Edit: Bi

Beta: BT



– Đừng… đừng… Liên đệ… Chậm một chút… ngô…

Trong phòng, người nào đó đang thấp giọng rên rỉ, tiếng kêu xen lẫn thống khổ và vui sướng, giọng nói mềm nhẹ thốt ra dường như lại không có hiệu quả, mà ngược lại bị đối phương đối xử càng thêm kịch liệt.

Nặng nhọc thở dốc, trên giường lớn, thân thể thấp thoáng sau tầng tầng tơ lụa, tiếng rên rỉ nho nhỏ, mỏng manh khàn khàn hợp thành một khúc nhạc đêm

Phù dung trướng ấm, một đêm…

Vệ Tu Nghiêu thầm mắng một tiếng, ổn định thần trí, nghĩ ngợi xem làm thế nào mới có thể rời đi khỏi nơi người ta đang trình diễn xuân cung sống này. Chết tiệt, hắn rơi xuống đâu không rơi, lại rơi trúng nơi này.

Vệ Tu Nghiêu vốn là con cả của Vệ gia, chủ tịch tập đoàn Vệ thị, năm nay vừa 29 tuổi, sắp sửa tiến lên hàng ngũ nam nhân thành thục, cũng chiếm ưu thế tuyệt đối lần thứ ba đứng đầu danh sách những người đàn ông độc thân hoàng kim. Tập đoàn Vệ thị là hắn khi mới 23 tuổi, vội vàng từ Mỹ trở về kế thừa sản nghiệp do phụ thân lưu lại. Phụ thân năm ấy xảy ra tai nạn xe, mẫu thân lúc ấy cũng ở trên xe, khi xe cứu thương chạy đến nơi thì hai người đã tắt thở. Vệ Tu Nghiêu chính là dưới hình thức như thế bị người trong gia tộc ép trở về nước.

Sau khi về nước, gia tộc họ Vệ lập tức mở cuộc đàm phán, tranh luận, tìm kiếm một phương án giải quyết, chọn ra một người đứng đầu tập đoàn Vệ thị. Mọi người vốn cho rằng Vệ Tu Nghiêu bất quá chỉ là một tên công tử bột sống trong tháp ngà, ăn chơi trác táng, sao có khả năng kế thừa. Lúc ấy Vệ Tu Nghiêu đứng dậy cười cười, tuyên bố với mọi người:

– Vào đúng sinh nhật năm ngoái của ta, cha đã lập ra di chúc để ta trở thành người kế thừa tập đoàn Vệ thị, cho nên vấn đề về người cầm quyền tập đoàn Vệ Thị sau này, ta nghĩ không cần phải tiếp tục thảo luận nữa. Hiện tại, Tu Nghiêu tuổi còn nhỏ, đối với tập đoàn lớn như vậy cũng không thể nắm hết được. Như vậy các vị thúc thúc, bá bá, ta tin rằng mọi người cũng đều nguyện ý trợ giúp Tu Nghiêu, cùng Tu Nghiêu giúp tập đoàn vượt qua khó khăn lần này đi?

Vài lời nói khiến cho tâm tình của mọi người nổi sóng, trong chốc lát đã rơi xuống vực thẳm, rồi chốc lát lại leo lên núi cao. Này gọi là cái gì, vừa đấm người ta xong liền cho ăn kẹo sao? (Bằng với câu: Vừa đấm vừa xoa)

Quanh bàn tròn lộng lẫy xa hoa, mấy vị đổng sự trong nhất thời sắc mặt đã biến đổi cực kỳ ngoạn mục. Nhìn tờ giấy, khuôn mặt mọi người sửng sốt, không ai nói ra được lời nào. Đến tận đây, Vệ Tu Nghiêu liền chính thức từ một học sinh, trong vòng một đêm trở thành một cỗ máy kinh doanh. Cho đến khi hắn 28 tuổi, Tập đoàn Vệ thị đã trở thành tập đoàn lớn nhất Châu Á, sánh ngang với các tập đoàn lớn khác trên thế giới.

Vệ Tu Nghiêu kỳ thật còn có một đệ đệ tên là Vệ Tu Trữ, hiện tại đang là sinh viên đại học Cambridge ở Anh Quốc. Hai huynh đệ đều là thông tuệ dị thường. Tuy rằng sau khi lên đại học mỗi người một nơi, nhưng tình cảm huynh đệ vẫn rất tốt.

Trừ bỏ những gì người ngoài biết đến, trên thực tế Vệ gia gia tộc còn một thân phận bí mật khác: âm dương sư.

Nhưng, gia quy của Vệ gia, tầng pháp thuật cao nhất chỉ có thể do con cả hoặc cháu địch tôn kế thừa, là thứ mà không một tộc nhân nào được phép học. Đây cũng chính là lí do khi đó Vệ Tu Nghiêu tuy rằng luôn hoài nghi sự kiện “Tai nạn xe”, nhưng vì thế lực không đủ nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đồng thời cũng là nguyên nhân khiến hắn không dám đối chọi gay gắt với người trong tộc

Vài năm liền, hắn vừa phải bảo vệ đệ đệ ở ngoại quốc du học, vừa phải tránh thoát được nhiều vụ ám sát ngoài ý muốn, tuy rằng thực vất vả, nhưng cuối cùng cũng tìm được tộc nhân ám hại cha mẹ hắn, hơn nữa còn báo được thù.

Âm dương sư tuy rằng có thể tính ra được một số bí mật không mấy người biết, từ đó nghịch thiên cải mệnh, nhưng dù sao cũng cần phải trả một cái giá lớn. Tuy là mượn tay giết người, nhưng điều này coi như là nghịch thiên, bản thân nguyên bản còn sống được năm mươi năm liền giảm bớt xuống hai mươi năm. Bất quá, người tính không bằng trời định, Vệ Tu Nghiêu đoán được sau khi Vệ Tu Trữ về nước sẽ gặp nguy hiểm liên quan đến tính mạng, vì để thay đổi điều đó, hắn mạnh mẽ thi triển bí thuật, cũng không cẩn thận xé rách thời không…

Sau đó liền xuất hiện cảnh tượng trên.

Cho dù là Vệ đại chủ tịch luôn lấy trầm ổn tao nhã làm trọng, lúc này tâm cũng đã không chịu được mà hung hăng chửi tục mấy lần, bình thường hắn đã sớm có hành động. Bất quá hiện tại hắn lấy tư thế kỳ quái ghé vào trên nóc phòng của người ta, mà trong phòng lại vừa khéo đang trình diễn xuân cung sống, tiếp tục vừa khéo chính là khi hắn vừa rớt xuống đã làm vỡ một miếng, càng quỷ dị hơn chính là, một phát mà bay luôn cả mảng lớn…

Vì thế, sau khi thời không bị xé rách, Vệ Tu Nghiêu toàn thân tê liệt, cũng chỉ có thể im lặng, trợn to mắt nhìn hai cái thân ảnh thấp thoáng trong màn tơ kia.

Kỳ thật Vệ Tu Nghiêu không biết, khi hắn vừa mới rơi xuống nóc nhà người ta, thậm chí cả khi làm bay mái ngói nhà người ta, mỹ nhân tuyệt sắc đang nằm bên dưới, trong mắt đã hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, sát khí liên tục không ngừng ngưng tụ ở đầu ngón tay, chậm rãi hình thành một cây ngân châm dài nhỏ, sau đó, bắn ra.

Trên nóc nhà, Vệ Tu Nghiêu kêu lên một tiếng đau đớn, bởi vì âm dương sư cũng đồng thơi tu luyện võ thuật bí truyền, cho nên có thể nhìn thấy cây châm kia hướng chính mình bay tới không phải là vấn đề, vấn đề chính là cho dù nhìn thấy rõ ràng, lại cư nhiên không thể động đậy.

Vì thế, trong một khoảnh khắc, Vệ Tu Nghiêu dùng hết toàn lực di chuyển sang bên phải một chút, ngâm châm vừa đúng lúc xuyên qua thùy tai trái, thoáng chốc một cỗ không khí cực lạnh theo thùy tai tản ra, lan tràn trên toàn thân.

Vệ Tu Nghiêu nhắm mắt lại, hơi thở có chút bất ổn.

Âm thầm cố gắng mượn cỗ khí lưu vẫn còn trên người mình để truyền dẫn nội lực, tận tực không nhìn tới tình huống ở trong phòng kia, bởi vì hắn biết, người bắn châm về phía hắn tuy rằng phát hiện ra hắn, còn có ý đồ muốn đưa hăn vào chỗ chết, nhưng theo tình hình vừa rồi cũng có thể thấy được, người kia không có ý định mạnh mẽ muốn giết hắn.

Hoặc là nói, việc người kia đang làm dở, so với giết hắn quan trọng hơn. (BT: H quan trọng hơn là đúng rồi ^^)

Đúng lúc đó, tiếng rên rỉ trong phòng đột ngột biến đổi. Vệ Tu nghiêu dù sao cũng là một nam nhân bình thường, nghe được thanh âm từ trên giường người khác như vậy, thân mình cũng có chút trở nên khô nóng. Yên lặng tự nguyền rủa trong lòng, tạm thời đành đem hi vọng ký thác vào thân thể luôn có khả năng khống chế vô cùng tốt của mình.

– Liên đệ, ngươi… ngươi không ở lại sao…?

Một tiếng nói thanh lương trong sáng truyền tới tai Vệ Tu Nghiêu, Vệ Tu Nghiêu ngẩn người, nam?

Hai nam nhân?

Một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn vén màn tơ lên, mỹ nhân tuyệt sắc trên giường sâu kín nhìn về phía nam tử đang mặc quần áo ở bên giường.

Liếc mắt một cái, để lại một hơi thở thanh tuyệt, cho dù là Vệ Tu Nghiêu đã gặp qua không ít Thiên Hoàng siêu sao của giới giải trí, cũng nhìn không được mà thầm tán thưởng một tiếng dưới đáy lòng. Nhưng mà, tỳ vết duy nhất của viên ngọc chính là người này đánh khá nhiều phấn, mà lúc này, sau cuộc vận động kịch liệt vừa rồi, trông lại càng lộ ra sự chật vật.

Bất quá, nghe nói giới giải trí hiện tại không phải thịnh hành vẻ đẹp hỗn độn sao?

Nhưng vẻ đẹp hỗn độn lúc này dường như chỉ có mình Vệ Tu Nghiêu là thưởng thức, chỉ nghe thấy nam tử đang thắt đai lưng kia nói:

– Bất Bại, ngươi cũng biết trong giáo có rất nhiều việc cần phải xử lý đi? Đừng nháo nữa!

Bất Bại? Trong giáo?

– Ân, ta đã biết. Liên… Liên đệ, ngươi cũng phải chú ý một chút đến thân thể.

Mỹ nhân tuyệt sắc lại đem màn lụa thả xuống, nằm trở lại.

Nam tử sau khi mặc quần áo xong, đứng bên cạnh trong chốc lát, sau đó tự cho là không ai thấy, âm thầm bĩu môi một cái đầy chán ghét, nghênh ngang rời đi. (BT: thằng DLĐ chết bầm, dám đối xử với ĐP tiểu mỹ thụ của ta như thế, ta ghét!!!!!!!!!! >”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play