo dài rất lâu nhưng đùng một cái nó đã biến
mất chỉ trong chốc lát. Niềm vui em còn chưa tận hưởng hết thì nỗi buồn đã kéo
tới, lấp mất những niềm vui, hạnh phúc trước đó. Hôm qua trên môi em vẫn còn
vương vấn nụ cười vậy mà hôm nay, nước mắt em đã rơi đầm đìa. Hôm qua và hôm
nay, hai ngày gần kề nhau như thế nhưng tại sao lại có sự khác biệt lớn đến
vậy?
Tâm trạng em không tốt
thì hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Trong phòng, hắn định lấy một điếu thuốc ra
hút nhưng nhớ lại lời hứa với em, hắn liền vứt cả gói vào sọt rác. Những gì hắn
hứa với em nhất định hắn sẽ làm được. Hắn đã hứa sẽ không hút thuốc thì hắn sẽ
không hút, hắn không phải là một kẻ nói hai lời. Hắn đi tới vách tường sát
phòng em rồi từ từ ngồi xuống. Ánh mắt chứa đựng nỗi buồn vô hạn nhìn vào ngôi
sao thủy tinh trong lòng bàn tay. Nó không phải là một ngôi sao bình thường, mà
nó là quà sinh nhật đầu tiên em làm tặng hắn. Vì nó được làm bằng giấy nên nếu
không cẩn thận thì nó sẽ bị nhàu nhĩ khi cầm chặt hoặc sẽ bị rách khi ướt nước.
Hắn vì không muốn món quà đầu tiên em tặng hắn bị hỏng nên hắn đã cho người làm
thêm một lớp thủy tinh khá dày bao quanh nó. Bên trong là giấy xanh, còn bên
ngoài là thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy một màu xanh rõ rệt bên trong.
Vì có lớp cứng bảo vệ nên dù có rớt hay ướt thì cũng chẳng sao cả.
Nắm chặt ngôi sao trong
tay rồi nhẹ nhàng đặt lên ngực trái - nơi trái tim của hắn đang không ngừng vì
em mà rỉ máu. Đôi mắt hắn nhắm lại, luôn miệng gọi tên em.
Ngoài trời, mưa bắt đầu
rơi, ban đầu chỉ là những giọt mưa lất phất không đáng kể nhưng sau đó một trận
mưa lớn liền đổ ập xuống. Tiếng mưa rơi như ai oán, như tâm trạng u ám của đôi
trẻ đang mỗi người một nơi kia.
…
Một ngày, hai ngày rồi
ba ngày trôi qua, hắn chưa hề thấy em ra khỏi phòng lấy nửa bước, thức ăn được
mang đến rồi mang đi hắn cũng không thấy bóng dáng em đâu. Mấy hôm nay, hắn
không hề đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà và đứng canh trước cửa phòng em. Sự việc
hôm nay giống như lần em bị bắt cóc, sau lần đó em cũng tự nhốt mình trong
phòng thế này. Hắn nhớ lúc đó em rất ngoan, rất nghe lời, hắn chỉ kêu một tiếng
là em dạ ngay. Nhưng lần này em có còn ngoan ngoãn nghe lời hắn như lần đó nữa
không? Em sẽ dạ ngay khi hắn bảo hay sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy thù hận
và quay mặt đi hướng khác không thèm trả lời?
Đã ba ngày rồi em không
ăn, không uống và cũng không ra khỏi phòng, điều đó làm hắn rất lo. Nhiều lần
hắn muốn mặc kệ tất cả để chạy vào xem em thế nào nhưng lý trí hắn lại không
cho phép. Hắn không còn mặt mũi nào để đối diện với em và chắc em cũng không
muốn nhìn thấy mặt hắn nên hắn đã nhờ đến sự giúp đỡ của Liz. Khi Liz từ phòng
em bước ra, trên mặt cậu là vẻ lo lắng và tràn đầy ưu thương nói với hắn là em
bị sốt cao và cần phải gọi bác sĩ gấp. Hắn nghe lời cậu đi gọi bác sĩ tư tới để
khám bệnh cho em. Hắn đứng bên ngoài, đi đi lại lại trước cửa phòng em, vẻ lo
lắng thể hiện rõ trên gương mặt anh tuấn. Một lát sau, vị bác sĩ già ấy bước
ra, bằng chất giọng ôn hòa, ông nói với hắn:
- Cô ấy do không ăn
uống điều độ nên ảnh hưởng tới sức khỏe gây suy nhược cơ thể. Cô ấy cần phải
bồi dưỡng và nghỉ ngơi nhiều hơn để mau chóng bình phục.
Sau khi tiễn vị bác sĩ
ấy về, hắn đứng do dự ngoài cửa một lúc rồi nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Em đang nằm
mê man trên giường, hoàn toàn không hay biết có người bước vào. Hắn tiến lại
chỗ em và ngồi xuống bên cạnh mép giường, âm thầm, lặng kẽ quan sát gương mặt
nhợt nhạt và thân hình tiều tụy của em. Mới có mấy ngày không gặp mà em đã
thành ra thế này rồi sao? Em thật làm cho hắn đau lòng quá!
Ngồi một lúc, hắn đi
lấy khăn lạnh lau mặt cho em rồi chườm khăn lên trán em, cứ dăm ba phút là hắn
lại đổi khăn một lần để em mau hạ sốt. Từ lúc em bị sốt cho đến giờ, hắn lúc
nào cũng túc trực bên giường em. Lúc em mở miệng bảo khát nước, hắn liền gật
đầu rồi chạy đi lấy nước cho em nhưng khi nước vừa được đem đến thì em đã chìm
vào cơn mê man, đôi môi hồng hào của em bây giờ đã trở nên khô nứt nẻ vì thiếu
nước. Sợ em khát nên hắn chạy đi lấy cái ống hút rồi đưa từng chút, từng chút
nước vào miệng em, em cũng ngoan ngoãn nuốt xuống. Khi hắn đưa tay sờ trán em,
thấy em vẫn còn sốt rất cao, hắn không khỏi đau buồn, lo lắng.
Ngồi bên giường, hắn
nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nóng hổi của em khẽ áp lên mặt mình, bàn tay còn lại
của hắn thì đưa lên sờ vào gương mặt trắng bệch của em, nhìn em như vậy hắn
không kìm nổi nước mắt. Cố kìm lòng, hắn quyết định nói với em những điều mà
hắn không bao giờ muốn.
- Anh xin lỗi! Anh biết
dù có cả trăm, cả ngàn lời xin lỗi của mình cũng không có tác dụng nhưng xin
em, xin em đừng hành hạ bản thân mình như thế. Anh biết anh sai rồi, lẽ ra anh
không nên hại chết ba mẹ em và bắt em vào đây. Vì anh, em đã phải chịu rất
nhiều tổn thương, em đau nhưng không dám kêu, em khóc nhưng không dám bật thành
tiếng. Nhưng anh hứa với em, chỉ cần em khỏe lại anh sẽ để em ra đi và sẽ trả
lại toàn bộ những gì đáng ra nên thuộc về em. Anh sẽ không níu giữ em lại, anh
cũng không cầu mong em tha thứ, anh chỉ cần em sống tốt, sống hạnh phúc và hơn
nữa hãy quên anh đi, xem như anh và em chưa từng gặp nhau. Anh sẽ không làm
phiền hay quấy rầy cuộc sống của em, chỉ cần em khỏe lại thôi. Anh biết khi anh
quyết định nói ra sự thật thì sẽ làm cho em đau khổ nhưng anh không muốn giấu
em, em cần phải biết rõ người mà em đang yêu là ai. Lẽ ra anh không nên yêu em
và cũng không nên để cho em có cơ hội yêu anh. Vì như thế chúng ta sẽ không có
kết cục như vậy. Anh xin lỗi!
Trước sau vẫn là câu
xin lỗi, từ khi yêu em, lời xin lỗi hắn nói với em còn nhiều hơn những lời yêu
thương tha thiết. Hắn đã mang trên mình quá nhiều tội lỗi nên việc hắn xin lỗi
em cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cuộc đời em đã bị giam cầm ở Leaders quá
lâu nên bây giờ em cần được giải thoát. Em là biển, mà biển là của thiên nhiên,
là của chung chứ không phải của riêng hắn. Vì thế, hắn sẽ trả em lại với thiên
nhiên và đưa em về với biển cả.
Tuy nói là giam cầm
nhưng trong lòng hắn… em đã sớm được tự do.
Chẳng biết vì sao và do
đâu mà khi hắn nói xong nước mắt của cả em và hắn đều rơi xuống cùng lúc. Nước
mắt của hắn rơi xuống tay em, còn nước mắt của em vừa rơi xuống liền thấm vào
mái tóc đen nhánh của mình. Cả hai đang cùng một tâm trạng, một nỗi đau mà
không ai có thể thấu được ngoài họ.
Nói xong hết những lời
tận đáy lòng, hắn nhẹ đặt bàn tay em vào trong chăn, hôn nhẹ lên trán em rồi
quay đi nhưng chợt cánh tay hắn bị em níu lại. Giọng em thều thào, mang theo
một chút van lơn:
- Anh đừng đi! Đừng bỏ
em lại một mình!
- Được, anh sẽ không đi
đâu hết, anh sẽ ở lại đây với em.
Em mỉm cười với hắn rồi
lại chìm dần vào giấc ngủ sâu. Hắn nhìn em, lại không kìm được nước mắt. Trong
giây phút này đây, hắn không biết phải nói gì hơn ngoài hai từ xin lỗi, xin lỗi
em vì tất cả những gì mà hắn đã gây ra cho em.
Hôm sau, em tỉnh dậy,
nhờ hắn thường xuyên chườm khăn nên em đã bớt
sốt. Em lấy cái khăn trên trán xuống để qua một bên sau đó ngồi dậy, kê gối sau
lưng rồi dựa vào thành giường.
Cùng lúc đó, hắn từ
ngoài bước vào, trên tay đang bưng một tô cháo nóng hổi và một ly nước ấm. Thấy
em đã tỉnh, hắn vui mừng ra mặt nhưng đâu đó vẫn còn một chút khó xử.
- Em tỉnh rồi! - Hắn
đặt tô cháo và ly nước lên bàn rồi ngồi xuống cạnh em, đưa tay sờ trán em, cảm
nhận được em đã đỡ sốt hơn hôm qua, hắn cười nhẹ rồi bưng tô cháo lên. - Em ăn
một chút đi rồi uống thuốc.
Em cười nhẹ với hắn rồi
cầm lấy tô cháo nhưng hắn lại đưa ra hướng khác, nói:
- Để anh.
Rồi hắn vừa thổi vừa
đút từng muỗng cho em, nhìn em ngoan ngoãn ăn hắn rất vui nhưng không dám hé
miệng cười trước mặt em. Mọi điều bây giờ hắn muốn làm rất khó có thể thực hiện
được. Mọi cảm xúc hắn đều nén lại trong lòng, cứ liên hồi đút cho em ăn. Sau
khi em ăn xong, hắn lấy khăn lau miệng cho em rồi lấy thuốc cho em uống.
- Em đã thấy đỡ hơn
chưa? - Hắn đặt ly nước lên bàn.
Em gật đầu thay cho câu
trả lời, trên môi vẫn là nụ cười thường trực. Hắn nhìn em cười, trong lòng cảm
thấy rất ấm áp, ít ra em đã không bài xích hay xa lánh hắn, ít ra em còn có thể
mỉm cười với hắn.
Hắn nắm lấy tay em, đưa
lên miệng mình hôn nhẹ, sau đó cất giọng hỏi:
- Em có ghét anh không?
Có hận anh không?
Em không gật đầu cũng
chẳng lắc đầu, chỉ đưa mắt nhìn hắn, không chớp lấy một cái nhưng nụ cười vẫn
không thay đổi.
Thấy em không trả lời,
mi mắt chợt rũ xuống, hắn thật ngốc nghếch khi hỏi em câu hỏi mà hắn đã biết rõ
câu trả lời. Sau một lúc trầm tư, hắn vội lảng sang chuyện khác:
- Vết thương trên trán
em còn đau không? - Giọng hắn rất nhẹ và êm, tựa như một cơn gió thoảng.
Em vẫn không trả lời,
chỉ lắc đầu và kiên nhẫn ngồi đó chờ hắn nói tiếp. Mi mắt hắn lại rũ xuống một
lần nữa, hắn muốn nghe tiếng nói trong trẻo của em trước khi nói ra một chuyện quan
trọng sắp tới. Dù không muốn và cũng không đành lòng nhưng hắn biết em đang rất
muốn nghe, chắc chắn khi nghe xong, em sẽ còn cười tươi hơn bây giờ.
- Sau khi em khỏi bệnh,
anh sẽ để em rời khỏi đây và sẽ trả lại toàn bộ những gì thuộc về gia đình em.
- Hắn cười chua xót. - Nhưng trước khi đi, em có thể tha thứ cho anh không?
Hắn tha thiết nhìn em,
mặc dù biết hắn không có quyền xin em tha thứ nhưng trước khi không còn nhìn
thấy em nữa, hắn muốn được em tha thứ, vì chỉ có như vậy hắn mới cảm thấy nhẹ
lòng.
Em trước sau vẫn không
mở lời, cứ im lặng và duy trì nụ cười trên môi. Nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt
và đôi mắt thâm quầng của hắn mà em không khỏi chạnh lòng. Em biết trong khoảng
thời gian em sốt cao, hắn đã thức trắng đêm để canh chừng em, thường xuyên thay
khăn chườm trán em. Những gì đêm qua hắn nói, em đã nghe không sót một một chữ
vì lúc đó em vốn đã tỉnh. Em biết khi hắn nói ra những lời đó, hắn đã khóc. Em
có thể cảm nhận được giọt nước mắt ấm nóng của hắn lăn dài trên tay em. Nghe
hắn nói, em nằm trên giường bệnh cũng không kìm nổi nước mắt.
- Làm sao em có thể tha
thứ cho anh khi mà… - Em đưa tay sờ lên mặt hắn, ánh mắt trìu mến nhìn hắn
trong khi hắn đang thấp thỏm lo âu. - Em chưa bao giờ hận anh?
Câu nói cuối cùng của
em làm cho mọi buồn phiền, lo âu trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, ngây người
một lúc hắn hỏi lại em câu hỏi trước đó của mình:
- Em không ghét, không
hận anh sao?
Em nhẹ ôm lấy hắn, thấp
giọng nói:
- Ghét anh? Hận anh?
Những câu hỏi đó dù một lần em cũng chưa từng nghĩ tới. - Sau đó em buông hắn
ra, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi. - Anh có biết tại sao ngày đó em lại giữ được
mạng sống của mình không?
- Tại vì em đã chạy thoát khỏi nơi đó. -
Hắn trả lời, trong lòng vẫn còn hoài nghi.
- Không phải. - Em lắc
đầu. - Đó là tại vì anh đã tha chết cho em. Ngày đó khi em chạy đi vốn dĩ anh
có thể cho người hoặc có thể tự mình đuổi theo để bắt em lại nhưng anh đã không
làm thế, anh đã để cho em chạy thoát một cách dễ dàng. Vì vậy có thể nói, mạng
sống này của em là do anh ban cho.
Hắn thoáng sững sờ vài
giây, sau đó mỉm cười rồi ôm em vào lòng. Em nói phải, ngày đó vốn dĩ hắn có
thể đuổi theo để bắt em lại nhưng hắn đã cố tình để em chạy thoát. Vì lúc đó
tim hắn đã vì em mà rung động.
Cứ tưởng rằng cô bé
ngày đó giờ đã lưu lạc ở chốn xa xôi nào đó nhưng thật không ngờ rằng bây giờ
lại đang ở trong vòng tay hắn. Trái đất này đúng là tròn thật, đi một vòng lớn
cuối cùng cũng trở trở về thời điểm xuất phát.
Suốt mấy ngày qua, hắn đã rất lo sợ, sợ
rằng khi em tỉnh dậy hắn phải nói gì với em trước tiên. Lúc đó hắn còn sợ rằng
em sẽ hận hắn đến chết đi sống lại nhưng em không những không hận hắn mà còn
bảo mạng sống của em là do hắn ban cho. Ông trời thật trớ trêu, để hắn chìm
trong bể khổ một thời gian rồi lại cho hắn nếm trải mùi vị của hạnh phúc. Nhưng
cũng thật cám ơn ông, đã để cho hắn cuộc đời này được yêu em.
- Hứa với em, nếu sau
này có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng bắt em phải ngừng yêu anh. Anh có thể kêu
em làm bất cứ việc gì nhưng việc ngừng yêu anh là em không làm được. - Vừa nói
em vừa ôm hắn chặt hơn.
- Được, anh hứa với em.
- Hắn cười rồi cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu em.
Em và hắn coi như vừa
trải qua một thử thách lớn để khẳng định tình yêu của mình dành cho đối phương.
Trong tình yêu ngoài sự tin tưởng thì lòng vị tha cũng được xem là một phần tất
yếu.
…
Hôm nay là ngày mà hắn
được ông Henry trao cho quyền thừa kế tổ chức Leaders và cũng là ngày gây tranh
cãi nhiều nhất giữa hai cha con họ.
Buổi lễ được diễn ra ở
một hội trường lớn trong Leaders và tập hợp toàn thể nhân viên có mặt trong tổ
chức, ngoại trừ những người đầu bếp và những người giúp việc. Đáng lẽ lễ thừa
kế được diễn ra rất suôn sẻ nếu như không có sự xuất hiện của em - người giúp
việc của nhà hắn, theo mọi người là vậy.
Thấy mọi người ai cũng
nhìn mình bằng ánh mắt kì thị, bước chân em vô tình lùi về phía sau vài bước
nhưng rất nhanh, bàn tay rắn rỏi của hắn đã vòng qua eo em và kéo sát vào người
mình.
- Đừng sợ! Đã có anh ở
đây, không ai dám làm gì em đâu. - Hắn kề môi nói nhỏ vào tai em để trấn an
tinh thần đang bị những người kia áp đảo của em.
Hành động thân mật của
hắn khiến cho những người đang có mặt tại đây đều sửng sốt và kinh ngạc, trong
đó có cả cha hắn. Từ khi hắn dẫn em theo, mắt ông không khi nào rời khỏi bọn
họ. Sau khi phát biểu và trao quyền thừa kế xong, ông đi xuống phía dưới đứng
để nhường lại vị trí cho hắn lên phát biểu.
Khi hắn nắm tay em lên
bục thì ngay lập tức, tay em bị cha hắn kéo lại, giọng ông từ tốn:
- Một mình con lên
thôi, không cần phải dẫn nó theo.
Trong khi em đang lúng
túng không biết làm gì thì hắn giằng tay ông ra khỏi tay em, mạnh miệng bảo:
- Không cần cha lo.
Rồi hắn kéo em đi trước ánh nhìn tóe lửa
của ông và hàng trăm cặp mắt ngơ ngác của đám nhân viên.
Đứng trước toàn thể
nhân viên trong Leaders, hắn dõng dạc nói to
nhưng những lời hắn nói ra hoàn toàn không có gì liên quan đến việc thừa kế:
- Hôm nay tôi đứng đây
là để thông báo cho mọi người biết một tin. Người con gái đang đứng bên cạnh
tôi đây tên của cô ấy là Sea, trước kia cô ấy từng là người giúp việc của tôi,
còn bây giờ cô ấy là người yêu của tôi. Có thể mọi người rất ngạc nhiên và cho
rằng tôi bị điên nên mới nói ra những lời như thế nhưng tôi chắc chắn với mọi
người rằng, ngay tại thời điểm này tôi hoàn toàn rất tỉnh táo và những gì mà
tôi vừa mới nói là sự thật.
Hắn vừa dứt lời thì lập
tức bên dưới vang lên những lời xì xầm bàn tán. Andrea và Liz lặng lẽ đứng im
một góc để quan sát tình hình. Jane đứng cạnh ba cô, cô tức lắm nên lay lay tay
ông ra hiệu bảo ông lên tiếng. Hiểu được ý cô ông liền nói:
- Cô ta là người yêu
của con vậy còn Jane là gì? Từ nhỏ nó đã được định sẵn là vợ tương lai của con,
lúc đó con không phản đối vậy tại sao bây giờ con lại…
- Bác à, con không phản
đối nhưng cũng không có nghĩa là con đồng ý, huống chi lúc đó đều là ý của hai
bên gia đình chứ đâu phải là ý riêng của con. Hơn nữa, con không yêu Jane,
người con yêu là Sea và chắc chắn sau này cô ấy sẽ làm vợ và làm mẹ của những
đứa con con. - Hắn ôm ngang eo em và quay về phía em cười một cái.
- Con…
Lời nói của hắn khiến
ông không nói được câu nào, chỉ biết im lặng và ôm cục tức trong lòng. Jane
đứng bên ông, nghe hắn nói thế thì tức lắm, hắn dám ở trước mặt mọi người bảo
là không yêu cô sao? Giận tới mặt đỏ tía tai, cô định lên tiếng phản đối thì có
người đã nhanh hơn cô một bước.
- Ta không đồng ý.
Một giọng nói trầm khàn
và đầy uy nghiêm vang lên, đồng loạt những ánh mắt đều hướng về người đó, là
cha hắn.
- Nó chỉ là một đứa
giúp việc nghèo hèn, nó vốn không đủ tư cách để làm vợ con. Chẳng lẽ con đã
quên mất quy định của Leaders rồi sao? - Cha hắn tiến lên phía trước, đứng đối
diện với hắn, kiên định nói.
Những lời hắn của ông
không những không khiến hắn chùn bước hay lo lắng mà ngược lại hắn còn cười
khẩy một cái, lời nói của hắn còn kiên định hơn cả ông:
- Đương nhiên là con
không quên nhưng có một chuyện mà cha và mọi người chưa biết. Sea không phải là
một người nghèo hèn như mọi người đã nghĩ, cô ấy vốn là con gái của một chủ
tiệm vàng lớn ở thành phố Los Angeles, có tên là Big Sea. Vì tổ chức của chúng
ta mà ba mẹ của cô ấy phải chết và nếu như không vì tổ chức thì cô ấy vẫn còn
là một tiểu thư danh giá. Suy cho cùng thì cô ấy không những có đủ tư cách mà
còn thừa tư cách để trở thành vợ con. Câu trả lời này, đã khiến cha hài lòng
rồi chứ? - Hắn nhếch môi và nhìn về ánh mắt đang trợn trừng lên của ông mà hết
sức hả dạ.
Phía dưới những lời xì
xầm một lần nữa lại vang lên, ai cũng đều ngạc nhiên về chuyện mà hắn vừa kể,
trong đó có cả Andrea. Anh thật không ngờ em lại là con của một ông chủ tiệm
vàng lớn bị đánh cướp cách đây nhiều năm. Nếu anh nhớ không lầm thì trong hồ sơ
những tiệm vàng mà Leaders cướp được có một tiệm vàng tên là Big Sea. Anh nhíu
mày nhưng sau đó lại khẽ cười rồi tiếp tục hướng mắt về phía hai người đang là
tâm điểm chú ý trên kia.
- Nhưng hiện tại nó vẫn
là đứa nghèo hèn. - Ông Henry vẫn không chịu thua.
- Vậy nếu như con trả
lại toàn bộ những gì đáng ra nên thuộc về cô ấy thì sao? Chắc được chứ?
Câu hỏi của hắn khiến
cho mọi người ai nấy đều sửng sốt, ngay cả em cũng vậy. Dù có nghe hắn nói
trước đó nhưng em cũng không ngờ là hắn lại có thể nói trước mặt mọi người.
- Con không thể làm
thế. - Ông giận dữ tột độ.
- Con hoàn toàn có thể
làm thế nếu như cha không đồng ý cho con và Sea ở bên nhau. Vì vậy, một là cô
ấy sẽ làm vợ tương lai của con, còn hai là… con sẽ từ bỏ Leaders, từ bỏ quyền
thừa kế và chấp nhận ra đi với hai bàn tay trắng. Cha cứ suy nghĩ kĩ đi.
Nói xong câu đó, hắn
kéo tay em ra khỏi hội trường trước những ánh mắt ngỡ ngàng của bọn họ. Trong
đó có hai ánh nhìn giận dữ của ông Henry và Jane nhưng cũng có hai ánh nhìn hài
lòng từ phía Liz và Andrea.
“Cậu làm tốt lắm!” -
Liz nghĩ thầm.
“Cuối cùng em cũng tìm
được hạnh phúc cho mình rồi. Sea à! Chắc anh cũng nên từ bỏ đi thôi.” - Andrea
mỉm cười nhìn về phía bóng lưng em và hắn đang dần khuất.
Đi bên cạnh hắn, em
không giấu được sự vui mừng. Những lời hắn nói trước mọi người khi nãy làm em
rất cảm động, em tin là tình yêu của mình trao cho hắn là hoàn toàn đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT