“Cô ấy còn lái xe.” Không ngờ ly rượu còn chưa tới miệng đã đã bị Đông Phương Càn đoạt lấy.

“Vậy anh uống?” Từ Hoan Hoan mở miệng hỏi.

Đông Phương Càn không chút do dự một hơi rót xuống, sau đó nghiêng người buông cái chén.

Chúc Kì Trinh nhìn nét mặt Từ Hoan Hoan, phát hiện cô cười lạnh một tiếng, cái miệng nhỏ mới một ngụm một mà mang rượu uống xuống.

Làm sao hai người này kì lạ như vậy? Chẳng lẽ cãi nhau? Chúc Kì Trinh nghĩ thầm.

Ngồi rất lâu, trong lúc này có người đến mời rượu không ngừng, đều bị Đông Phương Càn lấy lí do vì lái xe, một mực không cho uống, Chúc Kì Trinh rầu rĩ không vui, nhưng cũng không dám mở miệng nói.

Một ca khúc kết thúc, tiếng âm nhạc mới nổi lên, bỗng nhiên có người ồn ào: “Từ Hoan Hoan, tới ca khúc chủ đề của cô.” Tiếp theo có người mang cái
mic ra đưa cho cô.

Chúc Kì Trinh nhìn màn hình, là một bài nhạc cũ, ‘người quan trọng nhất’, cần nam nữ hát đối.

Từ Hoan Hoan mang micđưa cho Đông Phương Càn người bên cạnh mình, “Đông Phương, cùng nhau hát đi!”

Đông Phương Càn không nhúc nhích, ngồi ngay ngắn nhìn màn hình, cũng không quan tâm.

Có đồng học thấy thế nói: “Hoan Hoan, tôi với cậu hát, cầm lấy mic.”

Từ Hoan Hoan lại không chút nào để ý tới, vẫn đưa mic như cũ.

Không khí xấu hổ dần dân, lời bài hát đã hiện ra, nhưng không có người hát. Chúc Kì Trinh cảm thấy buồn bực, là mình phá hỏng không khí của bọn họ sao? Cô quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Đông Phương Càn, anh mất hồn rồi hả? Người ta muốn mời anh đó!”

Đông Phương Càn vốn dĩ căn bản không tính hát, Chúc Kì Trinh này vừa hỏi, nếu mình còn không nhận lấy mic, ở đây cũng không có ngại. Vì thế anh nhận lấy mic, hát theo lời bài hát đi xuống, “Anh sẽ đưa em màu đỏ Mân Côi(*)……”

(*) Mân Côi: cây hoa hồng.

Chúc Kì Trinh giật mình, Đông Phương Càn đã vậy còn quá giỏi ca hát?

“Anh có biết em yêu đến rơi lệ……” Từ Hoan Hoan thâm tình hát tiếp lời thêm.

“Em đừng lấy nước mắt cả đời trái ngược……”

Tiếp theo hai người song ca: “Sau này có anh/em mới tốt đẹp, giấc mơ mới có thể thật một chút……”

Từ Hoan Hoan, “Em học anh yêu trong say mê……”

Đông Phương Càn, “Anh sẽ không rời bỏ……”

Từ Hoan Hoan, “Anh bảo vệ em vượt qua đêm tối……”

Cuối cùng, âm thanh của hai người theo âm nhạc dung hòa, “Anh/Em hi vọng đường tình yêu gần nhau cùng đi, anh/em quan trọng nhất……”

Lúc đầu, chủ đề ca khúc này không chỉ có Từ Hoan Hoan, cũng là Đông Phương Càn, hoặc là thuộc về hai người họ, các đồng học nhất định cũng biết, mà mình lại giống ngu ngốc, ngồi ở chỗ này nghe bọn họ thâm tình hát đối.

Chúc Kì Trinh khó chịu không nói nên lời, trong lòng dời sông lấp biển, nhìn ánh mắt hai người đều tập trung chuyên tâm nhìn chằm chằm vào màn hình, cô thầm nghĩ cầm lấy chai rượu ném tới trên đầu mặt cá ươn.

Lại nghe bọn họ đồng ca, đã thấy hết sức chói tai, cô thuận tay với qua trên bàn một chén bắp rang bơ, nắm trong tay câu được câu không ăn.

Sau khi hát xong, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, thậm chí có người huýt sáo, chỉ nghe một bạn học nói: “Đông Phương, bảo đao chưa già a!”

Chúc Kì Trinh hừ một tiếng: “Nhìn anh có thể ca hát sao?”

Cô ăn bắp khó chịu châm chọc nói.

Đông Phương Càn lại hoàn toàn không có nghe được ý tứ trong lời nói của cô, bởi vì từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy Chúc Kì Trinh ngây ngốc không biết quá khứ của mình và Từ Hoan Hoan. “Có phải hát rất kỳ quái? 80 năm sau anh cũng vậy.”

“Hàm hồ!”

“Chẳng lẽ em không phải?”

“Em là trước 90!” Cô hừ một tiếng, người kia hát cũng kêu 80 năm sau? Muốn nghe 80 năm sau thực sự hát như thế nào sao?” Trong lời nói của cô còn nói châm chọc, đột nhiên rất muốn biểu hiện ở trước mặt bạn học của anh thể hiện, nhất là Từ Hoan Hoan.

Đông Phương Càn chau mày, “Rửa tai lắngnghe.”

Cô đứng dậy đi chọn bài hát, Đông Phương Càn thấy các đồng học lập tức đưa âm thanh to nhất.

Âm nhạc vang lên, mới đầu là tiếng bước chân giày cao gót, tiếng nhỏ nước, cùng với tiếng súng vang, tiết tấu trở nên kịch liệt, Chúc Kì Trinh cầm lấy mic, mở bài hát.

“Thét lên cắt ngang đêm tối dài lâu, nước hoa làm lộ ra phương hứng của em……”

Nàng chọn là Thái Y Lâm đặc vụ J, một bài cảm giác tràn đầy nhịp điệu, MV hát đặc biệt khêu gợi, hơn nữa thanh âm của cô cùng nghệ thuật hát, bắt trước giống như đúc, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Đang trong tiếng vỗ tay, Chúc Kì Trinh buông mic, sau đó khinh thường liếc mắt Đông Phương Càn một cái.

Đông Phương Càn hơi hơi nghiêng người, ở bên tai cô mỉm cười nói: “Hát một bài mà thôi, phải dùng đắc ý thành như vậy?”

“Em là đắc ý sao? Em là chán ghét anh!” Chúc Kì Trinh tức giận nói.

“Chán ghét anh cái gì?”

“Chính là chán ghét, không lý do!”

Đông Phương Càn lại cúi đầu cười ra tiếng, đưa tay kéo vai cô qua, “Chán ghét anh cùng phụ nữ khác ca hát? Em đang ghen?”

Chúc Kì Trinh nhìn một chút cánh tay khoác lên vai mình, lại nhìn anh bày ra khuôn mặt mỉm cười, còn có vừa rồi anh không hề giấu giếm tiếng cười quanh quẩn ở bên tai.

Điều này làm cho cô thực sự cảm thấy bất ngờ, mặt cá ươn hôm nay như thế nào không bị cản trở như vậy? Cười như thế, còn làm động tác thân mật thế này, cho tới bây giờ cũng không có quá a? Hay là cắn thuốc rồi hả? Nghĩ lại thấy không đúng, đang ngồi đây hơn nửa đều là quân nhân, nào dám làm chuyện như vậy?

Trong lúc vô tình xuyên qua Đông Phương Càn liếc nhìn Từ Hoan Hoan, ánh mắt của cô ấy lạnh nhạt không nói nên lời, lại gắt gao nhìn chằm chằm về hướng mình.

Thì ra là…… Như thế……

Cô hung tợn trừng mắt nhìn Đông Phương Càn một cái, hừ lạnh một tiếng: “Em ăn axit sunfuric cũng không ghen!”

Tụ họp mãi cho đến hơn mười hai giờ mới chấm dứt, một đám người đi ra từ trong phòng bao, Đông Phương Càn và Chúc Kì Trinh đi ở cuối cùng, vừa mới ra khỏi cửa, gặp Chung Thành đi qua vội vã, Chúc Kì Trinh kinh ngạc, “Chung Thành? Không phải cậu về nhà ăn tết rồi sao? Sao trở lại sớm như vậy?”

Sắc mặt Chung Thành cũng không tốt, ẩn chứa tức giận mơ hồ, nghe vậy cô dừng bước, qua loa nói: “Thất Thất, về sau sẽ cùng cậu nói, tớ còn có việc đi trước.” Nói xong chạy chậm rời đi.

“Cô ấy làm sao vậy?” Chúc Kì Trinh không biết cho nên lẩm bẩm.

Đông Phương Càn vừa định đi, ngẩng đầu nhìn tới Chúc Kì Trinh phía sau lưng Chúc Giác Trinh, bên cạnh anh ấy, bị chia ra hai mỹ nữ ôm thật chặt thắt lưng đứng ở của phòng bao cách đó không xa. Anh nhìn thấy Đông Phương Càn có chút lúng túng, nhưng cũng không có đẩy hai mỹ nữ bên cạnh ra.

Đông Phương Càn mơ hồ có chút đoán được, sắc mặt Chung Thành vừa rồi không tốt vội vàng bước đi, có lẽ cùng anh trai tốt nhất thiên hạ trong miệng Chúc Kì Trinh có liên quan.

“Đi thôi!” Anh ôm thắt lưng Chúc Kì Trinh dời đi, anh cảm thấy vẫn là đừng cho Chúc Kì Trinh thấy Chúc Giác Trinh bây giờ có vẻ tốt.

Chúc Kì Trinh bị động tác này của Đông Phương Càn dọa sợ toàn thân cứng ngắc, mất tự nhiên mà bước đi hai bước, khẽ ngẩng đầu, cùng đồng học đi ở phía trước Từ Hoan Hoan quay đầu sang chỗ khác, mỉm cười, không biết chính xác là ai.

Chúc Kì Trinh chợt cảm thấy thật mất mát, Đông Phương Càn đối tốt với mình đều thể hiện cho người khác nhìn sao?

Tiễn đi tới cửa quầy, một đám đồng học già đều bắt tay tạm biệt, thậm chí có người ôm thật lâu, nhìn ra được, tình cảm bọn họ cự kỳ tốt, hơn nữa đã lâu không gặp mặt.

Cuối cùng, Từ Hoan Hoan chậm rãi đi đến trước mặt hai người, vươn tay ra, cười nhạt nói: “Đông Phương, trước kia không có cơ hội gặp mặt, hi vọng về sau liên lạc thường xuyên.”

Một câu thật bình thường, khách sáo tựa như tất cả bạn bè trước khi chia tay, Đông Phương Càn trả lời lại không khéo, anh vươn tay, cùng cô nắm, lạnh lùng nói: “Tạm biệt!” Sau đó xoay người rời khỏi.

Chúc Kì Trinh khẽ gật đầu với Từ Hoan Hoan, vội vàng bước đuổi theo Đông Phương Càn.

Dũng cảm lái xe ở đường quốc lộ, động cơ phát ra nổ vang lắng xuống, ban đêm yên tĩnh lại có vẻ cực kỳ phách lối vô độ.

Chúc Kì Trinh lái xe con, phá vỡ yên lặng thuận miệng hỏi: “Đồng học các anh thời gian bao lâu sẽ mở một lần, như thế nào bộ dáng lưu luyến không rời như vậy?”

“Lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp.” Đông Phương Càn ngồi ở chỗ cạnh tài xế trả lời.

“Khó trách. Đúng rồi, vì sao ai cũng gọi em là chị dâu? Ngay cả đồng học anh đều là, bọn họ với anh cũng lớn chứ? Hay là anh ở lại quá cấp?”

Đông Phương Càn liếc nhìn cô một cái, châm điếu thuốc, thản nhiên trả lời: “Ở trong hội này bọn anh, mọi thứ đều là ông cụ trong nhà dùng tiêu chuẩn nhất định giới thiệu. Người trong hội, đặc biệt đồng học và cấp dưới, nói không chừng lúc nào ai sẽ được chuyển thành lão đầu thuộc hạ, ngoài miệng thuận tiện đòi điểm, chỗ hỏng với ai đều không có.”

Thật đen tối! Chúc Kì Trinh ở trong lòng tự bạch, “Học viện quân sự và đại học thông thường có cái gì khác nhau sao?”

Đông Phương Càn hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng nói: “Thế nào cũng không giống nhau.”

Hàm hồ, cố chấp cái gì? Dường như mỗi ngày huấn luyện quân sự có gì đặc biệt hơn người? Cô lại phản bác một câu, chỉ là không dám nói ra mà thôi. “Trường các anh nhiều học sinh nữ không? Từ Hoan Hoan là hoa khôi của trường chứ?” Cô giống như lơ đãng thuận miệng hỏi, thật ra vấn đề về Từ Hoan Hoan đã sớm nhồi vào bụng cô, chẳng qua vẫn chưa có cơ hội tìm tòi tra cứu.

Đông Phương Càn hít sâu điếu thuốc, sau đó đè xuống cửa kính xe bắn ra ngoài cửa sổ.

Thấy anh không trả lời, Chúc Kì Trinh vẫn còn tiếp tục nói: “Cô ấy thật xinh đẹp, nhìn qua tựa như hỗn huyết, người theo đuổi cô ấy chắc chắn rất nhiều chứ?”

Khóe mắt sau khi xem xét vẻ mặt Đông Phương Càn, thất mặt anh không chút thay đổi, bộ dáng vẫn như cũ một bộ mặt cá ươn, cũng không biết là không có nghe thấy hay là không muốn quan tâm đến mình.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên hoàn hồn, chỉ thấy xe trước mắt bay nhanh đi qua một người đàn ông đi xe đạp.

Cô một cước dừng ngay, “Két” một tiếng thắng xe phát ra giòn vang trong ban đêm yên tĩnh, xe trượt đi sau đó dừng lại.

Từ trên xe Hummer cao lớn nhìn xuống, phía trước cũng không có cái gì, nắp động cơ che lại hết tầm mắt. “Xong rồi…… Xong rồi…… Lúc này tai nạn chết người thật.” Chúc Kì Trinh trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, khẩn trương dẫm nát phanh trên chân vẫn run run, âm thanh trong lời nói đều mang nghẹn ngào. Chậm rãi quay đầu nhìn về phía bên cạnh giống như xin Đông Phương Càn giúp đỡ, “Đông…… Đông Phương Càn……Làm sao bây giờ?”

Đông Phương Càn cũng cả kinh,vừa mới nghĩ đến câu hỏi Chúc Kì Trinh, căn bản không chú ý đến tình hình giao thông, hơn nữa thân xe Hummer quá nặng, đồ vật nhỏ đụng vào không hề cảm thấy được.

Chỉ do dự một giây, anh đã lập tức đưa tay ôm Chúc Kì Trinh, bản thân xoay người ngồi vào chỗ tài xế, sau đó mở cửa xuống xe.

Chúc Kì Trinh ngồi trên xe, nhìn anh đi đến phía trước thân xe, đèn lớn chiếu anh cả người giống như tản ra ánh sáng rực rỡ……

Thiên Sứ? Cũng có thể là ác ma? Chúc Kì Trinh sững sờ nghĩ.

Không, cũng không phải, anh đối với cô vô tình, lãnh khốc, lại dùng cách xử phạt về thể xác, lại coi thường, là mười phần ác ma, nhưng mới vừa rồi, mình đang sợ hãi nguy nan phút chốc đã tiến đến, anh lại quả quyết dứt khoát lựa chọn ngăn ở trước người mình, anh nhất định không có suy nghĩ qua, thân là sĩ quan, nếu sinh ra chuyện như vậy, tuyệt đối so với cô gặp tai nạn phải phiền toái nhiều lắm.

Giờ phút này, Chúc Kì Trinh giống như thấy cánh phía sau Đông Phương Càn, một bên là màu đen, một bên là màu trắng…… Đúng vậy, anh chính là Thiên Sứ và ác ma kết hợp thân thể.

Hai tay cô run run mở cửa xe, từ từ đi đến phía trước xe. Vừa thấy, tảng đá lớn trong lòng mới yên tâm bỏ xuống.

Người đàn ông trung niên và xe đạp của ông ấy ngã vào trước xe khoảng cách không đến nửa thước, ông ấy ngồi ở chỗ đó xoa đầu gối.

May mắn, không phải ông ấy ở bánh xe phía dưới. Chúc Kì Trinh thầm nghĩ.

“Ông không sao chứ?” Chúc Kì Trinh đưa tay đỡ người đàn ông.

“Ôi a…… Chân của tôi chắc chắn gãy, các người lái xe thế nào vậy? Hơn nửa đêm cũng không lái từ từ một chút?”

“Thực xin lỗi thực xin lỗi, chúng tôi lái rất từ từ, mới ba bốn mươi cây số, là ông đi quá nhanh, về sau đi qua đường quốc lộ phải chậm một chút a!” Kết quả so với dự đoán thật là tốt, cô đã rất thỏa mãn, vẫn không quên dặn dò vài câu.

“Cái gì? Tôi nhanh? Tôi có thể nhanh bằng xe các người bốn bánh? Dù thế nào? Các người đụng vào người còn muốn chối hay sao?”

“Không có không có, tôi chỉ là nhắc nhở ông một tiếng. Trước đứng lên đi!”

“Tôi không đứng lên, tôi bị các người đụng phải, phải đi bệnh viện.”

“Được được được, chúng tôi đưa ông đi bệnh viện, ông đứng lên trước.”

“Cô cho là đưa đi bệnh viện là được sao? Tôi còn phải vội vàng đi trực ban đêm, hiện tại thời gian bị các người làm lỡ, đơn vị tôi còn trừ tiền thưởng, chân tôi cũng không biết khi nào có thể khỏi.”

“Vậy…… Trước tiên ông mau điện thoại đến đơn vị xin phép đi! Đi bệnh viện xem trước hẵn nói.”

Chúc Kì Trinh còn muốn đưa tay dìu ông ấy, lại bị Đông Phương Càn một phát bắt được cánh tay, kéo đến bên cạnh mình. Anh lạnh lùng mở miệng, “Nói, muốn bao nhiêu tiền.”

“Tôi là vì đòi tiền sao? Chân tôi cũng không biết thế nào, nói với các người vài câu xem ra không vui? Ỷ vào có tiền thì ngon a?”

:Ít lảm nhảm, muốn bao nhiêu?”

Chúc Kì Trinh bất mãn chen vào, “Đông Phương Càn, anh làm sao vậy? Đã trễ thế này, chúng ta đưa ông ấy đi bệnh viện trước a, trả tiền có tác dụng gì?”

Đông Phương Càn đảo mắt lườm Chúc Kì Trinh một cái.

“Tôi nói hai người các người đừng ở trước mặt tôi diễn Song Hoàng, dù sao tôi cũng không động được, các người nói bây giờ làm sao đi!”

Đông Phương Càn nhìn chằm chằm ông ấy, “Lảm nhảm một câu nữa, một phân tiền ông cũng đừng nghĩ lấy được. Bao nhiêu tiền? Chỉ cần ông nói ra, tôi liền đưa cho.”

Người đàn ông trung niên mắt nhỏ chợt lóe, suy nghĩ kỹ trong chốc lát, vẫn còn do dự nói: “Ba…… Ba ngàn! ?”

Đông Phương Càn lập tức đưa tay vào túi áo, lấy ví tiền ra, rút ra ba mươi tờ từ bên trong, đưa ra ngoài, thấp giọng quát lớn: “Cầm tiền lập tức cút cho tôi!”

Người đàn ông trung niên lấy tiền, lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, lên xe đi thật nhanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play