Edit: Rika

Sau giờ ngọ (sau 12h đó) ánh mặt trời chói chang, ta lười biếng nằm trên ghế dựa, một bên cầm cọng cot một bên phe phẩy cây quạt, ánh mắt nhìn tiểu Toàn đang dạy “Sơn dương râu” phân biệt một ít loại dược thảo trân quý. Tình cảnh kia —– rất là quỷ dị.

Theo yêu cầu của Tô tỷ tỷ, khi có Lô Dĩ Ngôn ở đây thì hai người tạm thời không nói gì nhiều, ta nghĩ bởi vì người Tô tỷ tỷ muốn giết cũng là phu nhân của Lôi Khả, trên danh nghĩa là mẹ kế của Lô Dĩ Ngôn, cho nên tốt nhất không nên thảo luận nhiều trước mặt hắn

“Sư phụ, phục linh dùng không có. . . .” Nửa ngày, trên trán tiểu Toàn một tầng mồ hôi.

Ta nhìn bầu trời cảm thán, thật là chán nản quá đi nha. Bởi vì ta thật sự không chịu nỗi miệng lưỡi của người trong thôn đến khám và buôn chuyện bát quái, cho nên mọi việc trong y quán ta đều giao cho tiểu Toàn. Về phần hái thuốc, ta cau mày nhớ tới ‘Sơn dương râu’, cảm thấy một mảnh thê lương, nếu hai đồ đệ của ta là hai nam tử hán trẻ tuổi, ta còn tự mình đi hái thuốc sao? Lời nói hiếu kính lão nhân gia, chỉ là vô nghĩa thôi sao?

Núi Thiên Lam vẫn là một bộ dáng uy nghiêm không ai bì nổi, nhớ tới cảnh tượng khủng bố đêm đó trên núi, da đầu ta một trận run lên. Ngẩng đầu nhìn lên trời, nếu tay chân mau mắn, có thể về nhà trước khi trời tối, thế nhưng, trên đời này đôi khi có những chuyện không như ý mình như thế này.

Thời điểm ta vào núi Thiên Lam không bao lâu thì mưa kéo đến, sắc trời rất nhanh tối sầm xuống, ta một người ở trong núi, vừa lạnh lại sợ lạc đường.

Trước cảnh tượng này ta thật sự cảm thấy hoảng sợ.

Sau này, Cừ Cử nói, ngày ấy Tiểu Toàn nói ta lên núi hái thuốc, hắn liền vội vàng đi theo, thời điểm ta ngã xuống đống bùn lầy, khi nhìn thấy Cừ Cử liền khóc lớn một tiếng rồi ngất đi, sau đó hắn ôm ta mới phát hiện cả người ta phát sốt.

Sau đó ta nghĩ về điều này, cảm thấy bộ dáng lúc ấy của mình thật tàn tạ, nhưng thật may Cừ Cử cũng không ghét bỏ mình.

Mặt trời lên cao, ta miễn cưỡng nằm trên giường để Cừ Cử đút cho ta ăn. Mấy ngày gần đây, Cừ Cử luôn luôn chuẩn bị đồ ăn rồi đút cho ta, hắn nói nếu ta không chăm chỉ ăn uống bồi bổ thì bệnh của ta sẽ không khỏi được. Ta là thầy thuốc, ta biết mình như thế nào, nhưng ta cũng rất hưởng thụ sự phục vụ của Cừ Cử. Tác phong của ta như kẻ tư bản có tiền, ân, rất thoải mái.

Cánh cửa “chi nha” một tiếng mở ra, cừ Cử cầm chén thuốc đặt lên bàn,bộ dáng rất là đáng yêu.

“Sao thế, sao lại không đắp chăn?” Hắn đi tới bên cạnh ta đắp chăn cho ta, lúc này mới cầm cái bát lên thổi cho bớt nóng rồi múc một muỗng đưa tới trước miệng ta.

“Đến tột cùng là chàng coi trong ta ở điểm nào? Chàng là tiên nhân cao quý như thế, lại đi tới nơi này chiếu cố một phàm nhân như ta?”

Cừ Cử sửng sốt, sau đó cười tà đem thuốc đút vào trong miệng ta.

“Ta đã bao giờ nói là xem trọng nàng nhỉ?”

Ta trừng mắt nhìn Cừ Cử “Ngày đó rõ ràng chàng hỏi ta có muốn gả cho chàng hay không cơ mà?”

“Đó là vì nàng chơi đùa với ta rất vui”

“Chàng còn tặng ta nhẫn. . . .”

Nga, hôm kia ta còn tặng cho Vương quả phụ một cái nữa.”

“Kia. . . . kia. . . .” Ta sốt ruột ngồi bật dậy nói, sau đó còn chỉ vào cái trán của mình “Vậy chàng còn hôn ta nữa cơ mà”

Cừ Cử nhìn ta chằm chằm, đột nhiên nhẹ giọng cười rồi buông cái bát trong tay xuống.

“Đó là hôn sao?”

“Kia, không phải sao .. . .ngô. . . .”

Cừ Cử đột nhiên phủ lên môi ta, nhẹ nhàng trằn trọc . . . .

Đầu của ta “oanh” một tiếng rồi nổ tung, đây là tình huống gì? Cừ Cử hơi hơi mở mắt, nhìn ta đang trừng lớn hai mắt mỉm cười, đưa tay ra ôm ta vào trong ngực. Một hồi lâu, rốt cục mới buông ta ra.

“Nha đầu, đây mới là hôn môi. . . .”

Mặt ta đỏ lên, kéo vạt áo hắn rồi úp mặt vào, thật sự là xấu hổ muốn chết. . . .

Cừ Cử nhẹ nhàng cười, đemt a kéo ra “Không được lộn xộn, ăn đi này. . .”

Mặt của ta đã cháy sạch sẽ cả rồi, bát canh nóng trước mặt tỏa khói ra như trêu chọc ta. Đột nhiên, ta nghĩ tới một việc rất trọng yếu, kéo tay Cừ Cử nghiêm mặt nói “Cái ngày đó, ngày mà chàng làm trò trước mặt mọi người trong thôn chính là. . . .”

Cừ Cử sửng sốt, cười tà mị, ngủa người về phía sau tựa vào thành giường, ánh mắt trêu chọc nhìn ta “ Ngày đó là ngày nào?”

“Chính là cái ngày không lương tâm tới đó. . . .” Nhìn Cừ Cử vẫn không có phản ứng gì, ta tức giận đứng dậy khoa tay múa chân “Chính là cái ngày Vương quả phụ tới đó”

“Nga!” Cừ Cử nháy mắt giống như bừng tỉnh “Ta nói cái gì?”

“A? Không phải là chàng nói. . .nói. . .. “

“Ta có nói gì sao?” Cừ Cử rất là hoang mang cau mày, nâng cầm.

“Có”

“Thế ta nói gì?”

“Chàng nói ta bá vương ngạnh thượng cung, nói người mất đi trong sạch chính là chàng. . . .” Đột nhiên ý thức được mình đang nói cái gì, ta đưa ta ôm miệng, Cừ Cử rất khoa trương đua tay vỗ vỗ đầu ta.

“Nga, nàng nói chuyện này sao. . . .” Hắn đứng dậy bước về phía trước, tiến đến bên cạnh thổi khí vào tai ta “Chính là, chúng ta thực trong sạch a. . . .”

Ta bắt đầu rối rắm, Cừ Cử lại khơi mào khóe miệng cười tà tà “Nếu không, đêm nay, chúng ta. . . . .”

“A —– cái gì, cái gì —- nghe không được ——“ Ta hét to xong ôm mặt chạy ra ngoài. Trong phòng, Cừ Cử cười ngã nghiêng ngã ngửa.

Chân trước vừa chạy ra khỏi phòng, liền đụng ngay một bức tường thịt, sắc mặt Lô Dĩ Ngôn rất khó coi. Một tia gió nhẹ thổi qua, hương thơm tràn đầy trong mũi ta, ta vui mừng hít lấy, sau đó nhìn Lô Dĩ Ngôn.

“Cho ta sao?”

Lô Dĩ Ngôn dùng ánh mắt quái dị liếc ta một cái “Thích không, đây là Vương quả phụ mới đưa tới cho ta dưỡng thương. . . .” Nói xong liền khập khiễng xoay người trở về phòng. Ta đứng phía sau hắn cười đến rạng rỡ.

“Cái gì, rõ ràng đó là cái bát của Phấn Đại mà” Vừa suy nghĩ, trong phòng nguyên bản Cừ Cử đang cười lúc này cũng ló mặt ra nhìn ta chằm chằm.

Ta, ta làm sai cái gì sao. . . .. .

Tục ngữ nói “thầy thuốc không thể tự trị khỏi bệnh cho mình”, ta cảm thấy lời này nói ra thật chuẩn xác. Lần sinh bệnh này, mọi người đều quan tâm chăm sóc ta, ta chỉ có thể mỗi ngày ta chỉ nằm chờ đến giờ uống thuốc và ăn cơm, cho nên gần đây ta phát hiện ra y phục trên người mình chật đi một chút. Ánh mắt Cừ Cử nhìn ta ngồi trước gương ngắm nhìn thân thể mình rất là kinh thường nha.

Ta và Cừ Cử định mấy ngày gần đây sẽ đi mua đồ dành cho tân hôn, đang trong lúc cân nhắc, Tô tỷ tỷ mở cửa phòng bước vào.

“Mật nhi. . .. . .”

Ta nhìn thần sắc của tỷ, hiêu được là có chuyện gì, đưa tay kéo nàng ngồi xuống, Cừ Cử mỉm cười nhìn Tô tỷ tỷ rồi bước ra khỏi phòng.

“Tô tỷ tỷ, việc này thật sự không phải là muội không giúp tỷ được. Thế nhưng, tỷ xác định mình sẽ làm thế sao, thù hận, có đôi khi thật đáng sợ”

Tô tỷ tỷ cắn môi không chịu nói, ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng do dự như thế này của Tô tỷ tỷ bao giờ. Nguyện vọng của Vân Đường Thanh, cừu hận dây dưa khắc khổ, ta tuy rằng không hiểu được thống khổ của tỷ ấy, nhưng ta cũng cảm thấy rất đau lòng.

“Cừ Cử, chàng nói, ta phải giúp Tô tỷ tỷ sao?” Dưới ánh hoàng hôn, ta và Cừ Cử ngồi sau núi ngắm mặt trời lặn, ta tựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng kéo kéo đai lưng của hắn.

Cừ Cử chỉ vào đầu ta “Nha đầu, đường do người tự đi, đi nhiều sẽ hư hại thì phải do chính bản thân tự sửa chửa, vô luận nàng ấy quyết định như thế nào, nàng cũng nên tôn trọng sự quyết định ấy”

Ta nhẹ nhàng gật đầu, lúc này đột nhiên Cừ Cử hơi cứng người lại, sau đó ta liền nghe được tiếng hít thở mạnh.

“Sao thế?”

“Nha đầu, nàng muốn làm cái gì?” Khóe miệng Cừ Cử cười cười, ánh mắt phong tình nhìn ta, dây lưng của hắn bị ta kéo, bung ra, lộ ra lồng ngực màu mật ong rắn chắc, dưới ánh trời chiều đẹp vô cùng.

“Này. . .. . này. . . . .” Ta lắp ba lắp bắp muốn giải thích, chính là trong đầu ta không ngừng tua đi tua lại câu nói “Bá vương ngạnh thượng cung”

Ta nghĩ, ta muốn ngắm hình ảnh Cừ Cử khỏa thân. . .. .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play