Ầm ầm… Nương theo tia chớp chói mắt trên bầu trời, mưa to như trút nước, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang vọng trong không trung, cả màn đêm tựa hồ cũng bị phá vỡ theo tiếng sấm ấy. Trong biệt thự âm u, mùi của máu lan tràn…
“ Thằng khốn, để coi, mày còn chạy đằng nào?” Một người phụ nữ trung niên ước chừng ba mươi tuổi đang cầm trong tay một cây củi to, hung dữ đuổi theo một cậu bé đang chạy trốn phía trước.
“Mày cho mình là đại thiếu gia nhà giàu sao? Mày chẳng qua là do con đàn bà hạ đẳng kia sinh ra mà thôi, mày dựa vào cái gì ở trong căn nhà này? Dựa vào cái gì mà tranh giành tài sản với tao?” Người đàn bà đem cậu bé bức đến trong một góc tường, tay nắm chặt đôi vai gầy của cậu bé, giơ cái cây củi to trong tay lên dùng hết hết sức lực của cơ thể đánh vào người cậu bé. Cậu bé chỉ biết ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình, trên người đầy rẫy những vết thương, máu ứ đọng ở vết thương cũ giờ lại thêm vô số vết thương mới, đôi môi trở nên trắng bệch vì cậu bé ra sức cắn nó, không mở miệng cầu xin tha thứ dù là nửa tiếng, chỉ để vết máu đỏ hồng chảy xuống theo khóe môi. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng khí chất trên người của cậu không tương xứng với tuổi một chút nào, nghiêm chỉnh và kiên định.
“Mày, cái loại hạ đẳng này!!! Đi chết đi, tao cho mày đi tìm cái chết!!!” Người đàn bà hung hăng mở miệng mắng chửi những lời độc địa, vì gương mặt của cậu bé giống y như gương mặt của ả đàn bà đã phá vỡ hạnh phúc gia đình bà, nó làm cho bà càng không khống chế được sự tức giận của mình, cây củi to trong tay càng lúc càng có thêm nhiều lực.
“Bà chủ, không xong rồi, ông chủ đến đây, lão gia đã trở lại!” Một người quản gia độ tuổi trung niên hốt hoảng chạy vào, cản trở động tác đang tiếp theo của người đàn bà kia, thần sắc kinh hoảng bẩm báo.
“Ông chủ đã trở lại sao?” Bà ta không cam lòng thu hồi cây củi to trong tay, kéo cái cằm của cậu bé lại hung hăng chế trụ, nói lời cảnh cáo:
“Hôm nay, coi như mày gặp may, bất quá chuyện vừa rồi nếu mày dám nói cho ba mày biết thì tao khẳng định lần sau sẽ nặng gấp đôi lần này, nghe rõ chưa?” Cậu bé cắn răng gật đầu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng ánh mắt lạnh thấu xương lại lộ ra sự quật cường. Cậu nhất định sẽ báo thù, người đàn bà này không những hại chết mẹ của cậu, mà còn ngược đãi đánh đập anh mỗi ngày, đến khi cậu trưởng thành nhất định nợ máu sẽ đòi bằng kim cương.
“Người đâu, đem nó nhốt vào phòng, ba ngày không cho ăn cơm, nếu ông chủ có hỏi thì nói nó đi học rồi.” Đôi mắt người đàn bà híp lại, đứng đối diện với người quản gia phân phó.
“Vâng, bà chủ!” Quản gia cung kính vuốt cằm, xoay người sang chỗ khác, dùng ánh mắt hèn mòn bỉ ổi đánh giá đứa bé. Cậu bé gọi là Diệp Tuấn Kiệt, mới chỉ có bảy tuổi, là do ông chủ trăng hoa với nữ nhân bên ngoài sinh ra. Người phụ nữ đó đã bị người đàn bà độc ác này giải quyết, nhưng nghiệt chủng của ả ta lại được ông chủ đưa về nhà, mấy ngày qua người phụ nữ độc ác này đã tìm đủ mọi cách hành hạ cậu bé để thỏa mãn nội tâm bất mãn và uất hận của mình. Bất quá là hổ phụ sinh hổ tử, cậu bé mang hình hài cực kỳ xinh đẹp giống y đúc với người phụ nữ kia, ngũ quan xinh xắn, tuổi còn nhỏ mà đã hội đủ tài năng của một bậc tinh anh, nhất là làn da trắng đến mức làm cho phụ nữ ghen tị nhưng đồng thời cũng mơ màng ôm ấp ảo tưởng.
“ Cậu chủ nhỏ, theo tôi nào ”. Quản gia kéo thân thể đang nằm dưới đất đứng dậy, thô lỗ lôi cậu bé đi còn trong một căn phòng.
“Phanh…” Diệp Tuấn Kiệt bị quản gia nặng nề ném xuống đất, cánh cửa của tầng hầm bị đóng lại, trước mắt cậu là một mảnh đen kịt, âm u. “hi hi, vừa rồi là tôi cứu cậu chủ đó, cậu chủ định cảm kích tôi như thế nào đây?” Đáy mắt quản gia lòe lên ngọn lửa dục vọng, đôi mắt tham lam dâm tục nhìn chằm chằm vào Diệp Tuấn Kiệt như đang nhìn một người con gái trần truồng, bước từng bước hèn mọn về phía cậu bé.
“ biến!” Khuôn mặt kute của Diệp Tuấn Kiệt hiện lên sự tức giận, giọng nói lạnh như băng vạch phá đêm mưa tầm tã, lộ ra một cổ ngoan độc bẩm sinh. Quản gia như thể đang nghe được câu chuyện buồn cười nhất, ông phát ra một tràng cười lạnh, một tay không cố kị chui vào trong quần áo của Lạc Thiên Uy.
“Muốn tao cút đi sao? Vậy ai bôi thuốc cho mày đây? Vết thương trên miệng ngươi khá nghiêm trọng, không có tao mày sẽ chết đó”. Câu nói như thể hiện sự quan tâm, nhưng một bên lại vuốt cằm đánh giá cậu bé chỉ có sáu bảy tuổi trước mắt, trong mắt của cậu bé có khí tức lạnh lẽo không phù hợp với tuổi làm cho tim lão đập nhanh, mặc dù vậy nhưng hắn cũng không có ý định buông tha cậu bé. Nó đã bị thương thành như vậy mà phu nhân còn dặn ba ngày không cho ăn cơm, chắc chắn nó sẽ không qua khỏi. Dù sao thì nó cũng chết không bằng trước khi chết để hắn nếm thử xem dục tiên dục tử thế nào, dù sao cũng chưa bao giờ được nếm qua một bé trai xinh đẹp như thế này.
“Để xem thử ngươi bị thương thế nào.” Chưa kịp giật quần áo của cậu bé xuống thì đã phát ra một tiếng rên thống khổ. Nguyên nhân là hắn đã thừa dịp lão tới gần há mồm cắn vào bả vai lão, dòng máu đỏ tươi nương theo vai tên quản gia chảy xuống.
“Mày, cái tên tiểu tử thúi này dám cắn tao! Xem hôm nay tao trừng trị mày như thế nào.” Tên quản gia hoàn toàn bị chọc giận, hắn hung hăng tát vào mặt cậu bé một bạt tai rõ đau, kéo cậu bé lại gần.
“Thả tôi ra, nếu không ông nhất định sẽ hối hận!” Tròng mắt Diệp Tuấn Kiệt lạnh như băng bắn ra tia máu, đồng tử dữ tợn, cậu dùng khí lực toàn thân nắm hai bàn tay tạo thành quả đắm. Quản gia cười to lên, con ngươi đen lập lòe đùa cợt:
“Tiểu tử, mày cho rằng mình là thiếu gia thật sao? Mày chẳng qua là nghiệt chủng do ông chủ ăn chơi bên ngoài lưu lại thôi, ngoan ngoãn cho tao thông vài chục lần, có lẽ khi tao chán sẽ làm điều gì đó tốt cho mày, bằng không mày sẽ hối hận”. Nói xong, ông nắm chặt tóc của Diệp Tuấn Kiệt, bàn tay hung ác kéo một cái. Tuấn Kiệt chịu đựng sự sỉ nhục, hung hăng trừng mắt nhìn quản gia, gân xanh trên trán cơ hồ sắp tuôn ra mà tên quản gia lại giật dây lưng của chính mình ra, xoay người cậu lại. Ngoài cửa sổ gió lạnh tàn sát bữa bãi, sấm sét vang dội, gió lạnh như băng lọt vào tầng hầm, Tuấn Kiệt rốt cuộc không nhịn được nữa khóc to lên. Đúng lúc này, cánh cửa tầng hầm đột ngột bị đẩy ra, một người thiếu nữ mặc váy Peter pan xuất hiện ở cửa ra vào. Cô như là thiên sứ trên trời giáng xuống, tóc dài đen nhánh buông ở hai vai, tóc mai bay bay, vô cùng xinh đẹp
“ bỏ bàn tay của ông ra khỏi quần thằng nhóc … ngay!
”. Diệp Tâm Du tức giận quát, hai mắt gắt gao nhìn thẳng vào tên quản gia, con người xinh đẹp tràn đầy chán ghét. Vừa rồi cô đi ra khỏi phòng mình, vừa vặn thấy quản gia kéo một cậu bé xuống tầng hầm, từ xa cô đã nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn của cậu bé, điều này làm cho cô lo lắng không phải bệnh cũ của tên quản gia biến thái này lại tái phát đó chứ.
“Đại tiểu thư là bà chủ bảo tôi đem cậu ấy nhốt vào đây”. Quản gia cũng không có ý định buông Diệp Tuấn kiệt ra, ngược lại còn đem bà chủ ra làm bia chắn.
“Câm mồm! quản gia béo, ông đừng đem mẹ kế tôi ra đến ép tôi. Nếu như ông không muốn tôi sẽ đem chuyện này nói với ba tôi biết thì lập tức đem giao Diệp Tuấn Kiệt!” Tâm Du lạnh giọng quát lớn, trong lồng ngực phập phồng phẫn nộ, kích động. Trước mắt là một cậu bé còn chưa tới mười tuổi, toàn thân gầy tong, trên người mặc bộ quần áo cũ nát bị xé rách, lộ ra vết sẹo cũ lẫn vết thương mới, nhìn thật đáng thương. Cậu bé trước mặt này là do ba dẫn về, là em trai của cô, thế mà lại bị đối xử như vậy. Nội tâm Diệp Tâm Du vừa đau lòng vừa tức giận, khi cô nhìn thấy những vết máu đọng trên mặt cậu thì lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Súc sinh! Một cậu bé nhỏ như vậy mà cũng không tha.
” tiểu thư, cô ngàn lần vạn lần đừng nói cho ông chủ biết, việc này đều là ý của bà chủ, thuộc hạ không có liên quan gì đến việc này hết”. Khuôn mặt quản gia béo vẫn tươi cười, đối với Tâm Du cầu khẩn.
“Quản gia béo, hẳn là ông biết rõ thân phận của cậu ấy, những hành động vừa rồi của ông đã bị ghi lại, nó sẽ là bằng chứng đưa ông vào cục cảnh sát, với tội danh hành sự?” Tâm Du mang đôi mắt lạnh thấu xương dõi theo ông, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại lộ ra lời cảnh cáo sắc bén. Thân thể quản gia béo run rẩy, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu:
“Đừng như vậy, tiểu thư, xin người đừng nói với lão gia, thuộc hạ lại càng không muốn đến cục cảnh sát đâu. Thói quen xấu này của thuộc hạ không phải người không biết, từ nay về sau thuộc hạ nhất định sẽ sửa, cũng không dám ngược đãi tiểu thiếu gia nữa.”
“Tôi có thể tin ông sao?” Tâm Du nghe lời cầu xin hèn mọn của ông, không có chút dộng lòng nào.
“ tiểu thư, nếu như thuộc hạ còn có hành vi như thế với thiếu gia nữa, thuộc hạ sẽ để mặt của Tiểu thư xử trí.” quản gia béo thề son sắt.
“Như vậy còn chưa đủ!” Tâm Du giọng cắt đứt, xoay người sang chỗ khác, gằn từng chữ:
“Ông nhất định phải nghe lời tôi, nếu lần sau mẹ kế tôi ngược đãi cậu ta, trước tiên ông phải đi báo cho tôi biết, nếu không tôi sẽ đem sự việc ngày hôm nay nói cho ba tôi.”
“Dạ, dạ, thuộc hạ biết rồi ạ!” Quản gia nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cúi đầu khom lưng. Lúc này Tâm Du mới xoay người, đi vào chỗ Tuấn Kiệt đứng trước mặt cậu duỗi ra cánh tay trắng noãn hướng về cậu nói:
“Chị mang em ra ngoài”. Cô nở một nụ cười với cậu, cô cười tựa như một thiên sứ thuần khiết không nhiễm chút bụi trần lại có một chút gì đó giống với ngôi sao rọi sáng chỗ hai người, cô cứ nhìn cậu, đến nháy mắt cũng không có. Tâm Diệp Tuấn Kiệt dao động, một loại xúc động khác thường nảy sinh dưới đáy lòng, chỉ là cậu cũng không duỗi tay của mình ra, mà thay vào đó là đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía của Diệp Tâm Du, trong mắt anh chợt lóe lên tia bậy bạ.
“Em làm sao vậy?” Diệp Tâm Du khó hiểu hỏi, tại sao em cô lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái đó. Cô cứu cậu, cô nên cảm kích cô mới đúng? Thế mà vì sao lại như không muốn cảm ơn cô vậy, ngược lại còn làm cho người ta khó có thể tới gần. Tuấn Kiệt không có đáp lại nghi vấn của Tâm Du, mà trực tiếp đứng lên đi đến trước mặt tên quản gia. Trong bóng tối, bọn họ đều không nhìn thấy biểu hiện nào trên khuôn mặt của cậu, chỉ cảm thấy có một cổ hàn khí càng ngày càng trầm hướng phía tên quản gia. Thẳng đến khi thân hình cậu biến hóa, nhanh nhẹn đi về phía lão chẳng biết từ lúc nào trong tay cậu bé đã có một cái chày to tổ bố, không đợi quản gia có bất kỳ phản ứng nào, cậu đã hung hăng thẳng cái chày đâm tới.
“A!!!” Quản gia sung sướng kêu ré lên một tiếng, âm thanh vang vọng trong căn phòng tối om. Một dòng chất lỏng màu nhão nhét vàng khè chảy xuống, trong phòng tràn ngập mùi … Mà Diệp Tuấn Kiệt lại đang cười khoái chí.
Diệp Tâm Du lập tức đứng ngơ tại chỗ, cô quả thực không thể tin được, đây là một đứa bé mới bảy tuổi thôi lại làm ra sự tình này.
“Muốn ông ta cam đoan từ nay về sau cũng không dám tái phạm, biện pháp tốt nhất chính là làm cho ông ta không bao giờ mở miệng được nữa”. Tuấn Kiệt liếc nhìn Tâm Du, đôi mắt chứa đầy máu tanh giống như muốn đem cả linh hồn cô hút vào trong đó. Tâm Du ý thức được điều này, thân thể run rẩy từ từ giảm xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy nữa, rõ ràng chỉ sáu tuổi nhưng lại nói ra lời quá đỗi tàn nhẫn, cặp mắt kia quá đỗi lạnh lùng.
“Em…” Cô cau mày nâng đôi mắt to tròn, trừng mắt dõi theo cậu, trên mặt thể hiện sự phòng bị. Cậu bé này nhìn không đơn giản như vậy, ít nhất Diệp cũng hiểu ra điều gì đó. Mà trên thực tế, mà một chuỗi chuyện tiếp theo càng chứng tỏ – Diệp Tuấn Kiệt quả thật không phải là một cậu bé đơn giản. Không lâu sau, ba của Tâm Du phát hiện Diệp Tuấn Kiệt bị ngược đãi, giận dữ vô cùng, ông coi Diệp là người thừa kế sản nghiệp duy nhất của ông, nên rất mực yêu thương cậu bé, thậm chí còn xem cậu ta là do vợ chính thức của mình sinh ra. Nhưng từ đêm đó, kể từ sau khi Tâm Du cứu cậu thì cũng chẳng còn gặp người em trên danh nghĩa của mình nữa. Vì ba muốn bồi dưỡng người con trai duy nhất này nên đã đưa cậu ra nước ngoài học tập, chị em bọn họ chưa gặp nhau thêm lần nào nữa, dần dần Diệp Tâm Du cũng quên trong cuộc đời mình từng xuất hiện một người mang danh nghĩa là em trai của mình. Cho đến 9 năm sau cái Đêm hôm đó, Diệp Tuấn Kiệt vừa tròn mười sáu tuổi, tốt nghiệp từ nước ngoài trở về. Ông Lạc vì muốn chúc mừng con trai trở về nước nên đã tổ chức một bữa tiệc lớn. Một bữa tiệc xa hoa, đèn thủy tinh lóe sáng, đá cẩm thạch trơn bóng chói mắt, tại đại sảnh ồn ào, quan khách đi tới đi lui như nước chảy, trong không khí tràn ngập hương vị của những món ăn ngon, hoa thơm và rượu đỏ. Trên ghế sofa đặt bên cạnh cửa sổ lớn có gió thổi nhè nhẹ, có một bóng dáng mảnh khảnh. Diệp Tâm Du đã tròn Mười Tám tuổi, độ tuổi mà người con gái trổ mã xinh đẹp rạng rỡ, và cô chính là minh chứng cụ thể nhất. Đêm nay cô mặc một chiếc váy.
ộ ra tư thái xinh đẹp, hơn nữa đó là vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành làm cho mọi người đàn ông trên thế gian này đều nguyện ý lấy cô làm vợ. Đêm nay cô dùng thân phận chủ nhân đến để tham gia bữa tiệc này. Khi ánh sáng của đèn rọi xuống, Diệp Tâm Du cầm một ly rượu chân cao, tà váy theo mỗi chuyển động của cô mà lắc lư, khuôn mặt mỉm cười đi chào hỏi từng vị khách, khuôn mặt xinh đẹp kết hợp với lễ phục hấp dẫn, cuốn hút rất nhiều ánh nhìn. Âm nhạc lan tràn khắp biệt thự vốn hẻo lánh này. Đang ở đọan cao trào, thời gian bỗng đếm ngược, bóng đèn trong phòng khách vụt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, những người phục vụ mặc trang phục trắng đem một chiếc bánh sinh nhật đặt ở giữa phòng. Nương theo tiếng nhạc là tiếng vỗ tay của mọi người, một người con trai xuất hiện khiến cho mọi người đều kinh ngạc, chậm rãi đi xuống cầu thang, anh ta vận một bộ suit được cắt may tinh tế và, thân hình cao lớn, môi mỏng kiêu căng nhìn muốn đấm, toàn thân tản mát ra khí chất cô hồn và âm binh, làm cho người ta sợ hãi không dám đến gần dù là nửa bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT