Không khí trong Ngự hoa viên lúc này có chút âm trầm khiến cho các cung nữ thái giám xung quanh đều sợ hãi không dám phát ra một tiếng động nào, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng. Bạch Dương nhìn hai đệ đệ của mình cũng không khỏi thở dài, chuyện đã qua lâu như vậy, Tiểu Kết cũng không chịu tha thứ cho Tiểu Thiên, thật là, không biết nên nói nó si tình hay là cố chấp nữa.
- Cô là Băng Hồ Điệp - Hoàng Lưu Xử Nữ thật sao? - Thiên Yết cảm thấy cứ im lặng như vậy cũng không phải là cách hay, có chút không tự nhiên đối Xử Nữ cất lời. Mà Xử Nữ chỉ đơn giản khẽ gật đầu tỏ ý không sai. Thiên Bình và Cự Giải ở bên cạnh không khỏi thay nàng lau mồ hôi, cuối cùng vẫn là Thiên Bình lên tiếng cắt đứt trầm mặc:
- Ừm, các vị, dù sao bữa cơm hôm nay là mừng việc Bạch Dương vương gia hồi triều, nếu có ân oán gì cũng nên tạm gác lại đi.
Dứt lời, ánh mắt lấp lánh từ Song Tử hướng tới, ý muốn nói, Thiên Bình công chúa nàng thực sự là cứu tinh của bọn ta. Còn bồi thêm một nụ cười rực rỡ mang theo đầy cảm kích khiến Thiên Bình không khỏi ngại ngùng, đỏ mặt.
- Công chúa nói phải, mọi người cũng nên ngồi xuống hảo hảo dùng cơm cái đã. - Bạch Dương cười cười, một tay kéo kéo Cự Giải, bảo nàng ngồi. Cuối cùng, vị trí của chính là Cự Giải ngồi cạnh Thiên Yết, bên nữa là Bạch Dương, rồi đến Thiên Bình, Song Tử, Ma Kết, và Xử Nữ( ngồi giữa Ma Kết và Thiên Yết). Ma Kết mặc dù có phần không hài lòng, nhưng dù sao cũng nên giữ phong thái của một vương gia, đành im lặng. Thỉnh thoảng Bạch Dương cùng Song Tử sẽ lên tiếng, mà Cự Giải và Thiên Bình cũng phụ trách đáp lời. Bữa cơm trôi qua tuy hơi vô vị nhưng ít nhất... là yên ắng.
Xử Nữ một thân y phục trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi đứng dưới gốc cây hoa đào ngẩn người. Nàng hiện đang nghĩ về hai người, một là tam vương gia Ma Kết, người còn lại là Hoàng đế Thiên Yết. Thực ra cũng không phải là những ý nghĩ vượt quá mức giới hạn gì, mà nàng là đang thắc mắc về ánh mắt. Thứ nhất, người có dung mạo như một khuôn đúc ra với nàng - Xử Anh là người mà Ma Kết yêu nhất, vì vậy, hắn có dùng ánh mắt nhớ nhung hay đại loại như vậy nhìn nàng cũng hề sai. Hắn có thể thông qua nàng nhìn về người hắn yêu, nhưng, vậy còn Thiên Yết. Hà cớ gì, trong bữa cơm, y luôn dùng ánh mắt vừa hối hận, vừa lưu luyến, lại có phần ôn nhu. Lẽ nào, năm đó, y cũng động lòng với Triệu Xử Anh? Nhưng nếu thực sự là như vậy, tại sao y thà rằng để hoàng đệ của mình hận mình cũng muốn giết chết cổ. Thứ hai, rốt cuộc, Triệu Xử Anh tại sao lại có dung mạo giống với nàng như vậy, nàng thực sự không tin, trên đời này lại có thể tồn tại hai người giống nhau như đúc. Trừ khi, là song sinh.
- Cô tới rồi. - Song Tử vận cẩm bào bước ra, tay cầm chiếc quạt giấy khẽ phe phẩy. - Cô đang nghĩ gì mà xuất thần vậy?
- Chuyện đang muốn hỏi ngài, - Xử Nữ quay người nhìn Song Tử, giọng điệu tựa tiếu phi tiếu vang lên. - Việc của Ma Kết, Thiên Yết cùng nữ tử gọi Xử Anh đó.
- Chuyện này không phải cô đã điều tra rồi sao, tại sao lại còn muốn hỏi ta?
- Ta có cảm giác, còn có gì đó không đúng. - Xử Nữ cau mày nhìn người đang ung dung ngồi xuống bàn đá uống trà. - Cảm giác không phù hợp lắm.
- Cô nghĩ như thế nào thì chuyện chính là như vậy. - Song Tử thản nhiên đáp. - Được rồi, ta kêu cô tới cũng không phải là để nói chuyện này, ta là muốn hỏi, thời gian qua cô đã tìm hiểu được những gì rồi?
- Ngoài việc Hàn Sư Tử có ý muốn lôi kéo tam hoàng huynh của ngài vào kế hoạch của hắn thì mọi việc đều không khác những gì ngài dự đoán. - Xử Nữ không nhanh không chậm nói.
- Bằng tính cách của huynh ấy, có lẽ không chỉ không đồng ý mà còn đánh nhau với người kia một trận. Ai da, mặc dù ai cũng nói Ma Kết lạnh lùng, nhưng mà, lại là ngoài lạnh trong nóng, tuy nói hận Thiên Yết nhưng mà lại tuyệt không để người khác hại y. - Song Tử xoay xoay chiếc quạt đã gấp lại, đôi mắt màu hổ phách trong màn đêm không chút dấu vết giấu đi cảm xúc. Cũng vì vậy, Xử Nữ hoàn toàn không đoán được hắn đang nghĩ gì, chỉ khẽ đáp:
- Dĩ nhiên, đâu phải ai cũng có thể như ngài, lại có thể diễn xuất đến tài tình đến vậy. Hôm trong tẩm điện, nếu không phải ta đã biết ngài, e là cũng bị dáng vẻ ngạc nhiên của ngài gạt rồi. - Xử Nữ chợt ngưng, muốn tìm được chút cảm xúc trong mắt Song Tử, đáng tiếc, vẫn là không chút gì. Nàng đành ôm quyền, đối hắn nói. - Nếu đã không còn gì, ta đi trước.
Bóng trắng chợt biến mất trong màn đêm, để lại Song Tử vẫn ngồi im ở đó. Hắn chợt thở dài, phải, Xử Nữ nói không sai, hắn diễn thực là quá tài tình đi, diễn gần ba năm, không chỉ các hoàng huynh không phát hiện, mà bản thân hắn cũng bị bản thân mình gạt:
- Ha ha ha, Nam Cung Song Tử, ngươi đúng là kẻ chuyên lừa gạt, lừa người, lừa mình. Ha ha ha...
Tiếng cười dần chuyển thành tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, phải, có một bí mật, hắn chưa từng để ai biết. Năm đó, Ma Kết cùng Xử Anh tâm đầu ý hợp, một đôi uyên ương được trời chúc phúc, nhưng, Thiên Yết cũng đã thích, không, phải là đã yêu nàng ấy. Mà Nam Cung Song Tử hắn, cũng đã yêu nàng.
- Ha ha, tại sao người nàng yêu lại là hoàng huynh, năm đó rõ ràng là ta ra tay cứu nàng trước cơ mà? Tại sao, Xử Anh?
Giọng nói nghẹn ngào, thê lương vô cùng vang vọng trong phủ, thực sự là thiên ý trêu người. Ba huynh đệ Nam Cung gia lại cùng động lòng với một nữ tử, đáng tiếc, đến cuối cùng, lại không ai có được nàng ta.