“Chuyện lớn rồi!”

Trong khi Ân Hải Sắc lo lắng chạy về nhà thì tại Tokyo, Vệ Tương cũng nhận được điện thaoị của Ân Phiền Á.

“Chuyện gì?” Anh đầu tiên là kinh ngạc nhưng vài giây sau, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ… “Cậu nói là … bên cảnh sát bắt tay vào hành động rồi sao?”

“Không sai.”

“Tại sao lại là hôm nay?” Vệ Tương hoảng hốt. Vì sao hết lần này đến lần khác đều là nhằm vào lúc anh không ở tại Đài Loan?

“Anh cũng biết tiến độ điều tra của bên cảnh sát, không phải chúng ta có thể nắm được, nếu tính toán thời gian, bọn họ cũng đến lúc cần phải xác nhận chứng cứ, triển khai điều tra rồi.” Ân Phiền Á trầm giọng giải thích.

Vệ Tương không nói gì, yên lặng nghe Ân Phiền Á kể rõ tình huống hiện tại, trong đầu cũng đang nghiềm ngẫm suy nghĩ.

Mười ngày trước, cũng là trước buổi thọ tiệc của Ân Thế Hảo hai ngày, Ân Phiền Á đã đem những chứng cứ phạm tội của hai lão nhân gia họ Ân giao cho anh, thông qua mối quan hệ của anh trong giới chính trị đưa cho cơ quan điều tra mà không để lại vết tích nào.

Buổi chiều hôm nay, cơ quan điều tra sau khi sơ bộ kiểm tra chứng cứ đã gọi hai người trong diện tình nghi là Ân Thế Hạo và Ân Thế Dụ đến để đối chất, không những thế, họ còn điều tra đến cả những công trình xây dựng của Tập Đoàn Hoằng Kinh.

“…Hiện tại, sự việc còn chưa liên lụy đến việc kinh doanh của Tập Đoàn Hoằng Kinh, tuy nhiên, theo tôi nghĩ, bắt đầu từ ngày mai, cổ phiếu của Tập Đoàn Hoằng Kinh sẽ liên tục rớt giá, đến lúc đó chắc chắn sẽ phiền Đàm Thị công khai tin tức của việc thu mua rồi.”

“Việc này không thành vấn đề.” Vệ Tương đồng ý, ngập ngừng một chút sau đó mới lên tiếng hỏi. “Hải Sắc….cô ấy … đã biết chưa?”

“Điềm Vũ vừa gọi điện báo với chị ấy.”

Trong lòng Vệ Tương bỗng căng thẳng, “Cô ấy có khỏe không? Không biết cô ấy có thể tiếp thu việc này nổi không?”

“Chị ấy rất kinh ngạc” Ân Phiền Á khàn khàn trả lời. “Tôi nghĩ chị ấy cần chút thời gian đển chấp nhận việc này.”

Vệ Tương im lặng.

Tuy rằng Ân Phiền Á đã từng nói, cô ấy đối với việc làm sai trái của hai vị trưởng bối trong gia đình từ lâu đã không đồng tình, nhưng anh vẫn hoài nghi cô khó mà tiếp thu được sự thật này.

Nếu như cô ấy biết, trong chuyện này anh cũng có nhúng tay vào….

“Thế nào? Anh hối hận rồi sao?” Ân Phiền Á dường như đoán được nỗi lo lắng của anh, thẳng thắng mà vạch trần.

Vệ Tương giật mình, sau đó hừ lạnh. “Tôi hối hận cái gì?” Đây là sự trừng phạt đúng tội đối với Ân Thế Hạo, anh tuyệt đối không hối hận.

“Đừng nói với tôi anh tuyệt nhiên không lo lắng Hải Sắc sẽ đem chuyện này đổ hết lên đầu của anh.”

Anh đương nhiên là rất lo lắng. Vệ Tương buồn rầu chau mày. “Tôi sẽ giải thích với cô ấy.”

“Anh không cần phải giải thích, người cần giải thích là tôi.” Ân Phiền Á lo lắng mà thở dài. “Anh yên tâm đi, tôi sẽ tìm cơ hội đển nói rõ chân tướng sự việc với Hải Sắc, tôi sẽ không là anh khó xử đâu.”

“Việc của cậu tất nhiên là phải do cậu nói, bất quá, chuyện này cũng không phải là hoàn toàn không liên quan gì đến tôi, tôi cũng phải giải thích cùng cô ấy.”

Bất luận cô ấy có bao nhiêu nghi ngờ, anh đều cần phải dũng cảm mà đối mặt với cô.

Vệ Tương quyết tâm, sáng sớm hôm sau, trước khi đi đến công công ty, anh gọi điện thoại cho Ân Hải Sắc. Cô lại không khởi động máy, anh cũng không từ bỏ, đến buổi chiều lại gọi lần nữa. Lần này, điện thoại đổ chuông nhưng lại không có người tiếp.

Cả một ngày, anh gọi không dưới mười cuộc điện thoại, cũng để lại không biết bao lời nhắn, thế nhưng cô vẫn không hề gọi lại.

Sự im lặng của cô giống như một tảng đả đè nặng trong lòng Vệ Tương, anh lo lắng, tâm trí không yên, vội vã xử lý vài việc khẩn cấp trong công ty, sau đó, đáp chuyến bay sớm nhất về lại Đài Loan.

Vừa xuống máy bay, anh đến thẳng nhà hàng Nguyệt Quế, nhân viên trong nhà hàng nói, hai ngày nay, cô đều ở Ân gia, anh lập tức chạy như bay đến nhà của Ân Thế Hạo.

Thẳng đến cánh cửa nặng nề hiện lên trước mắt, anh mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự đang đứng sừng sững một cách ngạo nghễ trước mặt mình, trong lòng bỗng cảm thấy có chút cay đắng..

Căn biệt thự này, đã mười một năm, anh không bước vào,cái ký ức cuối cùng của mười một năm trước vẫn vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí anh, không có cách nào xóa nhòa.

Ở nơi này, anh từng bị trở thành chiếc bình hoa lỗi thời, khiến tất cả mọi người tùy ý mà đùa cợt, cũng từng hứng chịu những lời chửi rủa, lăng nhục mà suốt đời anh khó mà quên được.

Anh càng không thề nào quên, người con gái mà anh yêu nhất, ngay dưới căn biệt thự tráng lệ này, dùng một ánh mắt thống khổ bi thương nhìn lấy anh, từ đó về sau, hai người cách biệt nhau … mười một năm trời.

Trong ngực Vệ Tương bỗng quặn đau, hai tay anh nắm chặt lấy vô lăng, ngón tay trở nên trắng bạch.

Anh đã từng tại nơi này mất đi người con gái anh yêu nhất. Lúc này đây, anh có khả năng…. mang cô về sao?



“Tôi muốn mang cô ấy cùng về.”

Mười một năm trước, một chàng trai trẻ với tính tình nóng nảy, cố chấp, đã từng đứng trong đại sảnh của Ân gia mà la hét một cách không thể khống chế được, dáng vẻ đó, tựa như … mãnh hổ.

Nhưng đối mặt với anh lại là những con sài lang khôn khéo hơn anh vài phần.

“Cậu muốn mang nó trở về sao? Dựa vào cái gì chứ?” Ân Thế Hạo liếc mắt nhìn anh một cách khinh bỉ.

“Dựa vào việc tôi là chồng cô ấy!”

“Chồng? Ha ha! Cậu vẫn còn có mặt mũi để nói như vậy sao?” Một tiếng hừ lạnh vang lên. “Hải Sắc ngàn lần, vạn lần không đúng, hay là, nó ăn phải bùa mê gì của cậu mới có thể cùng cậu bỏ trốn, tôi đã sớm biết, nó và cậu ở cùng một chỗ sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Vệ Tương giận run cả người, anh cố gắng hít sâu lần nữa, cật lực bảo chính mình phải bình tĩnh, anh đối mặt là một người về quyền, về thế, về kinh nghiệm, về gian trá đều hơn anh rất nhiều, anh phải có gắng trấn tĩnh, khinh suất một chút sẽ khiến anh lâm vào thế yếu.

“Để tôi gặp cô ấy, tôi sẽ tự mình giải thích.”

“Giải thích cái gì?” Ân Thế Hão mỉm cười gian trá như con sói. “Giải thích việc cậu cùng nó kết hôn một năm qua, cậu bạc đãi nó thế nào sao? Cậu chẳng hề quan tâm gì đến nó, căn bản là, cậu xem nó như một bình hoa trang trí cho cuộc đời cậu! Con gái của ta gả cho cậu để cậu có thể khi dễ nó như thế sao?”

“Tôi không có!”

“Vậy cậu có nhìn lại một chút, vì sao Hải Sắc lại quay về đây không?”

Vệ tương cứng người.

Anh rất rõ, chính mình không nên bởi vì Hải Sắc một nữa truy hỏi tâm sự của anh, liền buồn bực mà trách mắng cô ấy, lại càng không nên cùng cô ấy xảy ra chiến tranh lạnh, khiến cô ấy buồn bã mà về nhà, tất cả đều do lỗi của anh.

Anh anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt lão già đê tiện này.

Từ lúc hai người bọn họ bỏ trốn để thành hôn đến nay, Ân Thế Hạo dùng trăm phương ngàn kế gây xích mích, ly gián, mục đích cũng là vì muốn mang Hải Sắc rời xa anh, anh tuyệt đối sẽ không để lão ta đắc ý!

“Tôi muốn gặp Hải Sắc.” Anh hờ hững nói. “Mặc kệ ông nghĩ như thế nào, tôi bây giờ vẫn còn là chồng của cô ấy, tôi có quyền được gặp vợ mình.”

“Chồng? Hừ, rất nhanh thôi, cậu sẽ không còn mang cái danh đó nữa.”

Giọng nói mỉa mai của Ân Thế Hạo như một mũi đao, đâm thẳng vào ngực Vệ Tương, anh run người, ánh mắt sắt bén nhìn về phía Ân Thế Hạo. “Ông nói vậy là có ý gì?”

“Có ý gì? Cậu còn chưa hiểu sao? Hải Sắc muốn ly hôn!”

Ly hôn? !

Toàn thân Vệ Tương như đóng băng, lạnh buốt, ngay cả mạch máu cũng giống như ngừng chảy. Anh vẫn đang cố gắng tiêu hóa cái tin tức mà Ân Thế Hạo vừa nói đến, mùi vị của nó cũng thật là đáng sợ, không hẳn là đắng, cũng không phải chau xót, lời lẽ nhẹ nhàng nhưng lại kinh động tận đến trong tim.

Hải Sắc muốn ly hôn với anh, người con gái anh yêu nhất, tình yêu duy nhất của anh … muốn rời xa anh?

“Vệ Tương?”

Trong khi tâm trí anh vẫn đang mê mang, một tiếng gọi chần chừ khiến anh bừng tỉnh, anh ngước nhìn, ánh mắt chạm đến hình dáng cô vợ của mình đang đứng trên cầu thang, tim anh như hồi sinh lần nữa, ngôn ngữ cũng tìm thấy lại dũng khí.

“Hải Sắc, theo anh trở về!” Anh kích động bước lên một bước, giống như một người đang chết đuối tìm thấy được chiếc phao cứu sinh.

Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ánh mắt nhìn anh tràn đầy vẻ bi thương.

Nỗi bi thương đó giống như một cơn sóng, tuy hư vô mờ mịt thế nhưng lại cực kỳ hung hãn, nhấn chìm anh… “Em thực sự … muốn cùng anh ly hôn?”

Cô không gật đầu cũng không lắc đầu, ánh mắt rưng rưng. “Vệ Tương…. Hai chúng ta … thực sự không thích hợp. Em thực sự không có cách nào hiểu được anh, anh quá phức tạp, em …”

Em thế nào?

Anh vẫn chờ cô nói, ánh mắt hoảng hốt nhìn gương mặt tiều tụy của cô, thế nhưng cô cũng không nói tiếp, thiên ngôn vạn ngữ bây giờ đều hóa thành nước mắt, rơi vào ngực anh.

Anh quá phức tạp, cô không thể hiểu được anh, bọn họ không thích hợp…. đây là những lý do cô đưa ra để ly hôn với anh sao?

Bào chữa, tất cả đều là những lời bào chữa!

“Kỳ thực, là do em không tin anh, đúng không?” Anh lạnh giọng chất vấn. “Kỳ thực, em cũng giống như ba của em, căn bản vốn không tin một tên tiểu tử không gia thế, không quyền lực như anh sẽ không mang lại hạnh phúc cho em!”

“Không phải là như vậy!” Cô lắc đầu trong hoảng loạn. “Em không có ý đó!”

“Vậy ý em là gì?” Anh nhìn cô một cách tràn đầy thống khổ, từ sự hoảng hốt bối rối của cô, anh một lần nữa tìm thấy chút hy vọng. “Em theo anh về nhà đi, Hải Sắc. Về nhà rồi chúng ta sẽ từ từ nói chuyện, nhất định sẽ tìm ra biện pháp để giải quyết, em theo anh về đi!”

Nói xong, anh bước vội lên lầu, nắm lấy cổ tay cô, kéo cô xuống nhà.

Cô giãy giụa muốn thoát khỏi anh. “Vệ Tương, anh đừng làm vậy, anh hãy nghe em nói …”

Anh không chịu nghe, vẫn bước nhanh đi, vừa cất bước tiếp theo, một nắm tay cứng như đá không khách khí đập vào mũi anh, anh lảo đảo, toàn thân như ngã về phía sau.

Ân Hãi Sắc hốt hoảng hét lớn. “Vệ Tương, anh không sao chứ?” Cô cuống quýt đỡ lấy anh.

Nhờ sự chống đỡ của cô, anh cuối cùng cũng có thể đứng vững, đưa tay lên mặt, quả đấm kia đã làm gãy mũi anh.

“Anh chảy máu rồi!” Gương mặt Ân Hải Sắc trắng bệt, vội đưa tay lên cố gắng chùi đi những giọt máu cứ không ngừng tuôn ra từ mũi anh.

Anh nắm lấy tay cô thật chặt, ánh mắt tràn đầy đau đớn thống khổ nhìn thẳng cô. “Anh hỏi em một lần nữa, Hải Sắc, em có cùng anh trở về không?”

Cô lo lắng nhưng vẫn im lặng không nói, đôi môi cũng run run.

Tim anh giờ đây cũng chìm hẳn vào đáy nước.

Sau tất cả, anh vẫn muốn cô trở về, tuy anh sớm biết có một ngày nào đó cô cũng sẽ rời xa anh, anh vẫn một mực chờ đợi, mà hôm nay, quả nhiên chuyện đó cũng đến.

Vệ Tương ngẩng đầu, miệng phát ra một tiếng cười nhạt trào phúng.

“Em nghĩ rằng tôi sống cùng với em cũng không có gì khó khăn sao? Em có biết rằng tôi cũng rất khổ tâm không? Tôi mệt mỏi, thực sự là mệt chết đi được, bất luận tôi có cố gắng như thế nào, cũng vĩnh viễn không thể với cao đến cô tiểu thư như em! Em vẫn luôn luôn cao cao tại thượng như thể, vẫn luôn xa vời như thế! Em có biết không, có đôi lúc tôi rất hận em?”

“Anh … anh hận em?” Cô kinh hãi không ngờ, vô tình buông tay khỏi người anh mà lui về phía sau một bước.

“Đúng vậy, tôi hận em! Em nghe rõ không? Ân tiểu thư, em muốn ly hôn thì cứ việc ly hôn đi, tôi nói cho em nghe, tôi tuyệt đối không quan tâm…”



Anh không quan tâm mới là lạ.

Nhớ lại chuyện ngày xưa, Vệ Tương nhếch môi, tự cho mình một nụ cười khổ.

Nếu như không quan tâm, anh sẽ không bỏ thời gian mười một năm, trăm phương ngàn kế cố gắng làm cho địa vị của mình cao như cô, một lần nữa, bước vào thế giới của cô.

Nếu như không quan tâm, anh sẽ không tận tìm mọi cách để xuất hiện trước mặt cô một lần nữa, cố gắng làm cho ánh mắt của cô không thể rời khỏi anh.

Nếu như không quan tâm, anh sẽ không hận Ân Thế Hạo đến mức muốn ông ta đi đến kết cục thân bại danh liệt.

Tất cả, đều bởi vì anh quá quan tâm.

Cho nên anh lại một lần nữa tìm đến nơi mà anh sợ nhất cũng là nơi anh hận nhất, anh phải tìm về người phụ nữ mà anh yêu nhất.

“Hải Sắc không muốn thấy cậu!”

Cản trở anh vẫn là lão già giả dối hà khắc, vĩnh viễn coi thường anh, Ân Thế Hạo.

“Thế thì tôi sẽ ở đây chờ, chờ đến khi cô ấy đồng ý chịu gặp mặt tôi mới thôi.” Giọng nói anh tràn đầy kiên định, dáng vẻ lãnh lùng mà đạm mạc.

Đối mặt với Ân Thế Hạo, vũ khí duy nhất của anh chính là cố gắng kiềm chết không để cho con dã thứ trong người mình phát cuồng.

“Nó sẽ không gặp cậu!” Ân Thế Hạo hét lớn, ánh mắt như rực lửa.. “Cậu tưởng tôi không biết gì hết sao? Tất cả những việc này đều là do cậu đứng sau lưng mà giở trò! Là chính cậu đem những chứng cứ này giao cho cảnh sát đúng không?”

“Tôi không rõ ý của Ân tiên sinh.”

“Cậu không cần giả ngu nữa! Trừ cậu ra thì còn ai vào đây? Tôi đã sớm biết, cậu không có ý tốt gì đối với Ân gia chúng tôi, chỉ là không nghĩ cậu đê tiện đến mức đó!” Ân Thế Hạo điên cuồng mà chỉ trích anh.

Anh cười nhạt. “Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Nếu như ông chưa từng làm những việc dơ bẩn này thì cần gì phải lo sợ những kẻ thù trên chính trường hãm hại?”

“Kẻ thù trên chính trường cái gì chứ? Căn bản đều là từ cậu làm chuyện tốt!”

“Tùy ông, muốn nói sao cũng được.” Vệ Tương không quan tâm.

Ân Thế Hạo thấy thế liền hắng giọng nói. “Cậu đừng tưởng rằng lừa đơn vị điều tra để làm tồn hại tôi, có thể ban đầu hơi phiền phức một chút, nhưng tôi nói cho cậu biết, mọi chuyện vẫn còn chưa kết luận! Tòa án còn có thể không khởi tố tội của ta, nếu như có đi nữa, tôi cũng sẽ tìm luật sư giỏi nhất để bào chữa cho mình!”

“Vậy sao?” Vệ Tương cười như không cười. “Vậy thì trước hết chúc Ân Tiên Sinh, những mong muốn của ông sẽ có thể thuận lợi như ông nghĩ.”

“Cậu!” Nghe được trong lời nói anh tràn ngập sự mỉa mai, Ân Thế Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhất thời không có cách nào phản bác, ông ta dừng lại một chút, suy nghĩ một hồi, khóe miệng bỗng hiện lên một nụ cười nhạt. “Cậu cho rằng như vậy là cậu đã thắng sao? Tiểu tử, cậu chắc là vẫn không hiểu được tại sao năm ấy Hải Sắc kiên trì muốn ly hôn với cậu đi?”

Vệ Tương chấn động, cẩn thật không để trên mặt mình hiện lên bất kỳ biểu tình nào.

“Cậu có biết Hải Sắc mất đi một phần ký ức không?” Ân Thế Hạo lại tiếp tục khiêu khích anh.

“Ký ức gì?” Sắc mặt anh vẫn không hề thay đổi.

“Nó quên rằng, nó từ bị sảy thai.”

“Cái gì …” Tin tức ấy đến quá đột ngột, cũng quá mãnh liệt như sét đánh, khiến đầu óc Vệ Tương choáng váng, anh cũng không thể bảo trì sự bình tĩnh.

“Cậu không biết sao?” Ân Thế Hạo cười đắt ý, ánh mắt hiện lên một tia lợi hại. “Cậu hẳn là còn nhớ ngày ấy cậu đến đây gây sự, nói muốn dẫn Hải Sắc trở về chứ? Chính là ngày hôm ấy, nó vì đuổi theo cậu, không cẩn thận té ngã trên cầu thang, kết quả là bị sảy thai.”

“Là ngày hôm ấy?” Vệ Tương toàn thân như kết băng, khuôn mặt không còn chút máu.

“Nó vốn không biết chính mình đang mang thai, sau khi tỉnh lại tại bệnh viện mới biết chuyện này, nó bị đả kích một cách nghiêm trọng, bệnh nặng một thời gian, sau khi hết bệnh tỉnh lại, việc sảy thai cùng với việc cậu đến tìm nó ngày đó, toàn bộ đều quên mất. Bác sĩ nói đây là chứng mất trí nhớ do tâm lý, bởi vì trong tiêm thức, nó không muốn đối mặt với việc này, nên đã lựa chọn cách quên đi tất cả.”

Ân Thế Hạo nói rõ ràng chân tướng sự việc một cách hồ hởi. “Bất quá, ta nghĩ, Hải Sắc tuy rằng mất đi ký ức về ngày hôm đó, nhưng sâu trong nội tâm thực ra nó vẫn nhớ kỹ, cho nên sau đó mới có thể quyết tâm ly hôn với cậu.”

“…”

“Cậu nói xem, nếu như ta đem việc nó từng sảy thai nói lại một lần nữa, nó sẽ thế nào?”

Vệ Tương như không thể thở, trái tim trong nháy mắt cũng ngừng đập.

Cô sẽ lại hận anh, có thể vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh!

Anh sẽ mất đi cô một lần nữa….

Sự sợ hãi giống như cơn sóng trong đêm tối từ từ phủ xuống Vệ Tương, anh chìm vào biển nước mêng mông, lần thứ hai nếm mùi tuyệt vọng, mười một năm qua, anh vẫn chưa quên mùi vị đó, hôm nay, nó lại một lần nữa bao trùm lấy anh.

Anh toàn thân cứng ngắt, không còn quan tâm đến ánh mắt như đùa cợt của Ân Thế Hại, cả người giống như một cỗ máy không có sự sống, lặng lẽ xoay bước.

Anh muốn chạy trốn.

Cùng với việc mở mắt chăm chú nhìn cô lần thứ hai rời xa anh, anh thà rằng một mình lui vào trong góc khuất.

Anh không dám đối mặt hiện thực.

Hiện thực quá tàn nhẫn, quá nghiêm khắc, hiện thực lại một lần nữa mang người mà anh yêu nhất rời xa anh, hiện thực, luôn làm anh bị thương.

Anh vẫn sớm biết như vậy, không phải sao? Hiện thực không phải là cậu chuyện cổ tích, mộng tưởng là những cây con, chỉ cần một chút mưa gió liền có thể bẻ gãy.

Mà anh, không phải là một người làm vườn giỏi, anh không thể hiểu được làm sao bước vào mộng ước, không biết làm thế nào để bải vệ nó trước mưa gió, thế nên, nội tâm của anh vẫn luôn hoang vắng.

Anh xoay người muốn rời đi, đi trong nội tâm hoang vu của chính mình, chờ đợi để có thể trốn nào một góc sâu nào đó, thế nhưng ông trời vẫn không muốn để anh một con đường sống.

Trong khoảnh sân vườn của Ân gia, anh nhìn thấy người con gái mà anh không dám đối mặt.

Ân Hải Sắc.

Cô ngồi cạnh bồn phun nước, dáng vẻ như suy nghĩ, trên tay vẫn đang chơi đùa cùng một đóa hồng. Thấy anh đến, cô vội đứng dậy, chiếc váy khẽ dung đưa lay động trước làn gió.

“Em nghĩ, em hẳn là phải cho anh một cơ hội để giải thích,” Cô nhẹ giọng nói nhỏ. Ánh mắt trong trẻo nhìn vào gương mặt tái nhợt của anh.

Anh vẫn lặng im không nói gì.

“Ba cùng chú của em bị cơ quan cảnh sát điều tra, việc này có liên quan đến anh phải không?”

Anh cứng người, một lát sau mới gật đầu.

“Anh là vì trả thù nên mới làm như vậy sao?”

Anh lại gật đầu.

“Có phải là anh vẫn đang lợi dụng em, đúng không?” Giọng cô run run. “Ngay từ đầu, anh tiếp cận em là vì báo thù sao?”

Anh kinh hãi, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy đau thương phía đối diện.

Anh lại làm cô bị thương, anh luôn luôn làm cô phải khổ sở.

Tim anh bỗng thắt chặt. “Xin lỗi Hải Sắc, nhưng xin em hãy tin tưởng anh, anh tiếp cận em cùng việc anh muốn trả thù ba em là hai việc khác nhau.”

“Anh có ý gì?”

“Những lời anh nói với em trước kia đều là sự thật, anh tiếp cận em, khiến em làm bà mối để giới thiệu người phụ nữ khác cho anh, tất cả chỉ vì để em có thể nhìn thấy anh, anh chỉ muốn em có thể … yêu anh một lần nữa.” Anh khàn giọng mà giải thích.

“Thật vậy sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy chuyện của ba em thì sao?”

“Là có người đem chứng cứ phạm tội của bọn họ giao cho anh, muốn thông qua sự quen biết của anh mà đến được cơ quan điều tra.”

“Người đó là ai?”

“Người đó….” Vệ Tương bỗng nhiên cắn răng, tự hỏi mình có nên nói ra hay không? Nếu Ân Phiền Á đã nói sẽ tự mình giải thích với cô ấy, thế thì anh không nên nói gì nhiều. “Anh không thể nói.”

“Vì sao không thể?”

Anh xoay đi…

“Bởi vì người đó là Phiền Á, đúng không?”

Anh cả kinh, ngạc nhiên nhìn về phía Ân Hải Sắc, sau đó, trên đôi môi phấn hồng vẽ nên một nụ cười khiến anh choáng váng.

“Thực ra Phiền Á đã nói hết với em rồi, em chỉ là muốn nghe anh chính miệng nói với em. Cậu ấy nói chứng cứ là cậu ấy đưa cho anh, điều kiện trao đổi là anh giúp cậu ấy giữ vửng Tập đoàn Hoằng Kinh.” Cô dừng lại một chút, nhẹ nhàng thở dài. “Em hiện tại mới biết được nguyên nhân cậu ấy cần trợ giúp về tài chính, không chỉ là để bảo vệ chức tổng giám đốc đơn giản như vậy.”

Nụ cười vừa tắt, chỉ còn lại là sự phiền muộn không thể nói.

Tay chân anh có chút luống cuống, anh chăm chú nhìn cô. “Em không tức giận sao?”

“Em đương nhiên là tức giận! Em cũng đã mắng Phiền Á rồi, cậu ấy không nên dấu em việc này. Tuy rằng em biết ba và chú em làm những việc sai trái, thế nhưng em không nghĩ đến Phiền Á lại thực sự tuyệt tình như thế…”

“Cậu ấy nói em có thể hiểu cho cậu ấy.” Anh thử lên tiếng.

“Cậu ta nói với anh như vậy sao?” Cô nhướng mày, đôi môi anh đào nhẹ nhàng hiện lên chút đùa cợt. “Xem ra cậu ta nghĩ cậu ta hiểu rõ em..hừ…”

Giọng nói của cô nghe không ra chút nào phẫn nộ, trái lại có vài phần bất đắc dĩ. Vệ Tương ngạc nhiên. “Em thực sự không trách cậu ấy sao?”

“Trách cậu ta thì làm được gì?” Ân Hải Sắc cười khổ. “Em hiểu rất rõ vì sao Phiền Á lại muốn làm như vậy, cậu ấy cũng là vì bất đắc dĩ, huống chi, việc này cũng là báo ứng của ba và chú em.”

Là vậy sao?”

Ngoài trừ một hút tức giận, một chút lolắng, cô ấy hoàn toàn không có chút trách móc Phiền Á?

Thực sự là Ân Phiền Á rất hiểu rõ cô!

Vệ Tương kinh ngạc! Vì sao Ân Phiền Á lại có thể hiểu cô như thế? Vì sao người đáng ra là thân thiết với cô nhất là anh lại không thể hiểu được cô?

Cô cảm nhận được tâm tư bất ổn của anh, vươn tay, chỉ động nắm lấy bàn tay anh. “Anh là đến tìm em trở về sao?’

Anh nhìn đôi bàn tay đan vào nhau một cách thân mật một lúc lâu, sau đó mới gật đầu.

“Vậy thì chúng mình đi thôi, em cũng nên quay về Nguyệt Quế nhìn một cái.”

Cô thực sự muốn đi cùng anh?

Anh không thể tin được, chỉ trừng mắt nhìn cô.

“Làm sao vậy?” Cô kinh ngạc nhìn anh chần chừ. “Sắc mặt của anh không tốt lắm, anh khó chịu sao?”

“Không phải, anh không sao.” Anh vội đưa mắt nhìn chỗ khác, trốn tránh ánh mắt quan tâm của cô, thế nhưng vừa vặn lại nhìn thấy một gương mặt đang nhìn anh cười một cách mỉa mai.

Là Ân Thế Hạo, ông ta đứng trên ban công tầng hai, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt sâu xa.

Ngực Vệ Tương lần thứ hai đóng băng.

Vẫn là trốn không thoát, nếu anh không nói, Ân Thế Hạo cũng sẽ nói cho cô ấy biết, sớm muộn gì cô ấy cũng biết được cái bí mật của quá khứ kia.

Em nghĩ muốn chính anh nói với em.

Thế nhưng, anh nên mở miệng như thế nào? Làm thế nào mới có đủ dũng khí để mở miệng?

Nói ra cô sẽ hận anh, không nói, cô sẽ không tha thứ cho anh.

Rốt cuộc anh nên làm thế nào mới đúng?

“Vệ Tương, rốt cuộc là anh đang bị gì vậy?”

“Anh không sao…”

“Anh nói dối!” Cô lo lắng nhíu mày, giọng điệu lên án của cô làm cho tâm trí anh nỗi lên bão táp. “Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không chịu thẳng thắn nói rõ tâm sự của mình với em sao? Tại sao anh lại muốn lừa gạt em?”

Vì sao phải lừa gạt cô?

Bởi vì một khi cô biết được, sẽ bỏ anh mà đi! Mà anh thì không có cách nào đối diện với cái thế giới của mình lần thứ hai trở thành một hoang mạc cô tịch.

Vệ Tương đau đớn ngước mắt nhìn cô, chăm chú nhìn người con gái mà anh yêu tha thiết nhất, cũng là người anh sợ mất đi nhất, anh cùng với cô, giống như hai ngôi sao trên trời, dường như rất gần, thế nhưng khoảng cách lại đến mấy vạn năm ánh sáng.

Cũng không phải là anh có chút tiền, chút thành công là sẽ làm cậu gần Hải Sắc thêm một chút….

Ân Phiền Á nói không sai, khoảng cách của anh và cô không phải là ở bối cảnh và lai lịch, mà là ở anh chưa từng chân chính mà tiếp cận lòng cô, cũng đã đánh mất cơ hội để cô tiếp cận anh.

Anh không nắm lấy được cô.

Về bí mật sảy thai của cô, bất luận anh nói hay không nói, cô đều có thể rời xa anh.

Thế nhưng anh biết, mình không thể trốn thoát, cho dù anh tình nguyện cả đời bị người khách cười nhạo mình nhu nhược cũng thoát không khỏi sự trêu ghẹo của số phận.

Anh phải đối mặt với hiện thực, chỉ có thể đi đến cùng của thế giới

Bởi vì con đường để anh quay lại đã bị cắt đứt ….

“Hải Sắc, anh có chuyện muốn nói cho em biết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play