“Tây Vĩnh! Tây Vĩnh! Lỗ Tây Vĩnh!”

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe được có người gọi tên tôi, tôi trở người định ngủ tiếp, sau đó chợt nghe thấy tiếng gì đó va chạm sàn nhà, nặng nề và mạnh mẽ —— tôi lập tức tỉnh dậy.

Tôi đột nhiên ngồi dậy, đầu óc vẫn hỗn loạn, da đầu tê dại, huyết áp tăng cao, tôi bỗng nhiên rất khẳng định, vừa rồi là tiếng của anh Hai!

Chẳng lẽ anh thật sự gọi tôi?!

Tôi lăn xuống giường, mở cửa ra, đèn trong phòng khách sáng lên, Tử An ngã trên mặt đất, tứ chi co quắp lại, anh Hai đưa tay kéo cậu ấy dậy, nhưng người cao to một mét chín, rất khó điều khiển. Anh Hai thấy tôi xuất hiện, vội vàng nói:

“Mau gọi điện thoại kêu xe cứu thương!”

Nhưng tôi bị hoảng sợ mà đứng sững sờ tại chỗ, một câu cũng không nói nên lời.

“Còn thất thần làm gì!” Anh Hai gầm lên giận dữ, “Mau đi gọi điện thoại!”

Tôi lắc lắc đầu rồi xoay người vào phòng, trong đầu vẫn là một mớ hỗn độn, tôi tìm di động khắp nơi, tìm một hồi lâu mới phát hiện nó ở ngay tủ đầu giường. Tôi cầm di động, muốn gọi điện thoại, nhưng tôi mù mờ đứng tại chỗ —— xe cứu thương rốt cuộc là số mấy đây?!

Tôi cầm di động xông ra ngoài, hô to: “Anh Hai! Anh Hai! Xe cứu thương số mấy?!”

“112!”

Tôi run rẩy bấm số, sau đó phát hiện đầu dây điện thoại bên kia truyền đến tiếng bô bô tôi không nghe hiểu, anh Hai đi tới đoạt lấy điện thoại trong tay tôi, cũng bắt đầu bô bô. Tôi đi qua nhìn tình hình của Tử An, đầu cậu ấy đổ đầy mồ hôi, tôi đưa tay muốn dìu cậu ấy, nhưng phát hiện cậu ấy quả thật nặng như khối đá, hoàn toàn bất động.

Anh Hai nói điện thoại xong, cúi đầu nhìn chúng tôi, tôi cũng ngẩng đầu nhìn anh, tôi nghĩ chúng tôi đều trông thấy sự lo âu và đành chịu ở trong mắt đối phương.

Xe cứu thương đến còn nhanh hơn so với tưởng tượng của tôi, tiếng còi cảnh sát đánh vỡ sự im lặng của khu vực này. Trên cơ bản tôi vẫn còn hoang mang lo sợ, anh Hai đã chuẩn bị xong một cái ba lô, mở cửa phòng đi xuống. Tử An nhanh chóng được đưa lên xe cứu thương. Trong hỗn loạn, anh Hai choàng áo khoác của anh trên người tôi, sau đó đẩy tôi cùng tiến lên xe cứu thương.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi xe cứu thương, bên trong thật sự quá nhỏ hẹp, nhân viên cứu hộ đang bận rộn cấp cứu, tôi nghĩ sắc mặt của tôi vào lúc này khẳng định không kém hơn Lộ Tử An đang nằm ở đó bao nhiêu.

Một bác sĩ nam xoay người lại nói với anh Hai, nói xong thì nhún vai, anh Hai thở dài một hơi, sau đó xoay lại nói với tôi: “Tử An không sao. Nó chỉ…viêm dạ dày cấp tính.”

Tôi đem năm chữ này tiêu hoá trong đầu, sau đó mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hai người chúng tôi đều nhẹ nhàng thở ra, tôi tựa vào cửa kính xe, cảm thấy như muốn xỉu lần nữa.

Anh Hai bỗng nhiên vươn cánh tay ôm vai tôi, nói: “Yên tâm đi, tôi nghĩ hẳn là không có việc gì.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra…nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy nên nói là loại tình cảm anh em với tôi. Anh hiếm khi cười với tôi, càng đừng nói là ôm, phần lớn thời gian anh cũng không thích để ý tôi, tôi nghĩ có lẽ từ chuyện của Tử An mà khiến cái kẹp huyết thống giữa chúng tôi càng ràng buộc chặt chẽ vào nhau.

Hay là, có lẽ anh đã chấp nhận người em gái này rồi, nhưng anh không phải là loại người giỏi biểu đạt tình cảm trong lòng mình.

Sau khi uống thuốc và truyền nước biển ở bệnh viện, sáng hôm sau Tử An được xuất viện. Một người vốn hoạt bát hiếu động như cậu ấy lập tức mất sức sống, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt uể oải, người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Sau khi về nhà, cậu ấy bị anh Hai bắt buộc đi tắm, sau đó nằm trên giường không được nhúc nhích.

“Anh coi em về sau còn dám ăn lung tung không!” Anh Hai bưng một dĩa salad trộn đặt trên bệ cửa sổ cạnh cậu ấy.

Tử An bĩu môi, mặc dù một bụng uỷ khuất nhưng không dám phát tác.

Anh Hai lại đặt một ấm nước nóng và một ly thuỷ tinh trên bệ cửa sổ, sau đó xoay người nói với tôi đang tựa trên cửa: “Chúng ta ra ngoài.”

“Anh chị đi đâu thế?” Người cao to nhíu mày nhìn anh.

“Đi siêu thị mua thức ăn cho em!” Anh Hai trừng cậu ấy, “Em viêm dạ dày chỉ có thể ăn cháo, nhưng trong nhà không có gạo.”

Tử An rụt cổ lại, không nói nữa.

Anh Hai lại trừng mắt liếc cậu ấy một cái, kéo bức màn rồi xoay người ra khỏi phòng.

“Anh Hai,” trước khi ra cửa tôi bỗng nhiên nhìn anh nói, “Nếu em bị ốm anh cũng sẽ chăm sóc em giống như chăm sóc Tử An hay không?”

Lộ Ngụy Minh thay giày thể thao, không nhìn tôi một cái, chỉ khẽ “Hừ” một tiếng rồi mở cửa ra ngoài.

Tôi đi theo ra ngoài, trở tay đóng cửa lại. Đến khi xuống dưới lầu lại không nhìn thấy bóng dáng của anh Hai. Ngay lúc tôi mù mờ, phía sau có một chiếc xe lặng lẽ chạy sang đây, dừng lại trước mặt tôi. Anh Hai hạ cửa kính xe xuống, nói: “Lên xe.”

Tôi kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn chiếc xe Nhật Bản thân thiện môi trường ở trước mắt, nghĩ thầm, cái này có lẽ là xe của anh.

Tôi lên xe đeo dây an toàn, anh Hai không nói lời nào mà đạp chân ga lên đường. Tôi không biết siêu thị ở đâu, nhưng đã chạy xe thì hẳn là không gần.

Radio trong xe đang phát tiết mục Tây Ban Nha, một câu bô bô tôi cũng không nghe hiểu. Tôi thỉnh thoảng lén quan sát vẻ mặt của anh Hai, phát hiện dường như anh đang đưa ra vẻ mặt tú-lơ-khơ, khi nữ chủ trì trong tiết mục cười đến run rẩy cả người, anh chỉ hơi nhướng lông mày.

Trải qua một đêm hết hồn, tôi thật sự mệt mỏi, cho nên không bao lâu tôi liền ngủ gật. Khi tôi tỉnh lại, trên trán là bàn tay thô ráp lại ấm áp của anh Hai.

Tôi khó hiểu nên nhìn anh, anh lại đặt bàn tay trên trán mình, nghiêm túc suy nghĩ rồi mới đưa ra kết luận: “Không phát sốt.”

“…Anh cho rằng em phát sốt?” Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng tôi hơi khàn, “Em chỉ hơi mệt chút thôi.”

“Không,” anh Hai tắt máy xe, “Tôi nghi ngờ tôi hơi phát sốt.”

“…”

Tôi từ trong xe bước xuống, phát hiện lúc này chúng tôi đang ở trong một ga ra ngầm to lớn, tôi nghĩ đây là chỗ đậu xe ngầm của siêu thị.

“Đi.” Anh kéo tôi đến thang cuốn tự động.

Đây thật sự là một siêu thị rất lớn, lớn đến mức tôi nghi ngờ sẽ lạc đường ở bên trong, nhưng anh Hai lại giống như là nhà mình, dẫn tôi đi qua đủ loại cửa hàng. Chúng tôi nhanh chóng tìm được gian hàng cung cấp gạo, anh Hai cầm đủ loại bao gạo so sánh, tôi đút hai tay vào túi đứng bên cạnh. Bỗng nhiên anh quay đầu hỏi tôi:

“Em biết nấu cơm không?”

Tròng mắt tôi xoay vòng, quyết định ăn ngay nói thật: “Không biết.”

“Cái gì cũng không biết?”

Tròng mắt tôi lại xoay một vòng: “Em biết chiên trứng.”

Anh cười lạnh một cái, đây là lần thứ ba tôi nhìn thấy anh cười với tôi…

“Em còn biết nấu mì ăn liền.” Tôi không phục nói, “Em nấu mì ăn liền rất ngon!”

Anh Hai vểnh môi, quay đầu lại tiếp tục làm chuyện của anh.

Điều này có phần chọc giận tôi, vì thế tôi tiếp tục lục lọi trong đầu tất cả những gì có thể nghĩ đến, định xoay chuyển ấn tượng không tốt ở trong cảm nhận của anh: “Em còn biết sử dụng máy giặt để giặt quần áo!”

Anh Hai hình như đã chọn xong thứ anh muốn, sau khi bỏ hai túi gạo vào trong xe đẩy, anh đứng lên chuyển qua gian hàng khác. Khi đi qua cạnh tôi, tôi nghe được anh dùng giọng nói bình tĩnh thầm nói bên tai tôi:

“Vậy em hẳn là cũng biết dùng nước ngọt trong tủ lạnh, biết dùng lò vi sóng để hâm nóng sữa, còn biết ấn nút xả nước trên bồn cầu. Wow, em thật sự rất lợi hại.”

Nói xong, anh xoay người biến mất ở gian hàng phía sau.

“…”

Khi về đến nhà xách theo túi lớn túi nhỏ, tôi vẫn còn chút giận dỗi. Anh Hai buông túi lớn trong tay xuống, rồi nhận lấy túi trong tay tôi, sau khi xếp gọn gàng trong phòng bếp, anh liền lập tức đến thư phòng xem Tử An.

Người cao to vì ngã bệnh lại giày vò hơn nửa đêm nên lúc này ngủ rất ngon. Trong mờ tối, tôi nhìn thấy trên mặt anh Hai có nụ cười ấm áp không thể nhận ra, sau đó anh liền rời khỏi, đóng cửa lại rồi đẩy tôi vào phòng ngủ.

“Em cũng ngủ một giấc đi, vừa rồi tôi thấy em ngủ gật trên xe. Đến lúc thức dậy sẽ có đồ ăn.”

Tôi ngồi trên giường, nhìn anh biến mất trong hành lang, cảm thấy xúc động không hiểu rõ. Tôi thật sự mệt mỏi, ngã trên giường, trong sự hài lòng luôn có đau buồn khác thường không nói rõ. Tôi không biết, phải đến khi nào thì anh Hai mới có thể đối xử với tôi như với Tử An…

Tôi mở to mắt nằm hồi lâu, quyết định gọi điện cho Hạ Ương. Trong phút chốc chuông điện thoại vang lên, tôi bỗng có chút hối hận. Tôi hình như…hơi khó đối mặt với anh.

“A lô?” Cũng may điện thoại được tiếp ngay lập tức, tôi khôi phục lại bình thường, “Là em.”

“Chuyện gì?” Giọng của Hạ Ương nghe ra hơi sốt ruột, “Anh sắp lên máy bay đây.”

“…Vậy tối em gọi cho anh.” Tôi vội nói.

“Đừng,” anh nói, “Có việc thì nói đi.”

“…Không, không có việc gì.”

“Lỗ Tây Vĩnh?” Anh như là thật sự không kiên nhẫn lắm.

“Thật sự không có việc gì,” tôi thở dài, “Em chỉ là…rất muốn nghe một chút âm thanh của quê nhà.”

Hạ Ương nghe xong dường như hơi kinh ngạc, anh cười nói: “Em đó, rốt cục bắt đầu nhớ nhà?”

“Ừm…” Giờ phút này, tôi bỗng nhiên rất nhớ rất nhớ nhà.

Nhớ đến một mảnh trời mông lung, nhớ đến rừng cây xanh ngát, nhớ đến đầu phố đầy người đi qua lại, nhớ đến những người tôi yêu mến và yêu mến tôi.

“Vậy em mau trở về đi.” Hạ Ương nói.

“Em sẽ về,” tôi nói, “Nhưng không phải bây giờ.”

“Tây Vĩnh…” Anh ở đầu dây bên kia bỗng nhiên yên lặng mà nghiêm túc, “Có một số chuyện, anh vẫn luôn muốn nói với em…”

“?”

“Nhưng anh không muốn thảo luận qua điện thoại. Chờ em trở về đi, chờ em trở về chúng ta nói chuyện.”

“Chuyện gì?” Trong lòng tôi lại bất an, rất muốn biết đáp án.

“Đợi đến khi em trở về rồi nói.” Anh nói, như là không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.

“Được rồi…”

“Em chờ chút!” Không biết Hạ Ương biết đang muốn chơi trò gì đây. Một lát sau, trong điện thoại truyền đến âm thanh hỗn độn và ồn ào.

“Em nghe thấy không?” Anh nói, “Đây là âm thanh của quê nhà.”

Tôi im lặng lắng nghe, lấy tay che miệng lại, muốn làm cho chính mình đừng khóc ra tiếng.

“Được rồi,” không biết qua bao lâu, Hạ Ương nói, “Anh phải tiếp tục làm việc. Nếu em nhớ nhà thì hãy trở về đi.”

Cúp điện thoại, tôi chui vào trong chăn, khó chịu trong lòng không biết từ đâu đến. Tôi chợt phát hiện, cuối cùng tôi đã hiểu cái gì là nhớ nhà. Có lẽ khi người ta ở xa xứ mới có thể hiểu được nỗi nhớ quê nhà; sau khi vĩnh biệt, mới có thể biết yêu là gì; sau khi mất đi mới biết quý trọng.

Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, tại thành phố xa lạ này, tôi bỗng nhiên muốn biết, chỗ nào là của tôi.

Tôi bị tiếng đập cửa đánh thức, anh Hai ở bên ngoài đang gọi tên tôi, tôi lờ mờ lên tiếng, tôi nghĩ anh gọi tôi dậy ăn cơm.

Chờ tôi thay quần áo rửa mặt xong rồi đi vào phòng ăn, thì thấy Tử An bọc chăn ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia, đang thổi chén cháo nóng.

Trên bàn đặt vài dĩa rau xào nóng hổi, ở giữa còn có một nồi canh trứng cà chua. Tôi nhìn bàn đồ ăn này, không biết có bao nhiêu cảm động, giống như người lữ hành phiêu bạt rốt cuộc tìm được hương vị của quê nhà.

“Anh Hai đâu?” Tôi nuốt nước miếng, hỏi.

“Ảnh nói để chúng ta ăn trước, ảnh đang ở trong phòng em.”

Tôi gật đầu, muốn ngồi xuống, nhưng đổi ý đi đến thư phòng.

Lúc này ánh sáng ngoài cửa sổ hơi mờ, trong phòng không bật đèn, tôi đi vào, phát hiện anh Hai dựa vào bệ cửa sổ. Chăn trên chiếc giường của Tử An đã được xếp ngay ngắn, hết thảy trong phòng này đều có vẻ rất ngăn nắp.

Tôi đi từng bước về phía trước, muốn gọi anh ăn cơm, nhưng phát hiện anh đã nhắm mắt. Lại đến gần bước nữa, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh. Anh ngủ rất yên ổn, như là con người của anh vậy, luôn lặng yên nhưng làm cho người ta an tâm.

Tôi lấy áo khoác của Tử An treo lên lưng ghế đắp trước ngực anh, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Bữa ăn tối nay là bữa mà tôi thoả mãn nhất từ khi rời khỏi nhà, trước kia tôi chưa bao giờ cảm thấy cháo trắng với vài món xào nhẹ lại ăn ngon như vậy. Cho dù là Tử An đang bệnh cũng nhịn không được mà ăn ngốn nghiến, nhưng tôi lập tức lấy đũa của mình kẹp đũa của cậu ấy lại, nói:

“Ăn ít thôi, đừng quên em vẫn còn bị ốm!”

Cậu ấy bĩu môi: “Em đói…”

“Đói một hai bữa cũng không chết đâu,” tôi trừng cậu ấy, “Nửa đêm bụng đau thì em chịu đựng đi.”

Tử An nhìn tôi một cách đáng thương, lại nhìn thức ăn trên bàn, cuối cùng cậu ấy mím môi buông đũa, miệng không quên than thở nói: “Nói chị là em gái của anh Hai thật sự không giả chút nào, cả hai người đều bắt nạt em…”

Tôi tiếp tục trừng cậu ấy, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Ăn xong bữa tối, tôi rửa sạch chén dĩa, rồi cùng Tử An đang bưng ly nước nóng ngồi trên sô pha xem TV. Qua chín giờ, tôi thấy anh Hai còn chưa ra nên vào thư phòng xem thử.

Lúc này trời đã sắp tối đen, trong mơ hồ chỉ nhìn thấy hình dáng của anh, nghe được tiếng hít thở ổn định của anh. Tôi đi qua, đang do dự có nên đánh thức anh hay không, thì trong không gian mờ tối, anh Hai bỗng nhiên mở mắt, thấy tôi, anh vẫn không nhúc nhích.

Tôi hoảng sợ đứng tại chỗ, cũng không dám động đậy.

“Mấy giờ rồi…” Không biết qua bao lâu, anh Hai mở miệng hỏi.

“Hơn chín giờ…”

“À,” anh cúi đầu nhìn áo khoác đắp trên người, sau đó nhìn tôi nói, “Cảm ơn.”

Tôi lắc đầu.

“Hai đứa ăn xong chưa?”

“Xong lâu rồi.”

Anh Hai đặt áo khoác sang một bên, đứng lên nói: “Vậy là tốt rồi, tối nay hai đứa ngủ sớm một chút.”

Nhìn thấy anh như vậy, tôi bỗng nhiên có chút áy náy, cũng hơi đau lòng. Những việc anh đã trải qua khi trưởng thành cũng không có chỗ nào tốt hơn tôi, nhưng anh không oán giận một câu, còn luôn lặng lẽ chiếu cố người bên cạnh.

Nhưng mà rất ít người quan tâm cho anh sao?

Bởi vì tính cách anh quái đản, không gần gũi, hơn nữa anh là một người…chưa bao giờ cần người khác.

Anh Hai đi tới, hơi lắc lắc đầu, ngay lúc tôi đoán chắc anh còn chưa tỉnh ngủ thì anh chợt ôm bờ vai tôi, thở hổn hển, ngay cả hô hấp cũng trở nên không ổn định: “Hình như tôi…hơi phát sốt.”

Bờ vai chịu trọng lượng nên hơn đau, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi là sờ trán anh, tay vừa đặt lên, tôi liền sợ tới mức muốn nhảy dựng lên: rất nóng!

Tôi bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút, tôi quyết định dìu anh Hai vào phòng ngủ.

Tay chân tôi vội vàng đưa anh lên giường, anh yếu ớt nói: “Tôi không sao…ngồi một lúc thì không sao…”

Tôi không nói gì, trực tiếp đặt anh trên giường, đắp chăn cho anh, rồi xoay người đi đến phòng bếp làm chút gì cho anh ăn.

Vẻ mặt Tử An vẫn suy yếu đang ngã trên sô pha phòng khách xem TV, có lẽ nhìn thấy thần sắc của tôi khác thường, vì thế hỏi: “Sao vậy chị?”

“Anh Hai bị bệnh.”

Tôi lấy dĩa rau xào trên bàn  bỏ vào lò vi sóng, sau đó múc cháo ra đổ vào nồi, cho thêm chút nước rồi đặt trên bếp hâm nóng.

“Anh Hai bệnh gì?” Vẻ mặt Tử An lo lắng.

“Chị nghĩ là do quá mệt mỏi, hơi phát sốt.”

“Em vào xem thử.”

Nói xong, người cao to muốn đứng dậy, tôi vội đi qua ngăn cậu ấy lại: “Chính em cũng đang bệnh, đừng đi vào thêm phiền phức nữa. Em yên tâm, chị sẽ chăm sóc anh Hai.”

Tử An nhíu mày, dường như là phải cùng anh Hai sinh ly tử biệt, tôi thấy vậy nhịn không được mà cười rộ lên.

“Chị, chị cười cái gì…” Cậu ấy đưa ra khuôn mặt như trái khổ qua.

“Không có gì,” lò vi sóng vang lên, tôi đi qua lấy cái khay, “Em uống hết nước nóng thì đi ngủ sớm một chút.”

Tôi đem đồ ăn và cháo đã hâm nóng đặt trên khay, bưng vào phòng ngủ. Anh Hai nhắm mắt lại, tựa nửa người vào đầu giường, có lẽ nghe được tiếng tôi vào phòng, vì thế anh thấp giọng nói:

“Tôi có thể tự chăm sóc mình…”

Tôi đặt khay trên tủ đầu giường, xoay người, khẽ hừ một tiếng: “Chăm sóc cái quỷ!”

Có lẽ anh không ngờ ngã bệnh cũng bị người ta mắng, cho nên miễn cưỡng mở to mắt nhìn tôi.

“Thuốc hạ sốt ở đâu?” Tôi không khách khí hỏi.

“Ở…trong tủ TV của phòng khách…”

Tôi tới phòng khách tìm, nhanh chóng tìm thấy. Anh Hai là một người cực kỳ có trật tự, các loại thuốc đều được dán nhãn ghi rõ, phân loại đặt trong ngăn kéo, vừa thấy là biết ngay.

Tôi cầm viên thuốc hạ sốt, rồi rót ly nước ấm đi vào phòng ngủ.

“Anh ăn chút gì trước, cả ngày chưa ăn uống, còn phải mua thức ăn nấu cơm, anh cho là mình làm bằng sắt sao?” Tôi đưa cháo tới trước mặt anh, trong chén chỉ có chút cháo, bởi vì tôi đoán anh không ăn nhiều lắm.”

Anh Hai nhắm mắt nghỉ ngơi, không hề động đậy.

“Làm gì? Muốn em đút anh sao?” Tôi nhướng lông mày.

Anh lập tức mở to mắt, chìa tay nhận chén.

Tôi bỏ thêm chút dưa cải vào chén cháo của anh, thấy anh ăn xong, tôi liền đưa viên thuốc hạ sốt và nước ấm cho anh. Anh nhìn tôi, đoán chừng không thể từ chối, vì thế anh khẽ nhíu mày, nuốt viên thuốc xuống.

Vừa nuốt xong, cả khuôn mặt anh thay đổi, mặt mày đau khổ nhăn lại, vẻ mặt kia thật quá buồn cười, giống như tôi cho anh uống thuốc độc vậy.

Tôi nhìn anh, dở khóc dở cười, hoá ra anh lớn như vậy mà còn sợ đắng!

Tôi vội đứng dậy đến mở va ly tìm đồ ăn vặt, khi ra ngoài tôi thích mang theo nhiều mứt trái cây, bây giờ vừa lúc có công dụng. Anh Hai hẳn là loại người không tuỳ tiện ăn đồ của người xa lạ, bởi vì khi tôi đưa ra hũ mứt trước mặt anh, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối. Nhưng tôi không rút tay về, anh suy nghĩ một chút, chắc là rất đắng nên anh vẫn nhận lấy rồi mở ra ăn.

Tôi thấy anh ngậm nho khô trong miệng, vẻ mặt lập tức nới lỏng ra, tôi chợt thấy rằng, có lẽ anh rất biết chăm sóc người khác, nhưng không nhất định biết chăm sóc bản thân anh…

Tôi bưng khay ra ngoài, nước ấm vẫn để lại cho anh đặt trên tủ đầu giường. Đợi khi tôi quay lại, anh đang xốc chăn lên muốn đứng dậy.

“Anh làm gì?” Tôi trừng anh.

“Tôi…nên ngủ ngoài sô pha.” Trên mặt anh có lớp mồ hôi mỏng, hai gò má đỏ lên.

“Anh để em ngủ một ngày trên sô pha thì sẽ chết à?” Tôi đẩy anh quay về giường, vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy ánh mắt anh có chút kỳ lạ…

Tôi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, mặc dù chúng tôi là anh em ruột, nhưng bây giờ vẫn chưa coi là quá quen thuộc, vì vậy tôi nghĩ có lẽ anh không quen với hành động của tôi.

“Anh hãy ngủ trên giường của mình đi, ngã bệnh mà còn nhiều mưu ma chước quỷ như vậy! Em ngủ ở sô pha không sao đâu, chủ yếu là anh không thể ngã bệnh, bằng không ai dẫn em và Tử An ra ngoài chơi.”

Anh Hai đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, rốt cục gật đầu.

“Anh mau ngủ đi.” Tôi không biết vì sao, bỗng nhiên nổi lên bản tính người mẹ, giúp anh nhét chăn vào, đóng cửa tắt đèn, chỉ chừa lại ngọn đèn ở đầu giường.

Anh nhắm mắt lại.

“Em ngồi ở đây một lát,” tôi nói, “Đợi anh ngủ em sẽ ra ngoài.”

Anh không trả lời tôi. Vì thế, tôi ngồi trên tấm đệm lông cừu ở bệ cửa sổ, nhìn những chấm đèn ngoài cửa sổ.

Qua một hồi lâu, anh Hai bỗng nhiên thấp giọng nói:

“Khi ra ngoài em đừng tắt đèn.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh, phát hiện đường nét trên mặt anh rất giống ba của chúng tôi.

“Ờ.” Tôi cũng thấp giọng đáp.

Rất nhanh, anh Hai phát ra tiếng hít thở đều đều, tôi nghĩ anh đã ngủ. Tôi lại ngồi một lúc, rồi định đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đi qua góc giá sách, tôi vô ý phát hiện trên vách ngăn có một khung ảnh bị ụp xuống, tôi đứng đó, đầu óc hơi ong ong, nhưng vẫn theo bản năng đưa tay nâng cái khung lên.

Trên ảnh là hai người, một người là anh Hai, cả người anh mặc một chiếc áo choàng màu đen, trên đầu đội mũ vuông, nét mặt vẫn thấp thoáng vẻ ngây thơ. Người phụ nữ bên cạnh anh vô cùng xinh đẹp, mặc dù lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp…khiến tròng mắt người ta đui mù.

Tôi không biết mình nhìn bao lâu, lâu giống như dài cả thế kỷ vậy. Sau đó tôi nặng nề lật khung ảnh xuống, rồi xoay người ra khỏi phòng.

***

FYI, anh Hai nấu ăn rất ngon nhá, ngay cả anh Hạ Ương ăn xong món ăn do anh Hai nấu cũng nghĩ thầm muốn cưới anh Hai XD

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play