Lý Cảnh Minh càng ngày càng mất khống chế cảm xúc, Nguyễn Chiêm bước tới vỗ vai anh ra hiệu bình tĩnh.
Tiểu Hạ lúc nghe đến đoạn mẹ của Lý Cảnh Minh đến thăm anh ta, cô đã bật khóc. Mặc dù cô không biết Lý Cảnh Minh lên án gia đình nhà vợ này có liên quan gì đến vụ án không, nhưng hiện tại cô cần phải dẫn dắt câu chuyện để tìm ra nguyên nhân, tích cực lắng nghe không nên đưa ra bình luận quá sớm.
Lý Cảnh Minh hít một hơi thật sâu, gạt nước mắt và sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói tiếp: "Trước khi sự việc xảy ra tầm một tháng, gia đình chúng tôi nhân dịp" tuần lễ vàng "dự định đến thành phố A tiến hành du ngoạn tham quan cổ trấn phương Nam. Đồng thời tôi lại nhận được tin từ quê mình báo rằng mẹ tôi đang ốm nặng, đương nhiên phận làm con tôi phải trở về, vợ tôi rất bực cho rằng tôi đã làm chậm kế hoạch của gia đình cô ấy. Nhưng lần này tôi có linh cảm rất xấu, tuy cô ấy không muốn về nhưng về mặt đạo lý cô ấy cũng không có quyền ngăn cản tôi. Cô ấy chỉ cho tôi một chút tiền lộ phí, những cái khác kể cả con trai cũng không cho tôi đưa theo, vì vậy tôi buộc phải đi bán máu. Nhưng tôi đã chậm, mẹ tôi đã.. đã không cần sử dụng số tiền đó nữa.
Lo xong hậu sự, tôi vội vã quay lại thành phố ngay, nhưng cô ấy vẫn chê tôi chậm chạp bắt buộc tôi phải lập tức chuẩn bị cho chuyến đi. Mẹ tôi mới mất, tôi không có tâm trạng, nhưng tôi thực sự không thể thuyết phục được cô ấy, đành phải nén nỗi bi thương mà phục tùng. Có lẽ tinh thần không tốt tôi đã gặp sự cố khi đặt khách sạn trực tuyến, khi đến nơi mới phát hiện dữ liệu đặt trước của khách sạn không có tên chúng tôi. Trùng hợp lúc này có một đoàn du khách cũng đến đây du ngoạn nên không còn phòng nào trống. Chúng tôi chỉ có thể rời khỏi khách sạn ba sao duy nhất trong khu vực để đến một trong các khách sạn nhỏ ở địa phương, khách sạn này được chuyển đổi từ một ngôi nhà tư nhân tên là Diệp Viên. Chỉ vì chuyện này mà gia đình cô ta coi tôi như một tội nhân. Sau đó liền xảy ra chuyện."
Vẻ mặt sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt Lý Cảnh Minh: "Lúc đó tâm trạng tôi rất tệ, tôi luôn cảm thấy xấu hổ với người mẹ đã mang nặng đẻ đau. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy hận vợ và cả gia đình cô ấy. Thậm chí trong đó có cả con trai tôi, nó bị ảnh hưởng quá nhiều từ họ, nó coi thường người cha hèn nhát vô dụng này. Tôi hận bọn họ vì đã để mẹ tôi chịu sự sỉ nhục và chà đạp lên lòng tự tôn của tôi, hận vì đã cho tôi biết tin mẹ tôi bị bệnh quá muộn. Trước khi nhắm mắt bà ấy vẫn không thấy được đứa con trai và đứa cháu trai duy nhất của bà. Tội hận bọn họ vì đã ép tôi làm những việc tôi không muốn làm khi tôi đang ở tâm trạng ưu thương nhất, như thể người mới mất không liên quan đến gì tôi. Hận cái vẻ đạo mạo trước mặt người khác, nhưng sau lưng lại ích kỷ, độc ác và hẹp hòi; tôi hận tất cả những gì họ đã làm với tôi suốt mười tám năm qua nhưng họ vẫn sống an nhiên thoải mái. Lúc đó tôi thực sự rất hận, hận đến muốn giết chết tất cả bọn họ mới hả dạ.
Đó là lần đầu tiên tôi cãi nhau với vợ và phát tiết những cảm xúc dồn nén bao năm qua. Vợ tôi đã quen thói ức hiếp, làm sao có thể chịu đựng được khi tôi dám bật lại cô ấy, nên càng cãi nhau càng gay gắt, bố mẹ vợ và dì út cũng hùa về phe vợ tôi. Tôi không biết bọn họ có bị trúng tà hay không mà cả nhà họ cùng đánh tôi, chủ khách sạn có thuyết phục cũng vô ích. Thực ra, gia đình họ cũng là người dạy văn hóa, tuy luôn hơi khắc nghiệt nhưng họ không bao giờ có hành vi bạo lực nơi công cộng chứ đừng nói là ở trong nhà.
Tôi bị đánh sưng hết mặt mũi, giữa đêm rời phòng chạy ra bờ sông không xa để xả giận. Lúc đó, nỗi tức giận và uất ức đang muốn phát tiết, không có cách nào dập tắt thế là tôi đành độc thoại với hình ảnh phản chiếu của chính mình dưới dòng sông. Tôi lải nhải trong một thời gian dài, cho đến khi tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút, tôi nói," hy vọng có thể chặt đầu của cả gia đình họ cho chó ăn!". Lúc ấy vì tức giận nên tôi mới nói như vậy, nhưng lúc này có một giọng nam sắc lạnh đáp lại tôi, "Ta sẽ làm như ngươi mong muốn!"
Tôi sợ quá chạy về khách sạn hỏi người chủ tốt bụng đang đợi mình xem nơi này có quỷ không thì người chủ kiên quyết phủ nhận, ông ta rất tức giận trách tôi loan tin đồn nhảm phá hỏng chuyện kinh doanh của ông. Thấy ông ta khẳng định như vậy tôi cũng yên tâm, nghĩ là do tâm trạng mình bất ổn sinh ra ảo giác. Sau đó ông ấy giúp tôi xử lý vết thương trên người, khuyên tôi vài câu trước khi đưa tôi lên phòng. Khi trở lại không ai trong gia đình để ý đến tôi, tôi muốn ở riêng và tất nhiên họ sẽ không vì tôi mà tốn thêm tiền phí. Khách sạn có cả chục phòng, chỉ có gia đình tôi ở, nhưng tôi không có tiền để mướn phòng khác đành phải dọn đồ lên ngủ trên gác xép.
Tôi vừa tức giận vừa mệt mỏi ê ẩm khắp người đã vậy cơn đói còn kéo đến cộng thêm căn gác tối tăm ẩm thấp khiến tôi không thể ngủ yên. Nửa đêm đang mơ mơ màng màng bỗng nghe tiếng nước chảy như nhà bị dột nước mưa. Điều kỳ lạ là bầu trời đầy sao có thể được nhìn thấy từ giếng trời của tầng áp mái thì đâu có mưa nhưng sao âm thanh rõ ràng dường như đang phát ra từ ngoài cửa.
Tôi nhớ lại chuyện bên bờ sông, thực sự quá đáng sợ đến mức tôi không dám xuống giường. Nhưng âm thanh đó không dừng lại, thay vào đó nó ngày càng lớn hơn, và cuối cùng biến thành âm thanh ào ào của một con sông nhỏ, gần như tôi đang nằm bên bờ sông. Tôi biết rằng những người trong khách sạn sẽ không nghe thấy được. Là "nó" đến tìm tôi nếu tôi không mở cửa nó sẽ không dừng lại, vì vậy tôi đành phải lấy hết can đảm bước ra.
Ngoài cửa trống trơn, chỉ là hành lang tối đen một cách bất thường, tôi cứng người khi nhận ra có tiếng nước nhỏ giọt ở sau lưng. Trời không có gió mà cánh cửa tự đóng sầm một tiếng. Tôi buộc mình chậm rãi quay người lại, mặc dù trời đã tối nhưng tôi thấy rõ một vũng nước lớn bên cạnh giường, nhưng chỗ đó lúc nãy rõ ràng vẫn còn khô ráo. Sau đó, một đôi dấu chân ướt sũng kéo dài từ vũng nước từng bước hướng về phía tôi cho đến khi nó tiến lại gần và đứng trước mặt tôi.
Tôi thu hết can đảm, run rẩy hỏi: "Ngươi là ai?"Trong lòng tôi thầm mong nó đừng lên tiếng nhưng nó lại trả lời thật. Nó nói rằng tôi đã giúp nó, vì vậy nó muốn giúp tôi thực hiện ước nguyện của mình bằng cách chặt đầu gia đình tôi. Tôi rất sốc và nói rằng tôi không biết mình đã giúp gì cho nó, nhưng tôi chỉ là một phút nóng giận chứ không muốn giết gia đình mình, hơn nữa lại còn bằng một phương pháp tàn nhẫn như vậy. Sau đó, tôi đã khách sáo từ chối nó, tôi cố tìm một lý do để nói: "Con người chứ không phải cỏ cây mà vô tình như vậy. Mặc dù họi không tốt với tôi lắm nhưng xét cho cùng thì chúng tôi là một gia đình. Sống với nhau nhiều năm như vậy, không có tình thì cũng có nghĩa." Tôi lải nhải một hồi chỉ muốn nó rời đi, nhưng xung quanh tôi im lặng. Tôi nghĩ ai nhìn thấy tình cảnh kì dị lúc đó chắc sẽ coi tôi là một người điên lảm nhảm với chính mình. Ngay khi tôi nghĩ nó đã rời đi mà thở phào một cái, đột nhiên cảm thấy căn phòng rung chuyển dữ dội, như thể tôi đang ở trong một dòng nước. Nước lạnh đến thấu xương, tôi không thở được, một giọng nói giận dữ hét lên bên tai tôi. Tôi sợ đến mức không nghe rõ nó đang nói gì, chỉ nghe nó mắng tôi không phải đàn ông, kẻ hèn nhát thì phải trả giá đắt. Tôi hết sức van xin nó buông tha cho gia đình mình nhưng cảm giác ngột ngạt ngày càng nặng nề như thể nó muốn giết chết tôi, chợt lồng ngực tôi lạnh buốt, rồi trực tiếp ngất đi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT