Vũ Lực từ từ mở mắt, hắn cảm thấy ngoài một chút mệt mỏi ra thì cơ thể hoàn toàn bình thường. không hề đau nhức mà lại có một cảm giác dịu mát, thoải mái như vừa được ai đó mát xoa. Hơn nữa, chiếc giường gỗ mà hắn đang nằm lại rất là êm ái, hắn còn ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng dễ chịu tỏa ra từ nó. Thấy Vũ Lực tỉnh lại, Dương Minh lại gần đỡ hắn dậy, nét mặt mừng rỡ:
- Ngươi đã tỉnh rồi à, cảm thấy trong người còn chỗ nào bất ổn không.
- Ừ ta cảm thấy rất khỏe, đây là đâu.
Dương Minh đỡ Vũ Lực dậy rồi từ từ nói tiếp:
- Đây là nhà của Hà đại thúc, ngươi đã hôn mê một ngày một đêm rồi. Hôm qua người bị thương rất nặng cũng may có Hà đại thúc dùng liệu thương thủy quyết cứu sống ngươi, linh quyết đó rất là thần kỳ. Ngươi xem, vết thương trên người ta đã khỏi hẳn rồi này.
Vừa nói Dương Minh vừa chỉ tay về phía người trung niên đang ngồi uống trà. Vũ Lực gật đầu sau đó hướng về phía người trung niên, nói bằng một giọng cảm kích:
- Đa tạ hà thúc cứu giúp.
Người trung niên đặt tách trà xuống, nói bằng một giọng trầm ấm:
- Ừ, mặc dù vết thương của ngươi đã khỏi hẳn, nhưng thể chất cơ thể lại quá yếu, chịu khó tĩnh dưỡng một hai ngày là sẽ hoàn toàn bình phục.
Hà Văn Sơn năm nay đã gần bốn mươi tuổi.Vì chỉ là hạ phẩm phàm căn,nên hắn chưa từng được tông môn nào thu nhận. Hắn dựa vào những kiến thức tu luyện cơ bản và sự cố gắng của bản thân sau nhiều năm mới đạt được cảnh giới tứ cấp Tụ linh. Trong một lần vô ý, hắn may mắn nhặt được linh quyết có tên liệu thương thủy quyết. Đây là một loại linh quyết phụ trợ, tuy chỉ là cấp thấp nhưng lại có thể dùng để chữa ngoại thương rất hiệu quả. Từ đó, hắn trở thành đại phu chuyên chữa trị cho những người dân nghèo ở Long An thành này. Dương Minh hôm qua bị bọn Đỗ Long đánh cho sung phù hết mặt mũi nhưng giờ lại lành lặn như chưa từng có gì xảy ra cũng là nhờ sự kỳ diệu của linh quyết này. Như nhớ ra điều gì đó, Vũ Lực vội vàng hỏi:
- Dương Minh, mẹ của ta đâu rồi.
Nghe vậy, Dương Minh nhẹ nhàng vỗ vai hắn một cái, cất giọng chắc nịch:
- Ngươi cứ yên tâm, bà ấy đã có mẹ ta và Dương Yến chăm sóc rồi.
Vũ Lực thở phào một hơi,sự lo lắng trên khuôn mặt hắn đã dịu bớt đi phần nào. Hắn hướng Hà Văn Sơn nói bằng một giọng chân thành:
- Ơn cứu mạng của Hà thúc, cả đời này cháu sẽ không quên, sau này có cơ hội cháu sẽ dốc hết lòng báo đáp.
Hà Văn Sơn khẽ mỉm cười:
- Ừ, ngươi không sao là tốt rồi, chuyện này ngươi cũng đừng quá bận tâm. Ta và gia đình của Dương Minh đã qua lại với nhau nhiều năm rồi, bỏ chút công sức này thì có đáng là bao.
Hiểu ý, Vũ Lực cũng không tiếp tục vấn đề này nữa, ân tình này hắn sẽ ghi nhớ trong lòng. Trầm tư giây lát, hắn ngượng ngùng hỏi tiếp:
- Hà thúc, thúc cho thể xem bệnh cho mẹ cháu được không, bà bị hôn mê bất tỉnh cũng đã được ba ngày rồi.
Thở Hà Văn Sơn nhấp một ngụm trà,rồi sau đó nói:
- Hôm qua lúc ta đến nhà, Dương Ngọc cũng đã nhờ ta xem bệnh cho mẹ ngươi rồi.
Vũ Lực có phần kích động:
- Hà thúc, người có thể cứu mẹ cháu tỉnh lại được không.
Nhìn khuôn mặt non nớt nhưng lại tràn đầy tình thương yêu lo lắng của Vũ Lực, Hà Văn Sơn khẽ thờ dài, áy láy nói:
- Bên ngoài thì mẹ ngươi hoàn toàn bình thường, cơ thể cũng không có thương tích gì cả. Hazz chỉ có điều thể nội của bà ta lại bị hàn khí xâm nhập, hàn khí đã theo kinh mạch chạy sâu vào trong. Lạ ở chỗ là theo lẽ thường, hàn khí đã phải xâm nhập vào tim rồi, nhưng không khiển sao nó chỉ lượn lờ bao phủ bên ngoài.
Nghe thế Vũ Lực khẽ gật đầu, nguyên nhân mà Hà Văn Sơn nói hắn đã đoán ra được phần nào,có lẽ chính là nhờ mấy viên linh đan mà lão ân nhân đã đưa cho hắn. Vũ Lực tự nhủ :" Phải chăng ta đã suy nghĩ quá nhiều", thở ra một hơi, hắn bình tĩnh nói:
- Hà thúc, không biết người có cách nào để chữa trị cho mẹ cháu không ạ.
- Hazz, tu vi của ta có hạn, hơn nữa liệu thương thủy quyết chỉ có tác dụng chữa những viết thương bình thường mà thôi. Hàn khí trong người mẹ ngươi theo lý thuyết là chỉ cần có hỏa linh lực của tu sĩ Hỏa linh giả truyền vào là có thể khu trừ được.Khó ở chỗ, mẹ ngươi là người phàm, không có tu luyện, cơ thể yếu ớt, kinh mạch lại không có linh lực bảo vệ, nếu cứ cưỡng ép đưa linh lực vào thì chỉ sợ bà ấy sẽ chết trước khi hàn khí được khu trừ hết. Như ta được biết thì có một loại hỏa linh rất ôn hòa đối với cơ thể con người tên là dương hỏa. Loại linh lực này chỉ những tu sĩ thân thể chí dương, sau khi dung linh trở thành Hỏa linh giả mới có được. Mà những tu linh giả này thì rất là hiếm gặp. Ta cũng chỉ là được nghe nói, chứ chưa gặp bao giờ.
Vũ Lực thầm nghĩ:" Như vậy, lão ân nhân kia không hề nói dối ta, còn việc trưởng lão tên Trần Hồng Kính của Nhất Nam Tông có dương hỏa linh lực hay không thì chờ đến hôm khảo hạch, có cơ hội ta sẽ xác nhận sau vậy, cũng chỉ còn lại sáu ngày nữa mà thôi, điều quan trọng bây giờ là ta phải bươc đầu Cảm linh thành công đã". Điều chỉnh lại tâm trạng, Vũ Lực quay sang cảm ơn Hà Văn Sơn một lần nữa, xong hắn cũng không ở lại nghỉ ngơi mà nhờ Dương Minh đưa về. Nhìn bóng dáng hai đưa trẻ khuất dần, Hà lão khẽ thở dài.
Đã là một ngày kể từ ngày mà Vũ Lực trở về từ nhà Hà Văn Sơn, cách hôm khảo hạch cũng chỉ còn có năm ngày nữa mà thôi, lúc nãy Vũ Lực đang ngồi khoanh chân, ánh mắt tập trung vào những dòng chữ trên quyển sách mà lão nhân đưa cho hắn, hắn dùng tay bắt quyết và điểu chỉnh hô hấp, thổ nạp theo linh quyết, sau đó hắn nhắm nghiền mắt. Nếu cảm linh thành công thì sẽ có cảm giác mắt rượi ở thần đình và nhân trung; các huyệt cự khuyết, thần khuyết, khí hải sẽ cảm thấy ấm nóng, còn quan nguyên và trung cực thì sẽ cảm thấy như có khí nóng chạy qua, các lỗ chân lông trên cơ thể mở ra, cảm giác râm ran như kiến bò xuất hiện đó là lúc cơ thể đang tiếp nhận linh khí, cảm giác càng rõ nét chứng tỏ linh khí chạy vào cơ thể càng nhiều. Nhưng linh căn một người không chỉ phụ thuộc và khả năng hấp thu linh khí của người đó, cái quan trọng nhất đó chính là khả năng chuyển hóa linh khí thành linh lực . Lúc này, Vũ Lực đang cực kỳ hoang mang,lúc vận chuyển linh quyết, hắn rõ ràng cảm thấy toàn thân nóng lên, thần đỉnh và nhân trung như mở ra đón từng làn gió mát lạnh nhưng kỳ lạ là lỗ chân lông trên cơ thể hẵn vẫn đóng kín mít, cự khuyết, thần khuyết và khí hải không có bất cứ cảm giác gì. Mặc dù thế nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, nhưng có cố gắng cỡ nào cũng không hề có chuyển biến gì. Cả một đêm hắn không ngủ chỉ để vận chuyển Cảm linh quyết, lần vận chuyển thứ mười ba, Vũ Lực bất chợt phun ra một ngụm máu tươi, cả tinh thần và thể xác mệt mỏi rã rời, hắn ngã xuống giường ngủ mê mệt cho đến tận tối mịt.
- Vũ Lực ca, mẹ em gọi anh lên nhà trên ăn cơm.
Vũ Lực, choàng tỉnh, cảm giác tay chân vô lực, cơ thể đau ê ẩm làm hắn phải cố gắng lắm mới đứng dậy được.
- Em cứ lên nhà trước đi, a sẽ lên ngay.
Hắn bỏ lân tinh thạch vào cái cốc bạc, một thứ ánh sáng xanh mát dịu tỏa ra khát căn phòng. Sau khi, rửa tay chân mặt mũi cho mình xong, hắn lấy khăn rồi nhẹ nhàng lau cho mẹ, từng ngón tay một, xong xuôi mọi thứ hắn mới từ từ bước lên nhà trên. Bữa cơm tối rất là vui vẻ, nhìn chung thì thức ăn ở đây không có khác nhiều so với thức ăn ở Địa Cầu, chỉ là thêm một loại bớt một loại mà thôi, ví dụ hôm nay có đĩa trùng một mắt xào với rau mầm đá. Trùng một mắt khá giống với con nhộng, chỉ khác là chúng có sáu cái chân, và một con mắt rất to trên đầu; còn rau mầm đá nhìn giống hệ lá nha đam, chỉ khác là nó có màu giống hệt tảng đá vậy. Trong bữa cơm, Dương Minh liên tục kể đủ các truyện, cười nói rất thoải mái. Dương Minh hơn Vũ Lực một tuổi, vừa rồi hắn có theo đoàn người khảo thạch trong làng đi học hỏi kinh nhiệm trong ba tháng liền nên nước da có phần ngăm đen, nhưng các đường nét trên khuôn mặt hắn lại rất rõ nét và hài hòa,tính cách lại thẳng thật,bướng bỉnh mà phóng khoáng, là người mà sau này Vũ Lực có thể tin tưởng kết giao. Hơn nữa qua truyện vừa rồi, Dương Minh rất có thiện cảm đối với hắn, và cũng đã có phần coi Vũ Lực như là anh em. Dương Ngọc thì thấy sắc mặt nhợt nhạt của hắn, nên cứ nghĩ là hắn bị thương còn chưa hoàn toàn bình phục,cứ hướng bát của hắn mà gắp thức ăn liên tục. Nhìn cảnh gia đình Dương Minh đầm ấm hòa thuận, Vũ Lực cảm thấy có chút buồn. Qua bữa cơm này hắn cũng biết được là, Dương Ngọc chính là người con nuôi của ông nội Dương Minh cưu mang từ khi còn rất bé, ông nội và bố Dương Minh đều làm nghề đi khảo thạch, trong một lần không may đã tai nạn mà qua đời. Hết bữa cơm, Vũ Lực có hỏi Dương Minh về hiện tượng khi hắn tu luyện Cảm linh quyết, nhưng Dương Minh cũng mù mịt hoàn toàn không biết gì. Thế là cả hai lại phải sang bên nhà Hà thúc, nhưng cuối cùng cũng nhận được câu trả lời không mấy chắc chắn là Vũ Lực không có linh căn tu luyện.Mặc dù có đôi chút thật vọng, nhưng hắn vẫn không nản chí, tối nào cũng đều đặn thử vận chuyển Cảm linh quyết nhưng kết quả vẫn chỉ có một. Thời gian là một thứ trôi rất nhanh, và chẳng bao giờ chờ đợi ai cả, mai đã là ngày khảo hạch của Nhất Nam Tông rồi. Lần thứ mười năm vận chuyển linh quyết, Vũ Lực lại ho khan liên tục một tràng dài mới ngừng đc, nét mặt hắn tái mét, đôi mắt u ám, hắn gấp quyển sách lại, thở dài, thất vọng tự nói:
- Hazz, chẳng lẽ thật sự là ta không thể tu luyện được hay sao chứ. Dù sao mai ngày mai ta cũng vẫn phải đến thử khảo hạch xem thế nào.
Nhìn Phi Yến đang nằm ngủ, khuôn mặt hắn nộ rõ vẻ mất mát. Hắn nằm xuống cạnh mẹ rồi ngủ thiếp đi.