" thật buồn cười làm sao khi anh đã từng có suy nghĩ là chỉ cần quay ngược kim đồng hồ thì sẽ có thể quay lại thời niên thiếu của hai ta, nhưng dù có quay, có vặn đến gãy kim đi nữa thì vẫn là cảnh anh đơn độc nơi đây, nơi góc quán quen một thời xưa cũ. Vắng em! "
----------------------------------------
Vậy đó! Vậy đó! Rất nhiều sóng gió đã đeo bám tôi cả tuổi thơ, nhưng có vẻ nó còn chưa kết thúc được bởi vì cả tôi và em đều vào cùng một trường cao trung như điều ước của cả hai…. Ngạc nhiên chưa?
Ngày tựu trường – năm nhất cao trung.
- A Thụ! A Thụ! Thì ra chúng ta cùng học một trường nha, còn chung lớp nữa nè… vui quá!
-Ờ, vui.. - Tôi thờ ơ đáp.
Đồng phục của trường khá đơn giản, nữ mặc váy xếp ly màu xám, áo sơ mi trắng thắt cà vạt, nam quần tây xám, cũng áo sơ mi trắng và cà vạt. Hôm nay trông em tương đối chỉn chu. Vì sao tôi lại nghĩ vậy ấy à? Đơn giản bởi vì ngày trước em không bao giờ ăn mặc đúng quy định cả, không thiếu cái này cũng thừa cái kia thôi! Bây giờ tiến bộ hơn một chút rồi, chịu mặc váy áo đồng phục nữ tính như thế, chứ không như thời sơ trung…sống chết vẫn cứ mặc đồ nam sinh.
Hôm nay trông em có vẻ vui vẻ phấn khích quá độ. Hết bắt tay chào hỏi người này lại cười nói giới thiệu người kia, còn giúp phân phát sách giáo khoa blah blah các kiểu. Đến nổi một bạn cũ của hai người bọn tôi còn thấy lạ phải thốt lên:
-Chi Thụ, hôm nay A Phong bị làm sao vậy?
-Chắc là dư hooc-mon thôi! _ tôi thờ ơ đáp
…………
Tôi với em lại được định mệnh cho học cùng một lớp. À mà cũng không hẳn là do định mệnh, chỉ vì thành tích bài kiểm tra đầu năm tương đương nhau nên lại được vào cùng một lớp. Tôi cũng không thấy lạ khi em lại một lần nữa được bầu vào ban cán sự lớp, vẫn là chức danh ngày đó: Lớp trưởng. Có lẽ với những người từng làm ở vị trí đó luôn có một phong thái không thể nhầm lẫn sao?
Càng lớn tôi càng thấy em đúng là được thừa hưởng nét đẹp dịu dàng từ mẹ em. Thế nên sẽ không ai ngờ đến dưới vẻ mặt xinh xắn dịu dàng kia, lại ẩn chứa vô vàn tính cách xấu xa, gần đây tôi còn phát hiện thêm một tật xấu nữa: dê xồm. Tất nhiên người phải hứng chịu hậu quả từ những trò quậy phá , sờ mó của em còn ai khác ngoài tôi?
Trên hành lang, trước giờ vào lớp.
-A Phong, nói cho mình biết vì sao trên mặt mình có cái vết đỏ này?
-Bị con gái tát.
-Vì sao lại bị tát?
- " … "
-Tại sao người vỗ mông con nhỏ đó rõ ràng là cậu mà mình lại là người ăn tát? Tại saoooo? - Tôi gần như gào lên.
-Tại vì lúc đó chỉ có một mình cậu đứng kế mình, cho nên cô bạn kia dĩ nhiên nghĩ là cậu vỗ mông cô ấy! – Em nói với vẻ mặt “vô số tội”.
- "… "
Tôi chỉ có thể im lặng, thở dài theo sau em đi vào lớp, còn ai đó thì lúc này mặt vẫn đang cười rất tươi.
Trong giờ học.
-A Thụ ! – Cô gái ngồi phía sau lấy bút chì chọt chọt vào lưng tôi. Tôi không thèm trả lời.
-A Thụ! A Thụ! – Lại tiếp tục chọt.
Tôi vẫn không thèm để ý.
-Chi Thụ!
-Gì?
-Cậu bị điếc à?
- " … "
-Chút nữa tan học đến một nơi với mình nhé?
-Đi…đâu? - Tôi có cảm giác bất an.
Thế là em lấy cái gì đó kẹp vào một quyển vở rồi lén đưa lên cho tôi, tôi cầm quyển vở mở ra … Có ai có thể nói cho tôi biết , cái trước mặt tôi là cái gì đây không ?
- Này, biến thái thì biến thái một mình đi. Kêu mình vô mấy chỗ này làm gì? – Tôi đứng phắt dậy gào to.
- Cái gì mà biến thái chứ? Được người ta cho hai vé massage miễn phí, có lòng tốt rủ cậu đi chung, cậu còn to tiếng cái gì? - Người nào đó uất ức đứng lên cãi lại.
-Đi cái đầu cậu, mình là con trai vào mấy chỗ mà phục vụ là đực rựa đó làm gì?
Vừa gào dứt câu thì tôi thấy em xanh mặt, mà bản thân tôi cũng cảm thấy một luồng sát khí đang không ngừng tỏa ra sau lưng mình… Chết tiệt! À, hình như trong lúc nóng giận đã quên một chuyện quan trọng….
-Thưa… thầy …. - Tôi quay lại ấp úng.
-Trường Phong, Chi Thụ! Hai cô cậu ra ngoài hành lang đứng cho tôi. - Thầy giáo gân xanh đầy trán nói.
Thế là cả hai đứa dắt dìu nhau đi ra ngoài hành lang chịu phạt…. Ôi-trời-ơi ! Tôi thở dài.
---------------------
Đừng ai nhìn vẻ ngoài vô hại của em mà lầm to nhé! Nhìn em cực kỳ …cực kỳ là nữ tính thật đấy. Tóc đen thẳng dài ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy như đá thạch anh, đặc biệt dưới mắt trái của em có một nốt ruồi son nổi bật trên làn da trắng như trứng gà bóc. Tuy chỉ đứng đến lỗ tai của tôi thế thôi nhưng lại là một vận động viên bóng rổ có tiếng ở trường cũng như khu vực đấy.
Các hoạt động của trường đa số là các câu lạc bộ dành cho con trai là chủ yếu, không bóng rổ thì đá banh, đã vậy còn hoạt động ngoài trời nhiều. Thế nhưng dù trưa nắng bao nhiêu, chạy hùng hục với một đám con trai bao lâu đi nữa thì tôi cũng không hề thấy em đen đi tí nào. Có lần tôi hỏi em bí quyết thì em cười hề hề luyên thuyên:
-Bôi kem chống nhục nhìu vào thì tự nhiên không bị ăn nắng thôi! Cậu không biết sao? Kem chống nhục ngoài việc giúp chúng ta bất khả xâm phạm trước lời sỉ vã của người khác còn có công dụng chống nắng, dưỡng trắng da, giúp giảm đau, tiêu viêm…
- "… "
Các bạn biết tại sao em ấy lại nói với tôi như vậy không? Tại vì tôi là người hứng toàn bộ sự sỉ vã, bạo lực từ những trò đùa mà em đem lại. Không tin sao? Để dẫn chứng cho xem nhé. Có một lần cả đám chơi bịt bắt bắt dê, sau khi em bắt được tôi thì tất nhiên đến lượt tôi phải bịt mắt đi bắt người rồi. Thế là em dùng khăn lụa che mắt tôi lại.
-Nè, giữ tay mình, tụi mình qua chỗ kia đi, ở đây nhỏ quá cậu biết hết rồi chơi làm gì nữa!
Ngày ấy tôi nhẹ dạ cả tin để em dẫn đi mà không để ý cái đám xung quanh đang không ngừng cười khúc khích. Đi được một đoạn, đột nhiên em ngừng lại, từ phía sau giật khăn che mắt của tôi ra. Vâng! Chỗ Chi Thụ tôi đây đang đứng chính là phòng thay đồ của các chị lớp trên. Không phải nói các bạn cũng có thể hình dung được hôm đó tôi bị đuổi giết như thế nào rồi phải không?
-------------------
Học ở lớp mới hơn hai tháng thì tôi và em kết thân được với ba chàng trai và hai cô gái khác, nhóm bảy người bọn tôi thường hay tụ tập với nhau. Bản thân tôi nhiều khi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại có thể hòa nhập với cái đám này.
-Ôi lịch sử thế giới …. Lịch sử thế giới ….
Kẻ mới than vãn tên là Vu Nhuệ là học sinh lớp C, cậu ta học các môn tự nhiên rất khá nhưng ngược lại các môn xã hội thì cực kỳ tệ lậu … điển hình là bài kiểm tra môn lịch sử thế giới vừa rồi cậu ta không thể đạt nổi mười điểm …số điểm thấp nhất trong lịch sử của trường.
-Tao không hiểu sao mày có thể làm được số điểm này đấy Vu Nhuệ à! - Bách Thiên Tư cười ha hả trêu tức.
Bách Thiên Tư cũng là học sinh lớp cao trung A năm nhất như tôi và A Phong, nhà giàu, học khá, đẹp trai lại rất biết chiều lòng con gái thế nên hắn có rất rất nhiều bạn gái, Kiến Thanh và Hiểu Linh cũng từng là người yêu của hắn, nhưng bây giờ cả ba lại trở thành bạn tốt… Duy chỉ có A Phong, tôi không hiểu vì sao Bạch Thiên Tư lại không hề đá động đến, có lần tôi hỏi:
- Mày thấy A Phong thế nào?
- Cũng mướt, cũng thơm.
- Thế sao mày không tấn công cô ấy?
- Tao không có sở thích yêu người cùng giới đâu. - Bách Thiên Tư mặt mày nhăn nhó nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
- " … "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT