Tại một hội sở tư nhân nằm trên trục đường chính của trung tâm thành phố. Trên tầng dành cho hội viên, Dương Vân Tề ngồi đó cẩn thận dò xét cô gái trước mặt.
-“Trước mặt ta cháu không cần tốn công diễn như vậy làm gì.”
-“Dạ…cháu…cháu không hiểu ông muốn nói gì ạ.” Cô ấp úng cúi đầu.
-“Vân Phi cháu ta nó còn trẻ người non dạ, nhiều chuyện vẫn chưa thấu đáo được. Nhưng cháu cũng không nên cho rằng ông của nó cũng là lão hồ đồ chứ.”
-“Cháu thật sự không biết ông ý gì cả.”
-“Chuyện của cháu mười phần ta cũng nắm được tám, chín rồi. Từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, may mắn được một gia đình giàu có nhận nuôi. Nhưng đáng tiếc không khi cháu vừa lên trung học thì gia đình phá sản. Cháu vốn quen với cuộc sống của đại tiểu thư thì làm sao chịu được cảnh sống chui lủi trong nghèo khó chứ. Trước thằng bé ta biết, cháu thường xuyên qua lại với các công tử con nhà giàu, đến các điểm vui chơi hàng đêm, quần áo trên người cháu tính qua cũng hơn mấy trăm vạn. Thử hỏi ta có lý do gì để không thể nghĩ cháu đến với thằng bé là không có mục đích chứ.”
-“Ông…điều tra cháu?” Bàn tay ở dưới bàn đã nắm chặt thành quyền. Nhưng gương mặt cô vẫn không chút gì là giận dữ, mà lại tỏ ra rất vô tội.
-“Ta cũng không ngại nói với cháu. Vân Phi có thể lấy bất kỳ ai, nhưng là cháu thì ta không cho phép.” Ông khẳng định.
-“Ông ơi, cháu với anh ấy yêu nhau thật lòng. Mong ông chấp nhận chúng cháu.” Vừa nói, Viên Nghiên Anh khóe mắt vừa lưng tròng nhìn ông.
-“Đến cuối cùng thì cũng vì tiền mà cháu mới khổ công tiếp cận nó. Ta cũng không muốn làm khó cháu. Vậy đi nếu cháu đồng ý không gặp nó nữa, tấm chi phiếu trên bàn là của cháu. Ngoài ra ta sẽ giúp cháu phát triển sự nghiệp, không phải cháu luôn muốn làm diễn viên đó sao? Cháu suy nghĩ đi.”
-“…” Cô im lặng tính toán trong lòng.
-“Vân Phi có nói với ta chỉ cần ở bên cạnh cháu. Nó chấp nhận không hưởng một đồng từ tài sản nhà họ Dương. Nhưng nếu đến cháu cũng không đồng ý điều kiện của ta, thì chắc ta cũng phải suy nghĩ việc lập lại di chúc rồi. Cách của ta tuy không mới. Nhưng với người thông minh như cháu, ta cho rằng cháu sẽ biết mình nên làm gì.” Ông cười nhạt nhìn cô.
Cô lẳng lặng nhìn tấm chi phiếu trên bàn. Giá trị của nó làm cô suýt không thở được, là chín con số 0 đó. Quả không hổ là đệ nhất gia tộc ở thành phố A này, ra tay hào phóng như vậy. Vốn thứ cô muốn chính là vị trí Dương phu nhân mới cùng Dương Vân Phi bên nhau, nhưng lão già trước mặt đúng là lão hồ ly. Sớm đã âm thầm điều tra cô, giờ lại còn uy hiếp cô như vậy. Vậy cương không được, thì cô dùng nhu, “Giữ lại non xanh lo gì không có củi đốt.”
-“Được, cháu đồng ý với ông. Dù sao từ đầu đến cuối thứ cháu muốn vẫn là như vậy thôi, nếu ông đã nói đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy thì sao cháu có thể từ chối.” Cô nhìn thẳng ông mỉm cười.
-“Tốt. Mong rằng cháu sẽ làm đúng như giao hẹn, ta không có thói quen tha cho người nào thất tín với ta. Cháu hiểu chứ.”
-“Nhất định rồi.”
-“Cháu về chuẩn bị đi. Tối nay sẽ có người đưa cháu đi đến Pháp. Ở đó ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Ta có việc. Chào cháu.” Ông nói rồi đứng lên rời khỏi.
-“Chào chủ tịch.” Cô khẽ cúi đầu, khóe miệng cười nhạt “Lão già này, ông hôm nay dồn tôi đến đường cùng. Tôi nhất định sẽ bắt ông trả giá, tưởng đuổi tôi đi thì tôi không làm gì được nữa sao. Ông cũng quá xem thường Viên Nghiên Anh này rồi. Chờ đó, khi tôi trở lại sẽ cho ông một món quà bất ngờ haha.”
……
Tại một căn hộ khác, trong khi đang lên mạng tìm tài liệu thì có tiếng chuông cửa, Vân Phi vội ra mở cửa.
-“Anh Anh, em đến rồi hả. Mau vào đi.”
-“Hôm nay em có mang thức ăn làm bữa tối cho anh này.” Cô mỉm cười nhìn anh.
-“Thật sao. Vậy anh sẽ phải ăn nhiều mới được.” Anh cười choàng tay qua vai cô, cùng nhau đi vào bếp.
Trong lúc nấu ăn, cô xoay qua nhìn anh cười nói:
-“Anh làm gì đứng đó nhìn em mãi vậy chứ?”
-“Anh cảm thấy lúc em đeo tạp dề nấu ăn thế này rất đẹp. Anh có cảm giác giống như bây giờ, có vợ ở nhà ngày ngày nấu ăn, đợi mình đi làm về thật tốt.”
-“…” Cô không nói gì chỉ mỉm cười cho qua.
-“Anh Anh, chỉ cần có em ở bên anh thế này thôi. Sau này khi anh có sự nghiệp của riêng mình rồi, anh sẽ không để em cực khổ nữa. Chờ anh, có được không?” Anh ôm lấy cô từ phía sau, ánh mắt chứa đầy nhu tình.
Cô khẽ gật đầu. Nhưng đâu ai biết khi anh ôm cô, ánh mắt cô đã thay đổi. Chứa đầy gian xảo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Trong lòng cô thầm nói “Lão già đáng ghét, để rồi xem anh ta làm thế nào quên được tôi.”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT