Trong phòng một mảnh tối đen, Lô Dĩ Ngôn đá văng cửa đem ta đặt trên mặt đất, sau đó đóng cửa lại.
Lồng ngực đập thình thịch, ta nhịn không được lui về sau hai bước.
Phía sau là cái bàn dài, ta nhớ rõ trên đó có một cái bình hoa sứ, ta đưa tay sờ soạng quả nhiên chạm tới cái bình lạnh lẽo. Ta âm thầm nghĩ, nếu Lô Dĩ Ngôn làm ra hành động gì khác lạ thì ta sẽ cầm bình hoa ném hắn, nghĩ thế ta liền bất động nắm chặt cái bình.
Trong bóng đêm, ánh mắt Lô Dĩ Ngôn sáng quắc nhìn ta chằm chằm, một hồi thật lâu cũng không có hành động. Thời điểm ta thả lỏng sự cảnh giác, Lô Dĩ Ngôn liền đi tới trước mặt ta.
Trái tim ta đập bình bình lòng bàn tay đang cầm cái bình hoa thấm đầy mồi hôi. Ta thực không nghĩ muốn làm tổn thương Lô Dĩ Ngôn, đây là lần đầu tiên ta có hành động thế này, cho nên ta thực khẩn trương. Hắn một lần lại một lần làm bạn với ta, vị ta thậm chí nhảy xuống vực nếu ta làm tổn thương hắn, ta làm người thực không phúc hậu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta tránh không được phải mang trên lưng tội danh vong ân phụ nghĩa”
“Lô Dĩ Ngôn, ngươi. . . .”
Lô Dĩ Ngôn cái gì cũng không nói, đột nhiên hắn vươn tay gắt gao ôm ta vào trong lòng ngực.
“Nàng có biết hay không ta thực sự lo lắng? Vì cái gì nàng không nghe lời ta mà ở trong phòng, vì sao nàng lại không nghe lời? Nơi này có rất nhiều nguy hiểm, nàng có né tránh được không, nếu nàng xảy ra chuyện gì, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ? Rõ ràng nàng đã đáp ứng ta rồi, vì sao nàng lại không nghe lời, vì sao nàng muốn gạt ta?”
Ta tựa vào lồng ngực của hắn, nghe lời nói kích động của hắn, trong lòng ta dần dần nổi lên một cảm giác khó hiểu, trái tim giống như bị co thắt, mềm nhũn.
Ta chầm chậm buông bình sứ trong tay ra, sau đó đưa tay nhẹ nhàng vỗ về trên lưng hắn. Lúc này Lô Dĩ Ngôn giống như một tiểu hài tử bị bỏ rơi, trong lòng tràn đầy đau thương.
“Thực xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa. . . Ta. . . .ta sẽ nghe lời ngươi nói, không bao giờ. . . . lừa ngươi nữa. . . .”
Hắn đem mặt vùi vào trong cổ ta, trong chốc lát, ta cảm thấy một dòng chất lỏng ướt át dính vào trong da của ta.
Lô Dĩ Ngôn hắn ───── khóc . . . .. .
“Tuyết, nàng có yêu ta không?”
Ta hơi sửng sốt, ánh mắt ảm đạm một chút, rồi sau đó trong cổ họng phát ra một tiếng mỏng manh. Lô Dĩ Ngôn ngẩng đầu, đưa tay ôm mặt ta đối diện với hắn. Ánh trăng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào trong phòng, đem đôi mắt còn ngấn nước của hắn chiếu rọi rõ ràng.
“Nàng có yêu ta không?”
Ta đem ánh mắt chuyển sang một bên, mỉm cười: “Chúng ta không lâu nữa sẽ là phu thê, ngươi định nói gì?”
Lô Dĩ Ngôn xoay đầu ta lại, cố chấp hỏi: “Trả lời ta đi, có hoặc không?”
Trong nháy mắt, ta luống cuống.
Đối với Lô Dĩ Ngôn, ta có cảm kích, có thưởng thức, có tâm động, nhưng trong lòng ta hiểu được, tất cả những cái này không gọi là yêu. Một đời này của ta, tất cả trái tim của ta đều đã mang ra giao cho Cừ Cử, mặc dù hắn phản bội, mặc hắn không quan tâm ta, nhưng ta cũng khó mà quên được.
Ta chậm rãi nâng tay lên ôm hai má Lô Dĩ Ngôn, nhìn thấy trong mắt hắn che giấu sự sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Lô Dĩ Ngôn sửng sốt, chậm rãi buông tay ra. Hắn chầm chậm đi đến bên cửa sổ mở cửa ra, mê mang nhìn Lôi Khả chìm trong tuyết trắng.
“Tuyết, nàng xem tuyết rơi đọng lại thật đẹp, thật đẹp, thế nhưng khi mùa xuân đến, ánh mặt trời làm chúng ta chảy ra, khi đó, nếu ta muốn ngắm tuyết, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Ta cẩn thận suy nghĩ câu nói của Lô Dĩ Ngôn trong đầu, lần đầu tiên ta cảm thấy mình thực lực bất tòng tâm. Trước kia Cừ Cử khi nói chuyện cùng ta đều dùng từ ngữ rất đơn giản, cho nên ta chưa bao giờ cảm thấy năng lực lý giải của ta có vấn đề gì, thế nhưng giờ nói chuyện với Lô Dĩ Ngôn ta hoàn toàn cảm thấy mơ hồ, ‘tuyết’ trong câu hỏi của hắn, đến tột cùng là ta hay là tuyết đọng?
Lô Dĩ Ngôn bất đắc dĩ nở nụ cười, sau đó xoay người nhìn ta chằm chằm “Tuyết, ta hỏi nàng một câu nàng có yêu ta không thực sự khó trả lời đến như vậy sao?”
Mắt của ta hơi cụp xuống, trong lòng rối loạn. Lời nói của Lô Dĩ Ngôn cứ văng vẳng trong tai ta.
────── Cừ huynh, bảo vệ khối thịt béo này cho tốt, nếu ngươi đối đãi với nàng không tốt, ta sẽ đoạt lại!
────── Một đời này nàng không yêu ta, vậy thì hận ta cũng tốt.
────── Tuyết, ta hỏi nàng một câu nàng có yêu ta không thực sự khó trả lời đến như vậy sao?
. . . . . .. . . . . . .
Ta kéo tay hắn đặt lên mặt ta, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lòng.
“Đối với ta, người là độc nhất vô nhị trên đời này”
Lô Dĩ Ngôn nhẹ nhàng cười ôm chặt ta, ta ở trong lòng ngực của hắn, yên lặng nhắm hai mắt lại, khóe mặt chậm rãi rơi ra hai giọt lệ. Đây là lần đầu tiên ta thấy Lô Dĩ Ngôn khóc.
Trên đời này, Lô Dĩ Ngôn là người duy nhất ôm ta vượt qua bờ vực, cho ta biết rằng tính mạng của bản thân không thể hủy đi một cách tùy ý được, mặc dù ta không thương hắn, nhưng tâm ý của ta vĩnh viễn để dành cho hắn một vị trí, mà ta đối với hắn là áy náy, là tôn trọng, là có lỗi, tất cả đau lòng của ta đều tồn tại trong hai giọt lệ này, trong đêm tối mông lung, chỉ có ánh trăng là sáng rực.
Lô Dĩ Ngôn, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . .
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng thở dài cùng tiếng gió, ta nhắm chặt hai mắt nên không để ý, trong thiên địa một mảnh xác xơ tiêu điều.
Trăng lạnh như nước, Lô Dĩ Ngôn chỉ ngồi trong chốc lát liền trở về xử lý công việc, Khuynh Thành tắt nến rồi bưng đồ điểm tâm lên cho ta. Ta ngồi trước bàn mà đầu óc hỗn loạn, đây là những món ăn ngày thường ta rất thích, nhưng giờ ta lại không muốn ăn.
Khuynh Thành lại vội vàng dọn xuống rồi chạy tới phòng bếp mang canh cá lên cho ta.
Ta nhìn lướt qua món canh cá, trong đầu ta chầm chậm hiện lên hình ảnh của Cừ Cử. Ngươi nói, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên làm như thế nào mới có thể tìm được gia gia, mới có thể không làm tổn thương Lô Dĩ Ngôn?
“Cô nương, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Ta cố gắng nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cầm lấy đôi đũa. Lúc này, cửa phòng ta có người gõ, phát ra âm thanh nặng nề. Ta cùng Khuynh Thành sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau, sau đó Khuynh Thành vội vàng chạy ra mở cửa.
Tiếng nói chuyện bên ngoài đứt quãng, ta nghe cũng không rõ lắm, ta cầm đôi đũa khơi khơi món này một chút, món kia một chút, trong chốc lát liền nghe thấy tiếng bước chân hai người xa dần.
Khuynh Thành mở cửa phòng tiến vào, thản nhiên mở miệng nói: “Cô nương, Vân trang chủ cầu kiến”
Ta trầm mặc một chút, Tô tỷ tỷ liền bước vào phòng. Ta lấy đá đánh lửa châm đèn lên, trong lúc đó ánh mắt hai người bọn ta đối diện với nhau, trong nháy mắt ta liền hiểu được, chuyện ta giả vờ mất trí nhớ đã bị người ta biết. . . .
Khuynh Thành nhìn hai bọn ta có việc muốn nói nên thực nhu thuận lui xuống, hai chúng ta đều không mở miệng nói chuyện, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ có thể nghe được tiếng tách tách cháy của ngọn nến. Gần đây thật có nhiều chuyện khiến ta đau đầu. . . .
Ta đưa tay day day cái trán, sau đó lấy đũa gắp một ít thịt bò bỏ vào bát của Tô tỷ tỷ. Tô tỷ tỷ đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay sắp rơi xuống của ta, sau đó đưa mắt nhìn ta chằm chằm.
“Mật nhi, muội đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì muội phải hóa thân thành Cô Nhược Tuyết? Vì cái gì muội phải gả cho Nhị công tử? Cừ Cử đâu?
Ta thở ra một hơi, ngẩng đầu, thần sắc hoang mang nhìn Tô tỷ tỷ: “Nhiều vấn đề như thế, tỷ muốn ta trả lời câu hỏi nào trước đây?”. Ta âm thầm dùng sức giãy ra khỏi cái nắm tay của Tô tỷ tỷ, nhàn nhã gắp đồ ăn. Sau dó ta không chút để ý nói tiếp: “Như thế nào? Chẳng lẽ tỷ không biết Chung Ngô tộc đã bị diệt tộc sao? Chẳng lẽ tỷ không biết gia gia của muội sao, người đã từng là ân nhân cứu mạng của tỷ bị nhốt tại nơi nào đó của Lôi Khả, một mình chịu tra tấn trói buộc sao?”
Tô tỷ tỷ nghe đến những lời này, cả người chấn động, kinh ngạc há to miệng, không dám tin nhìn ta chằm chằm.
“Muội nói. . . .Chung Ngô tộc bị…..bị…..”
Nhìn tỷ ấy ngay cả một câu đầu đủ cũng nói không được, ta khinh miệt cười nói: “Bị diệt tộc, tỷ không có nghe sai, tộc nhân của muội, bị giết hại, bị buộc nhảy sông Trường Sinh, Giản Noãn, Quy Hải Thương, Nhị Cẩu, Tiểu Mai, còn có đứa con chưa kịp sinh ra của bọn họ hết thảy đều chết hết, hiện tại chỉ cònmuội và gia gia là còn sống, hết thảy mọi chuyện chẳng lẽ tỷ một mực không biết sao?”
Tô tỷ tỷ càng thâm mê hoặc, biểu tình giống như thật sự nàng không biết, ta hơi hơi nhíu mày.
“Biết đường vào Linh Dẫn cốc, chỉ có một người ngoài biết mà thôi, như thế nào, chẳng lẽ người dẫn đoàn binh Lôi Khả tiến vào Linh Dẫn cốc không phải là tỷ sao?”. Nói tới đây, tay của ta nhịn không được mà run lên, chiếc đũa cùng cái bát trong tay đụng chạm nhau, phát ra tiếng vang nhỏ.
“ta. . . .” Trong nháy mắt, đôi mắt Tô tỷ tỷ tràn ngập một tầng hơi nước, bộ dáng kia thật động lòng người. “Mật nhi, nếu tỷ nói việc này tỷ không chút nào cảm kích, nếu tỷ nói từ trước đến nay tỷ không lộ bất kỳ tin tức nào của Linh Dẫn cốc ra ngoài, muội có tin tỷ không?”
Ta hoi sửng sốt, ta cũng từng hèn mọn hỏi qua Cừ Cử, chàng tin ta không? Khi đó Cừ Cử cũng không nguyện tin tưởng ta, như vậy hiện tại ta hẳn phải tin tưởng tỷ ấy sao?
“Tỷ lấy cái gì chứng minh?”
Tô tỷ tỷ cắn môi, hơi trầm mặc một chút.
“Mạng của tỷ” Nàng ngẩng đầu kiên định nhìn ta: “Tỷ giúp muội tìm gia gia, sau đó giúp đỡ muội trốn đi”
Ta nhìn ánh mắt tỷ ấy trong lòng yên lặng tính toán, quân thượng của Lôi Khả tính tình tàn bạo, quái đản, mọi người đều biết, Tô tỷ tỷ thực sự dùng tính mạng của mình đổi lại tự do cho ta và gia gia.
Ta trầm mặc một chút, sau đó ngẩng đầu lên lạnh lùng nói: “Muội tin tỷ một lần, nhưng nếu tỷ gạt muội, dù có xuống âm phủ, hóa thành lệ quỷ, muội cùng mấy oan hồn trăm tộc nhân cũng sẽ không buông ta cho tỷ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT