Phương Minh ngẩng đầu chỉ nhìn thấy cành lá rậm rạp, ngẫu nhiên sẽ có vài đốm sáng màu trắng xuyên thấu qua tàng cây, mang đến chút ánh sáng cho khu rừng âm u này.
Lúc này đã là ngày hôm sau, trời vừa sáng Phương Minh liền xuất phát, chỉ lưu lại Hà Đông và Trịnh Khoan lưu thủ, còn lại mang theo tất cả binh sĩ tiến vào Thanh Sơn diệt cướp.
Tuy rằng chờ thêm mấy ngày thì nội ứng của Tạ Tấn sẽ truyền đến tin tức, nhưng lúc đó khẳng định đã là thời điểm đại đội nhân mã rời núi. Phương Minh không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn dẫn tới trên huyện và phủ chú, chuyện này được giải quyết càng sớm càng tốt cho nên tốt nhất là phải nhanh chóng xử lý mất.
Lúc này nhìn về phía sau, Tạ Tấn và Vương Lục Lang theo sát ở sau, ở sau nữa còn có ba mươi binh sĩ. Do có ngũ trưởng chỉ huy nên cả đội không hề có một tiếng động.
Nếu như là quân đội nhân gian hành quân trong rừng rậm thì có rất nhiều phiền phức cần phải khắc phục như hậu cần, bệnh tật, địa hình,... vì lẽ đó nên sơn phỉ rất khó tiêu diệt. Cũng may chúng binh tướng đều là thân âm quỷ, vượt núi băng đèo tựa như người thường đi dạo, lại có Phương Minh tùy thời sẽ bổ sung thể lực tiêu hao, vì vậy mới có thể kiên trì, hơn nữa hành quân cực nhanh, không mất bao lâu đã tiến vào sâu trong Thanh Sơn.
Phương Minh xoay người nhìn quanh thì thấy cảnh sắc nơi đây rất tốt, dòng suối trong suốt thấy đáy, ngẫu nhiên có động vật nhỏ chạy qua vượt lên một mảnh bóng xám.
Ở thế giới này trong núi sâu thường có nhiều dã quỷ nên các thợ săn rất ít khi tiến vào, bởi vậy nơi đây động vật sinh sôi, bách thảo mọc um tùm. Lại quay sang hỏi Tạ Tấn: "Ngươi xem một chút phương hướng này có đúng hay không? Lần hành quân này nhất định phải một lần liền thành công!"
Tạ Tấn nhỏ giọng đáp lại, thân hình bay lên cao đến ngọn cây cẩn thận kiểm tra, sau khi hạ xuống lập tức tới báo cáo: "Bẩm chúa công, thuộc hạ khi còn sống cũng từng làm qua thợ săn nên quen thuộc núi rừng, phương hướng này rất tương xứng với tin tức lần trước nhận được, chỉ cần Bành Xuân không tiến hành di dời quá lớn vậy thì sẽ không sai."
Phương Minh gật đầu rồi dặn dò tiếp tục tiến lên. Hắn vẫn luôn mở ra Vọng Khí thần thông, lại phải tiêu hao thần lực giúp mọi người che giấu, miễn cho bị âm hồn khác phát hiện làm tin tức tiết lộ, một đường hành tẩu như vậy cũng có chút chịu không nổi.
Cũng còn tốt tin tức của Tạ Tấn không sai, lại vượt qua mấy ngọn núi thì Phương Minh có phát hiện mới.
Chỉ thấy ở phía trên một khe núi lớn có từng dòng khí đen xám đang lượn lờ, khí đen ngưng tụ không tiêu tan, ở trong đó mơ hồ có huyết quang xông thẳng lên trời. Trong lòng có đáy, lập tức nói: "Tạ Tốn, Vương Lục Lang, kẻ địch liền ở ngay trong khe núi phía trước, hai ngươi theo ta đi vào điều tra, các sĩ tốt còn lại nghỉ ngơi tại chỗ, chú ý bảo mật."
Ba người tiến lên, vừa đi tới khe núi liền cảm thấy âm khí phả vào mặt. Vương Lục Lang, Tạ Tốn tuy đã là âm binh nhưng vẫn còn một ít đặc tính của âm hồn, nhất thời cảm thấy tinh thần phấn chấn. Phương Minh cười khẽ một tiếng, nói: "Xem ra Bành Xuân đúng là tìm được một địa phương tốt, các ngươi theo ta đi vào, nhớ kỹ không thể phát ra tiếng động!"
Vận dụng thần lực để ẩn thân chỉ là tiểu đạo, đây là tự thân Phương Minh tìm hiểu ra được, vẫn còn có thiếu hụt. Thời điểm sử dụng nếu như thân thể bất động, lại không phát ra tiếng vang mới có hiệu quả tốt nhất, bằng không sẽ có khả năng bị phát hiện. Hiện giờ chỉ có tác dụng yểm hộ tìm hiểu tin tức, một khi hai quân giao chiến, bị quân khí sát khí xung kích thì không có tác dụng gì nữa.
Một nhóm thâm nhập vào khe núi thì chỉ thấy có một cái khe nứt, lại vọt vào liền đi tới một bãi đất trống không có một cọng cỏ. Chỗ này rất quỷ dị, âm khí cũng rất nồng nặc, là nơi quỷ hồn rất yêu thích. Ở trung tâm bãi đất trống đang có một đoàn quỷ hồn, ước chừng hơn ngàn người tạo thành một mảnh xám xịt, nam nữ già trẻ đều có, vô cùng ầm ĩ. Bốn phía có cường tráng đại hán tuần tra, trong tay đầu lĩnh còn có binh khí, trong mắt lập lòe hung quang. Ngẫu nhiên có quỷ hồn muốn chạy trốn liền bị bắt về đánh cho một trận, càng xui xẻo thì bị thọc cho một đao, hóa thành khí xám tiêu tán, hình thần đều diệt.
Phương Minh lại tập trung tinh thần tỉ mỉ quan sát thì nhìn thấy ở ngay giữa trung tâm đoàn người, có một mảnh đất trống được cách ly ra giống như tòa đảo ở giữa hồ. Ở đó có hơn năm mươi tên đại hán tụ tập cùng nhau làm khói đen cuồn cuộn, trên mặt đất còn có mấy cổ thây khô mặc trang phục thợ săn, xem ra là mấy người thợ săn xui xẻo của thôn khác.
Cầm đầu là một đại hán áo đen thân hình cao lớn, mũi thẳng miệng vuông, để lộ bộ ngực, bản mệnh khí trên đỉnh lại là trong màu đen mang theo chút đỏ. Trong lòng biết người này nhất định là Bành Xuân, lập tức để Vương Lục Lang và Tạ Tốn nhớ kỹ tướng mạo của hắn, chờ hai người cũng quan sát xong xuôi thì ba người mới lùi ra ngoài.
Trở lại trụ sở Phương Minh liền hỏi: "Thấy thế nào? Xem xong nơi đóng quân rồi trong lòng có nắm chắc hay không?"
Tạ Tấn và Vương Lục Lang nhìn nhau, cả hai đều có chút rụt rè. Cuối cùng Vương Lục Lang cắn răng một cái, tiến lên một bước quỳ xuống nói: "Bẩm chúa công, Bành Xuân ở giữa lưu hồn nên bất luận từ phương hướng nào tiến vào đều sẽ bị phát hiện. Một khi đối phương điều động những lưu hồn này vây quanh chúng ta vậy thì sẽ phiền phức lớn."
Phương Minh gật đầu, sắc mặt bình tĩnh hỏi: "Vậy ngươi thấy nên làm thế nào?"
Vương Lục Lang sắc mặt căng thẳng, trầm giọng nói: "Thuộc hạ kiến nghị trước tiên cần âm thầm giải quyết tiểu đội tuần tra, lại thừa cơ giết ra, xua đuổi lưu hồn tấn công vào nơi ở của Bành Xuân. Như thế nhất định sẽ làm bọn chúng hao tổn lượng lớn thể lực, mà chúng ta có lưu hồn yểm hộ, lại giết đi vào nhất định sẽ đại thắng!"
Phương Minh cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi kiến nghị bản tôn học theo cách làm của Bành Xuân, như vậy bản tôn với hắn lại có gì khác nhau?"
Vương Lục Lang mồ hôi lạnh đều xông ra, dập đầu liên tục nhưng vẫn tiếp tục nói: "Chúa công chính là hi vọng của vạn dân, sao có thể bất kể an nguy, thâm nhập vào hiểm cảnh! Còn Bành Xuân chỉ là tội phạm, tụ tập hung đồ muốn gây họa một phương, sao có thể đánh đồng với nhau? Chúa công tuyệt đối không thể nghĩ như thế!"
Phương Minh gật đầu, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều, nhưng là vẫn nói: "Ai, việc như vậy bản tôn làm sao có thể nhẫn tâm làm?"
Đã này Tạ Tấn hành lễ nói: "Chủ công, chúng ta cũng có thể không xua đuổi lưu hồn, trực tiếp giết vào. Nhưng như vây chỉ sợ sẽ không đủ dư lực, đến lúc đó thả chạy Bành Xuân thì sẽ càng nguy hiểm hơn, xin chúa công nghĩ lại. Chỉ cần giết được Bành Xuân, sau đó chúng ta có thể động viên, cố gắng dàn xếp cho lưu hồn, nếu không bọn họ cuối cùng vẫn sẽ bị xua đuổi công thôn, kết cục càng bi thảm hơn!"
"Ai!" Phương Minh thở dài, nói: "Đã vậy các ngươi xem mà làm đi!"
Lại nhìn sắc trời, nói: "Nghỉ ngơi hai canh giờ nữa, chờ đến buổi trưa chúng ta lập tức động thủ!" Quỷ hồn của thế giới này thích râm mát, bình thường đều là ngày trốn đêm ra. Buổi trưa dương khí nồng nặc nhất, lúc này quỷ hồn rất lười biếng nên có thể xem đây là cơ hội tốt.
Chúa công, đã đến giờ!" Lại quá hai canh giờ, Vương Lục Lang tiến đến thấp giọng báo cáo.
"Được, lên đường đi! Toàn quân chú ý, không được phát ra tiếng vang!" Phương Minh phát ra mệnh lệnh, hơn ba mười dưới sự che giấu của thần lực từ từ áp sát tới khe nứt.
Phương Minh cẩn thận quan sát vài lần, ra lệnh cho Tạ Tấn động thủ trước. Tạ Tấn lĩnh mệnh, mang theo vài cái huynh đệ, cắn đao lặng lẽ mò tiến lên, tới phía sau tuần tra thì đột nhiên tấn công. Tay trái che miệng, tay phải thì dùng đao đâm vào, trực tiếp xuyên qua ngực, tuần tra lập tức hóa thành khí xám, hoàn toàn biến mất.
Phương Minh nhìn thấy mặt liền đen lại, cách Tạ Tấn động thủ tựa như hắn làm việc này đã quen rồi, xem ra khi còn sống cũng từng làm không ít chuyện giống thế này. Dựa vào tiếng ầm ĩ của hơn ngàn du hồn, nhóm người Tạ Tấn thuận lợi giải quyết năm tên đại hán tuần tra, mở ra một lỗ hổng. Phương Minh nhìn thấy thời cơ đã tới, lập tức phát ra mệnh lệnh: "Giết, xông lên giết! Xua đuổi lưu hồn tấn công về hướng trung tâm!" Hơn ba mươi sĩ tốt dưới tay hắn đồng thanh hô ứng, cùng nhau hô to: "Giết!"
Toàn bộ nơi đóng quân của lưu hồn nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ thấy có hơn ba mươi giáp sĩ hình thành một dòng lũ đang vồ giết tới.
Ngẫu nhiên có lưu hồn chặn ở trước mặt, một đao chém tới tức thì hóa thành tro bụi. Toàn bộ nơi đóng quân nhất thời lâm vào hỗn loạn, tiếng kêu cứu xong thẳng lên trời, tiếng, tiếng hò hét, tiếng gào khóc, tiếng mắng chửi, tiếng cầu xin liên tiếp vang lên. Tạ Tấn biết tâm ý của chúa công, lập tức hô lớn: "Xua đuổi bọn họ hướng về bên trong!" Nói xong càng thêm ra sức chém giết, xua đuổi đoàn người về hướng trung tâm.
Gần như cùng lúc tiếng la giết vừa vang lên thì Bành Xuân liền phát hiện, nhìn du hồn đang bị xua đuổi vọt về phía mình, không khỏi mắng to: "Tặc tử ngươi dám!" Vốn lúc này còn có cơ hội tránh lui, nhưng hắn thân là hãn phỉ, còn chưa nhìn thấy mặt kẻ địch đã bị đánh chạy, cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Lại nghĩ tới nếu như không có những du hồn này, coi như sau khi đánh bại kẻ địch lại tiến hành thu nạp thì có thể thu được bao nhiêu? Đại sự của thủ lĩnh còn làm được sao?
Ngay khi hắn đang do dự thì du hồn đã tràn tới, lúc này ngay cả thủ hạ của hắn cũng bị ngăn lại, không thể rời đi. Bành Xuân giận dữ, rút đao ra chém ngã du hồn đang xông về phía mình, lớn tiếng hô lên: "Các huynh đệ, hướng về ta tập trung lại!"
Lập tức có tâm phúc nhanh chóng xung phong đến trước người bảo vệ hắn, Bành Xuân lúc này mới có thời gian quan sát chiến trường. Chỉ thấy một mảnh hỗn loạn, du hồn đã triệt để nổ doanh giẫm đạp lẫn nhau. Còn có một nhóm lớn bị một luồng giáp sĩ ép buộc xông về phía mình, mắt thấy sẽ tới. Bành Xuân trong lòng trầm xuống, biết những huynh đệ bên ngoài đã gặp bất trắc, giận dữ thét dài một tiếng: "Các huynh đệ bên trong, theo ta giết địch! Liều mạng với bọn chúng!"
Nói xong tung người nhào lên, khí thế vô cùng khiếp người, trên người có vô số tia âm lực lan ra hóa thành khôi giáp bảo vệ toàn thân, trường đao sở hướng không ai có thể ngăn cản, trong chốc lát liền thanh lý ra một mảnh đất trống, cũng tụ tập được mười mấy tên phỉ đồ, chuẩn bị quyết chiến.
Tạ Tấn mang theo đội ngũ giết vào trong, hai phe liền như vậy bắt đầu chém giết. Phương Minh chăm chú quan sát chiến trường, nhìn thấy sĩ tốt phe mình phần lớn đều sử dụng chiêu thức trong quân đội. Tuy chỉ có tới lui mấy chiêu đại khai đại hợp nhưng lại vô cùng thực dụng, nhiều lần ỷ vào có giáp da bảo vệ dùng thương đổi thương mới giết chết được kẻ địch.
Tạ Tấn cũng biết binh pháp, hắn tránh đi phong mang của địch, lại phân ra nhân thủ dây dưa với Bành Xuân, du đấu với hắn. Còn mình thì chuyên môn đối phó những đội ngũ có ít người, chia rẻ nhóm người ra rồi bao vây lại tiêu diệt từng bộ phận. Chỉ thấy có vô số phỉ đồ bị loạn đao phân thây, chết vô cùng thê thảm.
Nhưng rốt cuộc Tạ Tấn vẫn đánh giá thấp hung uy của lệ quỷ. Chỉ thấy Bành Xuân quát lớn một tiếng, trường đao trong tay hiện lên hắc mang cứng rắn chém đứt giáp da, liên tụ giết chết ba sĩ tốt sau đó phá tan vòng vây, phách về hướng Tạ Tấn. Tạ Tấn cũng không sợ hãi, hai người liền chém giết với nhau.
Phương Minh đi ở phía sau giáp sĩ, bên người có Vương Lục Lang bảo vệ, hắn cũng không có ý định ra tay. Hắn biết thủ hạ tuy có giáp có đao, lại được huấn luyện bằng phương pháp trong quân đội, nhưng đến cùng thời gian vẫn còn quá ngắn, lại thiếu hụt kinh nghiệm chiến đấu, lúc này vừa văn có thể bù đắp. Sau này có thể coi đây là hạt giống, lấy bọn họ là khung xương mở rộng khắp quân đội.
Kì thật lần này Phương Minh cũng không muốn tự mình dẫn đội, đáng tiếc không biết vị trí cụ thể của Bành Xuân, cần có hắn hỗ trợ tìm kiếm. Lại nói quân đội dưới tay hắn cuối cùng là mới thành lập, ngày hôm qua lại gia nhập thêm gần nửa, hắn chỉ sợ Vương Lục Lang không trấn áp được.
Dù sao đây gần như là toàn bộ thủ hạ của hắn, nếu như để bọn họ một minh vào núi lại xảy ra chuyện, hoặc bị đoạt quyền, hoặc trực tiếp phản loạn, như vậy Phương Minh muốn khóc cũng khóc không được. Tuy rằng hắn có lưu lại ám thủ có thể làm cho âm binh âm tướng biến thành tro bụi, nhưng cuối cùng tổn thất đều là sức mạnh của mình, bất quá cần gì phải làm như thế?
Hiện tại vì để phòng ngừa vạn nhất nên mới tập trung vào Bành Xuân và mười mấy cái hung đồ có binh khí, còn lại sẽ bỏ mặc Vương Lục Lang và Tạ Tấn tự mình phát huy.
Lúc này Vương Lục Lang tiến lên hỏi: "Đại nhân...?" Phương Minh chỉ gật đầu.
Vương Lục Lang lập tức quát lên một tiếng: "Dùng cung tên!"
Vài tên giáp sĩ xung quanh liền lấy xuống cung tên đang vác, giương cung cài tên rồi bắn ra, đám phỉ tặc xung quanh Bành Xuân dồn dập trúng tên, bọn phải Bành Xuân, không có áo giáp hộ thể, sau khi trúng tên liền hóa thành khói đen, Tạ Tấn lập tức cảm thấy áp lực giảm mạnh.
Tạ Tấn có võ nghệ cao hơn Bành Xuân, đáng tiếc sức mạnh không bằng, cũng không có khôi giáp nên không dám cùng Bành Xuân liều mạng, chỉ có thể sử dụng kỹ xảo triền đấu với Bành Xuân. Hiện giờ thủ hạ Bành Xuân bị giết, thủ hạ Tạ Tấn tự nhiên rảnh tay nên lập tức kết thành tam giác trận giết tới, ba thanh đao cùng lúc chém ra giống như có cao thủ trong nháy mắt chém ra ba đao. Đây chính là công phu chân chính của quân trận, xem ra Tạ Tấn cũng nhận được một chút chân truyền.
Đã thấy Bành Xuân múa đao chỉ ngăn trở được hai đao trong đó, bị đao thứ ba chém vào khe hở bên eo phải của áo giáp. Mặt hắn nhất thời hơi đỏ lên sau đó phun ra ngoài một ngụm máu, máu tươi bay đến giữa không trung liền hóa thành dày đặc hắc khí, ngưng tụ không tan. Áo giáp hộ thể của hắn cũng trở nên tán loạn, mơ hồ có dấu hiệu biến mất.
Tạ Tấn nhìn thấy cơ hội liền nhào lên lần nữa, trường đao vung qua thì đầu lâu Bành Xuân bay lên, lúc rơi xuống mặt đất còn giãy giụa, nói: "...Đao thật là nhanh!" Sau đó hai mắt nhắm lại, đầu lâu chậm rãi hóa thành khói đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT