Lý Hiểu Nhai men theo đường núi, chân mang theo ba cân sa thiết cắm đầu chạy. Mang vật nặng chạy bộ trong núi sâu đã trở thành bài học bắt buộc của Lý Hiểu Nhai mỗi ngày, kể từ khi hắn chứng kiến vị sư phụ lừa đảo của hắn, trong lần gạt người không thành bị nhìn ra mánh khóe, bỏ chạy không kịp liền bị người ta vây đánh, chết ở đầu đường. Nhìn thấy thảm trạng thê thảm của sư phụ hắn đã thương tâm rất lâu, cũng âm thầm thề sẽ kế thừa tốt "y bát" của lão, đương nhiên chạy trốn thật nhanh càng được hắn ưu tiên lên hàng đầu rồi.

Cũng may mắn cho hắn là đã bổ xung môn chạy vào truyền thừa ”Sư môn“. Có nhiều khi hắn chỉ cần chạy chậm một chút thôi thì mạng nhỏ có thể không mất, nhưng tàn phế thì không thể tránh khỏi đấy. Đây cũng là lý do vì sao Lý Hiểu Nhai tại Bảo Tiên trấn lăn lộn lâu như vậy cũng không có xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều do hắn phòng ngừa chu đáo, cho nên mỗi ngày hắn đều chăm chăm chỉ chỉ chạy hơn mười dặm đường núi, không ngại khó khăn gian khổ, bất kể thời tiết nắng mưa.

Hiện tại tốc độ chạy trốn của hắn, mặc dù so ra còn kém xa khinh công cao thủ, nhưng tại cái địa phương Bảo Tiên trấn lớn cỡ bàn tay này cũng không có xuất hiện khinh công cao thủ ah, võ công cao nhất cũng chính là tên Tiền Bang chủ, bất quá cũng miễn cưỡng được xếp vào hạng công phu tam lưu. Lý Hiểu Nhai cũng rất muốn tìm giang hồ cao thủ bái sư học nghệ, đáng tiếc tại Bảo Tiên trấn này cũng không có mấy người được gọi là cao thủ, ở đây cũng không phải yếu đạo giao thông gì, căn bản cũng không có cao thủ qua lại. Ý định học võ của hắn đành ngâm nước vô thời hạn rồi.

.............​


"Tiên nhi! Sao ngươi lại làm như vậy! ? Rõ ràng đem Ngũ Hành Thải Linh Chi vứt bỏ! ? Ngươi có biết Ngũ Hành Thải Linh Chi đối với Thiên Đạo Tông ta trọng yếu dường nào không? A! Ta thật sự là bị ngươi làm tức chết!"

Tại một địa phương cách Bảo Tiên trấn hơn một trăm dặm, một thiếu phụ thân vận bạch y đang đứng tại trên một tảng đá, không ngừng giáo huấn một Thiếu nữ cũng vận bạch y, bộ dáng mười hai mười ba tuổi.

Thiếu phụ bộ dáng phong hoa tuyệt đại, da trắng như ngọc, nhất cử nhất động đểu tản ra một cỗ khí chất tao nhã, chẳng qua hiện tại lông mày nàng hơi nhíu, bộ dạng của nàng khi tức giận giáo huấn thiếu nữ lại làm cho nàng tăng thêm một chút vị đạo nhân gian khói lửa.

Thiếu Nữ thì chỉ yên lặng cúi đầu, một hồi lâu sau, thấy thanh âm của sư phụ dừng lại, Thiếu Nữ nghẹn ngào giải thích nói, "Hix hix sư phụ ah! Ta chỉ là thấy Linh Chi đột nhiên bất động, liền mở ra Linh Thú Đại nhìn xem một chút, không nghĩ tới là nó giả chết! Xin sư phụ trách phạt!" Nói xong, liền nâng khuôn mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách lên nhìn sư phụ của nàng, nhìn Thiếu Nữ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, bên trên còn treo một vệt nước mắt, làm cho người ta thương tiếc không thôi.

Thiếu phụ thấy bộ dáng Thiểu Nữ như vậy, khẽ thở dài một tiếng, vươn ngọc thủ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói ra: "Được rồi, hiện tại trách phạt ngươi cũng vô dụng, hiện tại quan trọng hơn chính là tìm về Ngũ Hành Thải Linh Chi!"

"Ân!" Thiểu Nữ nhu thuận đáp.

"Ta trước dùng thần thức tìm kiếm nơi đây, Ngũ Hành Thải Linh Chi có lẽ còn chưa đi xa mới đúng!" Thiếu phụ dứt lời, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Đã tìm được!" chỉ mấy lượt hô hấp sau thiếu phụ đã mở to mắt kinh hỷ nói.

"Tuy rằng Ngũ Hành Thải Linh Chi giỏi về ảnh độn, nhưng mà vẫn để lại dấu vết hỗn loạn khi di động!" Thiếu phụ nói ra, kéo theo Thiếu nữ phá không bay đi, chỉ chớp mắt sau đã biến mất ở phía chân trời.

Thiếu phụ và Thiếu nữ này lẽ nào lại là tiên nữ trong truyền thuyết? Nếu không tại sao lại có thuật phi hành giống như tiên nữ vậy? ?

...........​


Lý Hiểu Nhai hiện tại đang hết sức phiền muộn, chẳng là mấy hôm nay hắn đã ăn hết số đồ ăn lấy được từ chỗ Trương Đại Phú, hôm nay hắn bèn quay lại thôn trấn tìm cơ hội kiếm chút đồ ăn, không nghĩ tới vừa mới bước vào thôn trấn, đã bị bảy tám đại hán vây lại, đầu lĩnh Lý Hiểu Nhai cũng có biết, là Thiên Tiền bang một tiểu đầu mục tên Hứa Đại Cương, trước kia cũng đã bị hắn lừa gạt hai lần, bất quá đã là chuyện trước đây thật lâu.

Lý Hiểu Nhai bị mấy người đem vây đến sít sao, trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy khe hở chuồn đi, hắn ha hả cười cười, đối với Hứa Đại Cương nói: "Hứa đại ca tốt! Không biết tìm tiểu đệ có chuyện gì? Không lẽ Bang chủ của ngươi tìm ta?"

Hứa Đại Cương nghe xong Lý Hiểu Nhai đoán bậy, cười lạnh nói: "Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Đừng cho là Bang chủ cho ngươi chút ánh mặt trời là nhà ngươi sáng lạn nhất rồi!"

"Như vậy Hứa đại ca tìm tại hạ có việc gì chỉ giáo?" Lý Hiểu Nhai nghe vậy, trong nội tâm run rẩy một chút, một tia dự cảm bất tường hiện ra trong đầu.

Hứa Đại Cương hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt âm trầm nói ra: "Ta cảnh cáo ngươi! Về sau không cho phép ngươi đặt chân đến Tứ Phương khách điếm! Ngươi tới một lần lão tử liền đánh gãy một chi của ngươi!"

Trương Đại Phú? ? ! Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cười khổ một tiếng, xem ra ngày đó cho lão ăn thịt gián thật đúng là chọc giận mập mạp này rồi, thôi được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vả lại một thời gian tới hắn cũng không định đến chỗ của lão mập kiếm ăn, trong nội tâm nghĩ như vậy, trong miệng vội vàng đáp: "Hứa đại ca giáo huấn như vậy! Ta cam đoan về sau không bao giờ tới địa bàn của Trương trưởng quỹ nữa!"

"Coi như ngươi thức thời!" Hứa Đại Cương thần thái kiêu căng nói.

"Vậy tiểu đệ đi trước, có rảnh mời Hứa đại ca ăn cơm, ha ha!" Lý Hiểu Nhai ha ha cười khan nói, nhấc chân muốn đi ra ngoài, vừa đi hai bước, một đại hán lại bước nhanh tới chắn trước mặt hắn.

"Hứa đại ca! Đây là ý gì!" Lý Hiểu Nhai cười khan nói.

"Không có gì! Lần trước ngươi tới chỗ trương đại chưởng quỹ cũng tính là một lần đi, dù sao cũng phải lưu lại chút linh kiện a? Là tay phải của ngươi nhé! Cho ngươi nhớ lâu một chút!" Hứa Đại Cương lạnh lùng nói ra.

"Ai! Hứa đại gia ..."

"Đừng nghe hắn nói nhảm, lên!" Lý Hiểu Nhai còn muốn nói điều gì, Hứa Đại Cương lập tức cắt ngang nói, người lập tức xông tới, hắn biết rõ cái này quỷ kế đa đoan tiểu quỷ, không thể nghe hắn nói nhiều, trước đánh một trận rồi hãy nói.

"A! Thường bang chủ người làm sao tới rồi!" Lý Hiểu Nhai đột nhiên hướng về phía sau hắn quát to một tiếng!

Hứa Đại Cương sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu ra quỷ kế của tiểu tử này, một bước cũng không ngừng lại tiếp tục phóng tới Lý Hiểu Nhai, nhưng mà đáng tiếc là tuy rằng hắn không có mắc lừa, nhưng mà ba gã thủ hạ bên cạnh hắn nghe nói vậy thì ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại. Kháo! Không có lấy một bóng người! Ngay trong nháy mắt khi bọn hắn quay đầu lại, Lý Hiểu Nhai đã luồn lách qua người bọn họ chui ra bên ngoài.

"Đồ đần! Đuổi theo!" Hứa Đại Cương tức giận mắng một tiếng, dưới chân cũng không chậm, vội vàng rẽ ngang đuổi theo, mặt khác Thiên tiền bang nhiều người cũng kịp phản ứng, cũng vội vàng đuổi tới nhưng Lý Hiểu Nhai đã chạy ra ngoài hơn một trượng rồi.

Lý Hiểu Nhai chạy không được bao lâu, cũng đã có chút hối hận, chính mình chạy sai phương hướng rồi, rõ ràng hướng trong trấn chạy tới, bên trong trấn người của Thiên tiền bang rất đông, mặc dù biết Hứa Đại Cương xử lý việc tư, nhưng bang chúng Thiên tiền bang nhìn thấy có lẽ cũng sẽ giúp, quả nhiên mới chạy một chút thời gian, vốn chỉ có nhóm bảy tám người Hứa Đại Cương đuổi theo hắn đã biến thành hai mươi mấy người! Mặc kệ, trước tìm đường vòng chạy ra bên ngoài trấn rồi hãy nói.

Trần mặt sẹo đang ngồi tại trong tửu điếm uống rượu giải sầu, thật sự là tức chết hắn, ngày đó hắn ở dưới mái hiên đợi hơn ba canh giờ, đợi mãi cũng không thấy Lý Hiểu Nhai đi ra, hắn thật sự hết kiên nhẫn, đành phải vụng trộm lẻn vào trong phòng tìm người, nào biết, trong phòng đó căn bản không có cái gì liên quan đến trưởng thành nam tử, chỉ có một đôi vợ chồng già cùng hai đứa cháu trai. Thời điểm này Trần mặt sẹo dù đần cũng biết mình bị lừa đá rồi, thề nhất định tìm bằng được Lý Hiểu Nhai, chẳng những cướp của, còn muốn lấy mạng hắn! Bất quá mấy ngày nay hắn ở trong trấn lục tìm mấy vòng cũng không phát hiện tung tích Lý Hiểu Nhai.​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play