.
Thời gian: Hừng đông 4:00 ┃ Địa điểm: Bãi biển đảo X
Hàn Chiếu lại nằm mơ.
Hắn mơ thấy mình lõa thể nằm trên tảng đá đã bị ánh nắng mặt trời nướng đến nóng hổi. Xa xa đều là núi đá trơ trọi, trên bầu trời không nhìn thấy một áng mây, trời cao xanh thăm thẳm khiến cho con người ta cảm thấy sợ hãi. Núi đá trên cao, phía dưới chính là vực sâu vạn trượng.
Mặt trời rực rỡ chói lóa, dù đã dùng hai tay che lại nhưng nước mắt vẫn không nhịn được cứ chảy xuống. Nước mắt chảy xuống rơi trên da lành lạnh, thế nhưng thoáng chốc liền bốc hơi không thấy nữa. Hắn cảm giác mình sắp bị nướng khét, toàn thân đau đớn thậm chí không thể đứng dậy nổi.
Bỗng nhiên từ phía xa có một đám mây bay đến, một vệt đen ngòm từng chút từng chút tiến nhanh về trước. Nhưng rồi từ từ hắn phát hiện đây không phải là một đám mây, mà là —— một đàn chim. Đàn chim màu đen từ cánh chim đến cơ thể và cả móng vuốt, toàn thân đen sẫm. Thân hình chúng nó rộng lớn, đôi cánh giương to trông giống như chiếc dù đen được bung ra.
Hắn không biết đó là loài chim gì.
Hàn Chiếu bắt đầu thấy sợ, bởi vì đàn chim kia hình như đã phát hiện ra hắn, chúng nó đồng loạt lao thẳng xuống phía dưới.
Hắn ngưng mắt nhìn con chim đầu tiên bay đến đậu trên ***g ngực hắn, móng vuốt sắc bén cùng đôi mắt sâu thẳm và cái mỏ dày nhọn. Nó đang nhìn hắn, con mắt đen nhánh như mực tựa hồ muốn nhìn thấu bên trong hắn.
Bỗng nhiên trên ngực truyền đến cảm giác đau đớn, đó là loại cảm giác khi da thịt bị xé rách, ngay cả trái tim của hắn cũng co rút đau buốt, hắn nhìn thấy từng đàn chim đang dùng mỏ, dùng móng cắn xé cơ thể hắn, lông của chúng nó dính đầy máu tươi, từng chút từng chút cắn xé hắn thành từng mảnh nhỏ.
Chim đậu đầy trên thân của hắn, trên mặt cũng có. Hắn giương mắt nhìn cơ thể của mình bị rạch ra, cơ quan nội tạng bị chúng nó dùng mỏ kéo ra rồi nuốt vào.
Hắn đã không còn phân biệt được đến tột cùng loại đau đớn nào kịch liệt hơn, loại đau đớn nào càng làm cho kẻ khác sụp đổ nhanh hơn, hắn hoàn toàn không cách nào cử động, giống như đã trúng phải một lời nguyền bất động.
Hắn nhìn thấy được một cảnh cuối cùng, móng buốt sắc bén như dao chụp lấy đôi mắt của hắn, tiếp theo hắn nghe âm thanh bang bang của nhãn cầu bị móc ra, hắn ngay cả khóc cũng đã không thể nữa rồi.
Hắn chỉ có thể cảm giác được nhịp đập của trái tim, từng nhịp từng nhịp yếu dần. Hắn cảm giác trước ngực dính dầy máu tươi nóng ấm, ẩm ướt chảy dọc xuống phía trước.
Xương cốt vì bị uốn cong phát ra âm thanh thanh thúy, từng khúc từng khúc bị chặt đứt, rồi từ con chim này đến con chim khác tranh nhau cướp lấy.
Thế rồi dần dần không còn cái gì giấu kín, hắn chợt nhớ tới bài ca dao trong mộng kia, đó là khúc ca lúc nào hắn cũng ngâm nga.
“Tôi muốn đi đến một nơi rất xa, tôi đi đến nơi nào mọi người đều phải đi cùng. Tôi muốn nắm tay bạn, ah, bạn của tôi, tại sao bạn vẫn còn do dự”.
Tại sao bạn vẫn còn do dự.
Tại sao bạn vẫn còn do dự.
Nhưng rồi bỗng nhiên hắn không còn cảm nhận được gì nữa, ngay cả đau đớn cũng đã biến mất, lúc này đây thực sự đã kết thúc.