2 năm sau, khi Bảo đang là sinh viên đại học năm nhất, Hân vẫn đang làm công việc gia sư của mình kèm Bảo học. Bảo và Hân hẹn nhau đi thăm ông Hưng ( ba Hân ). Hân mở cửa phòng 302 bước vào
- Ba! - Hân nói tay cầm giỏ đựng sữa và cam quýt
- Con gái yêu hôm nay đến thăm ông già này à ? - ông Hưng cầm tờ báo đặt xuống giường - thằng Bảo đâu con?
- Con đây con đây - Bảo mở cửa bước vào
- Con cũng vào thăm bác à ?
- Tất nhiên là phải vào thăm ba vợ rồi - Bảo cười
- À đúng rồi khi nào 2 đứa mới đám cưới? Lễ đính hôn cũng đã làm rồi mà...
- Ba! Bảo còn đang đi học mà - Hân
Sau 3 tiếng trò truyện, Hân và Bảo xin phép về. Đang đi trên hành lang thì một bác sĩ gọi lại
- 2 cháu là người nhà của ông Hưng phải không?
- Vâng ạ
- Vậy tôi muốn thông báo tình hình của ông Hưng, bệnh ông H càng ngày càng nặng, khoảng 2 tuần nữa là đi gặp ông bà rồi, thôi tôi xin chia buồn. Mong 2 vị hiểu cho. - nói rồi bác sĩ vỗ vai Hân rồi bước đi ( có bác sĩ nào ác như ổng không trời )
Hân đứng bất động ở đó, khóe mắt cay cay. Rồi cô ôm lấy Bảo òa khóc
- Bảo! Bảo, anh nói với em là ông bác sĩ ấy nói nhầm đi, nói với em chỉ là tin đồn thôi đi
Bảo bất lực nhìn người con gái mình yêu thương đau khổ, anh chỉ biết ôm cô vào lòng vỗ nhẹ.
Suốt 1 tuần cô và Bảo đến thăm ông Hưng và tình cờ biết được ước nguyện của ông là thấy cô con gái mình mặc bộ váy cưới hạnh phúc bên chồng mình. Bảo và Hân lập ra một kế hoạch để làm ông Hưng an tâm về nơi suối vàng. Sáng hôm sau, Bảo cho bệnh viện ngưng làm việc để thực hiện kế hoạch. Cậu và Hân đến bệnh viện từ rất sớm nhưng không vào thăm bệnh mà vào phòng riêng trang điểm và thay đồ.
Tóc Hân được bím đuôi tôm đánh rối một tí, 2 mái dài ôm lấy khuôn mặt baby. Trên những cái bím được gắn những viên ngọc nhỏ. Khuôn mặt cô đượv trang điểm rất đẹp, đuôi mắt kéo dài, lông mi giả dày và cong vút được gắn lên mắt cô. Mặt cô vốn đã trắng nên không cần thêm phấn. Đôi má đánh hồng nhẹ, mắt đánh cam nâu rất nhẹ. Đôi môi đỏ son bóng căn mịn, nhìn như một thiên thần. Ra ngoài đường nói cô 25 tuổi chắc không ai dám tin, nhìn như học sinh trung học vậy. Cô mặc bộ váy cưới trắng, ren ngoài tím phớt hồng xòe to. Dây áo ngang vai màu hồng phấn ren tím nhẹ bao quanh. Bao tay ngắn tới cổ tay, màu hồng trắng nhẹ nhàng điểm vài viên ngọc tím nhỏ nhỏ. Cô cầm bó hoa ly xen lẫn hoa hồng bước ra ngoài đi đến chỗ Bảo. Bảo mặc một bộ lễ phục cưới màu trắng tinh khôi, tóc vuốt keo hất ra sau vẻ tự tin ( tự tay Hiếu làm đấy, đồ cưới 2 người Hiếu thiết kế luôn ) đôi giày lịch lãm đen tuyền bóng láng chốc chốc gõ xuống nền gạch như đang đợi ai đó. Thấy bóng dáng Hân bước ra, Bảo nhìn cô thật kỹ, người đơ như tượng đá. Đã biết rằng cô mặc đồ cưới sẽ rất đẹp và cậu đã tưởng tượng thử rồi nhưng không ngờ là đẹp đến nhường này. Hân ngại ngùng
- Nhìn kì lắm hả, hay trang điểm đậm quá?
- Ah! Không không, em đẹp lắm - Bảo mỉm cười nhìn Hân, đưa tay ra điệu bộ muốn đưa cô đi. Hân khoác lấy tay Bảo bước đi đến phòng 302. Cô mở cửa ra, ông Hưng nhìn cô con gái mà ngạc nhiên
- Ba, xem con gái ba mặc áo cưới đẹp không?
Ông Hưng xúc động không nói nên lời
- Đẹp, con gái ba đẹp lắm, con là đẹp nhất
Bảo đi vào nhìn 2 cha con ôm nhau thắm thiết mà mỉm cười
- Ba, con gái ba lớn rồi, biết tự lập rồi nên ba không cần phải lo đau ạ, ba cứ an tâm mà về với mẹ - Hân nói với giọng nghẹn nước mắt
- Ừ, ba biết rồi, ba an tâm rồi. Bảo à, sau này không có bác cháu nhớ chăm sóc con gái bác thật tốt nhé
- Bác yên tâm, cháu sẽ không chăm sóc ai tốt bằng Hân đâu ạ
Hân òa khóc ôm ông Hưng thật chặt. Cô ở lại tâm sự với ông Hưng đến gần tối và nghe ông dặn đủ điều. Trước khi về cô có nói
- Ba, ba đừng rời xa con nha ba
- Ừ, ba mãi bên con mà - ông Hưng ngậm ngùi
1 tuần sau, ông Hưng mất. Hân đã khóc rất nhiều, vẻ ngoài yếu đuối của cô được rất nhiều người chứng kiến. Cả Hiếu và Rin cũng chưa bao giờ thấy cô khóc nhiều như vậy. Khi mẹ cô mất cô cũng không đau lòng thế này. Mãi gần 1 tuần cô mới khôi phục được tinh thần vì công sức Bảo và mọi người an ủi. Bà Hoa cũng rất buồn vì chưa được nói chuyện nhiều với xui gia. Hân và Bảo đang ở trong phòng Hân, cô nằm trên giường, Bảo ngồi kế bên. Cô lấy tay bắt lên trán cười chua chát
- Ông già... miệng thì suốt ngày lầm bầm sẽ chết mà mãi không thấy chết, đến khi hứa sẽ luôn bên em thì 1 tuần sau lại ra đi - nước mắt Hân khẽ chảy xuống. Bảo nhìn Hân mà xót, ôm cô vào lòng nói nhỏ
- Đừng khóc, còn có anh mãi luôn bên em mà
- Anh hứa, sẽ mãi bên em nhé - Hân khóc
- Anh hứa
Tối đó Bảo ngủ cùng Hân để an ủi cô, đêm đó Hân ngủ rất ngon và không thấy buồn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT