Hiện giờ tuy đã không còn tết, nhưng nguyên tiêu vẫn còn chưa đến, bởi thế không khí trên đường vẫn còn nhộn nhịp và náo nhiệt. Bất kể là người sang giàu hay nghèo khổ, tất cả dường như đều không có một chút phiền muộn hay buồn rầu trong đầu.

Ma Tước chỉ bọn họ nói với Lữ Tam :

- Bọn họ đều là người do thuộc hạ an bày.

- Tất cả bọn họ?

- Tất cả bọn họ.

- Ngươi đã an bày bao nhiêu người?

- Đáng lý ra là bốn mươi tám người, nhưng thuộc hạ chỉ nhìn thấy có bốn mươi bảy.

- Thế còn một người đã đi đâu?

- Thuộc hạ cũng không biết. Nhưng thuộc hạ nhất định sẽ điều tra chuyện này.

Ma Tước lại chậm rãi nói :

- Nếu ai là người không đến ngày hôm nay, vậy sau này bất cứ nơi nào cũng không cần phải đến.

Tiểu Phương hiểu được ý hắn ta.

Bởi vì một người đã chết, có còn đi được hay sao?

Lữ Tam lại hỏi Ma Tước :

- Những người mà ngươi an bày là như thế nào?

Ma Tước nói một hơi ra bốn mươi tám tên. Trong số đó có hơn ba mươi cái tên rất quen thuộc mà Tiểu Phương đã từng nghe qua trước đây. Mỗi cái tên này đều có thể khiến cho chàng giật mình.

Lữ Tam lại hỏi tiếp :

- Ngươi cho rằng bây nhiều người đã đủ?

Ma Tước đáp giọng đầy tin tưởng :

- Tuyệt đối đủ. Chỉ cần thuộc hạ ra lệnh thì trong vòng hai mươi tiếng đêm, bọn chúng có thể giết sạch sẽ tất cả già trẻ, nam nữ và gia súc ở trên con đường này.

Lữ Tam giả vờ cố ý kinh ngạc nhìn Ma Tước nói :

- Ngươi biết trên con đường này có bao nhiêu người hay không?

Ma Tước lạnh lùng đáp :

- Thuộc hạ không biết, thuộc hạ chỉ biết một điều là cho dù có bao nhiêu người cũng vậy thôi.

- Nếu còn có người khác đến cũng vậy?

- Cũng vậy!

Giọng Ma Tước vẫn lạnh lùng :

- Cho dù kẻ đến kia có là Bốc Ưng hay Ban Sát Ba Ná cũng vậy mà thôi. Chỉ cần thuộc hạ đếm đến hai mươi, thì toàn bộ sẽ bị giết sạch không còn một người.

- Vậy ngươi đếm có mau hay không?

- Không mau, nhưng cũng không quá chậm.

Lữ Tam hơi mỉm cười, lắc đầu nói :

- Có ai tin những lời nói của ngươi chứ?

Ma Tước hỏi ngược lại :

- Thế có ai không tin chứ?

- Nếu như có người không tin, có phải ngươi sẽ làm thử cho hắn xem phải không?

Ma Tước đáp không hề ngập ngừng :

- Đúng thế. Có thể thử bất kỳ lúc nào.

Lữ Tam lại mỉm cười, rồi quay sang Tiểu Phương gằn từng chữ :

- Ngươi có tin hay không?

Tiểu Phương lặng thinh không nói gì.

Tự nhiên chàng cảm thấy miệng mình khô ran, còn các đầu ngón tay lạnh buốt.

Chàng không thể trả lời câu hỏi này, cũng như không dám trả lời.

Bởi vì chàng biết rõ, bất luận câu trả lời của chàng là “tin” hay “không tin”, thì hậu quả vô cùng đáng sợ.

Lữ Tam lặng lẽ nhìn Tiểu Phương chờ đợi.

Trải qua một hồi lâu, lão ta cười lên tiếng :

- Kỳ thật ngươi không cần phải trả lời câu hỏi này và ta cũng không cần phải hỏi.

Lữ Tam cười gian ác nói :

- Ta hỏi ngươi như vậy, chẳng qua chỉ muốn cho ngươi biết ngươi đã hoàn toàn không có cơ hội cũng như hy vọng.

Nụ cười trên môi Lữ Tam chợt biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng :

- Thật ra ta đang muốn hỏi ngươi một chuyện khác.

- Là chuyện gì?

- Bốc Ưng đã mang số vàng kia cất giữ ở nơi nào?

Lữ Tam nhìn thẳng vào mắt Tiểu Phương :

- Ta tin chắc ngươi biết được bí mật này. Ngoài Bốc Ưng và Ban Sát Ba Ná ra, nhất định chỉ có mình ngươi biết mà thôi.

Vấn đề này Tiểu Phương càng không thể trả lời, dù có chết cũng không thể.

Nhưng đột nhiên chàng hỏi ngược lại Lữ Tam :

- Nếu như ta chịu nói ra, ngươi có đồng ý để cho ta rời khỏi đây và phóng thích mẫu thân cùng hài nhi của ta hay không?

Lữ Tam nói :

- Ta có thể suy nghĩ lại chuyện này.

Tiểu Phương liền nói :

- Ta cũng có thể chờ đợi. Đợi sau khi ngươi quyết định rồi mới tính.

Hai mắt Lữ Tam chợt sáng lên :

- Nếu như ta đồng ý thì sao?

- Nếu như ngươi đồng ý, ta càng hiểu rõ thêm một việc.

- Là việc gì?

- Ngươi tốn biết bao nhiêu tâm trí để đối xử với ta như vậy, thì ra không phải vì muốn báo thù cho hài nhi ngươi, mà chỉ là muốn ép ta nói ra số vàng kia cất giấu ở đâu mà thôi.

Lữ Tam không hề phủ nhận.

Tiểu Phương chợt nói ra một câu rất kỳ quái :

- Nếu như ngươi đã không phủ nhận, ta lại hoàn toàn không hiểu.

- Ngươi không hiểu chuyện gì?

- Ta không hiểu tại sao ngươi phải làm thế. Đối với ngươi mà nói, ba mươi vạn lượng hoàn kim chẳng đáng là bao. Vậy tại sao ngươi phải đánh đổi một cái giá thật cao vì nó?

Lữ Tam nhìn chàng chằm chằm, rồi mới buông một tiếng thở dài :

- Ngươi là một người thông minh, cho nên ta không muốn giấu ngươi.

- Nếu như ngươi muốn ta nói thật, tốt nhất là ngươi không nên giấu ta.

Lữ Tam im lặng hồi lâu mới lên tiếng :

- Đối với ta mà nói, ba mươi vạn lượng hoàng kim không thể xem là nhiều. Ta phải làm như vậy quả thật không phải vì số vàng đó.

- Thế thì ngươi vì cái gì?

- Vì một con cá! Một con cá bằng vàng.

Tiểu Phương hết sức lấy làm sửng sốt :

- Kim ngư? Ngươi tốn bao nhiêu tâm huyết chẳng qua chỉ vì một con cá bằng vàng thôi sao?

Lữ Tam không trả lời câu hỏi của chàng, mà hỏi ngược lại Tiểu Phương :

- Ngươi có biết vùng biên cương Tây Tạng có một thành phố tên là Cát Nhĩ Độ hay không? Ngươi đã có từng đến đó hay chưa?

Tiểu Phương chưa đến đó, nhưng chàng biết nơi đó.

Cát Nhĩ Độ nằm ở tận phía tây sông Tượng Tuyền gần ranh giới nước Thiên Trúc.

Ở đây địa thế rất cao. Vào mùa hạ thì mây giăng tứ phía.

Lữ Tam lại hỏi Tiểu Phương :

- Ngươi có biết trong con sông Tượng Tuyền kia có một loài cá hay không? Đó là loại cá có vẩy, màu vàng, vốn có thể ăn được.

- Còn hiện giờ?

- Hiện giờ không có ai dám ăn cả.

- Tại sao?

- Bởi vì hiện giờ mọi người đều xem nó là thần ngư. Nếu ăn vào ắt sẽ gặp phải tai họa. Bởi vậy chẳng còn ai dám ăn loài cá này nữa.

- Loài cá này và số vàn kia của ngươi có liên quan gì với nhau chứ?

- Có một chút liên quan.

Trong mắt Lữ Tam đột nhiên biểu hiện rất kỳ dị :

- Trong số vàng kia, vốn có một con cá kim ngư Cát Nhĩ Độ.

Lữ Tam tiếp :

- Ngươi chưa từng thấy qua loài cá đó, cho nên ngươi tuyệt đối không bao giờ biết được sự thần kỳ và tuyệt diệu của loài cá kia.

- Thần kỳ?

Tiểu Phương chưa bao giờ nghe bất kỳ một ai, dùng hai chữ “thần kỳ” để hình dung một loài cá. Cho nên chàng không nhịn được lên tiếng hỏi :

- Loài cá kia có chỗ nào thần kỳ chứ?

- Đó là vì năm xưa có một con cá tên là A Lý Vương, có đại pháp lực, đại trí huệ và đại thần thông vô biên. Trước khi thành thần nó đã từng bị câu ở sông Tương Tuyền.

Sau khi lên khỏi mặt nước, toàn thân A Lý Vương đột nhiên hoàn toàn biến thành một thỏi vàng.

Ngừng lại giây lát, Lữ Tam bắt đầu nói tiếp :

- Một thứ vàng nguyên chất cực đẹp, mà trên thế gian này không nơi nào có được.

Tuy đã biến thành vàng, nhưng nhìn nó vẫn giống như còn sống và bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành thần long bay lên trời.

Lữ Tam nghỉ lại lấy hơi nói :

- Bởi vì nó muốn bảo vệ bản thân, không để thân pháp mình làm thức ăn cho những con người phàm tục, cho nên nó mới hóa thành vàng. Và kể từ sau lần đó, đồng loại của A Lý Vương cũng được con người xem như thần linh.

Câu chuyện của Lữ Tam vừa kể quả là hấp dẫn, ly kỳ.

Kết cục câu chuyện là A Lý Vương được thành thần và con cá vàng kia đã rơi vào tay Lữ Tam.

Sau khi kể xong câu chuyện thật lâu, Lữ Tam mới dần dần bình tĩnh. Ngược lại trong mắt lộ vẻ đau khổ nói :

- Trên thế gian này tuyệt đối không có con cá thư hai nào giống như vậy. Bởi lẽ đó ta nhất định phải tìm cho bằng được nó.

Một kẻ giống như Lữ Tam, tại sao lại có thể tin một câu chuyện hoang đường như vậy?

Có phải Lữ Tam nói thế, chẳng qua chỉ vì bên trong con cá vàng kia còn có bí mật khác?

Tuy nghĩ thế nhưng Tiểu Phương không lên tiếng hỏi, bởi vì chàng biết chắc chắn Lữ Tam không bao giờ nói ra sự thật.

Lữ Tam chăm chú nhìn chàng thật lâu, rồi nói :

- Ta đã đem bí mật của ta nói hết với ngươi, vậy ngươi thấy thế nào?

Tiểu Phương cũng nhìn lại Lữ Tam thật lâu, sau đó gằn từng tiếng :

- Ta không tin!

Lữ Tam lập tức hỏi ngay :

- Ngươi không tin? Ngươi không tin câu chuyện này?

- Không phải câu chuyện này!

- Vậy chứ ngươi không tin cái gì? Không tin lời của ta ư?

- Cũng không phải!

Tiểu Phương đưa tay chỉ Ma Tước :

- Ta không tin những lời hắn nói.

Quay sang Ma Tước, Tiểu Phương cất giọng nói :

..........

(thiếu trang 91, 92)

Cuối cùng hắn ta cũng đã hạ lệnh. Tuy chỉ có hai chứ, nhưng ai nghe cũng đều sợ hãi :

- Kim Ngư!

Tại sao Tiểu Phương làm như vậy? Tại sao nhất định phải ép bọn chúng giết những người vô tội kia?

Có phải bởi vì chàng cũng muốn người khác thử nếm qua mùi bi thương và đau khổ?

Bất luận là chàng vì nguyên nhân gì, thì mệnh lệnh cũng đã được truyền ra.

Ma Tước lại dùng thứ âm thanh đáng sợ lặp lại mệnh lệnh một lần nữa.

- Kim Ngư!

* * * * *

Trên đường vẫn náo nhiệt như vừa rồi. Những người đi trên đường mỗi lúc một tấp nập.

Mọi người dáng vẻ vẫn vui vẻ, cho dù có nằm mơ họ cũng không nghĩ rằng tai họa đang sắp ập đến.

Chàng thanh niên đứng trước quầy hàng vẫn vui vẻ mời khách, lão bà tóc bạc trắng cuối cùng cũng đã chọn một thứ chỉ và đang chuẩn bị trả tiền.

Vị cô nương có cột bím tóc không mua son phấn, mà bước sang tiệm bánh bên cạnh nói chuyện với tên phục vụ bên trong quán. Nhưng chẳng ai nghe được họ nói những gì.

Tiệm bán những thứ phục vụ cho ngày tết lúc này cũng có khách bước vào. Đương nhiên chủ tiệm phải bước ra đón tiếp khách nhân vừa mới bước vào trong tiệm.

Lão già bán hoa và chàng thanh niên cũng thôi ranh cãi, vì người đến mua hoa mỗi lúc một đông.

Gã hán tử nằm trước tiệm bán rượu lúc này đã ngáy khò khò. Mấy tên ăn mày thì đang vây lấy những người khác có hơi men để xin tiền. Bởi vì bọn chúng biết người có hơi tí rượu thì lúc nào ra tay cũng phóng khoáng.

Đúng ngay lúc đó, mọi người trên đường đều nghe thấy phía trên một tửu lâu có một âm thanh đáng sợ truyền ra :

- Kim Ngư!

Người khác đương nhiên không biết đây chính là mật lệnh giết người. Chính là “Thôi mệnh phù” của họ.

Thế nhưng vẫn có người biết, ít ra vẫn có bốn mươi bảy người biết.

Mệnh lệnh vừa được truyền ra, gã thanh niên đứng trước quầy bán hàng lập tức rút lưỡi đao được cất giấu bên trong quầy ra chuẩn bị sát hại lão bà tóc bạc trắng kia.

Tên giúp việc bên trong tiệm đang đứng nói chuyện với vị tiểu cô nương, lúc này cũng chuẩn bị giết nàng.

Gã chủ tiệm bán đồ tết cũng đã lấy ám khí ra cầm tay. Gã đinh ninh lần này các khách nhân của gã không thể nào thoát khỏi tay gã.

Gã hán tử say rượu nằm trước tiệm rượu cũng đã tỉnh ngủ bật ngồi dậy.

Bọn ăn mày đang chuẩn bị ra tay giết những người khách vừa mới bố thí tiền cho chúng.

Những gã đại hán trong đoàn vũ sư và những thanh niên đang đứng xem xung quanh đều rút đao ra.

Ma Tước không những là người có đầu óc mà còn là người có lòng tin.

Hắn ta tin chắc rằng với số người mà hắn an bày, có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi hắn đếm đến tiếng thứ hai mươi.

Nhưng đáng tiếc lúc ấy đã xảy ra chuyện mà hắn không bao giờ ngờ tới.

Khi Ma Tước vừa bắt đầu đếm tiếng đầu tiên, sự việc đã phát sinh vượt ngoài dự liệu của hắn.

Ngay lúc đó, lão bà đầu tóc bạc trắng trông có vẻ hiền lành kia đột nhiên dùng những mũi kim vừa mới mua đâm vào hai mắt gã thanh niên đứng quầy.

Cũng ngay lúc ấy, vị cô nương có vẻ nhút nhát bẽn lẽn kia đột nhiên tung cước đá thẳng vào yết hầu tên giúp việc.

Lão già bán hoa chưa kịp có phản ứng gì, cổ họng đã bị ai đó đâm xiên.

Những gã đại hán trong đoàn vũ sư và những tên thanh niên đứng xem xung quanh chỉ kịp nhìn thấy một dòng người tràn lên. Đợi đến khi dòng người này tan ra, thì cổ họng bọn đại hán của đoàn vũ sư toàn bộ đã bị cắt đứt.

Gã đại hán say rượu và bọn ăn mày đều chết dưới tay những người khách đã bố thí cho chúng.

Kẻ ngạc nhiên nhất chính là chủ tiệm bán đồ dùng tết. Ám khí trong tay gã chưa kịp phát ra, thì cổ tay đã bị gãy nát. Thậm chí ngay cả đối phương xuất thủ như thế nào, gã cũng chưa nhìn thấy rõ.

Lúc này Ma Tước mới đếm đến số mười ba.

Chỉ trong vòng có mười ba tiếng đếm mà bốn mươi bảy người do hắn bố trí ở trên đường toàn bộ đều ngã xuống hết. Cho dù một số vẫn còn sống, nhưng cũng chẳng khác gì đã chết.

Lữ Tam và Ma Tước đều đứng chết lặng người. Toàn thân cứng đờ chẳng khác gì cương thi.

Trong số đám khách say rượu đột nhiên có người gỡ nón xuống, hướng về phía Tiểu Phương mỉm cười hành lễ.

Tiểu Phương cũng hướng về phía người kia đáp lễ lại.

Lữ Tam cố gắng lắm mới thốt ra được một câu :

- Người kia là ai?

Tiểu Phương nói :

- Một người đáng lý ra đã chết. Ta vốn cho rằng người này đã chết tại cung thành La Tát.

Lữ Tam hỏi :

- Ngươi quen biết hắn?

Tiểu Phương đáp :

- Ta quen biết. Người này là hảo bằng hữu của ta.

Từ lúc Gia Đáp hiến đôi hài cho Tiểu Phương, bọn họ đã trở thành hảo bằng hữu.

Lữ Tam lại hỏi :

- Vừa rồi ngươi nhìn thấy hắn ta, biết rằng bọn chúng đã có chuẩn bị, bởi thế ngươi mới cố ý ép cho Ma Tước ra tay phải không?

Tiểu Phương không phủ nhận điều này.

Không những chàng đã nhìn thấy Gia Đáp mà còn nhìn thấy một người khác. Một người mà chàng tuyệt đối hoàn toàn tin tưởng và cũng là người bách chiến bách thắng.

Nhìn thấy người này, chàng biết chắc Ma Tước nhất định sẽ chuốc lấy thảm bại.

Hiện giờ người này đã rời khỏi đám đông và đang bước về phía tửu lầu. Tiểu Phương đã nghe thấy tiếng bước chân của người kia đang bước lên cầu thang.

Tiếng bước chân vừa chậm rãi khoan thai, lại vừa vững chắc cơ hồ như muốn để cho Lữ Tam nghe thấy.

Cả Lữ Tam và Ma Tước đều nghe thấy rất rõ, cũng như phán đoán rất chuẩn xác.

Cả hai cùng nghĩ hành động của đối phương hoàn mĩ như vậy, chỉ có hai người có thể làm được mà thôi.

Lữ Tam cất giọng hỏi :

- Người đang đến kia là ai? Là Ban Sát Ba Ná hay Bốc Ưng?

Câu trả lời của Tiểu Phương lạnh lùng, giống như Lữ Tam đã từng hỏi chàng trước đó :

- Bất luận là ai đến, lần này ngươi cũng đã hoàn toàn không còn gì cả.

Tiểu Phương lặp lại lần nữa :

- Lần này ngươi thật sự đã hết!

Lữ Tam nhìn chàng trong mắt chợt biểu hiện rất kỳ dị.

Đột nhiên Lữ Tam hỏi Tiểu Phương :

- Ngươi có biết ta là ai không? Lẽ nào ngươi thật sự tin rằng ta chính là Lữ Tam sao?

- Chẳng lẽ ngươi không phải?

- Ta không phải.

- Không phải! Vậy ngươi là ai?

- Hắn ta mới chính là..

Lữ Tam đột nhiên bước tránh sang một bên, đưa tay chỉ Ma Tước nói lớn :

- Hắn ta mới thật sự chính là Lữ Tam. Ta chẳng qua chỉ là vật thế thân của hắn mà thôi. Các ngươi nhớ đừng bao giờ tìm nhầm người.

Tiếng bước chân đang bước lên lầu bỗng nhiên im bặt. Toàn thân Ma Tước bất ngờ phóng đi nhanh như một cánh chim.

Khinh công của hắn quả thật kinh người, gần như hoàn toàn không có một động tác chuẩn bị, mà toàn thân đã có thể lướt đi như cánh nhạn xuyên qua cửa sổ.

Tiểu Phương biết khi mà Ma Tước đã muốn đi thì không có cách gì ngăn cản được.

Chỉ cần thân pháp hắn lắc nhẹ một cái, khó có ai có thể ngăn cản lại được.

Nhưng điều này không phải là tuyệt đối.

Trong lúc bất ngờ đó, đột nhiên có tiếng dây cung kêu lên. Một tia sáng vàng lóe lên, làm chói cả mắt. Đồng thời lúc đó Tiểu Phương nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Đợi đến khi chàng định thần lại, Ma Tước đã bị đóng chặt trên khung cửa sổ như một con chim đang bị treo lơ lửng.

Trên mình Ma Tước bị ghim năm mũi tên sáng lấp lánh.

Năm mũi tên này chính là Ngũ hoa thần tiễn của Ngũ Hoa tiễn thần.

Ban Sát Ba Ná lại xuất hiện.

Không bao giờ có ai biết được Ban Sát Ba Ná đến khi nào, cũng như khi nào xuất hiện.

Ngũ Hoa thần tiễn của Ban Sát Ba Ná không những chính xác và nhanh lẹ hơn sự tưởng tượng của Tiểu Phương rất nhiều, mà còn thần bí và dáng sợ hơn cả trong truyền thuyết.

Nhưng trong khi thần tiễn phát ra, gã Lữ Tam tự xưng không phải là Lữ Tam cũng đã biến mất.

Dưới nền của tửu lầu được làm bằng gỗ. Và vừa rồi Lữ Tam đã lui về phía góc phòng.

Trong lúc Ma Tước vừa vọt người định tẩu thoát, dưới nên gỗ trong góc phòng cũng được mở ra và thế là Lữ Tam rơi xuống bên dưới.

Lữ Tam vừa rơi xuống, nền gỗ lập tức trở lại như cũ.

- Hắn ta mới thật sự là Lữ Tam và Ma Tước mới chính là vật thế thân của gã.

Tiểu Phương và Ban Sát Ba Ná không hề bị gã ta gạt. Nhưng tình hình vừa rồi khó mà khiến cho họ không tập trung vào Ma Tước.

Thế nhưng tình hình như vậy mà sắc mặt Ban Sát Ba Ná không hề có chút thay đổi.

Bởi vì Ban Sát Ba Ná biết rõ Lữ Tam không thể nào tẩu thoát được.

Bốn phía tửu lầu này đều đã bị bao vây. Lữ Tam nếu có rơi xuống bên dưới cũng còn phải xông ra bên ngoài.

Nhưng chỉ tiếc mọi người khó mà tránh khỏi sự sai lầm Ban Sát Ba Ná không phải là thần linh mà cũng là một con người, nên có lúc cũng sai lầm. Sai lầm đó chính là lần này.

Lần này Ban Sát Ba Ná bố trí người trên đường, ngoài Gia Đáp ra, những người còn lại Tiểu Phương chưa bao giờ gặp qua.

Những người này, vừa hung hãn, dũng mãnh, tàn khốc và giỏi ngụy trang hơn nhiều so với những thuộc hạ của Bốc Ưng.

Tuy trong số những người này, nam nữ có, già trẻ có, mập ốm cũng có, nhưng họ đồng có chung những điểm sau :

- Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh.

- Vì hoàn thành nhiệm vụ tuyệt đối không tiếc hy sinh tất cả.

- Tuyệt đối giữ bí mật.

- Tuyệt đối không sợ chết.

Ban Sát Ba Ná tuyệt đối tin tưởng sự trung thành và năng lực của họ.

Nếu như Ban Sát Ba Ná đã hạ lệnh, không để cho bất kỳ một ai bước ra khỏi tửu lầu, thì đừng hòng có ai bước ra được. Cho dù đó là người thân của họ, cũng không ngoại lệ.

Không có một người nào bước ra khỏi tửu lầu. Chẳng những không có một ai bước ra, mà ngay cả một con chuột cũng không.

Thế nhưng Lữ Tam đã không có ở trong Tửu lầu. Sau khi rơi xuống bên dưới gã dường như đã tan biến.

Một con người bằng xương bằng thịt, làm thế nào lại có thể biến mất được.

Cuối cùng Ban Sát Ba Ná kết luận :

- Bên dưới tửu lầu này nhất định có địa đạo.

Lần này Ban Sát Ba Ná đã đoán đúng.

Không mấy khó khăn, Ban Sát Ba Ná đã tìm được lối dẫn vào địa đạo. Nhưng đáng tiếc vừa tìm ra, đã chợt nghe một tiếng “ầm” vang lên, cát đá bay tứ tán, địa đạo đã bị đóng bít.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play