Bùi Trung Khải có lẽ đã ngấm say, nhìn người trước mặt sóng mắt long lanh, thần thái nửa mê nửa mị, Bùi Trung Khải nhất thời ngây ngốc được thấy cô cười đã không dễ, đừng nói là thấy cô kiều mị thế này. Tim anh đập thình thịch, anh phải nhấp từng ngụm rượu để nén cảm xúc đó lại, nhưng đáng tiếc loại rượu đó ngấm vào ruột như thuốc độc, để lại cảm giác nóng như thiêu đốt..
Đêm hôm đó, Cố Hứa Ảo ngủ không ngon, cô tỉnh giấc mấy lần, rồi lại mơ màng thiếp đi. Sáng sớm mở cửa bước ra, nhìn thấy cây hải đường ở sân đang tắm mình trong ánh nắng sớm, dù không có chồi xanh nhưng vẫn đẹp lạ lùng. Cố Hứa Ảo cảm khái nghĩ, chắc phải trồng nhiều năm lắm mới được một cây hải đường như vậy, có hoa hay không cũng đều đẹp, không chịu tác động của ngoại cảnh.
Bữa sáng, vẫn ăn ở quán lần trước, ông già chủ quán vẫn còn nhớ Cố Hứa Ảo, cho thêm hai viên vằn thắn nữa vào bát của cô, “ Ăn đi cho nóng, như vậy cả ngày sẽ không bị lạnh”. Cô vừa động đũa thì bị Bùi Trung Khải đã bê bát khác lên, gắp vằn thắn sang bát anh, trong bát cô chỉ còn dăm ba viên.
Không chờ Cố Hứa Ảo lên tiếng, ông già chủ quán không làm nữa, “Này sao cậu lại giành lấy của cô ấy, nếu cậu muốn, tôi sẽ làm thêm cho cậu”.
“Dạ dày của cô ấy không khỏe, không nên ăn nhiều”. Bùi Trung Khải cúi đầu húp nước canh. Ông già chủ quán cười với Cố Hứa Ảo, rồi giơ ngón tay cái lên ra chiều khen ngợi.
“Đi làm hay về nhà?”. Vừa lái xe ra khỏi ngõ, Bùi Trung Khải vừa quay sang hỏi Cố Hứa Ảo.
Cố Hứa Ảo nghĩ một lúc, đáp: “Đến công ty vậy”.
Vừa vào đến công ty thì gặp ngay Lý Lỗi.
“Sư tỷ, tôi phải nói với chị điều này, phép nghỉ ốm của chị không trừ vào phép năm trước được đâu. Tổng giám đốc Đỗ nói, hồi chị làm ở Nhạc Trung, thời kỳ đầu không có việc gì thì coi như đã nghỉ phép rồi. Bây giờ công ty đang thiếu người, chị cố khắc phục vậy”.
Lưng Cố Hứa Ảo ngay đơ ra, không biết đó là lời của tổng giám đốc Đỗ, hay là lời của cô Lý Lỗi này, nên đáp: “Nếu tổng giám đốc Đỗ đã nói như vậy thì cô cứ thế mà làm”.
Vào giờ làm chưa được bao lâu, Lý Lỗi dẫn theo một ngừoi mang đến một đống tài liệu, “Sư tỷ, thời gian này chị giúp cho giám đốc Ngô, dịch cho ông ấy ít tài liệu cơ sở, nghiệp vụ bên ông ấy rất nhiều, chỗ tài liệu này cần phải giao trong ngày kia”.
Cố Hứa Ảo ngẩng đầu lên nhìn giám đốc Ngô, những người này vốn trước đây đều là cấp dưới của cô, thế mà bây giờ đang cúi đầu nhìn cô vẻ áy náy, “Phiên dịch..Cố..nhờ chị giúp cho”.
Anh ta định gọi là tổ trưởng Cố, nhưng sau khi do dự đã gọi là phiên dịch Cố.
Cố Hứa Ảo từ từ đứng lên, mắt nhìn thẳng vào Lý Lỗi, đáp: “Hôm nay tôi tới là để xin thôi việc, đây là đơn xin thôi việc của tôi”.
Lý Lỗi có phần bất ngờ, lập tức trở nên giận dữ: “Chuyện này tôi không quyết định được, chị chờ tổng giám đốc Đỗ về rồi nói. Hơn nữa, thôi việc thì cũng phải báo trước một tháng”.
“Biết là cô không thể quyết định được nên tôi chỉ thông báo với cô như vậy, phiền cô chuyển đơn của tôi tới tổng giám đốc Đỗ. Tháng này tôi xin nghỉ ốm”.
Bị Cố Hứa Ảo làm cho tức nghẹn cổ, Lý Lỗi không nói được câu nào, ngực cứ phập phồng, một hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Nghỉ ốm thì phải trừ lương!”.
Cố Hứa Ảo dường như không nghe thấy lời cô ta, ngẩng đầu đi ra cổng. Về đến nhà, cô ôm Cẩu Thặng Nhi, nước mắt lăn dài trên má, hoàn cảnh khó khăn như thế này, nếu bây giờ nói đùa bảo cô làm bạn gái của anh, có thể cô sẽ nhận lời và làm thật.
Đi tàu hỏa hết một đêm, đi tiếp một giờ đồng hồ xe khách nữa thì về đến Tô Thành. Thành phố này không lớn, là một ngôi thành nhỏ điển hình của phương Nam, có cầu, có sông, có thuyền. Cố Hứa Ảo xách túi hành lý tới viện Phúc Lợi. Nhìn qua hàng rào sắt, thì lúc đó đang là giờ lên lớp, trong sân vắng lặng. Thực ra, ở đây không còn mấy người quen của cô, người nuôi cô cũng đã về hưu nhiều năm về trước, rời Tô Thành đến Thượng Hải trông cháu giúp con.
Ngày hôm sau, cô mang theo bó hoa, đón xe ra khu ngoại ô. Tới một bãi đất trống, Cố Hứa Ảo đem bó hoa cúc to đặt xuống đất dưới gốc cây rồi lặng lẽ ngồi xuống. Sau khi qua đời, Cố Hải Lam đã được chôn cất ở đây, nhưng bây giờ ngôi mộ gần như đã trở thành đám đất bằng.
Cố Hứa Ảo ngồi im lặng một lúc lâu, xé từng cánh hoa ném xuống dòng sông bên cạnh. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng gọi một tiếng mẹ, điều đó có thể coi như là sự hủy diệt đối với cuộc đời của Cố Hải Lam, còn cuộc sống mà Cố Hải Lam mang đến cho cô rõ ràng là một lần mạo hiểm, một lần đánh bạc.
Ở Tô Thành hai ngày, Cố Hứa Ảo mua vé máy bay tới Hải Nam, sự lạnh lẽo tối tăm trong lòng chỉ có gió biển và nắng nóng của vùng cận nhiệt đới mới xua tan được. Sau khi trở về Bắc Kinh thì cũng đã hơn một tuần, khi lên máy bay thì trời nóng bốc hơi, khi xuống máy bay thì lạnh tê cả mặt, dường như chỉ ngủ một giấc xong là bị cỗ máy thời gian ném xuống giữa đống tuyết lạnh.
Bắc Kinh đang có tuyết rơi..
Ngồi trong chiếc xe bus của sân bay chạy trên đường cao tốc về thành phố, ngày cuối tuần lại đúng vào giờ tan tầm nên phải mất hai tiếng mới về tới nơi. Vào đến cửa, nhìn thấy chiếc điện thoại ném trên bàn, cô lập tức mở máy. Vừa cởi xong chiếc áo khoác thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cầm lên xem thì thấy ba chữ “Bùi Trung Khải” nhấp nháy trên màn hình, cô ngây người nhìn điện thoại cứ réo chuông liên hồi, cuối cùng không thể nào tiếp tục làm ngơ được nữa.
“Em định chơi trò biết mất à?”. Đầu dây bên kia là giọng nói cố nén giận của Bùi Trung Khải.
dịch chiếc điện thoại ra xa tai một chút, dường như làm vậy có thể tránh cơn giận dữ của Bùi Trung Khải truyền đến theo sóng điện thoại.
“Chỉ là nghỉ mấy ngày mà thôi”.
“Thôi việc rồi à?”. Bùi Trung Khải rõ ràng biết hết mọi chuyện của Cố Hứa Ảo.
“Đã nộp đơn xin thôi việc, giải quyết xong chắc cũng phải mất một tháng”.
“Tìm được chỗ mới rồi à?”.
“Chưa”.
“Tìm việc mới xưa nay luôn là việc cưỡi lừa tìm ngựa, em ‘ngầu’ thật đấy”.
“Tùy anh muốn nghĩ gì thì nghĩ. Anh tìm tôi có việc gì?”.
Ráng chiều di chuyển bên ngoài cửa sổ khiến cho thành phố rực rỡ như sàn nhảy, mỗi người giống như bị bắt phải đi đôi giày màu đỏ và nhảy không ngừng, có điều, bây giờ cô phải dừng lại để lấy hơi.
“Xem ra, chuyện khiến em u uất giờ đã không còn quan trọng nữa. Tốt lắm, xuống đi ăn cơm đi”. Bùi Trung Khải nói.
“Muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi”. Cố Hứa Ảo từ chối.
“Anh đang ở dưới sân”.
Cố Hứa Ảo nhoài người nhìn qua cửa sổ xuống, trời tối mò không nhìn thấy gì, trong lòng khong khỏi sửng sốt, nói: “Tôi không có ở nhà”.
“Xuống đi”.
“Tôi đã nói là tôi không có ở nhà rồi mà”.
“Vậy để anh lên nhé”.
Bất an, mệt mỏi và hoang mang đột nhiên chuyển thành cơn giận, Cố Hứa Ảo cao giọng nói: “Vì sao tôi phải xuống? Anh bảo xuống là tôi phải xuống sao? Tôi muốn ngủ!”. Cố Hứa Ảo tắt điện thoại. Trước Bùi Trung Khải, cô luôn cảm thấy nóng nảy và bất an.
Điện thoại không đổ chuông nữa, một hồi lâu sau vang lên tiếng “đing đang”, một tin nhắn được gửi đến, “Nói em là con mèo bị giẫm vào đuôi không hề quá chút nào”. Cố Hứa Ảo tức giận, tháo pin ném điện thoại sang một bên.
Cuộc sống bỗng chốc của Cố Hứa Ảo trở nên đơn giản, lên mạng gửi hồ sơ. Trong một tuần tới phỏng vấn ở ba công ty. Tên của cô và đôi chút tiếng tăm của Giai Dịch trong nghề khiến công ty tuyển dụng ít nhiều thấy ngạc nhiên, mãi cho tới khi gặp cô và phỏng vấn chuyên môn họ mới dám tin đó là Cố Hứa Ảo, ngay lúc đó thì tỏ ra rất phấn khích, nhưng sau đó lại không hề có hồi âm.
Cố Hứa Ảo đang trên đường tới phỏng vấn ở công ty thứ năm, công ty thứ tư gọi điện đến, thật tâm khen ngợi trình độ của cô nhưng lại khéo léo nói rằng không thể tiếp nhận cô. Cố Hứa Ảo nghe một loạt những lời khách sáo thì có linh cảm khác lạ, buột miệng hỏi vì sao. Đối phương ấp úng một hồi lâu rồi nói, năng lực của cô rất tốt, thế mà Giai Dịch còn không ở lại được, huống chi công ty của họ. Cố Hứa Ảo đứng trước cổng tòa nhà, trong lòng lờ mờ hiểu ra đôi chút, bèn không hỏi nữa, cô đã biết tình hình tiếp theo chắc cũng không khá hơn gì. Nghĩ vậy, cô bèn gọi điện cho người phụ trách nơi cô đang định tới phỏng vấn, xin lỗi vì cô không đến được, rồi đi về.
Vừa đi được vài bước thì nghe thấy có người gọi, đứng lại nhìn xung quanh, thì ra là Tề Huy và một người nữa từ tòa nhà đi xuống.
Tề Huy nói với người bên cạnh mấy câu rồi nhanh chân bước tới cười và nói: “Tôi chỉ gọi thử xem thôi, thế mà đúng là cô thật. Cô tới đây làm việc à ?”.
Cố Hứa Ảo cũng thấy ngạc nhiên, đã nửa năm rồi cô không gặp Tề Huy, cô mỉm cười đáp: “Đúng là rất bất ngờ. Anh làm việc ở đây à?”. Thấy Tề Huy gật đầu , rồi lại thấy anh cầm túi, cô nói đùa: “Mới mấy giờ mà đã về rồi?”.
Người cùng đi với Tề Huy lúc này cũng đi tới, nói xen vào: “Anh ấy là ông chủ, muốn về lúc nào thì về lúc ấy”.
Cố Hứa Ảo che miệng cười: “Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé, là tại tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, chào tổng giám đốc Tề”.
Bị chỉ rõ thân phận, Tề Huy có phần mất tự nhiên, sợ Cố Hứa Ảo nghĩ khác, bèn trừng mắt nhìn người bên cạnh: “Còn không mau đi làm việc đi?”.
“Thật lòng xin lỗi, đúng là tôi không biết thật”.
“Ôi dào, bạn bè với nhau có gì đâu. Công ty của tôi cũng chỉ là công ty nhỏ, chẳng có gì đáng nói, không được gọi tôi là tổng giám đốc đâu, như thế là hại tôi đấy”. Tề Huy vội cắt ngang lời của Cố Hứa Ảo .
Cố Hứa Ảo mím môi không nói gì, đây không thể là nơi mà công ty nhỏ có thể thuê được. Tề Huy mời cô vào uống cà phê ở quán cà phê tầng dưới, dù sao cũng chẳng có việc gì, nên cô cũng không từ chối, cô cảm thấy nói chuyện với rất thoải mái.
“Bây giờ đang làm hạng mục gì thế?”.
“Cũng không có gì”. Ngừng một lát, Cố Hứa Ảo nói thật, “Bây giờ tôi đang chờ xin việc, vừa rồi tôi đến đây định đi phỏng vấn”.
Tề Huy ngây người, tiếp lời: “Còn có chuyện cô không tìm được việc làm sao?”.
“Chưa hẳn là như vậy, công ty này là công ty thứ năm”. Lúc này Cố Hứa Ảo nói về tất cả những chuyện đó như trò cười, cô không ngờ Giai Dịch, hay Đỗ Đức Minh lại “chiếu cố” đến cô như vậy.
“Sao lại thế được? Chà, miếu của chúng tôi nhỏ, chứ nếu không tôi sẽ mời cô tới”. Tề Huy không biết an ủi cô thế nào.
“Anh làm biết nguyên nhân tôi bị từ chối..”. Nhìn thấy Tề Huy có vẻ bối rối, Cố Hứa Ảo cười nói: “Công việc của công ty anh không phải chuyên môn của tôi, nên dù có mời thì tôi cũng không tới. Đừng lo tôi bị chết đói, tôi vẫn được mời đi dịch cabin, nên chuyện nuôi sống bản thân không thành vấn đề”.
Tề Huy đi trước, ngồi lại cầm tờ tạp chí đọc chơi, bất giác ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Tống Văn Khải đi vào. Cô đã giả như không nhìn thấy, thu dọn đồ đạc để rời đi, không ngờ Tống Văn Khải nhìn thấy và đi tới: “Ồ, tổ trưởng Cố, sao lại rỗi rãi tới đây uống cà phê thế này?”.
Cố Hứa Ảo gập cuốn tạp chí lại, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tống Văn Khải: “Tình cờ quá đấy, chào anh Tống”.
“Tôi thì không tình cờ đâu, tôi làm việc ở đây, Thế Phong Thành Dịch”.
“Hì hì, hôm nay đã phụ ý tốt của phiên dịch Tống, thật sự là ngại quá”.
Sắc mặt của Tống Văn Khải thoắt đỏ bừng, thoắt xám lại. Đúng vậy, khi hồ sơ của gửi tới Thế Phong Thành Dịch , anh ta có phần ngạc nhiên, rồi sau đó nghĩ, đúng là Đỗ Đức Minh làm rất triệt để, đến cả Cố Hứa Ảo cũng phải thôi việc. Thế là anh ta bảo trợ lý nhân sự gửi thư mời cô đến phỏng vấn. Theo tưởng tượng của anh ta, anh ta sẽ đánh đòn phủ đầu khi gặp lại Cố Hứa Ảo, rồi sau đó sỉ nhục cô. Nhưng khi anh ta đang đắc ý chờ đợi đến giờ phỏng vấn thì trợ lý nhân sự đến báo Cố Hứa Ảo không đến. Vì thế mà trò hay anh ta chuẩn bị không có đất diễn, trong lòng rất tức tối. Không ngờ, buổi trưa lại gặp cô ở dưới tòa nhà.
“Mắt của tổng giám đốc Đỗ đúng là không bói ra giọt nước mắt, cái màn thanh trừng cận thần này làm mạnh tay thật, đến cả tổ trưởng Cố, tướng giỏi công to cũng không được miễn. Đáng tiếc, đáng tiếc!”.
“Anh muốn nói gì?”. Cố Hứa Ảo nghe thấy kiểu nói kỳ quặc của anh ta, không nén được lạnh lùng hỏi lại.
“Không có gì, chẳng qua là thấy tò mò chút thôi. Xem ra bàn tay che chở của tổng giám đốc Trung Đỉnh cũng không giúp cho cô thoát khỏi tai nạn, cuối cùng thì vẫn bị quét ra khỏi cửa”. Thất bại trong sự nghiệp và thất bại trong chuyện tình cảm đã khiến Tống Văn Khải trở nên nhỏ nhen thảm hại, “Cô tưởng rằng người khác không nhìn thấy quan hệ giữa cô với tay tổng giám đốc Bùi ấy hay sao?”.
Trong thời gian làm việc cùng nhau, với con mắt của một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, Tống Văn Khải đã rất chú ý đến từng người đàn ông bên cạnh Cố Hứa Ảo, Bùi Trung Khải gần cô rất nhiều, hơn nữa thái độ đối với cô cũng rất khác. Đến khi sự việc anh ta và Thân Vệ Quốc tiết lộ bí mật bị lộ tẩy, anh ta, Thân Vệ Quốc và những người cùng bè phái đều bị liên đới và đã nhân dịp giậu đổ bìm leo, đẩy họ ra khỏi Giai Dịch, còn Cố Hứa Ảo người cũng liên quan đến sự việc này đang ở trong Nhạc Trung thì lại không làm sao, sau đó thì được biết, Bùi Trung Khải đã đưa ra bằng chứng để bảo vệ cho Cố Hứa Ảo. Có điều, anh ta không ngờ rằng Đỗ Đức Minh tàn nhẫn đến như vậy, đã tìm đủ mọi cách để gây khó khăn cho Cố Hứa Ảo.
“Tống Văn Khải, tôi tôn trọng anh nên gọi anh là phiên dịch Tống, đó là vì thấy anh cũng có chút ít năng lực chuyên môn, nhưng bây giờ thì tôi cảm thấy anh thật đáng thương, anh đã đổ lỗi thất bại của mình cho người khác, mà không hề tự vấn lại mình. Tôi thấy rất may là hôm nay đã không đến phỏng vấn, cảm ơn sự giúp đỡ tốt bụng của anh. Tôi đã không để anh được toại nguyện, xin lỗi nhé!”. Cố Hứa Ảo cầm túi lên, quay người bỏ đi, nói chuyện với con người này chẳng khác nào tự làm ô nhục sự tôn nghiêm của bản thân.
Sau khi ra khỏi cửa cô mới bước chậm lại, ở Nhạc Trung chẳng phải Bùi Trung Khải đã cắt đứt mọi quan hệ rồi sao, làm sao lại còn có thể bảo về cô được? Cô có nên tìm đến anh ta để hỏi không? Trong lúc cô vẫn còn cân nhắc, suy nghĩ thì Bùi Trung Khải gọi điện đến.
“Anh đi công tác đây”. Giọng nói trầm trầm của Bùi Trung Khải vọng đến, “Đã tìm được việc làm chưa?”.
“Chưa”. Cố Hứa Ảo trả lời thành thật.
Bùi Trung Khải cảm nhận rất rõ vẻ uể oải, buồn chán trong giọng nói của Cố Hứa Ảo. Nếu không có chuyện gì đặc biệt thì với năng lực của cô không thể có chuyện không tìm được một việc làm.
“Liệu có thể nể mặt mà cùng ăn với anh một bữa cơm không?”.
Cắn môi suy nghĩ trong giây lát, cuối cùng Cố Hứa Ảo nhận lời, thắc mắc trong lòng giống như những cánh bướm đập loạn xạ, cô muốn biết đáp án.
Trong suốt bữa ăn, Bùi Trung Khải thấy hầu như Cố Hứa Ảo không động đũa, biết tâm trạng cô không vui nên anh nói bằng giọng dịu dàng hiếm thấy: “Ăn cơm cho ngon đi, chuyện công việc có cần anh giúp cho không?”.
Cố Hứa Ảo vội ngước mắt lên nhìn Bùi Trung Khải, khẽ cắn môi: “Cám ơn, không cần đâu”.
Một lát sau, đột nhiên Cố Hứa Ảo hỏi Bùi Trung Khải: “Tôi muốn uống rượu, anh có uống không?”.
“Nếu em chắc chắn như vậy, anh không phản đối”. Bùi Trung Khải nheo mắt.
Cố Hứa Ảo luôn tay rót rượu vào cốc của , cô cũng uống không ít. Loại rượu này lúc mới uống thì hơi ngọt và chua. Rượu ngon đã xua tan dần bầu không khí căng thẳng giữa hai người, lời của Cố Hứa Ảo cũng mỗi lúc một nhiều hơn.
“Cảm thấy vất vả quá phải không?”.
Bùi Trung Khải có lẽ đã ngấm say, nhìn người trước mặt sóng mắt long lanh, thần thái nửa mê nửa mị, Bùi Trung Khải nhất thời ngây ngốc được thấy cô cười đã không dễ, đừng nói là thấy cô kiều mị thế này. Tim anh đập thình thịch, anh phải nhấp từng ngụm rượu để nén cảm xúc đó lại, nhưng đáng tiếc loại rượu đó ngấm vào ruột như thuốc độc, để lại cảm giác nóng như thiêu đốt.. Cố Hứa Ảo nhìn Bùi Trung Khải chăm chú một lúc, rồi đưa mắt nhìn sang bình rượu khắc hoa, men rượu đã làm mềm thần kinh phòng vệ của cô, cô khẽ nói: “Vẫn ổn”.
“Em cứ cứng giọng không chịu nói, sợ là người ngoài đã sớm cảm thấy nó như địa ngục rồi”. Bùi Trung Khải rất xót thương.
Cố Hứa Ảo chau mày nhìn Bùi Trung Khải rồi lại cúi xuống, tay mân mê những đường hoa văn trên bình rượu, một hồi lâu sau mới nói: “Từ trước đến nay tôi không cảm thấy thiên đường thì làm sao có địa ngục được?”. Giọng nói bình thản, nhưng từng chữ từng chữ rất nặng nề, khiến cho không khí ấm cúng của bữa ăn trở nên lạnh giá.
Không hiểu sao Bùi Trung Khải cảm thấy trong lòng như đang nứt toác, câu nói: “Không có thiên đường thì lấy đâu ra địa ngục” khiến trái tim anh thắt lại, phải trải qua những đau khổ và gian nan như thế nào thì mới có cảm giác tuyệt vọng như vậy trước hạnh phúc.
Mặc dù những điều Bùi Trung Khải đã trải qua đủ để viết một bộ phim truyền hình năm mươi tập, nhưng dù sao vẫn cảm thấy tự do tự tại. Anh đã từng lăn lội trong giới xã hội đen, sau đó đi học và trở thành một nhân tài, rồi trở về nước mở một công ty, mở ra một chân trời cho riêng mình bằng năng lực và trí tuệ. Tề Huy từng nói với anh rằng: “Này, Bùi Tử, sao anh luôn được nữ thần may mắn mỉm cười thế nhỉ?”.
Lúc đầu trong suy nghĩ của anh, anh cảm thấy lai lịch của Cố Hứa Ảo không có gì đặc biệt, nhưng bây giờ sau khi tận mắt chứng kiến những điều mà Cố Hứa Ảo phải trải qua trong mấy tháng, thì anh mới cảm thấy mình đã quá may mắn. Không phải là không nỗi lực không kiên cường, nhưng một dòng xoáy nho nhỏ trong sự kiện của Nhạc Trung đã kéo cô vào, thế là tất cả những gì trước đây lại lặp lại.
“Đừng uống nữa, ngoan nào, ăn cơm đi”. Bùi Trung Khải đặt bình rượu sang bên, gắp một con tôm vào bát của Cố Hứa Ảo.
Cố Hứa Ảo ngước mắt nhìn anh, nghĩ thầm, có lẽ Bùi Trung Khải đã uống hơi nhiều, nếu không sao anh ta lại nói với cô bằng giọng giụ dàng tới mức ngọt lịm như vậy, chắc chắn có gì không đúng ở đây. Cô cười, đưa tay lên sờ trán anh, “Anh nói gì cơ, chỉ có Cẩu Thặng Nhi mới không ngoan thôi”.
Lúc về họ gọi người lái xe hộ, Bùi Trung Khải ngồi bên cạnh Cố Hứa Ảo. Không gian phía sau hơi chật, Bùi Trung Khải chiếm gần hết băng ghế phía sau, Cố Hứa Ảo bị ép sát vào thành xe thế mà vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá gần. Sau khi uống rượu, toàn thân cứ lâng lâng và lắc lư theo bánh xe. Thế rồi một cánh tay vươn ra, cả đầu và người của Cố Hứa Ảo bị kéo áp chặt vào lòng người ấy. Cố Hứa Ảo cố gắng nghĩ, đây là cánh tay và cái ôm của ai rồi định vùng ra, nhưng thân thể cô lại không chịu phối hợp, quay nghiêng sang nhìn Bùi Trung Khải thì thấy khuôn mặt anh cứ đung đưa, tới mức mà cô thấy chóng mặt, cô đưa bàn tay đang đỡ lấy đầu ra giữ lấy cằm của Bùi Trung Khải, nói: “Đừng động đậy”.
Cảm thấy định gỡ ngón tay cô ra, Cố Hứa Ảo chìa bàn tay kia ra giữ chặt lấy khuôn mặt anh, “Đừng cử động, tôi chóng mặt”, thế rồi cô cảm thấy bàn tay dường như bị tóm lấy, và hình như còn bị cắn nữa, không đau mà chỉ hơi buồn nhồn nhột, sau đó thì cô không biết gì nữa..
Nửa đêm cô tỉnh dậy vì khát, theo thói quen cô tìm một cốc nước rồi uống một mạch, sau đó thì cô dần dần tỉnh hẳn, và nhớ lại chuyện của mấy tiếng đồng hồ trước, uống rượu, Bùi Trung Khải..
Cố Hứa Ảo rên lên một tiếng, vùi đầu xuống gối, cô đã nhớ ra rồi, vì để giăng bẫy Bùi Trung Khải, cô đã đi ăn cơm và uống rượu cùng anh, kết quả là cô đã rơi vào chính cái bẫy của mình. Co còn làm những gì nữa?
Sáng sớm tiếp tục lên mạng gửi hồ sơ, mở hòm thư thấy có một bức thư được gửi từ địa chỉ của Bùi Trung Khải, tiêu đề bức thư là “Hy vọng nó sẽ giúp ích cho em”, thời gian gửi là hơn bốn giờ sáng. Cô mở thư với vẻ không mấy chắc chắn, trong đó chỉ có mấy lời ngắn gọn và một tệp đính kèm.
“Gửi Cố Hứa Ảo!
Nếu tìm việc phiên dịch không có kết quả tốt, em có thể nghĩ tới một hướng khác.
Mặc dù phải làm lại từ đầu, nhưng chỉ cần có ngày mai thì sẽ còn có hy vọng. Tệp đính kèm là thông tin về tuyển dụng của một số công ty xuyên quốc gia, gửi để em tham khảo. Hy vọng nó sẽ giúp ích được cho em.
Bùi Trung Khải”.
Mở tệp đính kèm, liếc qua nhanh thì thấy có nơi cần tuyển thư ký hành chính, có nơi thì cần tuyển trợ lý chủ tịch hội đồng quản trị, ít nhiều đều có liên quan với chuyên môn của cô. “Nghe người khuyên có cơm ăn”, thế là cô gửi ngay hồ sơ tới mấy công ty này và lập tức có ngay hồi âm.
Hôm nay cô tới là để phỏng vấn ở một công ty xe hơi đầu tư của Mỹ. Về cơ bản có thể xem là thuận lợi, nơi tuyển dụng cũng phải công nhận khả năng rất tốt và kinh nghiệm làm việc trước đây của cô. Ông già người nước ngoài hơn năm mươi tuổi có vẻ rất hợp chuyện với cô, hỏi chuyện thì được biết, ông của ông già đó từng làm bác sĩ và đã đến Trung Quốc, đồng thời mở một bệnh viện ở Tô Thành. Cố Hứa Ảo và ông già đó nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ về phong cảnh và con người của Tô Thành, cuối cùng ông già nói xa xôi, hy vọng lần sau tới Tô Thành sẽ có cô đi cùng. Giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng cô đã trúng tuyển. Không ngoài dự liệu, trưa ngày hôm sau, Cố Hứa Ảo nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, mấy ngày sau đó thì cô tới nhận việc.
Nhận điện thoại xong, Cố Hứa Ảo đắn đo không biết có nên gọi điện báo cho Bùi Trung Khải một tiếng hay không, về tình về lý, cô đều nên cảm ơn anh. Có điều, kể từ sau hôm say rượu đến giờ, dường như Bùi Trung Khải đã biến mất, ngoài email đó ra thì không có liên lạc gì nữa. Cuối cùng, Cố Hứa Ảo quyết định gửi một mẩu tin nhắn ngắn gọn.
Mười mấy phút sau, Bùi Trung Khải nhắn lại: “Chúc mừng em đã chuyển đổi thành công”.
Cố Hứa Ảo chúm môi cười, tay nhắn mấy chữ: “Là sự chuyển đổi đi xuống”.
“Thư ký của Chủ tịch hội đồng quản trị FEX mà còn đi xuống?”. Dòng tin nhắn của Bùi Trung Khải lộ rõ vẻ phấn chấn.
“Ví tiền xẹp đi nhiều rồi”.
Một tin nhắn khác được gửi đến, Cố Hứa Ảo đỏ mặt nhưng rất vui, Bùi Trung Khải viết: “Chuyện ấy em cứ yên tâm, từ nay về sau, anh sẽ trả tiền ăn uống”.
Không thấy có tin nhắn gửi tiếp, Bùi Trung Khải đặt điện thoại xuống, chau mày. Tuần này, điều mà anh chờ đợi nhất chính là tin tức của cô, nhưng sau khi nhận được rồi thì lại cảm thấy khó chịu. Nhớ đến cảnh tượng Cố Hứa Ảo uống say hôm đó, lúc đầu còn ra sức mời anh uống, sau đó thì tự rót tự uống, lời nói cũng nhiều hơn. Khi say, Cố Hứa Ảo đáng yêu chẳng khác gì một tiểu hồ ly, mắt rất dịu dàng, biểu hiện rất trong sáng, lời nói cũng rất dễ nghe, điều ngạc nhiên nhất là cô lại còn chủ động chạm vào người anh. Anh thực sự thích vẻ quên hết mọi thứ của cô sau khi uống rượu, nó vừa có chút tinh nghịch, vừa có chút ngang tàng, khiến người ta thấy ngứa ngáy trong lòng. Đưa cô về đến nhà, vừa lên giường là cô ngủ ngay, không nôn cũng không quậy phá, giống như một đứa trẻ ngoan. Anh đã vỗ vào lưng dỗ cô ngủ, lòng trong sáng không gợn chút ý nghĩ đen tối nào, anh chỉ muốn ôm cô như vậy, cùng với cô suốt cuộc đời.
Suốt cuộc đời? Bùi Trung Khải ngây người, sửng sốt trước ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu. Anh cũng đã từng có bạn gái, ai cũng đều rất thông minh, thích thì gắn bó, không thích thì chia tay. Lúc đầu với Cố Hứa Ảo, anh chỉ cảm thấy một nỗi khao khát xác thịt ngấm ngầm, sau đó thì là sự thương xót không nỡ nhìn cô rơi vào cảnh khó khăn, bần cùng, dần dần ngày càng đến gần hơn, thích thì khẳng định là thích rồi, nhưng không hiểu sao lại nảy ra ý nghĩ muốn gắn bó suốt đời?
Bùi Trung Khải cúi đầu, cuối cùng anh đã hiểu ra tại sao trái tim mình thời gian gần đây lại như vậy, luôn có cảm giác trĩu nặng. Anh không thích điều đó, dường như có gì đó cứ thấp thỏm trong lòng, không gọi rõ thành tên, không phải là cảm giác thèm khát về thể xác, mà là sự bối rối trong lòng. Chẳng phải mình thích sự nhẹ nhõm, đơn giản trong tình cảm sao? Chẳng phải mình thích chuyện gì cũng có thể nắm trong bàn tay là gì?
Dường như anh đã phải bỏ chạy khỏi căn hộ của Cố Hứa Ảo. Nhưng tâm trạng ấy rõ ràng cứ luẩn quẩn trong đầu anh chẳng khác gì một bóng ma, suốt tuần qua anh cảm thấy rất khổ sở khi nhận ra điều này.
Cố Hứa Ảo vừa ngân nga vừa thu dọn đồ đạc, ngày mai cô sẽ tới nhận việc. Buổi tối soi vào gương trong lúc đánh răng, cô đã mỉm cười khi miệng đang đầy bọt, cô nghĩ đến Bùi Trung Khải bèn nhổ đám nước bọt trong miệng, hát một câu: “I believe I can fly”.
Công việc mới có chút lạ lẫm, nhưng không khó khăn lắm với Cố Hứa Ảo, công việc của cô bây giờ là ôm lấy cuốn từ điển và tài liệu chuyên ngành về ô tô để bổ sung kiến thức. Hôm ấy, khi ngồi tàu điện ngầm, đang chăm chú đọc một cuốn sách lý thuyết về ô tô thì nghe thấy có tiếng thở bên cạnh, quay lại nhìn thì thấy có một cậu bé độ tuổi mẫu giáo. Cậu bé ngước lên nhìn cô, hỏi: “Cô ơi, cô biết chế tạo ô tô không?”.
“Bùi..Trung..Khải, không có việc gì, tôi chỉ định nói với anh một câu.. Bây giờ mọi việc ở đây của tôi đều rất ổn..Đúng, rất thuận lợi..Muốn nói với anh một câu cảm ơn..Và muốn mời anh đi ăn cơm”. Sau khi xuống tàu điện ngầm, Cố Hứa Ảo đã gọi điện thoại cho Bùi Trung Khải, mặc kệ những suy nghĩ rối rắm trong đầu, tự nhủ mình rằng chỉ là vì mình muốn trực tiếp nói lời cảm ơn mà thôi.
Bùi Trung Khải đến theo lời hẹn, giữa chừng cũng chỉ hỏi vắn tắt của công ty mới mà không nói gì nhiều. Cố Hứa Ảo cảm thấy rất khác thường, trái tim nhảy nhót của cô cũng dần trở lại bình tĩnh, lời nói cũng ít hơn hẳn, khiến bữa cơm đã trôi qua rất tẻ nhạt. Gọi hai chén hồng tửu, lời xưng hô ở trên đầu lưỡi, đắn đo một lát cuối cùng quyết định bỏ ba từ Bùi Trung Khải mà thay vào đó là: “Tổng giám đốc Bùi, cảm ơn sự giúp đỡ của anh. Xin được chúc anh ly rượu này”. Nói xong cô uống cạn.
Bùi Trung Khải khẽ cười, cũng uống cạn một hơi nhưng vẫn không nói gì. Thái độ của Bùi Trung Khải khiến cô rất khó hiểu. Cô vốn là người nhạy cảm, một khi Bùi Trung Khải tỏ ra khách sáo thì cô cũng lập tức trở nên xa cách, lặng lẽ ăn, rồi sau đó đứng dậy thanh toán. Sau khi ra khỏi nhà hàng, cô từ chối lời đề nghị đưa cô về của Bùi Trung Khải , Bùi Trung Khải cũng không cố nài, chỉ nói một câu đ đường cẩn thận rồi gọi cho cô một chiếc taxi
Chờ Cố Hứa Ảo đi khỏi, Bùi Trung Khải đấm mạnh xuống vô lăng, khiến cho còi xe kêu ầm ĩ. Anh có thể thấy, lúc đầu vẻ mặt của Cố Hứa Ảo có vẻ vui và phấn khởi, nhưng sau khi anh chỉ ậm ừ mấy câu cho qua chuyện thì vẻ rạng rỡ ấy biến mất. Khi nghe cô gọi “tổng giám đốc Bùi” thì anh biết cánh cửa vừa mới hé mở một nửa của cô đã khép lại, thế là lòng anh lại càng rối ren.
Tâm trạng của Cố Hứa Ảo lại trở về với vẻ không vui không buồn trước đó. Chủ tịch nghỉ phép đã trở lại, thế là lại bắt đầu bận rộn. Suốt một tuần, cô đưa ông đi Quảng Châu và Vũ Hán, về được mấy ngày lại đi Thượng Hải, về đến nơi, ông lại bảo cô cùng ông đi dự một hội chợ triển lãm.
Cố Hứa Ảo cảm thấy người nước ngoài ăn bơ sữa nhiều đúng là không uổng, mặc dù đã hơn sáu mươi tuổi rồi mà ông sức lực còn hơn cả thanh niên.
“Hứa Ảo, không phải là cháu không chịu được nữa đấy chứ?”. Ông nhìn cô.
“Cháu sợ chủ tịch mệt quá, chủ tịch không nhìn thấy những người chống gậy trong công viên sao? Như thế có vẻ thích hợp với chủ tịch đấy”. Không hiểu sao, Cố Hứa Ảo cũng cảm thấy rất hợp với ông, cô chưa có kinh nghiệm ở cùng người già, nhưng khi ở bên ông Howard cô cảm thấy rất nhẹ nhõm và tự nhiên. Với ông, cô thấy như đang cùng với một người bạn chứ không phải là với sếp. Người nước ngoài không hay nhiều lời với con cái, sau khi tới Trung Quốc, thấy cha mẹ nói nhiều lời với con cái như một lẽ đương nhiên, thế là tình cảm như một người cha của ông đã được dồn hết cho Cố Hứa Ảo. Chuyện ấy giữa họ cũng chỉ giống như Chu Du đánh Hoàng Cái (*), một người muốn nói và một người muốn nghe.
(*): Điển tích Chu Du đánh Hoàng Cái, nghĩa là vừa muốn đánh, vừa muốn chịu đòn, ấy gọi là khổ nhục kế.
Vốn định mặc đồng phục đi triển lãm, nhưng Howard kiên quyết bảo cô mặc lễ phục, ông nói, cháu nhìn xem, ta thì mặc complet caravat, thế mà một cô gái trẻ như cháu lại mặc bộ trang phục ấy thì không hợp với ta. Nhìn điệu bộ của ông, Cố Hứa Ảo nói: “Nhưng cháu không phải nhân vật chính”. Kết quả bị ông cắt ngang lời: “Hoàn cảnh, phải chú ý đến hoàn cảnh”.
Lật tung cả đống quần áo vẫn không tìm thấy một bộ hợp với buổi triển lãm, mua một bộ đồ khác đắt tiền chỉ để dự bữa tiệc trong một tiếng đồng hồ là một điều không cần thiết. Sau cùng, ánh mắt của Cố Hứa Ảo dừng lại trên một chiếc hộp trong tủ quần áo, trong đó là bộ váy cô “mượn” ở chỗ Bùi Trung Khải.
Khi Cố Hứa Ảo xuất hiện ở trước mặt Howard, ông hài hước, huýt sáo khen: “Con gái, rất tuyệt”.
Giọng của Howard rất nặng, khi ông nói chuyện với người khác trong bữa tiệc, thỉnh thoảng Cố Hứa Ảo bổ sung đôi chút, còn những lúc khác hầu như cô rất nhàn rỗi.
Tay cầm ly champagne đứng sau lưng Howard, thỉnh thoảng Cố Hứa Ảo nhìn bốn xung quanh. Thế rồi Cố Hứa Ảo nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc thấp thoáng giữa đám đông, cô nhìn lại cho thật rõ, rồi cúi xuống nhấm nháp ly champagne.
Có người sau khi nói chuyện xong với Howard, mắt dừng lại nơi người cô và lên tiếng với vẻ hồ hởi: “Cô gái này là..”.
“Thư ký của tôi”. Ông già lùi một bước về phía sau, “Catherine”.
Cố Hứa Ảo bị đẩy lên trước, bèn chìa tay ra lịch sự bắt tay với người đó.
“Sao tôi cảm thấy cô Catherine có gì quen quen nhỉ?”.
Cố Hứa Ảo nhíu mày, không nhớ đã gặp người ấy ở đâu.
“À, là phiên dịch Cố. Lần trước Giai Dịch Quốc Tế đã cử cô tới giúp chúng tôi. Chà, bây giờ cô đổi chỗ rồi à? Tôi cứ tưởng là cô sẽ cùng với tổng giám đốc Thân, hôm nay ông ấy cũng tới đây, à, mà ở đằng kia kìa”. Người kia nói liến thoắng.
Thân Vệ Quốc sải những bước rộng đi tới, nhìn thấy Cố Hứa Ảo cũng hơi ngây người, sau đó lập tức nở nụ cười như đã hiểu, “Tay Đỗ ấy cũng thật là, nói thế nào về ông ta nhỉ?”.
Chẳng cách nào tránh được, Cố Hứa Ảo cũng cười, chào “tổng giám đốc Thân”.
Lại có người đến chào Howard, Thân Vệ Quốc và người kia tạm thời lui ra sau, Cố Hứa Ảo nghe thấy người kia ghé vào tai Thân Vệ Quốc nói điều gì đó, sau đó thì cười ha hả, lúc cười vẫn không quên quay lại nhìn cô một cái.
Howard thấy Cố Hứa Ảo có vẻ mệt, bèn vỗ vai cô, “Con gái, một lát nữa chúng ta sẽ về”. Cố Hứa Ảo nói một tiếng “Chờ một chút”. Rồi đi vào nhà vệ sinh.
Bùi Trung Khải hút thuốc, trong bóng tối nhìn Cố Hứa Ảo từ nhà vệ sinh đi ra, bất ngờ lên tiếng: “Ứng phó cùng một lúc với cả sếp cũ và sếp mới rất tốt đấy chứ”. Câu nói của anh khiến cô giật nảy mình. Cô nheo mắt nhìn Bùi Trung Khải, trong lòng thấy lạnh lùng, không hiểu ý của Bùi Trung Khải là gì, tỏ ra tốt bụng cũng là anh, tỏ ra lạnh lùng cũng là anh, anh nghĩ cô là gì mới được chứ?
“Từ trước đến nay tôi luôn như vậy, chứ không phải loài tắc kè hoa chốc chốc lại thay đổi màu”.
“Quả nhiên là không thay đổi, miệng lưỡi vẫn lợi hợi như vậy”. Ném lại câu đó xong, Bùi Trung Khải quay người bỏ đi. Rõ ràng là anh muốn tránh, ấy thế rồi lại không kìm được đến chọc giận cô.
Cố Hứa Ảo thấy Bùi Trung Khải thoắt đến thoắt đi một cách không chút phong độ, nghĩ thầm, xem ra anh ta đã lấy lại vẻ trước đây, luôn mang đến nỗi bực bội cho cô.
Howard thấy cô quay trở lại, lên tiếng: “Hứa Ảo, cháu đỡ ta về thôi”.
Tài xế đi lấy xe, Cố Hứa Ảo cùng với Howard đứng chờ ở trước cửa khách sạn, mặc dù cánh tay nửa khoác nửa đỡ Howard, nhưng mắt cô lại nhìn ra ngọn đèn đường, đột nhiên cô nghe thấy tiếng của Howard: “Lúc còn sống phải vui vẻ, vì cái chết mới là lâu dài”.
Cố Hứa Ảo ngạc nhiên quay đầu lại. Howard nhắc lại một lần nữa, “Đó là lời của người Ấn Độ. Ta cảm thấy rất có lý. Hứa Ảo, đừng ưu buồn, tuổI của cháu không hợp với ưu buồn”. Nói xong câu đó, ông không nói gì nữa, đúng lúc đó thì xe đến và hai người lên xe.
Đưa ông Howard về khách sạn xong, Cố Hứa Ảo bảo tài xế về trước, còn mình thì chậm rãi đi bộ trên đường. Là người lớn tuổi nên ông Howard vừa nhìn là có thể thấy ngay vấn đề. Chỉ một câu nói nhẹ nhàng của ông mà đã chạm tới vết sẹo lòng và nỗi khổ đè nén suốt hơn hai mươi năm qua của cô. Câu nói của ông không phải là không có lý. Sau khi trải qua nhiều gian nan, vất vả, con người thường có hai trạng thái, một là tích cực lạc quan, hai là chai lỳ tê dại, Cố Hứa Ảo biết mình thuộc loại thứ hai.
Cô lê bước chân về nhà, đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa. Chẳng còn hơi sức đâu mà tranh luận với người ấy, cô tự mở cửa, bóng người kia cũng vào theo và sau đó đóng cửa lại.
Đột nhiên, hai bàn tay ôm lấy cô từ phía sau, mang theo cả hơi rượu và hơi lạnh.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”. Cố Hứa Ảo không vùng ra.
Bàn tay đang giữ lấy cái eo thanh mảnh của Bùi Trung Khải lỏng ra, rồi sau đó lại nắm chặt hơn, biết rõ ý của Cố Hứa Ảo muốn nói gì, nhưng anh im lặng không nói, hơi thở mỗi lúc một dồn dập mang theo mùi rượu thoang thoảng.
Buổi tối nay thật không vui. Thực ra, buổi triển lãm này không liên quan nhiều đến Bùi Trung Khải, nhưng phía nhà tổ chức nói có thể sẽ có mấy vụ sáp nhập công ty trong nước, nên anh mới tới. Trong bữa tiệc, anh tình cờ nhìn thấy Cố Hứa Ảo đi cùng một ông già người nước ngoài chừng hơn sáu mươi tuổi. Bùi Trung Khải biết người đó tên là Howard, chủ tịch hội đồng quản trị của FEX ở Trung Quốc. Cố Hứa Ảo là một người nghiêm túc, cả buổi tối hầu như không rời Howard nửa bước, trên người mặc chiếc váy mà anh tặng trong lúc vội vàng, trông cô rất xinh đẹp. Anh đã định sẽ không đến để nói chuyện, nhưng anh không chịu được khi nhìn thấy Cố Hứa Ảo ghé vào nói chuyện với Howard với vẻ rất ngoan ngoãn, phục tùng. Không ngờ, một lát sau lại nhìn thấy Thân Vệ Quốc lắc một cái đã biến thành tổng giám đốc một công ty bất động sản. Sau đó lại nghe thấy những lời đùa cợt của Thân Vệ Quốc với một người khác sau khi rời chỗ, những lời đùa cợt đó đầy ẩn ý, khiến người nghe muốn phát điên. Người kia nói: “Tổng giám đốc Thân sao lại không theo câu ‘làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật’?”. Không biết Thân Vệ Quốc cúi xuống nói gì đó, chỉ nghe thấy người kia cười ha hả, nói: “Chuyện này càng thú vị, tổng giám đốc Thân mà chơi bài lịch sự thì không ai bằng”. Bùi Trung Khải nghe vậy, trong lòng như có gai mọc, không nén được đuổi theo cô vào phòng vệ sinh.
Bùi Trung Khải vẫn cứ ôm chặt Cố Hứa Ảo, còn cô thì đứng im không nhúc nhích, căn phòng im lặng như tờ. Đều là người thông minh, họ hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì. Hai người cứ giữ nguyên tư thế đặc biệt ấy trong mấy phút.
Cố Hứa Ảo chớp chớp đôi mắt cay xè, “Anh nên về đi”.
Bùi Trung Khải không nói gì, không chờ Cố Hứa Ảo nói gì thêm, cí xuống hôn lên môi cô. Cố Hứa Ảo hơi vùng ra, nhưng lưng vẫn dựa vào, mặt cô bị anh xoay lại, tư thế có phần gò bó. Trong lòng cô chợt thấy một cảm giác rất dễ chịu “Lúc còn sống phải vui vẻ, vì cái chết mới là lâu dài”.
Cô ngả mạnh đầu mình về phía sau, mở to mắt, cô muốn nhìn Bùi Trung Khải, xem rốt cuộc Bùi Trung Khải nghĩ gì, nhìn khuôn mặt cau lại vì ham muốn và bối rối dần giãn ra và đắm chìm trong say mê của anh. Không biết niềm vui sướng thực sự là gì, nhưng dù sao lúc này trong lòng cô tràn đầy cảm giác dễ chịu, nếu đã không phân biệt được, chi bằng mặc nó cứ diễn ra.
Bùi Trung Khải ngủ đến tận sáng sớm, khi tỉnh dậy liền nhìn thấy một con mèo què chân ngồi trên bậu cửa sổ nhìn anh bằng đôi mắt rất kỳ quái. Cố Hứa Ảo để lại một mẩu giấy nhắn trước gương, nói rằng khi về anh đóng cửa lại là được. Không hề có xưng hô, không hề ký tên, không có thời gian. Bùi Trung Khải cảm thấy rất nhẹ nhõm, dường như anh đã nghĩ thông rồi, thực ra rất đơn giản.
Cố Hứa Ảo sắp xếp công việc của một ngày xong, hết giờ làm trở về nhà. Trong lòng bỗng cảm thấy một nỗi trống trải lạ lùng. Chăn gối đã được gấp lại rất gọn gàng, cô thở dài, kéo tấm ga giường chuẩn bị đi giặt,bỗng nghe thấy “keng” một tiếng, hình như có một vật gì đó rơi xuống sàn nhà,lần tìm theo tiếng kêu phát ra một lúc lâu thì thấy có một vật sáng lấp lánh bên cạnh đĩa thức ăn của Cẩu Thặng Nhi, nhặt lên xem thì ra đó một chiếc cúc áo sơ mi đồi mồi.
Nghĩ đến chuyện hôm qua, cuối cùng là cảnh quấn quýt, ôm riết nhau, cùng cởi quần áo, anh cởi cho cô, cô cho anh, gấp gáp như đánh trận. Có lẽ chiếc cúc áo này đã đứt trong lúc cuống cuồng như vậy. Sau khi cởi bỏ hết quần áo tự nhiên động tác của hai người chậm lại, hai đôi môi quấn chặt lấy nhau thay cho sự quấn quýt của cơ thể. Cố Hứa Ảo nhớ rằng mình đã giữ rất chặt vai của Bùi Trung Khải, ngón tay không dám có bất cứ sự di chuyển nào. Bùi Trung Khải cũng chỉ đưa ngón tay khẽ vuốt lên má và dừng lại ở cổ của cô. Cố Hứa Ảo khẽ run lên, ngón tay trượt xuống cánh tay, Bùi Trung Khải dường như được khích lệ, cơn ham muốn bị kìm lại lúc đó được dịp trào dâng.
Cẩu Thặng Nhi không xông ra cửa đón cô như mọi khi, nó ngồi im tại chỗ nhìn cô, cô cúi xuống bế nó lên, nói to: “Tao biết mày nhìn thấy hết rồi. Có gì to tát đâu”. Những lời này tưởng nói với con mèo, nhưng thực ra là cô nói với mình để thêm mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, công ty nghỉ nửa ngày, chỉ một loáng là mọi người đều về hết. Đêm trước Noel, ai mà chẳng muốn đi gặp người yêu? Cố Hứa Ảo khéo léo từ chối lời mời của vợ chồng ông Howard, mua một suất McDonald cho bữa tiệc trước Noel của mình. Vào đến trong nhà, chưa kịp cởi áo khoác thì đã nghe thấy có người gõ cửa.
Bùi Trung Khải đưa mắt liếc nhanh bữa ăn trên bàn , biết là mình đã đến đúng lúc, bèn kéo cô, nói: “Đừng thay quần áo nữa, ra ngoài ăn cơm”.
Cố Hứa Ảo cúi đầu, nói với vẻ không tự nhiên: “Bên ngoài làm gì có chỗ”.
“Anh đã có cách”.
Bùi Trung Khải tìm được một nơi ít người, đó là một nhà hàng Tây Ban Nha mới khai trương, nếu không phải quen thì rất khó có thể biết trong con ngõ nhỏ ấy lại có một nhà hàng đồ Tây. Lúc đầu, không khí bữa ăn có phần hơi trầm lắng, Cố Hứa Ảo chậm rãi nhai, mắt hoàn toàn không nhìn , nên không biết anh đã đặt thìa dĩa sang một bên và đang chăm chú nhìn cô.
“Dù thế nào thì cũng phải chạm cốc chứ nhỉ, đêm Noel mà”. Dường như tâm trạng của Bùi Trung Khải rất tốt.
Cố Hứa Ảo chạm vào chiếc cốc trong tay Bùi Trung Khải, “Chúc Noel vui vẻ”.
“Chúc Noel vui vẻ”. Bùi Trung Khải nhắc lại, rồi đi vòng sang cúi người đặt lên má Cố Hứa Ảo một cái hôn.
Bữa ăn kết thúc như thế nào, sau đó còn ăn những gì, dường như Cố Hứa Ảo không nhớ nữa. Chiếc xe chạy tới chiếc sân nhỏ trong tứ hợp viện ở con ngõ quen thuộc. Một cơn gió lạnh ùa tới khiến đầu óc tỉnh táo lại, như ngay sau đó cô lập tức bị Bùi Trung Khải kéo vào lòng và đưa vào trong nhà.
Nước hơi nóng, nhưng rất dễ chịu. Làn da trắng như tuyết sau khi uống rượu bị nước nóng làm cho đỏ hồng như thoa phấn, hơi rượu bốc lên càng làm cho đầu óc ngây ngất. Bước ra khỏi nhà tắm, Cố Hứa Ảo thắt lại dây chiếc áo choàng, thì nghe thấy Bùi Trung Khải nói: “Đi ngủ thôi”, sau đó anh dang tay ôm lấy vai cô, đưa cô vào phòng ngủ, chẳng khác gì một cặp vợ chồng.
Không khí ấm áp kết thúc vào giây phút mở cửa. Dường như Cẩu Thặng Nhi đã ngửi thấy mùi lạ trên người Cố Hứa Ảo, nên khi Bùi Trung Khải bước vào cửa, nó lập tức chồm lên cào mạnh vào đầu gối anh. Cố Hứa Ảo sửng sốt trước sự dữ dằn của Cẩu Thặng Nhi, cuống quýt lôi nó ra rồi nhìn vào vết cào rách trên chiếc quần mặc ở nhà màu nâu của Bùi Trung Khải. Sau khi bị bạt một cái vào đầu, Cẩu Thặng Nhi bị ném xuống nền nhà, kêu meo meo, rồi chỉ biết nhìn chủ nhân với ánh mắt ấm ức.
Bùi Trung Khải đập đập lên đầu gối tỏ ý không sao, rồi cười, nói: “Sao mà giống người thế?”.
Tất nhiên Cố Hứa Ảo biết anh đang nói mình, cô đáp lại bằng giọng hăm dọa: “Anh phải lấy lòng đi, nó không dễ dỗ dành đâu”.
“Còn khó hơn cả em ư?”. Bùi Trung Khải cởi phăng chiếc áo khoác ngắn, xé chiếc túi đựng thức ăn dụ Cẩu Thặng Nhi.
Mèo là động vật mơ hồ về lòng trung thành, điều này khác hẳn với loài chó, vì thế sau hơn một ngày bị đói và bị Cố Hứa Ảo ít chăm sóc đến một thời gian, cuối cùng Cẩu Thặng Nhi không cưỡng lại được mùi thức ăn, chần chừ một lúc rồi cũng bước tới trước đĩa thức ăn, thăm dò đôi chút rồi lập tức quên ngay cảnh giác.
Cố Hứa Ảo cũng cảm thấy có lỗi với Cẩu Thặng Nhi. Nó từng gắn bó cô mấy năm nay, thế mà chỉ vì cô có đối tượng yêu thích mới mà nó bị ghẻ lạnh, nghĩ vậy, cô thay chiếc áo nhung dày nặng, rửa sạch đĩa thức ăn và bát nước của Cẩu Thặng Nhi rồi lại dọn sạch phân mèo trong nhà vệ sinh.
Quay lại nhìn vẻ đối đầu của con mèo với Bùi Trung Khải, cô buột miệng nói: “Hữu hảo một chút không được sao? Anh không biết câu ăn của người, há miệng mắc quai à?”, rồi cúi đầu thì thầm với con mèo.
Nhìn cô gái mảnh mai trong chiếc áo len mỏng thì thầm với con mèo, trong lòng Bùi Trung Khải không khỏi cảm thấy ghen tị. Anh bèn đưa tay ra ôm lấy eo lưng cô, tận hưởng cảm giác dễ chịu khi chạm tới thân hình mềm mại, thơm tho ấy.
“Em có biết không, nhìn em cùng với con mèo, không khỏ làm người ta thấy cảm giác râm ran trong lòng”.
“Có gì đâu, có khi em với con mèo còn làm anh thấy ghét”. Câu nói thoảng qua như làn gió, khiến Bùi Trung Khải thấy trong lòng run lên.
“Con mắt nào khiến anh cảm thấy anh không thích em và con mèo…”. Ngón tay Bùi Trung Khải chạm vào làn da trắng ngần, rồi không kìm được tiếp tục lướt xuống phía dưới, tới chỗ có chiếc tai xinh xinh, chiếc cằm mềm mại, chiếc cổ mảnh mai.
“Tai của em nhỏ mà không mỏng, mềm mà không nhũn, đó là tướng có phúc đó”.
Dường như Cố Hứa Ảo bị những lời nói ấy và hơi thở nồng nàn làm cho đầu óc rối ren, nhưng để cố tỏ ra vẫn rất bình tĩnh, cô ngẩng đầu lên, đáp cứng cỏi: “Sao em không cảm thấy là có phúc nhỉ? Nếu không thì..đã chẳng như bây giờ?”.
Cố Hứa Ảo bế con mèo lên, phớt lờ Bùi Trung Khải. Bùi Trung Khải vẫn ôm lấy eo lưng cô, nói: “Khen em cũng không được, đúng là chỉ có phụ nữ và mèo là khó nuôi thôi”.
“Đúng là những lời buồn nôn. Gặp anh chẳng có gì tốt cả”.
Cố Hứa Ảo đỏ bừng mặt, thả con mèo xuống định đi.
“Như thế này không phải rất tốt sao? Là chưa gặp anh thì không tốt, hay là gặp muộn thì không tốt?”. Bùi Trung Khải mỉm cười, giữ chặt cô gái định phản kháng.
Cẩu Thặng Nhi nằm trên ghế, nhìn những bóng người lay động phía sau tấm rèm với vẻ nghiêm nghị.
Phía sau tấm rèm là một cảnh tình tứ ngọt ngào, bỏ đi vỏ ngoài nhung nhớ, khao khát và yêu thương được bộc lộ đến tận cùng. Sự bình lặng của đêm hôm trước dường như là khúc dạo đầu cho sự cuồng nhiệt hôm nay, nỗi rạo rực căng đầy trong suốt hai mươi bốn tiếng dường như lúc này cũng đã được trút ra. Nếu lúc này là ban đêm, thì dạ khúc hẳn sẽ là bản nhạc đệm tuyệt hảo nhất, vậy thì xin hãy đừng để ý đến bầu trời nắng ngoài cửa sổ, mà hãy coi đó như bức rèm che màu xanh ngoài cửa sổ, và mặt trời là ngọn đèn chiếu rọi cho sự tốt đẹp của niềm vui sướng.
Cố Hứa Ảo nhìn vào đôi mắt rất đẹp đấy, đôi con ngươi đen thẳm tới mức không tìm thấy được bóng hình của mình trong đó, rồi bất giác cô thấy sợ và co người lại. Bùi Trung Khải cảm thấy được sự trốn chạy của cô nhưng không dồn đuổi, khoảng cách trong gang tấc không thể nào xua tan được si mê trong giây phút này. Không thể trốn tránh, không thể né tránh, trong giây phút đó, thân hình như đứa trẻ mới sinh, nỗi khao khát như con kiến len lỏi trong sâu thẳm đáy lòng và thể hiện ra thành những vòng tay ghì riết lấy nhau, tan hòa với nhau.
Là đêm hay ngày, là ngày hay đêm, đêm đêm ngày ngày, ngày ngày đêm đêm, sự quay vòng của những chiếc kim giờ và kim giây quay cùng với vòng quay của thân thể. Rốt cuộc có bao nhiêu sức lực để tiếp tục thì sẽ có bấy nhiêu sự khao khát trong lòng. Sự hòa hợp của thân thể chỉ là sự bắt đầu của si mê, rốt cuộc là bắt đầu để ý đến từ giây phút nào, cho dù không muốn thừa nhận thì nỗi nhớ nhung khi không gặp nhau, nỗi xúc động khi gặp mặt, nỗi buồn bã khi hiểu lầm và niềm vui khi được trút bỏ, nghĩ cho cùng, tất cả những thứ đó đều là cội nguồn của tình yêu.
Sự sâu sắc trong tình cảm là sự bắt đầu của những ham muốn.
Hai người thận trọng nâng niu sự hòa hợp rất không dễ dàng có được, như ngầm thỏa thuận, không hỏi, không xét, ba bốn ngày gặp nhau một lần, hoặc lâu hơn thì mười mấy ngày gặp nhau một lần, không quá quyến luyến cũng không nhàm chám. Mối quan hệ ấy chưa hẳn là giữa người yêu với người yêu,nhưng cũng đã hơn mức người tình.
Cố Hứa Ảo không hỏi, vì cô sợ cùng với nỗi chờ đợi sẽ là nỗi thất vọng; Bùi Trung Khải không nói, vì anh đang nhìn nhận lại mình trong mối quan hệ hai người.
Thỉnh thoảng trong những đêm có một mình, Cố Hứa Ảo lại nghĩ về tình cảm ấy, cầu mong sao mình trong những phút giây thả lòng mình đón nhận niềm sung sướng cô không đến mức biểu hiện thái quá. Có lẽ, tình hình hiện tại của hai người rất tốt, khi ở bên nhau cùng bộc lộ hưng phấn và khao khát khám phá thân thể đối phương một cách không giấu diếm, khi rời xa nhau không cảm thấy bịn rịn nhớ nhung của những người yêu nhau, giống như với cốc nước để bên, cầm lên và uống tự nhiên, khi đặt xuống không cảm thấy phải quá nghĩ ngợi.
Gần đây, có lẽ vì Bùi Trung Khải rất bận nên thỉnh thoảng mới gọi điện đến, nói chuyện chỉ chừng dăm ba phút. Lúc đó, Cố Hứa Ảo cũng đang bận nên ngoẹo đầu kẹp chiếc điện thoại vào vai vừa nói chuyện vừa gõ báo cáo lạch cạch. Bùi Trung Khải nghe thấy tiếng, hỏi xem có phải đang bận không, Cố Hứa Ảo bèn ngừng tay đánh máy nói: “Cũng tương đối”, ở đầu dây bên kia, Bùi Trung Khải bèn nói: “Vậy đã nhé!”. Sau khi tắt máy, Cố Hứa Ảo hơi thần người ra, cố nhớ xem đã bao nhiêu ngày rồi không gặp Bùi Trung Khải.
Lần gặp sau đó là vào một lần hội quán thương vụ, Cố Hứa Ảo giúp Howard tiếp khách hàng, lúc đó vào dịp trước tết, nhập gia tùy tục, cứ vào dịp này hằng năm FEX lại tổ chức một bữa tiệc tri ân khách hàng.
Ông Howard mặc một bộ complet kẻ màu xám cùng với một chiếc cravate màu đỏ. Cố Hứa Ảo vẫn mặc một bộ trang phục màu sẫm theo phong cách của cô, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu đen tay lửng, trên cổ áo cài một bông hoa màu sáng bằng nhung, trông rất lịch sự và không hề lấn át nhân vật chính.
Ông Howard thở hơi hổn hển, ông mắc chứng bệnh hen xuyễn từ lâu, hễ cứ tới mùa đông là bệnh lại tái phát. Cố Hứa Ảo nhìn thấy vẻ khó chịu của ông, bèn ghé vào tai ông nói mấy câu rồi sau đó vội vàng ra chỗ để lấy xe.
Khi thang máy xuống đến chỗ để xe, Cố Hứa Ảo vừa bước ra thì thấy có hai người một nam, một nữ từ phía trước đi lại, vì trong chỗ tối nên không nhìn rõ mặt của họ, nhưng cô vẫn cảm thấy dáng người đàn ông rất quen. Bùi Trung Khải đứng dưới chỗ có ánh đèn, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, mắt sáng lên, hỏi: “Sao em lại ở đây?”.
“Công ty tổ chức bữa tiệc”.
“Thế à, tối anh sẽ gọi điện lại cho anh”.
“Vâng”.
Bùi Trung Khải vẫn rất đào hoa, cô gái bên cạnh anh trông quen quen, không biết Cố Hứa Ảo đã gặp ở đâu rồi, cô ta đưa mắt nhìn cô rất dữ, Cố Hứa Ảo tảng lờ như không biết đến điều đó. Đã mấy ngày rồi không gặp, thế mà khi gặp lại ở tình huống này. Nghĩ đến đây, tự nhiên Cố Hứa Ảo cảm thấy rất buồn.
Vào trong thang máy rồi, cô gái bên cạnh Bùi Trung Khải hỏi một cách rất thẳng thắn: “Là cô gái ở quán rượu ấy phải không?”. Tất nhiên là Mễ Tĩnh Văn đã biết chắc, cô gái kia và Bùi Trung Khải đã hôn nhau tại quán rượu coi như xung quanh không có ai, cho dù đã nửa năm rồi, nhớ lại chuyện ấy mà vẫn cảm thấy người bừng bừng. Cao hơn mình, thân hình đẹp hơn mình, hơn nữa, khẩu khí trong những lời đối thoại vừa rồi giữa hai người mới khiến người khác phát khen, cứ làm như cô không ở đó không bằng!
“Tôi dạy cô khi làm việc phải tinh nhanh, cô đã áp dụng đúng chỗ rồi đấy”. Bùi Trung Khải nói, mặt tỉnh bơ. Không ngờ Mễ Tĩnh Văn vẫn nhớ Cố Hứa Ảo, không biết Cố Hứa Ảo có còn nhớ nữa không.
“Bạn gái trước đây? Thời đã qua? Sự phong lưu của thầy có lẽ mới chỉ biết được một hai phần”. Mễ Tĩnh Văn nói với vẻ khinh khỉnh. Tiếp xúc nhiều với Bùi Trung Khải mới biết được rằng, người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai này rất cứng rắn, nhất là trong chuyện làm ăn, cô thấy sợ anh. Vì thế hôm nay cô cũng chỉ nói đến vậy, đành phải cố nén sự hoài nghi và ghen tức trong lòng, vì Bùi Trung Khải không thích nói nhiều.
Bữa tiệc kết thúc rất muộn. Khi Cố Hứa Ảo và ông Howard ra về thì gặp ở đại sảnh, không thấy cô gái lúc nãy đâu.
“Sao muộn thế?”.
Cố Hứa Ảo không nghĩ là Bùi Trung Khải vẫn chờ, nên trong phút chốc không trả lời.
Ông Howard là một ông già thông minh nên thoáng nhìn qua đã hiểu ngay tình hình, “Đây là..”
Bùi Trung Khải tự giới thiệu bằng tiếng Anh một cách lưu loát, nói mình là bạn của Cố Hứa Ảo. Ông Howard nheo mắt cười, thấy Cố Hứa Ảo không nói gì, bèn vỗ vai cô, “Nếu bạn đã tới đón thì tôi không làm “hộ hoa sứ giả” (vệ sĩ cho người đẹp) nữa, về sớm đi”.
Không khí trên xe yên tĩnh, chỉ có chương trình phát thanh đêm đang mở, càng làm tăng thêm vẻ uể oải và u uất, khiến người khác phải thở dài.
“Hôm nay tới là vì việc công”. Bùi Trung Khải thấy cần thiết phải nói một câu.
“Ồ. Trông mặt cô gái quen quen”.
Bùi Trung Khải không trả lời, không tiện giải thích về điều đó trong lúc này, vì vậy anh chỉ trả lời lấp lửng: “Đó là khách hàng”.
Quay sang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Hứa Ảo, thấy cô không hỏi gì nữa, anh mới tạm thấy yên tâm và đổi sang chủ đề khác: “Có ăn no không đấy?”.
“Tiệc thì lúc nào chẳng như vậy”. Cố Hứa Ảo trả lời với vẻ lơ đễnh, cô cũng không biết là mình đang nghĩ gì.
“Vậy chúng ta tìm chỗ nào ăn nhé”.
Cuối cùng, họ lại tới gõ cửa quán của ông già trong ngõ. Ông già nấu hi bát mỳ vằn thắn, trong đêm giá rét, bát mỳ ấy lại càng thơm ngon và ấm áp hơn. Hơi ấm từ bát mỳ đã làm tan dần vẻ cứng nhắc, xa cách giữa hai người, và dần thay vào đó là sự ấm cúng, tình cảm.
Đêm ấy, Bùi Trung Khải tỏ ra rất “dữ”, hơn chục ngày không gặp nên khao khát trong anh bùng cháy rất mãnh liệt. Cố Hứa Ảo có vẻ hơi tránh, nhưng đời nào Bùi Trung Khải chịu như vậy, anh kiên quyết “đòi” bằng được.
Anh thận trọng trở mình, sợ đánh thức Cố Hứa Ảo đang trong giấc ngủ say, nghĩ thầm, xem ra Cố Hứa Ảo đã không nhận ra. Anh không muốn cô phải nghĩ nhiều về chuyện tối nay, anh đến dự tiệc ở hội quán cùng với Mễ Tĩnh Văn hoàn toàn là vì công việc. Thực ra, sau đó còn có việc phải làm nhưng anh đã bảo Mễ Tĩnh Văn về trước, còn mình thì đợi Cố Hứa Ảo .
Lưng quay về phía Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo mở to mắt trong bóng đêm, anh đã nói với ông Howard rằng họ là bạn, thế mà ngoắt một cái, bạn đã lại trèo lên ngủ cùng giường
Sáng thứ bảy, ngủ đến hơn chín giờ, Cố Hứa Ảo mở mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà một lúc lâu. Cô nhìn đồng hồ trên tay giật mình vì đã ngủ quá giấc. Vốn là người rất kén chỗ ngủ, lạ giường thường khiến cô ngủ không yên giấc, thế mà trong ngôi nhà yên tĩnh của dường như ngay từ lần đầu cô đã không mất ngủ, thậm chí còn ngủ nhiều hơn, giống như hom nay. Cô tìm một bộ quần áo mặc ở nhà trong tủ quần áo. Số quần áo này cô đã mang tới đây để tiện cho việc thỉnh thoảng ở lại qua đêm và giấu nó trong một góc.
Cánh cửa thư phòng hé mở, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại vọng ra. Trên bàn ăn đặt một nồi nước đậu và một ít lát bánh mỳ, giăm bông và bánh trứng. Cố Hứa Ảo mang vào bếp làm nóng lại rồi bê ra. Bùi Trung Khải cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện, xắn tay áo lên, ngồi xuống ăn sáng.
“Ngày nghỉ mà cũng bận thế sao?”.
“Không có gì. Này, em có nghe nói chuyện FEX muốn mua lại một công ty xe hơi ở miền nam không?”. Bùi Trung Khải hỏi.
Cố Hứa Ảo giật mình: “Sao anh lại biết?”.
“Tất nhiên là có tin rồi”.
“Vậy anh còn hỏi để làm gì?”.
“Hỏi lại em để cho chắc chắn hơn”. Bùi Trung Khải đón chiếc bát múc cháo.
“Những điều này là bí mật của công ty, em cũng không biết”.
“Ông Howard không nói gì với em à?”.
“Anh muốn biết điều gì?”.
“Tất nhiên là anh muốn biết tất cả”. Bùi Trung Khải cúi đầu húp cháo soàn soạt, không nhìn vẻ mặt của.
Bỗng nhiên bật cười: “Tối qua anh dùng nhiều sức như vậy là vì chuyện này sao?”.
Bùi Trung Khải ngây người, đúng là anh có ý muốn hỏi, muốn biết được nhiều thông tin hơn, nhưng không phải tồi tệ như suy nghĩ của, anh thực sự không thích cái kiểu nghi hoặc đủ điều ấy của cô.
Không khí bỗng nhiên trầm hẳn.
“Cố Hứa Ảo, là một cô gái, em đừng nói những lời khó nghe như thế được không?”. Bùi Trung Khải chau mày, sao cô ấy lại có thể liên hệ chuyện này với chuyện ấy được nhỉ? Sao lại có thể nghĩ một cách quá đáng như thế về quan hệ giữa hai người. Đúng là khi mà dấm dớ thì Cố Hứa Ảo cũng dấm dớ hết mức.
“Không phải là những lời của em khó nghe mà là những câu hỏi của anh quá nhạy cảm, khiến em không thể không liên hệ nó với chuyện ấy. Có thể em đã hiểu lầm, nhưng phải nói rõ thế này, em không biết về chuyện FEX mua lại công ty”.Nói xong câu đó, Cố Hứa Ảo quay người bỏ đi. Cô không thể quên chuyện lúc đầu ở Nhạc Trung, gian tế, gián điệp, phản bội, tất cả những điều đó đã đè nặng khiến cô không thể ngoi lên được.
Cánh cửa phòng ngủ được khép lại, khi mở ra thì Cố Hứa Ảo đã thay quần áo xong.
“Em đi đâu đấy?”. Bùi Trung Khải ngăn lại hỏi.
“Về nhà”.
“Nghe anh này, Cố Hứa Ảo, em thôi đi được không. Em sợ Howard nghĩ gì à? Tối hôm qua anh vẫn chưa dám thừa nhận quan hệ của chúng ta, bây giờ thì hay rồi, người ngoài chưa nói gì mà người trong cuộc đã lại gây chuyện với nhau. Dù gì thì em cũng phải hiểu rõ chuyện chứ”.
Thì ra chuyện mà cô cứ thắc thỏm trong lòng từ tối hôm qua là như vậy. Cô thấy hơi hối hận, nhưng lại bị câu nói sau của Bùi Trung Khải làm cho tức giận.
“Bùi Trung Khải, nếu em không hiểu chuyện thì phải chăng làm em nên hỏi đến cùng xem cô gái tối hôm qua là ai? Làm sao một cô gái từng chửi bới em ở quán rượu, thoắt một cái đã trở thành người làm việc bên cạnh anh”.
“Thì ra là em biết?”. Bùi Trung Khải hơi ngớ ra, Cố Hứa Ảo nhớ rõ khuôn mặt trang điểm rất đậm của Mễ Tĩnh Văn trong bóng tối ở quán rượu hôm đó.
“Thôi, em không muốn nhắc đến chuyện này nữa, em muốn về nhà”. Bỗng nhiên Cố Hứa Ảo cảm thấy rất chán ghét, cô làm như vậy thì có khác gì những người phụ nữ tầm thường, đau đầu về chuyện chồng về muộn, ghen với những người phụ nữ bên cạnh chồng, hơi một tý là đòi bắt tận tay. Họ vẫn còn chưa bắt đầu thế mà đã lại không tin tưởng nhau như vậy sao?
Nhìn vẻ kiên quyết của Cố Hứa Ảo, Bùi Trung Khải cố nén, nếu nói tiếp có lẽ sẽ chỉ càng trở thành đối đầu với nhau và làm tổn thương nhau.
“Để anh tiễn em”.
“Không cần đâu, em gọi taxi là được”.
Bước ra khỏi cổng mà lòng Cố Hứa Ảo chua xót tới mức chỉ muốn ứa nước mắt. Chẳng phải cô rất nhớ anh sao? Trong mấy đêm ấy, cô đã rất muốn có một vòng tay để dựa vào, nhưng đến khi gặp rồi không hiểu sao lại như vậy? Cô hiểu lầm anh, còn anh cũng ăn hiếp cô. Đây là điều mà cô không muốn, sao thấy lòng đau như vậy? Cô đã rất muốn anh ôm lấy cô và giữ cô lại, không lẽ đây là sự bắt đầu của sự bạc nhược và không tốt đẹp?
Thứ hai, cô vừa tới chỗ làm thì được ông Howard gọi lên phòng làm việc. Ông Howard đeo kính ghé sát vào nhìn gì đó trên tấm bản đồ Trung Quốc treo trên tường.
“Bác muốn đi du lịch ở đâu ạ?”.
“Cô gái, không được coi thường một ông già. Trung Quốc có câu thơ “Cố quốc thần du / Đa thỉnh ứng tiểu ngã”. Bây giờ tôi đúng là như vậy đấy. Tuy không phải là cố quốc, nhưng.. chúng ta phải tới nơi đó một chuyến, đó là một nơi rất tuyệt”. Ông Howard dùng bút chì chỉ lên một chỗ ở giữa tấm bản đồ, “Chính là chỗ này, chúng ta chuẩn bị xây dựng một phân xưởng ở đây. Nói một cách chính xác là mua lại một công ty.
Nghe những lời này, Cố Hứa Ảo thấy không có gì là ngạc nhiên. Hôm ấy, trong những lời nói của Bùi Trung Khải lấp lửng nhắc đến chuyện này. Nơi đó được mệnh danh là thành phố xe hơi của miền Nam, được xây dựng trên cơ sở của một nhà máy công nghiệp quốc phòng cỡ lớn, tiêu biểu cho kỹ thuật mũi nhọn của ngành chế tạo xe hơi Trung Quốc, số lượng xe sản xuất ra chiếm thị phần tương đối trong nước, rất nhiều đối tác nước ngoài muốn hợp tác với nhà máy này, để chờ cơ hội chiếm lĩnh thị trường khổng lồ của Trung Quốc.
Ngày hôm sau, Cố Hứa Ảo cùng với ông Howard bay đến thành phố ấy. Đúng vào dịp trước tết, năm nay tết đến muộn, Cố Hứa Ảo cùng với ông Howard và mấy đồng nghiệp khác ở trong khách sạn, ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy hiu quạnh, ngược hẳn với không khí rộn ràng sắm tết của người địa phương.
Thương vụ lần này xuất phát từ ý muốn của đôi bên, FEX đã chuẩn bị rất đầy đủ, mang theo những chuyên gia về đàm phán đến, nhưng đối phương rất rắn, chỉ nói rằng, sau tết mới quyết định. Cũng phải thôi, vì chỉ còn năm, sáu ngày nữa là đến Tết, chẳng ai còn tâm trạng ngồi đây để mà tính toán. Chẳng còn cách nào khác, FEX đành phải khăn gói quay về, dù sao FEX đã nhận được lời cam kết của đối phương rằng sẽ từ chối những ý định hợp tác của những đối tác khác.
Về đến Bắc Kinh thì đã là ngày hai mươi bảy tết, Cố Hứa Ảo lập tức mua vé máy bay về Tam Á ăn tết. Nếu đã biết bí mật làm ăn của công ty, cô càng không biết nên đối diện với Bùi Trung Khải như thế nào nữa, cô cứ suy nghĩ mãi có nên nói cho anh biết hay là không nói. Tất nhiên, sau ngày hôm đó Bùi Trung Khải cũng không tìm cô, có lẽ anh đã giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT