Dĩ nhiên là ông nội cô phản đối quyết liệt. Có ai lại muốn nhường cháu gái nhà mình cho người khác chứ!
Chưa kể đến, cô là một người cháu gái đáng yêu lại thông minh, ngoan ngoãn.
Thử hỏi phải đi đâu tìm đây!
Thế mà chưa đầy một canh giờ, hai người đã bá vai bá cổ, bố cáo cho bàn dân thiên hạ hay:
“ Chúng tôi đã kết nghĩa huynh đệ từ nay có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!”
Từ đó ông nội có thêm một tri kỷ, còn cô có thêm một người ông... ngày
ngày mở miệng đòi ăn cơm nhà. Tay nghề đạt chuẩn “ cơm mẹ nấu” của cô
cũng nhờ đó mà sắp được cấp chứng chỉ bởi học viên quốc gia và cục y tế
vệ sinh an toàn thực phẩm.
Và rồi...
Một chiều không mưa không nắng (chắc râm râm) ông bác đó cũng chịu dứt áo ra đi.
Trong khung cảnh chia li “cầm tay nhau biết nói gì hôm nay” đó
Ông bác ôm cô thật chặt, dúi cho cô cái phong bì màu trăng trắng, hứa hẹn sẽ quay trở lại và một ngày không xa...
Hai huynh đệ tình như thủ túc cũng đành ngậm ngùi, nói lời biệt ly, kìm
lòng không đậu mà cất lời “ mai ta xa rồi...”( Hồ Quang Hiếu)
Nhìn ông bác đứng trên mạng thuyền sóng vỗ. Tà áo bay trong gió, cầm chiếc khăn mùi xoa yêu thích vẫy vẫy chắm nước mắt.
Cô thấy khóe mắt mình cay cay... Hura! độc lập- tự do- dân chủ muôn năm-
thực lòng cám ơn Đảng, chân thành cảm ơn nhân dân*cuối đầu*
Mở phong bì trong niềm vui hân hoan vô bờ. Cô càng thêm tin tưởng vào cuộc sống tươi đẹp rằng “ ở hiền ắt gặp lành” và...
“What!? Đơn mời nhập học trường trung học Sinhwa?
Đùa gì thế!
Vậy tiền đâu? Tiền của cô đâu? Ông bác vẫn khoe mẽ mình giàu két xù, bảo nào không lo ăn ở, nào món quà bất ngờ! Khỉ gió!”
Cô lật tung phong bì xem xét tỉ mỉ từng mi-li-met, chỉ thiếu đường đem ra
ngâm nước, hơ lửa, phơi nắng..v.v.. nghĩ nghĩ xem ông bác có giấu bản đồ kho bấu ở trỏng hay không.( chị này nghiệng phim kiếm hiệp nặng)
Giận cá chém thớt muốn xé nát tờ giấy trong tay.
Nhưng vì tiếc những tháng ngày vất vã tôi tớ, không tiếc công tẩm bổ khiến ổng tăng thêm mấy kg mở bụng.
Thôi đành đợi ông bác quay lại thì sẽ quy ra thanh tiền mặt.Tính toán xòng phẳng một lần!
Đem tờ giấy nhét vào tủ, nghiêm túc lấy giấy bút, lên kế hoạch trả thù, một hồi lẩm nhẩm.
“Nên bạo lực đổ luôn chén thuốc bắc vào miêng ổng, hay dịu dàng bón từng muỗn, từng muỗn, rồi từ từ quan sát phản ứng?!
Chậc...tốt nhất là xen kẽ!”
“ hắc xì...”
Cảm giác ớn lạnh bò lên từ sống lưng. Ông Hang (Hyeong Ahn thường gọi là
ông bác) không khỏi rùng mình một cái, lẩm bẩm than thở:
“Gió đêm không tốt cho người già. Thôi cũng nên vào trong rồi!
haiz... chỉ có tuổi trẻ là thật tốt!”
Ông lại nhớ về thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình, chuyện kể rằng...( 400 trang A4)
Sau này, mẹ cô biết chuyện thì niềm nở, vội thu dọn quần áo rồi đá cô lên tàu vượt biển về với đất liền
Tốc độ còn nhanh hơn cả nhím Sonic!
Thật đáng khâm phục a!
Ông nội chỉ kịp gói cho cô bọc thuốc “ NHỎ “ gồm: thuốc chống cảm cúm, viêm lợi, trị gầu, ngăn rụn tóc, hôi chân, lỡ loét, nhứt mỏi, viêm dạ
dày..vv.
nhưng buồn thay! Không có thuốc say sóng...thật lâm li bi đát!
Cũng từ đây cô càng thêm nung nấu ý định trả thù!
Ông bác già...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT