- Uy, đi mau.
Phạm Ngọc dưạ theo cảm tri mạnh mẽ phát hiện ra có khoảng hơn mười con Đom Đóm Ma đang di chuyển lại chỗ bọn hắn nên khẽ quát bảo Trần Uy đi cùng. Cả hai cùng tiến vào một lối đi.
- Anh thấy sao ?
Vừa di chuyển Phạm Ngọc vừa hỏi. Cả hai người bọn họ đang di chuyển theo lối tiềm hành tận lực giảm đi tiếng động. Thân hình cả hai lướt đi nhẹ nhàng.
- Tìm một chỗ an toàn đã.
Trần Uy đáp lại. Cả hai nhanh chóng thoát khỏi phạm vi của khu vực hôì nãy.
Những lối đi âm u và quanh co vô cùng. Bóng tối bao trùm nhìn không rõ nên phải dựa vào cảm giác là chính. Tuy nhiên điêù này không hạn chế nhiều với hai người Phạm Ngọc.
Ngày nay, giác quan thứ sáu, linh cảm cũng đã được nghiên cứu sâu xa và đưa vào hệ thống giáo dục. Ở trường học còn có cả một bộ môn chuyên huấn luyện để nâng cao khả năng này. Độ kiểm soát tinh thần cũng là một hạng mục trong đó.
- Được rôì. Bọn chúng đã tạm ngừng di động.
Trong cảm tri của Phạm Ngọc những trái câù le lói ánh sáng đã dừng lại. Hắn vội lên tiếng để Trần Uy biết. Cả hai người bọn họ cũng đi dược gần một cây số rôì.
Trần Uy nghe vậy dừng lại nghe ngóng. Một lát sau hắn ngẩng đâù lên nhìn Phạm Ngọc đầy ngạc nhiên.
Vừa rồi Trần Uy hoàn toàn không cảm nhận ra mấy con Đom Đóm Ma tiến lại. Hắn cũng chỉ dưạ theo suy đoán thường tình mà đi theo Phạm Ngọc thôi.
Bây giờ dừng lại tập trung cảm nhận Trần Uy phát hiện hắn cũng chỉ có những thông tin mơ hồ. Những dao động năng lượng lạ lẫm không rõ ràng ở cách bọn họ trong chu vi một hai cây số. Xa hơn thì hắn cũng không cảm thấy gì.
Mà rõ ràng bọn chúng mới di chuyển xong. Với tốc độ của một sinh vật mạnh tương đương cấp chiến sĩ bậc bảy bậc tám thì trong khoảng ba mươi giây cũng đi được ít nhất một cây số. Như vậy phạm vi dò xét bằng cảm giác của Phạm Ngọc hơn hắn khoảng một cây số.
Điều này khiến Trần Uy rất kinh ngạc vì ở cấp độ Tinh Vân, tiêu chuẩn phạm vi dò xét bằng linh cảm chỉ từ một tới ba cây số. Cùng bậc tu vi thì chỉ chênh nhau vài chục mét là cùng. Tu vi hiện tại hắn còn hơn Phạm Ngọc một bậc.
Phạm Ngọc hiện nay là cấp Tinh Vân bậc bảy nhưng Trần Uy đã có tu vi Tinh Vân bậc tám rôì.
- Anh đừng bất ngờ. Cấp độ kiểm soát tinh thần của tôi là hoàn mỹ.
Phạm Ngọc thấy vậy thì giải thích. Hắn cũng không thể nói thực ra cảm tri của hắn có thể bao trùm hơn mười cây số. Tuy ở trong này bị hạn chế hắn cũng không thể tra xét rõ ràng nhưng ít ra dao động năng lượng là có thể nắm bắt.
- Ồ, vậy à. Chúc mừng cậu.
Trần Uy nghe vậy thì cũng tỏ vẻ hiểu ra. Trong lòng hắn thật sự kinh ngạc. Người bạn cùng trường trẻ tuôỉ này vậy mà đạt tới cấp độ đó. Cấp độ kiểm soát tinh thần hoàn mỹ ngay cả cấp Tướng Quân cũng khó đạt được. Nhất là Phạm Ngọc tuổi còn trẻ như vậy.
- May mắn thôi. Cảm ơn anh.
Phạm Ngọc khiêm tốn đáp lại. Sau đó cả hai đều đặt tay lên vách tường bắt đầu dò xét.
Khi Phạm Ngọc chạm tay vào bức tường. Từ lòng bàn tay truyền đến sự trơn nhẵn cùng với một lực hút nhẹ như có như không. Tuy nhiên Phạm Ngọc cảm nhận rõ ràng lực lượng trong cơ thể đang bị hút lấy.
Tinh Hải dần tăng tốc. Những điểm sáng trong khắp ngõ ngách cơ thể hắn cũng sáng lên. Ngay cả thứ lực lượng tối tăm kì lạ hắn mới hút vào đang dung nhập với thân thể cũng ngọ nguậy phản ứng.
Trong đầu Phạm Ngọc toàn bộ bố trí của Mê Cung Bóng Tối hiện ra. Những lối đi liên hoàn, vòng cung, rích rắc theo những trật tự khó hiêủ. Thêm vào đó là những khí tức mờ nhạt đang di chuyển. Trong đó phần nhiều là những con Đom Đóm Ma đang du đãng không theo một hướng nhất định nào. Phần ít ỏi còn lại chắc hẳn thuộc về đám học sinh chiến sĩ đang di chuyển khó khăn.
- Ba ngàn bảy trăm tám mươi hai lôí đi, năm ngàn bảy mươi hai con Đom Đóm Ma, không hề cảm nhận được khí tức của năm người kia…
Phạm Ngọc buông tay xuống khẽ lẩm bẩm. Trong lòng hắn đã có những thông tin sơ bộ. Tòa Mê Cung Bóng Tối khổng lổ này có hình mặt cắt kim cương dạng vương miện hình thang và chóp dưới hình tam giác ngược, được cấu trúc cực kỳ phức tạp. Bọn họ đang đi vào phần đỉnh nhọn của tam giác ngược này. Điểm giữa của vương miện có một chỗ giao nhau của rất nhiều lối đi tạo thành một hành lang rộng rãi. Đây chắc hẳn là lôí ra mà bọn họ phải tìm tới.
Hơn ba ngàn lôí đi đặt trong một diện tích một ngàn cây số vuông thực ra không phải quá nhiều nhưng chính đó mới là điểm khó để giải mê cung này.
Những lối đi quá lớn sẽ khiến tâm thần dễ mất phương hướng. Lúc nào cũng cần bảo trì trí nhớ tổng thể bố trí của tòa mê cung. Đồng thời còn phải cảnh giác với đàn Đom Đóm Ma. Thêm vào đó là bóng tối bao phủ tạo áp lực. Bọn họ cũng không thể nào liên tục tiêu hao lực lượng để thắp sáng lối đi được.
Thắp sáng lối đi. Phạm Ngọc nghĩ đến đó có chút bất đắc dĩ. Thiết bị truyền tín trên tay bọn họ tối thui. Mê Cung này rất kỳ quái, những thiết bị chiếu sáng điện tử vào trong này bị hút hết năng lượng, công năng cũng bị hỏng luôn.
- Còn cần anh ta giúp nữa.
Nghĩ thầm, Phạm Ngọc ngẩng đầu Trần Uy. Tên này vẫn đang chìm trong tính toán. Ánh sáng từ chỗ bàn tay hắn chạm vào vách tường phát ra chiếu sáng cả một góc lối đi bao phủ lấy cả Phạm Ngọc.
Thâý vậy Phạm Ngọc cũng yên tâm. Trần Uy chắc hẳn không phát hiện ra chỗ khác lạ của hắn.
Khi Phạm Ngọc chạm tay lên vách tường không hề có ánh sáng phát ra. Bởi vì thứ vách tường hút vào chỉ có thần lực của hắn mà không hề có lực lượng linh hồn.
Tinh không linh hồn Phạm Thái Tử đang bị khóa lại bởi Hư Vô Thời Không Khóa Linh Trận. Tòa trận giới này khiến linh hồn của hắn bắt đâù hóa thành một tinh cầu màu vàng kim và càng ngày càng nhỏ lại. Quá trình này Phạm Ngọc không sao ngăn được. Tiên thức của hắn không còn thâm nhập vào đó được nữa.
Bên cạnh tinh cầu này còn ẩn hiện hai tinh cầu nhỏ khác. Một màu xanh nhạt, một màu trắng đục. Phạm Thái Tử biết đó là Hồn Tâm của Vân Nữ và Phạm Ngọc của trái đất kia.
Phạm Ngọc chỉ có thể sử dụng lực lượng linh hồn khi có thứ gì đó khiến trận giới kia nới lỏng hoặc Tiên Nguyên của hắn phản ứng lại. Hiển nhiên lực hút của tòa Mê Cung này chưa đủ kích thích nó.
- Cậu thấy sao ?
Bóng tối trở lại. Trần Uy buông tay ra khuôn mặt hết sức khó coi. Hắn nặng nề hỏi. Trần Uy vốn không phải người hiểu biết về vận dụng lực lượng tinh thần nên mất một lúc mới có thể ghi nhớ bố cục của tòa Mê Cung. Nhưng nhiêu đó cũng đủ khiến hắn thấy áp lực.
- Thử thách này khảo nghiệm trình độ trí nhớ cùng khả năng tính toán. Tòa Mê Cung này không dễ vượt qua nhưng cái khó nhất chính là bọn Đom Đóm Ma và những chiến sĩ khác.
Phạm Ngọc trả lời khiến Trần Uy gật đâù. Nó cũng hợp với suy nghĩ của hắn. Bóng tôí, ba ngàn lối đi không phải cái khó nhất vì chúng cố định. Như vâỵ bọn họ chỉ cần thêm thời gian có thể tính toán ra. Nhưng hai yếu tố khó nắm bắt chính là đàn Đom Đóm Ma và những chiến sĩ khác.
Cả hai tuy không đi theo con đường trí thức nhưng đều biết ẩn số và biến số của bài toán này rất lớn. Đó lả điều khiến bọn họ lo lắng.
Máu huyết là thứ duy nhất khiến Đom Đóm Ma nghe lời. Nhưng máu huyết bao nhiêu và của ai lại không nắm chắc. Không ai muốn lâý máu huyết của mình ra cả.
Đứng trước tử vong thì tâm tính thay đổi rất khó đoán. Việc hi sinh người khác là điều bình thường.
Từ lời nói tà ác của vị Tu La kia có thể đoán ra ý tứ rõ ràng. Kẻ này muốn ám chỉ bọn họ sẽ phải chém giết lẫn nhau. Đến lúc này suy nghĩ sẽ không có tử vong xảy ra hiển nhiên rất ngu ngốc. Đây rất có thể là trò chơi chết chóc mà vị Tu La kia chính là tử thần đã sắp đặt.
- Còn một ẩn số rất lớn nữa, đó là năm người đi trước. Tôi hoàn toàn không phát hiện ra họ. Không biết họ được sắp xếp như thế nào.
Phạm Ngọc suy nghĩ cẩn thận rồi nói. Năm người đi trước kia hiển nhiên là Minh Châu, Công Chính, Hùng Sơn, Lâm Phi Long và Thiên Phong. Theo lời Tu La thì bọn họ cũng ở trong này nhưng Phạm Ngọc không hề cảm nhận được. Trong năm người thì do tiếp xúc một thời gian hắn có thể nhận ra khí tức linh hồn của Minh Châu ngay. Nhưng ở trong này luôn có một tầng ngăn cách hạn chế khiến hắn không cảm ứng được gì dù đã dò xét tổng thể cả Mê Cung.
- Khả năng bọn họ đã vượt qua Mê Cung rất khó xảy ra. Với bố trí và chu vi kiểu này dù có đạt tới cấp Nguyên Tinh bậc cao cũng phải mất rất lâu mới có thể phá giải. Năm ngàn con Đom Đóm Ma không phải chuyện đùa. Rất có thể bọn họ cũng là một cản trở đối với chúng ta.
Trần Uy đưa ra suy đoán của mình. Điều này cũng khẳng định suy nghĩ của Phạm Ngọc. Bọn họ xem ra có ý nghĩ giống nhau. Năm người kia được sắp xếp bí ẩn như vâỵ không chừng chính là bố cục tà ác của vị Tu La kia.
- Chúng ta chỉ có thể tính toàn từng bước một. Trước hết là bảo trì thể lực. Điểm quan trọng là nhanh nhất tính toán ra lối đi phù hợp tận lực né tránh rắc rối. Tôi cần có thời gian. Anh dẫn đường đi, tôi cảnh giới và tính toán cho.
Phạm Ngọc nhìn về phía trước một chút rôì đề nghị. Trần Uy thấy vậy không do dự tiến ngay lên phía trước.
Cả hai di chuyển nhẹ nhàng. Trần Uy đi phía trước khuôn mặt nghiêm túc. Thỉnh thoảng hắn chạm tay vào tường cho nó sáng lên một chút. Hắn chạm vào rồi rút tay ra ngay để tiết kiệm thần lực.
Phạm Ngọc phía sau cũng chạm tay vào vách tường đồng thời quan sát xung quanh. Trần Uy để cho hắn cảnh giới và tính toán chính là do Phạm Ngọc có độ kiểm soát tinh thần cấp độ hoàn mỹ. Khi tính toán hắn luôn bảo trì được tâm thần cùng sự cảnh giác. Như vậy sẽ ít rủi ro và mau chóng hơn.
...
Cách chỗ Phạm Ngọc và Trần Uy chừng một cây số, một đội gồm ba chiến sĩ cũng đang di chuyển. Bọn họ mặc trang phục của trường Đại Nam. Một trường học công lập phía Tây Nam xa xôi. Người đi đầu lâý tay chạm vào tường. Ánh sáng lờ mờ lóe lên.
- Vù !
Cả ba nhanh chóng dựa theo trí nhớ cùng quan sát lúc có ánh sáng tiến tới. Bộ pháp di chuyển của ba ngươì này phối hợp rất bài bản. Điêù đó cho thấy cả ba đã luyện tập bên nhau nhiêù nên vô cùng ăn ý. Tốc độ của họ cũng được khống chế vừa phải để không tạo ra động tĩnh quá lớn.
Áp lực khiến khuôn mặt cả ba vô cùng nghiêm trọng. Không những phải di chuyển trong bóng tối tiêu hao thể lực còn phải thắp sáng đường đi bằng chính lực lượng bản thân. Đã thế họ lúc nào cũng cần tính toán tìm ra lối ra. Lại thêm phải cảnh giác với Đom Đóm Ma và cả những người khác nữa.
Tất nhiên không ai dám dừng lại một chỗ để tập trung suy nghĩ. Tòa Mê Cung này bọn họ phải vượt qua có quá nhiều yếu tố bất định. Dừng lại sẽ rất bị động. Chỗ trốn cũng không có. Bọn họ đều hiểu nguy hiểm không chỉ đến từ một nơi.
Đi được khoảng một trăm mét gặp phải một khúc ngoặt họ dừng lại cảnh giác. Người đi đầu nhanh chóng lui lại phía sau. Người ở vị trí thứ ba chạy lên thay chỗ anh ta thành kẻ dẫn đường.
Cứ đi một đoạn họ lại đổi chỗ như vậy. Bọn họ đi nối đuôi nhau cẩn thận từng li từng tí.
- Vù !
Cách đội ngũ ba người này nửa cây số, trong một lối ngoặt, năm sinh vật kỳ quái to bằng nắm đấm đang lơ lửng. Toàn người nó không phân biệt được đầu đuôi. Thỉnh thoảng trên một phần thân thể lóe lên ánh sáng tím đỏ nhợt nhạt và ma quái.
- Riaaaa...
Năm con Đom Đóm Ma này di chuyển theo phương thức vật vờ như trôi trong không khí. Vừa di chuyển chúng vừa phát ra tiếng động khe khẽ. Cách di chuyển lập lờ như vậy nhưng tốc độ thì rất nhanh.
Cả ba chiến sĩ đang di chuyển lên được hai trăm mét thì dừng lại. Mồ hôi trên trán túa ra. Tuy nhiên họ vẫn cố gắng khống chế hơi thở. Bọn họ cũng đã di chuyển được hơn năm cây số. So với diện tích một ngàn cây số vuông của Mê Cung Bóng Tối nó chưa là gì nhưng vơí họ nó rất dài.
Người đi đầu lâý tay lần trong trang phục chiến sĩ ra một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu. Anh ta đưa nó lên miệng nuốt vào. Sau đó quanh thân thể anh ta lờ mờ xuất hiện một tầng sương mù. Trong giây lát tầng sương mù này theo một cách nào đó được cơ thể anh ta hấp thụ hết.
Ở bên cạnh hai người kia thấy vâỵ cũng không do dự lần lượt làm thế. Thuốc Dẫn Sương, một thành phẩm của công nghệ mơí. Nó có thể tạo ra một dẫn lực hóa học ngưng tụ hơi nước xung quanh thân thể. Đồng thời nó tạo ra một lực hút thông qua làn da để chiến sĩ hấp thụ bổ sung nước trong cơ thể.
Bổ sung lượng nước xong, ba chiến sĩ trẻ nhanh chóng ổn định tư thế. Người đi đầu chạm tay lên tường để chiếu sáng. Phía trước trăm mét đúng theo tính toán của họ hiện ra hai lôí ngoặt. Bọn họ không do dự chọn hướng lôí ngoặt bên trái lao nhanh tới.
Bỗng nhiên người đi đầu khựng lại, tóc gáy dựng lên.
- Ri Ri ….
Năm cái bóng đen bay lơ lửng xuất hiện trước mắt ba người chiến sĩ. Sau đó những đôi mắt như được bật lên. Ánh sáng màu tím đỏ lập lòe chiêú lên ba khuôn mặt ngây ra vì sợ.