Thiên Du nâng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng lên, nhàng hôn lên nước mắt của nàng, sau đó hôn nàng sâu.

Sau hôm đó, Thạch Lỗi canh giữ ở Cầm kiếm sơn trang bảy ngày bảy đêm nhưng hắc y nhân vẫn xuất , giống như cơn ác mộng chứ hề có .

đêm này, bốn người ở trong phòng Phù Dung bàn tính, đầu mối duy nhất đột nhiên bị gián đoạn, cảm giác có chút thất vọng.

“Con người thể nào tự dung biến mất, tại sao chúng ta phải sợ gặp báo ứng? phải người xưa thường , thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo sao? Chỉ là thời cơ chưa tới, ta tin ông trời bỏ qua cho tên ác nhân giết người chớp mắt kia.” Phù Dung

“Nhưng nếu vĩnh viễn xuất , làm sao chúng ta có thể tìm được .” Thiên Du lo lắng , người này ngày nào còn chưa bắt được, ngày đó Tiểu Lượt vẫn thể an toàn.

“Tiểu Lượt, đệ là người duy nhất có thể chỉ ra và xác nhận hung thủ!” Phù Dung .

“Đệ so với ai khác càng muốn bắt hung thủ, nhưng bà ngoại hung thủ hôm đó bịch mặt, cho dù đứng trước mặt đệ, đệ cũng nhìn ra .” Tiểu Lượt ủ rủ .

“ phải như vậy, người cùng kẻ thù tuy hai cái khác nhau cái đến tâm khảm, cái hận tới xương tủy, nhưng đều ảnh hưởng sâu sắc tới con người. cho dù đối phương hóa thành tro cũng có thể nhận ra , huống chi còn lộ ra đôi mắt, như vậy đủ rồi.” Phù Dung nhìn Thiên Du liếc mắt cái, trêu ghẹo “ mặt Du ca ca của đệ bị đống râu che khuất, đệ chỉ nhìn cái liền có thể nhìn ra , phải sao?”

Tiểu Lượt cùng Thiên Du thâm tình nhìn nhau.

‘Phù Dung nương rất đúng, nếu đó là người biết cầm kiếm sơn trang, chỉ cần Tiểu Lượt hồi phục trí nhớ là có thể nhận ra được hung thủ là ai.” Thạch Lỗi .

“Đúng vậy, ý ta là như vậy” Phù Dung liếc mắt nhìn Thạch Lỗi cái, phụ họa .

Thạch Lỗi ngượng ngùng cúi đầu uống ngụm rượu, liền đứng dậy cáo từ.

Tiểu Lượt cùng Thiên Du cũng muốn đứng dậy theo ra ngoài, Phù Dung đột nhiên gọi Thiên Du lại.

“Râu đại hiệp, huynh muốn đâu?”

“Ta trở về…”

Phù Dung nhìn bộ dáng ghen tuông của Tiểu Lượt, nhịn được bỡn cợt “Huynh bao ta tháng, tại chỉ quá nữa, huynh ghét bỏ ta rồi sao?”

“Phù Dung nương, ta cũng phải….”

Phù Dung có ý cho Thiên Du xong, liền xướp lời “Mọi người đều biết ta là người thân mật của huynh, giờ huynh lại suốt ngày ở cùng với Tiểu Lượt, người khác biết, còn cho là công phu hầu hạ nam nhan của ta tốt, nên huynh mới tìm tên tiểu tử, việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của Phù Dung chẳng phải bị phá hư sao, sau này làm sao ta có thể giữ được vị trí đầu bảng của xuân lâu chứ?”

“Du ca ca… huynh hãy bồi Phù Dung tỷ cho tốt, ta quấy rầy hai người nữa.” Tiểu Lượt đem Thiên Du đẩy về phía Phù Dung, xoay người chạy ra ngoài.

“Xảo muội muội!” Thiên Du sốt ruột kêu tiếng, sau đó đối mặt với Phù Dung, oán giận “Phù Dung nương, lúc đó chúng ta ràng có chuyện gì, vì sao nương còn cố ý lời mập mờ trước mặt Tiểu Lượt?”

Khóe miệng Phù Dung hạ xuống chút có điểm ảm đạm.

“Thực xin lỗi, ta chỉ là nhìn thấy các người tình cảm ngọt ngào, trong lòng vừa hâm mộ lại đố kị, ta nghĩ tới Phù Dung đến khi nào mới có thể tìm được nam nhân lòng đối tốt với ta, nghĩ như vậy để ý để cảm xúc dâng lên, liền đùa các người chút, ta có ác ý.”

“Phù Dung nương, tuy rằng xuất thân phong trần, nhưng tấm lòng hăng hái và nhiệt tình của nương làm người ta bội phục, ta khẳng định nương có được người tâm mình.”

“Tốt lắm, ta phải là người đa cảm như vậy, tại người huynh nên an ủi phải ta mà là xảo muội muội của huynh.” Phù Dung khua khăn lụa trong tay, đuổi người “Huynh còn mau đuổi theo, tâm nhãn của Tiểu Lượt giống như con kiến vậy, nếu đuổi kịp, có khả năng nữa tháng nửa huynh phải ngủ đất trong phòng ta.”

Thiên Du nghe vậy liền phi thân đuổi theo. vào tiểu viện bên hông Vọng xuân lâu, từ đầu đến cuối gọi Tiểu Lượt, nhưng vẫn thấy trả lời. Nghĩ nàng có thể là chạy ra bờ sông, chân vừa bước ra cửa, sau lưng liền truyền tới tiếng gọi

“ đâu vậy?”

Thiên Du ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Tiểu Lượt ngồi nóc nhà.

thả người bay lên nóc nhà, ngồi bên cạnh Tiểu Lượt, giải thích “Xảo muội muội, ta cùng Phù Dung nương là trong sạch, chúng ta cũng có…”

“Huynh cần giải thích, muội cũng phải là sinh khí với huynh và Phù Dung tỷ.”

“Vậy muội tin tưởng ta?”

“ phải huynh, mà là Phù Dung tỷ. Muội rất hiểu Phù Dung tỷ, tuy rằng tỷ ấy thân ở chốn phong trần, nhưng luôn giữ mình trong sạch. Trừ khi là người trong lòng tỷ ấy nếu tỷ ấy lãng phí chính mình.”

“Huynh biết cho nên huynh vẫn luôn tôn trọng nương ấy.”

Tiểu Lượt nghiêng mình nhìn chăm chú Thiên Du lúc, sau đó nhắm mắt lại.

“Xảo muội muội, nàng làm gì đó?” Thiên Du khó hiểu hỏi.

“Du ca ca, muội nghĩ tới khuôn mặt của huynh.” Tiểu Lượt đưa tay vuốt mặt Thiên Du, như sờ soạng trong bụi cỏ.

“Dưới đám râu này, mắt của huynh, miệng của huynh, môi của huynh, hơn nữa trong mộng của muội chỉ là thiếu niên, muội muốn nhớ tới bộ dáng của huynh.”

Thiên Du nắm lấy tay Tiểu Lượt, đặt lên môi hôn cái.

“Ta tìm được muội, râu này cần để lại, ngày mai ta đem râu này cạo, xem thử muội còn có thể nhận ra ta được ?”

Tiểu Lượt đột nhiên mở mắt ra, nhảy xuống đất, chạy vào trong phòng.

“Xảo muội muội, lại làm sao vậy?” Thiên Du than thở tiếng, tính cách vẫn thay đổi, nghĩ có gió chính là có mưa, cũng biết thông báo tiếng.

Thiên Du theo phía sau, vào phòng thấy Tiểu Lượt mài mực, bàn cũng trãi ra tờ giấy, sau đó cầm cây bút lông, chấm mực, định hạ bút xuống vẽ, thấy Thiên Du đứng bên cạnh liền đặt bút xuống.

“Làm sao lại vẽ? Huynh còn chờ thưởng thức a!”

“Du ca ca, huynh ra ngoài, tại huynh được xem nha.”

“Vì sao tại cho huynh xem?”

“Dù sao ngày mai huynh cũng biết, huynh ra ngoài , đừng làm phiền muội.”

Tiểu Lượt kiên quyết đẩy Thiên Du ra khỏi phòng, còn đóng chặt cửa lại, phòng ngừa tiến vào.

Nàng trở lại bàn gỗ, nhắm mắt trầm tư chút, sau đó cầm lấy bút, từng nét từng nét vẽ lên Nhâm Thiên Du trong trí nhớ của nàng.​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play