Sau khi trải qua một đêm tranh chấp kia, Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn chọn cách một lần nữa quay lại công việc.
Ngoài dự liệu, lịch trình công tác của cô lần này thuận lợi dị thường.
Làm việc chung với cô ở Mos Burger, hơn phân nửa là sinh viên vừa làm vừa học, bọn họ nhỏ tuổi hơn cô, không có tính toán gì, hỉ nộ ái ố đều hiện cả lên trên mặt, bọn họ cũng thích bộ dáng thẹn thùng ôn như của Tiểu Nguyệt, thậm chí thường xuyên tự xem mình là người bảo vệ cô.
Hơn nữa hưởng ứng lệnh triệu tập của tổ trưởng Tân Di Linh, người cô coi như chị, lại đối với cô rất tốt, bởi vậy những chuyện cô gặp phải người đối nghịch như trước đây hoàn toàn không có.
Đỗ Tiểu Nguyệt cảm thấy chính mình thật may mắn, vì thế mỗi ngày càng dốc sức vào công việc, rất nhiệt tình!
Ở nhà phụ giúp bán quán đã lâu, nên đối với việc gọi cơm, ghi nhớ món ăn khách hàng đặt thật ra cô đã có phương pháp ghi nhớ, huống hồ ở Ma Tư gọi cơm còn có biên lai để xem xét lại, bởi vậy đối với việc đứng quầy, cô chỉ tốn vài ngàu đã có thể quen thuộc.
Thanh âm của cô nguyên bản mềm nhẹ, nhưng sau một thời gian huấn luyện cũng đã có thể thanh thúy lớn tiếng chào khách hàng “Hoan nghênh đã tới” hay “Cảm ơn đã tới.”
“Cảm ơn đã tới.”
Ngày hôm nay, làm việc tới bốn giờ, sắp đến giờ tan tầm, Đỗ Tiểu Nguyệt thân thiện chào mừng khách hàng quen thuộc.
Tổ trưởng Tân Di Linh đến bên cạnh cô vỗ vỗ vai, cười với cô.
“Có tiến bộ nhá! Chị ở phía sau suýt bị thanh âm của em dọa cho sợ.” Tân Di Linh nhướn mi nói.
Đỗ Tiểu Nguyệt nhịn không được mỉm cười, tươi cười giống như một đóa hồng chậm rãi nở rộ trên khuôn mặt ôn nhu của cô.
“Lễ tình nhân vui vẻ.” Tân Di Linh từ phía sau lấy ra một đóa hoa hồng màu tím đưa cho Đỗ Tiểu Nguyệt.
“Cảm ơn tổ trưởng.” Đỗ Tiểu Nguyệt mỉm cười tiếp nhận hoa hồng, thần thái xinh đẹp so với hoa hồng càng làm cho người ra không thể dời tầm mắt.
Hôm nay, là lễ tình nhân 14/2 (TQ còn có lễ tình nhân âm lịch 7/7)
Đỗ Tiểu Nguyệt cũng không phải không nhớ hôm nay là ngày gì, bởi đám sinh viên vừa làm vừa học đã sớm bàn luận huyên náo từ trước, nên tự nhiên cô cũng đã nhớ rõ ngày này.
“Những người khác không có hoa sao?” Đỗ Tiểu Nguyệt tới gần tổ trưởng, nhỏ giọng hỏi.
“Ai cũng có!” Tân Di Linh mỉm cười, giơ lên túi hoa hồng màu đỏ.
Đỗ Tiểu Nguyệt vẫn chưa chú ý tới hoa hồng của mình khác với hoa của mọi người, chỉ nghe thấy mọi người đều có hoa hồng, liền yên tâm cúi đầu ngửi mùi hoa hồng, khuôn mặt ôn nhuận giống như ngọc.
“Sao lại để ý bọn họ có hoa hay không?” Tân Di Linh hỏi.
“Chị Tiểu Nguyệt vốn tâm địa tốt, chị ấy không đành lòng chỉ có mình chị ấy thu được nhiều lễ vật trong ngày tình nhân như vậy.” Một sinh viên cũng chuẩn bị tan tầm chạy đến gần Đỗ Tiểu Nguyệt giúp vui.
“Lễ vật?” Tân Di Linh nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, chị Tiểu Nguyệt hôm nay đã nhận được ba phần sô cô la. Ba phần lận nha!” Tuy đã nhận được hoa từ bạn trai, cô bé sinh viên vẫn tỏ ra hâm mộ nói.
Mặc dù Đỗ Tiểu Nguyệt đi làm không lâu, nhưng bộ dáng dịu dàng của cô lại hấp dẫn không ít đồng nghiệp nam. Đồng nghiệp luôn lén gọi Đỗ Tiểu Nguyệt là nữ thần y tâm. Luôn cảm thấy bất luận ai nhìn đến đôi mắt gợn nước ngưng nhiên của cô, đều không nhịn được muốn thân cận với cô.
“Thực là phức tạp, đúng không?” Tân Di Linh nói, thẳng tắp nhìn mắt Đỗ Tiểu Nguyệt.
Đỗ Tiểu Nguyệt gật đầu, chỉ vào nhẫn kết hôn trên tay, ôn nhu nói: “Em đã nói em đã kết hôn rồi, mà bọn họ vẫn kiên trì muốn đưa, cho nên em đã nói cho bọn họ, em sẽ chia sô cô la cho mọi người nữa.”
“Đàn ông thích sự cạnh tranh, bọn họ chắc đã tự cho là bản thân mình mạnh mẽ hơn chồng em.” Tân Di Linh nói.
Có lẽ tám phần những người đàn ông kia, sẽ cho rằng một người vợ đáng yêu như vậy mà phải ra ngoài công tác, hẳn là có một người chồng có gia cảnh không tốt. Nhưng Tân Di Linh biết chồng của Đỗ Tiểu Nguyệt gia cảnh không hề kém, cô đã gặp anh ta đưa Tiểu Nguyệt đi làm hai lần.
Lần đầu tiên, Đỗ Tiểu Nguyệt đi ra từ một chiếc Hummer của Đức, Đài Loan nhập khẩu loại xe này cực hiếm. Lần thứ hai, anh ta đi một chiếc Porsche màu đỏ, cả hai chiếc xe đều là những chiếc xo trong mộng của cô.
“Ngày tình nhân hôm nay, có dự định gì với chồng của em không?” Thanh âm nhẹ như gió truyền qua như hỏi chuyện phiếm.
“Anh ấy gần đây đều rất khuya mới trở về, chắc em sẽ tới nhà bố mẹ chồng ăn cơm.” Đỗ Tiểu Nguyệt nhẹ giọng nói, hạ mắt nhìn xuống, không dám để cho nét thương tâm lộ rõ.
Dù sao, ở đời không phải lúc nào mọi chuyện cũng như ý.
Từ ngày cùng Thành Hải Đông cãi nhau, bọn họ trong lúc đó không thể nói rõ mười cầu với nhau.
Anh không hề để ý tới cô, khi anh ra ngoài cũng sẽ tiện đường đưa cô tới Ma Tư, nhưng anh không hỏi han thêm gì về công việc của cô.
“Nếu chồng em bận rộn như thế, vậy tìm một buổi tối rảnh rỗi, chúng ta đi xem phim, được không?” Tân Di Linh nói.
“Tốt!” Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức nâng mắt nhìn Tân Di Linh, thần sắc cực kỳ hưng phấn, bởi vì cũng lâu lắm rồi cô không cùng bạn bè đi xem phim.
“Chị Tiểu Nguyệt, chị có thể tan tầm,” Một sinh viên khác vừa mới tới nói.
“Tiếp theo phiền toái các em.”
“Có sô cô la để ăn, một chút cũng không phiền toái.” Người sinh viên cười.
Đỗ Tiểu Nguyệt mỉm cười, cầm theo đóa hoa hồng, thay quần cáo, đi ra cửa.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, phải gọi điện thoại cho anh, luôn phải có người đi trước phá cục diện bế tắc.
Đỗ Tiểu Nguyệt đứng dưới ban công, lấy di động ra chuẩn bị gọi cho anh.
“Đi làm của nhiên là chuyện tốt, ngay cả ngày tình nhân cũng không hề thiếu hoa tươi!” Một bàn tay phút chốc cầm lấy hoa hồng trong tay cô.
Đỗ Tiểu Nguyệt sợ tới mức hơi giật mình, quay đầu lại.
“Hải Đông?!” Mắt của Đỗ Tiểu Nguyệt sáng lên, lập tức ôm lấy cánh tay của anh “Sao anh lại tới đây?”
“Ban đầu tính đưa em đi ăn cơm, không nghĩ tới em đã nhận hoa của người khác.” Thành Hải Đông không vì nụ cười của cô mà thay đổi sắc mặt, mặt anh bình tĩnh, hoàn toàn đã quên mình cố ý xuất hiện ở đây, anh muốn cô vì anh mà phải thẳng thắng giải thích một chuyện.”
“Hoa là của tổ trưởng Tân Di Linh, chị ấy là nữ. Về phần sô cô la, em đã để lại cho đồng nghiệp.” Đỗ Tiểu Nguyệt không hề vì sự giận dữ của anh mà khó chịu, bởi vì thần thái trên mặt anh là do ghen, thực sự quá mức rõ ràng.
Cho tới bây giờ cô không hề nhìn người đàn ông khác đến một cái liếc mắt, thế cho nên anh cũng cho tới bây giờ không để ý tới những kẻ khác, luôn duy trì một kiểu bình thản độc nhất. Ghen đối với anh mà nói, xem như là chuyện khó thấy nhất.
“Sô cô la? Đến tột cùng là em nhận được bao nhiêu phong sô cô la?” Không hề để lại dấu vết, anh đem đóa hoa hồng kia vứt xuống lề đường chỗ đỗ xe.
“Ba phong.” Đỗ Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói, trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra một ít ý cưới, vốn vì nhờ vẻ mặt giận dữ của anh mà chậm rãi phai màu.
“Vì sao lại muốn nhận sô cô la?” Thành Hải Đông nắm giữ lấy cằm của cô, lạnh tạnh hỏi.
“Em đã nói với họ em đã kết hôn rồi, nhưng họ vẫn cứ kiên trì đưa, em đành nói là em sẽ đem sô cô la chia cho các đồng nghiệp khác, không nghĩ tới họ vẫn muốn tặng, em cũng không còn cách nào khác.”
“Nhất định là em không đủ thẳng thắn và dứt khoát, bọn họ mới cảm thấy còn cơ hội…”
“Dì ơi!”
Một cô bé năm, sáu tuổi một mình lướt qua đường cái, chạy đến trước mặt Đỗ Tiểu Nguyệt.
“Hi.” Đỗ Tiểu Nguyệt vội vàng cúi người xuống, để cho tầm mắt của mình đối diện ánh mắt của cô bé.
“Đây là hoa ngọc lan của dì, một bông dì mua, một bông đưa cho dì.” Cô bé cười hì hì nói.
“Cám ơn.” Đỗ Tiểu Nguyệt nhận hoa vỗ vổ đầu cô bé, cầm tiền đưa cho cô bé.
Cô bé vui vẻ vẫy vẫy tay với cô, lại chạy về phía công viên bên cạnh một ông lão ngồi bán hoa ngọc lan.
“Hoa ngọc lan sao còn một mua, một đưa?” Thành Hải Đông chưa từng nghe qua việc này, cảm thấy hơi lạ.
“Chiều nào em cũng mua cho bác bán hoa một bông hoa ngọc lan. Sau đó, cứ đầu tuần, lại có một người liên tục trả tiền đưa hoa cho em, mắt của bác bán hoa không nhìn thấy, cho nên không biết là ai đưa.” Đỗ Tiểu Nguyệt thật thà nói, không hề có ý giải thích gì thêm, càng làm cho ánh mắt của anh càng lúc càng thâm trầm, khiến cô ngày càng sợ hãi. Cô lại làm sai cái gì sao?”
“Vì sao không nói với anh chuyện này?”
“Em cảm thấy không đáng nói.”
“Lên xe.” Thành Hải Đông chỉ vào xe thể thao màu đỏ ven đường, quay đầu liền đi ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nguyệt nghe lời lên xe, vừa cài xong dây an toàn, thân xe như được trang bị động cơ tên lửa, giật lên muốn xông ra ngoài.
“A!” toàn bộ lưng của Đỗ Tiểu Nguyệt bị ném mạnh vào lưng ghế dựa, đau đến mức cô kêu lên thành tiếng.
“Ngồi ổn định lại đi.” Thành Hải Đông nhìn nhanh qua cô, xác định cô không có việc gì, anh vẫn như cũ mạnh mẽ nhấn chân ga.
“Anh lái chậm một chút.”
Thành Hải Đông không nói tiếp, tốc độ xe cũng không giảm bớt khi lướt qua một chỗ quẹo phải, khuôn mặt Đỗ Tiểu Nguyệt bị dọa trắng, hai tay nắm lấy chỗ tay vịn.
Xe như tên lửa thẳng hướng lướt trên đường, bay qua mấy chiếc xe bên cạnh.
“Ba mẹ dặn anh phải lái xe chậm một chút, anh quên rồi sao?” thanh âm Đỗ Tiểu Nguyệt run run hỏi.
Thành Hải Đông vẫn phụng phịu, tốc độ xe lại chậm lại đôi chút, sau đó khi xe đến công viên thì dừng lại.
Đỗ Tiểu Nguyệt cắn chặt môi, tuy rằng ba mẹ chồng từng nói với cô mỗi khi Thành Hải Đông phát giận sẽ hay tăng tốc khi lái xe, nhưng cô chưa bao giờ thấy qua.
“Công viêc rất thuận lợi thì phải.” Anh nói, âm điệu lạnh lùng.
Đỗ Tiểu Nguyệt thở mạnh trong lồng ngực, tuy rằng nỗi khiếp sợ khi anh chạy nhanh vẫn còn. Nhưng…
Đây là lần đầu tiên anh mở miệng hỏi về công việc của cô kể từ khi cô bắt đầu công việc hơn nửa tháng nay.
Đỗ Tiểu Nguyệt nhịn không được bày ra một chút tươi cười, cô nghiêng đầu, ôn nhu nói với anh: “Công việc rất thuận lợi, đồng nghiệp rất tốt với em. Cũng có vị khách nói, mỗi buổi sáng thấy em, sẽ cả thấy ngày đó cảm xúc công tác rất tốt.”
“Là nam hay nữ?” hai má Thành Hải Đông co rúm lại, thanh âm cũng trở nên run rẩy.
“Là nữ, một cô giáo.”
“Đúng vậy, khách của em đều rất tốt đối với em, nếu em nghỉ ngơi mấy tháng, anh nghĩ sẽ có người tới cửa cầu hôn.” Thành Hải Đông lộ ra biểu tình xem thường, vẻ cứng rắn trên khuôn mặt khiến người khác phải chột dạ.
Anh chưa bao giờ là một người đàn ông ghen tị, nhưng anh không hiểu sao, khi có chuyện dính tới cô, mọi chuyện lại biến hóa như vậy.
“Bọn họ đều là khách, em đối với họ không có ý tứ gì.” Thanh âm của Đỗ Tiểu Nguyệt ngày càng nhỏ, ngón tay cũng miết nhanh hơn.
“Em không có ý tứ gì với bọn họ cũng chẳng làm được gì, dù sao mỗi ngày bọn họ đều đến gọi cơm, vẫn gặp được em. Thời gian nói chuyện khi gọi cơm hay thời gian nhìn thấy em còn nhiều hơn so với anh.”
Lời nói của Thành Hải Đông vừa nói ra, tâm tình Đỗ Tiểu Nguyệt lập tức chìm vào hải lý.
Hôm nay nhìn thấy anh xuất hiện, nguyên bản cô còn nghĩ rằng hai người đã có thể hồi phục tình cảm ân ái ban đầu, không nghĩ tới tất cả chỉ là do cô si tâm vọng tưởng thôi.
Anh đến là để khởi binh vấn tội.
“Tuy rằng gần đây giờ giấc ở chung của chúng ta không trùng nhau, nhưng mà mỗi buổi sáng em đều cùng anh ăn sáng mới đi làm mà.” Cô chậm rãi nói.
Đỗ Tiểu Nguyệt thình lình có chính kiến khiến cho Thành Hải Đông có chút kinh ngạc, nhưng anh cũng không ngắt lời cô.
“Giữa trưa em về nhà, nhất định sẽ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, sau đó chuẩn bị đồ ăn anh thích, chờ anh trở về ăn cơm chiều.” Con ngươi đen trắng rõ ràng lẳng lặng nhìn anh.
Thành Hải Đông nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, bởi vì anh biết cô sắp nói gì tiếp.
“Em đi làm hơn nửa tháng, anh chỉ ăn tối ở nhà có bốn lần. Em không dám thúc dục anh trở về, bởi vì ba nói qua tiến độ công trình của anh đang đến hồi gấp, anh hiện đang bề bộn rất nhiều việc. Cho nên, mặc dù em không đi làm, cả ngày ở nhà, thời gian anh gặp em cũng thiếu như hiện tại mà thôi…”
Đỗ Tiểu Nguyệt không muốn tỏ ra hèn mọn trong lời nói, nhưng âm điệu run run của cô đã phá hủy hết thảy. Cô thậm chí phải nắm chặt hai tay, mới có thể nói hết.
“Em không hiểu, vì sao anh lại muốn đem việc nói về thời gian chúng ta không thể ở chung liên quan tới công việc của em.”
“Em biết rõ công việc của anh bận rộn, lại còn muốn anh lo lắng em ở bên ngoài có người không an phận tơ tưởng tới.” Lời nói của anh cứng rắn, không phục.
Anh cưới cô về nhà, đó là duy nhất chỉ hy vọng cô duy trình bộ dáng đơn thuần, không phải muốn cô xuất đầu lộ diện, nếu cô muốn làm việc như vậy, anh tình nguyện để cô về nhà ba mẹ vợ hỗ trợ!
“Những người đó là tự mình tình nguyện, em cũng không…”
“Lúc trước anh theo đuổi em cũng là tình nguyện, nhất kiến chung tình.” Thành Hải Đông ngắt lời của cô, anh quá rõ đàn ông sẽ có niệm ý gì trong đầu.
Sự đáng yêu điền đạm của cô, dễ dàng có thể khiến cho người đàn ông có ý muốn bảo hộ.
Trước kia vì cô ở nhà làm việc, có ba mẹ mình bảo hộ, người bên ngoài không dám hó hé. Hiện tại cô lại cười tươi tắn đứng ở quầy tính tiền, đàn ông sao có thể bỏ qua mà không muốn theo đuổi.
“Anh hẳn phải so với người khác biết rõ, em không phải là người sẽ gặp gỡ với người lạ mặt.” Đỗ Tiểu Nguyệt mở to mắt, bất khả tư nghị nhìn anh.
“Người tịch mịch sẽ phát sinh chuyện gì, ai hiểu được?” Anh không có kiên nhẫn rướn người, tiện đà nghiêng người điều chỉnh nhiệt độ trong xe xuống thấp một chút.
Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn anh, khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn dần dần trở nên thảm đạm.
“Nếu anh có biết em tịch mịch, vì sao không thể để em ra ngoài làm việc cho bớt tâm tình.” Cô nói nhỏ, hai tay ôm chặt lấy bản thân, run rẩy vì lạnh.
Thành Hải Đông nheo mắt lại, cảm thấy mình bị chính quân của mình phản lại.
“Tóm lại, ngày mai em nghỉ việc đi.” Thành Hải Đông thẹn quá thành giận, nói giọng ra lệnh.
“Nếu em không muốn?”
Anh liếc nhìn cô một cái, không muốn bởi vì loại sự việc này mà cãi nhau.
“Nếu em muốn cuộc hôn nhân của chúng ta thuận lợi, nghỉ việc đi.” Anh ngoan cố, nặng nề hạ lời.
Đỗ Tiểu Nguyệt co rúm người lại, hai hàng nước mắt chảy xuống, trong lòng cô tràn đầy ủy khuất, lý trí tức giận. Cô cảm thấy vô lực, đau lòng như có người lấy kim châm vào lòng.
Anh sao có thể tàn nhẫn đến như vậy?
Vẻ nghiêm nghị trên mặt Thành Hải Đông có chút run rẩy, trong lòng mơ hổ nổi lên một tia áy náy, nhưng nah mạnh mẽ áp chế sự khó chịu đó.
Cô là người phụ nữ của em, nên ngoan ngoãn ở trong nhà, để cho anh lấy cẩm y ngọc thực, quỳnh tương ngọc dịch mà chiếu cố che chở, không nên xuất đầu lộ diện.
Anh xót cô, mới đối đãi với cô như thế, một ngày nào đó cô sẽ biết dụng ý khổ tâm của anh.
“Đừng khóc.” Thành Hải Đông thô ráp nói, đưa tay lau đi nước mắt của cô.
Cô quay đầu, lui thân mình về phía sau, không cho anh chạm vào.
“Em nguyện ý ở nhà chờ anh, dù có trễ cũng không sao, nhưng vì sao người thay đổi lại là em? Em cũng không dám hy vọng xa vời anh sẽ về nhà sớm ăn tối, chỉ cần anh nguyện ý khi trở về nói chuyện với em, là em có thể vui vẻ mấy ngày. Vì sao anh không muốn thay đổi chính, thầm nghĩ tới yêu cầu của em?” Đôi mắt đẫm nước trên gương mặt xinh đẹp nhìn anh.
“Công việc của anh bận rộn, em vốn nên phối hợp với anh một ít, chứ không phải làm cho anh lo lắng.” anh buông tay đặt lại gọn gàng, bộ dáng chuẩn bị rời đi.
“Anh xác định người anh muốn là em, mà không phải là một người vợ phục tùng?”
“Người vợ mà anh muốn chỉ có em.”
“Hiện tại em không biết thế nào. Nhưng hơn nữa em sẽ không vì yêu cầu của anh mà nghỉ việc.” Đỗ Tiểu Nguyệt nói như chém đinh đóng cột.
Thành Hải Đông bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: “Nếu là cô gái khác có thể giống như em ở nhà hưởng phúc, cô ấy sẽ thực cảm ơn có thể trở thành vợ của anh.”
“Em không phải là những cô gái khác.” Đỗ Tiểu Nguyệt ngẩng đầu, ấn vào nút mở khóa, trước khi anh còn không kịp phản ứng, nhảy xuống xe.
Cô chịu không nổi!
Nếu còn ngồi cùng một không gian với anh, cô sẹ mở miệng yêu cầu ly hôn với anh!
“Em làm gì vậy!”
Thành Hải Đông xuống xe theo cô, Đỗ Tiểu Nguyệt đã gọi một chiếc taxi.
“Theo anh trở về!”
Thành Hải Đông cầm cánh tay của cô, toàn lực của cánh tay chế trụ lấy tay cô, Đỗ Tiểu Nguyệt sớm đã đau lòng đến không còn cảm giác.
Cô ngẩng đầu, một đôi con ngươi lạnh nhạt thẳng tắp thâm nhập vàm đáy mắt anh, đông lạnh tiến vào lòng anh.
“Em sẽ không theo anh trở về, em cần được yên tĩnh một mình. Em không muốn giữa đường cái dây dưa.” Khẩu khí của Đỗ Tiểu Nguyệt đạm mạc, biểu tình trên mặt xa cách tựa như người xa lạ.
Cô bình tĩnh dị thường, làm cho Thành Hải Đông buông tay.
Đỗ Tiểu Nguyệt nhanh chóng dời thân mình run run, chui vào trong taxi, nhanh chóng rời đi.
Thành Hải Đông nguyền rủa một tiếng, vội vàng lên xe, theo đuôi taxi đi thẳng tới nhà ga.
Cô muốn làm sao?!
Thành Hải Đông tìm một bãi đỗ xe, đưa xe vào, không ngừng gọi điện thoại cho cô.
Mặc cho anh ấn phím tới mức dường như ép hư di động, nhưng cô vẫn không trả lời.
“Trả lời điện thoại!” Anh gửi tin nhắn cho cô.
“Em nhất định làm cho anh lo lắng như vậy sao?”
“Hành khách Đỗ Tiểu Nguyệt, người nhà đang chờ cô ở quầy phục vụ.” Sau khi anh đã tìm được nơi đỗ xe, thậm chí chạy tới nhà ga truyền tin qua radio.
Cuối cùng, anh chạy tới bốn đài ngắm trăng ngóng nhìn, ngay cả bóng dáng của cô cũng chưa nhìn thấy.
Thành Hải Đông đứng ở trên đài ngắm trăng, một chiếc máy bay phút chốc bay qua trước mắt, làm nổi lên một trận gió mạnh.
Anh mở trừng đôi mắt trống rỗng, cảm thấy lòng như bị cả đoàn tàu lửa nghiến qua, không còn có cách nào khép lại vết thương.
Trong lúc đó, bọn họ đến tột cùng đã xảy ra vấn đề gì?
“Tít…”
Di động Thành Hải Đông vang lên, anh vội vàng lấy di động ra, tay cũng đã run rẩy.
Cô nhắn tin cho anh…
“Em đi Đài Nam một chút, em sẽ về nhà, đừng quá lo lắng.”
Thành Hải Đông vọt tới đoàn xe lửa thì tàu đã rới bến, phát hiện hai mươi phút sau còn có một chuyến xe lửa khác.
Anh quyết định đi.
Mua vé, anh ngồi trên xe lửa.
Đài Nam đối với cô, không quen thuộc, anh đoán rằng cô sẽ tới những nơi bọn họ từng đi qua. Vô luận như thế nào, anh luôn không an tâm để cô đơn độc chỉ có một mình bên ngoài.
Vừa nghĩ tới đây, phía sau lưng Thành Hải Đông đột nhiên toát lạnh mồ hôi.
Nếu anh không muốn cô đơn độc, sao từ khi kết hôn tới nay, anh đã làm gì với cô!
Phương thức yêu cô của anh, chính là đem cô nhốt vào một chiếc lồng sắt xinh đẹp, chờ anh trở về để cô vì anh mà cất giọng lảnh lót như con chim nhỏ trong lồng sao?
Thành Hải Đông đờ đẫn cầm di động, liên lạc với đồng nghiệp, sau khi dặn dò, anh úp mặt vào hai lòng bàn tay, thống khổ thở phì phò.
Tra tấn lẫn nhau như vậy, tuyệt đối không thể cứ tiếp tục như vậy, nếu không bọn họ sẽ bắt đầu thống hận lẫn nhau…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT