K và C, khi việc này xảy ra, vẫn còn đang nằm trên giường. Đó là một tối tệ hại với Kate. Cố hết sức có thể, cô bé vẫn không thể quên cái nhìn trong mắt chú Milligan khi bị dẫn đi ngang qua phòng ăn. Cô bé rất khó ngủ, chập chờn cả tá lần, không ngừng lo lắng và đau khổ, và chưa từng có một mẩu ý tưởng về việc phải làm gì. 

Trời đã sắp sáng và cũng đến giờ dậy, mặc dù điều đó chẳng có gì khó khăn so với những rắc rối trong đầu Kate: là một âm thanh bíp bíp khó chịu, tiếng kêu bập bõm của một cái còi từ phía xa. Một cái báo động ô tô trên đất liền, hoặc một đứa trẻ nghịch ngợm nào đó đang chạy lung tung với một cái còi gió. Nó đã tiếp diễn trong nhiều phút liền. Những tiếng còi dài, còi ngắn, lại còi dài, và cứ tiếp tục như vậy. Khó chịu, nhưng cũng thân quen một cách khó chịu, giống như thứ gì đó cô bé đáng lẽ phải nhớ ra nhưng vẫn chưa nhớ nổi. Gần như là một mật mã, cô bé nghĩ. Gần như... 

“Mật mã Morse!” Kate nói to, ngồi bật dậy nhanh như chớp trên giường. 

Một tiếng còi dài, một tiếng còi ngắn, lại một tiếng còi dài, một quãng dừng. Đó là một chữ K. Cô bé chăm chú lắng nghe. Một số thông tin khác xuất hiện. Ổ, tại sao cô bé lại không tập luyện mật mã Morse chứ? Bay đến chỗ bàn học, Kate viết mật mã xuống khi nó xuất hiện. Ngắn, dài. Dài, ngắn. Dài, ngắn, ngắn. Dừng. Cái đó đánh vần, và cô bé khá chắc. Dài, ngắn, dài, ngắn - một chữ C. K và C. 

“Có ai tắt cái cái báo động ngu ngốc đấy không?” Constance rên rỉ trong giấc ngủ. 

“Suỵt! Không, đừng suỵt! Constance, tỉnh dậy đi! Đang có ai đó ra hiệu cho bọn mình đấy!” 

Nhưng Constance, vẫn đang rất ngái ngủ, lại vùi đầu xuống dưới gối. 

Mật mã tiếp tục truyền đến. Kate cố gắng giải mã nó. “Mình hy vọng Reynie và Sticky cũng đang nhận được cái này,” cô bé nghĩ. “Sticky chắc chắn sẽ biết nó.” Sau một lần ngắt, thông điệp tiếp tục lặp lại, và Kate nghiên cứu những gì cô bé đã ghi lại được: K và C flauto ngay bây giờ. Chúa ơi! Nó chả có nghĩa gì cả. “K và C” nghĩa là Kate và Constance, hiển nhiên. Nhưng “flauto” nghĩa là gì? Tiếng Tây Ban Nha? Latin? Cô bé lại hy vọng Sticky đang nghe - cậu biết mọi ngôn ngữ. Thông điệp lại tiếp tục xuất hiện. Kate chăm chú lắng nghe, cẩn thận không nhầm ngắn với dài hay ngược lại, và cố để đảm bảo mình nhận ra các đoạn ngắt. Cuối cùng cô bé có được: K và C đến tháp cò ngay. Cái gì thế? “tháp cò” là cái quái gì mới được chứ? 

“Tháp cờ!” cô bé kêu lên, nhận ra chỗ nhầm lẫn. “Tốt quá, Kate! Bọn con trai đang ở trong tháp cờ rồi! Constance, tỉnh dậy!” 

“Yên lặng nào!” Giọng bị ngạt vẳng lên từ bên dưới cái gối. 

Kate xỏ chân vào giầy, thắt chặt cái giỏ vào thắt lưng. Ai biết các cậu ấy đã ở đó bao lâu rồi chứ? Ai biết được họ đang gặp nguy hiểm gì? Nếu cô bé quá muộn thì sao? Cô bé sẽ phải... 

Kate dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm vào cái đống quần áo ngủ thật ra là Constance Contraire. Làm thế nào để hành động khi đi cùng cô bé hiếu chiến đó? Kate sẽ phải mang theo cô bé, trong trường hợp kéo được cô bé ra khỏi giường. Nếu Constance làm mất thời gian đến mức cô bé không kịp giúp đỡ bọn con trai đúng lúc thi sao? 

Kate nghĩ đến việc để Constance ở lại đây. Một suy nghĩ đầy hấp dẫn - hấp dẫn đến mức cô bé gần như đã làm như vậy. Kate đi ra đến cửa. Ngần ngại. Nhìn lại. Kế hoạch yêu cầu cả bốn đứa kia mà. Đó là điều ngài Benedict từng nói, và cũng là điều ngài ấy quan tâm nhất, bản thân cả bốn đứa cũng vừa mới thống nhất ngày hôm qua. Cả bốn đứa. Đó là kế hoạch. Cô bé không thể là người đảo lộn nó. Trong nháy mắt, Kate đến bên giường, lay lay người Constance. “Tỉnh dậy đi, Constance! Khẩn cấp đấy!” 

Vậy mà phải mất một phút vừa lay vừa gọi, Kate mới có thể làm cho Constance hoàn toàn tỉnh táo. Bình minh đã đến, trời sáng dần theo từng giây, và kèm theo đó là nỗi sợ hãi rằng cô bé đã quá muộn. Vào lúc Constance hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Kate ấn chặt giầy vào chân cô bé. “Trèo lên lưng tớ đi!” cô bé ra lệnh, bỏ qua việc Constance kêu ca khi các ngón chân đau (Kate đã đi trái giầy). Constance trèo lên - vẫn lầm bầm - và Kate lao nhanh khỏi phòng. 

Trong hành lang, chúng chạy qua hàng loạt sinh viên đang nôn mửa điên cuồng vào túi giấy, đứng thành hàng chờ ở cửa mấy cái nhà vệ sinh đang quá tải. Có những đốm nhầy ở chỗ này chỗ kia trên sàn mà những Người giúp việc vẫn chưa lau sạch; và Kate nhanh chóng tránh chúng, cố gắng không nghĩ về chúng. Khi một Điều hành viên có vẻ nôn nao tiến đến chỗ cô bé hỏi xem chúng đang làm gì, Kate hét lên, “Lùi lại! Cô ta sắp nôn món cải Brussels này!” Tên Điều hành viên đó, người từng hơn một lần nhìn thấy việc như vậy trong một đêm đến mức không muốn nhìn lại lần nữa trong cuộc đời mình, bước sang bên mà không nói từ nào khác. 

Kate chạy càng lúc càng nhanh, cái giỏ đồ rung lắc trên hông và Constance đeo bám tuyệt vọng trên vai cô bé. Đi qua những Người giúp việc mệt mỏi với những cái xô và giẻ lau, ra khỏi ký túc xá, thẳng đến lối vào bí mật phía sau Nhà Điều Hành. Với sự giúp đỡ của chiếc thang máy dành riêng cho ngài Curtain, Kate nhẩm tính chúng sẽ có mặt ở bên ngoài Phòng Thì Thầm trong ba mươi giây hoặc ít hơn. “Xin hãy cho chúng tôi gặp may,” cô bé nghĩ, “và cửa vào không bị canh gác.” Cô bé cuộn tròn như tảng đá, đạp cửa mở ra, chạy qua tiền sảnh vào lối đi bí mật. 

Thật không may, lối vào bị canh gác. Không ai khác ngoài Martina Crowe. 

Kate tiến lại gần, cố nghĩ xem phải làm gì. 

Martina kinh ngạc bởi sự xuất hiện đột ngột của Kate, cô ta gần như sợ hãi, cứ như Kate đến đây để đánh cô ta một đòn. Nhưng cô ta nhanh chóng trở nên kiêu căng. “Làm thế nào hai đứa xuống được đây? Bọn mày gặp rắc rối nghiêm trọng rồi, biết không?” 

Kate chắc chắn là đã nghe thấy Martina. Ý thức của cô bé đang chạy đua. Cô có thể chạy qua Martina không? Một mình, có thể, nhưng với Constance trên lưng? Martina sẽ kêu lên, và bọn Tuyển dụng viên đứng gác phòng máy tính sẽ chạy đến. Tất cả những gì Martina cần làm là giữ Kate lại một vài giây. Không, chúng sẽ không bao giờ làm được. Chúng phải thử cách khác. 

“Bọn mày có thể giải thích thế nào đây?” Martina gầm gừ, tiếp đến là đe dọa. 

Kate cắn môi, nắm chặt nắm đấm của mình, và lấn đầu tiên, không nói gì. Thay vào đó cô bé xoay gót chân hất Constance cao hơn trên lưng, và chạy đi. 

Martina nhìn chằm chằm sau lưng các cô bé, cực kỳ lẫn lộn. Nó không giống Kate Wetherall khi lùi trở lại như thế, không giống cô bé chút nào. Và tại sao chúng lại đi vào lối đi bí mật ngay từ đầu? Chúng đang vội vã, hiển nhiên đang vội đi làm việc khẩn cấp nào đó. Mặt cô bé tối lại khi dự tính các khả năng. 

Ngay sau đó, Jillson đi đến góc tường. Cô ta đã dành cả đêm khủng khiếp trong phòng vệ sinh để tạo ra những âm thanh giống như sư tử biển, nhưng bây giờ đã thấy tốt hơn và định đến thay Martina làm nhiệm vụ bảo vệ. “Jackson bảo tao đến thay cho mày. Nếu ngài Curtain không kết thúc công việc với Reynard và George, mày có thể có phiên làm việc khác trong vài giờ. Đi nghỉ một chút đi.” 

Martina không nghe thấy. Tâm trí cô ta đang xoay vòng với các suy đoán về Kate. Đứa rình mò nhỏ bé xấu xa đó chắc hẳn phải biết đây là lối đi lên Phòng Thì Thầm, cô ta nghĩ. Tại sao chúng lại đến đây? Và chúng đang vội chuyện gì? Và... cái âm thanh bíp khó chịu từ xa kia là gì? Martina cảm thấy khó mà tập trung được. 

“Jillson, chị có vừa gặp Kate Wetherall trong đại sảnh không?” 

“Và đứa oắt con Constance? Có chứ, tao có nhìn thấy. Tao đã đưa chúng về thẳng phòng rồi. Một vài đứa không chịu hiểu ra. Có thể sẽ cần tẩy não hai đứa chúng nó, không nghi ngờ gì nữa.” 

“Chúng không đi về phòng,” Martina nói. “Có chuyện gì đó đang xảy ra.” 

Jillson cau mày. “Thế à? Vậy mày nghĩ có gì cần làm với tiếng còi điên cuồng kia không? Mà đó là cái gì?” 

“Chị cũng để ý à. Em không biết. Nó gần giống như - không, nó hoàn toàn giống như một mật mã. Đúng, nó là một mật mã! Mật mã Morse. Jillson, chị không biết mật mã Morse đúng không? 

“Tại sao tao lại phải biết chứ? Không ai còn dùng mật mã Morse nữa. Nhưng mày cũng biết đấy, ngài Curtain giữ tất cả các loại sách về mật mã trong phòng làm việc. Chúng ta có thể xem qua. Tao có chìa khóa phòng ở đây - đặc quyền của một Điểu hành viên cao cấp.” 

Một lúc sau hai người bọn họ đã ở trong phòng làm việc của ngài Curtain, xem xét qua bảng mật mã Morse, vội vàng viết ra phần giải mã của tiếng còi từ xa. 

“flauta là cái gì nhỉ?” Jillson hỏi, gãi gãi đầu. 

Martina sửa lại chỗ nhầm. Không phải ngắn ngắn dài, mà là dài dài ngắn - không phải U mà là G. Tháp cờ. “Em biết mà! Đi tìm Jackson thôi. Chúng ta còn phải bắt thêm hai tên gián điệp nữa.” 

Những tên gián điệp tình nghi ngay trong lúc đó đang chạy nhanh xuống một hành lang trong khu nhà của Người giúp việc, ở đó Kate nhanh chóng chui vào một phòng chứa và chộp lấy cái thang từ một Người giúp việc. Bây giờ chúng đang vội vã chạy về phía lối ra. Kate bị ngã vì cái thang khó cầm. Constance thì loạng choạng vì đó là phương pháp vận động tự nhiên của cô bé, và vì chân cô bé bị đau khi đi sai giầy. 

“Nhanh nào!” Kate thúc giục, thở hổn hển. “Cậu không thể nhanh hơn được à? Nói thật, tớ không thể mang cả cậu và cái thang cùng một lúc.” 

“Chỉ cần để lại tớ thôi! Dù sao thì cậu cũng không muốn mang tớ đi cùng mà.” 

“Chúng ta không có thời gian cho việc này,” Kate lẩm bẩm, đập mở cánh cửa ở cuối hàng lang và kéo cái thang ra ngoài trong ánh nắng buổi sáng sớm. Constance chập chững phía sau Kate, cố gắng bắt kịp khi Kate đi vòng quanh khu lớp học và chạy vào quảng trường trống. 

Tiếng còi vẫn vang lên, không ngừng nhắc lại thông điệp khẩn cấp của nó. 

Kate chỉ đang nghĩ, mình ước gì họ tắt nó đi, chắc chắn sẽ có ai đó nghe được, khi tiếng còi động ngột dừng lại. Không may là, dù làm vậy, hai Điều hành viên cũng đã xuất hiện từ phía sau những tảng đá trên đồi nhìn chằm chằm đầy tò mò về phía đất liền. (Một trong số đó là S.Q., người mà toàn bộ khung hình của hắn Kate đã nhận ra thậm chí từ khoảng cách này. Người kia, đánh giá theo kích cỡ của cái đầu, là một Điều hành viên có mái tóc búi cao, có tên là Regina.) Họ đã quá phân tâm tại thời điểm này nên không nhìn thấy các cô bé. Nhưng, Constance đang bị tụt lại khá xa ở phía sau. Nếu các Điều hành viên nhìn thấy chúng, chắc chắn cô bé sẽ bị bắt. 

“Nghe này,” Kate thở hắt ra khi chúng đi qua quảng trường, “nếu những cái thắt lưng đó bám theo chúng ta, tớ sẽ chặn chúng lại. Cậu tiếp tục đi. Hướng thẳng lên ngọn đồi phía sau Nhà Điều Hành - đến cái tường đá bên dưới con suối. Tớ sẽ bắt kịp cậu ở đó.” 

Constance dừng lại. “Chạy hẳn đến đó à? Nhưng tớ không thể đi xa như vậy! Tớ kiệt sức rồi! Chân tớ đang giết chết tớ!” 

Kate dừng hẳn lại. “Cậu không thể làm điều gì dễ dàng, đúng không? Thậm chí không phải bây giờ, thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời của chúng ta?” Cô bé bỏ cái thang xuống và thò tay vào túi đồ tìm dây thừng. 

“Cậu đang làm gì vậy?” Constance nói. “Tớ nghĩ tình thế đang rất khẩn cấp rồi.” 

“Đặt một cái nắp lên nó,” Kate nói. 

Trước khi Constance có thể nghĩ ra một câu trả lời gắt gỏng, Kate đã buộc cái thang vào thắt lưng mình và treo cô gái nhỏ đó trở lại trên lưng. “Tớ chỉ cần phải kéo theo cái thứ ngu ngốc này. Nó sẽ là một thử thách khủng khiếp đây, bám chắc lấy.” 

Như thế, Kate xuất phát, nhanh hơn cô bé nghĩ. Có thể, bản thân Kate đang bị thúc giục bởi tiếng kêu cực kỳ lớn và tiếng kêu vang, tiếng kéo lê trên mặt đất của cái thang phía sau cô bé. Từ xa, Regina bắt đầu hét lên - những âm thanh đó đã khiến cô ta chú ý. Kate liếc lên đồi nhìn S.Q. vấp phải chân mình và Regina vấp phải S.Q. khi cả hai bắt đầu đuổi theo các cô bé. 

Kate tìm đường trở lại phía sau Nhà Điều Hành, chen qua những tảng đá và cái bẫy hoa kép, bắt đấu lên đồi. Đó là một chuyến leo trèo khó khăn. Không có đường ở đây, con dốc thì trơn trượt và nhiều sỏi, và Kate - không giống những kẻ săn đuổi cô bé - đang kéo một cái thang và mang theo một người trên lưng. Thậm chí như vậy, Kate vẫn lên được nửa đường trước khi S.Q. và Regina tiến đến chân đồi. Cô bé mới chỉ cảm thấy khích lệ một chút thì thấy Martina, Jackson và Jillson đã kịp chặn ở ngay phía sau Nhà Điều hành. 

“Vậy đấy, thật không may,” Kate nói. Cô bé mỉm cười và vẫy tay. 

“Không may?” Constance hét lên. “Không may à?” 

“Không nghĩ vậy à?” Kate hỏi, thở hổn hển dưới gánh nặng của mình. Jackson bảo S.Q. và Regina đi ngay lập tức - có thể là để thông báo với ngài Curtain - và bắt đầu trèo lên đồi, Jillson và Martina theo ngay phía sau. 

Họ di chuyển rất nhanh. 

Kate dừng lại, liếc nhìn lại rồi tiến lên, mạnh mẽ, cho đến khi cô bé và Constance tiến đến bức tường đá. Từ bên dưới, chúng nghe thấy tiếng giày nghiến nhanh trên sỏi. Kate nhanh chóng tháo cái thang khỏi thắt lưng - nhưng sau một hồi kéo lên đồi, nút thắt trở nên quá chặt. Nhanh nào, nhanh nào, cô bé tự thúc giục mình, cởi thắt lưng để trượt cái nút thắt ra. Trong lúc vội vã cô bé đã quên không kẹp cái giỏ và, trong sự chán nản, nó lỏng lẻo trượt xuống ngọn đồi bên dưới. 

“Bỏ nó đi!” Constance hét lên, nhìn thấy vẻ mất tinh thần của Kate. “Không có thời gian đâu!” 

Constance nói đúng. Chúng sắp dùng hết khoảng thời gian khởi đầu eo hẹp của mình. Nhưng tồi tệ hơn là còn mất cái giỏ nữa. Tiếng cười chế nhạo của Martina vang lên từ lưng chừng đồi (“Cái giỏ này sẽ giúp bọn tao khá nhiều khi đuổi kịp chúng mày đấy!”) Kate đưa sợi dây cho Constance và chạy trở lại để lấy lại cái giỏ. Mọi thứ vương vãi ra, bao gồm cả cái kính viễn vọng vô giá - cô bé kéo cái giỏ lên và đành bỏ mặc những thứ còn lại ở phía sau. 

“Mày lạc đường rồi!” Jackson kêu to. “Chúng mày cũng nên đợi bọn tao ở đó.” 

“Chỉ muốn cho anh một cơ hội đánh lại thôi!” Kate gọi lại. Với cái thang đặt đúng chỗ và Constance (phản đối đến bốc khói) trên lưng, cô bé bắt đầu trèo lên. Cô bé đang thực sự đổ mồ hôi với tải trọng của mình. Cô bé càng mệt mỏi, Constance càng có vẻ nặng hơn. Trong nỗ lực quyết định cuối cùng, cô bé đã leo lên những nấc thang cuối cùng ngay khi Jackson tiến đến cái thang. 

Thêm một vài bước về phía trước, ngay phía trên bức tường đá, chạy ra phía con suối Kate tìm thấy ngay ngày đầu tiên chúng ở trên hòn đảo này. Con suối chảy dọc theo một rãnh cạn trước khi phóng ra khỏi bức tường và chảy xuống đồi. Kate nhanh chóng trượt về phía đó. Vào lúc Kate ném Constance xuống - khá là không khách sáo - bên cạnh dòng suối, Jackson và Jillson đang leo lên thang, và Martina đang chuẩn bị lên theo. 

“Bây giờ thì cái giỏ của mày có tác dụng gì chứ?” Jackson chế nhạo. 

“Tôi mừng vì anh đã hỏi!” Kate nói, cúi xuống dòng suối để lấy đầy nước vào cái giỏ. Ngay lập tức nó trở nên nặng như một quả bóng bowling. Qụay lại nhìn xuống phía đôi mắt xanh nước biển lạnh lẽo của Jackson - anh ta chỉ còn vài bậc thang là lên đến đỉnh - cô bé nháy mắt thân thiện. 

Và thả cái giỏ. 

Ngạc nhiên, Jackson cố để không buông tay ra tóm lấy cái giỏ. Nhưng không vấn đề gì. Cái giỏ đã tóm được hắn. Nó hạ cánh ngay thẳng trên đỉnh đầu của hắn và khiến hắn lộn xuống dưới chân cái thang, trong lúc rơi còn kéo cả Jillson cùng rơi xuống. Chúng hạ cánh thành một đống ướt át và rên rỉ dưới chân Martina. 

“Đột ngột như cả tấn gạch,” Kate thỏa mãn nói. “Chỉ cần đổ nước vào.” 

Không có thời gian để suy ngẫm nữa. Martina đã nhanh trí nắm lấy cái thang trước khi Kate có thể kéo nó khỏi tầm với, và đợi đồng bọn đang choáng váng tỉnh táo lại. Quăng Constance qua vai, Kate lội lõm bõm qua suối (quá mệt để có thể nhảy qua nó) và cố gắng leo lên chỗ con dốc kéo dài cuối cùng tiến đến tường của tòa tháp. 

“Gớm quá!” Constance hét lên. “Bỏ cái vai của cậu khỏi bụng tớ đi, cậu đồ...” 

“Nghe này,” Kate nói, đặt mình xuống và nhanh chóng tạo ra một đây thòng lọng bằng dây thừng. “Tớ cần tập trung, nên cậu giữ yên lặng, được chứ? Chúng ta phải tiến đến cái cửa sổ đó càng nhanh càng tốt.” Trong lúc nói, cô bé quăng cái thòng lọng xung quanh, nhìn cột cờ nhô ra từ cái tường tháp cao phía trên, lá cờ đỏ của Học viện phấp phới nhẹ nhàng bên dưới. 

Cẩn thận, Kate tự cảnh báo mình. Đừng để cái thòng lọng bị kéo lên với lá cờ. Điều cấn thiết là cô bé không quăng trượt - không có thời gian để thử lại lần hai. 

Kate tập trung, ngắm mục tiêu, cầu nguyện, và... 

“Cậu không thực sự nghĩ cậu có thể thòng được cái cột cờ đó, đúng không ?” Constance buột miệng ngay khi Kate vung cái thòng lọng lên. 

Sự bột phát đó gần như làm Kate mất tập trung, nhưng cú ném của cô bé đã đủ chuẩn - với cú giật kết hợp hoàn hảo với dây thừng, cô bé đã điều chỉnh đường đi của nó. Cái thòng lọng rơi ngay ngắn lên trên đầu cột cờ. Kate thở phào nhẹ nhõm. “Cậu gọi đó là yên lặng à?” cô bé hỏi, siết chặt cái vòng bằng một cú kéo. 

“Nó đáng lẽ có thể to hơn,” Constance trả lời. 

“Cảm ơn rất nhiều,” Kate nói, sau khi đã buộc xong sợi dây thừng quanh eo của Constance. “Bây giờ đừng có tranh luận nữa. Tớ làm như vậy để có thể kéo cậu lên theo sau. Tớ có thể trèo lên nhanh hơn theo cách này.” 

Constance, tất nhiên, bắt đầu tranh luận, nhưng Kate đã làm xong việc thắt nút và bắt đầu trèo lên dây thừng. Cô bé không phí thời gian để nhìn lại. Cô biết rằng ngay tại lúc này Martina đang nhảy qua dòng suối. Cô biết thời gian còn lại tính theo giây. Và khi cuối cùng cô bé tiến đến cột cờ, giữ được thăng bằng ở trên đỉnh, và nhìn xuống xem Martina đang lao nhanh đến Constance ở xa bên dưới, cô bé biết rằng những giây đó không đứng về phía cô bé. Cô bé đang mệt mỏi như thế nào, còn Martina lại di chuyển nhanh như vậy, cô bé không có thời gian để kéo Constance ra khỏi tầm với của cô ta. 

Kate chỉ mất một giây trong số đó để nghĩ: Phải là cả bốn đứa, nhưng Constance không thể xử lý chúng. Mày có thể xử lý chúng. Sẽ khó khăn, nhưng mày có thể xử lý chúng. 

(Một phần trong Kate tin điều này - một phần rất quan trọng, vì cảm giác vô địch chính là điều giúp cô bé vượt qua thời thơ ấu cô đơn. Nhưng phần khác trong Kate lại không tin - và nó, cũng, là một phần quan trọng, vì trừ phi bạn biết phần này, bạn sẽ không thể giải thích được cho một việc dũng cảm mà Kate sắp làm.) 

Với một chuyển động nhẹ nhàng Kate trượt cái thòng lọng khỏi đầu cột cờ. Cô bé nắm chặt sợi dây thừng. Ôi thế đấy, cô bé nghĩ. Mình chắc chắn hy vọng cái thứ nhỏ bé hay gắt gỏng đó xứng đáng với giá trị của nó. 

Và như thế, cô bé nhảy ngược ra phía sau vào khoảng không. 

Sợi dây trượt qua cột cờ như một dây cáp chạy qua ròng rọc, và khi Kate rơi xuống dưới, Constance - đến lúc này nhẹ hơn nhiều - bắn lên khỏi tầm với của Martina Crowe, người đang hết sức ngạc nhiên. Cô bạn bé nhỏ bám điên cuồng vào sợi dây, mắt lồi lên, nhưng Kate gần như không thể làm gì để khiến cô bé bình tĩnh hơn. Khi chúng lướt qua nhau, một đi lên và một đi xuống, cả hai số phận đều bất định, Kate nở nụ cười tươi nhất mà cô bé có và nói, “Nắm chặt nhé, cô bạn bé nhỏ! Và nhớ tự cởi trói cho mình khi lên đến trên đó.” 

Sau đó Kate rơi vào vòng tay chờ đợi của ba Điều hành viên, cả ba cười nhăn nhở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play